Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Cười

Xin chào, thị trưởng đại nhân | 48

Chương 48: Cười

Chỉ một câu như vậy, Âu Dương Duệ đã hiểu ý cậu, tuy anh rất muốn đồng ý, nhưng rốt cuộc vẫn quyết tâm phủ quyết: "Em với Tạ Đông về trước đi, vài hôm nữa bọn anh về."

Tề Ninh nhìn anh, muốn nói tiếp lại thôi.

Hiện tại chưa phải lúc, cậu vẫn chưa đủ tư cách đứng bên cạnh anh, Tề Ninh chậm rãi lùi ra sau mấy bước, trong mắt ngoài miệng đều ngậm cười, "Có một số việc đừng quá để ý, bất kể Âu Dương Liệt có kết cục thế nào cũng là hắn tự làm tự chịu, trên đời vốn không tồn tại từ công bằng, nên hắn sa vào bước đường hôm nay chỉ vì hắn đi lầm đường thôi. Thành kiến của Tiêu Ngôn với Âu Dương Liệt sẽ tan thành mây khói sau khi hắn bị trừng phạt, thân là anh trai, anh nên chịu khó khuyên nhủ Tiêu Ngôn, giúp anh ta vững tâm."

Lời này của Tề Ninh xuất phát từ cảm xúc thật, nghĩ đến vẻ hung tợn của Âu Dương Liệt khi nhắc tới Âu Dương Duệ và Tiêu Ngôn, nghĩ đến vẻ tàn nhẫn của Tiêu Ngôn khi nhìn Âu Dương Liệt, nghĩ đến Âu Dương Duệ trầm mặc mà quyết đoán giao Âu Dương Liệt cho cha mình, nghĩ đến đủ chuyện phát sinh hôm nay, chỉ cảm thấy thế sự vô thường. Nếu mỗi người đều biết bao dung, vậy thế giới sẽ bớt đi biết bao nhiêu máu tanh và hắc ám đây.

Hành động mười năm trước của cậu có lẽ cực đoan, nhưng, cậu vẫn không hối hận.

Phàm là người tổn thương đến người thân nhất của cậu thì đều đáng chết.

Âu Dương Duệ giấu đi kinh ngạc trong mắt, cúi xuống hôn hôn mặt cậu, "Cám ơn em nhắc nhở, anh hiểu rồi."

Tề Ninh cười đón nhận ánh mắt anh, nụ cười trên mặt rạng rỡ tựa ánh sao lộng lẫy nhất.

Âu Dương Duệ và Tiêu Ngôn nhìn theo đến khi máy bay của họ đi xa rồi mới rời sân bay, hai người vừa lên xe liền nhận được điện thoại, Tiêu Ngôn cúp máy xong, nói với Âu Dương Duệ ngồi ghế sau: "Ông già bảo chúng ta về ngay."

"Ừ." Âu Dương Duệ dựa lên lưng ghế êm ái, miễn cưỡng đáp.

Tiêu Ngôn mở máy xe, xe lập tức phóng đi như tên bắn, trong xe cứ im lặng mãi, hai người không ai lên tiếng. Tới khi đi được một nửa chặng đường, Tiêu Ngôn bỗng mở miệng: "Anh nghĩ ông già sẽ xử lý hắn thế nào?"

Âu Dương Duệ mở mắt nhìn nhà cửa ven đường, cất giọng không rõ cảm xúc: "Tề Ninh bảo anh khuyên cậu."

"Khuyên em cái gì?"

Bấy giờ Âu Dương Duệ mới chuyển đường nhìn về phía hắn, "Cậu ấy bảo anh khuyên cậu vững tâm."

Tay nắm vô lăng của Tiêu Ngôn suýt nữa trượt xuống, mãi sau mới bình tĩnh hỏi, "Anh kể với cậu ta à?"

"Không."

"Vậy sao cậu ta lại nói thế?" Tiêu Ngôn vẫn quan sát tình hình giao thông, hai tay lại nắm chặt vô lăng, gần như cứng ngắc.

Âu Dương Duệ lại nhìn ra ngoài cửa sổ, họ sắp băng qua nội thành, và đang chạy lên núi, "Tề Ninh thông minh vậy mà, chỉ cần một ánh mắt là biết cậu với Âu Dương Liệt nhất định từng có chuyện, chẳng qua cậu ấy nghĩ sự việc rất đơn giản, tưởng chỉ là một mâu thuẫn nhỏ thôi."

"Cả đời này em cũng không thể tha thứ cho hắn." Lát sau giọng nói bình tĩnh của Tiêu Ngôn mới chậm chạp vang lên, nghe kỹ có thể nhận ra là phát ra từ kẽ răng, kỳ dị đến mức khiến người ta dựng tóc gáy trong không gian xe tĩnh lặng.

Âu Dương Duệ thở dài khẽ tới độ chẳng thể nghe thấy, "Đôi khi cố chấp chưa chắc đã tốt."

Xe thình lình thắng gấp, tựa như một mảnh phi đao âm thầm đâm vào thân cây trên đường núi vắng lặng, dọa vô số chú chim cất cánh bay đi. Tiêu Ngôn vẫn bấu chặt lấy vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt tuấn tú vô cùng trầm tĩnh, "Anh, anh không có tư cách nói em."

"Nếu không phải anh cố chấp, có lẽ anh và Tề Ninh sẽ dây dưa cả đời cũng chẳng đến được với nhau, cho nên, em cố chấp không sai, hắn đáng chết, em nhất định phải khiến hắn chết trong thống khổ, như vậy mới giải được mối hận trong lòng em!" Nét mặt Tiêu Ngôn ngập vẻ dữ tợn, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo lạ thường, hai tay nổi đầy gân xanh, đôi mắt luôn ngậm cười ngập tràn tàn nhẫn, khủng bố không sao tả xiết.

Âu Dương Duệ nghiêng người lên trước, vỗ vỗ vai hắn, "Nghe Tề Ninh đi, phải vững tâm."

Tiêu Ngôn không đáp, phảng phất đang suy ngẫm, hoặc chỉ thuần túy là đang phát tiết.

Ngoài xe là rừng cây an tĩnh lại yên bình, mặt trời rắc xuống từng tia nắng, Âu Dương Duệ dựa lên ghế, ngẩng đầu ngắm bầu trời thông qua cửa nóc bán mở, đập vào mắt là sắc trắng tinh khôi, khuôn mặt thanh tú của thiếu niên như ẩn như hiện, cùng nụ cười xinh đẹp mà an yên.

Sau khi máy bay hạ cánh, Tạ Đông vẫn chưa thể tỉnh táo nổi, Tề Ninh một tay xách hành lý, tay kia đỡ cái tên say máy bay ra khỏi phi trường, lập tức có người tiến lên, "Học trưởng dặn tôi chờ cậu ở đây." Người nọ mặc bộ âu phục vừa người, tuổi rất trẻ, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng không hề chạm tới đáy mắt.

Mạc Kỳ.

Tề Ninh thầm nhẩm lại cái tên này, lần nữa khẳng định Mạc Kỳ có địch ý với mình.

Tuy cảm thấy khó hiểu, nhưng giờ cậu không có tâm trạng suy ngẫm việc này, vốn định từ chối Mạc Kỳ, nhưng liếc thấy Tạ Đông đang khó chịu bên cạnh đành gạt bỏ ý nghĩ ấy, nói cám ơn rồi lên xe Mạc Kỳ. Trong xe bật bài "The Star" của Vitas, tiếng hát cao vút đầy huyền ảo kết hợp với nốt nhạc linh hoạt mà đẹp tuyệt tạo thành giai điệu êm tai nhất, Mạc Kỳ cứ vậy nhẹ giọng nói trong tiếng nhạc: "Học trưởng và Tiêu Ngôn là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng hai người còn thân hơn cả anh em ruột, Âu Dương Liệt do vợ cả của Âu Dương Vân sinh ra, tức là con trưởng, mà học trưởng với Tiêu Ngôn chính là con vợ lẽ. Nhưng trong nhà Âu Dương, địa vị của học trưởng còn cao hơn con trưởng Âu Dương Liệt nhiều, thế nên Âu Dương Liệt luôn rình thời cơ đuổi học trưởng ra khỏi Âu Dương gia."

*bài "The Star" của Vitas (tiếng Nga): https://youtu.be/P9A1-fxd-hI

Tề Ninh khẽ khàng để Tạ Đông tựa đầu vào vai mình, không lên tiếng.

"Tập đoàn Âu Dương là công ty đa quốc gia, tổng tài sản đạt tới mấy trăm tỷ, thành thử chỉ cần giành được quyền thừa kế, sẽ tương đương có được toàn bộ." Mạc Kỳ vẫn cất giọng không nhanh không chậm, nhẹ nhàng bình thản, chỉ là trên mặt không hề có ý cười, khiến khuôn mặt kia thoạt trông khá lạnh lùng, "Âu Dương Liệt biết học trưởng mới là người thừa kế được quyết định nội bộ, nên đã sử dụng rất nhiều thủ đoạn, lần này hắn bắt cậu đi vì muốn dùng cậu trao đổi quyền thừa kế, từ ngày cậu đến Bắc Kinh, học trưởng đã bảo Bạch Vũ sắp xếp người bảo vệ cậu."

Mạc Kỳ quan sát thiếu niên phía sau thông qua gương chiếu hậu, khuôn mặt thanh tú kia cực kỳ điềm tĩnh, như thể mọi lời hắn nói chỉ là mấy câu quá ư bình thường, hoàn toàn không thể khơi dậy hứng thú nơi cậu, "Thế nên, cậu thừa biết việc mình bị bắt cóc là ý của học trưởng đúng không?"

Nghe thấy lời ấy, thiếu niên mới nâng mắt nhìn hắn qua gương, khóe môi vẽ ra nụ cười nhạt: "Tôi biết."

Mạc Kỳ sửng sốt, không đoán được sẽ là đáp án này, ngay tiếp theo lại ổn định tinh thần, nói tiếp: "Vậy cậu có biết di động học trưởng tặng cậu có gắn máy nghe trộm không, cuộc đối thoại giữa cậu và Âu Dương Liệt bị ghi âm lại hết để làm chứng cứ loại bỏ hắn."

"Tôi biết." Tề Ninh lấy tay vuốt tóc Tạ Đông một cách bâng quơ, ngón tay trắng trẻo xen lẫn trong sợi tóc đỏ rực có vẻ càng thêm đẹp đẽ. Cậu bỗng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gương, bắt giữ được ánh mắt của Mạc Kỳ, "Nhưng anh nói sai một điều rồi, đồng ý dùng tôi làm mồi là Tiêu Ngôn và Bạch Vũ, không phải Âu Dương Duệ, ai cũng có khả năng thương tổn tôi, chỉ mình anh ấy là không, huống chi tôi cũng chẳng ngại nếu anh ấy làm vậy."

Bị ánh mắt thản nhiên của thiếu niên nhìn chăm chú, Mạc Kỳ ấy mà không tài nào nhìn thẳng vào cậu, chỉ có thể dời tầm mắt về phía trước, lại nghe thiếu niên cất giọng: "Mạc Kỳ, tôi cảm thấy anh là một người xuất sắc, người xuất sắc thường bị sự vật trước mặt che mờ hai mắt, vì vậy họ nhìn không tới phong cảnh mỹ lệ phía trước. Đời người có vô vàn chuyện ngoài ý muốn, có tốt đẹp có tạm được, tôi hi vọng Âu Dương Duệ là một ngoài ý muốn tốt đẹp với anh, chứ không phải trở ngại cuối cùng tóm chặt bước chân anh. Tôi nghĩ, nếu anh ấy biết, nhất định cũng sẽ đồng ý với lời tôi."

Xe đang lăn bánh đột ngột dừng lại, Tề Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, họ đang đậu trên cầu vượt, xe qua lại nhiều như cá diếc sang sông, gió trên cầu rất lớn, thổi vào từ cửa sổ bán mở và làm rối tóc mọi người. Tạ Đông đang mê man không khỏi nhíu mày, Tề Ninh vội vàng cầm áo khoác bên cạnh đắp cho hắn, nói với Mạc Kỳ đằng trước: "Đường đường thạc sĩ kinh tế lại cam nguyện làm một người phát ngôn tin tức nho nhỏ, kể cũng thiệt thòi cho anh."

Mạc Kỳ ngẩn ra, nhưng không lên tiếng, sự xuất hiện của Tề Ninh quấy rầy nhịp chân yên ổn của hắn. Hắn cứ ngỡ cả đời này Âu Dương Duệ sẽ không yêu bất kỳ ai, hắn cũng đã chuẩn bị sẽ theo anh mãi mãi, nhưng, một người tên Tề Ninh bất ngờ xuất hiện khiến hắn mất bình tĩnh, những tưởng chỉ là một cậu bé không rành sự đời, nào biết lại có tâm tư thông suốt đến vậy, ngay cả sự thông minh sắc bén mà bản thân luôn tự hào cũng bị cậu ta chiếm mất.

Thiếu niên này thông minh hơn hắn nghĩ nhiều, điềm tĩnh, sáng suốt, trầm ổn, tất cả dung hợp một cách hoàn hảo trong con người cậu, không đột ngột không làm bộ, tựa như đó là bản chất tự nhiên nhất của cậu. Mạc Kỳ cúi xuống nhìn tay mình, đôi tay này từng giúp Âu Dương Duệ giải quyết vô số công việc khó nhằn, những phụ nữ học trưởng không thích cũng đều do hắn đuổi, hắn tưởng mình có cơ hội, ít nhất, được đứng bên cạnh người ta đã là ơn huệ cực lớn với hắn.

"Anh Mạc, thích ai thì phải biết tranh thủ, nhưng trước khi tranh thủ nhớ đánh giá phần thắng, đừng đánh trận chiến nào chưa nắm chắc, nếu không người bị thương là bản thân mình." Ngữ khí của Tề Ninh vẫn bình thản, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào người đàn ông trên ghế lái. Có lẽ người này vô cùng ưu tú, có lẽ hắn thích Âu Dương Duệ sâu đậm, song, hắn không nên nhìn cậu với thái độ của kẻ bề trên, như thế sẽ nhắc cậu nhớ đến Lý Phong, cũng ngang tàng cũng ngạo mạn, cũng nghĩ tất thảy đều nằm trong lòng bàn tay mình.

Tử trạng mười năm trước của Lý Phong thảm thiết khôn cùng, Tề Ninh cũng học được cách gặm nhấm nỗi đau, vô luận là của người khác hay chính mình. Thế nên, cậu không sợ đau đớn, cũng không sợ người khác, khi bắt gặp nỗi thương tâm tuyệt vọng lại bất đắc dĩ trên mặt Mạc Kỳ, trong lòng ngoại trừ chút đỉnh thương hại thì chẳng còn gì nữa.

Đời này, cậu không muốn đồng cảm với những kẻ nuôi ý định tổn thương người nhà mình, cậu chỉ cần che chở Tề Hạ và ôm lấy Âu Dương Duệ, thế thôi.

"Tề Ninh, tôi coi thường cậu rồi." Thật lâu sau, trong xe mới vang lên giọng nói hơi mỏi mệt của Mạc Kỳ.

Nghe thế, Tề Ninh nở nụ cười khẽ, khuynh quốc khuynh thành.

—–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro