Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46: Đè

Xin chào thị trưởng đại nhân | 46

Chương 46: Đè

Tạ Đông vốn định nhào tới ôm Tề Ninh, nhưng bị thị trưởng đại nhân nửa đường chặn lại. Tuy biết Tạ Đông và Tề Ninh là anh em thân thiết lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhưng Âu Dương Duệ vẫn có chướng ngại tâm lý với việc người của mình bị người khác ôm ôm ấp ấp cả ngày, hiển nhiên không đời nào mặc kệ hành vi này phát sinh. Cho nên khi Tề Ninh quăng đến ánh mắt trách cứ, anh chỉ có thể làm bộ chẳng thấy gì.

Dù rất không cam lòng A Ninh cứ vậy bị người ta cuỗm mất, nhưng nghĩ tới dáng vẻ Âu Dương Duệ lo lắng cho A Ninh, Tạ Đông đành rộng lượng tha thứ cho hành vi thiếu muối của thị trưởng đại nhân, đứng cách cánh tay của Âu Dương Duệ hỏi: "Gã biến thái kia có ăn hiếp cậu không?"

Tạ Đông vừa hỏi xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, hắn mờ mịt gãi gãi tóc, hình như có lỡ lời cái gì đâu ta? Phương Giản đút một tay vào túi, tay kia khoác lên vai Bạch Vũ, cười nói vô tâm vô phế: "Chủ tịch Tiêu, làm ơn dắt người nhà mình về lè lẹ đi."

Tiêu Ngôn liếc Phương Giản một cái, lập tức bước lên kéo Tạ Đông đến cạnh mình, hỏi Âu Dương Duệ: "Xử lý hắn thế nào?"

Âu Dương Duệ nhìn theo ánh mắt Tiêu Ngôn, ngoài sân, Âu Dương Liệt và lũ lâu la đang bị người Bạch Vũ mang đến trói gô, bộ dạng nhếch nhác chẳng ra làm sao, còn đâu điệu bộ lớn lối và cao quý nữa chứ. Tề Ninh nhìn mái tóc đen rối bù của Âu Dương Liệt, bỗng thấy không đành lòng, "Giao hắn cho ba anh đi, số phận của Âu Dương Liệt nên do ông ấy quyết định."

Tuy rằng mấy lời như việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài có vẻ vô thưởng vô phạt với gia đình bình dân, song với gia đình Âu Dương Duệ thì chắc sẽ sinh ra hậu quả khó lường. Dẫu chưa từng chứng kiến sự khí phái và huy hoàng của Âu Dương gia, nhưng chỉ cần nhìn hai người Âu Dương Duệ và Tiêu Ngôn, cậu đã đọc được rất nhiều thông tin.

Âu Dương Duệ âu yếm vuốt tóc cậu, đang tính mở miệng thì Tiêu Ngôn bên cạnh lại giành trước: "Vậy quá hời cho hắn rồi." Ngữ khí vẫn sặc mùi đùa giỡn, trên mặt vẫn đeo nụ cười biếng nhác, nhưng Tề Ninh thấy rõ tia âm tàn lóe lên nhanh đến mức không kịp bắt giữ trong mắt Tiêu Ngôn. Tim cũng theo đó lạnh đi, cậu chưa từng thấy Tiêu Ngôn như vậy bao giờ, ngay cả hồi xảy ra chuyện Lý Phong, Tiêu Ngôn cũng chẳng để lộ ánh mắt làm lòng người sợ sệt nhường này.

"Cứ làm theo lời Tề Ninh đi." Âu Dương Duệ im lặng chốc lát, trầm giọng nói.

Tiêu Ngôn nhìn nhìn anh, không nói nữa. Bạch Vũ sai người dẫn Âu Dương Liệt đi, người anh ta mang đến cũng rút lui rất nhanh, biệt thự mới rồi còn đông nghẹt người thoáng cái đã trống hoác. Lúc sáu người ra khỏi biệt thự thì đã gần hoàng hôn, mùa đông mặt trời xuống núi đặc biệt sớm, vườn hoa vốn khóa môi với ánh nắng cũng chậm rãi trở nên âm u, Âu Dương Duệ ôm cậu vào lòng, phủ áo khoác Tiêu Ngôn đem tới lên người cậu, nhiệt độ ban đêm hạ thấp dữ dội, từ biệt thự ra đến cổng chỉ là quãng đường ngắn mà vẫn khiến người ta rét run cầm cập.

Răng của Tề Ninh liều mạng va vào nhau, di chuyển lên xuống trong khoang miệng một cách mất khống chế, tuy âm thanh phát ra cực nhỏ, nhưng vẫn bị người đứng ngay sát bên nghe thấy. Âu Dương Duệ cúi xuống xem Tề Ninh, sau đó bao bọc cậu càng chặt, sải bước về hướng xe thật nhanh.

Bạch Vũ lái một chiếc jeep, sáu người ngồi dư dả, Tề Ninh lộ mặt ra khỏi áo khoác, thấy Tạ Đông đang lo lắng nhìn mình, không khỏi cười khẽ: "Đừng lo, em không sao đâu, chỉ bị giam cầm phi pháp một đêm thôi mà."

"Ô, Tiểu Ninh Tử, làm khá lắm nha." Giọng nói ngậm cười của Phương Giản đột nhiên xen vào, Tề Ninh nhìn hắn, phát hiện lúc Phương Giản cười, đôi mắt hoa đào sẽ trở nên vô cùng sống động, dẫn đến cả khuôn mặt đều dạt dào sức sống, "Tôi nghe Duệ bảo cậu chuyển sang học pháp luật hả, coi bộ có năng khiếu phết đó."

Tề Ninh cười cười, nhẹ giọng nói: "Âu Dương Duệ nói có gì không hiểu có thể hỏi anh bất cứ khi nào, đúng không?"

"Đúng vậy, tôi cam đoan biết gì nói tuốt."

Nghe thế, Tề Ninh gật gật đầu, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: "Vậy cám ơn trước."

Phương Giản phẩy tay, ra chiều tùy tiện, "Đừng khách sáo, giờ cậu với Duệ rốt cuộc tu thành chính quả rồi, vậy tức là anh dâu của bọn tôi, anh dâu gặp vấn đề, em giai hiển nhiên phải dốc toàn lực mới phải, đúng không?" Nói xong còn không quên vỗ vỗ vai Bạch Vũ, Bạch Vũ đang lái xe cười ừ một tiếng, vẫn là nụ cười ôn hòa ấy, tỏa sáng rạng rỡ trong không gian xe mờ tối.

Tề Ninh hơi xấu hổ, danh hiệu anh dâu này là một thể nghiệm hoàn toàn mới với cậu.

Thêm nữa, dù cậu cũng hai mươi bảy tuổi rồi, nhưng cơ thể này mới mười tám tuổi thôi, bị vài người lớn hơn mình mấy tuổi gọi anh dâu, nghe kiểu gì cũng thấy quái quái.

"A Ninh, ngày mai về với anh đi, ở đây nguy hiểm lắm." Tạ Đông đột nhiên lên tiếng, vẫn chưa thôi lo lắng.

Tề Ninh thò tay nắm tay hắn, an ủi: "Không sao đâu, giờ có anh ở đây rồi mà? Huống chi tối qua đúng là em thiếu phòng bị, như bình thường đối phương đừng hòng thành công dễ dàng như vậy."

Nghe thế, Âu Dương Duệ híp lại đôi mắt đen, trong mắt vụt lóe một tia thích thú, "Sẽ không phát sinh chuyện tương tự nữa đâu." Anh cất giọng trầm thấp pha lẫn nỗi căm phẫn kiềm nén, đồng thời không dấu vết kéo tay Tề Ninh đang đặt trên tay Tạ Đông qua. Tiêu Ngôn kế bên yên lặng nhìn màn này, đoạn trao đổi một ánh mắt với ngài thị trưởng đối diện, hai người nở nụ cười ngầm hiểu.

Một tiếng sau xe ngừng lại, Tạ Đông và Tiêu Ngôn xuống trước, Tề Ninh được Âu Dương Duệ cẩn thận dìu xuống xe. Bốn người Bạch Vũ đã vào nhà cả rồi, Tề Ninh và Âu Dương Duệ vẫn đứng trước cánh cổng chạm trổ nhìn đèn đuốc sáng trưng bên trong.

"Anh định sau khi theo chính sẽ dọn ra khỏi nhà, đây là nhà Bắc Kinh của anh." Âu Dương Duệ nắm tay cậu, nhẹ giọng nói.

Tề Ninh nhìn tòa nhà tiểu dương ba tầng trước mắt, trong lòng dâng trào luồng cảm xúc khác thường, là nhà của Âu Dương Duệ nha.

"Vào thôi, anh bôi thuốc lên mặt cho em." Âu Dương Duệ thấy cậu thoáng ngẩn ra, bèn cúi xuống ghé sát tai cậu thì thầm, hơi nóng phả lên cần cổ trắng nõn của thiếu niên, lan ra hết vòng này đến vòng khác, để rồi nở rộ thành đóa hải đường mỹ lệ.

Đi một mạch từ cổng vào nhà, hai bên lối đi là cây cối và hoa cỏ chưa được cắt tỉa, mùa đông luôn khiến người ta cảm thấy hiu quạnh, nếu không có những thực vật này, e rằng căn nhà sẽ cô tịch như phần mộ. Tay vẫn được Âu Dương Duệ nắm, Tề Ninh cũng không rút ra, chỉ cười nhẹ nhàng. Sự an bình cậu hằng mơ ước chính là giây phút này đây, có một người đi bên cạnh, không cần ngôn ngữ, không cần cố gắng, không cần ngụy trang, cứ vậy nắm tay nhau đi mãi, là đủ rồi.

Âu Dương Duệ bê hộp cấp cứu ra bôi thuốc cho Tề Ninh. Lúc bông tẩm thuốc sát trùng chạm vào làn da, mới phát hiện vết thương thoạt nhìn không nghiêm trọng lắm đau đến mức nào, Tề Ninh cắn môi không muốn kêu đau. Mấy người Tạ Đông ngồi bên nhìn mà còn sốt ruột hơn đương sự, "A Ninh, đau thì kêu lên đi, đừng nhịn."

Tề Ninh thả lỏng khớp hàm, cười lắc đầu với hắn, đau là tốt rồi, không đau là dành cho người chết.

Cậu từng sợ hãi từ nay sẽ mất đi cảm giác xiết bao, sợ hãi khung cảnh lạnh buốt, nay tuy rằng đau nhưng cũng hạnh phúc.

Ký ức về nụ hôn thâm tình mà nóng bỏng tối qua của Âu Dương Duệ hãy còn mới mẻ, nghĩ đến tương lai sắp bắt đầu của họ, Tề Ninh cảm thấy cõi lòng tràn ngập mãn nguyện.

"Tiểu Ninh Tử cười... tình quá là tình nha." Phương Giản tiếp tục làm khổ lỗ tai mọi người, cười đến là đói đòn. Tề Ninh dời tầm mắt lên người hắn, phát hiện Phương Giản đang nằm trên người Bạch Vũ, chẳng lẽ hai người kia cũng là...

Bắt gặp vẻ mặt nghi hoặc của Tề Ninh, Phương Giản ngồi dậy hôn cái chóc lên mặt Bạch Vũ, tuyên bố chủ quyền: "Thấy chưa? Người này là của tôi, đừng có mà ôm ý đồ với anh ấy!"

"Xì, Tiểu Ninh Tử người ta còn lâu mới thích dạng như Tiểu Bạch Vũ." Tiêu Ngôn bên cạnh cất giọng lạnh te.

Phương Giản dĩ nhiên không chấp nhận, đôi mắt hoa đào xinh đẹp trừng to: "Tiểu Bạch Vũ cái gì, Bạch Vũ nhà bọn tôi dũng mãnh biết bao nhiêu, hừ! Đâu giống ai kia, trước mặt người ta thì quang vinh sau lưng thì rõ tang thương, ngày ngày bị đè!"

"Cậu!" Bản mặt Tiêu Ngôn như ăn phải shit, đang tính nổi sùng thì Tạ Đông đá hắn một cái, cười tủm tỉm nói: "Tôi cảm thấy Bạch Vũ tốt lắm, dịu dàng, chu đáo lại lãng mạn, Phương Giản, anh coi chừng tình địch xuất hiện đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro