Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Thân thiết

Xin chào, thị trưởng đại nhân | 45

Chương 45: Thân thiết

"Nếu cuối cùng công ty cũng là của anh, cần chi phải làm việc tổn hại đến lợi ích công ty chứ." Tề Ninh nhẹ giọng nói, ngữ khí xen lẫn chút bất đắc dĩ.

"Mày thì biết cái gì? Ông già suốt ngày chỉ nghĩ đến Âu Dương Duệ, rõ ràng biết nó đã theo chính, không cần đồ của ông ta nữa, nhưng vẫn tâm niệm rằng một ngày nào đó Âu Dương Duệ sẽ quay về giúp mình, tao đương nhiên phải tính toán cho bản thân, giờ không hốt một mớ lớn, chả lẽ đợi Âu Dương Duệ về mới hốt?" Âu Dương Liệt ôm đầu, bộ dạng có chút thống khổ. Tề Ninh chợt cảm thấy bi ai, biết bao người trên đời chỉ cầu ấm no qua ngày, cả nhà bình an là đủ rồi, nhưng cố tình luôn có vài người không biết đủ, luôn muốn nhiều hơn, đến cuối cùng bất quá đổi lấy một kết cục chết già. Âu Dương Liệt trước mắt chính là một trong số ấy, cậu cơ hồ đã đoán được kết cục thảm đạm của gã.

Đơn giản là bị người đứng đầu Âu Dương gia tống ra khỏi nhà, từ nay về sau sống tạm bợ như chó nhà có tang, để rồi chết trong ấm ức.

"Tao thừa nhận nó rất ưu tú, nhưng nếu ông trời đã bắt bọn tao cùng sinh ra tại nhà Âu Dương, vậy nhất định chỉ có thể lưu lại một người." Âu Dương Liệt thình lình ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định đến đáng sợ. Tề Ninh ngẩn người, chưa kịp phản ứng đã bị kéo đứng lên khỏi giường một cách thô lỗ, "Cho nên, chỉ có thể xin lỗi mày thôi."

Tề Ninh không giãy giụa, mặc gã lôi ra khỏi phòng, men theo cầu thang xoắn ốc đi thẳng xuống phòng khách, cửa sổ bốn phía phòng khách đều có người gác, ai nấy cũng cầm súng lục, mặt ngập vẻ cảnh giác, không biết Âu Dương Duệ đã phát hiện mình mất tích chưa? Có biết mình bị anh trai anh bắt trói không? Giờ khắc này, Tề Ninh đột nhiên không hi vọng Âu Dương Duệ đã biết, tưởng tượng cảnh Âu Dương Duệ bị khống chế rồi bắn chết, cậu không rét mà run.

Lẽ nào cái chết bảy năm trước của Âu Dương Duệ có liên quan đến Âu Dương Liệt?

Bấy giờ Âu Dương Liệt đang thấp giọng dặn dò thủ hạ gì đó, vẻ mặt không còn dữ tợn hoặc thống khổ nữa, mà nghiêm túc đến gần như ác liệt. Tề Ninh nhìn gã đàn ông loáng thoáng mang theo bóng dáng Âu Dương Duệ này, thật lâu không nói gì.

Chẳng lâu sau, điện thoại của Âu Dương Liệt đổ chuông, Tề Ninh nghe gã cất giọng khoái trá: "Mày rốt cuộc vẫn không trụ nổi nhỉ."

Cõi lòng Tề Ninh giật thót, cậu gần như khẳng định người gọi đến là Âu Dương Duệ, tiếp theo liền nghe Âu Dương Liệt nói: "Yên tâm, trước khi mày tới, tao cam đoan nó vô cùng an toàn, nhưng nếu mày không đem theo thứ tao muốn, vậy kết quả khó mà bảo đảm."

"Được, tao đợi mày."

Tề Ninh thấy Âu Dương Liệt cúp điện thoại, ngẩng đầu lên cười cười với cậu, nụ cười thấm đượm vẻ đắc ý và nắm chắc phần thắng.

Thời gian trôi qua từng giây, hơn mười phút ngắn ngủi mà Tề Ninh chỉ cảm thấy dài như mấy trăm thế kỷ. Tiếng còi vang lên ngoài biệt thự khiến toàn bộ người đang bày trận đón địch có chút căng thẳng, dù gì đối phương cũng là người đứng đầu một thành phố, nếu như ở cổ đại, ám sát mệnh quan triều đình là tội chết, sẽ bị ngũ mã phanh thây, tuy ai nấy đều lấy tiền làm việc, song đối mặt với củ khoai nóng phỏng tay như Âu Dương Duệ, tim bọn chúng vẫn nảy lên tận cổ họng.

Âu Dương Liệt vạch một góc rèm ra xem, một chiếc BMW màu đen đậu trong sân, cậu em trai xuất chúng của gã đang đứng nhìn gã từ xa. Âu Dương Liệt thả rèm xuống, trong lòng bỗng thấy khẩn trương.

Thân là con trai trưởng nhà Âu Dương, ánh mắt mỗi người đều chú ý đến gã thời thời khắc khắc, gã không thể phạm chút sai lầm nào, không thể sơ suất dù chỉ mảy may, không thể khiến người ta nghi ngờ. Ai cũng nói gã là chủ nhân tương lai của nhà Âu Dương, gã cũng tự nhủ với mình như vậy, nhưng khi nhân sinh cao quý đột nhiên bị xâm nhập, sự hoàn hảo ban đầu bị phá nát một cách vô tình, thứ ở lại ngoại trừ phẫn nộ thì chỉ còn cảm giác tự ti ngày càng lớn.

Khi ấy, chuyện Âu Dương Duệ theo chính đã khơi dậy sóng to gió lớn trong nhà, song thái độ Âu Dương Duệ quá kiên trì, cuối cùng người đứng đầu Âu Dương gia là Âu Dương Vân đành phải thỏa hiệp, bấy giờ mới khiến Âu Dương Liệt vẫn luôn lo lắng vị trí người thừa kế bị đoạt thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đến một năm trước, gã tình cờ trông thấy Âu Dương Vân lập di chúc, giấy trắng mực đen viết rõ rằng sau khi ông qua đời, 80% tài sản sẽ thuộc về Âu Dương Duệ, ngay cả cổ quyền công ty cũng cho Âu Dương Duệ, mà Âu Dương Liệt chỉ được chia mấy khu bất động sản và vài câu lạc bộ, gã hiển nhiên không cam lòng.

Thành ra một năm này, gã dùng hết thủ đoạn kiếm chác tiền, lại thừa cơ ngáng đường Âu Dương Duệ, hơn nữa còn nhờ bạn bè chính phủ trong tỉnh công kích Âu Dương Duệ. Tuy nhiên, dường như tất thảy chẳng hề có tác dụng gì, Âu Dương Duệ vẫn bình bình tĩnh tĩnh như bao ngày, không mảy may bối rối.

Vì vậy, khi tra được cái người tên Tề Ninh, gã dứt khoát chĩa mũi dùi về phía thiếu niên vô tội, phàm là người liên quan tới Âu Dương Duệ đều là kẻ địch của Âu Dương Liệt gã, huống chi Tề Ninh này còn là sự tồn tại quan trọng đến thế với Âu Dương Duệ.

"Mở cửa." Âu Dương Liệt điềm tĩnh ra lệnh, lập tức có kẻ tiến lên mở cửa, ánh nắng bên ngoài cũng nghiêng mình rọi vào theo. Tề Ninh nheo mắt, nhìn bóng dáng cao gầy đứng cuối nguồn sáng đang chậm rãi đi tới. Người nọ mặc áo len màu xám, quần dài bao trọn đôi chân thon dài, áo khoác màu đen khiến anh trở nên tao nhã mà thần bí, ngay cả thời khắc căng thẳng nhường này, cũng làm người ta không nén nổi ngỡ ngàng.

"Anh hai." Âu Dương Duệ bước vào, ánh mắt quét một vòng trên người Tề Ninh, phát hiện trừ vết thương nhẹ trên mặt thì không còn vết thương gì khác mới chào Âu Dương Liệt đang ngồi trên sofa một câu.

Âu Dương Liệt chỉ ghế sofa kế bên, bày ra dáng vẻ anh trai, "Ngồi đi."

Âu Dương Duệ gật đầu, không chối từ mà đến sofa ngồi xuống. Tề Ninh bị hai người kềm kẹp, cậu ngồi đối diện anh, mắt nhìn thẳng vào anh, không nói một câu. Âu Dương Duệ cũng nhìn cậu, phảng phất chưa bao giờ nhìn chăm chú vào thiếu niên thanh tú này một cách cẩn thận và chân thành như vậy, tuy trên mặt có năm dấu ngón tay, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến hình ảnh tốt đẹp của cậu trong lòng anh, vô luận ngắm thế nào cũng thấy vui lòng thích mắt. Hai người cứ thế nhìn nhau mãi, như thể những người khác thoáng chốc đều thành vật bày trí.

"Mang đồ đến chưa?" Âu Dương Liệt nhìn người bên cạnh, lại nhìn nhìn Tề Ninh đối diện, ho khan một tiếng.

Âu Dương Duệ lấy ra một bao da chỉ lớn cỡ bàn tay trong túi áo khoác, rồi đặt lên cái bàn giữa hai người, đẩy tới trước mặt Âu Dương Liệt. Âu Dương Liệt hấp tấp mở ra, giấy chuyển cổ quyền còn thơm mùi mực, thắng lợi đạt được dễ dàng khiến Âu Dương Liệt có chút ngông cuồng, lại quên đối thủ của mình – người có thể ngồi lên ghế thị trưởng ở độ tuổi này – lão luyện và trầm ổn đến mức nào. Thành thử khi biến cố phát sinh, gã hoàn toàn choáng váng, chỉ biết ngơ ngác ngồi tại chỗ, tay chân cứng ngắc.

Tề Ninh còn nhìn chằm chằm giấy tờ trong tay Âu Dương Liệt, mấy chữ tiêu đề rõ nét xiết bao, dù ngồi xa vẫn thấy được rõ ràng. Âu Dương Liệt nói không sai, Âu Dương Duệ quả nhiên là đồ ngốc, vậy mà lại chắp tay dâng quyền thừa kế cho người ta chỉ vì cậu. Chưa kịp nghĩ thêm gì đã thấy Âu Dương Duệ thình lình nhào qua đè cậu dưới thân, sau đó bên tai vang lên tiếng súng bén nhọn, tiếng gào thảm thiết mỗi lúc một to. Tề Ninh được người đàn ông phía trên ôm chặt, chẳng rõ qua bao lâu, bên ngoài lại khôi phục an tĩnh, Âu Dương Duệ ngồi dậy kéo cậu lên, đưa tay tháo dây thừng trên người cậu, sau đó đột nhiên chồm lên hôn môi cậu.

"Ây da, thị trưởng đại nhân ơi, giờ không phải lúc thân thiết nha." Một giọng nói trêu ghẹo vang lên không đúng lúc, Âu Dương Duệ buông cậu ra, trừng mắt liếc người tới một cái. Tề Ninh phóng tầm mắt qua vai anh, bắt gặp Tiêu Ngôn đang khoanh tay đứng phía sau, trên mặt mang theo nụ cười biếng nhác quen thuộc, bóng người sau lưng hắn lao vút đến chỗ Tề Ninh. Dưới ánh nắng, mái tóc màu đỏ rượu lấp lánh tới độ người ta khó lòng nhìn thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro