Chương 43: Anh dâu tương lai
Xin chào thị trưởng đại nhân | 43
Chương 43: Anh dâu tương lai
Quay qua, quay lại, rồi lại quay qua.
Thân hình cao gầy của người đàn ông bị thiếu niên trước mắt ấn chặt lên thân cây, lồng ngực gầy dán lên, cùng với khoang ngực đang nảy lên kịch liệt, đôi mắt đen láy nhuốm đầy ý cười. Âu Dương Duệ chậm rãi cúi xuống phối hợp với động tác có vẻ ngốc của cậu trai đối diện, đành vậy chứ biết sao, thiếu niên thanh tú không hề có kinh nghiệm trên phương diện này, thoáng cái đã châm ngòi toàn bộ lửa nóng đè nén trong lòng anh, đành phải đổi vị trí để tiến hành trọn vẹn phen nhiệt tình không dễ có này thôi.
Do vậy, Tề Ninh còn chưa nếm được cảm giác đắc ý và ưu thế sân nhà thì đã bị người sau vượt lên trước, quyền chủ động bị tước đoạt sạch bách, chỉ có thể mơ mơ màng màng tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng mà dồn dập của người ta. Cơn nhiệt tình khuấy loạn hô hấp, thân thể bị người nọ nhốt giữa thân cây và người anh, buộc phải bấu lấy bả vai rộng lớn của đối phương mới không nhũn chân ngã xuống.
Lưỡi dài dạo chơi bên môi một cách thong thả mà dạt dào tình cảm, eo bị người nọ giam cầm dịu dàng mà bá đạo, Tề Ninh cảm thấy đầu óc bị rót đầy hồ dán, giờ phút này chẳng tài nào nghĩ được gì.
Bốn phía là không khí yên tĩnh đang lặng lẽ lưu động tại mỗi ngóc ngách, làn gió đêm khẽ vỗ về lá cây, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những tán lá phát ra tiếng xì xào. Tề Ninh nghẹn đến đỏ cả mặt, sắp tắt thở tới nơi, khổ nỗi đối phương dường như vẫn rất hăng hái, lưỡi dài còn đang di chuyển không biết mệt trong miệng. Tề Ninh buồn bực ưm vài tiếng mới gọi về được lý trí của người đàn ông rõ ràng đang điên cuồng.
Âu Dương Duệ buông cậu ta, chỉ bạc trên khóe miệng hai người cũng kéo theo thật dài, Tề Ninh nhìn sợi tơ trong suốt giữa cả hai thì chẳng thốt nên lời. Âu Dương Duệ bỗng cong môi, ngón tay thon dài lau khóe môi cậu, sau đó bỏ vào miệng mút. Động tác ấy khiến đầu óc Tề Ninh nổ bùm một phát rồi trống rỗng, cảm giác toàn thân đều nóng lên, tuy thân thể chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng dục vọng là thứ sinh ra đã có. Nương theo đèn đường, Âu Dương Duệ thấy mặt cậu đỏ lựng như trái táo, bèn vui vẻ đưa tay xoa mặt cậu, "Ngốc quá, cả hôn đáp lại cũng không biết à."
Tề Ninh ngớ ra, sau khi hoàn hồn thì liếc anh một cái, cười khẽ: "Nhìn không ra thị trưởng lại giàu kinh nghiệm dữ vậy."
Âu Dương Duệ nháy mắt cứng đờ, nụ cười trên mặt được thay bằng vẻ chân thành: "Đây là lần đầu tiên anh hôn môi."
Điều này lại khiến Tề Ninh hơi ngạc nhiên, điệu bộ muốn ăn luôn mình ban nãy rành rành không thuộc về tay mơ mà, còn chưa hiểu ra sao đã nghe Âu Dương Duệ nói tiếp: "Vì anh đã luyện tập cảnh này trong đầu rất nhiều lần."
Dù linh hồn đã hai mươi bảy tuổi, Tề Ninh vẫn bị lời đường mật hoàn toàn không giấu giếm này đập cho đầu óc choáng váng, chỉ biết đứng ngơ ngác, mặc người nọ ôm mình vào lòng.
Màn đêm dài đằng đẵng lại trôi đi vội vã trong khoảnh khắc hai người vành tai tóc mai chạm nhau, khi hàng loạt sinh viên cầm mặt nạ kéo nhau ra, Tề Ninh mới giật mình phát giác thời gian trôi qua quá nhanh, đã hơn 12 giờ rồi.
Cậu ngẩng đầu nhìn Âu Dương Duệ, thấy được tình cảm nồng nàn trong mắt đối phương, bèn vô thức cất giọng: "Đêm nay anh ngủ ở đâu?"
"Khách sạn."
"Em cũng đi." Ngay cả nghĩ cũng không đã trực tiếp thốt ra ba chữ khiến ý cười trên mặt Âu Dương Duệ càng đậm, nhưng anh vẫn dịu dàng từ chối: "Đêm nay em về ký túc xá đi, ngày mai anh tới đón, mình cùng về."
Tề Ninh nheo mắt nhìn anh, chợt nhớ tới vụ vé máy bay, "Sao lại bảo Mạc Kỳ tới đưa?" Trong giọng điệu có thêm vài phần trách cứ thân mật, Âu Dương Duệ hôn hôn khóe môi cậu, ôn hòa đáp: "Vì sợ không nhịn được."
Nghe vậy, Tề Ninh mỉm cười, vô cùng hài lòng với đáp án của anh, song vẫn khăng khăng với vấn đề chỗ ở đêm nay: "Anh ở khách sạn nào? Em đi với anh."
Ánh mắt sâu thẳm của Âu Dương Duệ lại tối đi mấy phần, song vẫn nhẫn nại nói: "Không được."
Thiếu niên dùng đôi mắt sáng trừng anh, khuôn mặt thanh tú tràn ngập vẻ không ngờ, Âu Dương Duệ hiểu tâm tư cậu, bèn cúi xuống kề trán với cậu, cất giọng trầm thấp mà hài hước: "Tề Ninh, nếu đêm nay em chủ động quá, anh sẽ không nhịn nổi, nhưng bây giờ chưa phải lúc, anh sợ làm em bị thương, ngoan nào."
Tề Ninh lùi ra sau một bước, liếc mắt sang chỗ khác, mình chủ động như vậy hoàn toàn là tuân theo bản năng, nghe Âu Dương Duệ nói thế mới cảm thấy ngượng ngùng quá đỗi, quả nhiên không nên quá mê muội, bằng không sẽ lơ là cảnh giác và không tài nào ngăn bản thân hành động ngốc nghếch, cứ như hít phải ma túy vậy.
"Sáng mai anh tới đón em, mơ đẹp nhé." Âu Dương Duệ lại kéo cậu vào lòng, hôn thật mạnh cái nữa rồi mới từ biệt rời đi. Tề Ninh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cao lớn của anh dần dần đi xa, khóe miệng bất giác bị nụ cười chiếm lĩnh.
Dư âm xác định quan hệ còn chưa tan hẳn, sau gáy đã thình lình bị vật nặng đập mạnh, Tề Ninh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.
Gã đàn ông áo đen đỡ lấy Tề Ninh sắp ngã xuống, rồi lập tức náu mình trong bóng đêm để chạy về hướng khác. Ven sân trường cách đó không xa có một chiếc xe màu đen đậu sẵn, thấy gã khiêng thiếu niên tới gần, lại có thêm vài tên áo đen bước xuống, đám người nhanh nhẹn xếp đặt cậu ổn thỏa, sau đó nghênh ngang lái xe đi.
Chờ xe đi xa, mấy người đàn ông áo đen trong rừng cây bên cạnh mới bước ra, một người lấy di động bấm số, không lâu sau liền nghe hắn cung kính nói: "Thiếu gia, bọn chúng mang cậu Tề đi rồi."
Nghe đầu kia dặn dò vài câu xong, người đàn ông áo đen cúp máy, trầm giọng nói với đồng bọn: "Bám theo chiếc xe kia, đảm bảo sự an toàn của cậu Tề."
Nhóm người đáp lời rồi rời đi, con đường rợp bóng cây dưới bóng đêm lại khôi phục an tĩnh.
Tại tứ hợp viện im ắng, đèn trong phòng vẫn sáng, Tạ Đông thu xếp kỹ lưỡng cho Tề Hạ xong, lúc đi ra vừa khéo thấy Tiêu Ngôn cúp điện thoại, "Ai gọi vậy?"
Tiêu Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, mắt ánh lên vẻ do dự. Tạ Đông thầm căng thẳng, liền sải bước qua, tóm lấy tay áo của Tiêu Ngôn, khẩn trương hỏi: "Có phải A Ninh không? Nó làm sao?"
Ngữ khí vô cùng nôn nóng, ngay cả sắc mặt cũng thoáng cái tái mét, Tiêu Ngôn đau lòng cầm lại tay hắn, nhẹ giọng nói: "Bọn chúng bắt đầu hành động rồi, vừa nãy Tề Ninh bị đánh choáng rồi bắt đi."
Tạ Đông ngây dại, mãi sau mới hồi phục tinh thần, "Không phải các anh phái người đi theo nó rồi hả? Sao còn để bị bắt? Tiêu Ngôn, anh đã cam đoan với tôi sẽ không để A Ninh gặp chuyện mà, hiện tại là chuyện gì? Đối phương có thể giết nó không? Không được, giờ tôi phải đi Bắc Kinh ngay!" Nói đoạn, Tạ Đông liền đứng dậy muốn ra ngoài, nhưng Tiêu Ngôn kịp thời ngăn lại, bình tĩnh nói: "Anh chuẩn bị xong vé máy bay rồi, bảy giờ sáng mai bay, đây là chuyến sớm nhất."
Tạ Đông nhìn hắn, phẫn nộ quát: "Anh sớm đoán được chuyện này rồi đúng không? A Ninh bị đối phương bắt là mưu kế của anh chứ gì?! Anh điên rồi! Anh có biết gã kia biến thái cỡ nào không? A Ninh lại đẹp như vậy, hắn nhất định sẽ tra tấn nó!"
Tiêu Ngôn đưa tay bịt miệng hắn, ghé tai hắn gầm khẽ: "Bộ em muốn đánh thức Tề Hạ hả? Rồi nói với con bé là anh nó bị bắt sao?"
Nghe xong lời này, Tạ Đông không dám lớn tiếng nữa, kéo Tiêu Ngôn vào phòng Tề Ninh, khóa cửa phòng rồi mới nói tiếp: "Ngày mai chúng ta mới đi Bắc Kinh được, vậy A Ninh biết làm sao trong mấy tiếng này?"
"Bên kia có người của chúng ta, Tề Ninh sẽ không gặp nguy hiểm." Tiêu Ngôn ấn người đang kích động ngồi xuống ghế, cất giọng trầm thấp.
Lòng dạ Tạ Đông không tài nào yên nổi, lời an ủi của Tiêu Ngôn căn bản không có chút tác dụng nào, hắn chỉ một lòng nghĩ đến tình cảnh của Tề Ninh. Tạ Đông đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tiêu Ngôn, "Tại sao muốn lôi A Ninh vào? Đây vốn là chuyện nhà các anh, A Ninh không hề liên quan gì, không phải anh bảo Âu Dương Duệ sẽ không để nó gặp chuyện sao? Vậy giờ Âu Dương Duệ ở đâu? Đang ngủ ngon trong ổ chăn à?"
Tiêu Ngôn bất đắc dĩ vỗ trán, sao hắn không đoán được người này đụng trúng chuyện của Tề Ninh sẽ mất khống chế đến vậy chứ, rốt cuộc ai mới là người đàn ông của cậu ta?
Tuy trong lòng bất mãn, ngoài miệng vẫn cam đoan chắc nịch: "Anh ấy không biết chuyện này, đây là chủ ý của anh với Bạch Vũ, ngay cả Phương Giản cũng chưa biết."
Tạ Đông đứng dậy, khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mặt, "Sao anh với Bạch Vũ lại làm vậy? Các anh dám gạt Âu Dương Duệ để làm chuyện này hả? Các anh thừa biết Tề Ninh quan trọng với anh ta đến mức nào mà, chẳng lẽ anh không sợ anh ta biết chuyện sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh sao?"
Tóm cái người rõ ràng đang nổi sùng vào lòng ôm thật chặt, Tiêu Ngôn cười khổ tại nơi hắn không thấy, giọng điệu lại vẫn mềm nhẹ và dịu dàng: "Nếu Tề Ninh biết chuyện, anh nghĩ cậu ấy nhất định sẽ đồng ý."
Tạ Đông không lên tiếng, hắn hiểu tính Tề Ninh, nếu biết chân tướng vụ việc, cậu chắc chắn sẽ đồng ý ngay tắp lự.
Bầu trời bên ngoài tối đen như mực, Tạ Đông gác cằm lên vai Tiêu Ngôn, giương mắt nhìn sắc trời ngoài kia, cảm giác bình minh còn rất lâu rất lâu mới đến, khuôn mặt thanh tú của Tề Ninh xuất hiện trong đầu, hắn cắn môi buộc mình tỉnh táo lại.
A Ninh còn chờ hắn đi cứu mà, nếu mình đánh mất tinh thần trước, vậy A Ninh phải làm sao bây giờ?
Khách sạn của Âu Dương Duệ chỉ cách Bắc Đại hai mươi phút chạy xe, hôm nay đường Bắc Hoàn phá lệ đông đúc, chờ anh tới được cổng Bắc Đại thì đã gần mười giờ sáng, không ngừng có sinh viên xách hành lý bước ra từ bên trong. Âu Dương Duệ nghĩ đến người sắp được gặp thì cười khẽ thành tiếng, tiếng nhạc nhẹ ngân nga trong xe khiến tâm trạng vui sướng của anh càng thêm xốn xang, phảng phất trọn đời này chỉ có thể hăng hái vì một người.
Đang tính mở cửa xuống xe thì di động đổ chuông.
Trong điện thoại, Tiêu Ngôn cất giọng bình tĩnh mà vẫn toát ra sự nặng nề không nói nên lời, "Anh, đến sân bay đón em."
Âu Dương Duệ toan từ chối, nghĩ sao lại đồng ý, khởi động xe chạy về phía sân bay, đồng thời gọi điện cho Tề Ninh. Điện thoại mãi không kết nối, chắc cậu ấy lại tắt máy rồi, Âu Dương Duệ cong môi cười lần nữa, tăng tốc độ xe.
Lúc thấy Tạ Đông, Âu Dương Duệ hơi bất ngờ, anh tưởng chỉ có một mình Tiêu Ngôn trở lại thôi chứ.
"Đi chơi sao không mang hành lý?" Ngoại trừ túi xách trên tay Tiêu Ngôn, hai người chẳng đem theo gì khác nữa, Âu Dương Duệ cười hỏi, trên mặt hai người đối diện lại không hề có ý cười. Sâu sắc cảm nhận được có chuyện xảy ra, nhưng Âu Dương Duệ vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, đưa cả hai lên xe rồi mới lên tiếng hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
Tiêu Ngôn đang chuẩn bị mở miệng, lại bị Tạ Đông giành trước: "A Ninh bị bắt rồi."
Phản ứng của Âu Dương Duệ giống hệt dự đoán của hai người, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt bị sương đen bao phủ, bầu không khí xung quanh cũng đột nhiên trở nên mong manh, đôi môi mỏng mím chặt, thật lâu sau mới thốt ra một câu: "Từ khi nào?"
"Tối qua." Tiêu Ngôn bình tĩnh đáp.
Âu Dương Duệ quét ánh mắt sắc bén về phía hắn, giọng nói cũng lạnh toát: "Sao cậu biết? Vì sao tối qua không cho anh biết? Giờ cậu ấy đang ở đâu? Người đi theo cậu ấy đang ở đâu? Tại sao không cho anh biết ngay?"
Tiêu Ngôn đón nhận ánh mắt Âu Dương Duệ, thản nhiên nói: "Là mưu kế của em."
Trong xe lặng thinh rất lâu, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của ba người, dồn dập, bình tĩnh, nghi hoặc, tất cả chồng chéo lên nhau, không gian chật chội ngưng tụ thành bức tường dày không thể xuyên thấu. Tạ Đông nắm tay Tiêu Ngôn, lo lắng nhìn hai anh em, sợ Âu Dương Duệ sẽ bất ngờ nhảy dựng lên giết Tiêu Ngôn.
Hắn đã chứng kiến quá nhiều lần Âu Dương Duệ trở nên đáng sợ, lần nào nghĩ lại cũng thấy sởn tóc gáy.
"Tiêu Ngôn, cậu quá tự tiện." Hồi lâu sau, giọng nói bình tĩnh của Âu Dương Duệ mới vang lên trong xe.
Nghe vậy, Tạ Đông lập tức cảnh giác, muốn chắn trước mặt Tiêu Ngôn, nào ngờ Tiêu Ngôn chỉ nắm tay hắn, trên mặt khôi phục nụ cười biếng nhác thường ngày: "Anh xử trí quá theo cảm tính, nếu lần này chúng ta không làm một lần dứt điểm, hậu quả nhất định không tưởng tượng nổi. Em nghĩ Tề Ninh mà biết chuyện, bảo đảm sẽ giơ hai tay tán thành."
Âu Dương Duệ nhìn hắn, gần như gằn từng chữ: "Cho dù cậu ấy đồng ý, anh cũng không để cậu ấy mạo hiểm."
"Nếu anh muốn có tương lai tốt đẹp với Tề Ninh, vậy nhất định phải nối thẳng khớp xương kia, thử hỏi người chết rồi thì còn yêu đương gì nữa." Tiêu Ngôn vẫn ra chiều lười biếng, cảm xúc trên mặt Âu Dương Duệ thoáng dao động, anh lập tức mở máy xe, "Cậu tốt nhất nên cầu nguyện cậu ấy không việc gì."
Tiêu Ngôn cười gật đầu, "Làm sao em dám khiến anh dâu tương lai gặp chuyện chứ, bộ chán sống rồi chắc?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro