Chương 34: Hai người đàn ông
Xin chào, thị trưởng đại nhân | 34
Chương 34: Hai người đàn ông
Âu Dương Duệ vừa quay đầu lại, thấy mặt cậu thoắt cái tái nhợt, liền sải bước đến gần, "Sao thế? Khó chịu ở đâu? Có phải vết thương đau không?"
Tề Ninh lắc đầu, thuận thế đến bên giường cởi giày rồi leo lên, "Tôi không sao, chỉ hơi mệt thôi."
Thấy mặt Tề Ninh không còn tí máu nào, Âu Dương Duệ đi qua chỉnh chăn cho cậu, xong mới ngồi lên chiếc ghế cạnh giường, "Bắc Đại từ từ hẵng đi, trước tiên dưỡng thương cho lành đã."
"Tôi mua vé ngày kia, vết thương trên tay cũng không nghiêm trọng lắm, chắc có thể đến trường báo danh trước ngày 1 tháng 9 thôi." Tề Ninh khẽ quay mặt đi, ánh mắt rơi vào Tề Hạ đang ngủ say trên sofa. Em gái cậu là cô bé đẹp nhất trần đời, cô đơn thuần, đáng yêu, thiện lương, kiếp trước lại bất hạnh qua đời ở độ tuổi rực rỡ như hoa. Từ lâu cậu đã thề rằng, trọn đời này phải mang đến hạnh phúc và vui vẻ cho Tề Hạ, dẫu cần đánh đổi thứ gì đó quan trọng, cậu cũng sẵn lòng.
Cho nên, nếu Âu Dương Duệ thực sự thích Tề Hạ, hay Tề Hạ có tình cảm với anh, cậu tình nguyện lùi xuống vị trí xa nhất, lặng lẽ nhìn họ hạnh phúc ngọt ngào, thế là đủ rồi.
Trên thực tế, dù Âu Dương Duệ không thích Tề Hạ mà thích ai khác, việc cậu có thể làm cũng chỉ là yên lặng chúc phúc thôi.
Trước khi gặp Âu Dương Duệ, tình cảm của cậu chỉ là tờ giấy trắng, cậu không biết nên biểu đạt và thổ lộ thế nào, chỉ biết giấu kín tâm tư dành cho Âu Dương Duệ xuống tận đáy lòng.
Có lẽ ngay từ đầu cậu đã biết mình và Âu Dương Duệ không có kết quả.
Chỉ là, khi hiện thực dùng sự thật nói với cậu chuyện này, cậu vẫn thấy khổ sở khôn xiết.
Cậu cũng không cảm thấy mình ôm mối tình đồng tính với Âu Dương Duệ có gì bất ổn, mãi đến khi bên cạnh anh xuất hiện người khác phái. Hình ảnh hai con người xứng đôi một lần nữa nói với cậu rằng, tâm tư của cậu không đúng cỡ nào, lựa chọn giấu giếm tình cảm chính xác tới nhường nào.
Một người ưu tú tuyệt đối như vậy không nên có vết nhơ, chút xíu cũng không được.
Vậy cậu càng không thể khiến mình trở thành vết nhơ của anh.
"Không được, trả vé đi, mua vé tuần sau." Giọng nói gần như nghiêm khắc của Âu Dương Duệ truyền đến, cắt ngang dòng suy nghĩ lãng đãng của cậu. Tề Ninh thoáng ngẩn ra, Âu Dương Duệ chưa từng nói chuyện với cậu bằng giọng điệu như vậy, anh luôn dịu dàng tựa làn gió mát êm dịu nhất, tương phản quá lớn lại khiến Tề Ninh cảm thấy hơi khó thở.
Thấy Tề Ninh cả buổi không trả lời, Âu Dương Duệ khẽ vươn cổ nhìn khuôn mặt hơi tủi thân của cậu, kiềm lòng chẳng đậu mà dịu giọng xuống: "Vết thương của cậu vẫn chưa đỡ, ở Bắc Kinh lại không có ai chăm sóc, Tề Hạ chắc chắn sẽ không yên lòng, vì cô bé, cậu nên dưỡng thương cho tốt rồi đi."
Lần này còn trầm mặc lâu hơn, hồi lâu sau mới nghe câu trả lời không mấy rõ ràng của Tề Ninh: "Ừm."
Âu Dương Duệ giơ tay muốn xoa mái tóc đen của cậu, nhưng lại ngừng giữa không trung, sau đó chậm rãi thả xuống.
Vài ngày sau, Âu Dương Duệ vẫn có mặt hàng ngày, lần nào gặp anh Tề Hạ cũng vui vẻ vô cùng. Tề Ninh nhìn khuôn mặt cao hứng của em gái và dáng điệu cưng chiều của Âu Dương Duệ, cõi lòng đắng chát, nhưng vẫn rất vui mừng, bất kể thế nào, cậu cũng cực kỳ an tâm khi giao Tề Hạ cho Âu Dương Duệ.
Tề Hạ là cô bé khả ái và biết nghĩ, có cô bên cạnh, Âu Dương Duệ hẳn sẽ không rơi vào cảnh lao lực đến chết trong thư phòng.
Nghĩ tới đây, Tề Ninh khẽ mỉm cười, cánh tay không bị thương chẳng biết đã buông lỏng tự lúc nào, lá thư trong tay thừa cơ trượt xuống sàn. Cậu cúi xuống toan nhặt lên, Âu Dương Duệ lại nhanh hơn, ngón tay hai người chồng lên trong khoảnh khắc, hơi ấm nơi đầu ngón tay, hô hấp của nhau, cả trái tim đang đập rộn đều như cách nhau thật gần, chỉ cần đến gần thêm chút nữa thôi là có thể cảm nhận được tấm lòng của nhau rồi.
Tề Ninh phục hồi tinh thần và thu tay trước, Âu Dương Duệ nhìn cậu một cái, lập tức nhặt thư lên đưa cậu.
Bầu không khí giữa cả hai trở nên kỳ lạ, Tề Ninh cúi xuống đặt tầm mắt lên lá thư, lại chẳng đọc vào chữ nào, cứ cảm thấy ánh mắt Âu Dương Duệ vẫn dừng trên người mình, phảng phất không định rời đi.
"Đúng rồi, anh Âu Dương, chừng nào anh hai em được xuất viện?" Giọng Tề Hạ đột ngột xen vào, phá vỡ không gian vô hình mập mờ ám muội này.
Âu Dương Duệ lấy lại tinh thần, mỉm cười đáp: "Mai xuất viện được rồi."
"Hay quá, anh hai cuối cùng cũng được về nhà rồi!" Tề Hạ reo hò nhào lên người anh mình, khuôn mặt xinh xắn nở nụ cười rạng rỡ, tỏa sáng lấp lánh như kim cương.
Tề Ninh ôm em gái bằng cánh tay không bị thương, và tại nơi không ai nhìn thấy, sự phiền muộn mơ hồ lan vào nụ cười của cậu.
Sau một tuần nằm viện, Tề Ninh rốt cuộc được xuất viện như ý nguyện.
Người vui nhất dĩ nhiên là Tề Hạ, cô đã ở nhà một mình liên tục bảy ngày, hồi trước sao không phát giác tứ hợp viện anh Đông mua giùm họ lại rộng đến vậy chứ, một người đi trong nhà chỉ thấy cõi lòng lạc lõng đến khó chịu.
Âu Dương Duệ lái xe chở anh em họ Tề đến cổng nhà, Tề Ninh thò tay xách túi hành lý đơn giản của mình, nhưng bị Âu Dương Duệ giành trước, "Tôi xách cho, mau vào đi." Âu Dương Duệ đứng ngay cạnh cậu, thân hình cao lớn thon gầy vừa khéo chặn đứng tia nắng nóng bỏng ban trưa. Tề Ninh vừa quay lại đã thấy nụ cười dịu dàng mà tràn ngập yêu chiều trên mặt anh, đang ở ngay kế bên, cớ sao vẫn thấy xa xôi quá đỗi?
Gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, có lẽ chính là cảm giác này rồi.
Thiếu niên rủ mắt, trên mặt cậu lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc khiến Âu Dương Duệ bỡ ngỡ, bất đắc dĩ, băn khoăn, chán chường và chật vật không sao tả xiết.
Cánh tay thon dài ngay lập tức choàng lên vai thiếu niên, âm thanh trầm ấm mà mềm mỏng của người nọ vang bên tai: "Từ nay sẽ không khiến cậu bị thương nữa." Câu nói chưa đầy mười chữ như biến thành pháo mừng hoàng gia tại khoảnh khắc này, nổ mạnh đến nỗi máu muốn sôi trào. Tề Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, đụng trúng ánh mắt kiên quyết mà cố chấp của anh, ánh dương nở rộ sau lưng, bóng hai người kéo dài thật dài trên đất, quấn quýt mãi chẳng buông.
"Ừm." Tề Ninh hoàn hồn, gượng gạo liếc mắt sang chỗ khác, không dám nhìn mặt Âu Dương Duệ nữa.
Có lẽ, đây là lời hứa lớn nhất mà Âu Dương Duệ có khả năng cho cậu.
Vì Tề Hạ hay vì gì khác, Tề Ninh không hiểu hết, giờ đây lại không muốn biết.
Chỉ mong sao lúc nói lời này, trong lòng Âu Dương Duệ hoàn toàn nghĩ cho cậu.
Âu Dương Duệ cong môi vẽ ra nụ cười không dễ phát hiện, sau đó kéo thiếu niên vào tứ hợp viện.
Mới mấy ngày không về, mà khi đứng trước cổng, Tề Ninh lại thấy như mình đã đi lâu thật lâu, lâu đến mức cây đại thụ trong sân đã rụng lá, lâu tới độ gốc nguyệt quý tại góc sân đã nở hoa rồi tàn vô số lần.
"Anh hai mau vào thôi, bên ngoài nắng lắm." Em gái đáng yêu của Tề Ninh đang đứng tại cửa chính vẫy cậu, bộ váy liền thân màu trắng trên người cô bay phấp phới theo gió, nom như cánh bướm xinh đẹp đang vỗ cánh. Tề Ninh đứng tại chỗ, không đủ can đảm tiến lên trước.
Nơi sâu thẳm trong ký ức bị chọc thủng, Tề Hạ ngã trong con hẻm âm u, sắc mặt trắng nhợt mà mơ hồ, máu đỏ sẫm không ngừng trào ra từ đôi môi anh đào, cô dùng bàn tay thon dính đầy máu khẽ vuốt mặt cậu, cười bảo với cậu rằng: Anh hai, đừng báo thù cho em.
Mười năm trước, em gái dũng cảm kiên cường của cậu cứ thế chậm rãi nhắm mắt trước mặt cậu, bàn tay mềm mại rủ xuống mặt đất ẩm ướt một cách vô lực, như chim sơn ca đã vĩnh viễn giã từ trần thế, vô luận từng sở hữu tiếng hót vang vọng đẹp đẽ nhường nào, cũng vẫn chết rũ trong bi thảm. Mà cậu, cố chấp cho rằng Tề Hạ sẽ mãi mãi sánh bước bên mình, mãi mãi cười với mình, khuôn mặt cũng mãi động lòng người và tràn đầy tự tin.
Đây là toàn bộ hi vọng xa vời cậu dành cho Tề Hạ.
Chỉ cần cô bé sống hạnh phúc, thì tất cả đều tốt đẹp.
Âu Dương Duệ nhìn ánh mắt có chút tan rã của cậu, ngón tay thon dài liền quấn lấy ngón tay lành lạnh của thiếu niên, xúc cảm nơi làn da mềm mịn hệt như trong tưởng tượng, bởi trường kỳ phải làm việc, nên đầu ngón tay có vết chai mỏng khẽ đâm vào lòng bàn tay. Âu Dương Duệ cười nhẹ, cảm giác được bàn tay trong tay mình đang giãy giụa khe khẽ.
Anh quay đầu qua, phát hiện mặt Tề Ninh bỗng bị sắc đỏ chiếm cứ, thế là cười càng thêm phóng túng và hào hứng.
Tề Ninh lần nữa dồn sức, cuối cùng cũng rút được tay về, cậu cũng không bài xích tiếp xúc thân mật của Âu Dương Duệ, chỉ là đang đứng trước mặt em gái, làm vậy xấu hổ lắm.
Hên là Tề Hạ đã chạy vào nhà, cũng không thấy cảnh này.
Tề Ninh khẽ thở phào, chẳng rõ tại sao lại sợ bị Tề Hạ thấy.
Âu Dương Duệ cũng không dừng chân bao lâu, xách hành lý của Tề Ninh vào nhà xong, anh lại ra ngoài một chuyến, khi về đã có thêm vài túi to trong tay, mở ra xem, thấy toàn thực phẩm dinh dưỡng bổ máu. Tề Hạ cầm đại một gói ra, mắt trợn tròn, "Anh Âu Dương, cái này chắc mắc lắm ha?"
Tề Ninh từ phòng đi ra, liền thấy gói yến huyết trên tay Tề Hạ, khẽ cau mày: "Thị trưởng, tốn kém quá rồi."
Âu Dương Duệ im lặng nhìn cậu, tuy trong mắt không mảy may gợn sóng, Tề Ninh vẫn cảm thấy mình nói sai rồi, thế là đành sửa miệng: "Tay mất máu thì ăn nhiều canh gà là dư sức bổ lại rồi, mấy thứ này thiệt tình không cần thiết, tôi còn trẻ như vầy đâu cần ăn đồ bổ cỡ ấy. Âu Dương Duệ, hay anh lấy lại đi."
Thấy cậu sửa lời đúng lúc, trên mặt Âu Dương Duệ mới xuất hiện nụ cười, "Canh tất nhiên tốt, nhưng ăn nhiều đồ bổ cũng chẳng hại chỗ nào, Tề Hạ ăn cũng có lợi mà."
Câu cuối của anh khiến Tề Ninh hết đường từ chối, người này đã lôi cả em gái ra, hiển nhiên là không định lấy lại, "Vậy cám ơn anh, còn nữa, viện phí mấy ngày nay của tôi..."
"Viện phí của cậu do cảnh sát và chính phủ chi trả, cậu chỉ cần an tâm dưỡng thương thôi." Âu Dương Duệ chẳng đợi cậu nói xong đã ngắt lời, "Vé tàu của cậu đâu? Đưa tôi đi." Sau đó thông minh lảng sang chuyện khác.
Tề Ninh tất nhiên biết anh cố ý né tránh vấn đề, thấy sườn mặt mỉm cười của anh, cũng không truy vấn làm gì nữa.
Trong tiềm thức, cậu không muốn vạch khoảng cách với Âu Dương Duệ, không muốn phân chia rạch ròi như vậy.
"Tôi không định trả vé."
Âu Dương Duệ nhướng mày, "Mặc kệ thế nào cũng phải dưỡng thương đã, tôi không đồng ý cậu cứ đi thế này."
"Tôi đi được thật mà." Tề Ninh vùng vẫy yếu ớt.
"Nghe lời." Ngữ khí đột nhiên thay đổi, giọng Âu Dương Duệ hoàn toàn mềm xuống.
Tề Ninh cảm thấy niềm tin vất vả lắm mới củng cố được lại đang dao động, ai nói đàn ông vô dụng nào, vừa tung chiêu mỹ nam kế là chết người ta ngay!
"Anh Âu Dương, đây là vé tàu của anh hai em, cho anh nè." Tề Hạ cũng hợp thời đá phản lưới nhà, Tề Ninh trừng em mình một cái, không còn lời nào để nói.
"Vẫn là Tề Hạ ngoan nhất." Âu Dương Duệ cưng chiều xoa đầu Tề Hạ, cất vé tàu vào túi, lúc sắp đi còn không quên dặn dò Tề Ninh: "Tối muộn cỡ nào cũng phải gọi cho tôi." Ngẫm lại mới nhớ hình như Tề Ninh chưa biết số mình, bèn lục túi áo trong lấy ra danh thiếp đưa cho Tề Ninh.
Tề Ninh nắm danh thiếp trong tay, mãi đến khi bóng dáng Âu Dương Duệ khuất hẳn ngoài cửa mới cúi xuống nhìn.
Thiết kế cực đơn giản, trên tấm thiếp màu đen chỉ viết tên và số điện thoại, là danh thiếp tư nhân. Cất danh thiếp vào túi xong, Tề Ninh nở nụ cười ngây ngốc.
"Anh hai cười lên đẹp ghê." Chẳng biết Tề Hạ đứng cạnh cậu từ bao giờ, thấy anh hai cười như vậy cũng ngắm đến ngơ cả mặt.
Tề Ninh sửng sốt, quay sang cười dịu dàng, ôm em gái vào lòng, "Tiểu Hạ nhà chúng ta mới xinh đẹp nhất."
"Còn lâu ấy, anh hai mới đẹp nhất." Tề Hạ hít hương vị dễ ngửi trên người anh mình, chợt nói: "Anh hai, em thấy anh Âu Dương đối với anh rất tốt, tốt đến mức kỳ cục luôn."
Tề Ninh không kịp phản ứng, chỉ nghe Tề Hạ nói tiếp: "Em nghe chị y tá trong bệnh viện kể lúc anh hôn mê là anh Âu Dương bế anh đến, khi ấy người ngợm mặt mũi ảnh dính đầy máu, chị ý tá khuyên ảnh đi rửa mặt chải đầu nhưng ảnh không đi, khăng khăng đứng chờ anh bên ngoài, suốt hai tiếng đồng hồ không rời đi một bước. Chị y tá còn bảo..." Tề Hạ bỗng dừng lại, phân vân không biết có nên nói thật không.
"Còn bảo cái gì?"
"Còn bảo..." Tề Hạ cắn răng, nói bất chấp, "Còn bảo anh Âu Dương nhìn anh cứ như đang nhìn người yêu ấy, anh hai, chị y tá nói lung tung đúng không, anh với anh Âu Dương đều là con trai, sao có thể... Đúng không?" Cõi lòng Tề Hạ hơi rối bời, loáng thoáng cảm thấy không đúng, lại chẳng thể nói rõ. Trong lòng cô, anh hai là người thân cận nhất cõi đời, còn Âu Dương Duệ, tuy chưa quen biết bao lâu nhưng cô cũng đã xem anh là người thân, tuổi tác và tâm trí cô vẫn chưa đủ chín chắn để nhận thức được điểm kỳ lạ và tính nghiêm trọng của sự việc, chỉ hi vọng anh hai có thể cho cô một đáp án bình thường mà chính xác.
Thân mình Tề Ninh cứng đờ một giây, lập tức lấy lại nụ cười, "Mấy chị y tá chọc em thôi, hai người đàn ông sao yêu nhau được? Anh chỉ thích cô bé nào tốt bụng dễ thương như Tiểu Hạ thôi." Biết rõ không nên dối gạt Tề Hạ, song thấy vẻ sợ hãi và chờ mong của cô, Tề Ninh rốt cuộc vẫn không dám tiết lộ suy nghĩ thật.
Thời này vẫn chưa cởi mở đến độ có thể chấp nhận đồng tính yêu nhau, vì vậy, vẫn không nên dọa Tề Hạ thì hơn.
"Em biết mà, chị y tá kỳ ghê á!" Nghe đáp án của anh hai, Tề Hạ lập tức cười mừng rỡ, nụ cười tươi tắn chói mắt chẳng khác nào ánh nắng ngoài kia.
Tề Ninh kéo em gái rồi quay người vào nhà, bỏ lại phía sau một tiếng thở dài xa xăm.
Sau khi bóng lưng anh em họ Tề hoàn toàn biến mất sau cửa nhà, người đàn ông đứng bên tường mới chậm chạp bước ra, cành lá xum xuê phủ trên đầu anh, từng tia nắng nhỏ xuyên qua kẽ lá, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú điềm tĩnh, chỉ bàn tay cầm chìa khóa xe là siết thành nắm đấm, bánh răng chìa khóa khảm thật sâu vào thịt mà dường như không hề nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro