Chương 5: Đuổi theo nhắm trúng vào bồn cầu.
Điện thoại của Trì Vọng vang lên tiếng thông báo, cậu mở ra xem, là tin nhắn của Lạc Liên Vân.
Cậu cất điện thoại đi, tạm thời không muốn quan tâm.
Thực ra mấy tình huống như thế này bây giờ cậu cũng đã quen. Khi còn học trung học, cậu thường ra ngoài làm thêm. Khoảng thời gian đó cậu đang làm nhân viên pha chế, nhìn thấy rất nhiều việc tương tự như vậy, cũng thường ra tay giúp đỡ đôi chút.
Tất nhiên, sẽ có những rủi ro lớn, dù sao ở những nơi như thế này, cũng chẳng có mấy ai tốt đẹp gì. Nếu muốn giúp đỡ, nhất định sẽ xúc phạm đến bọn họ. Cậu hiểu rõ nên sẽ chẳng đâm đầu vào giúp một cách mù quáng.
Còn lần này, Trì Vọng cảm thấy người này có hơi giống đàn anh trong trường. Cái tên Tạ Tư Hành khá quen tai cùng với dáng người tương tự và trông vô cùng đẹp trai. Ngoài ra, cậu bé đuổi theo hắn trông có vẻ khá ngoan nên cậu đã giúp đỡ.
Bây giờ lại thu vào túi 800 tệ của người ta, cho nên Trì Vọng quyết định sẽ đưa Phật đến tận Tây Thiên.
Khi hai người ra khỏi thang máy, hắn giữ khoảng cách với cậu, đứng thẳng người. Trì Vọng ngẩng lên nhìn hắn, có cảm giác đồng tử trong mắt hắn như đang giãn ra.
Một tay của hắn vẫn nắm chặt cánh tay cậu, hơi thở nóng rực, khuôn mặt đỏ bừng như rơi vào dung nham, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng lãnh đạm và nghiêm túc.
Trì Vọng vui vẻ đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt Tạ Tư Hành: " Hôm nay là ngày mấy? "
Tạ Tư Hành im lặng, đôi mắt trống rỗng như không nhìn thấy gì.
Trì Vọng xác nhận người trước mặt hình như đã chết máy rồi, nhanh chóng đưa anh ta đến khách sạn Minh Lung.
Hình như Tạ Tư Hành là khách quen, hai người vừa đến, anh chàng ở quầy lễ tân đã sáng mắt lên, không hỏi gì đã đưa luôn thẻ phòng cho Trì Vọng rồi đích thân dẫn đường.
Người thì Trì Vọng cũng đã đưa đến nơi, cậu tính nhờ lễ tân đưa hắn lên phòng. Kết quả, Tạ Tư Hành vẫn nắm chặt lấy cánh tay cậu không buông, nhìn cậu đầy lạnh lùng.
Trì Vọng: " ... "
Được rồi, đưa anh đến tận phòng là được.
Cậu cầm thẻ phòng, từ chối lòng tốt của nhân viên lễ tân rồi đích thân hộ tống Tạ Tư Hành lên tận nơi.
Trong thang máy không có người, Tạ Tư Hằng khẽ dựa vào cậu. Trì Vọng giơ tay lên tính đỡ đầu hắn, ngay lúc đó, đột nhiên có thêm người vào thang máy, hắn liền đứng thẳng dậy, cơ thể căng chặt.
Trì Vọng cảm thấy hơi ngạc nhiên, lại buồn cười, không hiểu sao trông hắn có chút đáng yêu.
Có thể hắn còn chưa tỉnh táo, nhưng bọn họ chẳng quen nhau được bao lâu, hắn có tin tưởng cậu đến vậy không?
Tuy ngoại hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng thực ra anh ta lại khá đơn thuần?
Trì Vọng đưa người vào phòng, khi mở cửa ra, cậu thấy thiết kế hơi khác với so với phong cách của một phòng khách sạn. Có ba phòng ngủ và một phòng khách, một quầy bar và một phòng tập thể dục. Trang trí trông rất đơn giản lại sang trọng.
Căn phòng như thế này, tiền thuê một đêm chắc chắn không rẻ, nhưng khi Trì Vọng nhìn thấy những vật dụng cá nhân như kính, sách, vở,… chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết, rõ ràng phòng này có người ở thường xuyên.
Anh chàng giàu có chết tiệt này, đây là phòng riêng phải không?
Trì Vọng đưa Tạ Tư Hành vào phòng ngủ chính, kéo cánh tay hắn: “ Được rồi, đến tận giường rồi, phiền anh buông tay ra. ”
Ánh mắt của Tạ Tư Hành vẫn mờ mịt, nhưng đôi lông mày hơi nhíu lại vì bị Trì Vọng làm phiền.
Không gian trở nên sáng sủa hơn, Trì Vọng phát hiện người này thật sự rất đẹp trai, cau mày trông cũng rất đẹp trai, nhưng bên dưới đôi mắt trắng ngọc lạnh lùng lại có quầng thâm đen màu lục lam nhạt khiến cho hắn trông có vẻ hơi khó chịu, vẻ mặt nhợt nhạt.
Tuy nhiên, chính vì màu sắc u ám này mà nó lại có sức hấp dẫn khó tả.
Nếu trước mặt cậu bây giờ là một cô gái, cậu sẽ đau lòng, bối rối không biết phải làm sao. Nhưng Trì Vọng cũng là một người có nguyên tắc, cậu tàn nhẫn tách từng ngón, từng ngón tay của Tạ Tư Hành ra.
Sau khi bẻ đến ngón tay cuối cùng, Tạ Tư Hành chủ động buông tay, đứng dậy đi vào phòng tắm, bước chân có chút loạng choạng.
Trì Vọng đã đi đến cửa phòng ngủ, nhưng khi nhìn bóng lưng hơi run rẩy của Tạ Tư Hằng…
Có chút lo lắng.
Tâm trí cậu tràn ngập hình ảnh hắn trượt ngã trong phòng tắm gây chấn động não và bị thương nặng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Trì Vọng nhận ra
rằng trái tim người cha thánh thiện của cậu đang tan vỡ, vì vậy cậu chỉ có thể quan tâm đến người ta hơn chút, đợi khi nào hắn ngủ say rồi rời đi cũng không muộn.
Trì Vọng hơi khát nước, cậu nhìn xung quanh phòng khách, không động đến bất cứ thứ gì trên quầy bar, chỉ lấy bình nước nóng đun cho mình một ít nước.
Nước chưa đun sôi thì trong phòng tắm có tiếng động. Trì Vọng vội vàng đi tới trước phòng tắm gõ cửa: " Này, anh thế nào rồi? Nếu không thì để tôi đưa anh đến bệnh viện. "
Người bên trong không trả lời, chỉ có tiếng nước chảy ào ào. Trì Vọng nắm tay nắm cửa muốn đi vào, nhưng lại sợ nhìn thấy thứ không nên thấy, cậu do dự rồi buông tay.
Mắt nhìn người của Trì Vọng vẫn rất tốt, mặc dù không quen biết đối phương, nhưng trong vòng chưa đầy nửa giờ, cậu đã hơi có cảm giác người này thực sự có yêu cầu rất cao đối với mình.
Nếu vô tình nhìn thấy cái gì đó có chút xấu hổ, cậu chắc sẽ bối rối vô cùng.
Nước sôi, Trì Vọng lấy một chiếc cốc rót vào nhưng lại chưa uống được ngay vì quá nóng. Cậu nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy nước khoáng trên quầy liền cầm lấy mở ra đổ thêm vào cốc. Thấy nhiệt độ đã vừa đủ mới uống.
Sau khi uống chút nước, bụng ấm lên khiến Trì Vọng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Uống nước xong cậu lại cảm thấy có chút buồn ngủ, hình như Tạ Tư Hoành đã ở trong phòng tắm rất lâu.
Trì Vọng lại đi tới trước phòng tắm gõ cửa, nhưng bên trong vẫn không có phản ứng gì, tiếng nước vẫn chảy, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng vo ve nghèn nghẹt.
Trì Vọng hoảng hốt một lát, sau đó mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu không đợi được nữa, liếc nhìn đồng hồ rồi liên tục ngáp dài. Đây không phải lúc để đi ngủ, nhưng có lẽ gần đây Trì Vọng quá mệt mỏi, cơn buồn ngủ ập đến.
Trì Vọng chỉ hơi thiếp đi trên sofa, vẫn giữ chút tỉnh táo để quan sát tình trạng của Tạ Tư Hành. Nhưng cũng giống như cơ thể tràn đầy năng lượng, chất lượng giấc ngủ của cậu rất tốt, vừa nhắm mắt lại đã ngủ ngon.
Hơn nửa giờ sau khi Trì Vọng ngủ say, Tạ Tư Hành cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng tắm, trên người khoác áo choàng tắm, mặt vẫn đỏ bừng. Hắn muốn lấy điện thoại di động trên giường, nhưng ngón tay run lên, không lấy được. Chiếc điện thoại rơi xuống gầm giường phát ra tiếng 'bộp', hắn đứng đó nhìn xuống một lát, cuối cùng cũng không nhặt lên.
Chất lượng giấc ngủ của Tạ Tư Hành rất kém, thuốc ngủ luôn có sẵn ở bất cứ nơi nào. Hắn cũng chẳng quan tâm thuốc còn ở trong cơ thể chưa được chuyển hóa hay không, đổ ra một viên thuốc ngủ rồi uống một ngụm nước khoáng trên đầu giường. Tạ Tư Hành nằm xuống, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Trời tối, điều hòa thông minh trong nhà tự động điều chỉnh nhiệt độ, hạ nhiệt độ xuống thấp hơn bình thường.
Trì Vọng nằm trên sô pha, cuộn tròn vì lạnh. Cậu ngơ ngác đứng dậy, đi vào phòng ngủ, nằm xuống chiếc giường mềm mại. Quanh mũi thoang thoảng một mùi hương lạnh lẽo, khiến mọi mệt mỏi trong cơ thể cậu dường như bị chiếc giường mềm mại như mây này hút đi, Trì Vọng chìm vào giấc ngủ sâu hơn.
*
Tạ Tư Hành đã có một giấc mơ, hắn mơ thấy một con búp bê bông khổng lồ với đôi mắt to và lông mi dài được vẽ trên mặt với một chiếc răng nanh hổ nhỏ ẩn hiện mỗi khi nó cười.
Hắn đưa tay lên miệng, ngón tay bị rạch một đường nhỏ bằng hàm răng sắc nhọn, vài giọt máu chảy ra, hắn bôi lên đôi môi đỏ mọng của con búp bê.
Con búp bê rất mềm, khi Tạ Tư Hành dùng ngón tay nhéo nó sẽ tạo ra một vết lõm, sau đó nó sẽ trở lại hình dạng ban đầu, rất đàn hồi. Hắn hận không thể đặt nó xuống và nhào nặn nó liên tục. Con búp bê mỉm cười rạng rỡ với hắn, không hề bận tâm.
Chỉ nhào nặn thôi thì không đủ, Tạ Tư Hành đột nhiên cảm thấy răng mình hơi ngứa ngáy, hắn nhéo cánh tay trắng nõn của con búp bê và cắn nó.
Tạ Tư Hành miễn cưỡng khống chế lực cắn, rồi chuyển từ cắn sang liếm, liếm vết cắn của chính mình. Đột nhiên, trái tim hắn như có lửa đốt, toàn thân nóng bừng, nhưng cơ thể con búp bê lại lạnh như băng. Tạ Tư Hành áp sát vào người con búp bê, tham lam cảm thụ chút khí lạnh ấy.
Trì Vọng cũng có một giấc mơ, cậu rất hiếm khi mơ, nhưng khi mơ thấy lại là một bộ phim kinh thiên động địa.
Cậu mơ về việc chiến đấu với thây ma, hoặc mơ về thế giới bị hủy diệt và cậu chính là người cứu lấy thế giới.
Lần này, Trì Vọng mơ thấy những con quái vật trồi lên từ dung nham và đuổi theo mình, dù cậu có trốn ở đâu cũng có thể bị bắt. Cảm giác rất chân thật, rõ ràng đó là một giấc mơ, mặc dù cậu không sợ nhưng cũng rất khó chịu.
Sau khi giải quyết xong đám quái vật, Trì Vọng chạy xuống biển sâu, toàn thân ẩm ướt, cảm giác giống như quay trở lại thời kỳ trong bụng mẹ, có chút thoải mái.
Nhưng Trì Vọng rất cảnh giác và sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm vì sợ con quái vật sẽ quay trở lại.
Cậu vẫn chưa tìm ra cách để cứu thế giới. Trì Vọng thường là một anh hùng toàn năng trong giấc mơ của mình, lần này cậu chỉ biết trốn thoát và trốn tránh, điều này khiến Trì Vọng có chút không vui.
Tuy nhiên, trốn dưới biển cũng vô ích. Con quái vật nhanh chóng đuổi theo cậu. Nó vẫn là một con quái vật rất lớn, khác với những con quái vật khác. Nó cắn vào mặt Trì Vọng và duỗi cái miệng dài ra như người ngoài hành tinh rồi nhét người cậu vào. Miệng nó khiến cậu nghẹt thở.
Những giấc mơ của mình thường có nặng nề đến vậy không? Trì Vọng đứng từ góc nhìn của Chúa rơi vào suy ngẫm.
Quá trình này kéo dài rất lâu, Trì Vọng không thể chịu đựng được nữa nên từ bỏ việc cứu thế giới, trực tiếp cắt sân khấu và bắt đầu mơ về một thứ khác.
Nhưng giấc mơ thứ hai cũng là một trận chiến. Cậu là một thây ma, và một đống dưa đang đuổi theo cậu. Đám dưa nhấc Trì Vọng lên trời và dùng một quả bóng đá vào người cậu. Trì Vọng cảm nhận được da của mình giòn như dưa hấu.
Không tính! Đổi kênh!
Trong giấc mơ thứ ba, Trì Vọng trở thành một vận động viên cầu lông và bị hai người hình gậy đánh vào đầu.
Trì Vọng: "..."
Tiếp tục đổi kênh!
Trong giấc mơ thứ tư, Trì Vọng muốn đi tiểu. Cậu đi tìm nhà vệ sinh khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được nhà vệ sinh, nhưng cậu phải bám chặt vào bồn tiểu vì bồn tiểu sẽ tự di chuyển sang trái và phải!
Trì Vọng chỉ có thể tiếp tục nhịn xuống, cố gắng tìm lại nhà vệ sinh nhưng vẫn không tìm được bồn tiểu phù hợp, nếu sai thì cậu không thể đi vệ sinh được!
Trì Vọng: "..."
Trì Vọng giật mình tỉnh dậy. Như chúng ta đều biết, nếu bạn đi vệ sinh trong giấc mơ…, cũng không sao, nhưng nếu thật sự làm vậy, bạn sẽ phải chịu số phận…
Khi tỉnh dậy, Trì Vọng vô thức đưa tay chạm vào cơ thể mình, không chạm vào thì không sao, nhưng khi chạm vào, toàn thân cậu như bị sét đánh!
Cậu! Đái dầm! !
Đái dầm! ! !
☆•✯•☆•✯•☆•✯•☆•✯•☆•✯
Tác giả:
Trì gâu gâu: Ôi chúa ơi, tôi đái dầm QAQ!
Trì gâu gâu: Đợi đã, có gì đó không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro