Chương 1: Ôn thần đeo kính râm
- Đội trưởng! Mau tỉnh! Cục trưởng tới!
Lộc Hàm trong mơ bỗng nghe có tiếng léo nhéo gọi tên mình, không nghe ra nổi người kia nói cái gì, chỉ biết giọng nói dám to gan lớn mật đánh thức giấc mộng đẹp của mình chính là tên nhóc Biện Bạch Hiền, chất giọng đặc biệt cao của cậu ta dù có chết cũng sẽ nhận ra. Lộc Hàm quay mặt sang hướng khác, nhất quyết không chịu mở mắt, còn lè nhè mắng đối phương:
- Bạch Bạch thối! Yên lặng... đi, anh suốt đêm qua không ngủ rồi...
- Suốt đêm làm gì mà không ngủ?
- Chính là... lo bắt tội phạm a- Lộc Hàm chẳng buồn nhìn lên, tiếp tục duy trì trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh mà đáp lời.
- Vậy nên hôm nay định không làm việc nữa?
- Anh mày thích... thế... hả?
Khoan đã, giọng nói của người vừa hỏi mình không có cao vút, cũng không có đáng yêu... hơn nữa,.. còn cực kì trầm thấp và có uy... lẽ nào...?
Lộc Hàm nghĩ đến đây cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất không một dấu tích, trong một giây đồng hồ thật giống như được lắp lò xo bật dậy rất nhanh từ trên ghế, cố nheo đôi mắt tèm nhèm nhìn về phía người vừa hỏi mình câu kia. Đập vào mắt chính là bộ cảnh phục vạn năm không đổi, vừa khiến người ta cảm thấy chán ghét lại vừa kinh sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro