Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 70 : Nụ hôn lặng lẽ

- Người ấy ắt hẳn rất quan trọng đối với ngươi.

Duy Mạnh ngẩn người không nói gì , " quan trọng" cậu hơn cả quan trọng đối với anh . Trần Đình Trọng bước vào cuộc đời Đỗ Duy Mạnh , Trần Đình Trọng tạo cho Đỗ Duy Mạnh cảm giác ấm áp nơi lồng ngực , chỉ cần cậu vui vẻ lập tức cũng khiến anh vui theo. Cậu buồn bã vì chuyện Tiến Dũng , anh chỉ biết đau lòng an ủi . Trần Đình Trọng trao cho Đỗ Duy Mạnh cơ hội , anh liền nắm bắt không buông bỏ . Đêm lễ hội Hoa Đăng , Đỗ Duy Mạnh bày tỏ chân tình được Trần Đình Trọng tiếp nhận , lòng vui như nở hoa ôm chầm lấy cậu .  Cậu bị thương làm anh lo lắng . Cậu giận dỗi , anh đi theo phía sau dỗ ngọt . Cậu cần một cái ôm , anh lập tức ôm chặt lấy cậu không rời . Cậu lườm liếc đòi một nụ hôn , anh lập tức buông bỏ mọi thứ mà hôn vào đôi môi ướt át của cậu . Trần Đình Trọng cần một tấm chân tình , Đỗ Duy Mạnh nguyện hiến dâng tấm chân tình sâu lắng . Trần Đình Trọng cần người bên cạnh vỗ về che chở , Đỗ Duy Mạnh tức khắc xuất hiện bao bọc bảo vệ . Đến lúc Đỗ Duy Mạnh cần Trần Đình Trọng....cậu lại mất trí quên tất cả mọi thứ về anh.
Duy Mạnh cười khổ trong lòng , quả thật thứ giết chết lòng ta chính là kỉ niệm , một kỉ niệm đẹp rực rỡ tình yêu giữa anh và cậu. Đình Trọng lúc này lên tiếng , cậu không thể mãi giữ thế im lặng được

- Người ngươi thương bây giờ đang ở đâu?

- Xa tận chân trời , gần ngay trước mắt.

-.....

Câu này Đình Trọng đã nghe đến hai lần , cậu chẳng biết nguồn gốc ý trung nhân của Lưu Phong , hắn ta quá kín tiếng . Đình Trọng bắt buộc phải lái sang chủ đề khác

- Ừm...vậy tại sao ngươi không chịu tháo tấm che mặt ?

- Thần không muốn , sẽ rất ghê tởm.

- Không sao , ta sẽ không bạc đãi nhan sắc của ngươi . Ngươi đừng quá tự ti , con người ai sinh ra không phải ai cũng hoàng hảo , người thiệt về sắc nhưng lại tài ba lão luyện . Đừng quá buồn mà.

- Thần thất lễ , không thể gỡ bỏ tấm khăn này.

-....Vậy thôi

Khuôn mặt Đình Trọng trần xuống thấy rõ , anh biết cậu không đạt được mục đích nên buồn chán đây mà . Nhưng khuôn mặt lúc này của cậu thật khiến anh không thể nhịn nỗi mà phát ra tiếng cười khẽ , Duy Mạnh nhẹ giọng hỏi

- Người có muốn nghe thần thổi sáo không?

- Ta đương nhiên rất muốn , Lưu Phong ngươi mau thổi cho ta nghe!

Từ trong ống tay Duy Mạnh rút ra một cây sáo làm bằng gỗ , anh bắt đầu thổi từng ca khúc giai điệu u sầu nhe tâm trạng của mình , dùng giai điệu để nói lên cõi lòng . Đình Trọng dựa tấm lưng mềm mại vào thân cây , thả lõng đầu óc lắng nghe tiếng sáo vang , trông phiêu lãng nhẹ lòng . Người thổi sao vi vu , người im lặng thưởng thức, không hẹn mà gặp cả hai đều mang tâm trang u buồn không thể bộc phát . Đình Trọng dụi mắt có vẻ cảm thấy hơi có chút buồn ngủ , cậu nhắm mắt lại ngã vào bờ vai của Duy Mạnh . Anh vẫn thổi nốt những giai điệu cuối cùng rồi tắt hẳn , đôi mắt hướng về Đình Trọng đang say sưa ngủ gật . Duy Mạnh nhẹ nhàng bồng cậu trên tay trở về phòng , anh đặt cậu xuống giường đắp chăn kĩ càng cẩn thận sợ Đình Trọng lại nhiễm phong hàn , không tốt cho thai nhi trong bụng cậu . Ngồi cạnh giường nhìn ngắm người thương , đôi mắt lia đến đôi môi hé mở của cậu...Duy Mạnh bạo gan nghiêng người hôn lấy đôi môi xưa , hương vị vẫn không thay đổi .

- Ta chỉ có thể trao cho em nụ hôn lặng lẽ , thầm cất lời bày tỏ tâm tư. Người mà Đỗ Duy Mạnh ta nhung nhớ chỉ có mỗi hình bóng em , ta thật tâm yêu em.

Dứt lời Duy Mạnh luyến tiếc nhìn cậu một lúc lâu sau đó mới tiếc nuối rời đi . Lại một lần nữa , Đình Trọng gặp khó khăn trong chính giấc mơ của mình . Trong cơn mơ , hình ảnh hai nam nhân âu yếm trao nhau mật ngọt hạnh phúc , người kia luôn hướng mắt ngắm nhìn bầu trời đem trăng thanh tịnh , người nọ mỉm cười đưa tay vén nhẹ vài ngọn tóc dính trên gương mặt người kia . Người kia cất tiếng nói trong veo thanh thoát.

- phu quân , lỡ một ngày em quên mất chàng , chàng có trách em không?

Chúng ta vẫn luôn liên kết với nhau , sẽ không xa lìa.

Đình Trọng hai mày nhíu lại , khẩu miệng thoát ra một cái tên không rõ , tựa mơ hồ .

- Đỗ..Đỗ..

- Mãi sẽ không chia xa , phu quân.

Đôi lông mày cậu càng gắt gao nhíu chặt , khóe miệng run run lẩm bẩm

- Duy..Duy Mạnh

- Yêu là cho nhau sự tin tưởng trường tồn , ta tin em sẽ không phản bội ta . Hãy lấy tính mạng ta ra đảm bảo .

Vầng trán Đình Trọng xuất hiện lấm tấm mồ hôi , đôi tay bất giật nắm chặt lại.

- Đừng...đừng.

- Nếu em phản bội tình ý của chàng ...xin phu quân thẳng tay kết liễu mạng sống của em.

Mọi chuyện dần không ổn định , cơ thể cậu phát run , đôi tay đưa lên không trung như cố níu kéo , Đình Trọng lắc đầu kháng cự , mồ hôi càng tuôn như suối.

- Đỗ...Duy...

- Ta không nỡ Đình Trọng , ta rất sợ làm em đau. chi bằng chính tay em chấn dứt mạng sống ta , lúc đấy ta cũng yên lòng.

- Không...không...Đỗ Duy Mạnh

Lần này Đình Trọng  hoảng hồn ngồi bật dậy thoát khỏi giấc mơ kì quái , đôi tay run rẫy kịch liệt , trong lòng không tránh khỏi hoảng sợ tột độ .

- Đỗ...Đỗ Duy Mạnh , người này là ai? Điều gì xảy ra với mình vậy?
__________________________

- Nguyệt Lão , nhân duyên tiểu hồ tiên kia thật đặc biệt.

- Bà nói nhảm gì vậy? Đặc biệt ?

Nguyệt Lão chẳng để tâm đến lời của Nguyệt Bà , tư thế ung dung tự tại uống trà thư giản , " tai không nghe - mắt không thấy " . Nguyệt Bà thở dài , trên tay biến ra cuốn sở nhân duyên , bà lật đúng cái tên Trần Đình Trọng.

- Ông xem đi.

nguyệt Bà trao cuốn sổ nhân duyên đưa cho Nguyệt Lão , ông nhướng mày đặt tách trà xuống nhận lấy cuốn sổ

- Điều này tôi sớm đã biết , Đình Trọng sẽ có hai nam nhân bên cạnh.

- Ông lại nói nhảm nữa rồi. Đời này chứng tỏ ông đã quá già , ông quên một lời nguyền ở dòng tộc Hồ Ly rồi hay sao?

- ? Trần Đình Trọng ngang ngược đòi chuyển sinh , bây giờ không còn dính dáng đến dòng tộc Hồ Ly...bà quên chuyện này rồi?

- Tôi chỉ quên chưa nói cho ông một chuyện .

Nguyệt Lão đưa tay vuốt lấy bộ râu bạch dài , nhướng mày hỏi rõ

- Rốt cuộc bà giấu tôi chuyện gì?

- Trần Đình Trọng vẫn còn là hồ tiên! Ông hãy nhớ kĩ , còn lí do....tôi vẫn chưa thể cho ông biết.

- Haiz...Ý bà muốn nói lời nguyền mười nghìn năm nguyệt đỏ à?

- Đúng đúng , rốt cuộc ông cũng đã nhớ. Mẫu Hồ hạ sinh Đình Trọng đúng vào thời khắc nguyệt đỏ của mười nghìn năm mới xuất hiện một lần . Năng lực phi thường , nhan sắc chỉ có một khuynh nước nghiêng thành làm bao người mê mẩn , chuẩn mực tài sắc vẹn toàn nhưng....

- Tôi hiểu ý bà , nhưng tiểu hồ được hạ sinh vào đêm nguyệt đỏ chắc chắn duy phận trắc trở trăm phần , đổi lại Đình Trọng có thể chính tay mình lật sổ nhân duyên cắt đứt dây tơ hồng .

- Vậy có nghĩa tôi và ông , kể cả Thượng Đế chẳng có quyền hành định đoạt nhân duyên của tiểu hồ tiên.

- Ừm , tất cả đều do Đình Trọng quyết định!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro