Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 68 : Thể xác Lương tướng quân

Đình Trọng và Duy Mạnh tiếp tục đi dạo sang nơi khác , lần này cả hai người họ dừng chân tại một quán rượu lớn , anh nhăn mặt nói nhỏ vào tai cậu

- Hoàng hậu , người đang mang song thai , không thể uống rượu.

- Uống một chút cũng chẳng hề hấn gì , đừng để không khí mất vui chứ.

- Nhưng lỡ có chuyện gì thì hoàng thượng sẽ...

- Không sao , ta thề chỉ uống một chút , một chút xíu thôi.

Đình Trọng giơ hai ngón tay tạo một khoảng cách nhỏ như cậu đã nói , khuôn miệng mở lời thúc giục Duy Mạnh mau sdi vào bên trong nhưng anh cương quyết đứng im tại chỗ , điều này khiến Đình Trọng bực tứ giận dỗi

- Phong ca , đệ khát nước , huynh còn không vào cùng.

- Chúng ta có thể tìm quán trà nào đó nghỉ chân , không nhất thiết phải là quán rượu.

- Nhưng đệ muốn....

- Đi theo huynh , chúng ta tìm chỗ khác .

Đình Trọng chỉ kịp ú ớ vài tiếng đã bị Duy Mạnh kéo đi , cậu ngoảnh lại tiếc nuối vì không thể uống dù một giọt rượu . Anh kéo cậu đi đến một quán trà khá xa vùng phiên chợ , sự thật rằng khung cảnh nơi đây phải khiến Đình Trọng cậu trầm trồ chiêm ngưỡng trong giây lát . Phía trước mắt chính là một con thác suối nhỏ chảy róc rách, những tán cây dang rộng rung rinh nghe tiếng xào xạc .

- Phong ca chọn chỗ rất hợp ý đệ

- " Vốn dĩ hai ta đã từng đến đây nhiều lần , chỉ là em không nhớ." Trước khi ứng cung thần đã đi ngang qua đây , khung cảnh yên lặng hữu tình.

- Chúng ta mau vào bên trong , đôi chân đệ đã mỏi nhừ

Hai người nhanh chân bước vào bên trong quán trà , cậu chọn đại một chỗ rồi ngồi xuống , đôi mắt láo liên quanh quẩn thầm đánh giá . Nếu được ra ngoài cùng Tiến Dũng , nhất định phải cùng hắn ghé qua đây một chuyến , tuy không xa hoa phồn thịnh như những nơi khác nhưng nơi đây tạo cho cậu một cảm giác thoải mái , vẫn là những cảm giác quen thuộc cứ như Đình Trọng đã bước chân vào nơi này nhiều lần . Một cụ bà chậm rãi trên tay bưng mâm nước trà bước tới bàn của hai người , đôi mắt lão nheo lại nhìn Duy Mạnh và Đình Trọng

- Lâu rồi mới thấy con đến , chàng trai kia đâu?

- Ý lão muốn nói đến người nào? Mà con đã từng đến đây?

- Đúng vậy , con ghé qua chỗ này cũng nhiều lần . À có phải là con không Duy Mạnh?

Cụ bà đánh mắt sang nhìn Duy Mạnh cười hỏi , anh có chút bất ngờ khi bà biết anh chính là Duy Mạnh , mặc dù khuôn mặt đã bị chiếc khăn che đi nhưng cụ vẫn nhận ra.

- Chắc bà nhận nhầm người rồi , bọn con chỉ mới đến đây lần đầu

- Hừm....già cả rồi nên mắt kém , cho lão xin lỗi nhé . Hai người cứ tiếp tục

Cụ bà lẳng lặng lánh sang nơi khác ,   Duy Mạnh lấy từ trong áo ra một ống sáo , anh chẳng ngần ngại đưa lên miệng thổi giai điệu quen thuộc , giai điệu mà mỗi lần anh và cậu ở đây. Việc này đã trở thành một thói quen , Duy Mạnh cũng muốn gợi nhớ những kí ức mong sao cậu có thể nhớ được phần nào đó...nhưng có lẽ mọi điều không như anh muốn . Đình Trọng chẳng có phản ứng gì ngoài cảm thụ nhạc sáo , không còn những câu nói ngọt ngào và những tiếng hát theo nhạc . Lòng Duy Mạnh nặng trĩu từng cơn... Thứ giết chết lòng anh bây giờ chính là những kỉ niệm giữa anh và cậu .

- Phong ca thổi sáo rất hay , cảnh đẹp mà người thổi sáo điêu luyện...thật thư giản

- Nếu đệ muốn...ngày nào huynh cũng sẽ thổi cho đệ nghe

- Huynh tốt tính thật , như vậy huynh đã có ý trung nhân của lòng mình chưa ?

-.... Người ấy không xa vời mà gần ngay trước mắt , chỉ có điều em ấy không nhận ra huynh.

- ....

Đình Trọng im lặng không nói gì , cậu nhắm mắt suy nghĩ cảm nhận mọi thứ thân quen , ở cạnh người nam nhận này tức khắc mọi hành động của người này đều trở nên quen thuộc... Phải chăng cậu đã từng cùng nam nhân này tình thương mến thương ?

Gần nửa ngày dạo quanh khắp nơi , hai người mới cùng nhau trở về hoàng cung . Duy Mạnh và Đình Trọng nói chuyện vẫn đang vui vẻ với nhau bỗng tiếng nói uy nghiêm phát ra khiến cả anh và cậu ngập ngừng

- Trần Đình Trọng ! Lưu Phong! Hai người mau đến Dưỡng Tâm Điện cùng trẫm.

Hai người nhìn nhau rồi thở dài một hơi , thật sự cậu và anh đã chọc giận Tiến Dũng . Duy Mạnh không phải lo bản thân mình , người mà anh lo lắng nhất đó chính là Đình Trọng , sợ Tiến Dũng không kiềm chế thú tính mà gây tổn thương đến cậu. Vừa vào Dưỡng Tâm Điện , Tiến Dũng uy nghi ngồi trên ghế nhìn cậu và anh . Không đợi Tiến Dũng lên tiếng , Đình Trọng  bất chợt quỳ gối đầu hơi cúi xuống , Duy Mạnh định lại đỡ cậu nhưng bị đám lính ngăn lại đứng sang một bên

- Em dám rời khỏi hoàng cung khi trẫm chưa cho phép?

-....

Đình Trọng lặng thinh hứng chịu cơn thịnh nộ của Tiến Dũng , bị Tiến Dũng chửi mắng là điều không thể tránh khỏi những Đình Trọng bây giờ giống như một con thỏ đứng trước một con sói dữ tợn

- Đình Trọng , từ khi nào em trở nên ngang bướng ?

Tiến Dũng mất kiên nhẫn đập bàn , Đình Trọng chỉ biết quỳ gối chẳng dám hó hé , cậu biết Tiến Dũng vì lo lắng cho cậu , lo lắng hài nhi có mệnh hệ gì. Duy Mạnh nhìn Đình Trọng quỳ gối lúc lâu sinh lòng đau khôn xiết , anh không thể chịu đựng  được liền lên tiếng

- Bệ hạ , ngài không thể để hoàng hậu quỳ mãi ở đây được....

- Trẫm chưa nói đến ngươi , cút sang một bên

Duy Mạnh vờ như không nghe lời cảnh cáo của Tiến Dũng , anh nhanh tay đỡ cậu đứng dậy , hắn chứng kiến cảnh tưởng này càng máu lửa sôi bùng .

- Lưu Phong!

- Thưa bệ hạ , tất cả đều là lỗi của thần , xin bệ hạ trách phạt

- Hay...hay lắm , còn bao che lẫn nhau . Lính đâu , đem Lưu Phong phạt năm mươi trượng

- Đừng mà Tiến Dũng , chàng không...

- Trẫm chỉ thực hiện đúng như điều hắn muốn . Thực lệnh!

Duy Mạnh nằm xấp người chờ hình phạt , anh thà đau một chút chứ không thể đứng nhìn Đình Trọng quỳ đến đầu gối đau rát mỏi nhừ .  Hai tên lính giữ hai cây trượng giáng xuống từng đòn , Duy Mạnh cắn răng chịu đựng , mồ hôi bắt đầu chảy nhễ nhại. Đình Trọng hốt hoảng quay sang Tiến Dũng cầu xin

- Năm mươi trượng không phải ít gì , người sẽ không chịu đựng nỗi...

- Em định kêu ta dừng lại? Là do em tự chuốc lấy. Mau giữ hoàng hậu lại

Đám lính cư nhiên tiến đến giữ chặt hai cánh tay khiến Đình Trọng không thể cử động , đôi mắt cậu hướng về Duy Mạnh đau xót , trong lòng không chút cam tâm.

- Tiến Dũng! Nếu chàng không kêu người dừng lại thì chàng đừng hòng nhìn mặt em một lần nào nữa!

Đình Trọng vùng hãy thoát khỏi hai tên lính , cậu tức giận chỉ thẳng vào mặt Tiến Dũng hùng hổ nói to , cậu ngay lập tức rời khỏi Dưỡng Tâm Điện . Tiến Dũng hốt hoảng ra lệnh cho tên lính ngừng đánh , hắn lật đật chạy theo cậu van xin

- Đình Trọng , trẫm xin lỗi . Đình Trọng , em đừng giận trẫm...

Ở một nơi xa trên Thiên Cung , nơi Bồng Lai Tiên Cảnh xuất hiện hình ảnh Xuân Trường với nguyên hình là một con rồng lửa nằm sõng soài trên nền đất , kế bên là người bạn tâm giao Bạch Hổ cũng nằm nhoài chán nản .

- Này Tiên Long , ai to gan làm ngươi phải hiện cả nguyên hình thế này?

- Là Bùi Tiến Dũng , hắn tẩm thuốc độc vào chum rượu của ta , thân xác bị hắn ta mang đi phong ấn rồi

- Ngươi cũng thật bất cẩn , thể xác bây giờ không thể nhập vào...

- Lương Xuân Trường ta chưa từng gặp người nào mặt dày như hắn , tực chết ta rồi.

Xuân Trường bức bối phun ra lửa nóng đốt cháy vài ngọn cây gần mình mà chẳng hề để ý kẻ kế bên cũng đang giận dữ không kém . Bạch Hổ gầm gừ dùng móng vuốt cào  rách cả vảy rồng

- Ai cho ngươi đốt nhà của ta , ta cào chết ngươi

- Khoan khoan , xin lỗi , ta xin lỗi...chỉ lỡ miệng thôi , Bạch Hổ bớt giận , bớt giận

- Hừ...cẩn thận cái miệng nhà ngươi , dù ngươi có là con rồng thần thánh đi chăng nữa thì ta cũng sẽ chẳng nể nang gì đâu.

- Không dám tái phạm nữa , ngài Hổ hạ hỏa nhé .

-Tạm tha ngươi lần này. À mà nhắc đến Bùi Tiến Dũng , hắn tại sao lại hãm hại ngươi?

-.... Vì mang nặng một chữ tình với hồ tiên Trần Đình Trọng

- Hắn từng là Thiên Du Nguyên Soái lẫm liệt...ngay cả Đỗ Duy Mạnh cũng vậy. Hai người bọn họ yêu đúng người nhưng lại chọn sai cách yêu.

Xuân Trường và Bạch Hổ im lặng hồi lâu , mối tình ba người bọn họ chỉ có Ngọc Hoàng Thượng Đế mới biết , chỉ mong sẽ có lựa chọn đúng đắn nhất dành cho cả ba...

" Nhân duyên tiền kiếp , yêu đúng người nhưng sai cách yêu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro