Chap 65 : Ứng cung - Ta muốn nhìn thấy em
Duy Mạnh trầm ngâm thổi sáo ngắm nhìn bầu trời đêm , chàng vẫn nhớ về những ngày ấy...những ngày chàng và cậu cùng nhìn ngắm trăng sao , cùng nắm tay thổi sáo hát hò . Ngay lúc ấy , khoảng không gian chỉ thuộc về riêng hai người họ , những câu chuyện lãng mạn giao vần êm ái , thật sự êm ái...
- phu quân , lỡ một ngày em quên mất chàng , chàng có trách em không?
- Sao em lại nói như vậy? Ta biết em sẽ không bao giờ quên ta kể cả ta cũng vậy . Chúng ta vẫn luôn liên kết với nhau , sẽ không xa lìa.
- Em cũng nghĩ như chàng , mãi sẽ không chia xa
- Mà phu quân...lỡ một ngày em làm điều sai trái phản bội chàng thì sao?
- Yêu là cho nhau sự tin tưởng trường tồn , ta tin em sẽ không phản bội ta . Hãy lấy tính mạng ta ra đảm bảo .
- Nếu em thật sự làm việc có lỗi với chàng , phản bội chàng thì xin phu quân thẳng tay kết liễu mạng sống của em.
- Ta không nỡ Đình Trọng , ta rất sợ làm em đau. chi bằng chính tay em chấn dứt mạng sống ta , lúc đấy ta cũng yên lòng.
Cả hai rơi vào khoảng yên lặng vô định , Đình Trọng tựa đầu dựa vào bờ vai vững chãi nhắm mắt lại , khóe miệng cười mãn nguyện . Duy Mạnh ôn nhu nhẹ nhàng vén tóc cậu sang một bên , anh cuối xuống trao cho cậu một nụ hôn yêu chiều , cả hai chìm đắm vào nó . Dưới anh trăng mờ ảo , hình ảnh đôi nam nhân với mối tình thơ mộng phải khiến người khác ghen tỵ vài phần.
Duy Mạnh ngưng giai điệu thổi sáo , lòng man mác nỗi buồn sâu thẳm , chỉ tự trách mình không bảo vệ được cậu , trách mình vô dụng không với lấy được người thương . Vẫn là ánh trăng ấy , vẫn là vách đá ấy , vẫn là hình bóng anh ngồi trên vách đá nhô , tiếc là...thiếu bóng hình người mang tên Trần Đình Trọng , hai tiếng " phu nhân " giờ đây không thể cất lời , người ấy đã không còn ngay bên cạnh anh . Văn Đức từ bên trong tiến về phía Duy Mạnh , hắn ngồi xuống bên cạnh tâm sự cùng anh , coi như vơi bớt đi nỗi buồn một chút...chỉ là một chút .
- Đừng ủ rũ như một kẻ sắp chết
- Thái tử không thể nói nhẹ hơn sao?
- Nhìn bộ dạng của ngươi hiện tại , ta thực không cam lòng
Duy Mạnh im lặng cũng không nhìn lấy Văn Đức , hắn trề môi nhún vai nói tiếp
- Ngươi yêu Đình Trọng lắm đúng không?
Duy Mạnh khẽ đa tay chạm môi mình mà bật cười , lại nhớ về những kỷ niệm hai người vui vẻ bên nhau , anh không chỉ yêu mà là rất yêu cậu , yêu bằng cả trái tim .
- Đúng vậy , tôi thực sự rất yêu em ấy... Em ấy trao cho tôi cảm giác không ai có thể thay thế được
- Thú thật với ngươi , ta cũng đã từng thầm thương trộm nhớ em ấy. Ngươi không biết còn nhớ không , khi ngươi cõng Đình Trọng đụng mặt với ta.
- Tôi còn nhớ.
- Lúc đấy ta đã kéo Đình Trọng tới Ngự Hoa Viên với chủ đích bày tỏ tấm lòng. Nhưng em ấy thẳng thừng từ chối ta , dù biết Đình Trọng đã có người trong lòng. Em ấy còn nói có người luôn dõi theo ta nhưng ta nào hay biết , chấp niệm chữ thương dành cho Đình Trọng quá lớn đã làm lưu mờ hình bóng người kia...nghĩ lại ta thực thấy có lỗi
- Tôi hiểu cảm giác của ngài , tôi không dành cho Đình Trọng chữ thương...tôi dành cho Đình Trọng chữ tình , dù biết em ấy yêu Tiến Dũng nhưng tôi vẫn cố chấp mong chờ. Cứ ngỡ tôi và em ấy mãi hạnh phúc...cớ sự lại đột ngột xảy ra.
- Duy Mạnh , ngươi rốt cuộc yêu Đình Trọng vì thứ gì?
-.....Tất cả những thứ thuộc về em ấy . Đôi mắt và nụ cười của Đình Trọng, chúng rất hút hồn người . Đình Trọng không biết định nghĩa của " từ bỏ " là gì , Đình Trọng biết cách khiến tôi xao động chỉ muốn nuông chiều mãi . Đặc biệt em ấy trao cho tôi thứ cảm giác ấm áp quen thuộc , ngỡ rằng tôi và Đình Trọng đã là của nhau từ kiếp trước.
- Ta và ngươi có điểm chung , ta rất thích đôi mắt cùng nụ cười như nắng rực của em ấy. Nhưng người đừng hiểu lầm nhé , đó chỉ là chuyện của trước kia . Ta chỉ mong ngươi chăm sóc thật tốt cho Đình Trọng.
- Tôi chắc chắn... Em ấy mang cả cuộc đời Đỗ Duy Mạnh tôi .
Đôi mắt Duy Mạnh đầy trữ tình , Văn Đức suy ngẫm có nhiều lúc hắn thật ghen tỵ với anh , cả ba người cùng đem lòng thương nhớ Đình Trọng nhưng chỉ có riêng Văn Đức không được cậu chấp nhận , hắn buồn tủi lắc đầu mạnh vài cái thoát khỏi đống suy nghĩ bừa bãi.
- Ngươi có muốn gặp lại Đình Trọng không?
- Tôi rất muốn được nhìn thấy em ấy
- Ngày mai vào tiến cung cùng ta , ta sẽ giúp ngươi trở thành thị vệ riêng cho Đình Trọng.
- Thật sao?
- Thật , Tiến Dũng nể mặt ta sẽ không làm khó ngươi , ta sẽ nhờ Lan tỷ giúp ngươi cải trang . Ngươi sẽ là Lưu Phong.
- Đa tạ thái tử ,thành thật cảm tạ người rất nhiều.
Duy Mạnh tròng lòng gợn sóng bồi hồi nôn nao , ngày mai...vào ngày mai anh sẽ được gặp cậu , sẽ được gặp Đình Trọng , bao nỗi nhung nhớ lại được bồi đắp.
Rạng sáng hôm sau , mọi người vây quanh Duy Mạnh trông ngóng , với tay nghề cải trang của minh thì Dương Lan tự tin biến hóa khuôn mặt của Duy Mạnh thành dị dạng . Cô biến ra vài đồ dùng cần thiết giúp ích của mình rồi bắt tay vào giúp chính
- Nhìn gần mới quan sát kĩ lưỡng , Mạnh đệ thật sự rất đẹp nha , làn da còn đẹp hơn cả tỷ.
- Tỷ quên rằng huynh ấy....
- E hèm... Đức Chinh , đệ lại chuẩn bị nói nhảm
- À...à đệ xin lỗi tỷ
Đức Chinh cười ngượng e ngại , xém tí nữa mọi chuyện sẽ bị lộ tẩy , sự việc Duy Mạnh là Thiên Hựu Nguyên Soái vẫn chưa được tiết lộ , chuyện này chỉ có Đình Trọng, Dương Lan , Đức Chinh và Văn Toàn được biết .
- Muốn làm gương mặt này xấu đi cũng hơi khó , chúng đã có từng đường nét sẵn rồi . Vẽ chi chít vết xẹo có khi vẫn còn đẹp
Dương Lan ngắm nghía đường nét trên khuôn mặt Duy Mạnh một chút , cô dùng cọ tạo nhiều vết xẹo lồi y như thật , không có một động tác thừa thãi nào . Quang Hải thầm quay sang che miệng nói nhỏ vào tai Minh Vương vài lời
- Mạnh huynh và Trọng đệ quả thật có tướng phu phu
- Đúng vậy , ta tin Thượng Đế chắc chắn đã định sẵn hai người ấy thành một đôi
Quảng Hải gật gù đồng tình , bọn họ từ nãy tới giờ vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Dương Lan , cô chăm chú tỉ mỉ khắc họa trên khuôn mặt tạc tượng nhiều vết xẹo y thật tinh tế , mồ hôi trên trân cũng chảy ra không ít .
- Xong rồi đấy , mọi người thấy ổn chứ?
Dương Lan bỏ cậy cọ đặt lên bàn , lấy vạt tay áo lau vài giọt mồ hôi còn xót lại trên trán mình , điệu bộ hài lòng nhìn gương mặt Duy Mạnh . Tất cả đồng loạt gật đầu rồi giơ ngón tay cái chỉa về phía Dương Lan . Cô đưa chiếc gương nhỏ cho Duy Mạnh xem thử khuôn mặt đã được biến dị , anh cầm lấy soi qua soi lại tấm tắc khen ngợi
- Lan tỷ , những vết xẹo lồi này rất giống thật . Tỷ thực sự rất giỏi
- Đệ quá khen , chỉ là một chút tài lẻ thôi .
Văn Đức đưa cho Duy Mạnh một chiếc khăn che mặt , anh khó hiểu băn khoăn nhìn hắn muốn lời giải đáp
- Cứ mang vào , nếu Tiến Dũng hắn kêu mở thì hãy mở .
- Ừm , tôi biết rồi.
- Chúng ta mau đi thôi.
Văn Đức bước ra bên ngoài chờ đợi Duy Mạnh , mọi người vẫy tay chào tạm biệt , tâm tư ai cũng mong mọi chuyện vẫn suôn sẻ . Nếu Duy Mạnh được làm thị vệ bên cạnh Đình Trọng thì như vậy kế hoạch sẽ được triển khai nhanh hơn , chỉ sợ Tiến Dũng hắn quá nghiêm ngặt đề phòng . Văn Đức cùng Duy Mạnh tiến cung , đối mặt với cái tên tâm địa khó lường khiến anh chán ghét chỉ muốn giết chết Tiến Dũng, Duy Mạnh trấn tĩnh tâm trạng máu sôi sùng sục trong người . Cả hai bước vào bên trong chính điện , hôm nay chẳng có quân thần nào mà chỉ vài tên lính túc trực ngoài cổng .
- Bệ Hạ vạn tuế , vạn tuế , vạn vạn tuế
- Các khanh bình thân
- Đa tạ bệ hạ
Văn Đức bước đến ngồi đối diện với Tiến Dũng , Duy Mạnh cuối gầm mặt đứng sau lưng Văn Đức . Tiến Dũng rót hai chung rượu vui vẻ cười nói
- Ái khanh lặn lội từ Tâm Bình Quốc gặp trẫm có việc gì nghiêm trọng chăng?
- Tâu bệ hạ , ta chỉ đến hỏi thăm bệ hạ cũng như hoàng hậu
- Khanh biết chuyện đấy sao?
- Thưa Bệ hạ , việc Hoàng Hậu mang song hỉ lan truyền đến Tâm Bình Quốc , ta có một thỉnh cầu nhỏ .
- Ái khanh cứ nói , trẫm sẽ xem xét suy nghĩ.
- Ta có mang theo một thị vệ đức lực bên mình , chủ đích muốn người này bảo vệ Hoàng Hậu . Xung quanh bệ hạ có biết bao nhiêu người bất chính , an nguy Hoàng Hậu vẫn là trên hết.
Tiến Dũng đánh mắt sang nhìn Duy Mạnh đằng sau lưng Văn Đức , băn băn khoăn dò xét . Thân hình này có chút quen mắt , đây là tâm ý của thái tử khiến hắn khó có đường từ chối , nếu Tiến Dũng chối từ sẽ không hay khi hai nước đang giao hòa yên bình .
- Hừm...Ý của ái khanh trẫm sẽ nhận . Còn ngươi mau lại đây
Duy Mạnh bước chậm rãi đứng trước mặt Tiến Dũng , ánh mắt của hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi giở giọng dò hỏi
- Ngươi tên gì?Bao nhiêu tuổi ? Ở đâu?
- Tại hạ là Lưu Phong 26 tuổi . Thần được thái tử nhận nuôi từ bé , không phụ thân mẫu thân.
- Tháo khăn che mặt của ngươi ra cho ta xem mặt
Duy Mạnh chần chừ gỡ bỏ lớp khăn che mặt , Tiến Dũng có hơi giật mình vì gương mặt người kia chỉ toàn vết xẹo lồi trông thật ghê tởm .
- Ngươi che lại đi .
Duy Mạnh bèn lấy khăn che khuôn mặt biến dạng của mình lại rồi lùi về chỗ cũ , Văn Đức híp mắt nhìn Tiến Dũng hỏi cơ
- Bệ hạ thật sự đồng ý ư?
- Ừm , nếu có thêm thị vệ bên cạnh em ấy thì càng tốt . Bây giờ người tới Thanh Ninh cung làm quen với mọi thứ đi
- Vâng bệ hạ , thần xin lui
Duy Mạnh lui ra ngoài tiến đến Thanh Ninh cung , lòng vui như mở hội , một chút nữa thôi anh sắp được gặp lại cậu , sắp gặp lại người trao anh cơ hội để Duy Mạnh có thể bày tỏ chữ tình....Trần Đình Trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro