Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30 : Hồi ức đau thương

- Đình Trọng cứ ngồi suy nghĩ vu vơ mà chẳng hay biết Na Tra đang ngồi kế bên mình , Na Tra nghi hoặc nhìn cậu

- Này , ngươi suy nghĩ cái gì mà ta ngồi kế bên chẳng hay biết?

- Na Tra ? Đệ chỉ suy nghĩ một vài chuyện vặt thôi

- Ngày mai Thiên Đình mở hội , ngươi có định đến không?

- Đệ không biết nữa , chắc đệ sẽ về lại nhân gian

- Sao thế? Ở lại đây nốt ngày mai rồi hẵng về , ta chỉ mới gặp lại ngươi

-....

- Ngươi ở đây chơi với ta đi mà

- Chỉ ngày mai thôi , đệ còn nhiều việc ở nhân gian lắm . Dù gì đệ ở đây cũng được bốn ngày rồi

- Bốn ngày trên Thiên Cung bằng một tháng dưới nhân gian , hoàng thượng liệu có xử phạt ngươi không?

- Trước khi lên đây , đệ và Đức Chinh có tạo ra nhân bản của chính mình , hoàng thượng sẽ không biết đâu

- Ta rất muốn xuống trần gian du ngoạn một chuyến , không biết dưới đó có gì vui

- Huynh thích thì đệ sẽ dẫn huynh đi tham quan , đệ bảo đảm vui hơn trên đây nhiều . Có nhiều trò chơi vui , món ăn ngon lạ

- Điều này là không thể , ta không thể nào xuống được , đây là lệnh của Ngọc Hoàng Đại Đế

- Thật tiếc cho Na Tra huynh ...

- Ừm , ngươi cứ ngồi đây chơi đi nhé , ta có một số việc cần nói với Triết Biệt .

Đình Trọng nhìn theo bóng lưng Na Tra rời đi , lòng nặng nề thở dài . Đã bốn ngày kể từ khi cậu lên Thiên Đình, cũng tức là hai mươi tám ngày không được gặp Mạnh ca , chỉ ngày mai nữa thôi , cậu sẽ về lại nhân gian , về lại nơi vòng tay ấm áp che chở cho cậu . Nhắc tới Tiến Dũng, không biết huynh ấy đang làm gì , có nhớ cậu không , có vui vẻ bên phu nhân tình chàng ý thiếp không....? Mọi thứ trong đầu cậu chỉ là một dấu chấm hỏi , giữa Dũng ca và Mạnh ca ca , liệu Đình Trọng cậu sẽ chọn ai? Cậu trở về nơi tịnh dưỡng của các tiên nhân , vết thương bên tay trái Đình Trọng được Văn Toàn chữa trị sắp lành hẳn , vết sẹo khiến cậu rất chướng mắt , không phải vì nó xấu , chỉ là vết sẹo ví như sự sai lầm , hậu đậu của cậu , nhìn vào nó chính là nhìn vào lỗi lầm của mình . Đình Trọng nằm xuống giường gác tay lên trán , đôi mắt hướng lên tường trần , nỗi lòng khó nói ra , sẽ chẳng ai nghe thấy , cậu sẽ giam giữ nó trong lòng , tâm trạng bồn chồn , Đình Trọng có cảm giác chuyện tệ hại đang đến gần với mình...nhưng nó là gì chứ , Đình Trọng cậu sẽ chết hay người cậu em thương sẽ rời đi như cách phụ thân phụ mẫu bỏ cậu lại ?
_____________

Khi xưa Đình Trọng vẫn là một tiểu hồ ly bé nhỏ , vẫn còn lối sống ham chơi không lo tu luyện , phụ thân cậu đã nhắc nhở rất nhiều lần mà cậu lại bỏ ngoài tai , không chịu tu tập thành hồ tiên , mẫu thân cậu vẫn luôn bao bọc mỗi khi cậu bị cha đánh mắng . Đình Trọng hễ là giận dỗi bỏ ăn trốn trong góc phòng không chịu ăn, cha cậu hạ giọng nài nỉ lắm Đình Trọng mới chịu loa mặt ra

- Con không ăn đâu , người mặc kệ con đi

- Trọng nhi , con có chịu ra ăn hay không? Con muốn ta đánh chết con mới chịu vừa lòng ?

- Hức..hức..phụ thân không thương con...hức..người cứ đánh con , con không ăn

- Ta thương con mới lo lắng cho con , nhắc nhở con chuyên tâm tu luyện thành hồ tiên , thế mà con luôn cãi lời ta . Con muốn ta tức chết à?

- Huhu...phụ thân mắng con...huhu...mẫu thân ơi , phụ thân mắng con...hức

Đình Trọng gương mặt mếu máo ướt đẫm nước mắt nhìn mẫu thân mình kêu gào , đâu có người mẹ nào thấy con khóc mà không dỗ dành đâu chứ

- Thôi nào Trọng nhi , cha của con nói đúng mà , con phải chuyên tâm tu luyện để sau này giúp ích cho cha mẹ , giúp đỡ cho mọi người . Đừng khóc nữa , lại đây ăn cơm nào , hôm nay có thịt lợn mà con thích nhất đấy

- Hức...huhu...con lại ăn liền....hức..thịt lợn chờ ta

Cậu vừa khóc vừa cười đứng dậy chạy ngay tới bàn ăn , đôi chân ngắn ngủn cực lực leo lên ghế ngồi , đôi đũa gõ gõ vào cái bát , phụ thân cậu phải lắc đầu ngán ngẫm ngồi lại vào bàn đoàn tụ bữa cơm , gia đình cậu là như thế , rất hạnh phúc , rất vui vẻ và rất ấm áp.... Trong một lần Đình Trọng cậu ra ngoài chơi , vốn tính ham chơi đã ngấm vào dòng máu hồ ly nên cậu đi chơi tới tối mới chịu về , điều này là hiển nhiên rất bình thường , cậu cứ tung tăng với hìn dáng hồ ly trên đường về nhà

- Kì lạ thật , sao chỗ nhà mình sáng sáng , phải nhanh lên mới được , không biết phụ thân mẫu thân sẽ làm món gì cho mình ăn đây

Đình Trọng nhanh chân bay nhảy chạy về hướng phía nhà , cậu như đứng hình nhìn ngọn lửa đang sáng rực thiêu đốt cả căn nhà , phụ thân mẫu thân của cậu đâu mất rồi ? Không được , cậu phải vào trong , cậu phải cứu cha mẹ

- Tro...Trọng nhi!

- * Là tiếng của phụ thân* Phụ thân , phụ thân ở đâu?...huhu

Đình Trọng bật khóc nhìn xung quanh , ánh mắt cậu đảo tới chỗ một bụi cây kế bên nhà mình , phụ thân cậu đang nằm ở đó . Đình Trọng chạy lại lay gọi cha mình

- Phụ thân , người có sao không? Mẫu thân đâu rồi phụ thân? Hai người đừng bỏ con

- Trọng nhi...con bình tĩnh nghe ta n..nói , mẹ con b..bị bọn chúng giết lột da đem về làm tấm áo cho thái tử của họ...bọn chúng cho người tìm kiếm ra chỗ ở của chúng ta....

- Nhưng phụ thân, bọn chúng là ai? Ngươi cho con biết đi...phụ thân

- Là...người trong hoàng cung . Con phải sô..sống sót , ph...phải chuyên tâm tu luyện , ta tin tưởng ở con Trọng...nhi

- Phụ thân...PHỤ THÂN người đừng bỏ con...huhu..phụ thân....

Cậu gào thét tuyệt vọng , phụ thân phụ mẫu đã bỏ cậu mà đi , cậu hận không thể bảo vệ được cha mẹ , trong đầu Đình Trọng chỉ một ý nghĩ duy nhất hồi bé

- Con sẽ trả thù , bọn khốn kiếp... Phụ thân mẫu thân hãy tin tưởng ở con

Đình Trọng quỳ trước mặt xác của phụ thân lạy ba lạy

- Một lạy này hài nhi xin chân thành cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của phụ thân và mẫu thân

- Lạy thứ hai hài nhi là bất hiếu , chẳng chịu hiểu sâu xa lời nói của phụ thân phụ mẫu

- Lạy cuối cùng này con xin hứa sẽ chăm chỉ tu luyện trở thành hồ tiên , phụ thân phụ mẫu hãy tin tưởng ở hài nhi .

Xác của phụ thân được cậu thiêu đốt , Đình Trọng nhìn nơi ở của mình một lần cuối rồi rời đi . Do vẫn còn phụ thuộc vào phụ thân phụ mẫu làm cho cậu không có bản năng sinh tồn , bụng cậu đói meo đi lang thang hết chỗ này đến chỗ nọ . Đình Trọng dừng lại tại một con suối nhỏ , bản thân lại đang quá đói và khát nước khô cổ họng , cậu đưa tay vớt nước dưới suối mà uống , Đình Trọng nằm dài trên tảng đá , đôi mắt lim dim , đôi tay ôm cái bụng đang đói kêu cồn cào

- Đói quá , ước gì mình có một cái bánh bao để ăn tạm .

- Bánh bao nè

-..??

Đình Trọng bật dậy ngước mắt lên nhìn người trước mặt , cậu bé chìa ra một cái bánh bao nóng hổi , trên môi còn cười tươi nhìn cậu nữa , Đình Trọng xúc động hai tay nhận lấy

- Cảm tạ ngươi nhiều , mà ngươi là ai??

- Ta hả? Ta là Trần Minh Vương , còn ngươi?

- Ta là Trần Đình Trọng

- Vậy ngươi đã mấy tuổi rồi?

Đình Trọng ngừng việc ăn của mình lại mà suy nghĩ , cậu dù sao là hồ ly cũng mấy trăm tuổi , không được nói mình là hồ ly , như vậy sẽ bị lộ mất

- Ta năm nay tròn mười tuổi

- Vậy ngươi phải gọi ta bằng huynh , ta mười hai tuổi rồi nhé

- Huynh thì huynh , mà ngươi ở đâu thế?

- Đã nói gọi ta bằng huynh , mà không sao , nhà ta ở gần con suối này . Ta tính đi hái ít nấm thì bắt gặp ngươi ở đây . Mà ngươi sao lại ở đây , ta chưa từng gặp ngươi bao giờ

- ....Ta là người xứ xa xôi trôi dạt vào đây , phụ thân phụ mẫu không có

- Vậy ngươi có muốn về sống chung với ta không?

- Được sao?

- Được , ta sẽ xin cho ngươi . Có thêm một người đệ cũng vui mà

- Đa tạ ngươi nhé

- Không có gì , chúng ta kết nghĩa huynh đệ tại đây nhé

Đình Trọng cùng Minh Vương gặp nhau và kết nghĩa huynh đệ tại con suối này , nơi đây bắt đầu một tình huynh đệ sâu lắng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro