Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16: Thích khách

Điều đầu tiên trước khi mình viết tiếp chap 16 , mình cảm ơn bạn TuanTuan915đã bỏ ra ít thời gian nhờ người pr cho truyện của mình . Mình biết bây giờ truyện của mình ít người xem nhưng mình tin các độc giả sẽ biết tới truyện của mình nhiều hơn vào một ngày không xa . Một lần nữa cảm ơn và xin lỗi vì đã làm phiền bạn

__________________________

Đình Trọng nhìn vào tấm kim bài trên tay mình vuốt vuốt , ngã xuống giường thở một hơi dài suy nghĩ mông lung mà chẳng biết có người đã vào phòng mình .

- Hú hà !

- Oái...đệ ở đây khi nào thế? Làm ta giật mình

Đức Chinh cười hì hì ngồi xuống kế bên Đình Trọng hỏi

- Kế hoạch sao rồi huynh?

- Ổn , Vũ thái giám cũng chịu khai ra...nhưng...

- Nhưng gì vậy huynh???

- Hazzz , Tiến Dũng có khế ước với công chúa Phan Hiên An

- Hả??? Sao đệ chưa nghe chuyện khế ước nào vậy ? Trong khi đệ cũng là thái sư mà chẳng biết việc gì . Thế bây giờ huynh định làm gì?

- Làm gì là làm gì , ý của đệ là bây giờ ta phải đứng lên giật lại Tiến Dũng về tay mình hay là cảnh cáo công chúa ? Hay là cùng Tiến Dũng bỏ trốn? Vô dụng thôi , Tiến Dũng sợ mất giang sơn hơn là sợ mất ta...

- Sao huynh lại nghĩ thế?

- Trước khi đệ vào đây , chàng ấy có vào thăm ta rồi...

- Hai người nói chuyện gì vậy? Kể cho đệ nghe với

- Chuyện là như này...

Trước khi Đức Chinh vào gặp cậu , cậu vẫn ngồi thẫn thờ trên bàn nhớ về nụ hôn hồi nãy mà cười nhẹ .

- Mạnh ca cũng có những lúc đáng yêu sau vẻ mặt lạnh lùng đó chứ.

Cậu đeo tấm kim bài vào bên hông mình .

" Cốc..Cốc.."

- Mời vào

- Đệ làm gì mà cười tươi như gặp mùa vậy?

- Tiến Dũng? Huynh chịu đến đây gặp đệ rồi sao?

- Ta..ta... Mà đệ đã ăn gì chưa

- Đệ chỉ mới vừa ăn thôi. Dũng ca ca huynh!

- Hửm?

- Sao huynh không nói cho đệ biết mà lại giấu đệ?

- Đệ muốn ta nói gì? Ta vốn dĩ không có việc gì giấu đệ

- Huynh đừng chối , Vũ thái giám đã nói cho đệ biết rồi . Huynh phải thành thân với công chúa Phan Hiên An

-  Đệ biết rồi sao? chuyện là như vậy , ta không thể cãi lời phụ thân

- Dũng ca ca , hay chúng ta trốn đi

- Ta không thể , ta không thể làm trái ý phụ thân , nếu không Vọng Nguyệt Quốc sẽ vào tay Bình Tâm Quốc mất

- Đệ biết rồi , huynh về đi

- Trọng đệ , mặc dù ta sẽ thành thân nhưng ta hứa sẽ cho đệ một danh phận...

- HUYNH VỀ ĐI , ĐỆ KHÔNG MUỐN NGHE NỮA

- Được , ta về

Khuôn mặt Tiến Dũng đầy rẫy buồn sầu bước ra ngoài .

Kết thúc hồi tưởng . Đình Trọng hai mắt nhắm nghiền lại , Đức Chinh nghe cậu kể rõ ngọn ngành  không khỏi tức giận

- Đệ phải đi gặp tên khốn đó cho hắn một trận

- Đừng , ta biết Tiến Dũng có nỗi khổ riêng , ta chấp nhận nó .

- Nhưng...

- Coi như ta van xin đệ , đừng làm hại đến Tiến Dũng

- Huynh...chết tiệt

Đức Chinh ngôi phịch xuống giường trong lòng rủa Tiến Dũng xối xả không thương tiếc.

- Huynh quên những lời đệ nói khi còn ở trên đồi rồi sao?

- Ta nhớ , có phải người đệ nói là Phan Văn Đức thái tử của Bình Tâm Quốc không?

- Thái tử Phan Văn Đức? Ý đệ không phải là người này

- Thế người đệ nói là ai?

- Thiên cơ bất khả lộ. Mà giữa huynh và thái tử Văn Đức xảy ra chuyện gì à?

- Thật ra hồi trưa khi biết tin Tiến Dũng có khế ước nên thành ra đau lòng ngồi ở dưới nắng lâu , chính thái tử Văn Đức là người đưa ta về phủ , còn thổ lộ ngỏ lời yêu với ta

- ....

- Đệ sao thế?

Đức Chinh mặt méo mó gượng cười , Đức Chinh cậu cũng không ngờ vị huynh của mình lại có sức hút đến thế nhất là đôi mắt sáng nha , hồ tiên thường luôn có đôi mắt rất đẹp và ngây thơ , ẩn sâu trong đôi mắt đó là mê hồn thuật . Đức Chinh thở dài nhìn Đình Trọng, cậu cũng rất muốn có được nhan sắc khuynh đảo lòng người như Đình Trọng a , nhưng ông Trời đã tạo hóa gương mặt này cho cậu , cậu không được ghét bỏ nó , điều đầu tiên muốn mình trở nên đẹp đẽ chính là yêu bản thân mình . Đức Chinh bỉu môi nhìn Đình Trọng

- Thế huynh có cảm giác gì với thái tthần Đức  không?

- Huynh không hề có một tí cảm giác gì . Chỉ là dạo gần đây trong đầu ta hay xuất hiện bóng dáng một người , kể cả mơ cũng thấy , không thể không nghĩ tới được

- Ai làm Trọng huynh ta phải khổ sở thế kia?

- Thiên cơ bất khả lộ nhé .

- Ơ , huynh chơi đệ , dỗi

- Một chầu bánh bao , không biết có ai muốn ăn không đây...

- Huynh không ăn thì đưa đệ ăn cho , nha...nha

Đức Chinh hai mắt long lanh nhìn Trọng , cậu không khỏi bật cười

- Rồi rồi , ta cho đệ tất . A Kiệu mang chầu bánh bao lên đây

A Kiệu nhanh chóng mang một chầu đầu ấp bánh bao ước lượng hai mươi cái rồi lui xuống . Đức Chinh mắt sáng lên nhìn ngắm tình yêu đời mình , Đức Chinh cầm một cái bánh bao cho vào miệng cắn một miếng to không khỏi khen ngợi

- Quá ngon , hương thơm bánh bao bay khắp phòng luôn rồi , đệ phải ăn nhanh kẻo người khác ngửi thấy lại vào dành của đệ mất .

- Haha , ăn từ từ thôi . Trời bây giờ cũng đã mờ tối rồi , đệ định ngủ tại đây không?

- Không , đệ ăn xong sẽ về phủ . Trả lại không gian riêng tư cho huynh chứ

- Đệ cứ ở lại đây đi , sẽ không phiền ta đâu

- Thôi , đệ về phủ còn phải soạn án thư cho hoàng thượng nữa .

Đức Chinh ăn ngon lành gần hết hai mươi cái , Đình Trọng nghe có tiếng la hét bên ngoài

- Thích khách , bắt lấy hắn , mau lên

Tiếng quân linh văng vẳng bên tai hai người , cậu quay sang nhìn Đức Chinh

- Chúng ta mau ra giúp thôi

- Vâng

Đức Chinh dồn hết một cái bánh bao cuối cùng vào miệng rồi chạy theo Đình Trọng . Hai người thấy bóng người cao to trên người diện hắc y phục liền đuổi theo sau

- Ngươi mau đứng lại

Đình Trọng lớn tiếng ra lệnh cho tên đó đồng thời cùng Đức Chinh tạo thuật băng trơn khiến tên đó trượt chân té ngã

- Chó đẻ

Tên đó văng tục đứng dậy định chạy trốn , Đình Trọng dùng phép biến ra một sợ dây thừng điều khiển nó trói tên đó lại ngay lập tức. Quân lính chạy tới bắt hắn đi

- Hắn đã làm gì ?

- Thưa Hà thái sư , tên này canh me đột nhập vào Dưỡng Tâm Điện ám sát hoàng thượng

Cậu và Đức Chinh bàng hoàng nhìn nhau , tên nào to gan dám thủ sát hoàng thượng vào đêm tối thế này , phải giải hắn lên triều chính .

Tất cả các quân thần đã có mặt đầy đủ trên triều chính vào canh một , tất cả xôn xao không biết tên nào dám lẻn vào Dưỡng Tâm Điện hạ sát hoàng thượng. Quân lính áp giải tên hắc y vào , bắt tên đó quỳ xuống  . Hoàng thượng bây giờ bắt đầu lên tiếng

- Ngươi là ai mà to gan dám lén lút hạ sát trẫm?

Tên đó im lặng không trả lời , chả khác nào là đang xem thường , đụng đến lòng tự tôn của hoàng thượng. Hoàng thượng tức giận nói

- Tháo khăn bịt mặt hắn ra

Một tên lính tiến tới giật phăng khăn bịt mặt lộ ra khuôn mặt đầy thân quen

Vương gia Bùi Tâm Minh

Tất cả ở đây ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa . Ai nấy đều bàn tán xì xều làm cho không khí bị xáo trộn ồn ào

- Tất cả im lặng

Hoàng thượng lên tiếng phá tan không khí ồn ào đó , ai nấy đều im bật không dám hó hé nữa lời . Hoàng thượng nhìn Tâm Minh lắc đầu nói

- Giải hắn vào đại lao , ngày mai xét xử

Quân lính tiến đến lôi hắn ra ngoài giam vào đại lao , hoàng thượng mệt mỏi xoa xoa trán

- Bãi triều!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro