Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.


[Fanfic][Tỉ Hoành] TRÁI TIM CỦA GIÓ

Author: Charlie Bon

2.

"Thưa cô, em xin phép vào lớp ạ."

Tôi đứng trước cửa lớp, vòng tay lễ phép nhìn cô giáo đang đứng trên bục giảng sau khi cô vừa viết xong tiêu đề bài học trên bảng. Cô mỉm cười gật đầu khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. May quá, chỉ muộn có 5 phút!

Trước khi vào chỗ ngồi, tôi thấy cậu nhìn tôi, ánh mắt như vừa lo lắng vừa thương hại. Thật khó tả.

"Cậu ốm à?"

Cô bạn lớp trưởng ngồi cạnh quan tâm hỏi han khi thấy mắt tôi đỏ hoe. Rồi nhỏ lại nói: "Trời lạnh thế này mà cậu không mặc áo ấm sẽ ốm nặng hơn đấy!"

Tôi định nghĩ ra một lý do nào đó để bao biện cho sự vô tâm với bản thân của mình nhưng rồi lại thôi, chỉ mỉm cười nhè nhẹ.

"Tớ biết rồi."

Xung quanh ai cũng áo che kín cổ, tôi thấy mình như người có vấn đề về thần kinh. Mấy đứa bạn bảo tôi ngốc. Vì chưa biết yêu bản thân mà bày đặt yêu người khác. Vì chạy theo một thứ vốn dĩ không thuộc về mình. Và vì sống quá nội tâm, cứ khư khư giữ lấy thứ tình cảm đơn phương ấy dù biết người ta không chấp nhận.

Suốt giờ học tôi chỉ nhìn chăm chăm vào lưng cậu ấy, đầu óc thì suy nghĩ lung tung, bài học chẳng có chữ nào trong vở. Đến giờ nghỉ giữa tiết, tôi giật mình khi cậu ấy bỗng quay lại nhìn tôi. Tự trách bản thân dễ biểu lộ cảm xúc, tôi nhìn đi chỗ khác thay vì phía đối mặt với cậu ta.

"Mặc vào đi."

Cậu ấy đưa chiếc áo ấm dày cộm của mình cho tôi. Vẫn là cách cư xử khác với những người khác. Vẫn là giọng nói rất mực dịu dàng. Vẫn là ánh mắt ôn nhu bao lần làm tôi ảo tưởng. Nhưng sao bây gìơ tôi thấy nó lạ quá. Tôi ghét cách cậu ấy cư xử với tôi. Tại sao lại không thể trêu đùa như bình thường? Tại sao lại không thể nói chuyện thẳng thắn nhau những người bạn? Phải chăng cậu ấy đang cố kéo dài khoảng cách giữa chúng tôi? Vậy thì ví lý gì cậu ấy lại đưa áo cho tôi?

"Không cần."

Tôi vẫn chăm chăm nhìn mấy cái cây già cằn cỗi ngoài cửa sổ đứng bơ vơ trên sân trường rộng và ướt. Thật sự tôi rất muốn thăm dò một chút biểu hiện của Thiên Tỉ. Nhưng có vẻ cái tôi to đùng không cho phép tôi quay đầu lại.

"Sẽ ốm đấy. Mà hình như cậu bị cảm lạnh rồi thì phải?"

"Không. Tớ ổn. Áo cậu, cậu cứ mặc đi."

Tôi lờ cậu ấy ngay tức khắc bằng cách đem sách vở của môn tiếp theo ra xem. Năm phút ngắn ngủi trôi qua chỉ trong vài ba câu nói. Một lần nữa tôi lại thở phào nhẹ nhõm. Nếu không chắc tôi đã không đủ bình tĩnh mà khóc lên mất.

____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: