Chương 1
Ánh bình minh vừa ló dạng trên khu vườn trái cây rộng lớn, những tia sáng đầu ngày len lỏi qua tán lá xanh rì, tạo nên khung cảnh yên bình đến lạ. Ông Trung dắt chiếc xe máy cũ kỹ ra khỏi mái hiên, phía sau là những sọt trái cây được buộc chặt. Hương thơm ngọt ngào của trái chín thoang thoảng trong không khí.
Ông thở dài, lau mồ hôi trên trán. Mỗi sáng đều như một vòng lặp: thu hoạch, sắp xếp, và giao trái cây cho các thương nhân ngoài chợ. Nhưng hôm nay, lòng ông nặng trĩu hơn thường ngày. Không phải vì mệt mỏi, mà là vì cảm giác bất an kỳ lạ đang âm ỉ trong tâm trí.
Cùng lúc đó, một cánh cửa cũ kỹ được đẩy mở, một gã đàn ông bước chậm rãi trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng vọt chiếu xuống một loạt giấy tờ được sắp xếp gọn gàng. Gã đặt ly cà phê xuống, từng giọt sóng sánh nhẹ trên bề mặt sứ trắng. Không để phí một giây nào, gã với tay lấy cây bút chì, cẩn thận đánh dấu từng vị trí trên bản đồ.
"Ở đây" hắn lẩm bẩm, giọng nói khẽ như sợ làm xáo trộn sự yên lặng. Ngón tay gầy guộc lướt trên các ký hiệu, chỉ vào một góc đường vắng nằm gần khu rừng. "Địa điểm này không có ánh đèn đường, và cũng không ai qua lại vào giờ tối. Hoàn hảo."
Từ ngăn kéo, gã lấy ra một khẩu súng được bọc kỹ trong lớp vải nhung đen. Gã lau chùi từng bộ phận, kiểm tra báng súng, nòng súng, và băng đạn như thể đó là một nghi thức thiêng liêng. "Không được phép sai sót." Đôi mắt anh lóe lên một tia lạnh lùng.
Tiếp theo, gã mở một quyển sổ tay nhỏ, những dòng chữ được viết bằng mực đen gọn gàng, ghi chép chi tiết từng bước hắn cần làm. Thời gian, vị trí, cách thức tiếp cận – tất cả đều được sắp xếp logic như một bản thiết kế hoàn hảo. "18:00 – kiểm tra lại thiết bị. 18:30 – tới vị trí. 19:15 – hành động." Gã nhẩm đi nhẩm lại, như thể đang thuộc lòng một bài thi quan trọng.
Trong một góc khuất của căn phòng, gã lặng lẽ thu dọn những dụng cụ còn lại – bao tay, mũ trùm đầu, và một chiếc túi nhỏ để mang theo viên đá sau khi mọi chuyện kết thúc. Gã nhìn vào chiếc đồng hồ trên bàn: còn đúng 2 tiếng trước khi mọi thứ bắt đầu.
Gã đứng dậy, chỉnh lại áo khoác, bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài. Cơn gió lạnh thổi qua khu phố yên tĩnh, và trong khoảnh khắc đó, gã mỉm cười. "Tối nay là thời điểm hoàn hảo." Trước khi rời phòng,gã thoáng dừng lại trước một tấm gương treo trên tường. Bóng phản chiếu của anh trong gương dường như méo mó một cách kỳ lạ. Đôi mắt trong gương, thay vì ánh nhìn trầm lặng quen thuộc, thoáng chớp lên một sắc đỏ rực, lạnh lẽo và đầy ám ảnh. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Gã giật mình quay lại nhìn thật kỹ, nhưng tất cả chỉ còn là hình ảnh phản chiếu bình thường. Gương mặt gã, hay gương mặt của một ai đó?
Trong khi đó, ông Trung đang cố giao xong những sọt trái cây cuối cùng cho một thương nhân quen thuộc. Họ trao đổi vài câu xã giao trước khi anh quay về nhà. Chiếc xe máy cũ chạy xình xịch trên con đường đất ngoằn ngoèo, xung quanh là những cánh đồng mênh mông.
"Chỉ cần về đến nhà..." ông lẩm bẩm, cố quên đi cảm giác bất an vẫn còn đeo bám.
Cùng thời điểm, gã sát nhân chờ đến khi bóng tối dần bao phủ. Gã giấu mình trong góc tối bên vệ đường, nơi mà ông Trung sẽ đi qua. Tiếng dế kêu râm ran như muốn che đậy âm mưu đen tối đang hình thành.
Trời tối hẳn, con đường vắng lặng, chỉ còn tiếng động cơ xe máy của ông Trung vang lên trong không gian tĩnh mịch. Hai bên đường là những hàng cây rậm rạp, tạo nên bóng đen như những bàn tay ma quái vươn ra từ bóng tối.
Đột nhiên, một vật thể lao vụt ra từ bóng tối của rừng cây. Ông Trung giật mình, tay lái chệch hướng, khiến chiếc xe máy loạng choạng rồi mất kiểm soát. Cảm giác căng thẳng bao trùm, như thể có một lực vô hình đang kéo chiếc xe khỏi con đường. Một tiếng động sắc nhọn vang lên, lốp xe cọ xát với mặt đường, tạo ra một tiếng rít chói tai.
Trước khi ông kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, một cú đập mạnh như sấm sét vụt qua đầu ông. Ông Trung cảm thấy như thể cả thế giới xoay chuyển, cảm giác đau đớn xuyên qua đầu, lan tỏa xuống cổ và cánh tay. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên mờ nhạt, như thể ông đang nhìn qua một lớp kính sương mù. Trong giây phút đó, âm thanh của những côn trùng và tiếng gió đã ngừng hẳn, để lại sự im lặng chết chóc bao trùm.
Một cảm giác lạnh lẽo không thể giải thích bao trùm lấy ông. Từ sau lưng, một luồng hơi lạnh thổi qua gáy ông, rồi một bàn tay vô hình, lạnh ngắt, vỗ nhẹ lên vai ông. Ông Trung quay lại, nhưng chỉ thấy bóng tối. Không một bóng người. Không có dấu vết gì, ngoài sự tĩnh lặng đáng sợ của khu rừng.
Mọi thứ trở nên mờ nhạt, trước khi chìm vào bóng tối. Thứ gì đó không ngờ tới đã xảy ra, cùng thời điểm gã đứng im lặng trong bóng tối, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía con đường vắng lặng. Gã lặng lẽ kiểm tra từng món đồ trong túi áo: khẩu súng được gắn ống giảm thanh, sợi dây thép mảnh, và một chiếc ấn nhỏ màu đen, khắc những ký hiệu kỳ lạ.Chiếc ấn này là một phần không thể thiếu trong kế hoạch tỉ mỉ mà người chủ nhân của nó đã dày công chuẩn bị. Biểu tượng kỳ lạ này không chỉ là dấu hiệu của một sự trừng phạt đã được lên kế hoạch từ lâu, mà còn ẩn chứa một sự liên kết khó hiểu với một mối quan hệ trong quá khứ, một mối quan hệ đầy xung đột và những bí mật chưa được tiết lộ.
Tiếng động cơ xe máy vang lên, phá tan sự yên tĩnh của đêm. Từ xa, ánh đèn xe loang loáng trên mặt đường lấp lánh sương đêm. Gã lặng lẽ cúi người, căng sợi dây thép ngang qua con đường, độ cao được tính toán chính xác.
Chiếc xe máy của ông Trung lao đến, bánh trước mắc vào sợi dây thép. "Phựt!" Tiếng bánh xe trượt mạnh trên mặt đường, và ông bị hất văng khỏi xe, ngã nhào xuống nền đất sỏi đá.
Ông Trung nằm bất động trong vài giây, sau đó ho mạnh, cố gắng ngẩng đầu lên. "Ai... Ai ở đó?" giọng anh run rẩy nhưng vẫn đầy cảnh giác.
Gã đàn ông bước ra khỏi bóng tối, chậm rãi nhưng đầy uy quyền. Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm vào ông Trung. "Mày đã sống quá lâu dưới ánh sáng mà không biết đến bóng tối của mình."
Không để ông kịp phản ứng, gã rút khẩu súng và bắn vào chân, khiến ông hét lên trong đau đớn, ông Trung quằn quại trên mặt đất, tay cố gắng ôm lấy vết thương đang chảy máu.
Gã bắt đầu tiến lại gần, rút chiếc ấn từ trong túi áo. "Mày không đáng chết bình thường" gã thì thầm, giọng nói lạnh lùng như lưỡi dao cắt ngang màn đêm.
Gã quỳ xuống cạnh ông Trung, nhấn chiếc ấn lên ông. Một tiếng "xèo" nhỏ vang lên khi chiếc ấn tiếp xúc với da thịt, để lại một dấu Quỷ cháy đỏ trên cổ của ông Trung. Mùi thịt cháy khét lẹt lan tỏa trong không khí, khiến ông hét lên đau đớn.
"Mày sẽ là thông điệp" gã nói, đôi mắt đầy sự thù hận và điên cuồng. "Dấu ấn này sẽ đưa tất cả đến cơn ác mộng mà tao đã chuẩn bị."
Ông Trung cố gắng nói điều gì đó, nhưng cơn đau khiến anh không thể thốt ra lời nào. Gã đứng lên, nhìn chằm chằm vào cơ thể sắp lịm đi của ông. Gã cúi xuống, lấy viên đá đỏ từ túi áo của ông,, viên đá phát sáng yếu ớt dưới ánh trăng.
Không một chút hối hận, gã quay lưng bước đi, bóng dáng anh dần tan biến vào bóng tối. Đằng sau, chỉ còn lại một con đường lạnh lẽo, thi thể ông Trung với dấu Quỷ trên cổ như một lời nguyền báo hiệu cho những điều khủng khiếp sắp tới.
Tiếng động cơ xe máy khác vang lên từ xa, kéo gã trở về thực tại. Gã nhanh chóng rời đi, để lại xác của ông Trung nằm bất động giữa đường. Gió đêm thổi qua, mang theo cảm giác lạnh lẽo như báo hiệu rằng đây chỉ là khởi đầu cho chuỗi bi kịch sắp diễn ra.
Đột nhiên, tất cả âm thanh xung quanh dường như im bặt, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của gió. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, sự tĩnh lặng bao trùm, rồi cảnh vật thay đổi, chuyển sang một góc tối tăm. Chiếc xe máy của ông Trung nằm chỏng chơ, đèn pha lờ mờ chớp tắt, chiếu những vệt sáng yếu ớt lên mặt đất ẩm ướt. Máu tươi loang ra trên mặt đường, nhuộm đỏ một vùng nhỏ như một dấu hiệu của sự kết thúc. Không khí tĩnh lặng, nhưng lại nặng nề đến ngạt thở. Trong bóng tối, một bóng người khẽ chuyển động, lặng lẽ bước đi giữa đêm tối, rồi biến mất như chưa từng tồn tại, để lại một cảm giác rợn người, không thể lý giải.
Trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ một ngọn nến lay lắt. Gã ngồi bất động trước bàn thờ, viên đá đỏ trên tay phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, lạnh lẽo. Ánh mắt gã sắc lạnh, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mãn nguyện. Giọng nói trầm thấp của gã vang lên trong không gian ngột ngạt:
"Xong rồi. Thêm một mắt xích nữa được gỡ bỏ."
Không gian chợt đặc quánh lại, gió từ đâu rít lên, mang theo tiếng thì thầm ma quái. Từ bóng tối, hình dáng một cô gái mờ ảo dần hiện ra. Mái tóc dài phủ kín nửa khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn trống rỗng, nhìn xoáy vào gã. Giọng cô vang lên nhẹ như hơi thở nhưng sắc như lưỡi dao:
"Hắn đã chết. Nhưng điều này... không kết thúc ở đây."
Gã nhếch mép, đôi mắt ánh lên sự chế giễu:
"Ta biết. Nhưng bây giờ, quyền lực nằm trong tay ta. Còn mày... chỉ là công cụ."
Cô gái khẽ nghiêng đầu, một nụ cười thoáng hiện trên đôi môi nhợt nhạt. Đôi mắt vô hồn bỗng xoáy sâu vào gã, giọng cô trở nên sắc lạnh, nặng nề như một lời nguyền:
"Sai rồi. Chính ông mới là công cụ."
Ánh sáng từ viên đá trên tay gã bất ngờ bùng lên, đỏ rực như máu. Căn phòng tối lập tức bị nhấn chìm trong thứ ánh sáng chói lòa. Một luồng năng lượng băng giá trào dâng, như hàng nghìn bàn tay vô hình siết chặt lấy cơ thể gã.
Tiếng thét của gã vang lên, xé tan màn đêm. Ngọn nến tắt phụt. Căn phòng chìm trong bóng tối đặc quánh, im lặng đến đáng sợ.
Con đường vắng lặng, im ắng đến mức có thể nghe rõ từng tiếng gió lùa qua những cành cây khô. Ánh trăng mờ mờ chiếu xuống mặt đất, phủ lên chiếc xe máy của ông Trung đang nằm nghiêng, đèn pha sáng mờ ảo trong bóng tối. Máu loang lổ, đỏ tươi trên nền đất, như một dấu ấn không thể xóa nhòa. Không khí dường như ngừng lại, chờ đợi điều gì đó.
Ở xa, trong màn đêm dày đặc, một bóng người thoáng hiện. Bước chân vội vã, không tiếng động, dường như hòa vào bóng tối như một phần của nó. Họ không dừng lại, chỉ lướt qua, rồi dần dần mất hút trong không gian mờ mịt.
Mọi thứ quanh chiếc xe trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, như thể thời gian đã ngừng trôi. Đoạn đường hoang vắng, chỉ còn lại những vệt máu, ánh đèn xe yếu ớt chiếu lên nền đất, tạo thành một hình ảnh u ám, lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro