14•Quay về
Bao lâu nữa người ấy sẽ quay về? Dù niềm tin đôi lần bị lung lay nhưng biết làm sao được, chính nó đã thúc đẩy Xiaoting vẫn có thể hiên ngang không ngừng tiến về phía trước suốt 3 năm qua kể từ ngày người ấy biến mất khỏi cuộc đời cô.
Đã vài tháng vào làm việc tại một trong những công ty kiến trúc tốt nhất Hàn Quốc, dĩ nhiên Shen Xiaoting là người tốt nghiệp đại học xuất sắc cũng rất dễ dàng.
Dành cả ngày để làm việc và làm việc, một điểm mà cấp trên rất thích nhưng cũng không ít người ghen tị với những thành công mà cô đạt được trong một thời gian ngắn.
Xiaoting không quan tâm, mỗi ngày chỉ muốn hết mình cho công việc rồi về nhà nằm lên giường nhìn những tấm hình cũ của người đã từng là tri kỷ của mình.
Cô rất biết ơn vì có nhiều đồ vật mà Yujin đã bỏ lại, chiếc máy ảnh là một trong số đó. Những thước phim của nữ nhiếp ảnh gia xinh đẹp như bằng chứng cho thấy Choi Yujin là có thật, không phải là một giấc mơ.
Có quá nhiều bức chân dung của cô trong chiếc máy ảnh cũ, nhưng điều cô làm mỗi ngày không phải để ngắm mà là để nhớ câu chuyện trong từng bức hình được chụp bởi người cô yêu thương.
Hơn 1000 ngày nhưng thói quen không bao giờ bỏ trước khi ngủ, 'một con người sống trong ký ức' có vẻ biệt danh này rất hợp với cô.
Trước mắt cô là một tấm hình của bản thân với khung cảnh đầy tuyết trắng, Xiaoting lại một lần nữa quay trở về quá khứ.
Flashback
"Không biết là do tuyết hay là do em đẹp, kết quả thật sự rất tốt, thật kỳ diệu..." Yujin nói khi nhìn vào bức ảnh Xiaoting mà cô chụp.
"Không phải chị đang khen ngợi bản thân sao, eonni? Chị đã chụp những bức ảnh này mà" Xiaoting nhéo yêu Yujin.
"Ahh đúng nhỉ!" Yujin bật ra một tiếng cười.
Xiaoting lắc đầu
"Mmm... Xiaoting em có vui không?"
Xiaoting gật đầu"Cảm ơn Eonnie, nhưng chị đã dùng tiền tiết kiệm để đến đây..."
"Không sao. Chờ đợi thì biết đến khi nào chúng ta mới có thể chơi như thế này? Mặc dù chị đã quên cách trượt tuyết..."
"Em sẽ dạy lại cho chị"
Yujin mỉm cười, cả hai lại nắm tay nhau dạo bước trên lớp tuyết trắng, những cây thông cao dọc hai bên và phía xa có ngọn núi bị tuyết phủ kín. Mùa đông lạnh nhưng hai trái tim đã đủ để sửi ấm nhau.
"Eonnie, nếu được ban cho một siêu năng lực, chị sẽ chọn cái nào?"
"Sao đột nhiên vậy?"
"Chỉ cần trả lời..."
"Ừm...chị đã có siêu năng lực rồi" Yujin nhún vai, giơ máy ảnh của mình lên "Đóng băng khoảnh khắc"
"Đóng băng khoảnh khắc?"
“Với chiếc máy ảnh, chị có thể đóng băng thời gian, có thể đóng băng một ký ức, một khoảnh khắc. Nếu em bỏ lỡ khoảnh khắc hiện tại của chúng ta, chỉ cần nhìn vào những bức ảnh của chị"
Xiaoting mỉm cười "Em hy vọng sẽ không bao giờ bỏ lỡ khoảnh khắc này"
"Tại sao?"
"Bởi em muốn chúng ta tiếp tục tạo ra những cái mới mà không cần phải quay lại thời điểm này"
"Thỉnh thoảng nhìn lại cũng không sao" Yujin chu môi "Nếu mọi người nghĩ như em, dịch vụ chụp ảnh của chị sẽ ế lắm"
“Haha… chị nói đúng. Rồi ở đó, chụp bao nhiêu ảnh, đóng băng bấy nhiêu khoảnh khắc, đâu biết được lỡ như em chợt muốn xem lại khoảnh khắc này ”
Yujin lại cầm máy ảnh lên, hướng đến Xiaoting, nhấn nút chụp.
Kết thúc hồi tưởng
"Có vẻ như em đã sai, lẽ ra không nên để chị chụp nhiều ảnh như thế này. Giờ thì em đang sống trong những khoảnh khắc cũ đã đóng băng bởi chị"
Xiaoting thở dài, đặt máy ảnh trở lại vị trí cũ.
"Chúc ngủ ngon Eonnie..."
Xiaoting nói trước khi nhắm mắt như một thói quen.
***
“Thư giãn một chút, Ting. Hôm nay là thứ bảy đó?”
Mashiro lắc đầu khi thấy dáng vẻ châm chỉ của Xiaoting mãi lo nghĩ về công việc. Hai người đã lâu rồi không gặp, hôm nay nếu không nhờ Rina, người bạn mới quen của họ rủ đi thư viện tìm sách thì Xiaoting sẽ tiếp tục vùi đầu làm việc.
Cảm thấy có lỗi Xiaoting bỏ máy tính bảng vào túi của mình.
Mashiro ngó quanh quán cà phê, người hẹn vẫn chưa tới, đầu nghiêng qua nói nhỏ với Xiaoting.
"Rina thích cậu đó"
"Sshh, nói nhảm..."
Mashiro cắt lời Xiaoting "Cậu định đợi bao lâu nữa? Có chắc Yujin sẽ quay lại không? Lỡ cô ấy không bao giờ quay lại thì sao? Hoặc chị ấy đã kết hôn rồi? Hay thậm chí tệ hơn là đã có con?"
Xiaoting nhìn Mashiro kinh hoàng "Shiro!!! "
"Xin lỗi nhưng nó có thể xảy ra đấy. Ahh thôi kệ, cậu thực sự giống như cục đá vậy" Mashiro khoanh tay.
Bầu không khí im lặng trong giây lát, Xiaoting nhấp một ngụm nước cam "Tớ tin chị ấy sẽ về"
Mashiro nhắm mắt lại “Điều này nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng cậu cần tỉnh lại đi. Xiaoting, đã bao lâu rồi? 3 năm! Chị ấy có liên lạc với cậu không? Nếu quả thực vẫn nghĩ về cậu, chị ấy nhất định sẽ liên lạc ngay khi hồi phục 3 năm trước hay thậm chí sẽ lập tức bay về Hàn. Chị ấy là người trưởng thành có thể tự quyết định mọi chuyện. Vậy bây giờ chị ấy ở đâu?"
Xiaoting im lặng nghe thấy tất cả những lời nói ra từ miệng Mashiro, không phải là cô không bao giờ nghĩ về nó, mỗi ngày tự hỏi tại sao Yujin vẫn chưa liên lạc với mình, nhưng đều phủ nhận mọi giả thuyết.
"Này, xin lỗi, tớ đến muộn"
Xiaoting rất biết ơn vì Rina đã đến đúng lúc, người bạn vừa cứu cô khỏi chủ đề mình muốn tránh né. Rina ngồi xuống ghế bên cạnh Xiaoting. Kêu phục vụ gọi món gì đó để ăn trước khi cùng đi tìm sách.
"Umm Rina, cậu còn nhớ Chaehyun và Dayeon không?" Mashiro hỏi.
"Đương nhiên, sao có thể quên được những cô gái vui tính như họ, có chuyện gì vậy?"
"Tháng sau họ sẽ kết hôn. Cậu có muốn đi cùng người bên cạnh tớ không. Tớ sẽ đi với anh hai, Xiaoting chỉ đi một mình nên..."
Nghe thấy tên mình được gọi, Xiaoting mở to mắt, cô nhìn Shiro đang cố gắng ra hiệu không đồng ý nhưng người bạn thân đã giả vờ ngó lơ cô.
"Nếu Xiaoting không phiền..." Rina coi như đã đồng ý.
Xiaoting người thực sự không muốn bất lịch sự từ chối cô gái bên cạnh, đành phải gật đầu trúng trò sắp đặt của Shiro.
Thấy vậy, Rina mỉm cười. Xiaoting người mà cô đã thích ngay khi mới đặt chân đến công ty và cùng nhau đi dự một sự kiện. Nhưng để hiểu Xiaoting thực sự rất khó, nhưng đó cũng chính là điều thu hút cô, khía cạnh bí ẩn của một Shen Xiaoting.
Xiaoting không nhận ra hai má người thầm thích cô đang đỏ bừng vì đã chuyển sự tập trung vào màn hình di động, gõ cái gì đó với vẻ mặt nghiêm túc.
“Shiro, đừng nói gì kỳ lạ”
"Nếu không thì cậu sẽ không chịu bước tiếp, tớ không quan tâm nếu cậu giận"
"Tớ ghét cậu"
Xiaoting không bao giờ giận người bạn thân của mình, cô biết Mashiro chỉ muốn những điều tốt nhất cho cô. Nhưng trái tim cô vẫn chỉ có mình Yujin, tâm trí cô vẫn gào thét tên người cô yêu.
Yujin là người yêu của mình và sẽ tiếp tục nghĩ Yujin là thế giới của mình, cô ấy sẽ dừng lại nếu chính miệng chị ấy đến nói và tự tay phá vỡ mối quan hệ của họ. Nhưng nếu thời điểm đó vẫn chưa đến, cô vẫn sẽ tin mình và Yujin vẫn là của nhau.
***
Thứ Hai đến.
Xiaoting ăn mặc gọn gàng chỉnh tề trong chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc quần dài lam nhạt vừa vặn. Chiếc kính gọng kim loại tôn vẻ ngoài trông rất trí thức. Chẳng trách sếp rất vui khi cử cô đi những buổi họp quan trọng như hôm nay. Bởi ngoài những ý tưởng tuyệt vời, cách ăn mặc và khuôn mặt xinh đẹp dường như làm tăng thêm giá trị cho công ty.
Xiaoting ngồi cùng sếp, kiểm tra lại tập tài liệu sắp phải trình bày đề xuất ý tưởng cho bên đối tác.
Một lát sau, có người đẩy cửa bước vào, một người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp với dáng vẻ tuyệt trần.
Ông Baek, sếp Xiaoting đứng lên, những người của mình làm theo sau.
"Cô Choi, cảm ơn cô đã mời chúng tôi"
Cô gái cười nhẹ "Tôi không phải cô Choi, tôi là thư ký của cô ấy, Jung Herra" Herra nhìn ra cửa “Kia, cô ấy đã đến, Cô Choi…”
Một cô gái từ cửa bước vào, tóc uốn gợn sóng cùng bộ âu phục đen từ đầu đến chân. Tiếng giầy cao gót nện xuống sàn lướt qua từng dãy ghế. Mỗi bước chân đều khiến ai náy phải lạnh sống lưng.
Xiaoting không biết trước mắt là cảnh tượng gì, não bắt đầu hoạt động chậm. Mặt đơ ra, tay run lên, thực sự muốn gọi tên để xác nhận đó có phải người con gái mà cô hết mực yêu thương không nhưng chả hiểu sao cô họng như bị chặn.
Cô Choi đó nhìn thấy cô, ánh mắt chạm nhau chưa đến một giây liền quay mặt đi. Như không quen biết Xiaoting, giống như một người xa lạ.
Cô Choi ngồi lên chiếc ghế có tựa lưng cao nhất ở vị trí cuối cùng giữa bàn họp, đưa tay ra hiệu tất cả ngồi xuống. Thần thái uy quyền đó làm những người trong phòng đông cứng và câm nín.
“Tôi không có nhiều thời gian, vì vậy các bạn phải trình bày đề xuất của mình một cách tốt nhất. Văn phòng mới mà chúng tôi dự định xây dựng tại thành phố này có vai trò rất quan trọng đối với công ty, vì vậy tôi chỉ mong tất cả phải hoàn hảo. Nếu những ý tưởng trình bày không rõ ràng, tôi sẽ không lãng phí thời gian của mình, lập tức tìm công ty khác"
"Được rồi, cô Choi Yujin..."
Cái tên đó, cái tên mà ông Baek nói ra đúng là của bạn gái cô, người ngồi trên ghế tổng giám đốc thật sự chính là bạn gái của cô.
Nhưng tại sao lại làm ra vẻ không quen biết, ánh mắt xa lạ kia không giống với người cô từng quen. Yujin Eonnie là người có ánh mắt ấm áp nhất trên thế giới này. Chuyện gì đã xảy ra thế? Chị ấy bị sao vậy?
"Xiaoting, hãy bắt đầu đi" Ông Baek nói.
Xiaoting bình tĩnh lại, đứng lên, gán lớp mặt tự tin và chuyên nghiệp lên người như đối với những khách hàng khác bao lâu nay.
Trình chiếu và lưu loát thuyết trình trước mọi người. Đôi khi chạm vào đôi mắt ai kia, nó vô hồn và không quan tâm đến cô mấy mà chỉ châm chú vào phần trình bày. Không có ánh sáng, không có hơi ấm ngự trị.
Hoàn thành, Yujin chỉ gật gù một cách lạnh nhạt, không có lời khen ngợi hay vỗ tay.
Xiaoting quay trở lại chỗ ngồi trong tư thế cúi ngầm đầu, không thể tiếp tục nhìn vào đôi mắt lạnh lùng ấy nữa. Sếp và các đồng nghiệp khác của cô cũng rất có vẻ lo lắng và hồi hộp khi mãi vẫn chưa thấy phản hồi. Một lúc lâu mới có tiếng thở dài vang lên từ đầu bàn bên kia.
"Không phải là tốt nhất, nhưng tôi thích sự độc đáo của nó hơn những cái khác một chút. Tôi mong việc sửa đổi đề xuất sẽ sớm có trên bàn làm việc của tôi trong vòng hai tuần, lúc đó mới quyết định có nên cho công ty bên ông một cơ hội hay không”
Dứt lời ai kia liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Không biết dũng khí từ đâu ra mà Xiaoting đột nhiên đứng lên và chắn ngay trước mặt Yujin, những người có mặt trong phòng ngạc nhiên.
"Eonnie..."
“Cô Shen, nếu còn điều gì thì hãy nói chuyện với thư ký của tôi. Tôi không có thời gian” Yujin cắt lời rồi đi ra khỏi cửa như vậy.
'Cô Shen? Chị vẫn nhớ tên em Eonnie, người phụ nữ đó có thực sự là chị không? Eonnie, chuyện gì đã xảy ra vậy? '
Hàng vạn câu hỏi bay qua đầu cô.
***
Ông Shen Yichen chào đón con gái mình trở về nhà nhưng chỉ nhận lại cái gật đầu yếu ớt. Thắc mắc, Xiaoting ngồi trên ghế sofa bên cạnh liền hỏi.
"Này, có chuyện gì thế?"
"Yujin Eonnie đã về Hàn"
Nghe vậy nụ cười của Shen Yichen mở rộng.
"Đó không phải là một tin vui sao? Nhưng sao trông con lại buồn thế?"
Xiaoting lắc đầu.
"Chị ấy không giống Eonnie. Cứ như một người lạ không quen biết. Chuyện gì đã xảy ra vậy, Cha? Con có không biết điều gì không?"
Ông không biết trả lời như thế nào. Chẳng lẽ lại nói huỵch tẹt ra rằng cha của người mà con mình yêu không cho phép hai đứa con gái họ yêu nhau vì cả hai sẵn sàng hi sinh cả tính mạng vì nhau đến thế.
Xiaoting lắc đầu với chính mình. Đứng dậy và đi về phòng vẻ mệt mỏi. Bước đến ngăn tủ đầu giường để lấy một cái gì đó.
"Chị có muốn em trả lại cái này không?"
Cô nói chuyện chiếc lắc chân của Yujin trên tay. Ba năm trước, vài ngày sau khi Yujin rời đi, trong chiếc điện thoại chị ấy để lại cô nhận được tin nhắn từ một cửa hàng trang sức đang yêu cầu đến lấy lại nó vì đã sửa xong.
Giờ đây nó đang nằm trong tay cô, trở thành một món đồ quý giá nhất bên cạnh chiếc máy ảnh cũ của người cô yêu.
'Chị đã trở về nhưng tại sao khi chị quay lại, niềm khao khát trong em không biến mất, tại sao lần này nỗi nhớ lại đau đớn hơn?'
Nước mắt bất chợt rơi xuống.
"Tại sao lại thấy thật mất mát khi chị xuất hiện?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro