Chương 6-10
Thật ra như thế thì đã sao, nếu xem mắt song phương thấy cực độ lúng túng thì thà kiếm cớ về nhà đi ngủ còn hơn.
Giống như lần thứ mười một xem mắt, Bình Phàm cùng vị bác sĩ gây mê thật sự là không hợp, một chút điểm bụi sao hỏa cũng chẳng bén được lửa. Hai người cưỡi ngựa trên đường trầm mặc kéo dài hơn mười phút.
Lỗ thúc thúc [4] đã nói, không có chết trong thầm lặng, chỉ có bộc phát trong thầm lặng.
Bình Phàm moi ruột gan, đang chuẩn bị dùng cớ "Ngày mai hiệu trưởng muốn tới dự giờ, cần về nhà sớm chuẩn bị giáo án" sáng như bóng đèn hai trăm vôn thì mười một đã đi trước một bước. Hắn trực tiếp cầm lấy cái điện thoại di động hoàn toàn, từ đầu tới cuối không vang lên một tiếng chuông nào, vô cùng kịch bản nói với cái loa: "Cái gì, bệnh viện cháy rồi? Được được được, tôi chạy về ngay."
Sau đó nhanh như chớp biến mất giữa biển người mênh mông.
Bệnh viện cháy cần hắn đi cứu, thì ra số 11 chính là súng bắn nước?
Nhưng mà nể mười một có thể nghĩ ra một lý do cường đại như thế, Bình Phàm quyết định bái phục một chút.
Nhớ lại vị số 11 vốn nên đầu quân cho sự nghiệp phim trường kia, nhìn nhìn lại bóng lưng vội vã của Doãn Việt, Bình Phàm cảm thấy hay là hắn đang cho cô thể diện.
Ít nhất lý do cũng chân thật một chút, cho cô một cái thang trải thảm hồng, đi lên cũng thoải mái.
Về nhà, Bình Phàm tháo trang sức, tắm rửa, thay đồ ngủ, thoa mặt nạ, mở máy tính thông qua chim cánh cụt kể chuyện ngày hôm nay cho bạn tốt Mộc Mộc nghe.
Luôn luôn lấy đả kích Bình Phàm làm niềm vui thú duy nhất trong bể đời đau khổ này, vì hôm nay Mộc Mộc mới đi siêu thị mua được một món hời nên nhất thời từ Mã phu nhân biến thành Vương Ngữ Yên [5]. Vừa dùng móng vuốt mèo nhẹ nhàng vuốt ve đôi boot da mới mua được bằng nửa giá, cô vừa an ủi nói: "Ai nói đó là lấy cớ, giữ gìn chuyện cơ mật trong cục đúng là có thật, cảnh sát thúc thúc cũng rất bận rộn. Với lại, không phải hắn còn giữ số điện thoại của cậu sao? Nhất định sẽ gọi tới."
Cuối cùng cô còn giả mạo Jesus phun ra một câu "Tin ta đi sẽ được bất tử".
Sự thật chứng minh, tin Mộc Mộc cái đồ giả mạo này thật đúng là không có tiền đồ.
Sau lần từ biệt đó, Doãn Việt như bốc hơi khỏi nhân gian này, điện thoại đương nhiên là không gọi tới .
Theo lệ cũ của xem mắt quốc tế thì :
Sau khi kết thúc xem mắt hai mươi bốn giờ đồng hồ mà đối phương không gọi điện tới, chỉ số sinh tồn của đoạn quan hệ này rớt xuống còn 30%.
Sau khi kết thúc xem mắt bốn mươi tám giờ đồng hồ mà đối phương không gọi điện tới, chỉ số sinh tồn của đoạn quan hệ này rớt xuống còn 10%.
Sau khi kết thúc xem mắt bảy mươi hai giờ đồng hồ mà đối phương không gọi điện tới, chỉ số sinh tồn của đoạn quan hệ sinh này rớt xuống còn 0 %.
AdsHướng dẫn bạn gấp chiếc xe đẩy điệu nghệ đựng quà sơ sinh
Thật ra như thế thì đã sao, nếu xem mắt song phương thấy cực độ lúng túng thì thà kiếm cớ về nhà đi ngủ còn hơn.
Giống như lần thứ mười một xem mắt, Bình Phàm cùng vị bác sĩ gây mê thật sự là không hợp, một chút điểm bụi sao hỏa cũng chẳng bén được lửa. Hai người cưỡi ngựa trên đường trầm mặc kéo dài hơn mười phút.
Lỗ thúc thúc [4] đã nói, không có chết trong thầm lặng, chỉ có bộc phát trong thầm lặng.
Bình Phàm moi ruột gan, đang chuẩn bị dùng cớ "Ngày mai hiệu trưởng muốn tới dự giờ, cần về nhà sớm chuẩn bị giáo án" sáng như bóng đèn hai trăm vôn thì mười một đã đi trước một bước. Hắn trực tiếp cầm lấy cái điện thoại di động hoàn toàn, từ đầu tới cuối không vang lên một tiếng chuông nào, vô cùng kịch bản nói với cái loa: "Cái gì, bệnh viện cháy rồi? Được được được, tôi chạy về ngay."
Sau đó nhanh như chớp biến mất giữa biển người mênh mông.
Bệnh viện cháy cần hắn đi cứu, thì ra số 11 chính là súng bắn nước?
Nhưng mà nể mười một có thể nghĩ ra một lý do cường đại như thế, Bình Phàm quyết định bái phục một chút.
Nhớ lại vị số 11 vốn nên đầu quân cho sự nghiệp phim trường kia, nhìn nhìn lại bóng lưng vội vã của Doãn Việt, Bình Phàm cảm thấy hay là hắn đang cho cô thể diện.
Ít nhất lý do cũng chân thật một chút, cho cô một cái thang trải thảm hồng, đi lên cũng thoải mái.
Về nhà, Bình Phàm tháo trang sức, tắm rửa, thay đồ ngủ, thoa mặt nạ, mở máy tính thông qua chim cánh cụt kể chuyện ngày hôm nay cho bạn tốt Mộc Mộc nghe.
Luôn luôn lấy đả kích Bình Phàm làm niềm vui thú duy nhất trong bể đời đau khổ này, vì hôm nay Mộc Mộc mới đi siêu thị mua được một món hời nên nhất thời từ Mã phu nhân biến thành Vương Ngữ Yên [5]. Vừa dùng móng vuốt mèo nhẹ nhàng vuốt ve đôi boot da mới mua được bằng nửa giá, cô vừa an ủi nói: "Ai nói đó là lấy cớ, giữ gìn chuyện cơ mật trong cục đúng là có thật, cảnh sát thúc thúc cũng rất bận rộn. Với lại, không phải hắn còn giữ số điện thoại của cậu sao? Nhất định sẽ gọi tới."
Cuối cùng cô còn giả mạo Jesus phun ra một câu "Tin ta đi sẽ được bất tử".
Sự thật chứng minh, tin Mộc Mộc cái đồ giả mạo này thật đúng là không có tiền đồ.
Sau lần từ biệt đó, Doãn Việt như bốc hơi khỏi nhân gian này, điện thoại đương nhiên là không gọi tới .
Theo lệ cũ của xem mắt quốc tế thì :
Sau khi kết thúc xem mắt hai mươi bốn giờ đồng hồ mà đối phương không gọi điện tới, chỉ số sinh tồn của đoạn quan hệ này rớt xuống còn 30%.
Sau khi kết thúc xem mắt bốn mươi tám giờ đồng hồ mà đối phương không gọi điện tới, chỉ số sinh tồn của đoạn quan hệ này rớt xuống còn 10%.
Sau khi kết thúc xem mắt bảy mươi hai giờ đồng hồ mà đối phương không gọi điện tới, chỉ số sinh tồn của đoạn quan hệ sinh này rớt xuống còn 0 %.
SPONSORED CONTENT
by Mgid
Chế độ ăn cho người lười!
Giống như Doãn Việt loại này, xem mắt kết thúc một tuần lễ còn không có gọi điện tới... Vẫn nên đi mua túi đựng xác về chôn đoạn quan hệ này đi thôi.
Nguyện vọng được nhìn gương mặt tuấn tú của Doãn Việt mỗi bữa ăn xem ra chỉ phải tan biến, cô Bình Phàm vì chuyện này mà trở nên tiều tụy, ba ngày gầy rạc thành song cằm, nhiều lần muốn tìm người tiến cử Doãn Việt dò hỏi, nhưng lại sợ người ta đã phi nước đại, không còn tin tức.
Bình Phàm cũng không cảm thấy thất vọng nhiều, dù sao mình và Doãn Việt căn bản không để đi cùng đường.
Với lại, có thể cùng hot boy thiếu chút nữa bước lên con đường hôn nhân thênh thang tiền đồ tươi sáng, sau này nhớ tới cô vẫn có thể vỗ vỗ ngực bánh bao nhỏ của mình mà tự hào.
Mặc dù khác ở chỗ, khoảng cách giữa mấy điều trên cách nhau như biển chết đến đỉnh Everest.
Bình Phàm thuộc chòm sao cự giải.
Bà đồng ngụ tại nước Mỹ tư bản chủ nghĩa bá quyền độc ác - Suzanne Miller đã nói: tháng này, sao Kim, sao Mộc, cùng mặt trăng tạo thành một khoảng cách hoàn mỹ, chòm cự giải sẽ được thần tiên phù hộ ăn nên làm ra, số đào hoa thịnh vượng khó lường.
Bà đồng quả nhiên là bà đồng.
Cách trận xem mặt hi sinh vô cùng oanh liệt với Doãn Việt một tuần sau, Bình Phàm lại tiếp tục nghênh đón một vòng xem mắt mới.
Đối tượng là đồng nghiệp chồng em vợ của cậu năm anh họ em vợ của anh ba cậu cả.
Tóm lại đường núi chín khúc mười tám quẹo.
--------
[4] Lỗ Tấn
[5] Mã phu nhân và Vương Ngữ Yên đều là nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ.
Mã phu nhân đại khái là một người đàn bà độc ác.
Vương Ngữ Yên là Đoàn Ngữ Yên - mới 16 tuổi nhưng được coi là bách khoa toàn thư về võ thuật và được coi là mỹ nhân đẹp nhất trong Thiên Long Bát Bộ.
Hai người thông qua điện thoại tiến hành liên lạc, hẹn sau khi tan làm gặp nhau ở trước cổng siêu thị.
Nhà trai là một nhân viên công vụ trong cục, hai mươi tám tuổi, theo người tiến cử nói thì người đàn ông này rất ổn trọng.
Nhưng điều thứ tư trong sổ tay xem mắt đã ghi rõ trên giấy trắng mực đen: lời của người tiến cử ngàn vạn lần không thể tin hoàn toàn.
Bình Phàm cùng hai mươi lăm giống nam xem mặt, toàn bộ người tiến cử đều dùng chữ ổn trọng để hình dung.
Nhưng trong lòng Bình Phàm, chỉ có số thứ tự 17 được coi là có thể xứng với lời khen này - vóc dáng nho nhỏ 186, nặng hai trăm cân, tuyệt đối đủ ổn đủ trọng.
Bình Phàm tới cổng siêu thị từ sớm nên thuận chân xuống tầng chót siêu thị mua chocolate.
Mỗi lần đi xem mắt về gặp cảm giác thất bại, cô sẽ ăn một khối chocolate --- đó đã trở thành thói quen của Bình Phàm.
Mịn như nhung hòa tan trong miệng, ít nhất còn có thể làm cho cô có ba phút cảm thấy hạnh phúc.
Bình Phàm không tham lam, ba phút hạnh phúc đã là rất thỏa mãn.
Đáp thang cuốn tự động lên tầng lầu, trong lúc vô tình thì cô phát hiện có một người đàn ông đang nấp bên cạnh quầy son phấn ngó dáo dác, ánh mắt quay mòng mòng nhìn về phía cửa siêu thị.
Trong lòng Bình Phàm động một cái, trực giác nói cho cô biết, người này chính là vị nhân viên công vụ nghe nói là ổn trọng kia - số hai mươi lăm.
Giờ phút này, nhất thời có một cô gái xinh đẹp đứng ở trước cửa lớn siêu thị, hai mươi lăm nhìn thấy, hai mắt lập tức phát sáng, giống như đèn pha cường lực, thân thể đứng thẳng, giật nhẹ y phục, đang chuẩn bị đi qua thì ai dè bạn trai cô gái kia dành trước một bước đi đến. Hai mươi lăm chỉ có thể thất vọng nhìn hai người kia ôm nhau ngọt ngào rời đi.
Cổng siêu thị là địa điểm hẹn gặp tốt nhất từ trước tới nay, tất cả mọi người đều thích hẹn bạn bè ở nơi này, cô gái kia chân trước vừa đi, một cô gái khác... tướng mạo thường thường mộc mạc lại đi tới.
Hai mươi lăm dùng ánh mắt đánh giá cô gái kia hồi lâu, trên mặt nhất thời bịt kín một tầng thất vọng, xoay người muốn đi nhưng lại do dự rồi lấy điện thoại di động ra.
Thật ra hai mươi lăm làm một loạt hành động nghệ thuật như vậy, nguyên nhân rất đơn giản: hắn muốn ở trong bóng tối nhìn tướng mạo của Bình Phàm, nếu như vừa mắt liền chạy ra làm quen, nhưng nếu không vừa mắt thì lập tức chuồn êm ra cửa sau siêu thị, tìm cớ hủy bỏ xem mắt.
Nhưng trước khi đi, hai mươi lăm chưa từ bỏ ý định, bấm số gọi cho Bình Phàm muốn xác nhận phỏng đoán của mình có chính xác hay không.
Bình Phàm mời hắn nhẹ nhàng chuyển đầu, hướng bên trái mà nhìn.
Hai mươi lăm nghe lời làm theo, ánh mắt dời đi, mặc dù trong mắt không có ánh sáng, nhưng nhìn quang cảnh kia, tướng mạo Bình Phàm cũng coi như là tạm được.
Tuy nói đó là nhạc đệm nho nhỏ nhưng cũng đủ knock out một nửa tinh lực của Bình Phàm.
Vóc người hai mươi lăm bình thường, mang mắt kính, tướng mạo đại chúng.
Cái gọi là tướng mạo đại chúng chính là nhét vào một đống người liền bị vó ngựa vùi dập, ngay cả bọt khí cũng không tài nào bay lên được.
Thật ra thì nhìn kỹ, ngũ quan hai mươi lăm cũng đoan chính, cũng không khó nhìn, chẳng qua là thân thủ thần thái không mang theo lỗi lạc, không cách nào làm cho người ta có cảm giác thoải mái.
Khôn khéo quá độ, ngược lại đánh mất phong phạm đàn ông, mà vừa rồi hắn còn ẩn núp ngó nghiêng lại càng làm cho thân hình nao núng ba phần.
Thời gian cơm tối đã đến, hai mươi lăm dẫn Bình Phàm tới một quán cơm ăn nhanh giá tiền thấp nổi tiếng giữa trung tâm thành phố.
Bình Phàm lựa chọn phần ăn có giá thấp nhất. Cô nhìn ra được, hai mươi lăm vì hành động này của cô mà rất vui vẻ, giọng nói cũng nhiệt tình thêm mấy phần.
Không muốn chiếm tiện nghi của hắn, ăn cơm xong, Bình Phàm chủ động mời hắn uống cà phê, coi như là trả tiền cơm của hắn.
Cha hai mươi lăm là cục trưởng cục tài xế, vì thuận tiện cho công tác nên chuyện bát quái nào, ở đâu ông cùng đều truyền bá lại cho người trong gia đình. Cho nên lúc uống cà phê, hai mươi lăm văng nước miếng tứ tung, nói nào là cục trưởng lúc ở trên bàn ăn thì như thế nào như thế nào, thư ký ở bên cạnh phải làm sao làm sao, trong giọng nói không thiếu một phần hâm mộ.
Phàm cố làm ra tư thế chuyên chú nhưng suy nghĩ đã sớm phiêu tán ra ngoài không gian từ lâu.
Mẹ Bình Phàm luôn oán giận Bình Phàm vô cùng xoi mói, thậm chí còn tiên đoán tương lai cô nhất định sẽ trở thành tộc trưởng tộc gái ế.
Mà người đàn ông trước mặt này, trong mắt trưởng bối cũng coi như không tệ: gia thế tương đối, công việc ổn định, tiền đồ hài lòng, không có tật xấu.
Chẳng qua là, cô phải ngồi nghe bát quái ở đâu đâu thế này, cứ như vậy ở chung với hắn cả đời sao?
Bình Phàm nghĩ, cô không cam lòng.
Người sống cho đời sau, thật không dễ dàng chút nào. Sâu trong nội tâm, cô cực độ khát vọng được yêu một lần, cho dù kết cục cuối cùng là bi thảm.
Đang miên man bất định, đột nhiên nghe thấy hai mươi lăm hỏi: "Nhà em có người làm trong cơ quan chính phủ không?"
Bình Phàm vừa hồi phục lại tinh thần, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ có thể đàng hoàng trả lời: "Dượng làm trong viện kiểm sát."
Nghe vậy, hai mươi lăm nở nụ cười toe toét: "Là cán bộ?"
Nụ cười trên mặt hai mươi lăm giống như cà phê bỏ thêm mười khối đường, đột nhiên Bình Phàm cảm thấy vô cùng buồn bực chán ngấy.
"Không, chẳng qua là nhân viên bình thường." Bình Phàm nói.
Những lời này làm Bình Phàm hít thở thông thông một chút, bởi vì vừa dứt lời, nụ cười trên mặt hai mươi lăm nhất thời phai nhạt đi không ít.
Rốt cục uống cà phê xong, hai mươi lăm dựa theo lễ cũ của xem mắt quốc tế đưa Bình Phàm về nhà.
Càng về gần tới nhà, nội tâm Bình Phàm càng vui mừng -- bởi vì thời gian cách xa hai mươi lăm càng lúc càng gần.
Vốn muốn chia tay ở cửa chung cư nhưng hai mươi lăm lại cố ý hộ tống Bình Phàm đến dưới lầu nhà cô.
Xét thấy từ nơi làm việc về đến nhà khá xa cho nên ba mẹ Bình Phàm lấy tiền để dành mua cho Bình Phàm một căn phòng nhỏ để cô thuận tiện hơn. Bình thường cô ở một mình, chẳng qua thỉnh thoảng cuối tuần cha mẹ sẽ đến thăm.
Không bao lâu sau, Bình Phàm liền biết lý do hai mươi lăm đưa cô vào tận nhà.
Hai mươi lăm đánh giá khu chung cư mới xây, nheo khóe mắt thành cái đuôi cá mắc cạn, đang lạch cạch lạch cạch uốn éo trên hòn đá, rất khó chịu.
"Khu vực này phòng ốc cũng không tiện lắm." Hắn nói.
Bình Phàm không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể cười cười.
"Em đứng tên trên giấy chứng nhận bất động sản sao?" Hai mươi lăm dường như không phát giác ra Bình Phàm đang miễn cưỡng, tiếp tục hỏi.
"Cứ xem là thế đi." Bình Phàm cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp khô kiệt .
AdsBó hoa tươi bình dị
Bình Phàm cố làm ra tư thế chuyên chú nhưng suy nghĩ đã sớm phiêu tán ra ngoài không gian từ lâu.
Mẹ Bình Phàm luôn oán giận Bình Phàm vô cùng xoi mói, thậm chí còn tiên đoán tương lai cô nhất định sẽ trở thành tộc trưởng tộc gái ế.
Mà người đàn ông trước mặt này, trong mắt trưởng bối cũng coi như không tệ: gia thế tương đối, công việc ổn định, tiền đồ hài lòng, không có tật xấu.
Chẳng qua là, cô phải ngồi nghe bát quái ở đâu đâu thế này, cứ như vậy ở chung với hắn cả đời sao?
Bình Phàm nghĩ, cô không cam lòng.
Người sống cho đời sau, thật không dễ dàng chút nào. Sâu trong nội tâm, cô cực độ khát vọng được yêu một lần, cho dù kết cục cuối cùng là bi thảm.
Đang miên man bất định, đột nhiên nghe thấy hai mươi lăm hỏi: "Nhà em có người làm trong cơ quan chính phủ không?"
Bình Phàm vừa hồi phục lại tinh thần, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ có thể đàng hoàng trả lời: "Dượng làm trong viện kiểm sát."
Nghe vậy, hai mươi lăm nở nụ cười toe toét: "Là cán bộ?"
Nụ cười trên mặt hai mươi lăm giống như cà phê bỏ thêm mười khối đường, đột nhiên Bình Phàm cảm thấy vô cùng buồn bực chán ngấy.
"Không, chẳng qua là nhân viên bình thường." Bình Phàm nói.
Những lời này làm Bình Phàm hít thở thông thông một chút, bởi vì vừa dứt lời, nụ cười trên mặt hai mươi lăm nhất thời phai nhạt đi không ít.
Rốt cục uống cà phê xong, hai mươi lăm dựa theo lễ cũ của xem mắt quốc tế đưa Bình Phàm về nhà.
Càng về gần tới nhà, nội tâm Bình Phàm càng vui mừng -- bởi vì thời gian cách xa hai mươi lăm càng lúc càng gần.
Vốn muốn chia tay ở cửa chung cư nhưng hai mươi lăm lại cố ý hộ tống Bình Phàm đến dưới lầu nhà cô.
Xét thấy từ nơi làm việc về đến nhà khá xa cho nên ba mẹ Bình Phàm lấy tiền để dành mua cho Bình Phàm một căn phòng nhỏ để cô thuận tiện hơn. Bình thường cô ở một mình, chẳng qua thỉnh thoảng cuối tuần cha mẹ sẽ đến thăm.
Không bao lâu sau, Bình Phàm liền biết lý do hai mươi lăm đưa cô vào tận nhà.
Hai mươi lăm đánh giá khu chung cư mới xây, nheo khóe mắt thành cái đuôi cá mắc cạn, đang lạch cạch lạch cạch uốn éo trên hòn đá, rất khó chịu.
"Khu vực này phòng ốc cũng không tiện lắm." Hắn nói.
Bình Phàm không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể cười cười.
"Em đứng tên trên giấy chứng nhận bất động sản sao?" Hai mươi lăm dường như không phát giác ra Bình Phàm đang miễn cưỡng, tiếp tục hỏi.
"Cứ xem là thế đi." Bình Phàm cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp khô kiệt .
SPONSORED CONTENT
by Mgid
Hủy bỏ các tĩnh mạch giãn trong một tuần! Phương pháp đơn ...
Vừa may Bình Phàm đã tới chỗ căn nhà số tám.
Dù sao đây là lần đầu tiên gặp mặt, mặc dù hai mươi lăm rất muốn đi quan sát phòng Bình Phàm, nhưng hắn vẫn băn khoăn, vả lại như thế không hợp lễ nên chỉ có thể nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta liên lạc sau."
Dĩ nhiên, trước khi đi hắn vẫn không quên lấy số điện thoại di động của Bình Phàm.
Hai mươi lăm vừa đi, Bình Phàm giống như được giải thoát, vội vàng dựa lưng vào vách tường, nhắm mắt thở dài.
Thật ra trước kia cũng có nhiều người không chịu nổi hơn hắn, nhưng lúc đó ý chí chiến đấu của cô còn sôi sục, thất bại là y như đối đầu với nguy hiểm, nắm tay gầm nhẹ một tiếng "Bố nó thật khô khan", vùi đầu ngủ một giấc rồi không ngừng cố gắng tiếp.
Nhưng gần đây, xem mắt đã trở thành một chuyện vô cùng mệt mỏi.
Thật ra thì rất dễ hiểu, cùng một chuyện làm hai mươi bốn lần đều không thành công, cho dù ai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Tối nay chẳng biết tại sao, đặc biệt mệt mỏi, Bình Phàm cảm thấy mình không còn khí lực để lên lầu.
Nhưng không cần gấp gáp, thủy thủ Papai có rau bina, cô có chocolate.
Lúc này, Bình Phàm lấy ra, sau đó bẻ một cục bỏ vào miệng, mùi thơm ngào ngạt cùng mịn màng như tơ hòa tan trên đầu lưỡi cô, khí lực cũng ít nhiều từ từ khôi phục.
Bình Phàm thích nhất quảng cáo《Charles cùng nhà máy chocolate》, chocolate chảy thành thác, nước chocolate tạo thành sông trong giấc mộng thế giới vườn địa đàng của cô. Bình Phàm tình nguyện trốn ở trong đó vĩnh viễn, ăn thành béo phệ cô cũng cam tâm tình nguyện.
Ít nhất, nơi đó không có hai mươi lăm lần thất vọng.
Nhưng thực tế cuối cùng vẫn là thực tế, nhà thì vẫn phải về, hít sâu một hơi không khí mát mẻ, Bình Phàm mở mắt chuẩn bị hướng thang máy đi tới.
Nhưng chân không nhúc nhích được, không phải là vô lực, không phải là rút gân, mà bởi vì cô nhìn thấy trong góc phía trước có một người.
Mặc dù không thể tin được, nhưng ánh mắt của cô xác xác thật thật nói cho cô biết, đó là Doãn Việt.
Trong thời gian ngắn đầu óc trở nên trống không, nhưng ngay sau đó, Bình Phàm ý thức được, chắc là bạn hay người thân nào đó của Doãn Việt cũng ở nơi này, lúc này hắn ngẫu nhiên đi ra ngoài thì đụng phải cô mà thôi.
Vốn không phải đặc biệt tìm đến cô nha, điều này hiển nhiên Bình Phàm biết rõ.
Một vị tiền bối đã từng nói với Bình Phàm, xem mắt không thành công sẽ thành người xa lạ, đi trên đường gặp phải đối phương dù có hóa ra tro cũng nhận ra thì cũng phải làm bộ không nhận ra.
Bình Phàm tuân theo lời dạy, tự thôi miên mình "Tôi không thấy, tôi không thấy, tôi thật sự không thấy gì hết". Sau đó mắt nhìn mũi lỗ mũi nhìn tâm, cúi đầu tiếp tục hướng thang máy tiến về phía trước.
Nhưng lúc lướt qua bên cạnh Doãn Việt, cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp chững chạc từ tính.
"Mộ Bình Phàm."
là ảo giác, Bình Phàm kiên định tự nói với mình.
Nhưng giọng nói kia kiên định kia rơi vào màng nhĩ của cô, đánh ra cảm xúc rất chân thật.
Đành phải dừng bước, xoay người nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Doãn Việt ở phía sau, nghiêm chỉnh đứng cạnh hòm thư màu xanh lá sẫm mới sơn, trầm tĩnh, mang theo một chút lạnh lùng, đặc biệt tương xứng với hắn.
Không biết bước kế tiếp nên làm gì thì nở một nụ cười chính là kế để giảm xóc, Bình Phàm am hiểu sâu sắc điểm này, cho nên cô khẽ động khóe miệng, cười nói: "Chào."
Đáng tiếc tối nay thần kinh không nghe lời sai bảo, cho dù không soi gương nhưng Bình Phàm cũng có thể cảm giác được nụ cười này cứng ngắc và rất đần độn.
Sau đó lại là một trận trầm mặc.
Bọn họ đứng trong đại sảnh, phía ngoài là bóng đêm đen như nhung tơ, trên đỉnh đầu là ánh đèn chiếu xuống làm bóng hai người trải dài trên nền đá cẩm thạch màu đen, trống rỗng mông lung, giống như là quần áo cũ năm trước lấy ra dùng, mặt ngoài có một lớp lông xù.
Bình Phàm cảm giác mặt mình giống như cây gậy đập thịt loại chuẩn, cứng ngắc ngắc.
Thật vất vả mới xã giao xong với hai mươi lăm, không khí còn chưa kịp thở thì lại phải cương mặt cười với hai mươi bốn. Cô xác định, hôm nay trên lịch tuyệt đối có viết "Cấm: mọi chuyện không nên làm".
Vốn cứ như vậy đứng mãi cũng được, Bình Phàm quyết định tốc chiến tốc thắng, lấy dũng khí, nói: "Hôm nay anh tới gặp bạn hả, thật khéo, tôi cũng ở chỗ này."
Cô hẳn là nên nói tiếp câu "Còn có mấy cái giáo án chưa viết, tôi về trước, hôm nào nói chuyện sau."
Trời có mây có gió bất thường, nói cũng có sớm tối phúc họa -- thật bất hạnh, những lời này đã chết từ trong trứng nước.
Bởi vì Doãn Việt mở miệng vàng lần thứ hai trong tối nay: "Tôi biết."
Những lời này.... Hắn biết cô ở nơi này là sao?
Lòng Bình Phàm cũng giống như cái bóng trên sàn, mơ hồ. Cùng Doãn Việt hai lần chung đụng, bọn họ vẫn có loại cảm giác dẫm lên bông, trống rỗng phù phiếm di động, dò không ra là giả hay thật -- Nói thật, thậm chí cô còn không xác định được Doãn Việt có nhớ cô là bạn học cũ của hắn hay không.
Đã như vậy thì đành phải dừng bước, Bình Phàm không nói gì nữa - hụt chân cũng không phải chuyện đùa.
dừng lại cũng không có nghĩa là hắn dừng lại.
Doãn Việt ném ra vấn đề thứ nhất trong tối nay: "Người vừa rồi là ai?"
"Đối tượng xem mắt." Bình Phàm nói.
Những lời này, cô là bật thốt lên chứ không phải thị uy, lại càng không phải khoe khoang, chỉ là theo bản năng trả lời mà thôi, bởi vì giờ phút này trong đầu cô đều là câu "Tôi biết" của Doãn Việt vừa rồi.
Chẳng qua là, lời ra khỏi miệng rồi Bình Phàm mới bắt đầu nghĩ cách bóp chết mình như thế nào.
"Cô có thói quen xem mặt hai người cùng lúc sao?" Đây là vấn đề thứ hai Doãn Việt ném ra.
Một luồng hơi nóng phun lên mặt Bình Phàm, hai má nho nhỏ đỏ ửng, giọng nói ngơ ngác: "Không có, chỉ có mình anh ta mà thôi."
Lúc này, một tiếng "Đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra, từ trong đó có một người đi ra. Bình Phàm chuyển mắt nhìn lại, đồng thời cũng tránh khỏi phải nhìn Doãn Việt.
Người kia là một người đàn ông trung niên, mặc đồ ngủ, trong tay cầm tiền lẻ, nhìn bộ dáng chắc là muốn đi siêu thị dưới chung cư mua đồ. Lúc ông ta đi ngang qua bọn họ thì quăng tầm mắt tới dò hỏi.
Bình Phàm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bị nhìn thấu.
Gì? Được rồi, cô thừa nhận mình vì tịch mịch quá lâu nên bắt đầu sinh bệnh mơ tưởng.
Chẳng qua là, Doãn suất ca dường như đem bệnh mơ tưởng của cô đẩy ra một cái hiềm nghi: "Như vậy, tôi thì sao?"
Còn chưa kịp hiểu những lời này, Bình Phàm liền nhận được một cú điện thoại - bà cô đời trước họ Vương kia gọi tới.
Giọng nói cực kỳ nhảy nhót: "Bình Phàm à, người tiến cử kia có liên lạc! ! ! Người ta nói, tiểu tử họ Doãn đó một tuần lễ gần đây đi thi hành nhiệm vụ, còn nói anh ta rất hài lòng với cháu, muốn tiếp tục lui tới, vừa rồi anh ta còn gọi điện thoại hỏi địa chỉ của cháu đó ..."
Bà cô còn tiếp tục nói gì đó nữa nhưng Bình Phàm đã không còn nghe được gì, bởi vì một luồng hơi nóng lớn hơn nữa đánh tới, làm cô nóng đến ngẩn người, một hồi lâu sau cũng chưa kịp phản ứng lại.
Được rồi, cô thừa nhận bệnh mơ tưởng của mình càng ngày càng nghiêm trọng.
Nói chung là thế này, đối tượng xem mắt giống như hàng bày bán trong siêu thị, đại khái là tiền lương cụ thể số tuổi cầm tinh con gì cha mẹ ra sao nghề nghiệp thế nào toàn bộ đều phô ra, niêm yết giá chính xác. Xem mắt xong tiếp tục gặp gỡ cũng giống như phát phiếu dùng thử hàng; mà chính thức xác định quan hệ giống như đến quầy thu ngân trả tiền.
Có ít người có thói quen cầm được phiếu dùng thử là trực tiếp đến quầy thu ngân trả tiền ngay, mà cũng có ít người thì còn muốn đi dạo tiếp trong siêu thị, cầm vài tấm phiếu dùng thử nữa rồi sẽ từ từ quyết định cuối cùng chọn món nào để đi thanh toán.
Điểm khác chính là, đồ trong siêu thị không lo bán không được, cùng lắm thì người tới sau lãng phí mấy tờ phiếu dùng thử chưa kịp dùng để lừa gạt tình cảm mấy vị tiểu thư bán hàng.
Mà trong hoạt động xem mắt này, người tới sau dường như không được hiền hậu như người đến trước.
Xem mắt rõ ràng là hạng mục có tính xã giao cao, nói trắng ra chính là nam nữ trưởng thành đến tuổi kết hôn sinh con vì muốn cha mẹ yên lòng nên tìm đến hoạt động tìm duyên.
Xem mắt có đặc thù riêng, mặc dù hai người mới gặp nhau trong khoảnh khắc đã xác định đối phương là người được đề cử vào vị trí vợ hoặc chồng trong tương lai. Nhưng nhất định phải ra ngoài ba bốn năm sáu bảy tám lần, khi đó mới có thể chứng minh đối tượng chân chính được xác định. Trước đó, quan hệ giữa hai người chỉ có thể coi là quan hệ tự do, trên mức bạn bè một chút, người yêu thì không có cái loại tự do này.
Cho nên, có không ít người lợi dụng sơ hở của nguyên tắc xem mắt này -- thứ hai cùng người kia vẫn tiếp tục hẹn nhau gặp mặt, sau lưng vừa chuẩn bị đến thứ năm... đi xem mắt người khác.
Nhiều phiếu thì nhiều lựa chọn, đây chính là cách nghĩ của bọn họ.
Giống như số 05 trong danh sách đối tượng xem mắt của Bình Phàm -- hắn đồng thời hẹn bốn đối tượng xem mắt gặp mặt cùng một lúc, trong đó bao gồm cả Bình Phàm.
Lúc vô tình biết mình chẳng qua chỉ là một tấm phiếu dùng thử trong tay hắn, Bình Phàm lập tức trân trọng cúi chào vĩnh không hẹn gặp lại hắn nữa.
Thật ra cẩn thận mà nghĩ thì điều này cũng không tính vào tội ác tày trời, dù sao tính chất của bản thân việc xem mắt đã có vẻ lạnh nhạt thực tế, thậm chí còn có hai một trưởng bối đề nghị Bình Phàm một lần nên gặp nhiều người cùng lúc.
Bình Phàm không muốn làm như vậy, không phải vì đạo đức cao thượng đến cỡ nào, chẳng qua cô cho rằng nếu quan hệ ngay cả lúc bắt đầu cũng không bảo đảm khái niệm trung thành, vậy thì làm sao đi tới cùng được?
Cho nên, lúc cùng đối tượng xem mắt chưa chính thức cúi chào thì cô không tiến hành một vòng xem mắt mới.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Bình Phàm luôn tự hào vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình.
Nhưng trải qua cuộc gọi vừa rồi của cô cộng thêm tình cảnh vừa rồi Doãn Việt bắt gặp, Bình Phàm rõ ràng phát hiện trong lúc vô tình trên tay mình đã cầm hai tờ phiếu dùng thử.
Cô có chút mơ hồ, khoảng trắng trống không trong đầu không ngừng tăng lên, giống như từng lớp sơn bong ra trên tường rơi xuống đất, hình dáng dọc ngang bất quy tắc.
Doãn Việt đang đứng ở đó, cả người giống như sáp nhập vào bối cảnh lục sắc phía sau, thân hình cao ngất như cây tùng, mặc nhiên tỏa ra hơi thở lạnh lẽo anh khí, mặt mày dưới ánh đèn có nét tuấn tú khác thường.
Hắn đang đợi câu trả lời của cô.
Làm cô không biết nên đáp lại thế nào, tốt nhất là nói thật. Bình Phàm nuốt nuốt nước miếng, nói: "Vì hôm sau cũng không có liên lạc, cho nên tôi nghĩ là..."
Giọng nói nhỏ trầm thấp ngập ngừng.
"Nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, mấy ngày qua tôi đều ở bên ngoài, xế chiều mới trở về." Giọng nói Doãn Việt có tia mệt mỏi không dễ nhận ra.
Bình Phàm bây giờ mới phát giác, trong mắt hắn thật sự có tia máu.
Doãn Việt giải thích, nhưng, tiếp theo phải làm thế nào đây?
Bình Phàm cảm thấy mình giống như đang đứng giữa đám người đông kìn kịt trước trạm xe lửa, tai mắt mũi miệng giống như bị sáp bịt kín, bất kỳ cảm giác gì cũng cách một lớp.
Coi như cô đang lọt vào sương mù đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro