Chương 21-25
Nước biển ào ạt đánh tới đỉnh núi Himalaya, Lạt Ma đang gõ chuông trên đỉnh núi kia không còn thấy tung tích, hình ảnh rất chân thực làm cho tim người ta đập nhanh, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt người xem.
Nhưng một chút Bình Phàm cũng không xem vào mắt, trong đầu đều là hành động quái dị của Doãn Việt.
Hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ cuộc sống của Bình Phàm không có chút gợn sóng nào, quả thực giống như cái gương soi trong phòng vệ sinh nhà cô, chưa từng nghĩ sẽ gặp được tình tiết rung động lòng người trong mấy bộ phim thần tượng. Nhưng mà, một tuần gặp Doãn Việt này, Bình Phàm có cảm giác mình giống như đang ngồi cáp treo, "Vút" một tiếng đi tới, "Vù" một tiếng đi lui.
Khó lường, trái tim cũng bắt đầu đưa ra ý kiến.
Trước kia tạm thời không đề cập tới, chỉ nói hôm nay, Doãn Việt làm nhiều chuyện mờ ám như vậy tuyệt đối không thể đơn giản là vì cọ một bữa cơm cọ một buổi xem phim.
Chẳng lẽ, hắn... thật sự xem cô là đối tượng? ? ?
Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ bé của Bình Phàm lập tức rực cháy.
Ai nha nha, hạnh phúc tới quá đột ngột, căn bản cô chịu không được a! ! !
Bình Phàm cũng là con gái, cũng có nho nhỏ hư vinh, có thể được nhân vật như Doãn Việt coi trọng, không thể phủ nhận trong lòng cô rất vui vẻ.
Chẳng qua là... Bình Phàm nhẹ bấm thịt trong lòng bàn tay của mình, cái kia có câu nói như vầy, nếu như có chuyện tốt không giống thật, vậy hơn nửa là không thật.
Bình Phàm làm cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại -- coi như Doãn Việt thật sự nghĩ như cô nghĩ, vậy điểm xuất phát của hắn là vì cái gì?
Không phải Bình Phàm đa nghi, nếu Doãn Việt là một người mới quen gần đây thì có lẽ cô sẽ đem giày thủy tinh của cô bé lọ lem mang vào chân mình, vô cùng tự tin nói hắn nhìn trúng một vài chỗ không giống người trên người cô.
Nhưng mà, cô với Doãn Việt đã sớm quen biết mấy trăm năm trước, nếu như thật sự muốn phát sinh chuyện gì thì đã sớm xảy ra, tại sao phải chờ cho tới bây giờ?
AdsKhéo tay làm chiếc ống heo từ bìa carton đơn giản mà đẹp
Nước biển ào ạt đánh tới đỉnh núi Himalaya, Lạt Ma đang gõ chuông trên đỉnh núi kia không còn thấy tung tích, hình ảnh rất chân thực làm cho tim người ta đập nhanh, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt người xem.
Nhưng một chút Bình Phàm cũng không xem vào mắt, trong đầu đều là hành động quái dị của Doãn Việt.
Hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ cuộc sống của Bình Phàm không có chút gợn sóng nào, quả thực giống như cái gương soi trong phòng vệ sinh nhà cô, chưa từng nghĩ sẽ gặp được tình tiết rung động lòng người trong mấy bộ phim thần tượng. Nhưng mà, một tuần gặp Doãn Việt này, Bình Phàm có cảm giác mình giống như đang ngồi cáp treo, "Vút" một tiếng đi tới, "Vù" một tiếng đi lui.
Khó lường, trái tim cũng bắt đầu đưa ra ý kiến.
Trước kia tạm thời không đề cập tới, chỉ nói hôm nay, Doãn Việt làm nhiều chuyện mờ ám như vậy tuyệt đối không thể đơn giản là vì cọ một bữa cơm cọ một buổi xem phim.
Chẳng lẽ, hắn... thật sự xem cô là đối tượng? ? ?
Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ bé của Bình Phàm lập tức rực cháy.
Ai nha nha, hạnh phúc tới quá đột ngột, căn bản cô chịu không được a! ! !
Bình Phàm cũng là con gái, cũng có nho nhỏ hư vinh, có thể được nhân vật như Doãn Việt coi trọng, không thể phủ nhận trong lòng cô rất vui vẻ.
Chẳng qua là... Bình Phàm nhẹ bấm thịt trong lòng bàn tay của mình, cái kia có câu nói như vầy, nếu như có chuyện tốt không giống thật, vậy hơn nửa là không thật.
Bình Phàm làm cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại -- coi như Doãn Việt thật sự nghĩ như cô nghĩ, vậy điểm xuất phát của hắn là vì cái gì?
Không phải Bình Phàm đa nghi, nếu Doãn Việt là một người mới quen gần đây thì có lẽ cô sẽ đem giày thủy tinh của cô bé lọ lem mang vào chân mình, vô cùng tự tin nói hắn nhìn trúng một vài chỗ không giống người trên người cô.
Nhưng mà, cô với Doãn Việt đã sớm quen biết mấy trăm năm trước, nếu như thật sự muốn phát sinh chuyện gì thì đã sớm xảy ra, tại sao phải chờ cho tới bây giờ?
SPONSORED CONTENT
by Mgid
Có đôi chân đẹp hết hẳn giãn tĩnh mạch trong 6 ngày!
Liên hệ với kết luận trên, trong đầu Bình Phàm có chút nhớ lại lúc mới quen.
Thời cấp ba khi đó không giống như bây giờ, lúc ấy phong cách mốt nhất hẳn là những nam nữ thanh thiếu niên phản nghịch hoặc là xuất chúng. Mà Bình Phàm lại là loại người đứng giữa, căn bản giống như bị một tầng bụi bịt kín, phải phủi rất nhiều tầng mới có thể nhìn rõ diện mạo, thị trường rất có hạn.
Song sau này đi làm, tất cả mọi người trưởng thành, suy nghĩ bắt đầu thống nhất với bậc cha chú. Trong quá trình xem mắt, nam nữ thanh thiếu niên phản nghịch không phải là thành phần có thể lập gia thất, trực tiếp bị pass. Mà cái loại bình thường như Bình Phàm viết trên trán mấy chữ to đùng "Tôi muốn kết hôn" thì có đầy trên thị trường.
Xem mắt là vì kết hôn, không phải là vì yêu thương, rất nhiều đàn ông trải nhiều sóng gió, rửa tay gác kiếm, muốn tìm loại con gái ôn nhu hiền lành có công việc có thể vì bọn họ làm việc nhà sinh con như Bình Phàm.
Không cần yêu, chỉ là cần thích hợp, chỉ cần phù hợp với yêu cầu của cha mẹ xã hội thì có thể qua lại, không hơn.
Về phần tình cảm, có lẽ ba năm năm sau, sau khi sinh một đứa con trai hoặc con gái, vật lộn trong đống sinh hoạt bề bộn, có thể nuôi dưỡng chút ít cũng chưa biết chừng.
Đúng vậy, có lẽ thứ Doãn Việt muốn tìm chính là một hiền thê lương mẫu, bất kỳ cô gái nào phù hợp với điều kiện đều có thể. Chẳng qua Bình Phàm tương đối may mắn gặp được.
Nghĩ tới đây, tim Bình Phàm giống như có gì đó đè ép, chua chát, bởi vì chính mình, bởi vì Doãn Việt, hơn nữa bởi vì một chút thực tế.
Đến cuối cùng, có phải cúi đầu trước thực tế không?
Bên cạnh lục tục có động tĩnh, Bình Phàm hơi ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện phim đã kết thúc.
Thời gian hoạt động tâm lý này không khỏi cũng quá dài đi, kéo dài hơn một giờ, Bình Phàm bái phục mình.
Một chút hình ảnh trong phim cũng chẳng xem vào, chỉ tiếc 55 đồng tiền của tiểu Quang nam chính thôi.
Ra khỏi rạp chiếu phim, rộng rãi sáng sủa, không khí trong nháy mắt cũng mát mẻ hơn rất nhiều.
Đương nhiên chẳng thấy tung tích tiểu Quang nam chính đâu, lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, chết rồi, hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là của cô giáo Lưu.
Bình Phàm sốt sắng điện lại, dựa theo tính tình của cô giáo Lưu thì lập tức hỏi: "Cô giáo Mộ à, người em họ kia của cô cuối cùng là ai hả? Có là cha của cô cũng không rãnh rỗi đến vậy, còn tới quản cô xem mắt? Hơn nữa, phẩm chất người tôi giới thiệu tuyệt đối bảo đảm, không cần mang theo người nhà làm vệ sĩ đâu."
Bình Phàm luôn miệng nói xin lỗi, thật vất vả mới trấn an thành công cô giáo Lưu.
"Cũng may ấn tượng của người ta với cô không tệ, tốt lắm, mai hẹn nữa, dẫn em họ cô đi cũng được." Cô giáo Lưu khoan hồng độ lượng, cho Bình Phàm một cơ hội.
Bình Phàm cũng chỉ có thể cảm ơn ân đức, đồng ý.
Cúp điện thoại, Doãn Việt bên cạnh bỗng nhiên nói: "Em thích anh ta?"
"Hả?" Bình Phàm không giải thích được.
"Nếu không tại sao còn đồng ý gặp mặt anh ta nữa?" Doãn Việt hỏi.
"Làm sao anh biết?" Bình Phàm kinh ngạc.
"Âm lượng điện thoại của em tương đối lớn." Doãn Việt giải thích.
Bình Phàm mặc niệm, chức năng cường đại của điện thoại sơn trại ơi, ngươi quả nhiên vẫn có khuyết điểm a~
"Em vẫn chưa trả lời anh." Doãn Việt không có ý định bỏ qua.
"Hôm nay mới gặp lần đầu, làm sao có thể thích được?" Bình Phàm lắc đầu.
"Vậy tại sao lại đồng ý?" Doãn Việt hỏi.
"Bởi vì, phải khách sao nha." Bình Phàm nói.
Dù sao cũng cùng chung xã hội, nhất định phải tuân thủ quy tắc kết giao.
Ra khỏi rạp chiếu phim chính là đường dành riêng cho người đi bộ, đèn đuốc đô thị sáng trưng, đám người bên cạnh thì thờ ơ.
"Em đồng ý qua lại với anh cũng vì khách sao sao?" Giọng nói âm trầm.
Bình Phàm kinh ngạc, quay đầu.
Giờ phút này, hai người đang đi đứng trước cửa nhà sách phong cách châu âu, thủy tinh dầy trong suốt, ánh đèn màu trắng ôn nhu ấm áp bên trong chiếu ra, ánh lên khuôn mặt tuấn lãng hơi nghiêng của Doãn Việt.
Bình Phàm là một cô gái không tốt, thấy vậy liền ngây dại .
"Là thế phải không?" Mặt nghiêng biến mất, chuyển thành chính diện, vẫn thu hút người như cũ.
Ực một tiếng, Bình Phàm nuốt nước miếng, nhưng lần này không phải vì mì thịt bò, mà vì một khuôn mặt.
Trong chớp mắt, Doãn Việt có một loại cảm giác được sói chú ý, nổi da gà.
kinh ngạc." Bình Phàm đói khát bỗng nhiên toát ra một câu không đầu không đuôi.
"Tại sao?" Doãn Việt hỏi.
"Bởi vì, đây là lần đầu tiên anh nói 71 chữ một lúc."
nữa là 79 ."
(Mấy bạn đừng có đếm lại xác nhận làm gì cho mất công, :D :D :D < như mình T.T> )
Thật thần kỳ."
"..."
Lúc người người bất bình như thế này, một đám người bán hàng rong ôm hàng hóa như ong vỡ tổ hướng Bình Phàm vọt tới, vẻ mặt bối rối.
Bình Phàm tránh không kịp, kiếp ngã lăn quay ra đường sắp ập đến.
Nhưng trong lòng cô - không hối hận.
Dù sao, theo tình trạng này, chính là thời khắc vị đại của chú Quản trong truyền thuyết a~.
(Mình chẳng hiểu đoạn này @@)
Song trong lúc nguy cấp, Doãn Việt anh hùng cứu mỹ nhân, một tay kéo cô tới trong góc.
Khoảng cách gần cùng hắn tiếp xúc, hơi thở của phái nam bay tới chóp mũi, một lần nữa Bình Phàm lại không tốt - đỏ mặt.
Ngẩng đầu, chống lại đôi mắt của Doãn Việt, đen sâu thâm thúy, giống như có rất nhiều lời, nhưng khóe miệng kiên nghị vẫn vĩnh viễn đóng chặt.
Hai người rất gần, hai tay Doãn Việt nắm chặt hai cánh tay Bình Phàm, nhìn qua quả thật rất thân mật, hơn nữa hai mắt đối nhau, chật chật chật, mập mờ như vậy, giống như bệnh hôi nách, cuồn cuộn tỏa ra bên ngoài, không cẩn thận làm ngộ thương một người đi đường.
Thật ra thì cũng không tính là người đi đường -- đó chính là tiểu Quang nam chính bi thảm.
Bình Phàm vốn cho rằng hắn đã về. Tiểu Quang nam chính trải qua một loạt bi kịch lỗ cơm lỗ vé xem phim quyết định đắm chìm trong biển sách để chữa thương, liền đến nhà sách cho đến khi thân mỏi lưng mệt mới đứng dậy về nhà.
Ai dè đang ở cửa thì phát hiện cảnh ái muội này.
Đối mặt với Bình Phàm và Doãn Việt, tiểu Quang nam chính chỉ có thể run rẩy vươn ngón tay nói ra ba chữ.
"Loạn ~ luân ~ a! ! !"
Vang như chuông đồng, trung khí mười phần, Bình Phàm bội phục, tiểu Quang huynh trổ mã không tệ.
mắt đối với Tiểu Quang nam chính mà nói thì quả thực còn kinh khủng hơn cả A Tì Địa Ngục. Bị kích thích, Tiểu Quang nam chính quay đầu, bốn chân xòe ra, cái đuôi vỗ mạnh thúc đẩy chính mình chạy như điên.
Sau giây chạm mạch ngắn ngủi, Bình Phàm lập tức nhớ lại cô giáo Lưu cường đại chống sau lưng tiểu Quang nam chính bi thảm.
Loạn luân không sao cả, nhưng nếu để cho cô giáo già kia biết, có thể nói là rất bi thảm a.
Nhất thời mồ hôi tám hột tám hột rơi xuống, áo ướt đẫm.
Một người sốt ruột, vô cùng hy vọng người bên cạnh có thể đồng cảm, nghiêng đầu, méo miệng, vỗ ngực, làm ra bộ dạng tôi hiểu.
Từ nhỏ Bình Phàm chính là một đứa trẻ ngoan, luôn cẩn tuân nghe lời mẹ dạy bảo, mỗi lần đến bệnh viện thăm người khác đều phải làm tư thế thân thiết tiêu chuẩn.
Kết quả có một lần đi bệnh viện thăm em họ ( Này là em họ chính gốc), Bình Phàm vỗ vai của hắn, dùng cặp mắt ti hí nói, nổi thống khổ của em, chị hiểu.
Em họ rất im lặng, giống như cô dùng cặp mắt ti hí đáp trả: chị họ à, ông đây cắt bao ~ quy ~ đầu~ nhiễm trùng nằm viện, chị có linh kiện này sao? !
Đối mặt với Tiểu Quang nam chính cướp đường chạy như điên cùng với kết quả sau cuộc chạy như điên này, Bình Phàm rất muốn Doãn Việt đồng cảm cùng mình lo lắng.
Nhưng Doãn Việt lần nữa khôi phục lại trạng thái:
Một, tích chữ như vàng.
Hai, tinh thần toàn bộ thõa mãn.
Ba, bình tĩnh cộng mặt than.
Bình Phàm bái phục.
Bái phục xong sau, cô bình tĩnh chờ Doãn Việt lên tiếng: "Chúng ta đi ăn cơm tối thôi."
Cái bàn cơm vừa rồi chỉ có Doãn Việt động đũa, cho nên giờ phút này bụng Bình Phàm đều đã khô quắt lại. Nhưng dù sao cũng là ngụy thục nữ, như vậy thì không ý tứ cho lắm, Bình Phàm từ chối nhã nhặn.
Song, đang từ chối nhã nhặn thì mùi thức ăn ngon bên kia đường bay tới từng trận, rất không tốt, Bình Phàm vừa nuốt nước miếng.
Lần này, ngay cả khí chất ngụy thục nữ cũng không còn.
Đã như vậy, dứt khoát vò đã mẻ thì cho sứt luôn, Bình Phàm làm hướng dẫn viên, mang Doãn Việt đi thưởng thức món ăn ngon.
Một quán thức ăn tự chọn ngon đặc sắc, nhưng mới đi được nửa đường, bụng cô dã no tròn trịa .
"Món sữa hai lớp của quán này hương vị rất đặc biệt, còn có đậu phụng bên trên, quả thực là rất ngon." Bình Phàm nhìn thức ăn ngon trước mặt, đầu lưỡi không nhịn được liếm láp môi trên, bộ dạng rất là hài lòng.
Lúc này chính là lúc nhiều khách nhất, quán nhỏ chật chội không chịu nổi, nhưng ngay cả khi huyên náo như vậy, Doãn Việt vẫn vô cùng an tĩnh nhìn Bình Phàm, khóe miệng dường như có dấu vết hơi nhếch lên, có vẻ muốn triển khai một nụ cười nhạt.
"Đúng rồi, phía trước còn có bánh mật xào ớt, ăn rất ngon, nhưng mà ông chủ rất keo kiệt, làm có vài cái... Cái đó, có phải em nói nhiều lắm không?" Rốt cuộc Bình Phàm cũng ý thức được, từ lúc bắt đầu đến giờ chỉ có mình cô lẩm bẩm, thao thao bất tuyệt, Doãn Việt thì không nói một lời.
"Chúng ta lại ăn đi." Doãn Việt đứng dậy, giúp cô cầm món sữa hai lớp.
Thân hình Doãn Việt cao ngất tuấn tú, vừa đứng lên, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, giống như trước đây, cho tới bây giờ hắn đều là vật tỏa sáng, nhiều cô gái trẻ quăng ánh mắt ái mộ lại chỗ hắn.
Thật là hạc giữa bầy gà mà, Bình Phàm không khỏi cảm khái.
Cảm khái xong cô mới phát hiện có cái gì đó không đúng, không cẩn thận đem mình so sánh với gà mái rồi, a phi.
Tiếp theo, Bình Phàm có phát hiện thứ hai, vừa rồi hình như thức ăn đều là cô ăn, Doãn Việt chẳng qua chỉ ở bên cạnh an tĩnh nhìn.
Tinh tế hồi tưởng lại lượng thức ăn mình vừa mới ăn xong, mặt Bình Phàm từ từ đỏ.
Bình Phàm có rất nhiều ưu điểm, nhưng có một khuyết điểm trí mạng -- lượng cơm ăn rất tốt.
Xét về lượng thức ăn thì dạ dày ba người đàn ông cao to cũng so ra kém cô.
Vừa rồi cùng nhau tới, lấy cũng là lấy những món cô thích ăn, bất tri bất giác, ít nhất ăn hơn mười suất ăn của người bình thường. Hơn nữa còn sự lãng phí đáng xấu hổ, cô đã đem chúng nó ăn đến rỗng cả đáy.
Cái này, đừng nói là hình tượng ngụy thục nữ, coi như là hình tượng ngụy nữ cũng giống như diều dứt dây theo gió bay xa.
Cho nên ở trước gian hàng bánh mật xào ớt, Bình Phàm thả chậm tốc độ đũa, ngược lại bắt đầu vận động mạo hiểm hạng nhất -- cùng Doãn Việt nói chuyện phiếm.
"À, hôm nay anh tìm em là có chuyện gì?" Vấn đề này tương đối mà nói thì tương đối có vẻ an toàn.
"Ăn cơm, rồi xem phim." Trả lời đơn giản, năm chữ thêm hai dấu câu.
Bình Phàm hít một hơi thật sâu, để bộ ngực của mình bình tĩnh trở lại, sau đó mới hỏi: "Tại sao lại vậy?"
AdsBạn biết cách gấp hộp quà hình quả dâu tây chưa?
Tình cảnh trước mắt đối với Tiểu Quang nam chính mà nói thì quả thực còn kinh khủng hơn cả A Tì Địa Ngục. Bị kích thích, Tiểu Quang nam chính quay đầu, bốn chân xòe ra, cái đuôi vỗ mạnh thúc đẩy chính mình chạy như điên.
Sau giây chạm mạch ngắn ngủi, Bình Phàm lập tức nhớ lại cô giáo Lưu cường đại chống sau lưng tiểu Quang nam chính bi thảm.
Loạn luân không sao cả, nhưng nếu để cho cô giáo già kia biết, có thể nói là rất bi thảm a.
Nhất thời mồ hôi tám hột tám hột rơi xuống, áo ướt đẫm.
Một người sốt ruột, vô cùng hy vọng người bên cạnh có thể đồng cảm, nghiêng đầu, méo miệng, vỗ ngực, làm ra bộ dạng tôi hiểu.
Từ nhỏ Bình Phàm chính là một đứa trẻ ngoan, luôn cẩn tuân nghe lời mẹ dạy bảo, mỗi lần đến bệnh viện thăm người khác đều phải làm tư thế thân thiết tiêu chuẩn.
Kết quả có một lần đi bệnh viện thăm em họ ( Này là em họ chính gốc), Bình Phàm vỗ vai của hắn, dùng cặp mắt ti hí nói, nổi thống khổ của em, chị hiểu.
Em họ rất im lặng, giống như cô dùng cặp mắt ti hí đáp trả: chị họ à, ông đây cắt bao ~ quy ~ đầu~ nhiễm trùng nằm viện, chị có linh kiện này sao? !
Đối mặt với Tiểu Quang nam chính cướp đường chạy như điên cùng với kết quả sau cuộc chạy như điên này, Bình Phàm rất muốn Doãn Việt đồng cảm cùng mình lo lắng.
Nhưng Doãn Việt lần nữa khôi phục lại trạng thái:
Một, tích chữ như vàng.
Hai, tinh thần toàn bộ thõa mãn.
Ba, bình tĩnh cộng mặt than.
Bình Phàm bái phục.
Bái phục xong sau, cô bình tĩnh chờ Doãn Việt lên tiếng: "Chúng ta đi ăn cơm tối thôi."
Cái bàn cơm vừa rồi chỉ có Doãn Việt động đũa, cho nên giờ phút này bụng Bình Phàm đều đã khô quắt lại. Nhưng dù sao cũng là ngụy thục nữ, như vậy thì không ý tứ cho lắm, Bình Phàm từ chối nhã nhặn.
Song, đang từ chối nhã nhặn thì mùi thức ăn ngon bên kia đường bay tới từng trận, rất không tốt, Bình Phàm vừa nuốt nước miếng.
Lần này, ngay cả khí chất ngụy thục nữ cũng không còn.
Đã như vậy, dứt khoát vò đã mẻ thì cho sứt luôn, Bình Phàm làm hướng dẫn viên, mang Doãn Việt đi thưởng thức món ăn ngon.
Một quán thức ăn tự chọn ngon đặc sắc, nhưng mới đi được nửa đường, bụng cô dã no tròn trịa .
"Món sữa hai lớp của quán này hương vị rất đặc biệt, còn có đậu phụng bên trên, quả thực là rất ngon." Bình Phàm nhìn thức ăn ngon trước mặt, đầu lưỡi không nhịn được liếm láp môi trên, bộ dạng rất là hài lòng.
Lúc này chính là lúc nhiều khách nhất, quán nhỏ chật chội không chịu nổi, nhưng ngay cả khi huyên náo như vậy, Doãn Việt vẫn vô cùng an tĩnh nhìn Bình Phàm, khóe miệng dường như có dấu vết hơi nhếch lên, có vẻ muốn triển khai một nụ cười nhạt.
"Đúng rồi, phía trước còn có bánh mật xào ớt, ăn rất ngon, nhưng mà ông chủ rất keo kiệt, làm có vài cái... Cái đó, có phải em nói nhiều lắm không?" Rốt cuộc Bình Phàm cũng ý thức được, từ lúc bắt đầu đến giờ chỉ có mình cô lẩm bẩm, thao thao bất tuyệt, Doãn Việt thì không nói một lời.
"Chúng ta lại ăn đi." Doãn Việt đứng dậy, giúp cô cầm món sữa hai lớp.
Thân hình Doãn Việt cao ngất tuấn tú, vừa đứng lên, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, giống như trước đây, cho tới bây giờ hắn đều là vật tỏa sáng, nhiều cô gái trẻ quăng ánh mắt ái mộ lại chỗ hắn.
Thật là hạc giữa bầy gà mà, Bình Phàm không khỏi cảm khái.
Cảm khái xong cô mới phát hiện có cái gì đó không đúng, không cẩn thận đem mình so sánh với gà mái rồi, a phi.
Tiếp theo, Bình Phàm có phát hiện thứ hai, vừa rồi hình như thức ăn đều là cô ăn, Doãn Việt chẳng qua chỉ ở bên cạnh an tĩnh nhìn.
Tinh tế hồi tưởng lại lượng thức ăn mình vừa mới ăn xong, mặt Bình Phàm từ từ đỏ.
Bình Phàm có rất nhiều ưu điểm, nhưng có một khuyết điểm trí mạng -- lượng cơm ăn rất tốt.
Xét về lượng thức ăn thì dạ dày ba người đàn ông cao to cũng so ra kém cô.
Vừa rồi cùng nhau tới, lấy cũng là lấy những món cô thích ăn, bất tri bất giác, ít nhất ăn hơn mười suất ăn của người bình thường. Hơn nữa còn sự lãng phí đáng xấu hổ, cô đã đem chúng nó ăn đến rỗng cả đáy.
Cái này, đừng nói là hình tượng ngụy thục nữ, coi như là hình tượng ngụy nữ cũng giống như diều dứt dây theo gió bay xa.
Cho nên ở trước gian hàng bánh mật xào ớt, Bình Phàm thả chậm tốc độ đũa, ngược lại bắt đầu vận động mạo hiểm hạng nhất -- cùng Doãn Việt nói chuyện phiếm.
"À, hôm nay anh tìm em là có chuyện gì?" Vấn đề này tương đối mà nói thì tương đối có vẻ an toàn.
"Ăn cơm, rồi xem phim." Trả lời đơn giản, năm chữ thêm hai dấu câu.
Bình Phàm hít một hơi thật sâu, để bộ ngực của mình bình tĩnh trở lại, sau đó mới hỏi: "Tại sao lại vậy?"
SPONSORED CONTENT
by Mgid
Đã tìm ra công thức chữa bệnh giãn tĩnh mạch từ thiên nhiên!
"Anh cho là...đây là trình tự bình thường." Gian hàng đang xào thức ăn, khói trắng lượn lờ, nhưng khói lửa nhân gian hình như là không tới gần được Doãn Việt, hắn vẫn sạch sẽ đứng thẳng.
Trình tự bình thường.
Trình tự xem mắt bình thường.
Không sai, quả thật không sai, người xem mắt phóng khoáng lạc quan như Bình Phàm giơ hai tay hai chân tán thành.
Nhưng vấn đề chính là, bình tĩnh? Mặt than? Doãn đại ca, đến tột cùng thì tại sao anh lại muốn cùng tôi đi theo trình tự này?
Những lời này không thể hỏi ra, bởi vì đến phiên Doãn Việt đặt câu hỏi. Câu hỏi này vẫn là câu hỏi mới lên sân vừa rồi: "Em đồng ý cùng anh tiếp tục tiếp xúc cũng vì khách sáo sao?"
Vấn đề này, Bình Phàm cảm thấy có chút khó trả lời, bởi vì... Cô căn bản không có đồng ý tiếp tục tiếp xúc với hắn nha.
Nhưng lời này không thể nói ra miệng, mặc dù hôm nay Doãn Việt không đeo súng lục bên hông, nhưng lực uy hiếp vẫn rất lớn.
Xấu hổ do dự châm chước hồi lâu, Bình Phàm mới nói: "Em cảm thấy, giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm."
Những thứ hiểu lầm này không nên nói ra khỏi miệng, kỳ thi quy nạp đoạn văn trong môn ngữ văn lúc học tiểu học cho tới bây giờ vẫn là vấn đề nan giải mười phần nghiêm trọng đối với Bình Phàm. Cho nên cô rất biết điều, đem nhiệm vụ này vứt cho Doãn Việt.
"Ừ" Doãn Việt gật đầu, ánh mắt nhìn Bình Phàm rất thâm ý: "Anh cũng muốn hỏi, tại sao em còn có thể tiếp tục đi xem mắt với người khác?"
Một câu nói, bóng da lại đẩy trở về.
Không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục nói, vặn vẹo góc áo, cúi đầu, cắn môi, bộc phát: "Bởi vì, em cho là, anh không muốn cùng em tiếp tục tiếp xúc ."
Ánh mắt Doãn Việt hơi trầm trầm một chút ít: "Nguyên nhân gì khiến em nghĩ vậy?"
Hiện tượng một: "Ngày xem mắt đó, anh nói phải đi trước."
Đáp án một: "Đó là vì trong cục có việc."
Hiện tượng hai: "Sau khi xem mắt anh cũng không liên lạc với em."
Đáp án hai: "Lúc thi hành nhiệm vụ, không thể liên lạc với bên ngoài, anh đã nhắn với người tiến cử nói cho em biết, nhưng cô ấy quên mất."
Hiện tượng ba: "Sau khi em đưa địa chỉ của Phương Nhan cho anh, mấy ngày sau cũng chẳng thấy bóng dáng anh đâu."
Đáp án ba: "Lúc ấy đang xử lý một vụ buôn lậu thuốc phiện, đang tiến hành đến lúc mấu chốt nhất, không có cách nào liên lạc với bên ngoài."
Cẩn thận nhớ lại, Bình Phàm phát hiện ngày hôm qua trên báo có đăng một vụ phá đường dây thuốc viện lớn nhất từ trước tới nay. Thì ra là, bạn học Doãn là một công thần trong đó nha.
Được rồi, Bình Phàm thừa nhận mình sai rồi.
Người ta đứng trên lập trường đó, chính cô lại cứ xoắn xuýt, quả thực chính là loại không yêu nước không yêu đảng phá hư chủ nghĩa xã hội khoa học tinh thần văn minh xây dựng .
Gì kia, thì ra là tất cả đều là cô hiểu lầm.
Nói như vậy, Doãn Việt thật sự muốn cùng cô qua lại?
Phát hiện này quá đột ngột, Bình Phàm khó tiếp thu, bàng quang lại bắt đầu làm loạn.
"Em...đi phòng vệ sinh một chút." Tốc độ vận hành của đầu óc quá chậm, vẫn nên phóng thích nỗi buồn cái đã.
Quán rất nhỏ, muốn đi phòng vệ sinh thì nhất định Doãn Việt phải đứng dậy nhường đường.
Nhưng bạn học Doãn Việt luôn luôn rất hiểu lòng người vậy mà lại như cũ bất động.
Xi xi cô nương sốt ruột, ngài muốn tiền muốn gạo muốn củi thì phải nói một tiếng a! ! !
Lúc Bình Phàm gấp đến mức sắp văng nước mắt khắp nơi thì Doãn Việt nói câu thứ nhất: "Chúng ta...bây giờ xem như đang tiếp xúc đi."
Nhìn phòng vệ sinh gần trong gang tấc, Bình Phàm cắn môi, nặng nề gật đầu một cái.
"Như vậy, vì trách nhiệm với đối phương, tạm thời không xem mắt nữa, được không?" Nói câu thứ hai.
Đối mặt với bàng quang sớm tối nguy cấp, Bình Phàm lau nước mắt, nặng nề gật đầu một cái.
Sau đó, Doãn Việt đứng dậy, Bình Phàm chạy như điên, nỗi buồn giải tỏa, hiệp nghị xác lập.
Nên năm nên tháng nên ngày, bạn học Bình Phàm, tạm dừng xem mắt .
Dưới sự bức bách "hòa bình" của Doãn Việt, Bình Phàm bắt đầu cùng hắn tiến vào giai đoạn tiếp xúc sau xem mắt.
Giai đoạn này tràn đầy ái muội mập mờ, nhưng vì tình hình chiến đấu không rõ ràng nên song phương chưa thể tuyên bố với mọi người xung quanh mình đã có chủ.
Nói cách khác, đến nay Bình Phàm vẫ là một nữ thanh niên độc thân.
Nhưng so với hai mươi mấy lần xem mắt trước đây, lần xem mắt với Doãn Việt này xem như là có bước tiến bộ nhảy vọt. Đối với công cuộc xem mắt của tiểu đồng chí Bình Phàm mà nói, đây là một điều hết sức quan trọng, rất có ý nghĩa.
Nếu tiến vào giai đoạn tiếp xúc thì ắt không thể thiếu hẹn hò.
Lúc hẹn hò thì ắt không thể thiếu ăn cơm.
Địa điềm ăn cơm thì ắt không thể thiếu những khu vực gần nơi Bình Phàm sống.
Tới lúc này, Bình Phàm mới từ từ hiểu được xem mắt có nhiều chỗ xấu, dù sao thành phố nhỏ như vậy, mấy quán ăn tiêu khiển cũng ít như vậy, rất có khả năng trùng lặp những chỗ hẹn xem mắt những đối tượng tiền nhiệm trước đây.
Nếu là nơi gặp mặt những người có tâm tình tố chất tốt một chút thì còn được, nhưng đụng phải nơi gặp loại thanh thiếu niên nhạy cảm mù quáng thì...cảm giác kia, thôi đừng bàn tới nữa.
Lần đầu tiên hẹn hò, Doãn Việt chọn quán cơm Thái Quốc gần nhà cô. Bình Phàm vừa buồn vừa bi thảm phát hiện nơi này là nơi xem mắt với thí sinh xuất sắc đầu tiên.
Số thứ tự 01 trong danh sách xem mắt làm một giám ngục, hình dáng tướng mạo đẹp trai, cũng xấp xỉ Doãn Việt, lớn lên mắt ra mắt mũi ra mũi miệng ra miệng. Cả đời Bình Phàm là một cô gái tầm thường, lúc này đã bị ánh mắt làm mê loạn, hơn nữa người ta tư văn hữu lễ đủ thân sĩ khiến cho trái tim nhỏ của Bình Phàm đập bùm bùm.
Nhưng cùng nhau ăn một bữa uống một tách cà phê xong, tình huống đã thay đổi.
"Biết không? Nếu phạm nhân không ngoan, chúng ta rút dây lưng ra, đánh thật mạnh vào mông họ, bọn họ sẽ ói, nôn ra một đống đồ đủ màu sắc." Nói lời này, đôi mắt ti hí của cảnh ngục ca ca tư văn hữu lễ đủ thân sĩ kia trong nháy mắt trở nên mị hoặc say mê tà tứ.
Bình Phàm kinh hãi, trình độ tương đương với tận mắt nhìn thấy mặt Dương Tiêu từ Tôn Hưng biến thành Trương Thiết Lâm vậy. [10]
Cho nên một lần nữa tiến vào nhà hàng này, cái mông nhỏ của Bình Phàm như có gì đó đâm vào, ngồi không yên.
Cũng may Doãn Việt không thích ăn món ăn ở Thái Quốc, sau lần đó không đến nữa.
AdsHướng dẫn bạn gấp chiếc xe đẩy điệu nghệ đựng quà sơ sinh
Dưới sự bức bách "hòa bình" của Doãn Việt, Bình Phàm bắt đầu cùng hắn tiến vào giai đoạn tiếp xúc sau xem mắt.
Giai đoạn này tràn đầy ái muội mập mờ, nhưng vì tình hình chiến đấu không rõ ràng nên song phương chưa thể tuyên bố với mọi người xung quanh mình đã có chủ.
Nói cách khác, đến nay Bình Phàm vẫ là một nữ thanh niên độc thân.
Nhưng so với hai mươi mấy lần xem mắt trước đây, lần xem mắt với Doãn Việt này xem như là có bước tiến bộ nhảy vọt. Đối với công cuộc xem mắt của tiểu đồng chí Bình Phàm mà nói, đây là một điều hết sức quan trọng, rất có ý nghĩa.
Nếu tiến vào giai đoạn tiếp xúc thì ắt không thể thiếu hẹn hò.
Lúc hẹn hò thì ắt không thể thiếu ăn cơm.
Địa điềm ăn cơm thì ắt không thể thiếu những khu vực gần nơi Bình Phàm sống.
Tới lúc này, Bình Phàm mới từ từ hiểu được xem mắt có nhiều chỗ xấu, dù sao thành phố nhỏ như vậy, mấy quán ăn tiêu khiển cũng ít như vậy, rất có khả năng trùng lặp những chỗ hẹn xem mắt những đối tượng tiền nhiệm trước đây.
Nếu là nơi gặp mặt những người có tâm tình tố chất tốt một chút thì còn được, nhưng đụng phải nơi gặp loại thanh thiếu niên nhạy cảm mù quáng thì...cảm giác kia, thôi đừng bàn tới nữa.
Lần đầu tiên hẹn hò, Doãn Việt chọn quán cơm Thái Quốc gần nhà cô. Bình Phàm vừa buồn vừa bi thảm phát hiện nơi này là nơi xem mắt với thí sinh xuất sắc đầu tiên.
Số thứ tự 01 trong danh sách xem mắt làm một giám ngục, hình dáng tướng mạo đẹp trai, cũng xấp xỉ Doãn Việt, lớn lên mắt ra mắt mũi ra mũi miệng ra miệng. Cả đời Bình Phàm là một cô gái tầm thường, lúc này đã bị ánh mắt làm mê loạn, hơn nữa người ta tư văn hữu lễ đủ thân sĩ khiến cho trái tim nhỏ của Bình Phàm đập bùm bùm.
Nhưng cùng nhau ăn một bữa uống một tách cà phê xong, tình huống đã thay đổi.
"Biết không? Nếu phạm nhân không ngoan, chúng ta rút dây lưng ra, đánh thật mạnh vào mông họ, bọn họ sẽ ói, nôn ra một đống đồ đủ màu sắc." Nói lời này, đôi mắt ti hí của cảnh ngục ca ca tư văn hữu lễ đủ thân sĩ kia trong nháy mắt trở nên mị hoặc say mê tà tứ.
Bình Phàm kinh hãi, trình độ tương đương với tận mắt nhìn thấy mặt Dương Tiêu từ Tôn Hưng biến thành Trương Thiết Lâm vậy. [10]
Cho nên một lần nữa tiến vào nhà hàng này, cái mông nhỏ của Bình Phàm như có gì đó đâm vào, ngồi không yên.
Cũng may Doãn Việt không thích ăn món ăn ở Thái Quốc, sau lần đó không đến nữa.
SPONSORED CONTENT
by Mgid
98% phụ nữ đã loại bỏ căn bệnh giãn tĩnh mạch của họ!
Lần thứ hai hẹn hò, Doãn Việt chọn quán sushi cách nhà cô ba con đường. Bình Phàm vừa buồn vừa bi thảm phát hiện nơi này là nơi cô và tuyển thủ số năm xem mắt.
Tiểu Ngũ là nhân viên kiểm nghiệm hóa chất. Lần đầu tiên Bình Phàm nhìn thấy hắn đã cảm thấy tay mình rất ngứa, vô cùng muốn sờ mặt hắn.
Nguyên nhân là, gương mặt Tiểu Ngũ giống như mạt chượt mà mẹ Bình Phàm thích động vào nhất, vừa trắng, vừa bằng phẳng.
Vùng đất chính diện bằng phẳng, mặt bên nhìn mênh mông bát ngát.
Bởi vì đã trải qua một số đồng môn rồi, Bình Phàm cho rằng cái thói trông mặt bắt hình dong này là một thói quen rất hư, vô cùng tư bản chủ nghĩa, chịu không được kiểm nghiệm của khoa học chủ nghĩa xã hội. Cho nên mặc dù bề ngoài Tiểu Ngũ rất cằn cỗi, Bình Phàm vẫn hy vọng nội tâm hắn thật ra vô cùng phì nhiêu.
Nhưng một ngày sau đó, người tiến cử ấp a ấp úng nói ra cách nhìn của Tiểu Ngũ đối với Bình Phàm.
"Cô gái này, bề ngoài quá khó nhìn, làm sao có thể xứng với tôi?"
Bị đồng chí có khuôn mặt giống như tiền sử tai nạn ghét bỏ, Bình Phàm sa sút đến non nửa năm.
Cho nên lúc bước vào quán sushi này, trên đầu Bình Phàm tự động xuất hiện áp suất thấp.
Cũng may Doãn Việt cũng không quá yêu món ăn Nhật Bản, sau lần đó cũng không tới nữa.
----------
[10] Dương Tiêu là một nhân vật trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký
Tôn Hưng : nam diễn viên Trung Quốc, đóng rất nhiều phim nhưng mình chẳng biết lấy phim nào cho mọi người dễ hình dung. Ai muốn tìm hiểu thêm thì tra google nhé :D
Trương Thiết Lâm : Nam diễn viên Trung Quốc đóng vai vua Càn Long trong phim Hoàn châu cách cách
Lần thứ ba hẹn hò, chọn một quán nướng nhỏ trên con đường mới ven sông. Bình Phàm vừa buồn vừa bi thảm phát hiện nơi này là nơi mình cùng tuyển thủ số thứ tự 14 xem mắt.
Mười bốn là một nhân viên kỹ thuật điều dược, thật ra thì không có bệnh tật gì, người còn rất không sai, nhưng Bình Phàm không bị điện giật, lần đó xem như thất bại.
Bất luận như thế nào, lúc Bình Phàm ngồi ở quán nướng nhỏ bên sông đón gió vẫn có tư vị rất có lỗi.
Cũng may Doãn Việt cũng không hứng thú nhiều với đồ nướng, ăn không nhiều lắm ít liền đề nghị rời đi.
Nhưng mà dù sao cũng tới rồi, dứt khoát đi bộ một hồi ven sông ngắm cảnh.
Màn đêm buông xuống, mặt sông lăn tăn, bờ bên kia đèn điện chiếu rọi ở phía trên làm lộ ra vẻ trầm tĩnh. Tiếng sóng rầm rĩ, từng đợt từng đợt, xao động tới bờ.
Phong cảnh rất mê người.
Đáng tiếc đầu nhỏ của Bình Phàm lại nghĩ.
Điều này không thể trách cô, dù sao thành phố chỉ có một con đường ven sông, với lại dù sao cảnh sắc con đường ven sông duy nhất này cũng không tệ lắm, dù sao nữa chính là cảnh sắc con đường ven sông duy nhất không tệ lắm này miễn phí, muốn hẹn hò tiêu khiển bao nhiêu cũng được.
Cho nên, Bình Phàm cùng thứ tự các tuyển thủ 02, 04, 15, 23 đã đi dạo qua nơi này.
Lúc này nhớ lại, thật đúng là cỏ dại lan tràn, ngay cả mấy ký bột giặt cộng thêm vài cái máy giặt cũng giặt không trôi được.
Đang đi tới, Bình Phàm nhìn thấy bà chủ quán bán đồ uống phía trước, hô to một tiếng hỏng bét.
Nói đến bà chủ này, sự nghiệp bát quái rất mạnh mẽ. Chẳng qua Bình Phàm cùng 02 đi dạo mua cho bà một chai nước, cùng 15 đi dạo vì nguyên nhân khách quan không thể mua cho bà một chai nước ( muốn biết tình hình cụ thể tỉ mỉ xin quay lại chương hai). Cứ như vậy hai lần, bà chủ đem Bình Phàm nhớ kỹ. Cho nên khi cô cùng 05 và 23 đi dạo qua chỗ này, bà mở cái miệng khô quắt ra, lộ rõ hàm răng hở lơ lỏng, đôi mắt xem xét 23 đến khi hắn phát run, sau đó cười hê hê, nhìn Bình Phàm nói: "Cháu gái, thằng nhóc này không có tiền đồ bằng thằng nhóc trước đâu."
Những lời này trực tiếp dẫn đến 23 cho Bình Phàm là một cô gái ngốc nghếch, từ đó hoàn toàn không có chút tin tức nào.
Lần này không chịu nổi bà chủ giằng co, Bình Phàm kịp phản ứng lại, lập tức lôi kéo Doãn Việt chuyển hướng rời đi.
Vẫn như trước không thể tránh thoát đôi mắt bén nhọn của bà chủ.
Bà lập tức vươn tay, chỉ vào Bình Phàm, mở cái miệng hoa cúc ra cười, vui vẻ hớn hở nói: "Cháu gái, lại đổi người a?"
Bình Phàm vô cùng hy vọng giờ phút này ông trời có thể dáng một đòn sét xuống, không phải đánh vào bà chủ, mà đánh vào cô.
Bể khổ vô bờ bến, hối cải đã muộn màng, dứt khoát mua hai chai Vương lão may mắn của bà chủ -- dập lửa.
trước, Bình Phàm uống một hớp Vương lão may mắn, mắt nhìn hai chân, không nói lời nào, hai gò má hồng như màu thận heo.
Quá bừa bãi, quá bừa bãi.
Phong cảnh như cũ không tệ lắm, gió sông mát mẻ, nhưng tâm tình Bình Phàm lần này rất không xứng với cảnh đẹp .
"Thật ra thì em không cần để ý." Doãn Việt bỗng nhiên nói.
Bình Phàm lấy dũng khí ngẩng đầu, nhìn về phía Doãn Việt, đôi con ngươi màu đen kia phảng phất hiểu rõ hết thảy thế gian.
Trong đầu ánh chớp chợt lóe, chớp mắt Bình Phàm hiểu được.
Mỗi một lần Doãn Việt đều thấy rõ sự lúng túng của cô, cho nên mới không dẫn cô tới những....quán kia nữa.
Thì ra là....như thế.
Nhưng vừa nghĩ như vậy, cô lại càng thêm lúng túng.
Gió sông thổi hơi lớn, đêm cuối thu, lạnh lẻo như con rắn nhỏ chui vào cổ áo, đem xương đông lạnh cứng ngắc, Bình Phàm nhịn không được rùng mình một cái.
Một giây sau, một cái áo khoác khoác lên người Bình Phàm, ấm áp lập tức ùa đến.
Bình Phàm ngẩng đầu, đang chuẩn bị hướng Doãn Việt nói tiếng cám ơn thì đôi môi đã bị một mảnh mềm mại bao trùm.
Chớp chớp mắt, Bình Phàm nhìn khuôn mặt Doãn Việt gần trong gang tấc. Sống mũi hắn rất cao, rất rất...chống lên mặt của cô, đầu mũi khô ráo sạch sẽ, có một loại hoa lệ cứng rắn.
Mà môi của hắn, mềm mại không giống môi của hắn, trơn trợt non mềm, chạm vào rất thoải mái.
Nhưng, tình huống bây giờ hình như là....Doãn Việt. hôn.cô.
Lúc đầu Bình Phàm còn bị trống rỗng vây quanh, Doãn Việt nói ra nguyên nhân làm như vậy.
"Trí nhớ có thể bao trùm, sau này, trên con đường này, em chỉ cần nhớ tới chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro