Chương 16-20
chấn động, Bình Phàm kinh ngạc, Bình Phàm niết, Bình Phàm bàn .
Thì ra là, Doãn Việt đã sáng sớm nhớ tới mình?
Cứng ngắc chậm chạp, chuyện này tới quá đột ngột, Bình Phàm không xác định được bước kế tiếp nên nói cái gì, chỉ có thể mấp máy đôi môi nhỏ nhắn có chút tê dại, hồi lâu cũng không phát ra được tiếng nào.
Như cũ vẫn là Doãn Việt kết thúc đề tài: "Sáng mai anh tới đón em."
Sau đó, mỹ nhân giống đực nhanh nhẹn rời khỏi, lưu lại bóng lưng cao ngất anh khí, từ từ thu nhỏ lại trong mắt Bình Phàm.
Gì kia, suất ca vừa xuất chiêu liền làm cô mất một lượng máu lớn a.
Cho dù Bình Phàm có ngồi trên đài sen của Quan Thế Âm cũng không cách nào bình tĩnh được.
Trái tim tịch mịch đã lâu của bản cô nương bắt đầu rung động.
Sự thật chứng minh, Doãn Việt đã nhớ ra cô từ sớm, còn đưa cô đi làm, mời cô ăn cơm, hơn nữa còn xác nhận với người tiến cử muốn cùng cô tiếp tục gặp gỡ.
Mặc dù toàn bộ quá trình đều giữ bộ mặt than, nhưng nói đi cũng phải nói lại, có khi nào Doãn Việt không giữ mặt than đâu.
Thật vất vả mới bắt được một cơ thể sống bình thường trong quá trình hoạt động xem mắt, Bình Phàm có thể không kích động sao?
Tình bạn thân kịp thời nhắc nhở cô ngay lúc đầu óc bị nhúng nước, kết quả là, Bình Phàm gọi thẳng một cú điện thoại cho Mộc Mộc.
Điện thoại gọi, Mộc Mộc cuồng mua sắm giờ mới phát hiện cái túi trên tay mình rung rung kỳ quái, buồn bực đến vô cùng bi thống, cặp lông mày được tu bổ tỉ mỉ xoắn đến nỗi có thể vắt ra nước hoàng liên (đắng).
Nghe Bình Phàm một phen kích động kể rõ, Mộc Mộc trực tiếp ném ra một câu: "Cưng ơi, có chỗ kỳ lạ."
"Chỗ nào?" Bình Phàm không ngại học hỏi kẻ dưới.
"Cậu nghĩ đi, vị Doãn bạn học này của cậu, vóc người đẹp, tướng mạo giai, gia thế tốt, đầu óc bổng, một người ưu tú ngay cả chú Hồ bác Ôn [6] cũng phải đối đãi bằng con mắt khác như vậy, làm sao có thể coi trọng cậu?"
Một mũi tên xuyên tâm, một giây trước tim Bình Phàm còn khiêu vũ trong nháy mắt nghỉ cơm.
Cũng đúng, lấy điều kiện của bạn học Doãn, hẳn là vừa bước chân vào hoạt động xem mắt đã bị mấy con sói cái canh cửa đoạt ngũ mã phân thây rồi, làm sao còn may mắn sống sót để được mình nhặt đây?
Nhưng mà, hành động quan tâm ân cần, bản mặt than của hắn, là vì cái gì?
Đáp án của Mộc Mộc dĩ nhiên là: "Lớp phó văn nghệ."
Một thùng nước lạnh, trái tim đang đắm chìm trong máu cùng nước của Bình Phàm lập tức bị đông cứng thành băng.
Đúng vậy, nhớ mang máng lúc ấy lớp phó Phương Nhan một lòng yêu thích học tập, không suy nghĩ đến người khác, tốt nghiệp trung học xong trực tiếp đi Singapore du học, lưu lại một đống nước miếng bầy nhầy bi thương của bọn ác lang.
Đừng nói, mùa hè sau khi thi tốt nghiệp trung học, năm sáu nam sinh mơ ước Phương Nhan đều chạy tới lôi kéo làm quen với Bình Phàm, mời Bình Phàm ăn này nọ, muốn moi ra phương thức liên lạc với Phương Nhan.
AdsBó hoa hồng Qúy Phái
Bình Phàm chấn động, Bình Phàm kinh ngạc, Bình Phàm niết, Bình Phàm bàn .
Thì ra là, Doãn Việt đã sáng sớm nhớ tới mình?
Cứng ngắc chậm chạp, chuyện này tới quá đột ngột, Bình Phàm không xác định được bước kế tiếp nên nói cái gì, chỉ có thể mấp máy đôi môi nhỏ nhắn có chút tê dại, hồi lâu cũng không phát ra được tiếng nào.
Như cũ vẫn là Doãn Việt kết thúc đề tài: "Sáng mai anh tới đón em."
Sau đó, mỹ nhân giống đực nhanh nhẹn rời khỏi, lưu lại bóng lưng cao ngất anh khí, từ từ thu nhỏ lại trong mắt Bình Phàm.
Gì kia, suất ca vừa xuất chiêu liền làm cô mất một lượng máu lớn a.
Cho dù Bình Phàm có ngồi trên đài sen của Quan Thế Âm cũng không cách nào bình tĩnh được.
Trái tim tịch mịch đã lâu của bản cô nương bắt đầu rung động.
Sự thật chứng minh, Doãn Việt đã nhớ ra cô từ sớm, còn đưa cô đi làm, mời cô ăn cơm, hơn nữa còn xác nhận với người tiến cử muốn cùng cô tiếp tục gặp gỡ.
Mặc dù toàn bộ quá trình đều giữ bộ mặt than, nhưng nói đi cũng phải nói lại, có khi nào Doãn Việt không giữ mặt than đâu.
Thật vất vả mới bắt được một cơ thể sống bình thường trong quá trình hoạt động xem mắt, Bình Phàm có thể không kích động sao?
Tình bạn thân kịp thời nhắc nhở cô ngay lúc đầu óc bị nhúng nước, kết quả là, Bình Phàm gọi thẳng một cú điện thoại cho Mộc Mộc.
Điện thoại gọi, Mộc Mộc cuồng mua sắm giờ mới phát hiện cái túi trên tay mình rung rung kỳ quái, buồn bực đến vô cùng bi thống, cặp lông mày được tu bổ tỉ mỉ xoắn đến nỗi có thể vắt ra nước hoàng liên (đắng).
Nghe Bình Phàm một phen kích động kể rõ, Mộc Mộc trực tiếp ném ra một câu: "Cưng ơi, có chỗ kỳ lạ."
"Chỗ nào?" Bình Phàm không ngại học hỏi kẻ dưới.
"Cậu nghĩ đi, vị Doãn bạn học này của cậu, vóc người đẹp, tướng mạo giai, gia thế tốt, đầu óc bổng, một người ưu tú ngay cả chú Hồ bác Ôn [6] cũng phải đối đãi bằng con mắt khác như vậy, làm sao có thể coi trọng cậu?"
Một mũi tên xuyên tâm, một giây trước tim Bình Phàm còn khiêu vũ trong nháy mắt nghỉ cơm.
Cũng đúng, lấy điều kiện của bạn học Doãn, hẳn là vừa bước chân vào hoạt động xem mắt đã bị mấy con sói cái canh cửa đoạt ngũ mã phân thây rồi, làm sao còn may mắn sống sót để được mình nhặt đây?
Nhưng mà, hành động quan tâm ân cần, bản mặt than của hắn, là vì cái gì?
Đáp án của Mộc Mộc dĩ nhiên là: "Lớp phó văn nghệ."
Một thùng nước lạnh, trái tim đang đắm chìm trong máu cùng nước của Bình Phàm lập tức bị đông cứng thành băng.
Đúng vậy, nhớ mang máng lúc ấy lớp phó Phương Nhan một lòng yêu thích học tập, không suy nghĩ đến người khác, tốt nghiệp trung học xong trực tiếp đi Singapore du học, lưu lại một đống nước miếng bầy nhầy bi thương của bọn ác lang.
Đừng nói, mùa hè sau khi thi tốt nghiệp trung học, năm sáu nam sinh mơ ước Phương Nhan đều chạy tới lôi kéo làm quen với Bình Phàm, mời Bình Phàm ăn này nọ, muốn moi ra phương thức liên lạc với Phương Nhan.
SPONSORED CONTENT
by Mgid
Ăn mọi thứ bạn thích mà vẫn giảm cân!
Cẩn thận mà nghĩ, phương thức lôi kéo làm quen hai ngày nay của Doãn Việt cũng không sai biệt lắm.
Mộc Mộc quăng gạch đưa ra kết luận: "Đúng vậy, bạn học Doãn là thiên chi kiêu tử[7], không tiện mở miệng cầu xin cậu, cho nên lấy lòng cậu trước, chờ cho cậu giác ngộ, cưng ơi, cậu đừng ngu gì mà đắm chìm vào."
Bạn bình thường cùng bạn thân khác nhau ở chỗ, lời nói cuả người sau không có chút dinh dưỡng ý tốt nào, ban đầu là giả thuyết, sau đó là lời vàng ngọc bọc Hoàng Liên.
Cúp điện thoại, Bình Phàm vội vàng lục tung tứ phía, tìm ra địa chỉ liên lạc Phương Nhan lưu lại mấy năm trước, sau đó, ngã xuống giường, để cho cái chăn mềm mại vây quanh mình, thở dài.
Cũng may, chưa có đắm chìm.
Ngày hôm sau, đúng lúc Bình Phàm xuống lầu thì Doãn Việt cũng đúng lúc ở đại sảnh đứng đợi, trong tay là tô mì thịt bò đóng gói thơm ngào ngạt của quán Trần.
Nội tâm Bình Phàm nước mắt rơi lã chã: ôi chao suất ca, anh còn như vậy, tôi đây chịu không nổi .
Một đường không nói chuyện, Doãn Việt yên lặng lái xe, Bình Phàm yên lặng ăn mì.
Tới cửa nhà trẻ, vừa hay Bình Phàm ăn xong mì, sau đó, đem tờ giấy nhỏ chuẩn bị từ trước nhét vào lòng bàn tay Doãn Việt: "Cái này là địa chỉ Phương Nhan lưu lại lúc tốt nghiệp trung học, mấy năm nay chúng em không còn liên lạc, không biết có thay đổi hay không, anh thử một chút xem sao."
Nói xong, giống như chạy trốn nhảy xuống xe, chạy nhanh vào nhà trẻ.
Thật ra thì, trái tim nhỏ bé của Bình Phàm giống như dép lê dưới chân Tiểu Cường, vẫn như cũ ương ngạnh nhưng nội tâm lại khác hoàn toàn. Cô đây là đang kỳ vọng Doãn Việt có thể điện thoại tới, hoặc nhắn tin tới, nói không hiểu nguyên nhân cô làm vậy.
Chịu đựng a chịu đựng a, rốt cục cũng chịu đựng đến trưa, Doãn Việt gửi tới một tin ngắn.
Tin ngắn ghi là, hắn vừa nhận được một nhiệm vụ, mấy ngày gần đây tương đối bận, không thể đưa đón cô.
Một trận cuồng phong, trái tim nhỏ bé của Bình Phàm hoàn toàn vỡ vụn thành từng mảnh, phiêu tán mất tích.
Mộc Mộc quả thật là chúa Jesus, dự liệu như thần: Doãn Việt, đúng là vì địa chỉ liên lạc của Phương Nhan mới tìm tới.
Bình Phàm rơi mắt, Bình Phàm chạy vội, Bình Phàm bi, Bình Phàm thống.
-------
[6] Hồ Cẩm Đào: chủ tịch nước Trung Quốc
Ôn Gia Bảo: Thủ tướng nước Trung Quốc
[7] Con cưng của trời
P/S Tiểu Cường là nhân vật trong truyện 'Sống như Tiêur Cường'
Một người đứng đầu trong việc lừa đảo của thị trấn anh ta ở. Tuy chuyên lừa đảo nhưng tâm hồn anh ấy rất đẹp.
Nhớ ngày đó, nếu Phương Nhan là sao chổi thì Bình Phàm chính là cái đuôi của sao chổi.
Chữ Phương Nhan rất đẹp, từng đạt giải quán quân viết thư pháp của cả nước, mà Bình Phàm vẽ tranh cũng không tệ, vì vậy mỗi lần lớp có bảng tin đều do hai người bọn họ chịu trách nhiệm, hơn nữa là còn cùng bàn, cho nên lúc đó đúng là như hình với bóng thật là bạn tốt của nhau.
Phương Nhan là mỹ nhân, ngũ quan không cần có nhiều xuất sắc, nhưng khí chất trong trẻo lạnh lùng cũng đủ đoạt mắt của người khác, không có chút tranh cãi nào được bầu làm lớp phó văn nghệ.
Mà Bình Phàm là tiểu bùn bên cạnh lớp phó văn nghệ.
Bùn cùng hoa[8], mặc dù chức năng cùng trình độ được hoan nghênh không giống nhau, nhưng vẫn như cũ có thể song song hưởng ứng lời kêu gọi. Là chủ nghĩa xã hội khoa học công cuộc thêm gạch tăng ngói nha, Bình Phàm an ủi mình như vậy, chưa từng sinh ra ghen ghét hay uất ức gì với Phương Nhan.
Nếu như không phát sinh chuyện kia, có khi bây giờ các cô vẫn là bạn tốt.
Trong văn phòng, Bình Phàm vừa gặm chocolate, vừa nhớ lại hồi ức.
Khí trời hơi nóng, chocolate có chút mềm ngấy, điểm nóng chảy quá thấp, chỉ có 36 độ đã không giữ vững được tư thái vĩnh cửu hoàn mỹ.
Xem ra, thứ gì tốt cũng không lâu dài, nhưng mà, cũng chính vì thế mới làm cho người ta cảm thấy đẹp.
Giống như hai lần tiếp xúc với Doãn Việt, mặc dù kết cục có chút đột nhiên ngừng lại, nhưng vẫn là một bông hồng nhỏ trong lịch sử xem mặt ảm đạm, như vậy là đủ rồi.
Bình Phàm là một cô gái tốt.
Đồng thời, người giới thiệu xem mắt cũng nhiệt tình, vừa mới nghỉ ngơi hai ngày, lại có người tìm đến cửa.
Lần này là cô giáo Lưu cùng nơi làm việc, nổi danh với chuyện luôn lấy bát quái làm nhiệt tâm, thấy bốn bề vắng lặng liền nhanh chóng bước đi thong thả đến trước mặt Bình Phàm, lấy giọng trầm thấp nói: "Cô giáo Mộ, gần đây cô có đối tượng rồi đúng không? Lần trước nhiều người thấy có một thanh niên anh tuấn lái xe tới đón cô tan làm, ôi chao, phát triển đến đâu rồi?"
Bình Phàm cả kinh thiếu chút nữa bị một ngụm chocolate sặc chết.
Lải nhải đến lải nhải đi, cô - một tiểu sói cái ngay cả mùi vị con dê non Doãn Việt kia còn chưa nếm được, cả người đang ngứa ngáy đây này, nhưng vậy thì sao?
Bình Phàm quyết định, kiên quyết không thể để cho chuyện xấu này truyền ra ngoài, nếu không mọi người còn tưởng Doãn Việt đá mình!
Nhãn châu - xoay động, thành thực mà nói số lần nói dối trong đời của Bình Phàm chỉ đến con số n (n<10 ).
"Không phải, người đó là em họ của tôi."
Bình Phàm yên lặng nói xin lỗi, bạn học Doãn, thật xin lỗi, chiếm tiện nghi Hmm.
"Thì ra là em họ à, ôi chao, anh ta đã có chủ chưa? Vừa hay tôi có một đứa con gái của em họ, có thể thành một đôi hay không?" Cô giáo Lưu không muốn để nước phù sa Doãn Việt chảy ra ruộng ngoài.
"Có, có con luôn rồi." Bình Phàm nói một câu chặt đứt tình duyên giữa mặt than và con gái em họ.
"Thật đáng tiếc..." cô giáo Lưu đành trơ mắt nhìn nước phù sa Doãn Việt chảy vào ruộng nhà xí.
Nhưng sau đó, ánh mắt lại chuyên chú dán lên người chị họ của nước phù sa.
Lay qua lay lại, Bình Phàm nghe giới thiệu vắn tắt khái quát từ cô giáo Lưu như thế này.
Thành đông có một nam chưa lập gia đình, thân gia trong sạch, năm nay mới hai mươi tám, nhân viên ngân hàng, tiền đồ rộng mở, một nhân tài, dường như là một người ưu tú.
Anh độc thân, tôi độc thân, vậy thì quá hay.
Tính tình cô giáo Lưu rất nôn nóng, lo rèn sắt phải rèn lúc còn nóng, xem mắt sớm sắp xếp, lúc này đã hẹn với người kia rồi, sau khi tan làm sẽ gặp mặt.
Bình Phàm ngăn không được, chỉ có thể trước khi tan làm chạy về nhà, nhanh chóng tút lại bản thân, nhìn thời gian đã không còn sớm, lập tức ra cửa, chạy nhanh đến nơi xem mắt.
Mẹ già đại nhân lúc này vừa vặn gọi điện tới muốn cô về nhà ăn cơm. Bình Phàm một tay cầm điện thoại, một tay cầm chìa khóa, vừa cúi đầu khóa cửa, vừa hướng về cái loa bên kia giải thích: "Mẹ, không được, giờ con phải đi xem mắt... Không phải Doãn Việt, là một nhân viên ngân hàng, 28 tuổi, nghe nói cũng không tệ... Con không phải chân đạp hai thuyền... Ai da~, giờ nói không rõ ràng được, buổi tối về nói sau."
Cúp điện thoại, cửa chống trộm khóa kỹ, xoay người, Bình Phàm nhìn thấy một người thân.
Em họ vừa mới quen -- Doãn Việt.
Trong lòng Bình Phàm căng thẳng, thiếu chút nữa không thở được, may nhờ chúa Jesus Phật tổ cộng thêm ba đại biểu Mác - Ăngghen phù hộ mới có thể sống sót.
Nhưng đối mặt với đồng chí Doãn Việt thường xuyên chơi trò ngạc nhiên này, da đầu Bình Phàm vẫn tê tê dại dại.
Gì kia, không phải đã đưa địa chỉ Phương Nhan cho hắn rồi sao, vì sao còn xuất quỷ nhập thần như vậy, cảnh sát hù chết quần chúng nhân dân cũng phải đền mạng đó.
Bình Phàm dựa lưng vào vách tường, nuốt nước miếng, trong lòng trấn an bản thân: không có chuyện gì không có chuyện gì, mình là đảng viên, hắn nhất định không dám động tới mình.
Trong hành lang có chút tối, ngũ quan Doãn Việt phảng phất mơ hồ trong không khí, chỉ nghe giọng nói không rõ tâm tình truyền tới: "Em họ đã có con rồi là ý gì?"
Nghe vậy, đầu Bình Phàm "Oanh" một tiếng nổ tung, cô hiểu, lần này mình gặp hạn rồi, xem như có đúng hạn nộp Đảng phí cũng không còn người có thể cứu được.
Việc cấp bách giả bộ ngu.
"A? Cái gì?" Rất ngu rất ngây thơ.
"Vừa rồi anh tới nhà trẻ tìm em, nhưng nghe đồng nghiệp của em nói chị họ của anh -- em tan làm trước, còn hỏi con anh mấy tuổi rồi." Mặt than tiếp tục.
Giả bộ ngu không được, lập tức chuyển đề tài.
"Đúng rồi, em đưa địa chỉ liên lạc của Phương Nhan cho anh rồi đúng không?" Rất sợ rất bát quái.
"... Là sai." Mặt than vĩnh cửu, kinh điển truyền lưu.
Thì ra là vậy, chân tướng rõ ràng, khó trách Doãn đồng chí đi rồi còn quay lại, thì ra muốn tới nhờ cô giúp.
Dù sao cũng là em họ, giúp một chút cũng không còn gì, Bình Phàm vỗ vỗ bộ ngực nhỏ: "Không sao, em sẽ giúp anh hỏi."
Doãn Việt lắc đầu, tóc trên trán bay bay, lặng lẽ lướt qua mày rậm: "Anh có phương thức liên lạc của cô ấy."
"Hả?" Miệng Bình Phàm há ra có thể nhét vào một quả trứng chim bồ câu.
"Mấy năm nay, bọn anh vẫn liên lạc với nhau." Bình tĩnh tiếp tục.
"Hả? !" Miệng Bình Phàm đã có thể nhét vào một quả trứng gà.
"Cần anh đưa số điện thoại của cô ấy cho em không?" Có thể đem bình tĩnh cùng mặt than kết hợp với nhau là một loại kỹ năng, ít người làm được.
Giờ phút này, miệng Bình Phàm đã có thể nhét vào quả trứng khủng long.
AdsGiỏ hoa Nắng Hạ
Trong lòng Bình Phàm căng thẳng, thiếu chút nữa không thở được, may nhờ chúa Jesus Phật tổ cộng thêm ba đại biểu Mác - Ăngghen phù hộ mới có thể sống sót.
Nhưng đối mặt với đồng chí Doãn Việt thường xuyên chơi trò ngạc nhiên này, da đầu Bình Phàm vẫn tê tê dại dại.
Gì kia, không phải đã đưa địa chỉ Phương Nhan cho hắn rồi sao, vì sao còn xuất quỷ nhập thần như vậy, cảnh sát hù chết quần chúng nhân dân cũng phải đền mạng đó.
Bình Phàm dựa lưng vào vách tường, nuốt nước miếng, trong lòng trấn an bản thân: không có chuyện gì không có chuyện gì, mình là đảng viên, hắn nhất định không dám động tới mình.
Trong hành lang có chút tối, ngũ quan Doãn Việt phảng phất mơ hồ trong không khí, chỉ nghe giọng nói không rõ tâm tình truyền tới: "Em họ đã có con rồi là ý gì?"
Nghe vậy, đầu Bình Phàm "Oanh" một tiếng nổ tung, cô hiểu, lần này mình gặp hạn rồi, xem như có đúng hạn nộp Đảng phí cũng không còn người có thể cứu được.
Việc cấp bách giả bộ ngu.
"A? Cái gì?" Rất ngu rất ngây thơ.
"Vừa rồi anh tới nhà trẻ tìm em, nhưng nghe đồng nghiệp của em nói chị họ của anh -- em tan làm trước, còn hỏi con anh mấy tuổi rồi." Mặt than tiếp tục.
Giả bộ ngu không được, lập tức chuyển đề tài.
"Đúng rồi, em đưa địa chỉ liên lạc của Phương Nhan cho anh rồi đúng không?" Rất sợ rất bát quái.
"... Là sai." Mặt than vĩnh cửu, kinh điển truyền lưu.
Thì ra là vậy, chân tướng rõ ràng, khó trách Doãn đồng chí đi rồi còn quay lại, thì ra muốn tới nhờ cô giúp.
Dù sao cũng là em họ, giúp một chút cũng không còn gì, Bình Phàm vỗ vỗ bộ ngực nhỏ: "Không sao, em sẽ giúp anh hỏi."
Doãn Việt lắc đầu, tóc trên trán bay bay, lặng lẽ lướt qua mày rậm: "Anh có phương thức liên lạc của cô ấy."
"Hả?" Miệng Bình Phàm há ra có thể nhét vào một quả trứng chim bồ câu.
"Mấy năm nay, bọn anh vẫn liên lạc với nhau." Bình tĩnh tiếp tục.
"Hả? !" Miệng Bình Phàm đã có thể nhét vào một quả trứng gà.
"Cần anh đưa số điện thoại của cô ấy cho em không?" Có thể đem bình tĩnh cùng mặt than kết hợp với nhau là một loại kỹ năng, ít người làm được.
Giờ phút này, miệng Bình Phàm đã có thể nhét vào quả trứng khủng long.
SPONSORED CONTENT
by Mgid
Đốt Mỡ với thứ này! Cách dễ dàng để giảm cân
Bây giờ, mọi chuyện dường như có chút điên đảo.
Còn chưa kịp tiêu hóa những tin tức tình tiết xoay ngược này, điện thoại Bình Phàm vang lên, cô giáo Lưu gọi tới thúc dục.
Bình Phàm một lòng một dạ chỉ nghĩ không thể đắc tội với đồng nghiệp, đối với Doãn Việt - tình huống đột ngột phát sinh nói: "Cái kia, bây giờ em hẹn một người bạn ăn cơm, tới trễ mất, lần sau nói chuyện".
Nói xong chân nhấn ga chuồn đi, nhưng Doãn Việt nói một câu liền làm cho cô thắng xe: "Anh cho là...chúng ta vẫn còn đang qua lại."
Những lời này, lực sát thương cùng máu me trộn lẫn.
Bình Phàm đau thương, bạn học Doãn, hai ngày nay đừng nói điện thoại, chính là một cái tin nhắn cũng không có thì người nào nghĩ chúng ta còn đang qua lại?
Hình như người ta cho là như vậy, cho nên Bình Phàm cũng không thể chuồn đi xem mắt, mà ở lại, đó chính là bước lên con đường phẩm chất thấp kém, thất hẹn cũng không được a.
Cát đại gia [9] đã từng nói: Đại quốc ta mênh mông, lấy chữ tín làm gốc.
Khổ không thể khổ hơn, lừa gạt ai cũng không thể lừa gạt cảnh sát.
Nhưng, không đi thì không biết nói sao với cô giáo Lưu bên kia.
Giờ phút này, Bình Phàm đứng ở ngã tư đường không có điều hòa, nóng đến đổ mồ hôi.
"Tốt, như vậy ..." Doãn Việt mở miệng.
A Di Đà Phật, Bình Phàm kích động vạn phần, bạn học Doãn Việt rốt cục muốn nói ra phương pháp giải quyết. Chả trách người ta nói có khó khăn thì tìm cảnh sát, không uổng công ngàn ngàn vạn vạn bạn nhỏ đem một phân tiền vô cùng bẩn nhặt được nhét vào tay các người! ! !
Doãn cảnh sát tiếp tục: "Vậy đi, chúng ta cùng đi."
Bình Phàm: "..."
Thì ra là, trong đội ngũ chú cảnh sát cũng có bại hoại.
------
[9] Gia Cát Lượng
Mang theo đối tượng xem mắt đi gặp đối tượng xem mắt, đề nghị này rất cường đại.
Nhưng Bình Phàm chỉ có thể làm theo.
Đi tới nơi ước hẹn ngồi vào chỗ của mình, bên trái là tiểu Quang nam chính tiền đồ, bên phải là bạn học Doãn, cả người Bình Phàm mọc toàn là gai.
Tiểu Quang nam chính nhìn rất đàn ông, còn tỏ vẻ lịch sự, nhưng chắc là cũng chưa từng gặp qua nữ sinh đi xem mắt còn mang theo một suất ca, lúc này trên mặt có chút ít lúng túng, hỏi: "Vị này là?"
Bình Phàm cảm thấy mạch máu ở cổ thình thịch đập, chẳng lẽ phải nói đây là đối tượng xem mắt trước kia?
Hai mắt đẫm lệ, Bình Phàm cảm thấy giờ phút này mình quả thực như chiến sĩ mặc áo giáo vàng chân mang giày vàng chạy trốn trên con đường lớn tồi tàn, loẹt xoẹt loẹt xoẹt.
Rốt cuộc là Doãn Việt bình tĩnh, chủ động giới thiệu mình: "Em họ."
Lệ rơi đầy mặt, Bình Phàm cảm thấy giờ phút này mình và Doãn Việt căn bản là hai kẻ lừa gạt, lừa gạt cơm nhà người ta.
Tiểu Quang nam chính không nghi ngờ nhiều, chắc là mắt xanh bị cắm sừng ấn tượng với Bình Phàm cũng không tệ lắm, lập tức lấy lòng nói; "Đúng là người một nhà, đều là suất ca mỹ nữ."
Đầu năm nay đảng trung ương đề xướng xã hội hài hòa, tố chất nhân dân cả nước đề cao hơn rất nhiều, ngay cả bà bà mua thức ăn ngoài chợ cũng được các đồng chí bán hàng rong thân thiết gọi là mỹ nữ, trực tiếp đưa nghĩa của từ mỹ nữ nâng lên một tầm cao mới -- tất cả sinh vật giống cái.
Xét thấy lần này, từ nhỏ đến lớn Bình Phàm vẫn được không ít người gọi là mỹ nữ, đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng bây giờ ngay trước mắt, đối mặt với tiểu Quang nam chính ngũ quan đoan chánh đối nhân xử thế có lễ khen ngợi, trái tim lại không tránh được kích động một phen.
Chẳng qua là ngoài kích động còn cảm giác được dường như bị một tầng ánh mắt quét qua.
Bình Phàm vội vàng dọn dẹp chân tay, đoan chánh ngồi.
Người phục vụ lấy thực đơn ra, Tiểu Quang nam chính thân sĩ đưa thực đơn cho Bình Phàm, mỉm cười, trong mắt sao nhỏ lóe tinh quang: "Mộ tiểu thư muốn ăn cái gì cứ gọi."
Cũng là thiếu niên sinh trưởng trong hồng kỳ, tình huống như thế rất quen thuộc.
Nội dung kế tiếp của vở kịch hẳn là: Bình Phàm làm bộ khách khí, đẩy thực đơn về, nói không cần, anh cứ gọi. Tiểu Quang nam chính sẽ giả khuông giả kiểu đem thực đơn đẩy trở về, nói, như vậy sao được, ưu tiên phụ nữ. Bình Phàm không khách khí nữa nhận lấy, nói, vậy tôi đây không khách khí nữa.
Từ nay về sau, tất cả đều vui vẻ.
Chẳng qua là, Bình Phàm đã quên, còn có Doãn Việt ở đây thì mọi chuyện đều xoay ngược lại.
Khi đó thực đơn mất đi vận mệnh lưu chuyển, đi thẳng vào tay Doãn Việt.
"Không ngại thì để tôi gọi cho." Doãn Việt nói như thế.
Nhìn Doãn Việt vạn năm mặt than, tiểu Quang nam chính nhỏ giọng ngay cả cái rắm cũng không dám phóng. Bình Phàm còn lại thì nhỏ giọng nấc cũng không dám nấc.
Doãn cảnh sát làm việc đâu vào đấy, đọc lên tên món ăn.
Mỗi một lần gọi làm mỗi lần nước bọt tiểu Quang nam chính tiết ra 1 lít.
Không phải vì mỹ vị, mà vì... quá chua.
Dấm đường cải trắng, sườn xào chua ngọt, miến chua cay, cá nấu dưa chua, canh măng chua, măng ngâm dấm chua, gà vịt ngỗng cá tôm kho dấm chua...
Đọc tiếp nữa, đoán chừng sẽ mất nước mà chết mất.
Hiệu suất của quán cơm không tệ, rất nhanh toàn bộ món ăn đã được bưng lên, nhất thời, vị chua tràn đầy.
Tiểu Quang nam chính mặt mày tái nhợt.
Mặt tái rồi, nhưng xem mắt thì vẫn muốn xem mắt.
Tiểu Quang nam chính quyết định dùng ý chí cường đại của mình không nhìn vị em họ cổ quái mà Bình Phàm mang đến, đem toàn bộ ý chí đặt lên người chị họ là Bình Phàm đây: "Mộ tiểu thư, nghe nói cô là giáo viên nhà trẻ, nhất định rất có lòng nhân ái."
"Tàm tạm." Bình Phàm mỉm cười.
Em họ đang dùng bữa, một gắp dấm đường cải trắng.
"Cô nhìn qua thật sự rất ôn nhu." Tiểu Quang nam chính mỉm cười.
"Tàm tạm." Bình Phàm mỉm cười.
Em họ đang dùng bữa, một muỗng canh măng chua.
"Thật ra tôi cũng thích cô ái ôn nhu có lòng nhân ái." Tiểu Quang nam chính mỉm cười.
"Ha hả." Bình Phàm mỉm cười.
Em họ đang dùng bữa, một gắp sườn xào chua ngọt.
"Vì sao cô muốn đến nhà trẻ làm cô giáo? Vì những bạn nhỏ dễ thương kia sao?" Tiểu Quang nam chính cảm thấy không khí có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, lồng ngực bắt đầu reo hò ầm ĩ.
Lúc Bình Phàm đang nghĩ một lý do có thể làm ra vẻ mình rất cao thượng nhưng nói ra lại không lộ ra mình cao thượng tuy nhiên nó rất có thể làm cho người khác hiểu cô không thích cao thượng nhưng lại vô hạn cao thượng thì em họ đã chủ động giải đáp nghi vấn: "Tiện chăm sóc con."
Sấm sét giữa trời quan.
Tiểu Quang nam chính lệ rơi đầy mặt, thật vất vả mới gặp được một cô gái thuận mắt, vì sao đã là mẹ của đứa con rồi?
Một đôi mắt đầy nước nhìn về phía Bình Phàm, đồng chí, cô thật không phúc hậu mà, cùng là người lưu lạc đi xem mắt với nhau, hà cớ gì phải dấu diếm đứa con?
Phàm có chút tức giận.
Đồng chí Doãn Việt thật là quá mức không phúc hậu, anh vu tội tốt lắm, tại sao dán lên đầu cô cái mác đã có con?
Đương nhiên cô không thể thừa nhận mình đã có con. Không phải Bình Phàm có ý gì với tiểu Quang nam chính, chẳng qua dù nói thế nào thì tiểu Quang nam chính cũng là người đề cử của cô giáo Lưu, nếu tin này truyền tới lỗ tai cô ấy, Bình Phàm sẽ gặp phiền toái to.
Nhưng cũng không thể lớn tiếng trách mắng Doãn Việt, một là phá hư không khí, hai là Bình Phàm cũng không còn lá gan này.
Đối mặt với ánh mắt bao hàm ủy khuất ngạc nhiên bất đắc dĩ tức giận phức tạp của tiểu Quang nam chính, Bình Phàm lạnh nhạt như tiên nữ chỉ vào Doãn Việt cười một tiếng: "Em ấy luôn rất hài hước."
Thì ra là nói giỡn, Tiểu Quang nam chính vỗ ngực, thở ra một hơi phất thẳng vào mặt Bình Phàm.
Hô hấp của tiểu Quang huynh không tệ, Bình Phàm bội phục.
Hiểu lầm được làm sáng tỏ.
Tiểu Quang nam chính mỉm cười.
Bình Phàm mỉm cười.
Em họ tiếp tục ăn cơm.
Tuy là như thế, nhưng không khí ít nhiều đã có hao tổn, cộng thêm một bàn thức ăn đặc thù, tiểu Quang nam chính cảm thấy không có cách nào tận hứng nói chuyện với Bình Phàm được.
Nhưng đầu tiểu Quang nam chính rất là linh quang, ăn cơm xong, ra khỏi quán cơm, hắn rút hai tờ vé xem phim đã được chuẩn bị trước hướng Doãn Việt nói: "Ai nha, không tốt, chỉ chuẩn bị hai vé, anh nhìn này...này...thật là xin lỗi..."
Vẻ mặt hối hận rất tự trách.
Nhưng tia tinh quang chợt lóe trong mắt kia đã tiết lộ tính toán nhỏ nhặt trong nội tâm của hắn: ba người thì tất có một cái bóng đèn. Nếu muốn nói chuyện tự do với Bình Phàm muội muội thì chỉ có cách đem em họ bóng đèn 250 vôn nho nhỏ này lễ phép tắt đi.
cho là mưu kế sẽ thành công, nhưng không lường trước được bóng đèn Doãn Việt chính là sản phẩm lừng danh của Trung Quốc, dùng rất bền: "Không sao, anh có việc thì cứ đi trước đi."
Giọng nói nhẹ như gió, chẳng qua uy lực cường tráng giống như lốc xoáy.
Tiểu Quang nam chính bị những lời này chặn họng, thật lâu sau cũng chưa có hơi để nói gì, hai gò má đỏ bừng, nhiệt độ thiếu chút nữa truyền tới da Bình Phàm.
Thân nhiệt tiểu Quang huynh không tệ, Bình Phàm lần nữa bái phục.
Không có cách nào, tiểu Quang huynh chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Như vậy thì tôi đi mua một vé nữa."
Doãn Việt gật đầu: "Vậy chúng ta vào trước."
Nói xong, hắn thân mật nắm chặt tay Bình Phàm, trực tiếp đi vào rạp chiếu phim, để lại tiểu Quang nam chính mặt đầy lệ.
Đoạn đường từ quán cơm đến rạp chiếu phim, đầu Bình Phàm trống không, trắng xoá một mảnh, tất cả đều lặng yên không một tiếng động, thần trí bị một cổ lực lượng mạnh mẽ đánh tan, vỡ thành vô số điểm nhỏ, cuối cùng tụ tập tại trên tay -- nơi bị Doãn Việt cầm.
Lòng bàn tay hắn hơi nóng, khô ráo sạch sẽ, có đường vân thần bí, có chai ráp hơi thô.
Những nhiệt độ kia, từng chút từ tay hướng dọc theo người truyền về phía trước, truyền tới trên mặt Bình Phàm.
Ấn tượng thật sự là quá mức khắc sâu, thế cho nên vài ngày sau, Bình Phàm còn có thể nhớ được cái loại cảm giác này.
Hai người tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, Doãn Việt liền buông tay ra. Ánh mắt Bình Phàm chằm chằm vào màn hình, gắt gao nhìn, cố gắng để tầm mắt không chuyển qua hướng Doãn Việt bên cạnh.
Phim chiếu hôm nay là bộ phim khoa học viễn tưởng'2012', đã phát được hai mươi phút đồng hồ, cũng chính là lúc đặc sắc nhất, long trời lở đất, nước biển dâng trào, cao ốc nghiêng sập, nhân vật thì khỏi nói, nam chính lái xe như bay phi trên con đường lớn đang rạn nứt.
Hiệu quả nghe nhìn của rạp chiếu phim cũng rất tuyệt, âm thanh thủng màng nhĩ, nhưng so ra còn kém hơn tiếng tim đập của Bình Phàm.
Vừa rồi toàn bộ tinh lực của cô đều lôi ra để ứng phó tiểu Quang nam chính, không để mắt đến một vấn đề quan trọng: nếu không vì địa chỉ của Phương Nhan, vậy vì sao Doãn Việt lại tìm đến cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro