Chương 1-5
Đi đêm nhiều có ngày gặp ma.
Xem mắt nhiều có ngày gặp phải người quen.
Đây là lời tuyên bố của một vị tiền bối xem mắt khi chia sẻ kinh nghiệm với Mộ Bình Phàm.
Số lần xem mắt của vị nữ tiền bối kia trong bốn năm đã vượt quá trăm lần. Trong đó, ba lần gặp phải đồng nghiệp cũ, hai lần đụng trúng bạn trai cũ, thậm chí có một lần giật mình nhất chính là gặp phải ông anh họ phương xa của mình. Cái kiểu loạn luân loạn lý này làm cho da đầu vị nữ tiền bối kia tê dại, dù trời rất nóng nhưng vẫn chạy về nhà lôi chăn bông ra trùm kín mít ba mươi phút mới xua được trận nổi da gà vừa nãy.
Bây giờ ngay trước mắt, Mộ Bình Phàm nghiệm chứng lại câu nói của vị nữ tiền bối kia quả thật còn chất, còn tinh khiết hơn cả vàng 24k.
Len lén giương mắt lên, dò xét người đàn ông ngồi đối diện.
Vóc dáng cao, vóc người tốt, mặt mày thanh tú, cả người toát ra một loại khí thế cương nghị.
Làm cho người ta chú ý nhất chính là cặp mắt kia của hắn, rất đen, bên trên còn có một tầng lạnh nhạt bao phủ, tỏa ra sự bình tĩnh bén nhọn.
Hắn bây giờ so với hắn trong trí nhớ của Mộ Bình Phàm còn tăng thêm một cỗ mị lực thành thục.
Hai người tiến cử bắt đầu nhiệt tình giới thiệu.
Mà ánh mắt Mộ Bình Phàm vẫn như cũ nhìn chằm chằm ly trà xanh thủy tinh của mình, từ trên xuống dưới, chìm chìm nổi nổi, mà trong lòng giống như thường ngày, bắt đầu tiến hành xếp loại người đàn ông trước mặt.
Bình Phàm sau khi tốt nghiệp sư phạm mầm non thì trực tiếp xin vào làm giáo viên của một nhà trẻ, đến nay đã được hai năm.
Từ lúc cô bắt đầu làm việc, ba bà cô tám bà dì bốn ông cậu năm ông bác trong nhà dưới sự chỉ đạo của mẹ Bình Phàm liền bắt đầu bày mưu tính kế hạ quyết tâm tìm kiếm cho bằng được bạn đời giúp cô.
Trên căn bản mỗi tháng một lần, tính ra, hôm nay là lần thứ hai mươi bốn.
Bình Phàm cũng không phải là bị ép buộc gì, dù sao các giáo viên trong nhà trẻ đều đã kết hôn, chỉ còn lại mình cô độc thân, bình thường đều tốt, nhưng đến mấy ngày như lễ tình nhân chẳng hạn thì Bình Phàm sẽ hơi hơi cảm thấy cô đơn.
Mấy lần đầu xem mắt còn ôm nhiệt tình hứng khởi, mà dần dần, đều đã phai nhạt.
Giống như nói đi dạo cùng một người xa lạ.
Xem mắt, cũng chính là hai bên lật bài với nhau, mục đích chính là kết hôn, yêu đương có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Mỗi lần xem mắt về nhà đi một mình trong công viên khu chung cư, Bình Phàm luôn nhìn cái bóng mơ hồ dưới chân mình, trong nội tâm tự nhiên lại sinh ra một loại thê lương, không nói nên lời.
Hai mươi lăm còn chưa xem là già, đối với cái gọi là tình yêu vẫn còn tồn tại một tia ảo tưởng, còn mong đợi câu chuyện yêu thương lãng mạn.
Ngóng trông sẽ có một ngày cùng người nào đó hai mắt nhìn nhau lập tức phóng điện lên tới mấy vạn vôn, dòng điện xèo xèo ì èo bắn loạn xạ, sát thương vô số người đi đường.
Sau đó oanh oanh liệt liệt náo loạn tạo nên muôn vàn chuyện máu chó.
Nghe thấy ảo tưởng này, mẹ Bình Phàm luôn muốn mắng Bình Phàm trẻ con.
"Ban đầu người theo đuổi mẹ như nước dưới biển, nhưng nhìn ba con thì biết, đó đủ để chứng minh mẹ không vì yêu ổng nên mới kết hôn với ổng. Nhưng nhìn bây giờ đi, cuộc sống gia đình nhà chúng ta không phải trôi qua rất tốt sao? Cho nên, đừng có tin vào mấy thứ gọi là tình yêu hư vô mờ mịt kia." Mẹ Bình Phàm nói như thế, cầm một hạt dưa ướp ngũ vị hương cho vào miệng, lưỡi chuyển chuyển, răng cắn một cái, mùi hạt dưa thơm béo lan tỏa trong miệng, sau đó "Phụt" một tiếng đem vỏ hạt dưa đen đỏ phun xuống đất, động tác lưu loát rất thoải mái.
Cha Bình Phàm ở bên cạnh vén áo lau nước mắt, run lẩy bẩy cầm lấy cây chổi tiến lên quét dọn.
Cha mẹ Bình Phàm đúng là nhờ xem mắt hơn hai mươi năm trước mà quen biết.
Xem mắt cái hoạt động này có thể kéo dài nhiều năm như vậy, sức sống mãnh liệt như thế, đủ để chứng minh, người ta đúng là thuận theo yêu cầu của thời đại.
Song, dựa theo nguồn tin xác thực từ nhà bà ngoại thì chuyện Bình Phàm nghe được lại là một chuyện khác.
Hơn hai mươi năm trước, người theo đuổi mẹ Bình Phàm đúng là như nước dưới biển, nhưng một khi đi xem mặt với bà rồi thì lập tức liền trân trọng vĩnh biệt không liên lạc nữa.
Nguyên nhân là vì mẹ Bình Phàm cuồng yêu gặm mía, vừa đi ra ngoài gặp người bán mía liền lập tức mua mấy cây, vừa đi vừa gặm, khí chất thục nữ không còn sót lại chút nào.
Cho nên, những người đàn ông kia đều bị dọa chạy té khói.
Cuối cùng còn xót lại cha Bình Phàm kiên cường một lòng cam chịu, cuối cùng thuận lý thành chương, sinh ra Bình Phàm.
AdsNhững loài hoa sinh ra từ chuyện tình cảm động
Có câu, một núi không thể có hai hổ.
Một nhà chỉ có một nữ vương.
Mẹ Bình Phàm hiểu rất rõ đạo lý này, dưới sự bồi dưỡng tận tâm của bà, Bình Phàm thành công trở thành một thục nữ dịu ngoan biết điều nghe lời, cha Bình Phàm cũng như vậy, đều là nô bộc của bà.
Chỉ khác chỗ, Bình Phàm là con trong nhà nên cuộc sống có đãi ngộ tốt hơn một chút. Mà cha Bình Phàm chính là gã sai vặt mua được ở ngoài về, có thể tùy ý đánh đập trục xuất khỏi nhà bất cứ lúc nào, không được có ý kiến.
Trên căn bản, Bình Phàm rất nghe lời mẹ Bình Phàm.
Mẹ Bình Phàm nói, lúc người khác đánh nhau phải nhanh chóng tránh xa, cho nên lúc mới vừa đến nhà trẻ gặp phải mấy bạn nhỏ đánh đập xô xát lẫn nhau, Bình Phàm lập tức hóa thành báo đen phóng như tia chớp chạy lên cây ẩn núp, cuối cùng vẫn phải nhờ vị giáo viên già tự mình bắc thang trèo lên cây ôm cô xuống.
Mẹ Bình Phàm nói, đi học phải ngồi thẳng ngẩng đầu chuyên tâm nghe giảng, cho nên mới vừa lên tiểu học, mỗi lần đi học thân hình nhỏ bé của Bình Phàm đều như bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ làm cho ủy viên thư ký thị sát thành phố cảm động đến mức nước mắt rơi như mưa, khen đứa bé này có tương lai, là hạt mầm tốt.
Mẹ Bình Phàm nói, con ngựa lai giống sớm thì chạy không nhanh, làm cô không dám yêu sớm, cho nên sáu năm trung học, ngay cả nhà vệ sinh nam trong trường có hình dạng thế nào Bình Phàm cũng không biết.
Cuối cùng mẹ Bình Phàm nói, lên đại học không cần lo thi tốt nghiệp như trung học nên rảnh rỗi có thể yêu đương, nhưng Bình Phàm lại tìm không ra đối tượng để yêu đương.
Không thể trách Bình Phàm, nam sinh trường sư phạm vốn đã ít, mà giáo viên chuyên nghiệp lại càng là hàng hiếm trong đó. Cả lớp bốn mươi sáu bạn học, tất cả một thanh nhất sắc đều là những cô gái nũng nịu.
Mà trên hết đó là, vấn đề ngoại giao của trường đại học giống như chim bị táo bón, mua một bộ quần áo phải chuyển xe ba lần mới đến được trung tâm chợ.
Vì vậy, số lượng nam sinh trong trường đã ít mà chất lượng lại còn thấp, trong mắt đám sói cái quả thực giống như mấy mẩu thịt vụn trong ổ bánh mì khô, phải chiếm đoạt ngay.
Bình Phàm tận mắt chứng kiến một nam sinh khuôn mặt đậu rỗ thấp lùn nhưng chân đạp ba thuyền, mà thuyền nào thuyền nấy còn xinh như hoa.
Khi hắn chạy tới tỏ ý muốn Bình Phàm làm cái thuyền thứ tư thì Bình Phàm thuận tay cầm chậu nước rửa mặt ném tới, thành công đem cái mặt của hắn đập thành Ấn Độ Dương.
Mấy ngày đó lượng rất nhiều, nhưng con gái biết điều lại rất ít.
Cứ như vậy, chỉ còn Bình Phàm xót lại.
Sau này có thể dựng thành phim, đoạn kinh nghiệm này có thể lấy tên là gái ế tiền truyện.
Nói tóm lại, nói tóm lại là, Bình Phàm không có một chút kinh nghiệm yêu đương nào cả.
Có đôi chân đẹp hết hẳn giãn tĩnh mạch trong 6 ngày!
Song, kinh nghiệm xem mắt lại rất nhiều.
Trải qua hai mươi ba lần xem mắt trước kia, Bình Phàm tổng kết ra đối tượng xem mắt có ba loại tất cả.
Một là hai bên đều nhìn nhau không thuận mắt.
Ví dụ như vị nhân viên viện kiểm sát số thứ tự 07 kia, mặc dù mang mắt kiếng dầy như vỏ quả đất nhưng cặp mắt lại có công năng đặc dị, có thể nhìn thấy rõ ràng tương lai như gấm của hai người sau này. Tỏ vẻ nếu như Bình Phàm xác thực muốn làm vợ của hắn, nhất định phải nhiệt tình không hề ngừng nghỉ, theo hắn cùng nhau leo nữa leo mãi trên con đường làm quan, đi tới đi tới đi tới phía trước nữa, bò hướng về biển, bò hướng về kinh, bò hướng nước Mỹ, bò hướng tư bản đại phát triển.
Hắn lời này rất hùng tráng, đầu nhìn lên bầu trời, một đôi mắt hạt gạo bao hàm kích động cùng nước mắt.
Bình Phàm cũng ngẩng đầu theo, ngẩng đến cổ phát đau nhưng chỉ nhìn thấy hai ba con chim sẻ bay qua.
Bình Phàm cho là mình chân ngắn, con đường làm quan quá dài, cô bò không được xa như vậy. Mà 07 lại cho rằng Bình Phàm không có chí khí, không giúp gì được mình, hai bên đều thấy không có khả năng.
Hai là mình không thích.
Nói ví dụ như vị giáo sư trung học số thứ tự 15, hai người gặp mặt lần thứ hai, hắn mang theo Bình Phàm đi giày cao gót dọc theo con đường mới bên bờ sông đi một lần lại một lần lại một lần. Làm cho chân Bình Phàm phù lên giống như bánh bao, rốt cuộc nhịn không được nữa uyển chuyển hỏi thăm có thể 'đánh xe' trở về hay không.
Nghe thấy hai chữ kia, ánh mắt số 15 từ từ mở lớn lòi ra giống như cái bánh trôi to đùng mới vừa cắn một miếng.
Bình Phàm nuốt nước miếng, uyển chuyển lần nữa mở lời hỏi có thể 'ngồi xe buýt' trở về hay không.
Nghe thấy ba chữ kia, lông mày số 15 nhăn tít lại, giống như hai con sâu lông đang đánh nhau.
Bình Phàm không hề dám phản kháng nữa, chỉ có thể cố nén nước mắt đi theo hắn đi về nhà. Nhiệt độ ba mươi chín độ C, ngay cả một chai nước khoáng số 15 cũng không mua được cho Bình Phàm đang khát khô cả họng.
Hắn nói: "Tiền của em, chính là tiền của chúng ta, chúng ta nên vì tương lai sau này thành gia lập nghiệp mà tính toán ."
Lần đó về nhà, Bình Phàm bị cảm nắng, đi bệnh viện truyền dịch ba ngày mới sống sót.
Từ đó, cô không nhận điện thoại của số 15 nữa.
Cuối cùng còn một loại, ba tốt.
Tướng mạo tốt, gia thế tốt, công việc tốt.
Nói cách khác, chính là cái loại mà Bình Phàm có cao hơn nữa cũng không với tới được.
Giống như Doãn Việt trước mặt đây.
Hắn là bạn thời cấp ba của Bình Phàm.
Doãn Việt, loại người như hắn trong ký ức thời học sinh của mỗi người đều xuất hiện một người như vậy.
Dùng tư tưởng trẻ con lúc ấy để hình dung, chính là khốc.
Thật ra công bằng mà nói, hắn cũng không phải là cố ý giả bộ, đó vốn là tính cách của hắn.
Hắn ít nói trầm mặc, rất ít chuyện có thể khiến hắn quan tâm, thích an tĩnh, đến chỗ nhiều người đối với hắn mà nói là một loại hành hạ.
Lúc ấy, lớp học quy định dựa theo thành tích mỗi tháng mà xếp thứ tự từ cao đến thấp, mình tự chọn vị trí.
Lần nào Doãn Việt cũng cầm cờ đi trước, nhưng hắn lại luôn chọn vị trí cuối cùng trong góc phòng học.
Bình Phàm cho là, hắn rất ghét bị chú ý.
Nhưng, thân là con trai độc nhất của cục trưởng cục tư pháp thành phố, cộng thêm bề ngoài tốt, vóc dáng 182, từng đoạt giải nhất cuộc thi toán Olympic toàn quốc, nếu không bị chú ý, trừ phi toàn bộ thầy trò tập thể đều bị mù.
Bình Phàm nhớ rõ, năm đó nữ sinh thầm mến hắn rất nhiều, nhưng người thật sự dám theo đuổi hắn lại không có bao nhiêu.
Nguyên nhân là, Doãn Việt luôn tạo khoảng cách với người khác, cho dù hắn đứng trước mặt bạn, nhưng bạn lại cảm thấy giống như rất là xa cách.
Bạn không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Bình Phàm cố gắng lục tìm ký ức năm đó, cảm thấy Doãn Việt dường như đối với mình không có cảm tình gì.
Đúng rồi, lần đó làm bảng tin, mình nhờ hắn giúp một chút, nhưng lại bị hắn quở trách một câu.
Từ đó về sau, Bình Phàm lại càng không dám trêu chọc hắn.
Tìm kiếm tiếp, Bình Phàm lại nhớ ra một tin tức quan trọng.
Doãn Việt lúc ấy thích lớp phó văn nghệ, cũng chính là bạn tốt của Bình Phàm khi ấy, Phương Nhan.
Cô Bình Phàm ngồi bên cạnh càng nhìn Doãn Việt đối diện càng thuận mắt.
Chậc chậc chậc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn anh khí kia đi, mỗi ngày lúc ăn cơm liếc nhìn một cái, còn ngon hơn cả cơm mẹ nấu nha.
Cô Bình Phàm quyết định sống chết cũng phải bắt được Doãn Việt này, vội vàng khen cháu gái nhà mình: "Bình Phàm nhà chúng ta nha, vừa ngoan vừa hiếu thuận, đặc biệt rất biết chăm sóc người khác, hơn nữa có tay nghề nấu ăn ngon, công việc vừa dễ dàng vừa ổn định, hơn nữa còn thích trẻ con, thật thích hợp cưới về làm bà xã."
Cô, da đầu Bình Phàm bắt đầu tê dại.
Ôi chao cô ơi, kiếp trước cô nhất định là họ Vương, hơn nữa còn bán dưa a.
Nhìn trộm nhìn về phía đối diện, Bình Phàm vẫn nhìn không ra trên mặt Doãn Việt có biểu tình gì.
Bình Phàm cảm thấy, hắn hẳn là đã quên mình từng có một người bạn học như cô.
Lặng lẽ sờ sờ mặt mình, xóa đi một hồi nước mắt, Bình Phàm bắt đầu cúi đầu hết sức chuyên chú uống trà.
Bình Phàm có một cái tật, chính là tâm tình bất luận là dâng cao hay là xuống thấp đều sẽ không tự chủ được uống nước, nhưng bàng quang lại không phải đặc biệt to, cho nên thường xuyên muốn đi nhà vệ sinh.
Bởi vì chuyện này, bạn học thời cấp ba đặt cho cô biệt danh là 'xi xi cô nương'.
Bây giờ, nước mắt sắp trào dâng, trong lúc vô tình Bình Phàm đã uống hết hai chén trà xanh, lúc bụng trướng đau mới giật mình phát giác chuyện không ổn.
Hơn mười phút đồng hồ trước cô đã đi nhà vệ sinh rửa tay một lần, vừa trở về, ghế ngồi còn chưa ấm chỗ nha, cô còn nói muốn đi, chẳng phải là thận có vấn đề?
Mẹ Bình Phàm đã nói, lúc xem mắt nếu Bình Phàm thất lễ, bà sẽ lập tức cầm dao thái thịt xông tới đem Bình Phàm băm nhỏ.
Nghĩ đến con dao thái thịt của hồi môn của mẹ đã từng làm cho cha sợ đến mức đái ra cả quần, Bình Phàm không khỏi rùng mình một cái, quyết định sống chết chống đỡ tới cùng.
Nhưng nín tiểu thật sự là một khảo nghiệm ý chí của con người, không bao lâu sau, trán Bình Phàm bắt đầu toát mồ hôi lạnh, thân thể bất an đung đưa, hai gò má vốn trắng nõn bây giờ đã nóng lên đỏ ửng.
Trong đầu bắt đầu xuất hiện những chuyện từng xảy ra. Ví dụ một người đánh bài sợ mất vận may nên nín tiểu một giờ, kết quả vỡ bàng quang không may bỏ mình.
Bình Phàm cảm thấy, xem ra có khi mình sẽ trở thành người đầu tiên vì đi xem mắt mà chết.
Cô thậm chí còn nhìn thấy trên bia mộ websites lớp học của mình ghi rằng: xi xi cô nương, chết vì vỡ bàng quang.
Bình Phàm cong eo, hai mắt đẫm lệ.
Bàng quang ơi, cố chịu đựng a! ! !
Lúc Bình Phàm cảm thấy sắp sụp đổ đến nơi, Doãn Việt đối diện đột nhiên mở miệng: "Ngại quá, tôi đi rửa tay một chút."
Hallelujah [1]
Trong nháy mắt Bình Phàm cảm thấy cái vòng nhôm hợp kim inox trên đầu hắn còn sáng bóng hơn cả chúa Jesus.
Doãn Việt chân trước vừa đi, Bình Phàm lập tức đứng dậy, nói gấp đến độ hỗn loạn: "Xin lỗi, tôi cũng đi rửa tay một chút."
Nói xong lập tức kẹp chặt hai chân, như cô gái Nhật Bản mặc ki-mô-nô nện từng bước hỗn loạn bước nhanh tới phòng vệ sinh.
Cánh đồng nội tâm bất tận trong lòng cô có một giọng nói hô to: "Cha Châu Á, cha Châu Á, ngàn vạn lần không thể vỡ đê a! ! !"
Phía sau truyền đến giọng nói vui mừng của cô Bình Phàm: "Ai da, nhìn hai đứa nhỏ này xem, ngay cả đi tiểu cũng thống nhất với nhau như vậy, quả nhiên là người hữu duyên a! ! !"
Trong nháy mắt Bình Phàm lảo đảo một cái, thiếu chút nữa bão tố bắn ra vài giọt.
Rầm rầm rất không thục nữ xả toàn bộ nỗi buồn bên trong, Bình Phàm đi ra khỏi phòng rửa tay, chợt cảm thấy tứ chi giản ra, nội tâm bất tận, mênh mông biển rộng, xuân về hoa nở.
Ngồi lại vị trí không bao lâu thì Doãn Việt cũng đi ra.
Cũng không biết ai là canh thời gian rất chuẩn.
Hoạt động xem mắt tiếp tục được tiến hành.
Dù sao cũng có 24 lần kinh nghiệm lão làng, Bình Phàm tổng kết lại vài loại hình thức của xem mắt:
1 - Người tiến cử đem số điện thoại hoặc mã số chim cánh cụt [2] báo cho người trong cuộc, mặc kệ hai bên tự sinh tự diệt.
2 - Người tiến cử dẫn hai người trong cuộc tới một chỗ gặp mặt nhau sau đó mượn cớ tránh ra, mang hi vọng âm thầm quan sát tiến trình phát triển.
3 - Người tiến cử cùng đi ăn cơm uống trà cắn hạt dưa vui vẻ với người trong cuộc, đem tin tức hai bên công bố cho nhau.
Lần này xem mắt này thuộc về loại thứ ba.
Cũng tức là, đối với Bình Phàm mà nói, là loại nhẹ nhàng nhất.
Cả quá trình, cô chỉ cần giữ vững nụ cười thục nữ, khóe miệng hơi nâng lên, còn lại, giao cho người tiến cử thu xếp.
Lúc Bình Phàm cảm thấy sắp sụp đổ đến nơi, Doãn Việt đối diện đột nhiên mở miệng: "Ngại quá, tôi đi rửa tay một chút."
Hallelujah [1]
Trong nháy mắt Bình Phàm cảm thấy cái vòng nhôm hợp kim inox trên đầu hắn còn sáng bóng hơn cả chúa Jesus.
Doãn Việt chân trước vừa đi, Bình Phàm lập tức đứng dậy, nói gấp đến độ hỗn loạn: "Xin lỗi, tôi cũng đi rửa tay một chút."
Nói xong lập tức kẹp chặt hai chân, như cô gái Nhật Bản mặc ki-mô-nô nện từng bước hỗn loạn bước nhanh tới phòng vệ sinh.
Cánh đồng nội tâm bất tận trong lòng cô có một giọng nói hô to: "Cha Châu Á, cha Châu Á, ngàn vạn lần không thể vỡ đê a! ! !"
Phía sau truyền đến giọng nói vui mừng của cô Bình Phàm: "Ai da, nhìn hai đứa nhỏ này xem, ngay cả đi tiểu cũng thống nhất với nhau như vậy, quả nhiên là người hữu duyên a! ! !"
Trong nháy mắt Bình Phàm lảo đảo một cái, thiếu chút nữa bão tố bắn ra vài giọt.
Rầm rầm rất không thục nữ xả toàn bộ nỗi buồn bên trong, Bình Phàm đi ra khỏi phòng rửa tay, chợt cảm thấy tứ chi giản ra, nội tâm bất tận, mênh mông biển rộng, xuân về hoa nở.
Ngồi lại vị trí không bao lâu thì Doãn Việt cũng đi ra.
Cũng không biết ai là canh thời gian rất chuẩn.
Hoạt động xem mắt tiếp tục được tiến hành.
Dù sao cũng có 24 lần kinh nghiệm lão làng, Bình Phàm tổng kết lại vài loại hình thức của xem mắt:
1 - Người tiến cử đem số điện thoại hoặc mã số chim cánh cụt [2] báo cho người trong cuộc, mặc kệ hai bên tự sinh tự diệt.
2 - Người tiến cử dẫn hai người trong cuộc tới một chỗ gặp mặt nhau sau đó mượn cớ tránh ra, mang hi vọng âm thầm quan sát tiến trình phát triển.
3 - Người tiến cử cùng đi ăn cơm uống trà cắn hạt dưa vui vẻ với người trong cuộc, đem tin tức hai bên công bố cho nhau.
Lần này xem mắt này thuộc về loại thứ ba.
Cũng tức là, đối với Bình Phàm mà nói, là loại nhẹ nhàng nhất.
Cả quá trình, cô chỉ cần giữ vững nụ cười thục nữ, khóe miệng hơi nâng lên, còn lại, giao cho người tiến cử thu xếp.
SPONSORED CONTENT
by Mgid
98% phụ nữ đã loại bỏ căn bệnh giãn tĩnh mạch của họ!
Thỉnh thoảng còn có thể lỡ đễnh một chút, ví dụ như bây giờ, Bình Phàm đang len lén dời ánh mắt về phía cửa sổ.
Bọn họ hẹn gặp nhau tại một quán trà yên tĩnh nằm trong khu trung tâm náo nhiệt, ngồi ghế mây, sờ lên có một loại cảm giác nhẵn bóng mang phong cách cổ xưa. Nữ phục vụ mặc sườn xám màu xanh đi đi lại lại trong phòng làm cho góc áo động đậy, giống như một đám mây yên tĩnh chốn nhân gian.
Nơi này là nơi an nhàn, mà ngoài cửa sổ, lại là một thế giới khác.
Chủ nhật đầu tháng năm, đường dành riêng cho người đi bộ chật kín người, thần sắc bọn họ hoặc là vội vàng, hoặc là từ từ thanh thản.
Ánh mặt trời rất tốt, làm khuôn mặt của bọn họ in rõ ràng lên đôi mắt trong vắt của cô. Song, đối với Bình Phàm mà nói, mỗi khuôn mặt kia đều là xa lạ.
Việc mỗi tháng Bình Phàm cần phải làm là đi gặp một người xa lạ có thể trở thành chồng của mình, hao phí tinh lực cùng thời gian để đi tìm hiểu công việc của hắn, sở thích của hắn, quá khứ của hắn, gia đình của hắn.
Đóa hoa khát vọng nở rộ trong lòng, sau đó nó lại từ từ héo úa.
Phải bao nhiêu lần gặp mặt nữa mới có thể gặp được người chồng chân chính của mình?
Cô đã có thói quen đem những lần xem mắt thất bại trở thành một niềm vui thú, hoặc trêu chọc đối phương, hoặc tiến hành tự giễu.
Thật ra thì những thứ này, chẳng qua là cách thể hiện sự mệt mỏi khác biệt của cô.
Bởi vì, ngay cả khí lực an ủi chính mình cũng từ từ mất đi.
Đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt mãnh liệt từ đối diện bắn tới, nhạy cảm quay đầu, vừa vặn chống lại cặp mắt không rõ cảm xúc của Doãn Việt.
Bình Phàm giống như bị nước nóng làm phỏng tay, hô hấp căng thẳng, vội vàng cúi đầu.
Cảm thấy... cảm thấy hình như Doãn Việt đã nhìn chằm chằm mình hồi lâu.
Bình Phàm trầm tư một hồi lâu, rốt cuộc nước mắt tràn mi, cánh đồng nội tâm bất tận một lần nữa nổi lên bão tố kêu rên một tiếng: "Suất ca à, cuối cùng anh cũng cảm thấy tôi nhìn quen mắt rồi sao! ! !"
-----------
[1] Hallelujah, Halleluyah, hoặc Alleluia là tán thán từ, dùng để ca ngợi Thiên Chúa, để bày tỏ niềm hân hoan vui mừng và cám ơn vì được nhiều ơn lành của Thiên Chúa, dùng để diễn tả sự vui mừng cuồng nhiệt đến tột độ và sự cảm tạ hết sức chân thành vì được Thiên Chúa luôn phù hộ và ban tràn đầy vô số ơn thiêng.
[2] Chim cánh cụt hay QQ : một chương trình chat của Trung Quốc
Nhưng Bình Phàm thật sự rất đau lòng.
Dù nói thế nào, lúc ấy cô cũng được xem là cổng nhà khiêm bạn cùng bàn của Phương Nhan - người trong lòng Doãn Việt. Trên căn bản mỗi lần hắn tìm Phương Nhan, cô sẽ ở bên cạnh làm phông nền thịt cho hai người.
Coi như là làm bóng đèn, nhưng nhìn suốt ba năm, cho dù không hiểu được nó là bốn mươi vôn hay sáu mươi vôn thì tròn hay dẹp cũng nên có chút ấn tượng chứ.
Nhưng ngồi lâu như vậy, ngay cả bệnh trĩ cũng thiếu chút nữa trở thành tội phạm quan trọng, nhưng nhìn bộ dạng Doãn Việt mà xem, có khi hắn còn cầm con chuột rà soát lại tập hồ sơ trong đầu, cố gắng tìm xem nhân vật đang ngồi trước mắt hắn đây tên gì.
Bình Phàm thề, lúc mình xuống mồ nhất định phải dấu nhiều tiền vàng tiền bạc mang xuống hối lộ Diêm vương để kiếp sau mình có được một khuôn mặt đẹp đến dao động lòng người hoặc là xấu đến kinh thế hãi tục.
Cũng không thể cứ tiếp tục kéo dài cuộc cách mạng khảo nghiệm trí nhớ của quần chúng mãi.
Như vậy rất uể oải, bàng quang Bình Phàm lại bắt đầu căng trướng báo động.
Chủ yếu là mới vừa rồi trong lúc vô tình, lại hai chén trà nữa vào bụng.
Hơn nữa lần này thế nước rất hung hăng, trong vòng một phút ngắn ngủn, Bình Phàm liền tiến vào giai đoạn đổ mồ hôi lạnh.
Hôm nay cô tuyệt đối sẽ bị chết vì trúng độc nước tiểu, Bình Phàm tin chắc.
Lúc hồng thủy lên tới cảnh giới cao nhất, cô vô cùng liều lĩnh muốn vọt tới phòng vệ sinh ngay.
Song, nghĩ đến dao thái thịt loang lổ vết máu lóe tia sáng lạnh trong bóng tối của mẹ Bình Phàm, Bình Phàm nhất thời đem ý niệm không muốn sống trong đầu cho qua.
Giờ phút này, tính mạng xi xi cô nương nguy hiểm trong sớm tối.
Lúc lỗ tai Bình Phàm vì nghẹn đến khó chịu mà trở nên đỏ hồng, Doãn Việt lại lần nữa mở miệng: "Ngại quá, tôi lại muốn đi vệ sinh một chút."
Tạ thần Giehova! ! ! [3]
Bình Phàm cảm động đến nước mắt sắp trở thành bão tố, lần này cô ngay cả nói cũng không kịp nói, trực tiếp đi theo Doãn Việt mắt hướng về phía biểu tượng toilet phóng đi.
Phía sau, lần nữa giọng nói của cô Bình Phàm truyền đến: "Hai đứa nhỏ này, ngay cả bàng quang cũng hợp làm một rồi hay sao? Sau này kết hôn, lúc mua nhà nhất định phải chọn mua cái có hai phòng vệ sinh, nếu không nhất định sẽ đánh nhau, ừ, đến lúc đó phải nhắc nhở bọn họ."
Lần này, Bình Phàm ngay cả thời gian lảo đảo cũng không còn.
AdsBó hoa tươi chúc mừng : Khỏe Khoắn
Nhưng Bình Phàm thật sự rất đau lòng.
Dù nói thế nào, lúc ấy cô cũng được xem là cổng nhà khiêm bạn cùng bàn của Phương Nhan - người trong lòng Doãn Việt. Trên căn bản mỗi lần hắn tìm Phương Nhan, cô sẽ ở bên cạnh làm phông nền thịt cho hai người.
Coi như là làm bóng đèn, nhưng nhìn suốt ba năm, cho dù không hiểu được nó là bốn mươi vôn hay sáu mươi vôn thì tròn hay dẹp cũng nên có chút ấn tượng chứ.
Nhưng ngồi lâu như vậy, ngay cả bệnh trĩ cũng thiếu chút nữa trở thành tội phạm quan trọng, nhưng nhìn bộ dạng Doãn Việt mà xem, có khi hắn còn cầm con chuột rà soát lại tập hồ sơ trong đầu, cố gắng tìm xem nhân vật đang ngồi trước mắt hắn đây tên gì.
Bình Phàm thề, lúc mình xuống mồ nhất định phải dấu nhiều tiền vàng tiền bạc mang xuống hối lộ Diêm vương để kiếp sau mình có được một khuôn mặt đẹp đến dao động lòng người hoặc là xấu đến kinh thế hãi tục.
Cũng không thể cứ tiếp tục kéo dài cuộc cách mạng khảo nghiệm trí nhớ của quần chúng mãi.
Như vậy rất uể oải, bàng quang Bình Phàm lại bắt đầu căng trướng báo động.
Chủ yếu là mới vừa rồi trong lúc vô tình, lại hai chén trà nữa vào bụng.
Hơn nữa lần này thế nước rất hung hăng, trong vòng một phút ngắn ngủn, Bình Phàm liền tiến vào giai đoạn đổ mồ hôi lạnh.
Hôm nay cô tuyệt đối sẽ bị chết vì trúng độc nước tiểu, Bình Phàm tin chắc.
Lúc hồng thủy lên tới cảnh giới cao nhất, cô vô cùng liều lĩnh muốn vọt tới phòng vệ sinh ngay.
Song, nghĩ đến dao thái thịt loang lổ vết máu lóe tia sáng lạnh trong bóng tối của mẹ Bình Phàm, Bình Phàm nhất thời đem ý niệm không muốn sống trong đầu cho qua.
Giờ phút này, tính mạng xi xi cô nương nguy hiểm trong sớm tối.
Lúc lỗ tai Bình Phàm vì nghẹn đến khó chịu mà trở nên đỏ hồng, Doãn Việt lại lần nữa mở miệng: "Ngại quá, tôi lại muốn đi vệ sinh một chút."
Tạ thần Giehova! ! ! [3]
Bình Phàm cảm động đến nước mắt sắp trở thành bão tố, lần này cô ngay cả nói cũng không kịp nói, trực tiếp đi theo Doãn Việt mắt hướng về phía biểu tượng toilet phóng đi.
Phía sau, lần nữa giọng nói của cô Bình Phàm truyền đến: "Hai đứa nhỏ này, ngay cả bàng quang cũng hợp làm một rồi hay sao? Sau này kết hôn, lúc mua nhà nhất định phải chọn mua cái có hai phòng vệ sinh, nếu không nhất định sẽ đánh nhau, ừ, đến lúc đó phải nhắc nhở bọn họ."
Lần này, Bình Phàm ngay cả thời gian lảo đảo cũng không còn.
SPONSORED CONTENT
by Mgid
Chữa lành giãn tĩnh mạch không tốn thời gian
Lần nữa tứ chi giản ra, nội tâm bất tận, mênh mông biển rộng, xuân về hoa nở, Bình Phàm trở về chỗ của mình, nhìn chén trà của Doãn Việt mới uống hơn một nửa, trong lòng động một cái, trong đầu nhất thời xuất hiện một tầng tư tưởng phấn hồng nhàn nhạt.
Doãn Việt thu hút sự chú ý cùng xử sự như vậy nguyên do không giống như điều cô nghĩ.
Chẳng lẽ... Hắn nhìn thấu bối rối của cô, muốn giúp cô giải vây?
Vừa nghĩ như vậy, nơi nào đó trong nội tâm liền nhoi ra một điểm nho nho, mầm giống bắt đầu được gieo.
Cho dù hai người tiến cử có văng nước miếng kinh người như thế nào thì tiệc trà xã giao này cũng phải kết thúc. Dựa theo lệ xem mắt quốc tế, các cô hướng về phía hai nhân vật chính thi nhau chớp mắt, tùy tiện tìm cớ rồi để bọn họ lại bồi dưỡng tình cảm cho thật tốt.
Các cô vừa đi, Bình Phàm cùng Doãn Việt liền rơi vào trạng thái trầm mặc.
Lúng túng gian nan, Bình Phàm cảm thấy trầm mặc kéo dài một giây thì nhiệt độ cơ thể mình lại tăng thêm một độ.
May mà Doãn Việt mở miệng, giọng nam có chút trầm thấp cùng thuần hậu: "Trao đổi số điện thoại di động trước chứ."
Đúng rồi, trao đổi số điện thoại di động cũng là lệ cũ của xem mắt quốc tế.
Trao đổi xong, trầm mặc lại bắt đầu .
Cả đời Bình Phàm sợ nhất đúng là lúng túng, cho nên cô vắt hết óc muốn nghĩ ra một đề tài tốt để sưởi ấm không khí.
Giả vờ rộng rãi vỗ vỗ bả vai hắn nói, huynh đệ đã lâu không gặp có còn nhận ra tôi đây là bạn học cũ nữa hay không, hay là giả vời bừng tỉnh đại ngộ nói, a, trước kia có phải cậu học chung một trường trung học với tôi không?
Trong đầu đang ném tiền xu lựa chọn thì Doãn Việt lại nhận điện thoại.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hắn cắt đứt, sau đó lấy một câu nói kết thúc vấn đề lựa chọn khó khăn của Bình Phàm: "Thật xin lỗi, trong cục có việc gấp, tôi phải đi trước một bước."
Để lại tiền trà, hắn bước nhanh rời đi, kết thúc cuộc xem mắt này.
-----------
[3] Vị thần tối cao trong đạo Do Thái
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro