Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18


[Nhân vì có thương tích trong người, lúc này Mục Hạc đứng ở phía sau, một mực nắm chặt góc ống tay áo của Tạ Tri Vi. Hắn có tư chất thượng thừa, hơn nữa có Nhiếp Đình âm thầm chỉ điểm, mới ngắn ngủn mấy ngày đã đạt tới tu vi của một đệ tử bình thường.

Ngay cả vết thương ở chân cũng trong một đêm khôi phục được tám phần.

Lúc này đứng trên thân kiếm, hắn hoàn toàn không còn đông ngã tây nghiêng, nhưng ma xui quỷ khiến, hắn vẫn dính sát vào phía sau lưng của Tạ Tri Vi.

Tạ Tri Vi vẫn như cũ mặc một bộ đạo bào xanh đen, giặt rất sạch sẽ, phía trên còn có mùi trúc diệp thơm ngát của Tuế Hàn Cư bị lây nhiễm từ năm này qua tháng khác.

Mục Hạc nhịn không được nhẹ nhàng ngửi một chút, cảm thấy phong thái một tiên nhân nên có cũng chỉ đến mức này mà thôi.

Ngay lập tức hắn lại cảm thấy loại hành vi này của mình rất kỳ quái. Hắn dần dần tiếp nhận sự thật là mình kính ngưỡng và tín nhiệm Tạ Tri Vi, tuy rằng không đến mức như mèo thấy mỡ, dù sao cũng là ở ngay bên cạnh đúng không?

Mục Hạc bị cái thí dụ này làm cho giật nảy mình.

Hắn nhớ lúc mẹ hắn vẫn còn sống, có một lần thở phì phì từ trên sân khấu đi xuống, một bên tháo trang sức một bên lẩm bẩm: “Một đám nam nhân thúi, cứ như mèo thấy mỡ, lúc nào cũng muốn đụng chạm người khác.”

Mục Hạc còn đang sững sờ, bỗng nghe Tạ Tri Vi nhắc nhở hắn: “Đồ đệ đứng vững, sắp đáp xuống đất.”]

Cửu Châu Vương thở dài :"Hạc nhi quả nhiên vẫn nhớ nàng nhất , Chiếu Thủy"

[Hắn lập tức lấy lại tinh thần, “Dạ, sư tôn.”

Hắn phát hiện, dường như mỗi lần nghĩ tới sư tôn đều sẽ nghĩ đến mẹ. Có lẽ hắn có ý nghĩ và hành động khác thường đối với sư tôn là bởi vì mẹ hắn đã không còn, bỗng nhiên có một người đối tốt với hắn nên nảy sinh ra ỷ lại mà thôi.

Hình như loại ỷ lại này cũng không có gì không tốt.

Ghế của chưởng môn không có người ngồi, chỉ có một nam tử mặc áo bào xám ngồi trên ghế bên cạnh, vừa thấy Tạ Tri Vi tiến vào, hắn ta chậm rãi đứng dậy.

“Tạ chân nhân, ngưỡng mộ đã lâu.”

Người này dáng người cao lớn, diện mạo anh tuấn. Chỉ tiếc có chút mũi ưng, ánh mắt trong lúc lơ đãng toát ra chút vẻ hung ác nham hiểm, khiến hắn ta bị trừ không ít điểm.

Minh Không, đệ nhất trưởng lão của Huyền Vân Kiếm Phái, trợ thủ đắc lực của chưởng môn Thẩm U.

Tạ Tri Vi gật đầu nói: “Vị này chắc hẳn là Minh Không trưởng lão?”

Minh Không đánh giá sơ lược Tạ Tri Vi một phen, cười nói: “Tạ chân nhân ẩn cư nhiều năm vậy mà cũng biết tên của tại hạ, thật là vinh hạnh.”

“Minh Không trưởng lão quá khiêm tốn rồi.”

Người ở phía sau lúc này cụp mi rũ mắt đứng qua một bên, mím môi thật chặt, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn nhu thuận.

Nhiếp Đình ở bên trong Hắc Liên cảm nhận được hơi thở của kẻ thù, sôi trào lệ khí,Mục Hạc nắm chặt nắm tay kiềm nén]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro