Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17

[Chỉ trong nháy mắt, mấy con cá vàng kia đã không có động tĩnh, hiển nhiên là chết rồi.

Một ao cá vừa mới còn trong suốt thấy đáy, lúc này đục ngầu đen kịt bốc mùi tanh hôi nồng nặc.

Biến cố xảy ra khiến Sở Tri Thị hít một hơi khí lạnh, nhìn về phía Tạ Tri Vi: “Sư huynh, đan dược này là do tứ sư huynh đưa sao?”

Tạ Tri Vi bình tĩnh nhìn toàn thân cá vàng nổi lên ban đỏ, dù chưa trả lời, gương mặt đã lộ vẻ bi thương.

Sở Tri Thị khó được nghiêm túc một lần: “May là đồ đệ của sư huynh trượt tay để rơi hết xuống ao, nếu bị hắn ăn phải, chỉ sợ……”

Mục Hạc lúc này giống như mới sực nhớ ra, kinh hô một tiếng. Thấy ánh mắt Sở Tri Thị rơi trên người mình, hắn cuống quít che miệng tỏ vẻ vô cùng hiểu chuyện, không hề phát ra thêm một tiếng vang nào nữa. Thế nhưng, mặc dù hắn cố gắng đứng thẳng tắp, vẫn nhịn không được run lên bần bật.]

Sở Tri Thị bĩu môi :"Đúng là làm bộ"


[Tình thế có chút nghiêm trọng, đôi sư đồ này vẫn duy trì yên lặng không nói gì. Sở Tri Thị thở dài, lắc đầu nói: “Thật là có sư phụ nào tất có đồ đệ đó.”

Tạ Tri Vi cũng thở dài, đặt tay lên đầu Mục Hạc vỗ nhè nhẹ hai cái.

Sở Tri Thị hỏi hắn: “Sư huynh, kế tiếp huynh có dự tính gì không?”

Khóe miệng Tạ Tri Vi hơi nhếch một chút, lui về sau hai bước, tiếp tục vùi đầu lau kiếm.

Mục Hạc thật cẩn thận quan sát nét mặt của Tạ Tri Vi, thấy sắc mặt hắn tuy vẫn bình tĩnh như cũ nhưng đáy mắt có nhàn nhạt đau thương. Hắn hít một hơi thật sâu, đi qua, bái một cái rồi nói: “Sư tôn, vừa nãy đệ tử cái gì cũng chưa nhìn thấy.”

Tạ Tri Vi dừng động tác, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.]

[Tạ Tri Vi nở nụ cười với Mục Hạc, giọng ôn hòa nói: “Vi sư có được đồ đệ như ngươi rất là vui mừng.”

Mục Hạc ngượng ngùng cười cười, ánh mắt vô cùng trong sáng: “Có thể được sư tôn thu nhận, là phúc phận lớn nhất cả đời này của đệ tử.” Người bên ngoài hãy nhìn đi, ta là đồ đệ duy nhất của sư tôn, cũng chỉ có ta mới hiểu được sư tôn yêu gì ghét gì. Ta có rất nhiều thủ đoạn có thể báo thù cho chính mình, cho sư tôn hết giận, cũng có thể giữ gìn tâm tình cho sư tôn!

Sở Tri Thị sửng sốt nhìn hai người bọn họ nói chuyện như bên cạnh không có ai, sau một lúc lâu, vung tay áo, “Thôi thôi thôi, các người vui vẻ thì tốt. Ta tới đây chẳng qua chỉ để mang con súc sinh này về nuôi dùm cho các người, quan tâm làm gì cho mệt.”

“Vất vả cho đệ.” Tạ Tri Vi gật đầu với hắn, có chút cầu xin nói, “Mới vừa rồi cái gì tiểu sư đệ cũng chưa nhìn thấy, có đúng không?”

“Huynh……” Sở Tri Thị chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng lời cự tuyệt lại nói không nên lời. Sau một lúc lâu, gật đầu “Ừ” một tiếng, thở dài, “Không hổ là nhị sư huynh.”

Sau đó hắn mang theo “Cẩu” xoay người ngự kiếm mà đi.

Mục Hạc nói: “Xin sư tôn đợi một lát, đệ tử đi lấy hành lý.”

Mục Hạc khập khiễng đi vào nhà, giọng thấp như muỗi kêu nói một tiếng: “Đa tạ tiền bối.”

Bên trong thần thức Hắc Liên hiện ra, Nhiếp Đình chậm rãi nói: “Chủ ý này của ngươi rất không tồi. Tuy Bạch Kiến Trứ không động tay chân với đan dược, nhưng khó bảo đảm lần sau sẽ không hại ngươi. Lúc này coi như cho Tạ Tri Vi một cái nhắc nhở, ha ha, chết có mấy con cá vàng mà hắn cũng khổ sở như vậy.”

Mục Hạc nhỏ giọng nói: “Sư tôn vốn có tấm lòng nhân hậu.”]

Độ Sinh chấp tay cảm thán :"Tạ chân nhân thật là có tấm lòng nhân hậu. Cá vàng chết cũng làm ngài ấy cảm thấy đau lòng"

Cửu Châu Vương khinh thường nói :"Ta lại cảm thấy , hắn bản tính đàn bà thì có "

Sở Tri Thị tính hùa theo Độ Sinh nâng bốc nhị sư huynh mình thì nghe Cửu Châu Vương đâm chọc máu đều sôi :"Ngươi nói lại cho ta nghe. Mẹ nó , ngươi nói ai tính đàn bà. Ngươi mới là tính đàn bà. Sư huynh ta nhân từ độ đức. Vô miệng ngươi thì thành cái gì hả? "

Cửu Châu Vương :"Ta thấy sao thì nói vậy. Đường đường là một tên nam nhân , chỉ vài con cá chết mà đã phản ứng như vậy. Không đàn bà thì gì? "


Mục Hạc không vui nhíu mày kéo kéo ống tay áo Cửu Châu Vương :"Phụ thân"

Cửu Châu Vương nghe hắn gọi thì không tranh chấp Sở Tri Thị nữa.

Nhan Tri Phi kéo Sở Tri Thị lại :"Tri thị , được rồi. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro