02
[ Xem ảnh thể nội dung là 'Akutagawa hôm nay cũng ở diễn kịch'. ]
'Nhân vật chính là Akutagawa sao.' Atsushi thầm nghĩ, bản thân lại không nhịn được mà nhìn xung quanh.
Chính là người cậu đang tìm lại không thấy ở đây.
'Cảng hắc họa khuyển.'
Trong đầu của những người tại đây đều hiện lên hình ảnh một con người điên cuồng, năng lực không hề phủ nhận là rất mạnh nhưng bản thân cơ thể lại rất yếu ớt, tựa như một cành hoa tàn chuẩn bị thổi bay.
'Thỏ tai cụp-kun sao...' Ranpo nhíu mày, xoa xoa mi tâm. 'Chẳng thể suy luận được gì cả.'
'Thật là khó chịu mà.'
Ánh mắt lúc nãy còn hưng phấn của Dazai ngay lập tức thay thế bằng sự chán chường, 'Akutagawa sao, là về cuộc đời của cậu ta đi... thật là chán mà, mình đã biết hết rồi còn đâu.'
Thở dài một hơi, Dazai vẫn cố căng mắt ra mà xem quá khứ của cậu học trò mà mình đã từ lâu nhìn thấu này.
'Thay vì ngồi đây xem một bộ điện ảnh chán chết như vậy thì mình thà nhảy sông mười lần còn hơn.'
"Akutagawa? Đó là ai vậy?" Itadori nói lên suy nghĩ của những người tại thế giới mình.
Megumi ngẫm nghĩ, "Chắc không phải là người của thế giới chúng ta đâu." chợt dừng lại, cậu đánh mắt sang đám người lạ mặt mà mình chưa bao giờ chạm mặt đang ngồi ở dãy bên kia.
Đôi mắt xanh đậm hàm ý thầm nói, "Có lẽ sẽ có người biết đấy..."
Itadori Yuuji: ngơ ngác?
Gojo Saturu xoa xoa cằm, hơi chút giương lên hứng thú, "Yuuji nha, em không thấy cái họ Akutagawa này rất quen tai sao?"
Itadori giật mình khi nghe lời người thầy nói, chợt cậu cũng xoa cằm tự hỏi, "Đúng là nghe quen thật."
"Giống với văn hào Akutagawa Ryuunosuke ghê." Nobara phát ra tiếng cảm thán.
Maki gật gù, "Đúng thật là cái họ Akutagawa này rất hiếm thấy."
"Xem xuống là chẳng biết sao." Zenin Mai chống cằm, cô ngồi bên cạnh người chị của mình, nói.
'Văn hào Akutagawa Ryuunosuke?' những người tại thế giới Văn Hào Dã Khuyển thầm ngạc nhiên, nhưng họ rất nhanh che giấu sự tò mò của mình dưới đáy mắt.
'Tên đúng là giống thật, nhưng văn hào sao... chắc là trùng hợp thôi.'
Từng dòng chữ cùng hình ảnh trên màn hình di động phát ra, điểm thêm chút ánh sáng bên trong căn phòng rộng lớn nhưng lại u tối này.
【 Chuẩn bị báo thù xóm nghèo cuồng khuyển gặp được trong đêm đen nghịch ánh trăng cột lấy băng vải hắc y thanh niên.
"Ngươi có thể cho ta sinh tồn ý nghĩa sao?"
"Có thể cho ngươi."
Hắn trơ mắt nhìn đối phương cho chính mình phủ thêm một kiện áo khoác.
—— nhưng mà, ai cũng không biết, giấu ở bên trong thân xác vô tâm cuồng khuyển ấy, chính là linh hồn tự do dùng cô độc đôi mắt nhìn cái kia không kiềm chế được khóc thảm thiết thể xác.
Tên là Akutagawa Ryunosuke linh hồn cảm nhận được sợi tơ vận mệnh đem hắn toàn bộ đều chặt chẽ trói trụ, hắn nhìn chính mình thể xác giống như giật dây rối gỗ, chỉ có thể bị giả thiết kịch bản kiềm chế thể xác mà đong đưa tứ chi. 】
【 Này hết thảy, thật không xong đâu......】
Một đoạn hình ảnh cứ như vậy mà cắt ra làm tất cả những người ở đây đều yên lặng.
Không gian tĩnh mịch nay lại càng thêm u ám, tiếng hít thở thật sâu vang lên cũng dễ dàng bị nghe thấy.
Itadori Yuuji xoa xoa cẳng tay đã trở nên lạnh lẽo chẳng biết tự bao giờ, run giọng nói, "Cảm giác thật kì lạ..."
Giống như là cậu đang tự mình trải qua một hồi dung nham lửa bỏng vậy.
"Sát khí đúng là kinh thật." Panda lẩm bẩm, lông gấu trúc cũng sắp dựng đứng tới nơi.
Những người tại đây không nhịn được mà gật gù, quả thực, không biết vì sao họ lại có chút ớn lạnh ở lưng như vậy khi đối diện với một đoạn nhỏ hình ảnh đó thôi nữa.
"A, nhưng mà..." Nobara nhìn người đàn ông tóc nâu tại hàng ghế của mình, chỉ cách vài cái ghế thôi đã chạm mặt, "Người này giống như là người tóc nâu bên trong phim nha?"
Dazai Osamu nheo lại con kia diều sắc đôi mắt, khuôn mặt điển trai hơi hơi nghiêm túc, bộ dáng cà lơ phất phơ như nãy biến mất đâu, chỉ còn là nghiêm trọng đền bù.
Giống như là có cái gì đó vượt qua khỏi lòng bàn tay của hắn vậy.
Hắn nghe được câu nói của Nobara, nhưng hơi đâu tâm trí để tâm chứ?
"Quả thực là rất giống, nhưng sắc thái có chút khác biệt quá đi?" Kasumi Miwa không nhịn được mà lẩm bẩm.
Người đàn ông tóc nâu này bên ngoài này bộ dáng rất không nghiêm túc giống Gojo-sensei vậy, nhưng nhìn như thế nào vẫn rất hiền lành, còn người bên trong hình ảnh lại trông rất đáng sợ như đã chìm sâu vào bóng tối rồi ây.
Cô không nhịn được mà suýt xoa, cơn ớn lạnh dọc sống lưng vẫn đang âm ỉ.
'Đó là- Dazai-san!?' Atsushi chấn động tưởng, người đã dẫn dắt cậu không ngờ lại có quá khứ đen tối như vậy.
'Nhưng mà Akutagawa...' cái kia tóc đen lại có chút chấm trắng dưới đuôi tóc hài đồng, yếu ớt tưởng một tay là có thể bẻ gãy như vậy là Akutagawa lúc nào cũng muốn chém giết mình với năng lực Rashomon tàn độc đó sao?
Hình ảnh đánh sâu vào quá lớn làm não bộ cậu ngừng hoạt động một lát.
Trên màn hình vẫn tiếp tục truyền tin.
【 Như thế nào là 【 Rashomon 】.
Ở hắn lần đầu tiên đối với Gin hỏi ra vấn đề này khi, hắn vẫn cứ nhớ rõ Gin khi đó ánh mắt, nàng dùng một loại ánh mắt rất ít thấy kì dị nhìn hắn. Ánh mắt kia như là nghe được hắn đang hỏi vì cái gì quả táo xuống phía dưới lại lăn mà không phải hướng về phía trước bay như vậy cổ quái lại vô ý nghĩa vấn đề.
"Rashomon chính là ca ca năng lực nha."
Có thể làm quần áo biến hình năng lực, ở bọn họ cái này tiểu đoàn thể chỉ có hắn có được như vậy kỳ dị năng lực. Nhưng Akutagawa cũng không phải muốn hỏi cái này, hắn đương nhiên biết 【 Rashomon 】 là hắn đặc thù năng lực.
Vấn đề ở chỗ vì sao là 【 Rashomon 】, hoặc là nói hắn trong miệng 【 Rashomon 】 đến tột cùng nơi phát ra với nơi nào.
Akutagawa còn muốn nói cái gì, chính là muội muội giây tiếp theo dường như liền phảng phất cái gì đều quên hết, ân cần mà kéo lê trên mặt đất một cái bị vứt bỏ tấm ván gỗ, dùng nó nỗ lực đè tại ngói đỉnh bị mưa dột.
Đây là xóm nghèo, mà bọn họ sở cư trú địa phương cùng với nói là một khu nhà phòng ở không bằng nói là dùng một ít tấm ván gỗ cùng bị vứt đi báo chí mà tạo thành chấp vá lung tung lều, Akutagawa cảm giác được lạnh băng giọt mưa từ trên bầu trời rơi xuống, hắn theo bản năng mà phát động năng lực.
Trên người xám xịt vải dệt nhanh chóng giơ lên, hình thành một cái như là che đậy vật ô che mưa che ở đỉnh đầu hắn.
Thật sự là kỳ quái, từ lúc ban đầu khi có kí ức liền sinh hoạt ở như vậy xóm nghèo, mà bị gọi không có cảm tình hài tử, hắn vì sao sẽ bỗng nhiên nghĩ vậy dạng một cái cổ quái vấn đề.
Gin đã bắt đầu lo lắng chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai, nàng khẩn trương nhìn còn lại đồng bạn đang dựa gần nhau nói chuyện, Akutagawa theo muội muội ánh mắt xem qua đi, lại không có nhiều ít cảm tình dao động.
Hắn vào giờ phút này, giống như là bị người dùng một gáo nước ấm nóng bỏng thêm thức ăn đổ xuống.
Hắn nhớ không nổi quá xưa kí ức, như thế nào đến xóm nghèo, như thế nào phát hiện chính mình năng lực, như thế nào có được đồng bạn...
Giống như bị một lực mạnh mẽ mà lột đi vỏ thân cây, lưu lại chỉ là mảnh không da tái nhợt.
Akutagawa cảm thấy một loại rất kỳ quái kinh ngạc—— hắn thế nhưng hiện tại mới nghĩ vậy sự kiện, cùng với hắn cư nhiên có kinh ngạc loại này tình cảm. 】
"Quả thực rất là kì lạ..." Atsushi nhíu mày, "Rashomon chẳng phải là Akutagawa năng lực sao?"
"Atsushi, Akutagawa không phải là hỏi như vậy vấn đề. Hắn chỉ đang hỏi, tại sao mình lại sinh ra đã có nhận thức lẫn tên của một loại năng lực như vậy. Hơn nữa, bản thân kí ức của hắn không biết tại sao lại mất." Kunikida trầm tư nói ra suy luận của mình. Càng nói, mày hắn càng nhăn lại sâu hơn một đoạn.
Cũng bởi vì, trước câu hỏi của Akutagawa, bọn họ cũng không nghĩ được như vậy sâu xa vấn đề.
Năng lực tên tại sao lại có? Từ lúc bắt đầu liền giống như đã định sẵn một cái tên như vậy cho họ rồi, sao lại có chuyện vô lí như thế?
Tâm tình của những siêu năng lực gia tại đây thật sự là càng xuống dốc thêm.
Dazai đảo mắt quan sát một lượt bên Port Mafia, như dự đoán, nhân vật chính Akutagawa hiện tại đang không ở.
Dazai miễn cưỡng đánh lên tinh thần, ở một bản tính nào đó, hắn xác thực là một cái người rất kì quái. Bản thân lại chán ghét những chuyện phiền toái, nhưng lại mong có một sự việc nào đó ngoài ý liệu xuất hiện.
Higuchi Ichiyo kích động mà hét lên một tiếng, "Tiền bối a!!" Là khi còn nhỏ tiền bối đâu!!
"Ca..." Akutagawa Gin ngồi bên cạnh nàng, thiếu nữ hiện tại đang diện trên mình một cái váy trắng tinh khôi, làm bản thân thêm phần ôn hòa. Nhìn như vậy còn nhỏ ca ca, nàng không dấu đi một chút hồi tưởng.
Chính là- vì cớ gì nàng lại không nhớ lúc ấy anh ấy đã hỏi đâu?
Atsushi nhìn tình trạng của Akutagawa như vậy, không nhịn được mà ngừng thở vài giây.
'Đây là cuộc sống trước kia của Akutagawa ư? Trước khi trở thành như vậy không phệ cuồng khuyển, hắn đã trải qua một cuộc sống tồi tệ như thế sao?'
Nakajima Atsushi lúc trước liền vẫn luôn sinh hoạt trong cô nhi viện, dù là bị nhốt lại vì chính năng lực của bản thân, bị đuổi ra ngoài, khoảng thời gian lang bạt đầy khó khăn rồi bị võ trang trinh thám xa thu lưu, hắn vẫn chưa bao giờ gặp qua như vậy rách nát địa phương.
"Đây là khu ổ chuột?" Momo Nishimiya lẩm bẩm.
"Tình trạng thiệt là tồi tệ..." Shoko Ieri phát ra tiếng cảm thán.
Aoi Todo xoa cằm, "Ta chưa từng thấy qua như này một khu ổ chuột, là của thế giới khác sao?"
"Chắc có lẽ là vậy." Kokichi Muta thầm đáp.
Bản thân hắn lại nhìn vào lòng bàn tay mình, nó trở nên thật hoàn hảo, nguyên vẹn như lúc bắt đầu làm hắn ngỡ như việc mình đã chết chẳng qua chỉ là giấc mơ thôi vậy. Nơi đây có thể hút được những kẻ đáng ra đã chết như hắn ư?
Thật đúng là một không gian khủng bố mà...
"Dị năng lực..." chỉ có duy nhất Gojo Satoru là chú ý điểm đặc biệt này, "Là một cái thế giới khác loại năng lực sao..." hắn nhếch lên khóe miệng, 'Đúng là ngày càng thú vị.'
Ở mặt sau người Nga nhóm thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, chăm chú nhìn màn hình chiếu ra từng lời đều dẫn phát tới hứng thú của họ.
Dostoevsky cười như không cười nhìn màn hình, thật đúng là một câu hỏi hay a... Năng lực đã khắc vào linh hồn khi ta được sinh ra, mà dị năng lại dẫn phát tới rất nhiều tai nạn. Đó là tội ác, là khởi nguồn chi nguyên, vô số người ham muốn lại thiệt mạng, chia ly.
Hắn giương lên một cái sởn tóc gáy tươi cười.
【 Nước mưa theo vải dệt mà nhỏ từng giọt rơi xuống, Akutagawa bổn tính toán thế muội muội cùng đồng bạn gác đêm, phòng ngừa ban đêm có địch nhân đến c·ướp đoạt bọn họ 'che mưa nơi ở'.
Nhưng hắn mí mắt lại không tự chủ được mà buông xuống.
Hắn ngủ rồi.
Hắn đứng ở trung tâm, dưới chân như là dẫm lên trong suốt mặt đất. Akutagawa ngữa đầu nhìn đem hắn vờn quanh trung tâm là thật lớn kệ sách, sách vở được sắp hàng chỉnh tề lập lòe ra mỏng manh quang.Hắn biết thư, đó là ở xóm nghèo cực kỳ trân quý, so đồ ăn còn trân quý đồ vật.
Bởi vì đồ ăn là có thể bị c·ướp đi, nhưng là thư đại biểu tri thức không phải.
Đường giá trị so giống nhau đồ ăn trân quý, bút chì cùng sách vở giá trị so thịt cùng đường càng cao, càng là ly cơ sở sinh tồn xa xôi sự vật càng trân quý, tựa hồ có được những cái đó, liền so gần đơn giản sinh tồn người muốn càng cao nhất đẳng.
Akutagawa lại phát hiện một sự kiện rất kỳ quái, hắn có thể biết chữ, nhưng hắn chưa bao giờ có nghĩ tới việc hắn là như thế nào học được này đó tự.
Hắn nhìn đến một nơi trong loạt kệ sách, ánh mắt ngừng ở gáy sách sườn ba cái chữ Hán.
【 Rashomon 】】
"Một cái sách có tên trùng với dị năng lực?" Yosano Akiko nghi hoặc hỏi, "Hoặc là..." nàng nghĩ tới một cái đáp án không tưởng.
"...Dị năng lực thành thư." Ranpo hộc ra một câu như trong suy nghĩ của nàng, hắn nói, khó khăn với tông giọng như vừa nhả ra một cái xương cá to đùng bị mắc kẹt trong cổ họng vậy.
Ranpo khó có thể cẩn thận quan sát một phen, như trong tưởng tượng của hắn, chẳng thể suy luận ra được điều gì cả. Hắn khó chịu tặc lưỡi vò đầu, thật đúng là đáng ghét mà!
'Song dị năng?' Dazai chăm chú suy nghĩ.
"Đó là gì?!" Nakajima Atsushi không nhịn được hoảng hốt thét lên, "Là dị năng sao!?"
"Hai tầng dị năng, đây là khó có thể tưởng tượng sự tình mà..." Kunikida thầm nghĩ.
"Thủ lĩnh." Nakahara Chuuya nghiêm túc quan sát lấy vị thủ lĩnh với bộ mặt cáo già khó đoán của mình.
Mori Ougai cũng có chút ngoài ý muốn, hắn híp lại kia con ngươi thâm sâu, trong đáy mắt là vô vàn suy nghĩ đang vận chuyển.
"Akutagawa-kun đúng là cất giấu một kho tàng lớn nha..." đến cuối cùng, hắn chợt thở dài mà hộc ra một câu. Thâm sắc mắt không nhịn được mà liếc liếc thiếu nữ tóc đen váy trắng nhiều lần.
Gin lo lắng nhìn lên trên màn hình, chẳng sợ hiện tại mình đang bị thủ lĩnh sâu kín quan sát, nàng chỉ tập trung vào người đang chạm lấy một quyển sách có trùng tên với năng lực của mình kia thôi. Thiếu nữ không nhịn được cắn răng, móng tay cắm sâu vào da thịt, gây chút đau đớn tỉnh táo lại tâm thần hỗn loạn.
'Anh ấy chưa bao giờ nói với mình sự kiện này...'
"Oa!" khác với không khí trầm trọng ở bên kia, khu của Itadori lại có chút trong sáng, "Thật là nhiều sách ây!"
"Là thực khổng lồ thư viện." Fushiguro Megumi không nhịn mà gật gù đồng tình.
Nobara trợn trắng mắt nhìn, "Tôi ghét nhất chính là đọc sách luôn, lại còn nhiều như thế đúng là mệt chết mà." nàng thầm lè lưỡi chê bai.
"Đây là một loại bành trướng lãnh địa sao?" bên khu ghế hàng số 2, Jogo - một con chú linh với cái đầu tựa một ngọn núi lửa hỏi người đàn ông bên cạnh mình.
Getou Suguru - à không, bây giờ nên gọi là Kenjaku hứng thú nhìn vào mảng không gian to lớn bên trong màn hình đó, hắn nghe được câu hỏi của Jogo, cũng trả lời:
"Không phải, đó chỉ là một hình thái không gian tách biệt được tạo ra để cho bản thân và tránh được mọi xúc tác từ bên ngoài thôi."
"À..." Jogo chống cằm, "Như thế cũng bình thường thôi."
Kenjaku liếc mắt nhìn xuống cái đỉnh đầu núi lửa vu vơ nói câu nói kia, ánh mắt không giấu được sự khinh thường.
"Đừng coi thường nó." hắn tốt bụng dặn dò.
"Gì chứ?" Jogo khó hiểu liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi nghĩ ta sẽ thua bởi thứ năng lượng nửa vời đó ư? Coi khinh ta quá rồi đấy."
Chẳng mệt đáp trả với Jogo, Kenjaku chỉ bất đắc dĩ nhún vai. Hắn thấy bản thân tốt lắm rồi đấy chứ, thế mà lòng tốt lại bị bỏ ngõ như thế đúng là đáng tiếc thật đấy.
Bởi vì hơn ai hết, Kenjaku chính là có thể cảm nhận rõ ràng uy áp to lớn mà không gian đó tạo ra trên mình kia. Đó là thứ sức mạnh thuần túy mà cũng tinh khiết nhất, hơn cả Vô Lượng Không Xứ của Gojo Satoru hay kể cả là Phục Ma Ngự Trù Tử nguyền hồn mạnh nhất - Sukuna, đó chính là sức mạnh to lớn lại thiêng liêng, vốn dễ dàng thanh tẩy những thứ dơ bẩn lại tạp chất như bọn hắn.
Kenjaku biết, bản thân lúc nãy trả lời cho Jogo cũng chỉ là phần đầu của toàn bộ câu giải đáp mà thôi.
Nếu nói nó chỉ là một không gian riêng, thì chính là một vùng không gian riêng biệt và an toàn bậc nhất cho chủ nhân của nó, và cũng chính là kịch độc nguy hiểm nhất dành cho đám lời nguyền đầy ô uế cho bọn hắn!
Kenjaku không nhịn được mà đánh mắt tới chỗ Gojo Satoru, lại chợt giật mình nhận ra mình đã chạm mắt với gã đàn ông mạnh nhất đó.
Gojo Satoru nở một nụ cười không rõ nghĩa làm tên nguyền hồn ớn lạnh cả lưng.
Ở một cái xa xôi địa phương, một con tam hoa miêu ngơ ngác nhìn lên trên màn hình.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy như vậy thật nhiều thư! Hơn nữa vì cái gì đứa nhỏ này không thầy dạy cũng biết chữ đâu?
Bản thân là một con mèo không dễ tiện hành động, may là có người cũng nói ra suy nghĩ của hắn.
Noritoshi Kamo giơ lên câu hỏi, "Không ai thấy khó hiểu với chuyện cậu ta chưa từng dạy cũng hiểu được đống sách đó sao?"
Khổ nỗi, chẳng ai có thể trả lời cho câu hỏi như vậy của cậu ta được, bởi vì ngay chính họ cũng chẳng biết phải giải đáp sao cho hợp tình hợp lí nhất mà.
Thế nhưng, dù không ai nói, họ cũng tự nhớ một chuỗi thông tin này.
Đây có lẽ là điều cần phải ghi nhớ đây.
【 Akutagawa có một loại dự cảm rất cường liệt, chỉ cần vươn tay đi, đụng tới này đó thư, hắn là có thể đủ cởi bỏ những cái đó không thể hiểu được rồi lại tựa hồ đương nhiên nghi hoặc.
Hắn thử thăm dò vươn tay, rút ra tên là 【 Rashomon 】 thư.
Từ kia một khắc khởi đầu, kia giằng co mười mấy năm chỗ trống mà nhạt nhẽo thế giới, sụp đổ. 】
"Rốt cuộc là nhìn thấy thứ gì đâu?" Todo Aoi hối thúc nói, "Nhanh lên đi!"
Miwa hít sâu một hơi, tay đưa tay lên cảm nhận nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực, "Thật đúng là hồi hộp mà."
Tất cả những người tại đây đều căng thẳng nhìn lên trên màn hình. Là cái gì đâu? Thật sự là có như trong suy nghĩ của cậu ta... rất khủng bố sao?
Sakaguchi Ango - người duy nhất còn đủ tỉnh táo trong đây - đẩy đẩy khung mắt kính, biểu cảm của bộ mặt hắn như muốn khóc lên bên trong không gian này vậy.
Vì cái gì chỉ có một người như ta là đại diện cho Dị năng đặc vụ khoa a!!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Phù, viết ra cả một đống suy nghĩ lẫn lời nói của vô vàn nhân vật như vậy đúng là thật mệt mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro