3. Căn bếp đen kịt.
Sau đêm kinh hoàng đó, lần đầu trinh trắng lại bị một tên lạ mặt cưỡng hiếp lấy đu, cuộc sống của tôi không còn như trước nữa.
Dù cho cậu chủ Xavier đã cứu tôi và hứa sẽ không tiết lộ, thế nhưng nỗi nhục nhã vẫn ám ảnh tôi dai dẳng khôn nguôi.
Nhưng điều khiến cho tôi khó chịu hơn là ánh mắt của ngài. Từ sau đêm đó, ánh mắt ấy trở nên khác lạ. Vẫn lạnh lùng, vẫn điềm tĩnh, nhưng sâu trong đó tôi cảm nhận được một thứ gì đó tối tăm, khiến tôi vừa sợ vừa không thể rời mắt. Ánh mắt ngài cứ rơi trên người tôi như thế, tôi cũng chẳng hiểu vì sao.
Ngài không nói gì về đêm kinh hoàng ấy, không hỏi han tôi lấy một câu. Tôi tự nhủ rằng đó là cách ngài bảo vệ tôi, giữ bí mật để tôi không bị xấu hổ trước người khác. Nhưng lòng tôi không yên. Ngài đang nhìn tôi như một đứa con gái thất tiết dơ bẩn, hay ngài đang tò mò về chuyện 'người lớn' tục tĩu đó? Tâm lí tự ti khiến tôi né tránh ngài hết mức có thể.
Có những đêm tôi giật mình tỉnh giấc, cảm giác như có ai đó đang đứng bên giường mình. Những bóng tối trong dinh thự giờ đây trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Và rồi, cơn ác mộng ấy lại quay lại.
Lần thứ hai tôi bị bắt.
Đêm ấy, tôi được phân công trực bếp bắt chuột do quản gia phân phó. Lần này cậu chủ đã rời dinh thự để dự một buổi tiệc lớn, tôi nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi tôi vừa bước vào gian bếp tối om, cánh cửa sau lưng đóng sập lại.
Tiếng khóa cửa vang lên dứt khoác. Da gà tôi nổi lên, nhanh chóng quay về phía cửa nắm kéo, nhưng tay lại đặt lên một bàn tay khác lạnh lẽ.
"Lâu rồi không gặp, tiểu thư của ta." Chất giọng trầm khàn quen thuộc ấy, nó không thanh và dịu như giọng cậu chủ. Nó tàn ác và khốc liệt... Giọng nói mang âm sắc trầm, gợi cảm, và ngập tràn dục vọng, vang lên như ác quỷ từ địa ngục nguyền rủa thân tôi.
Tôi quay đầu lại, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn dầu trong góc chỉ đủ để thấy bóng dáng cao lớn của hắn. Chưa kịp soi đến phần cổ thì ngay lặp tức chiếc đèn nhỏ của tôi đã bị ném xa, tắt ngúm. Không gian trở nên tối đen đặc sệt, ớn lạnh từng cơn.
Tôi định hét lên, nhưng hắn đã lao đến trước khi tôi kịp mở miệng.
"Đừng chống cự. Em biết chuyện này sẽ lại xảy ra mà." Hắn thì thầm bên tai, và một bàn tay to lớn đã bịt kín miệng tôi. Tôi vùng vẫy, nhưng hắn dễ dàng chế ngự tôi như một con mèo ngoan ngoãn. "Không phải em đến đây vì nhớ mùi dương vật à? Cái lỗ này chịch một lần thì đâu có đủ?" Hắn xốc váy tôi lên, vừa nói vừa mon men đến mép thịt đầy đặn nơi tư mật đủ đầy.
Vừa chế ngự tôi, hắn vừa thích thú ngâm hôn da thịt, chà xát quần lót của tôi:
"Ta đã nhớ em, nhớ mùi hương của em, nhớ làn da mềm mại ấy. Nhớ cách nơi ấy cắn chặt lấy ta không buông." Hắn cắn cắn tai tôi, thở vào từng hơi trầm đục khiêu khích.
Hắn đẩy tôi vào bàn bếp, đôi tay thô bạo chặn lấy vai tôi. Tôi cố vùng thoát, nhưng sức lực của hắn mạnh đến đáng sợ.
"Lần trước ta đã nói gì? Ta hứa sẽ không đụ nát bướm nhỏ, nhưng em làm ta phát điên lên mỗi khi ta nghĩ về em." Giọng nói ấy, lần này rõ ràng hơn, quen thuộc hơn. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tâm trí tôi, nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ.
" Em sẽ bị phạt vì lang thang trong dinh thự với bộ đồ khiêu dâm này."
Hắn cúi người xuống, vạch mở cổ áo, hôn lên cổ tôi. Những nụ hôn nóng bỏng như lửa đốt, rải dài trên xương quai xanh và bầu ngực để lại những dấu đỏ thẫm trên làn da trắng bệch của tôi.
Tôi run run không dám kháng cự vì thứ áp vào đùi tôi đang căng nóng đến cực điểm. Thà là hắn từ từ như thế còn hơn là tôi chống cự rồi bị đâm sống thô bạo.
" Em ngoan thế này, ta sẽ khiến em không bao giờ dám mở miệng dưới này vì ai khác nữa." Hắn đỡ lấy chân tôi nâng lên, váy bị tốc cao lên nhưng không cởi ra hoàn toàn.
Tôi rưng rức thút thít trong cổ họng, sao lại là tôi? Sao hắn cứ đâm vào tôi mà giở trò đồi bại? Tôi run rẩy, nước mắt rơi xuống, nhưng cơ thể không thể ngừng phản ứng với sự tiếp xúc của hắn.
Hắn kéo váy tôi lên, vạt váy vắt vẻo trên người tôi, để lộ cơ thể trần trụi run rẩy trong ánh sáng lờ mờ.
"Nhìn em kìa, ngoan ngoãn thế này. Em nghĩ ta có thể dừng lại không?" Hắn sờ soạng khắp cơ thể tôi, nắn bóp vú tôi như nhào bột. Se nhũ hoa đếnnsuwng cứng rồi ngặm lấy bú mút, âm thanh từ miệng hắn chùn chụt phát ra nghe dâm đãng vô cùng.
Tôi cố gắng khép chặt hai chân, nhưng hắn đã nhanh chóng tách chúng ra, đôi bàn tay mạnh mẽ của hắn giữ chặt lấy tôi. Kéo mép quần lót sang bên rồi thọc ngón cái vào trong huyệt nhỏ khép chặt. Giữa hai chân, môi âm hộ bị ngón tay xương khớp rõ ràng tẻ ra, đâm chọc vào miệng huyệt thịt non mềm.
"Ta thích nhìn em sợ hãi như vậy. Nhưng em biết điều gì làm ta thích hơn không? Đó là khi em thở dốc, khi cơ thể em phản bội chính mình." Cừa nói hắn vừa đổi thành hai ngón tay, đâm rút không quá mạnh, nhịp nhàng thọc vào rút ra huyệt nhỏ rỉ nước.
Hắn lướt tay khắp cơ thể tôi, từng nơi hắn chạm vào đều khiến tôi rùng mình. Hắn hình như rất thích ngực tôi, bú rất lâu, nghiền ngẫm rất sâu.
"Em quá hoàn hảo, quá ngọt ngào. Không lạ gì khi ta không thể quên em." Hắn rướn tới thì thầm bên tai tôi, nhưng đối với tôi, đó không khác gì một lời nguyền rủa.
Hắn cúi người, cắn nhẹ lên tai tôi, giọng thì thầm càng khiến tôi sợ hãi hơn:
"Em thuộc về ta, cả tâm hồn lẫn cơ thể này. Cậu chủ của em không bao giờ có được em như ta đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro