16. Mọi sung sướng của em?
"Ngài Xavier, xin dừng lại..." Tôi yếu ớt nói, nhưng đôi mắt ngài, đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm ấy, đã khóa chặt tôi lại.
"Em nói dừng, nhưng cơ thể em lại khao khát. Ta có thể cảm nhận được." ngài nói, nụ cười nhếch lên đầy kiêu ngạo, luồng tay vào áo ngắt núm vú tôi. "Ta sẽ biến em thành của ta, không chỉ trong đêm nay, mà là mãi mãi."
Ngài cúi xuống, đôi môi chạm nhẹ vào môi tôi, không phải là một nụ hôn, mà là một sự tuyên bố chủ quyền. Tôi cảm nhận được sự chiếm đoạt trong từng chuyển động, từng hơi thở của ngài, như thể ngài đang đốt cháy mọi lý trí còn sót lại trong tôi.
"Em có biết mùi vị của sự đầu hàng không?" Ngài thì thầm, đôi môi lướt qua tai tôi, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy nguy hiểm. "Đó là mùi của em bây giờ, toàn là tinh của ta."
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén những cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực. Nhưng ngài không cho tôi cơ hội trốn thoát, không trong suy nghĩ, không trong thực tại.
Bàn tay ngài di chuyển, chậm rãi luồng vào tà váy tôi nhưng đầy chắc chắn, như một kẻ điêu luyện đang chơi một bản nhạc cổ điển trên cây đàn yêu thích của mình. Tôi cảm nhận được sự chiếm hữu trong từng cái chạm, từng hơi thở, từng lời nói.
Ngài Xavier nhìn tôi, đôi mắt sáng lên tia thích thú như một thợ săn đang đứng trước con mồi ngoan cường không thể chống lại ngài.
Ngài cúi xuống, gương mặt hoàn mỹ chỉ cách tôi vài phân, hơi thở lạnh lẽo nhưng ngọt ngào phả vào làn da tôi.
"Em đang cố phủ nhận điều gì vậy?" Ngài thì thầm, giọng nói trầm ấm nhưng sắc bén như lưỡi dao găm. "Ta thấy nó trong mắt em, trong từng hơi thở run rẩy, trong cách em nứng lên khi ta chạm vào em. Em không thể giấu được ta đâu."
Tôi cắn chặt môi, cố ngăn tiếng thở dồn dập đang phản bội mình. Nhưng ngài, như một bậc thầy trong trò chơi này, không để tôi có cơ hội trốn thoát. Bàn tay ngài móc bên dưới điêu luyện như đã quá quen với những điểm sung sướng của tôi.
Nhưng mỗi khi tôi ưỡn hông muốn ngón tay đó đâm sâu thêm thì ngài cũng di chuyển lùi về không cho tôi điều tôi muốn.
"Em nghĩ rằng ta có thể chịu đựng được bao lâu?" Ngài hỏi, giọng nói đầy trêu ngươi. "Ta có thể đứng đây cả đêm, quan sát em tự dằn vặt trong mâu thuẫn, chờ đợi em tự thừa nhận điều mà cả cơ thể em đã hét lên từ lâu."
Tôi lắc đầu, ánh mắt nhìn xuống sàn đá lạnh lẽo rơi rớt tinh dịch và cả dâm thuỷ của tôi, nhưng ngài không để tôi trốn tránh. Ngón tay khác, ngài nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm của ngài, trong khi bên dưới là hai ngóc tay khác gẩy nhẹ trong âm vật của tôi.
"Nói đi." ngài thì thầm, giọng nói như một lời nguyền ngọt ngào. "Hãy nói rằng em muốn ta. Rằng em khao khát ta, từng giây từng phút, kể cả khi em sợ hãi. Hãy thừa nhận, và ta có thể sẽ nhẹ tay với em."
Tôi cắn môi, cố gắng giữ im lặng, nhưng ngài chỉ cười, nụ cười nhếch lên đầy kiêu ngạo và trêu tức.
"Em ngoan cố thật đấy." ngài nói, đôi mắt ánh lên tia sáng nguy hiểm.
Tay thọc mạnh đâm rút liên tục bên dưới làm tôi co giật trong vòng tay ngài. Tiếng nước ọp ẹp dâm đãng làm tôi ý thức được bản thân đang thảm bại thế nào.
Ngài lôi vú tôi ra khỏi áo, xoa bóp vú tôi, ngắt nhéo nụ hoa mẫn cảm. Âm hộ tôi càng ướt át mời chào ngày hành hạ hơn.
"Ta thích thử thách lắm. Để xem em có thể chịu đựng được bao lâu."
Ngài cúi xuống, môi ngài lướt nhẹ qua cổ tôi, để lại một vệt lạnh buốt nhưng cũng nóng bỏng như lửa. Tôi cảm nhận được sự mâu thuẫn trong từng cử chỉ của ngài , vừa dịu dàng, vừa tàn nhẫn, như thể ngài đang chơi một trò chơi mà chỉ ngài biết luật.
"Em có biết." ngài thì thầm, giọng nói trầm thấp và đầy mê hoặc. "Sự im lặng của em chỉ khiến ta muốn em hơn. Em càng chống cự, ta càng khao khát tàn phá em."
Tôi run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà vì thứ cảm xúc sâu thẳm đang cuộn trào trong lồng ngực, một sự khao khát mà tôi không dám thừa nhận. Nhưng ngài, với tất cả quyền lực của mình, đã nhìn thấu tôi.
Bàn tay ngài dừng lại, bất động như thể thời gian cũng đã bị ngài đóng băng. Những ngón tay dài, mạnh mẽ, chôn chặt nơi cơ thể tôi, chỉ cách điểm tận cùng của cơn đê mê một khoảng cách mỏng manh đến tàn nhẫn.
Tôi cắn chặt môi, từng hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng, cảm giác như cả cơ thể đang bị đốt cháy từ bên trong, nhưng ngài - kẻ cai trị trò chơi này, vẫn ung dung đứng đó, thưởng thức từng phản ứng yếu đuối của tôi.
"Không." ngài thì thầm, giọng nói như tiếng chuông vang lên trong không gian tĩnh lặng. "Sự thoả mãn của em. Nó thuộc về ta. Và ta sẽ quyết định khi nào em được phép chạm tới nó."
Tôi run rẩy, cơ thể căng cứng như một sợi dây đàn sắp đứt, nhưng bàn tay ngài không nhúc nhích. Ngài giữ tôi trong trạng thái giằng xé giữa cơn khát khao và sự bất lực, như một con thú bị dồn đến đường cùng nhưng không thể phản kháng.
"Ngài... " Tôi thốt lên, giọng nói yếu ớt và run rẩy, nhưng ngài chỉ cười, một nụ cười nhếch mép đầy trêu tức.
"Xin ta?" Ngài nhắc lại, đôi mắt ánh lên tia sáng nguy hiểm. "Em nghĩ rằng chỉ cần một lời cầu xin là đủ sao? Ta muốn nhiều hơn thế. Ta muốn em phải quỳ gối trước ta, khao khát từng hạt giống của ta. Ta muốn em phải tự thừa nhận rằng, mọi sung sướng em có được đều là do ta ban tặng. Và khi ta cấm, em sẽ không dám vượt qua."
Ngài cúi xuống, hơi thở lạnh lẽo nhưng ngọt ngào phả lên làn da tôi, mang theo mùi hương quyến rũ chết người của gỗ đàn hương và tro tàn.
"Em cảm thấy thế nào?" Ngài thì thầm bên tai tôi, giọng nói như một lưỡi dao cắt qua sự kiêu hãnh cuối cùng của tôi. "Cảm giác bị giữ lại ngay trước ngưỡng cửa của thiên đường? Cảm giác bất lực khi khao khát dâng trào mà không thể giải thoát? Ta muốn em ghi nhớ khoảnh khắc này. Bởi từ nay, mọi khoái cảm của em đều nằm trong tay ta."
Tôi cắn môi đến bật máu, nhưng cơn run rẩy của cơ thể đã tố cáo tôi. Ngài nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm, ánh lên tia sáng của một kẻ chiến thắng.
"Em muốn ta, đúng không?" Ngài hỏi, giọng nói dịu dàng thầm thì như kể chuyện nhưng đầy trào phúng. "Nói đi. Nói rằng em muốn ta đến phát điên, nhưng em sẽ không dám thăng hoa nếu ta không cho phép."
Tôi lắc đầu, nước mắt chực trào, nhưng ngài chỉ siết chặt hơn, giữ tôi trong trạng thái căng thẳng đến tột cùng.
"Đừng cố chối bỏ, đĩ nhỏ của ta..." ngài thì thầm, đôi môi lướt nhẹ qua cổ tôi, để lại cảm giác nóng bỏng và lạnh lẽo đan xen. "Ta đã chiếm lấy em rồi. Và em biết rằng, từ giây phút này, em không còn là của em nữa. Em là của ta, hoàn toàn và mãi mãi."
Ngài buông tay, nhưng cái nhìn của ngài vẫn khóa chặt tôi lại. Tôi ngã xuống nền đá lạnh lẽo, toàn thân run rẩy, nhưng trong ánh mắt ngài, tôi chỉ là một con rối đã bị bẻ gãy, hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của ngài.
"Nhớ lấy điều này,..." ngài nói, giọng nói dịu dàng. "Ta có thể đưa em lên thiên đường, hoặc giữ em mãi mãi trong địa ngục của sự khao khát không được thỏa mãn. Và em, sẽ không có quyền chọn lựa."
Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng kìm nén tiếng thở dồn dập và trái tim đang đập loạn nhịp và bên dưới cứ nóng ran vì hai ngón tay còn nhét trong đó. Nhưng tôi biết, trong trò chơi này, ngài là kẻ chiến thắng, và tôi, dù muốn hay không, cũng chỉ là con mồi bị cuốn vào vòng xoáy của ngài.
Tôi không biết mình đã khóc hay đã run rẩy vì điều gì, sợ hãi, phẫn nộ, hay là một cảm giác sâu thẳm mà tôi không dám gọi tên.
"Ta sẽ cho em một cơ hội cuối cùng." ngài nói, giọng nói dịu dàng nhưng ẩn chứa sự đe dọa. "Cấm lên đỉnh, đây là hình phạt ngay lúc này, nếu thua thì ta sẽ cho em biết bị đụ nát là như thế nào."
Ngài cúi xuống, môi chạm nhẹ vào tai tôi, thì thầm từng chữ như một lời nguyền: "Hiểu chưa?"
Bên dưới của tôi, cắn lấy hai ngón tay không còn di chuyển ấy, nhưng giây sau đã vô thức đạt cực khoái phun dâm dịch vào tay Xavier.
Ngài cười khẽ nhìn xuống, rồi đem đôi tay ướt sũng giơ ra trước mắt tôi như một bằng chứng. Đôi mắt đào nguy hiểm cong cong thưởng thức một mảng nhầy nhụa nhớp nháp đó.
Và tôi biết, từ giây phút này, không có lối thoát nào dành cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro