13. Ánh trăng lừa dối.
Khi ngài bước đến, cả không gian dường như co lại, chỉ còn lại tiếng gót giày mộc lạnh lẽo vang lên trong màn đêm. Tiếng bước chân đều đặn nện trên nền đá, từng nhịp gõ vào không gian lặng lẽ.
Ánh trăng mờ nhạt soi lên gương mặt của ngài, khuôn mặt mà tôi từng thầm yêu, từng ngưỡng vọng như ánh sáng duy nhất trong những ngày tăm tối. Nhưng giờ đây, ánh sáng ấy không còn là sự cứu rỗi, mà là thứ ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi đao trảm sắp sửa giáng xuống.
"Ngươi không nên ở ngoài một mình vào giờ này." Giọng nói của ngài cất lên, thấp và đều, như gió lạnh luồn qua kẽ hở của một ngôi nhà hoang. Nhưng tôi không thấy ấm áp, chỉ cảm nhận được bóng tối dâng lên, bóp nghẹt từng hơi thở.
Tôi mở miệng định trả lời, nhưng những từ ngữ kẹt lại trong cổ họng. Lời nói cuối cùng của ngài, nhẹ bẫng, nhưng sắc nhọn như mũi kiếm: "Có những kẻ không biết kiềm chế... như ta."
Cả cơ thể tôi đông cứng. Những từ cuối cùng ấy, chất giọng ấy, mùi hương lạnh ngắt quen thuộc ấy... Mọi thứ đột nhiên ghép lại thành một bức tranh kinh hoàng mà tôi đã cố tình phớt lờ. Bản năng muốn trốn chạy dâng trào, nhưng đôi chân tôi không chịu nghe lời.
Tôi nhìn ngài, đôi mắt mở to, cổ họng khô khốc: "Ngài... là hắn, đúng không?"
Không có gì ngoài một nụ cười chậm rãi hiện lên trên môi ngài nụ cười ung dung, kiêu ngạo và đầy chế nhạo. "Cuối cùng ngươi cũng nói ra."
Từng câu chữ của ngài như những vết dao khắc sâu vào tâm trí tôi. Đôi chân tôi run rẩy đến mức muốn khuỵu xuống. Đó là giọng nói đã ám ảnh tôi trong từng cơn ác mộng. Là hơi thở mà tôi từng cảm nhận trên làn da mình, nóng rực và trói buộc. Là đôi bàn tay đã giữ lấy tôi, không phải với sự dịu dàng, mà bằng quyền lực, bằng bạo lực.
Tôi không thể ngăn cản những ký ức xâm chiếm đầu óc mình, đêm tối, tiếng cười nhạo, những đụng chạm dâm đãng. Và bây giờ, khuôn mặt của ngài ghép hoàn hảo vào bóng hình của kẻ đã hủy hoại tôi.
Buồn nôn. Cảm giác ấy dâng lên trong tôi, nhanh chóng và không thể kiểm soát. Yêu thầm ngài, một tình cảm ngây thơ, ngu muội, giờ đây trở thành thứ độc dược giày vò phẩm cách của tôi. Ngài không chỉ phản bội lòng tin của tôi, ngài đã biến tôi thành một thứ để giải trí, để chiếm đoạt.
Tôi quay cuồng trong cơn buồn nôn đột ngột dâng lên. Thứ cảm xúc thuở đầu ngây ngô dành cho ngài giờ đây hóa thành chất độc, từng chút một gặm nhấm nhân cách và lòng tự tôn của tôi. Làm sao tôi có thể yêu một kẻ như ngài?
"Tại sao?" Giọng nói của tôi bật lên, khàn đặc và đầy nghẹn ngào. "Tại sao ngài làm thế với tôi?"
Ngài nhìn tôi, không giận dữ, không biện minh chỉ một ánh nhìn trầm tĩnh, vui thú, như thể tôi là một con cờ nằm trong tay ngài từ lâu.
Ngài nghiêng đầu, như thể đang đánh giá một món đồ thú vị hơn là một con người. "Bởi vì ta muốn thế."
Câu nói ấy như một tảng đá nặng nề đè lên ngực tôi. Tôi lùi lại, cố gắng tạo khoảng cách, nhưng ngài nhanh hơn.
Một bàn tay lạnh lẽo và mạnh mẽ nắm lấy cổ tay tôi, ép tôi dựa vào tường. Ngài cúi xuống, hơi thở phả vào mặt tôi, khiến tôi cảm thấy như mình sắp ngạt thở.
"Ngài là quái vật!" Tôi hét lên, đôi mắt giàn giụa đau đớn.
Ngài nghiêng đầu, tiếng cười thấp trầm vang lên, không chút gì ấm áp. "Có thể." ngài thì thầm, cúi sát xuống, hơi thở phả lên da tôi. "Nhưng ngươi có ghét ta thật không? Hay đó chỉ là lời nói dối để trốn tránh chính cảm xúc của ngươi?"
Xavier nhếch môi, nụ cười của ngài không còn mang vẻ lạnh lùng, mà giờ đây là sự hài lòng. Xavier biết, ngài đã nắm được tâm trí của tôi. Mỗi động tác, mỗi lời nói đều như một sự khiêu khích, khiến tôi không thể thoát khỏi cái bẫy mà ngài đã giăng ra từ lâu.
"Ngươi có hiểu không?" Giọng ngài nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sức nặng như một lời nguyền. Ngài liếm dọc trên khoé môi tôi, ánh mắt loé lên tia hung tợn lặng lẽ. "Ngươi không thể ghét ta, dù ngươi có cố gắng đến đâu. Ngươi không thể chối bỏ cảm giác này... cảm giác muốn bị ta đụ đến hỏng."
Tôi cắn chặt môi, cố gắng giữ vững lý trí, nhưng cơ thể lại phản bội tôi, lồn tôi bắt đầu tê rần và cơ thể thì râm ran như một con nghiện lên cơn.
Mỗi hơi thở của Xavier như lửa đốt lên da thịt tôi, mỗi cái chạm nhẹ của tay ngài khiến tôi run rẩy, không thể kiểm soát. Môi bị chiếm đóng khuấy đảo, ngực bị nhào nặn đến thoả thích.
Xavier như một con quái vật với sức mạnh tẩy rửa tâm hồn tôi, làm cho tôi không còn là chính mình. Tôi mê luyến thứ dục vọng đã lâu không bị đánh thức, tình nguyện há miệng đón mời người đến quậy tung thần hồn, mặc kệ bàn tay bóp vú và luồn vào váy mân mê.
"Ngươi nói ngươi ghét ta, nhưng ngươi lại không thể dứt ra khỏi nơi đó của ta. Đó là điều thú vị nhất, phải không?" Xavier thì thầm, đôi mắt sáng lên với một tia sáng nguy hiểm. Ngài cầm tay tôi, bắt tôi áp lên nơi đũng quần cứng cáp đó. "Ngươi tự làm tổn thương mình, nhưng lại tìm cách quay lại, tìm cách yêu thương ta..."
Và tôi cứ thế mê man mặc cho ngài cởi đồ. Sau khi vú bị móc ra, áo trượt từ vai xuống cánh tay, làn da trắng bóc dâm không chịu được tiếp xúc với ánh mắt thiêu đốt của ngài, Xavier nắm chặt vú tôi, ngón tay khép mở, không kiềm được tát nhẹ lên vú bự mấy phát, nhìn núm vú dao động.
Tôi không thể thở nổi, tim tôi đập mạnh như muốn vỡ tung. Tôi muốn phản kháng, muốn đánh hắn, nhưng đôi tay tôi lại buông thõng, như thể tôi đã mất hết sức lực. Cái ánh nhìn của ngài, cái cách ngài nói, như một thứ ma thuật, khiến tôi không thể thoát khỏi.
Xavier cúi xuống gần hơn, hơi thở của ngài nóng bỏng trên cổ tôi, khiến tôi không thể nghĩ được gì ngoài sự mơ hồ của cảm giác này. "Ta là kẻ thống trị của em, và em là con mồi của ta. Em có thể hận ta, nhưng không thể trốn tránh ta. Em đã thuộc về ta rồi."
Từng lời nói của ngài như những mũi kim đâm sâu vào tâm trí tôi, làm cho tôi không thể tìm được lối thoát. Nhưng điều duy nhất tôi biết, là tôi đã mất hết lý trí, và tôi không thể rời xa hắn, dù cho hắn là một con quái vật.
"Em ghê tởm ta, đúng không?" Ngài thì thầm, ánh mắt đen tối và đầy thống trị. Tay đặt ở khe lồn, cách một lớp quần lót ướt nhẹp ve vuốt: "Nhưng ta nhìn thấy điều khác trong mắt em. Ta nhìn thấy sự yếu đuối, sự sợ hãi, và cả... khao khát. Đừng phủ nhận, đĩ nhỏ của ta, em không thể thoát khỏi ta."
Ngài vạch mép lồn tôi ra rồi xộc thẳng hai ngón tay thon dài vào. Vùng kín bị cặc đụ không biết bao nhiêu lần, tuy chặt nhưng vẫn có độ dãn của phụ nữ từng trải, nuốt hai ngón tay vẫn thừa sức, nhanh chóng mút chặt, nước dâm tràn trề.
Xavier, đôi mắt đầy mỉa mai và chiến thắng. "Một con bướm ngốc nghếch, cứ lao vào mạng nhện rồi lại oán trách vì bị trói buộc."
Khi ngài buông tay, tôi gục xuống, không được lên đỉnh làm tôi càng co giật thảm bại hơn, cơ thể tôi run rẩy như vừa trải qua một cơn bão. Trái tim tôi đập loạn nhịp, không phải vì yêu, mà vì ghê tởm, cả với ngài và chính bản thân tôi. Làm sao tôi có thể yêu một kẻ như ngài? Làm sao tôi có thể nhìn vào ngài, người đã phá vỡ tôi, mà vẫn cảm thấy trái tim mình đập nhanh vì một thứ cảm xúc ngu ngốc?
Ngài Xavier vẫn đoan chính đứng đó, nếu không phải tóc ngài rối và tay ướt đẫm dâm thuỷ thì sẽ không ai hay biết... ánh trăng mà tôi từng nghĩ sẽ dẫn lối tôi ra khỏi bóng tối hóa ra chỉ là kẻ đã kéo tôi sâu hơn vào vực thẳm dâm dục. Và tôi, dù muốn hay không, vẫn bị mắc kẹt trong bàn tay của ngài, như một con bướm tuyệt vọng trong mạng nhện chết chóc.
Tôi muốn căm ghét ngài. Nhưng làm sao tôi có thể khi một phần trong tôi, ngu ngốc và yếu đuối, vẫn muốn nhìn thấy ngài?
Đó là sự phản bội lớn nhất, phản bội lại chính bản thân mình.
"Ngài là quái vật..." tôi nức nở trong cổ họng, cảm giác đau đớn và phẫn nộ lấp đầy lồng ngực. "Tôi căm ghét ngài!"
Ngài bật cười, âm thanh ấy khô khốc, không hề có chút gì của sự ăn năn. "Căm ghét ta?" Ngài cúi sát hơn, đôi mắt xuyên thấu vào sâu thẳm tâm hồn tôi. "Vậy tại sao em vẫn ở đây? Tại sao, dù biết tất cả, em vẫn không rời đi?"
Tôi lặng người, không thể trả lời. Tôi biết mình bị trói buộc không chỉ bởi sức mạnh của ngài, mà còn bởi chính cảm xúc mâu thuẫn đang dày vò tôi.
Ngài buông tay, nhưng không rời đi ngay. Đôi mắt ấy dừng lại trên khuôn mặt đẫm nước mắt, cơ thể hỗn loạn trần trụi của tôi, như một sự khẳng định về quyền kiểm soát tuyệt đối của ngài. "Hãy nhớ điều này." ngài nói, giọng trầm thấp nhưng vang vọng. "Ta không cần em yêu ta, không cần em tha thứ. Ta chỉ cần em... thuộc về ta. Mãi mãi."
Bàn tay ngài buông ra, và tôi gục xuống đất như một cái bóng vừa bị đẩy khỏi vách đá. Nhưng không phải vì ngài rời đi mà cơn ác mộng chấm dứt. Mỗi lời nói của ngài, mỗi ánh mắt, vẫn bám riết lấy tôi như gông cùm vô hình.
Ngài không phải ánh trăng dịu dàng tôi từng ngưỡng vọng. Ngài là thứ ánh sáng lừa mị, soi tỏ vực thẳm mà tôi không thể thoát ra.
Và điều tệ hại nhất, là tôi vẫn không thể hoàn toàn căm ghét ngài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro