Chương 8.2
Một số cầu thủ của Real Madrid là tuyển thủ Tây Ban Nha, sau trận đấu, họ ở lại để tham dự bữa tiệc giải nghệ của Puyol.
Valdés tổ chức bữa tiệc mà họ đã sắp xếp trước tại một quán bar và trang trí nó.
Mọi người đều ở đó ngoại trừ Xavi. Điện thoại của anh ấy đã tắt. Valdés nói: "Anh ấy đi đâu? Anh ấy là một trong những nhân vật chính ngày hôm nay mà."
Các cuộc gọi đến nhà của Iniesta đều không được trả lời. Anh ấy đã gọi cho bố mẹ của Xavi. Joaquin nói rằng anh ấy không về nhà.
"Anh ấy ở đâu? Có ai trong số các cậu đã nhìn thấy anh ấy không?" Valdés hỏi.
Mọi người nhìn nhau. Họ đã vội vã đến quán bar ngay sau trận đấu. Không ai để ý đến Xavi đang ở đâu.
Puyol cười: "Cậu ấy không đến, chắc chắn có chuyện gì khác rồi. Chúng ta bắt đầu thôi."
"Sao có thể như vậy được? Nhất định phải tìm được anh ấy!" Valdés rất tức giận. Xavi là đội trưởng mới của Barcelona, làm sao có thể không có mặt trong buổi tiệc như thế này được?
Iker Casillas nói: "Sao chúng ta không đi tìm anh ấy xem"
"Phải rồi," Iniesta nói. "Đi tìm anh ấy thôi."
"Đừng đi hết một lúc như thế. Càng nhiều người đi, ở đây sẽ càng ít người." Fàbregas ngăn những người khác lại. "Chỉ cần một vài người trong chúng ta đi là được."
Messi vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng: "Tôi sẽ đi. Tôi nghĩ có thể tôi biết anh ấy đang ở đâu."
"Cậu?" Piqué có một vẻ mặt kỳ lạ.
Puyol bước tới, xoa đầu Messi và nói: "Hãy để Leo đi một mình. Chúng ta hãy bắt đầu thôi."
Puyol tiễn Messi ra cửa. "Em có thể tìm thấy cậu ấy chứ?"
Messi gật đầu nhưng không di chuyển.
"Có chuyện gì thế?"
Messi cắn môi. "Anh ấy... anh ấy sẽ không đến." Xavi nổi tiếng là người khó tính và cứng đầu. Fàbregas và Iniesta đều phải chịu thua với anh ấy và Messi thừa nhận rằng anh không có đủ tự tin để có thể khác biệt với những người khác.
Puyol cười lớn. "Nếu có một người trên thế giới có thể khiến Xavi ngoan ngoãn nghe lời thì đó chính là em. Hãy đi đi và đưa anh ấy trở lại."
Xe của Messi đậu ở Camp Nou và anh không chắc mình có tìm thấy Xavi hay không. Anh ấy chỉ có cảm giác rằng Xavi sẽ ở đây và cảm giác đó mạnh mẽ đến mức anh ấy thậm chí không nghĩ đến hậu quả khi nói rằng anh ấy sẽ tìm được Xavi.
Lúc này đứng ở Camp Nou, Messi có chút tiếc nuối. Nếu Xavi không ở đó, anh ấy sẽ đi tìm ở đâu? Nếu Xavi ở đó, anh ấy có thể nói gì với Xavi?
Bước vào Camp Nou, sân vận động vừa chật kín người và tràn ngập niềm vui, lúc này im lặng đến mức anh có thể nghe thấy tiếng gió.
Messi nhẹ nhõm khi bước xuống lối đi. Xavi ở đó, ngồi trên bãi cỏ.
Messi cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng nhưng Camp Nou lại quá im ắng.
Xavi nhìn thấy anh, gương mặt Messi tái nhợt như giấc mơ trong đêm nước.
Camp Nou lúc nửa đêm cũng giống như Camp Nou buổi chiều, nửa sáng nửa tối. Logo Barca tỏa sáng mờ nhạt dưới ánh trăng.
"Tại sao anh không đi dự tiệc?" Messi ngồi cạnh Xavi và cùng Xavi nhìn ra cổng. Trong ấn tượng của Messi, Xavi là người đồng đội được ngưỡng mộ nhất. Anh chưa bao giờ thấy Xavi lơ đãng đến vậy.
"Làm sao em tìm thấy tôi? Carles nói với em rằng tôi ở đây sao?"
Messi lắc đầu. "Tôi đã tự mình tìm anh."
"Em... em tới đây tìm tôi sao?" Xavi tỏ ra nghi ngờ.
Messi gật đầu.
"Sao em biết tôi ở đây?" Một nụ cười yếu ớt nở trên môi Xavi.
"Tôi," Messi nói, cúi đầu. "Tôi chỉ nghĩ là anh có thể ở đây."
Tim Xavi nhảy lên. Có lẽ Messi không vô cảm như anh nghĩ.
"Leo, em đã từng đến Camp Nou một mình phải không?" Giọng Xavi nhẹ nhàng nhưng không giấu được niềm vui.
Messi nhìn Xavi. Anh không biết làm sao Xavi biết được.
"Có phải là khi Ronaldinho rời đi không?" Giọng Xavi nhấn mạnh.
Messi quay đầu lại và không nói gì.
Xavi tiếp tục: "Em có sợ hãi không? Khi Ronaldinho ra đi, trách nhiệm mang lại chiến thắng cho Camp Nou thuộc về em."
Messi mím môi, có chút không vui. Anh không thích bị dò xét về Ronaldinho và anh. "Đúng vậy," anh nói một cách thách thức, "nhưng tôi không sợ."
Xavi rất nhạy cảm. Tâm trí cởi mở đang trôi chảy của anh ấy ngay lập tức bị phá vỡ. Anh nghĩ rằng sau ngần ấy năm, Messi sẽ đối xử với anh khác đi một chút. Hiện tại, có vẻ như Ronaldinho vẫn là bí mật của Messi, được canh gác cẩn thận và không thể chạm tới.
Niềm vui vừa vỡ òa giờ đã tan biến. Xavi đứng dậy mỉm cười nói với Messi: "Nào, chúng ta cùng đến bữa tiệc của Puyi nhé".
Cả hai quay trở lại bữa tiệc. Xavi bị Valdés phạt uống ba lần liên tiếp. Sau đó mọi người nhảy múa điên cuồng. Xavi rất vui vẻ và uống rượu cùng hầu hết mọi người. Bầu không khí ngày càng tốt hơn, Puyol và bạn gái nhảy múa và Xavi ngồi xuống ghế sofa.
Iniesta ngồi xuống, mở chai nước và đưa cho Xavi. Xavi cười lớn. "Tôi không uống nước. Tôi uống rượu."
"Anh đã uống rượu đủ rồi. Uống chút nước đi."
"Không không!" Xavi đẩy Iniesta ra để đi lấy bia, Iniesta không thể ngăn anh lại.
Messi ngồi một mình. Anh ấy không thể nhảy và anh ấy cũng không muốn. Anh không biết tại sao mọi người lại có thể hạnh phúc đến vậy. Puyol sắp ra đi cơ mà, Messi không thấy vui chút nào hết.
Khi Sergio Ramos mời Agnès khiêu vũ cùng, Puyol đã chỉ trích anh và bảo anh đừng bắt nạt cô.Sergio Ramos nói rằng có cho tiền anh cũng không dám.
Puyol hôn bạn gái và bước ra khỏi sàn nhảy. Anh nhìn thấy Messi đang ngồi một mình và vòng tay ôm lấy Leo.
"Tại sao không khiêu vũ?"
"Tôi không thể." Giọng của Messi bị bóp nghẹt.
Puyol đan ngón tay vào những lọn tóc Leo. "Không vui à, Leo?"
Messi không nói gì và Puyol xoa nhẹ đầu anh ấy.
"Anh sẽ đến thăm chúng tôi thường xuyên chứ?" "Messi hỏi.
"Tất nhiên, tôi sống ở Barcelona và tôi có thể xem em thi đấu cả ngày cho đến khi em giải nghệ. Leo, chúng ta không xa nhau. Em có thể coi tôi như bị thương và đã trở về nhà."
Messi mỉm cười. Đúng, Puyol vẫn đang ở Barcelona và anh ấy không mất đi Puyi.
Ở đằng xa, Xavi đang trêu chọc Iker Casillas bằng một thủ thuật nhỏ làm Casillas choáng váng.
Puyol mỉm cười nói với Messi: "Cảm ơn em đã giúp tôi đưa Xavi trở lại".
Messi thản nhiên nói: "Anh cũng biết anh ấy ở đâu, sao không đi tìm anh ấy?"
Nụ cười của Puyol cứng lại. Messi tình nguyện đi tìm Xavi, Puyol đặc biệt vui mừng, sau khi trở về, Xavi và mọi người đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Anh ấy nghĩ họ đang có một cuộc trò chuyện vui vẻ và bây giờ có vẻ như anh ấy đã bị Xavi lừa.
Xavi rất dễ hòa đồng. Anh ấy có thể hơi điên khi hưng phấn quá mức. Nhưng trái tim anh luôn sâu thẳm. Tất cả những thăng trầm đều được che đậy bởi một vẻ ngoài điềm tĩnh, điều mà Puyol thường che giấu trong nhiều năm. Bây giờ anh ấy sắp phải rời đi, ai biết được anh cảm thấy thế nào? Puyol hơi khó thở, lấy tay xoa mặt.
Messi đặt ly xuống và lo lắng hỏi: "Anh bị sao vậy? Khó chịu sao?"
"Không, không," Puyol nói với nụ cười gượng, hạ tay xuống. "Thật khó để nói lời tạm biệt."
"Anh sợ Xavi không thể nói lời tạm biệt à?"
"Không," Puyol nói và quay sang Messi. Anh ấy không giống Xavi, không thể che giấu.
"Tôi sợ mình sẽ không thể nói lời chia tay. Xavi, anh ấy luôn mạnh mẽ hơn tôi. Em có muốn biết không?" Puyol khó có thể cưỡng lại việc giãi bày với Messi.
Valdés hỏi ai muốn chơi bài và Messi ngay lập tức giơ tay trả lời "Tôi".
Messi đang chạy trốn. Anh ấy không muốn nói về Xavi. Anh ấy không biết hôm nay mình đã xảy ra chuyện gì. Tại sao anh ấy lại nghĩ về Xavi, tại sao bên trong anh lại luôn cố gắng chống cự lại điều ấy?
Xavi đã uống quá nhiều và với chút tỉnh táo còn lại, anh leo lên ban công để hít thở không khí trong lành.
Một lúc sau, có người leo lên. Xavi nghĩ anh ấy là Iker Casillas. Khi những lọn tóc xoăn xuất hiện, Xavi cười.
Puyol lẩm bẩm: "Sao cậu lại cười? Giúp tôi một tay."
Xavi kéo Puyol đứng dậy. Mặt Puyol đẫm mồ hôi và tóc thì ướt.
Khi họ ngồi đối diện nhau, Puyol liếc nhìn lại bữa tiệc. "Thật là một mớ hỗn độn!"
"Hết rượu rồi."
"Đây, còn một ít." Puyol lấy ra hai chai bia.
Xavi dùng răng cạy mở nắp chai và đưa cho Puyol. Puyol cười lớn. "Tôi đang thắc mắc tại sao răng nanh của cậu ngày càng biến mất. Hóa ra là như vậy! Nó bị mòn rồi."
"Đừng coi thường điểm mạnh không quan trọng của ai đó! Đó là vì răng của tôi rất cứng. Nếu anh làm thử, anh sẽ mất một chiếc răng đấy!"
Puyol nhe răng về phía Xavi.Xavi dùng nắp chai đập vào đầu anh ấy. Puyol lục lọi và lấy ra một chiếc hộp nhung mở ra cho Xavi xem.
"Chà, nếu tôi cầu hôn Agnès bằng nó, liệu cô ấy có đồng ý không?"
Xavi lắc nó dưới ánh trăng. "Có hàng real đấy chứ?"
"Biến đi!" Puyol đá anh một cái thật mạnh.
"Ừ! Trông đẹp đấy. Cô ấy sẽ cảm động và khóc mất thôi." Xavi trả lại chiếc nhẫn cho Puyol.
Hai người trò chuyện như trước. Xavi nhanh chóng hết rượu, chỉ vào chai của Puyol và nói: "Anh còn uống không? Không uống thì đưa cho tôi đi".
Puyol nói: "Tôi đã uống một ít rồi. Cậu vẫn muốn uống tiếp ấy hả?"
Xavi nói: "Đưa nó cho tôi!"
"Chúng ta đang hôn gián tiếp đấy hả." Puyol đưa chai rượu cho Xavi.
"Nào, khi chúng ta ở đội B, anh luôn nhặt nhầm chai nước và tôi chưa bao giờ nói đó hôn gián tiếp."
Puyol cười lớn. "Trước đây cậu đâu có thích uống rượu đâu."
Xavi nhướng mày. "Khi đó tôi còn trẻ và tôi không biết đến thú vui của việc uống rượu."
"Tôi ước gì cậu chưa bao giờ biết đến thú vui của việc uống rượu." Giọng Puyol trầm thấp như đang nói với chính mình
Xavi giảm tốc độ uống rượu và Puyol gục đầu. Xavi bò tới và ngồi cạnh anh. "Puyi, Camp Nou không hề thay đổi chút nào. Trời tối như mười năm trước. Anh có nhớ lần chúng ta lẻn vào đó, khi tôi trốn và giả làm ma để dọa anh không?"
Puyol gật đầu.
"Tất cả chúng ta đều muốn trưởng thành nhanh hơn để được khoác áo đội một và giành chức vô địch, đó là ước mơ của chúng ta. Bây giờ mọi chuyện đã thành hiện thực, thật tuyệt vời."
Puyol dụi mắt.
Xavi khoác vai anh và thì thầm: "Tôi rất vui khi được đứng ở Camp Nou, đợi và tiễn anh".
"Tại sao cậu không nói với tôi?"
Xavi buông tay rồi nói: "Có lẽ là do tôi ích kỷ."
Xavi nhấp một ngụm rượu khi Puyol nhìn anh. "Sau khi Raul rời đi, Iker nói với tôi rằng anh ấy không thể vô tư với bóng đá nữa và anh ấy phải gánh cả Bernabéu trên vai."
Ánh mắt Puyol chua chát nhưng giọng điệu lại rất trêu chọc: "Thảo nào mấy năm nay phong độ của anh ấy rất tuyệt vời."
"Khi anh ấy nói điều đó với tôi, tôi nhớ lại khi chúng tôi đến dự FIFA U-20 World Cup năm 1999 và anh ấy thậm chí còn chưa 18 tuổi. Anh ấy rất nhút nhát, một cậu bé ngốc nghếch không biết gì cả."
"Cậu cũng ngốc nghếch nữa." Puyol giật lấy chai của Xavi và uống cạn. "Bây giờ cũng vẫn ngốc nghếch như vậy."
"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không ngu ngốc nữa. Giao Barca cho tôi, anh có thể yên tâm rồi!"
"Barca là một nửa của cậu. Tôi không lo lắng về điều đó. Tôi chỉ lo lắng cho cậu." Puyol cảm thấy đắng miệng. Bia có vị rất tệ.
"Tôi, tôi không có gì cần phải lo lắng cả."
"Hôm nay Leo đến tìm cậu. Em ấy là người duy nhất biết cậu ở đâu." Puyol cuối cùng không thể cưỡng lại việc tự hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa Messi và Xavi.
"Em ấy biết tôi ở đâu, và đó là một điều tốt." Mặt trăng ẩn trong mây và Xavi ẩn mình ở trong bóng tối. Puyol không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của anh ấy.
Fàbregas đột nhiên đứng dưới hét tên Puyol, Xavi nói: "Đi đi, Gerard chắc chắn lại bắt nạt anh ấy!"
Xavi miễn cưỡng nói chuyện, Carles Puyol miễn cưỡng để anh nói. Fàbregas càng lúc càng vội vã. Puyol đứng dậy rời đi.
"Cám ơn Puyi vì đã luôn quan tâm tới tôi." Giọng Xavi hơi run run.
Puyol dừng lại và cố gắng quay đầu lại, nhưng Xavi đã đưa tay lên đầu để che giấu điều đó.
"Sẽ không có chuyện gì xảy ra với Barca và tôi cũng vậy. Cố lên, Puyi, đừng nhìn lại."
Nước mắt Puyol lăn dài trên ngón tay Xavi, Xavi lùi lại như bị bỏng. Anh ấy đẩy Puyol mạnh ra khỏi ban công.
Puyol đã đi rồi, Xavi còn lại một mình trên ban công. Gió Barcelona tháng 11 lạnh lẽo và rượu sưởi ấm cơ thể anh.
Một vầng trăng bạc xuyên qua những đám mây. Ánh sáng dịu nhẹ của nó chảy xuống như thủy ngân. Một chút nước lấp lánh trên hàng mi dài của Xavi.
----
Sau khi Puyol giải nghệ, toàn đội không còn thời gian để đa cảm mà lao vào tập luyện căng thẳng. Messi nhận thấy Xavi đã thay đổi. Xavi trước đây hiếm khi cười trên sân, thường chỉ cười ngoài sân. Nhưng bây giờ anh ấy thậm chí còn ít cười ngoài sân hơn.
Xavi không giỏi khuấy động bầu không khí. Puyol đã từng làm điều đó và bây giờ Xavi phải làm như vậy, đặc biệt là khi đội bóng đang ở trong tình trạng sa sút.
Chiếc áo số 5 được khoác trên lưng hậu vệ mới. Lúc đầu mọi người đã gọi nhầm tên anh ấy, nhưng Xavi thì không. Chỉ một lần, đó là khi Fàbregas và Xavi đang thảo luận về chiến thuật, Xavi gọi Iniesta và Messi đến để nghe. Khi đang tranh cãi, Xavi bất ngờ nói: "Anh nghĩ sao, Puyi?"
Trước khi họ phản ứng, Xavi đã nói: "Leo, em nghĩ sao?"
Messi nói ra suy nghĩ của mình. Xavi lắng nghe và đặt một câu hỏi mới,Iniesta trả lời. Fàbregas không hoàn toàn đồng ý và vẫn giữ nguyên ý tưởng của mình. Cái tên Puyi, tưởng chừng như chỉ là ảo ảnh và thoáng qua.
Puyol đã không đến Camp Nou kể từ khi giải nghệ. Agnès hỏi anh tại sao chỉ xem trận đấu ở nhà.
Puyol không trả lời và không trở lại Camp Nou cho đến bán kết Champions League 2013.
Khi đó, Xavi đã hoàn toàn ổn định với vai trò đội trưởng đầu tiên ở Barca.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro