Chương 5
Xavi hạnh phúc khi sống ở La Masia. Mặc dù không thể chơi ở vị trí tiền đạo như ý muốn, nhưng anh ấy ngày càng yêu thích vị trí tiền vệ phòng ngự hơn khi quá trình luyện tập tiến triển.
Cho đến năm 15 tuổi, Xavi tập luyện thể lực hay chiến thuật và học cách kiểm soát bóng tốt hơn.
Vài năm sau, Cruyff gặp Xavi và khen ngợi tài năng xuất chúng của anh. Xavi vẫn chưa thi đấu chính thức hay thể hiện bất kỳ khả năng đọc trận đấu nào, và huấn luyện viên nghĩ rằng Cruyff đang ca ngợi Xavi về trí thông minh của anh ấy. Cruyff cười: "Tôi nói cậu ấy thông minh vì cậu ấy có những kỹ năng cơ bản vững chắc nhất trong nhóm, và chỉ những đứa trẻ thông minh nhất, bạn biết đấy, mới sẵn sàng thực hành chúng.."
Năm 1997, Năm 17 tuổi, Xavi gia nhập đội B của Barca, nơi anh gặp Puyol, đàn anh hơn anh 2 tuổi. Puyol cực ngầu với mái tóc xù và khuôn mặt góc cạnh.
Xavi thích cười và làm mọi người cười. Bọn họ đã là đồng đội của năm năm lần trong bảy năm ở La Masia. Những đứa trẻ yêu mến anh ấy. Puyol là hậu vệ, Xavi là tiền vệ phòng ngự, cả hai thường làm việc cùng nhau trên sân nhưng không nói chuyện nhiều ngoài đời.
Một ngày nọ, Puyol đi đến chỗ Xavi đang uống nước, nắm lấy vai Xavi và quay anh về phía mình, với vẻ mặt ủ rũ. Xavi tưởng anh định đánh nhau nhưng anh bỗng hét lên. :"Bạn là cầu thủ có nhiều tiềm năng!"
Xavi giật mình, gần như nín thở.
Nói xong, Puyol quay lưng bước đi, để lại Xavi với khung cảnh hoàng hôn. Xavi về nhà và nói với Oscar: "Cuối cùng em cũng gặp được người điên hơn anh". Không mất nhiều thời gian để Xavi và Puyol trở thành bạn tốt của nhau.
Ở đội B, Xavi bỗng cảm thấy thời gian bắt đầu trôi nhanh hơn, tâm trạng không còn bình tĩnh như trước. Anh háo hức chứng tỏ bản thân, khao khát được Camp Nou cổ vũ cho mình.
Bóng đá không chỉ là sở thích của Xavi. Nó bắt đầu mang những ý nghĩa phức tạp hơn.
Người mà những đứa trẻ của đội Barcelona B muốn gặp nhất không phải là một ngôi sao lớn hay một thần tượng trẻ, mà là huấn luyện viên trưởng của đội một, người giống như một vị thần trong trái tim của những đứa trẻ này. Những đứa trẻ có thể lên thiên đường với cái gật đầu đồng ý của ông.
Xavi, 17 tuổi và Puyol, 19 tuổi, háo hức muốn gặp Louis Van Gaal như bất kỳ ai khác. Mặc dù một trong số họ cố tỏ ra thoải mái còn người kia thì thờ ơ
Xavi và Puyol lúc thì tự tin lúc thì lo lắng, tự tin rằng mình còn trẻ và sẽ luôn có cơ hội tỏa sáng. Lo lắng rằng sức ép quá lớn dành cho các đội B sẽ khiến bản thân không thể lọt vào mắt xanh của Van Gaal.
Xavi hỏi Puyol: "Nếu không vào đội 1, anh sẽ đi đâu? Anh sẽ đi đến một câu lạc bộ khác chứ?
"Có thể," Puyol nói. "Nếu tôi không thể chơi ở Camp Nou.,Tôi có thể chơi ở nơi khác. Còn bạn thì sao?"
Xavi lắc đầu. Anh ấy muốn noi gương Matthew Paul Le Tissier và chơi cho một câu lạc bộ suốt đời. Nếu điều đó không xảy ra, Xavi sẽ từ bỏ sự nghiệp bóng đá, đến trường như các anh trai, tìm việc làm và trở thành một CĐV bình thường của Barca.
1998, khi Van Gaal trở lại đội B, Jordi hỏi ông lần này ông muốn mẫu cầu thủ nào. Van Gaal nói: "Tôi muốn tăng thêm chiều sâu cho băng ghế dự bị, tất cả các loại vị trí đều cần thiết, đặc biệt là tiền vệ phòng ngự."
Jordi cười. "Anh không hài lòng với Pep Guardiola?"
"Tôi luôn tham lam. Có ứng cử viên sáng giá nào không?"
"Có một người. Cậu bé mới gia nhập năm ngoái. Người ta nói cậu bé là tiền vệ phòng ngự do chính tay ông Cruyff chọn."
Van Gaal huýt sáo. "Cầu thủ mà ông ấy chọn chắc chắn rất xuất sắc. Nhưng tôi sẽ tận mắt nhìn cậu ấy."
Xavi bước vào phòng và nhìn thấy Van Gaal. Jordi giới thiệu anh với Van Gaal, ông hỏi: "Cậu chơi ở vị trí nào?"
"Tiền vệ phòng ngự." Xavi để ý thấy Van Gaal đang loay hoay với chiếc bàn cát bóng đá thu nhỏ. Thấy Xavi chăm chú vào chiếc bàn cát, Van Gaal đưa tay lên lấy tay áo che đi.
"Cậu nghĩ mình cần tài năng nào nhất ở vị trí tiền vệ phòng ngự?"
Xavi suy nghĩ một lúc và trả lời: "Trí nhớ tức thì về hình ảnh trực quan và khả năng phán đoán phân tích nhanh chóng."
"Câu trả lời chính xác. Cậu có vẻ là một học sinh giỏi." Van Gaal chỉ vào chiếc bảng phấn gần đó. "Vẽ vị trí bạn nhìn thấy trên bàn cát, nơi các cầu thủ đang đứng."
Xavi choáng váng.
"Ngay bây giờ?"
"Ngay bây giờ!' Van Gaal cúi gằm mặt xuống và nhìn Xavi một cách nghiêm túc.
Xavi không thể nhớ nhiều hơn bảy hoặc tám người trong nháy mắt. Điều đầu tiên anh làm là đánh dấu bảy hoặc tám người trên bảng.
"Trong một phút, còn 20 giây nữa." Van Gaal nhìn đồng hồ đeo tay để nhắc nhở Xavi. Xavi không chần chừ, cùng bảy tám điểm tại chỗ bắt đầu đánh dấu những điểm khác.
Khi nói xong, Xavi quay lại nhìn Van Gaal. Van Gaal nói: "Cậu có thể đi được rồi"
Xavi đặt bút xuống và rời khỏi phòng, nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Không có hy vọng cho năm nay nữa rồi.
Sau khi Xavi rời đi, Van Gaal đứng trước bảng đen, Jordi nhìn bảng đen rồi nhìn bàn cát, tính xem Xavi đúng bao nhiêu điểm.
Van Gaal nói: "Đừng nhìn, trừ thủ môn, 15 đúng, 5 sai."
"Tuyệt vời!" Jordi hét lên.
Van Gaal mỉm cười và gật đầu. "Thật giỏi khi nhớ được tám điểm chỉ bằng cách nhìn vào nó, nhưng để suy ra bảy điểm còn lại..., Johan quả thật có một cái nhìn độc đáo."
"Anh đã quyết định chọn cậu ấy chưa?"
Van Gaal mỉm cười. "Khả năng kiểm soát bóng và cảm giác là điều thiết yếu phải quan sát thêm."
"Tôi không thể nói thêm gì nữa nhưng chắc chắn cậu bé sẽ làm anh hài lòng," Jordi tự hào nói.
Khi Xavi được gọi vào đội một, anh ấy không thể tin được. Anh phải hỏi hai lần trước khi chắc chắn đó là sự thật.
Cha mẹ anh ôm chầm lấy nhau khi Oscar ôm vào má Xavi và hét lên: "Vé đặc biệt đến Camp Nou!"
Xavi cười khúc khích.
Sau bấtngờ, Xavi bắt đầu lo lắng. Anh ấy đã tham gia đội, nhưng Puyol thì không. Làm sao anh ấy có thể nói với bạn bè của mình về điều đó? Puyol tự hào, còn Xavi sợ dùng từ không đúng sẽ làm tổn thương tình bạn của họ. Trong khi Xavi đang băn khoăn không biết phải làm gì thì Puyol đến nhà họ.
Hai người đi dạo quanh Terrassa, Xavi kể cho Puyol nghe rất nhiều về thời thơ ấu của mình, Puyol lắng nghe, thỉnh thoảng bật cười. Xavi rùng mình. Anh nên cẩn thận hơn.
"Tôi biết về việc cậu gia nhập đội một." Puyol không để Xavi nao núng. "Chúc mừng."
"Cảm ơn. Tôi... Cứ như là một giấc mơ vậy."
Puyol lấy tay vò tóc, giọng nghèn nghẹn. "Tôi thực sự hạnh phúc! Xavi, cậu rất xuất sắc. Tôi đã nghĩ cậu rất tốt ngay từ lần đầu tiên tôi gặp cậu."
Xavi dừng lại. Puyol chưa bao giờ nói điều gì như thế với anh. Họ là những người bạn tốt, nhưng họ vẫn luôn cạnh tranh với nhau.
"Tôi cũng lớn lên ở một thị trấn nhỏ, nơi mọi người nói với tôi rằng tôi là một thiên tài. Không giống như các cậu, tôi không gia nhập La Masia cho đến năm 17 tuổi. Trước khi đến đây, tôi đã nói bố tôi, tôi sẽ chạy theo cách riêng của mình ở Barca. Năm nay tôi 20 tuổi và tôi vẫn ở đội B."
"Không phải như thế, Carles."
Puyol xua tay, không muốn nghe lời trấn an của Xavi. "Cậu đã hỏi tôi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không lên đội một. Tôi nói rằng tôi sẽ rời Barcelona và chơi cho một câu lạc bộ khác."
Liệu anh ấy có ra đi không? Xavi cảm thấy hụt hẫng. Im lặng bao trùm, và khuôn mặt Puyol đột nhiên trở nên dữ tợn. "Nhưng thời điểm tôi biết cậu ở đội một, tôi đã không muốn đến câu lạc bộ khác nữa!"
Xavi chết lặng.
Puyol đánh mạnh vào vai anh. "Nếu cậu đủ giỏi để lên đội một, tại sao tôi lại không? Van Gaal chỉ cần một tiền vệ phòng ngự?, nếu ông ấy cần một hậu vệ và đó sẽ là tôi ở đội một!"
Xavi gật đầu.
Nhiều năm sau, Puyol nói về bí mật với Leo Messi: "Em biết sao không? Xavi tưởng tôi sẽ ra đi, cậu ấy đã khóc đấy"
Messi đã không tin vào điều đó. "Anh đang nói dối đúng không?. Xavi không phải là một người đàn ông đa cảm như thế."
Puyol tự hào nói: "Đó là tại em biết cậu ấy muộn, một Xavi như thế, chỉ mình tôi thấy thôi".
Messi lườm Puyol. Puyol cười điên dại.
Nếu so về thời gian, Messi sẽ không bao giờ thắng được anh.
Xavi gia nhập đội một và bắt đầu sự nghiệp trên băng ghế dự bị. So với những cầu thủ dự bị khác, rõ ràng Xavi nhận được nhiều sự quan tâm hơn từ Van Gaal.
José Mourinho tự hỏi tại sao Van Gaal lại quan tâm đến Xavi như vậy. Xavi kiểm soát bóng tốt, nhưng ở Barcelona có ai lại kiểm soát bóng không tốt? Van Gaal rất nghiêm khắc với Xavi, ông đòi hỏi cao và thường xuyên la mắng Xavi. Ngoài việc tập luyện, Van Gaal còn giao thêm cho Xavi bài tập về nhà và rất nhiều video trận đấu để Xavi mang về nhà luyện tập.
Van Gaal thường khiến Xavi ngạc nhiên với những câu hỏi về cách phát động tấn công trong một trận đấu nhất định, bao nhiêu đường chuyền đã được thực hiện và cầu thủ đã ở đâu vào thời điểm anh ta chạm bóng. Một câu trả lời sai hoặc không có câu trả lời sẽ bị trừng phạt, buộc Xavi phải xem và đọc thuộc lòng từng trận đấu.
Mourinho chỉ trích cách dạy dỗ của Van Gaal, nói rằng dù có muốn bồi dưỡng cậu ấy thì cũng không nên dạy dỗ cậu ấy lúc này. Cậu ấy có quá ít cơ hội ra sân, nhớ lại nghĩa là gì những trò chơi này.
Van Gaal phớt lờ Mourinho và chỉ đơn giản là hành hạ bộ não của Xavi một cách tàn nhẫn nhất có thể.
Xavi lo lắng đến mức nôn mửa nhiều lần khi xem các trận đấu.
Năm 1999, Barca vô địch La Liga, Xavi chỉ góp công rất nhỏ nhưng điều đó không ảnh hưởng đến niềm vui của gia đình Hernández.
FIFA U-20 World Cup sắp bắt đầu, Xavi được gọi vào Đội tuyển trẻ quốc gia Tây Ban Nha, ngay khi anh ấy nghĩ rằng mình cuối cùng đã thoát khỏi vòng vây, Van Gaal đã gọi Xavi đến thăm anh ấy.
Xavi bước vào văn phòng của Van Gaal. Van Gaal chỉ vào những hộp các tông trên sàn và nói: "Những video trò chơi này, hãy mang về nhà và xem hết đi."
"Thưa ông, tôi được tuyển vào đội tuyển trẻ quốc gia cho Giải vô địch bóng đá U-20 thế giới."
"Tôi biết," Van Gaal nhìn lên. "Họ đã thông báo cho tôi."
"Vậy tôi sẽ..."
"Cậu là cầu thủ của Barcelona," Van Gaal ngắt lời. "Cậu là cầu thủ của tôi.Cậu phải nghe lời của tôi." Van Gaal nhấn mạnh "của tôi" một cách đặc biệt khó khăn.
Xavi cho rằng ông ta quá vô lý và đá vào hộp để thể hiện sự thất vọng của mình. Van Gaal phớt lờ anh ta và tiếp tục đọc tài liệu.
Xavi không thể cãi lời huấn luyện viên trưởng và phải cúi xuống bê hộp về nhà.
"Brøndby IF vs Manchester United tại Champions League năm ngoái, Manchester United đã ghi bàn thắng thứ tư như thế nào?" Van Gaal đột ngột hỏi.
Xavi không muốn nói chuyện với Van Gaal, nhưng anh không thể kiểm soát được cái miệng của mình, theo phản xạ nói, từ kế hoạch đến bàn thắng cuối cùng, ai tham gia, chuyền bóng như thế nào và ở đâu , Xavi không ngần ngại trả lời.
"Rất tốt." Van Gaal gõ bàn, "Quên đi."
"Ơ?" Xavi không hiểu.
"Tôi bảo quên ngay, ngay bây giờ."
Xavi vẫn không hiểu
Van Gaal đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Xavi. "Cậu không muốn xem các trò chơi, điều đó không sao cả. Nhưng từ giờ trở đi, cậu sẽ quên tất cả các trò chơi mà cậu đã xem trong năm qua."
"Làm sao... Làm sao?"
"Tôi không quan tâm. Cậu hãy quên những gì cậu đã nhớ."
"Tại sao tôi phải quên?" Xavi bực mình. "Không phải ông muốn tôi nhớ hết sao?"
Van Gaal lạnh lùng nói: "Phải, nhưng bây giờ tôi yêu cầu cậu hãy quên tất cả đi."
"Làm sao tôi có thể quên!"
Van Gaal hỏi: "Đừng quên, cậu chơi như thế nào?"
"Tôi..." Xavi toát mồ hôi lạnh, an toàn trong trò chơi của người khác, làm sao có thể tham gia trò chơi của chính mình?
"Đừng quên, nếu không cậu sẽ lại lãng phí thời gian trong năm nay."
"Làm sao để quên?" Xavi có chút hoảng hốt.
"Hãy đọc thuộc lòng nhiều trận hơn." Van Gaal dúi chiếc hộp vào tay Xavi.
Tây Ban Nha giành chức vô địch FIFA U-20 World Cup năm 1999, đánh bại Nhật Bản 4-0. Đây là lần đầu tiên Tây Ban Nha giành chiến thắng trong một cuộc thi quốc gia chính thức. Đây là danh hiệu thế giới đầu tiên của Tây Ban Nha. Có rất nhiều hy vọng cho nhóm U20 này ở Tây Ban Nha.
Một huấn luyện viên người Tây Ban Nha đang uống rượu với Sir Alex Ferguson và hỏi ai là người có tiềm năng nhất.
Ferguson, đã hơi say, phun ra hai cái tên: Xavi và Iker Casillas. Huấn luyện viên hét lên: "González? Pablo đã có chiếc giày vàng."
"Không đáng bận tâm."
"Daniel Aranzubia là thủ môn đầu tiên, Iker Casillas chỉ bắt đầu trận gặp Honduras."
Ferguson cong môi. "Aranzubia chỉ để Casillas nhấc giày".
"Còn Ruben Suarez thì sao?
"Không."
"Còn Jose Javier Barkero thì sao?"
"Không. "
"David Aganzo?"
"Không, không, không!" Ferguson sốt ruột khi nghe anh ta đọc danh sách. "Không ai có thể có tiềm năng bằng Xavi và Iker Casillas!"
HLV cười: "Xavi không đủ thể lực để trụ lại ở Premier League. Anh đánh giá cao điều gì ở cậu ấy?"
Ferguson gõ ngón trỏ vào đầu ông ta. "Đây."
"Ý anh là Xavi thông minh?"
"Hơn cả thông minh," Ferguson bảo người phục vụ tiếp tục rót rượu.
"Còn gì nữa không?"
Ferguson khẽ nheo mắt, "Rồi các bạn sẽ thấy. Van Gaal đã có một kho báu thực sự!"
Sau FIFA U-20 World Cup, Xavi thuê một căn hộ cách nhà không xa. Không phải anh muốn dọn ra ngoài, chỉ là nếu anh tiếp tục xem trò chơi trên TV, Oscar hoặc là bóp cổ anh, hoặc là tự sát, không còn cách nào khác.
Xavi đang trên bờ vực suy sụp thì Puyol tìm được nơi ở mới theo địa chỉ. Thời gian trở lại đội đang đến gần, và video chỉ được xem một nửa. Anh ấy không thể nhớ những gì anh ấy muốn nhớ, nhưng những gì anh ấy muốn quên theo anh ấy như một cơn ác mộng.
Khi chuông cửa reo, Xavi lại nghĩ đó là Oscar và cố cởi trần trả lời. Mở cửa, Puyol nhìn thấy Xavi và hét lên: "Mấy ngày rồi cậu không rửa mặt hả?"
Xavi chạm vào mặt mình và lùi lại để anh ấy vào.
"Còn đây!" Puyol chỉ vào ngực Xavi. "Đây là cái gì? Máu tươi."
Xavi nhìn xuống và thấy một mảng đỏ lớn trên ngực. "Nước ép dưa hấu."
"Ôi chúa ơi." Puyol rạn nứt. "Cậu đang làm gì ở nhà vậy hả?"
"Anh cứ ngồi xuống đợi tôi đi tắm đã." Xavi rời khỏi Puyol và bước thẳng vào phòng tắm.
Puyol nhìn quanh. Không có gì trong phòng ngoại trừ một chiếc giường, một chiếc ghế sofa và một chiếc tivi.
"Tôi còn có thể trang bị tốt hơn để đi cắm trại hơn cả nhà của cậu." Puyol giúp Xavi dọn phòng.
Xavi bước ra khỏi phòng tắm và thấy căn phòng gọn gàng hơn nhiều. Puyol đang lau sàn nhà. Xavi ngã lưng xuống ghế sofa và không di chuyển.
"Này!" Puyol đá Xavi. "Thấy tôi đang làm gì không?"
"Có."
"Cậu không cảm thấy tội lỗi sao?"
"KHÔNG."
"Tôi đang lau nhà của cậu đấy!" Puyol thả rơi cây lau nhà và Xavi đã với tới để bắt lấy nó bằng hai chân anh.
"Anh không cần phải làm thế."
"Làm sao cậu có thể sống trong một ngôi nhà bẩn thỉu như vậy?" Puyol đánh vào chân Xavi, nhặt cây lau nhà và tiếp tục lau.
"Có bẩn lắm đâu? Tôi thậm chí không nhìn thấy."
"Cậu trông rất mệt mỏi."
Xavi lăn lộn và úp mặt xuống ghế sofa.
Puyol lê chân xuống bên cạnh Xavi và đẩy anh. "Ngủ?"
"Không." Xavi ủ rũ nói.
"Nào! Đến đây nào."
Xavi vẫn nằm sấp.
"Tôi có hai tin, một tốt và một xấu. Cậu muốn nghe tin nào trước?"
"Điều tốt."
"Xin chúc mừng, nhà vô địch thế giới!"
"Cảm ơn. Còn cái xấu thì sao?" Xavi nhàn nhạt hỏi
"Tôi đã được đôn lên đội một."
.Xavi bật dậy và nhìn chằm chằm vào Puyol.
"Chưa có gì chính thức, nhưng Van Gaal đã nói chuyện với tôi."
Xavi ngồi dậy, véo mặt Puyol cười và nói: "Sao có thể là tin xấu được?"
"Vị trí của cậu bị khiêu chiến không phải là tin xấu sao? Buông ra!" Puyol cười đau đớn và đánh mạnh vào tay Xavi.
"Vớ vẩn. Vị trí của chúng ta không trùng nhau chút nào."
Xavi đã cảm thấy tốt hơn một chút. Puyol đói, Xavi mặc quần áo và đưa anh đi ăn tối.
Vào bữa tối, Xavi rủ đi uống. Puyol tỏ ra ngạc nhiên. Trong ấn tượng của anh, Xavi luôn là một người nghiện rượu. Xavi đã uống rất nhiều vào ngày hôm đó, và Puyol đã giúp anh ấy về nhà. Ngay khi họ bước vào, Xavi bắt đầu nổi cơn thịnh nộ và đá tung băng đĩa xung quanh.
Thấy thành quả lao động của mình sắp bị hủy hoại, Puyol đã chộp lấy Xavi từ phía sau và lôi anh ra khỏi những cuộn băng.
Xavi thoát khỏi Puyol và ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu. Puyol, tay chống eo, cười nhạo: "Cậu làm sao thế?"
Xavi lẩm bẩm.
"Cái gì?" Puyol không nghe thấy và cúi xuống.
"Tôi đã nói là tôi bị đau đầu mà." Xavi hét lên.
"Vớ vẩn! Tôi sẽ ngạc nhiên nếu cậu không bị đau đầu sau khi uống nhiều rượu như vậy!"
Xavi đảo mắt. "Tôi đau đầu khi xem các trò chơi!"
"Đau đầu thì đừng xem nữa."
"Không dễ như anh nói đâu. Nếu tôi không thể hoàn thành, Van Gaal sẽ mắng."
"Mắng còn hơn là bị ốm. Nào, dậy đi. Điều cậu cần bây giờ là một giấc ngủ ngon và nghỉ ngơi thật tốt."
"Tôi không ngủ được."
"Cậu là trẻ con sao? Cậu có cần phải nhờ ai đó hát ru cho cậu không?" Puyol đánh thật mạnh vào Xavi: "Là cầu thủ, kỹ năng quan trọng nhất là phải ngủ! Trời có sập xuống cũng phải ngủ. Ngủ không ngon thì thi đấu sao được?"
Trước sự thúc giục không ngừng của Puyol, Xavi đi ngủ và Puyol nói với anh: "Hai giờ, ít nhất hãy ở trong phòng này hai giờ".
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, khi Xavi nghĩ rằng Puyol đã rời đi, anh bước ra khỏi phòng, và thấy Puyol đang trong bếp chỉnh vòi nước.
Xavi chết lặng. "Anh cũng thông minh đấy."
Puyol cười khẩy: "Vì đó là cậu, tôi đương nhiên phải cẩn thận, quay về phòng ngay!" Xavi ủ rũ quay lại.
Nửa giờ sau, cánh cửa lại một lần nữa mở ra, Xavi không dám động đậy. Hai mươi phút sau, anh không nghe thấy tiếng mở cửa nữa. Xavi lặng lẽ mở cửa, đi chân trần và không có ai trong phòng khách.
Xavi bật TV và tiếp tục xem video trận đấu.
Nửa tiếng sau, cửa tự mở. Xavi giật mình, tưởng là trộm. Puyol bước vào với chiếc túi giấy trên tay, nhìn thấy Xavi và giận dữ chỉ vào cửa phòng ngủ.
Xavi vội vàng tắt TV, bỏ qua bàn cuối và phóng thẳng vào phòng.
Puyol gầm lên ngoài cửa: "Đi ngủ ngay, tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi không đi nữa! CÒn ra ngoài lần nữa tôi sẽ đánh gẫy chân cậu!"
Xavi không dám ra khỏi phòng lần nữa. Anh nằm xuống giường, chắc chắn là anh sẽ không ngủ được. Nhưng trên thực tế, không có lý do gì khiến một chàng trai 19 tuổi không ngủ được.
Xavi tỉnh dậy thì trời đã tối. Bước ra khỏi phòng, không thấy Puyol đâu cả. Có một mảnh giấy ghi chú trên cửa tủ lạnh, đó là nét chữ của Puyol, xấu xí và ngoằn ngoèo.
"Thức ăn trong tủ lạnh. Quần áo đã được gửi đi giặt. Chúng sẽ được gửi lại vào ngày mai. Cậu đang ngủ ngon nên tôi sẽ đi đây. Hãy dành thời gian của cậu, đừng lo lắng. Tôi sẽ gặp cậu ở Camp Nou.Trân trọng, Puyi."
Xavi hít một hơi thật sâu, nhìn lại băng ghi hình, hung tợn nói: "Chờ xem, chờ ta ăn xong xem ta như thế nào giết ngươi!"
Nó tồi tệ đến mức nào không còn quan trọng nữa. Xavi đã có bạn của anh ấy ở đây.
Barca mùa 1999-2000 cũng giống Barca mùa 2006-07, rực rỡ rồi lụi tàn. Tràn đầy tự tin vào đội một Barcelona, nhưng Puyol đã bị giáng một đòn trực diện.
Vấn đề của Van Gaal với các cầu thủ ngày càng leo thang, với việc toàn bộ Catalonia đổ lỗi cho ông.
Nghẹt thở, không thay đổi, khó giao tiếp và bướng bỉnh, những thứ đã trở thành đồng nghĩa với Van Gaal. Sự bất mãn của các cầu thủ và sự đổ dầu vào lửa của giới truyền thông đã khiến thời gian của Van Gaal ở câu lạc bộ ngày càng khó khăn, và những người duy nhất còn lắng nghe ông là những thanh niên bối rối.
Bất kể người khác nói gì, Van Gaal vẫn kiên định với ý tưởng của mình và vẫn cứng rắn với Xavi hơn bao giờ hết.
Xavi dần dần có nhiều cơ hội ra sân hơn và anh rất muốn học hỏi từ Guardiola. Ở Barcelona, trên toàn Catalonia, Guardiola là người hùng của mọi đứa trẻ, và số 4 ở Camp Nou là vị trí thiêng liêng nhất đối với người Catalonia.
Xavi khao khát trở thành số 4 tiếp theo.
Van Gaal đã yêu cầu về thể lực của Xavi và Xavi đã tập luyện chăm chỉ hơn các đồng đội của anh ấy, thường xuyên tập luyện cho đến khi anh ấy chỉ còn lại một mình.
Tuyết rơi dày ở Barcelona và các cầu thủ đã về nhà sớm. Xavi chạy bộ trên sân cỏ. Puyol lẽ ra phải đợi anh ấy, nhưng trời lạnh đến nỗi mũi anh ấy nhanh chóng bị sổ mũi và Xavi bảo anh ấy về trước. Cuối cùng, dù Van Gaal có đi, Xavi vẫn chạy.
Tuyết rơi trên đầu, hơi thở của anh hiện rõ trong đêm lạnh, và Mourinho nhìn anh từ xa.
Ban đầu, Mourinho không thể hiểu được việc Van Gaal thích Xavi hơn. Rồi anh nhận ra rằng ý nghĩa của Xavi với Van Gaal cũng giống như ý nghĩa của Guardiola với Cruyff, mặc cả để ở lại Barca.
Cruyff đã tạo ra một anh hùng địa phương cho người Catalonia, những người thấy rằng con cái của họ có thể chơi thứ bóng đá đẹp mắt và tinh tế như những người Nam Mỹ. Trở thành ngôi sao thế giới là niềm tự hào to lớn của người Catalan. Đó là lý do tại sao Cruyff rất nổi tiếng ở Barcelona.
Van Gaal muốn sao chép thành tích của Johan Cruyff và không muốn rời xa nơi này, nên ông muốn bồi dưỡng cho mình một Pep Guardiola mà chính xác là Xavi.
Mourinho coi thường hành vi như vậy, không coi chiến thắng là trực tiếp. Miễn là bạn thắng, bạn chỉ huy cuộc chơi và những người khác làm theo ý bạn.
Van Gaal không thể sao chép Cruyff, Xavi không thể là Guardiola, nhưng đứa trẻ tội nghiệp đã không biết. Mourinho hiếm khi mủi lòng, nhưng sự siêng năng của Xavi đã khiến ông ấn tượng, và ông quyết định cất nhắc cậu bé.
Xavi chạy xong và bắt đầu lừa bóng qua hàng rào, và Mourinho tiến đến.
"Nghỉ ngơi đi. Trời lạnh dễ bị thương đấy."
Xavi trả lời: "HLV đã sắp xếp rồi. Tôi không thể nghỉ ngơi cho đến khi mọi việc xong xuôi".
"Louis không có ở đây. Hãy cứ nghỉ ngơi."
Xavi không dừng lại, chỉ đáp: "HLV phân công". Mourinho có chút tức giận khi cậu nhóc nghe theo Van Gaal một cách mù quáng.
"Xavi, tôi đã xem trận đấu và bạn gặp vấn đề." Mourinho chuyển chủ đề.Xavi sút tung lưới. "Có vấn đề gì sao?"
"Cách bạn cầm bóng quá chậm. Các cầu thủ thường dâng cao và gây sức ép, nhưng bóng không được chuyền ra ngoài," Mourinho nói.
Xavi lặng lẽ gật đầu. Mourinho đã đúng. Do dự là thiếu sót của anh ấy.
"Khi bạn chơi bóng, bạn suy nghĩ quá nhiều. Mọi thứ có thể thay đổi quá nhanh. Chúng tôi không có thời gian để bạn suy nghĩ."
"Khả năng đọc trận đấu phát huy tác dụng," Mouirinho tiếp tục khi Xavi im lặng. "Xem quá nhiều video bây giờ chỉ khiến bạn chần chừ thêm thôi."
Xavi đá bóng ra ngoài và tiếp tục tập luyện. Những lời nói của Mourinho bay vào không khí, không ảnh hưởng gì đến cậu bé.
"Bạn không tin tôi?" anh hỏi Xavi, bẽ mặt vì bị một cậu bé phớt lờ.
Xavi lắc đầu. "Huấn luyện viên đã giao việc đó. Tôi phải làm điều đó."
Mourinho bật cười. "Bạn có tin rằng Van Gaal đúng không?" Xavi lắc đầu.
"Không đúng thì có phải thi hành không?" Mourinho bắt đầu tò mò.
"Không biết đúng hay sai." Xavi chuyền bóng. "Rất ít người có thể nhìn thấy đúng sai trước kết quả. Đúng hay sai không quan trọng."
"Đó là một ý kiến kỳ lạ." Mourinho ngày càng quan tâm đến Xavi.
"Mọi người đều nói bóng đá tấn công đã lỗi thời, chúng tôi vẫn đang chơi ở Barca. Ai đúng ai sai không quan trọng. Quan trọng là bạn tin vào điều gì."
Mourinho đang lắng nghe. Xavi hiếm khi nói nhiều như vậy.
"Khi tôi còn là một đứa trẻ chơi trò chơi với anh trai của mình, có một cấp độ mà chúng tôi không thể đánh bại BOSS. Sau đó, chúng tôi đã đến hiệu sách và bí mật đọc chiến lược. Chiến lược nói rằng, bước lên các bước khi một cơ quan , giẫm lên đồ tốt có thể bước ra trang bị , lấy được trang bị có thể đánh BOSS , cơ chế đó khó giẫm , giẫm nhiều lần nhưng không bước ra được gì . Đó là một chiến lược sai lầm. Anh trai tôi không tin điều đó, anh ấy đã giẫm lên, giẫm lên hàng chục lần và cuối cùng một ngày nó đã hiện ra. Anh ấy đã vượt qua được."
Xavi bắt đầu chạy với quả bóng, và trong khi chạy, anh ấy quay sang Mourinho và mỉm cười. "Rất nhiều lần, mọi người nói với bạn điều đúng đắn, nhưng bạn không tin."
Câu chuyện huyền thoại của Mourinho với tư cách là một huấn luyện viên bắt đầu khi ông huấn luyện Porto vào năm 2002.
Năm 2004, ông đến Anh để huấn luyện Chelsea, nơi ông đã tạo nên một chấn động.
Sau đó, ông ấy đến Inter Milan, và Người điên' mạnh mẽ đến mức khi ông ấy ở đây, tất cả những ngôi sao lớn chỉ là ngẫu nhiên.
Từ Chelsea đến Inter Milan, Madman Mourinho luôn muốn có một cầu thủ, nhưng không bao giờ có được. Barcelona sẽ không bao giờ cho anh ấy và Xavi sẽ không bao giờ đi.
Mourinho thường nghĩ về đêm đông lạnh giá năm 1999, và ánh mắt của Xavi khi nói chuyện với ông.
Ferguson từng nói rằng dù Real Madrid có mua bao nhiêu ngôi sao đi chăng nữa thì họ cũng không bao giờ sánh được với các cầu thủ của Barca về mặt tinh thần.
Mounrinho tin vào điều đó không nghi ngờ
Cầu thủ Barca, những đứa con của La Masia, luôn có niềm tin.
Vì có tín không lay chuyển nên có trung thành. Không có huấn luyện viên nào không thích những cầu thủ trung thành.
Mourinho luôn có sở trường khiến mọi người lắng nghe mình vì ông biết rằng lòng trung thành là quan trọng nhất trong một đội
Trước Giáng sinh, Xavi gửi đoạn băng cho Van Gaal.
Van Gaal hút một điếu thuốc, làn khói xanh nhạt cuộn lên, cả người ông ẩn trong bóng tối. Xavi đặt cuộn băng xuống và chờ đợi.
Van Gaal không hỏi anh ấy về các trận đấu hay giao cho anh ấy bài tập về nhà mới. Họ chỉ ngồi đó trong bóng tối.
"Xavi," giọng Van Gaal oang oang, "Chúc mừng Giáng sinh."
"Ông Van Gaal, Giáng sinh vui vẻ."
"Muộn rồi, cậu về đi."
"Vậy còn bài tập về nhà?"
"Không có bài tập về nhà vào Giáng sinh." Van Gaal dập điếu thuốc, đứng dậy và đi về phía Xavi. "Cậu đang làm rất tốt. Chúc một Giáng sinh an lành với gia đình"
Xavi không rời đi. Anh ấy hỏi Van Gaal, "Thưa ông, ông không muốn huấn luyện cho tôi nữa sao?"
"Cậu còn tin tôi không?"
Xavi gật đầu.
"Cậu không cảm thấy tôi rất cứng nhắc sao?"
"Ông là người đàn ông chính hiệu." Xavi nghiêm túc đáp.
Van Gaal hồi lâu không nói, Xavi cúi đầu chuẩn bị rời đi.
"Hãy trở lại đây sau Giáng sinh."
"Dạ!" Trong đêm lạnh, mắt Xavi như muốn bốc hỏa, Van Gaal cảm nhận được hơi ấm đã mất từ lâu.
Vào đêm giao thừa ở Tây Ban Nha, các bà mẹ thường đặt những đồng tiền vàng vào tay mỗi đứa con của mình và yêu cầu chúng nắm chặt.
Cả nhà ngồi bên nhau, chờ đồng hồ nhà thờ điểm nửa đêm. Người mẹ rửa nho và bày trước mặt mọi người. Chuông nhà thờ bắt đầu điểm. Mỗi quả nho được ăn khi mỗi chuông điểm một lần, cho đến hồi chuông thứ 12, cha mẹ bắt đầu hôn từng đứa trẻ, chúc chúng một năm mới hạnh phúc và bình an.
Nửa đêm của thiên niên kỷ mới, cả thế giới đang ăn mừng. Những người đàn ông Hernández lao vào sân để chơi bóng sau khi tiếng chuông điểm. Khi mẹ và chị gái của anh ấy theo dõi, Oscar không thể lấy bóng và bế Xavi lên, giữ cho chân Xavi không chạm đất. Joaquin nằm sấp lên cậu con cả để chặn bóng từ dưới chân.
Mẹ và chị cười ngặt nghẽo không đứng thẳng được.
Sắp đến sinh nhật của Xavi ngay sau Tết.
Puyol hỏi Xavi anh ấy muốn gì. Xavi nói một cách khinh khỉnh: "Anh không thể mua được thứ tôi muốn. Hãy mua những gì anh có thể." Vào ngày sinh nhật của mình, Puyol đã mang đến cho Xavi một chiếc giỏ. Xavi nhìn từ trong ra ngoài chiếc giỏ. Không có quà.
"Quà đâu?"
"Trong tay cậu."
"Cái gì?"
"Cái giỏ."
"Bạn gửi cho tôi một cái giỏ vào ngày sinh nhật của tôi?"
Puyol nói, " Vâng."
"Anh lấy cái giỏ quà cho tôi ở đâu thế?"
"Cậu nói mua gì thì mua, tôi mua rồi. mọi thứ tôi muốn và để lại số tiền còn lại cho một cái giỏ. Điều đó phù hợp với nấm."
Xavi đả kích Puyol vì sự nhỏ mọn.
Bố mẹ và anh trai của anh ấy đều tặng quà cho anh ấy. Em gái của anh ấy đã vẽ một bức tranh cho anh ấy. Xavi đã rất hạnh phúc. Anh đang cho Puyol xem bức tranh của em gái mình thì Van Gaal gọi anh vào văn phòng. Xavi vẫn chưa xem xong các đoạn băng, và anh ấy rất lo lắng nếu được hỏi về một trận đấu mà anh ấy chưa xem.
Thay vì Van Gaal hỏi anh ấy về trận đấu, ông ấy bất ngờ nói chuyện phiếm với anh và Xavi tự hỏi Van Gaal định làm gì.
Thực tế, van Gaal còn lo lắng hơn Xavi, ông hiếm khi trò chuyện với các cầu thủ. Anh ấy hỏi một câu, Xavi trả lời, rồi anh ấy không biết phải nói gì nên bắt đầu sang chuyện khác. Có một câu hỏi và câu trả lời nhanh trong năm phút, điều này khiến Xavi cảm thấy khó xử và thậm chí còn khó xử hơn đối với Van Gaal, người cảm thấy ngày càng giống một Tom nhìn trộm.
"Hôm nay là sinh nhật của cậu." Van Gaal quyết định kết thúc thử thách bằng cách lấy một chiếc hộp ra khỏi ngăn kéo
"Quà sinh nhật của cậu đấy."
Xavi chết lặng.
Van Gaal lại đẩy hiện tại về phía trước. "Cho cậu."
"Cám ơn... Cám ơn!"
Van Gaal vò mái tóc lưa thưa. "Tôi không biết các bạn trẻ tuổi thích gì. Tôi dự định tặng cậu một đĩa hát, nhưng con tôi nói nó quá lỗi thời, các bạn trẻ tuổi hay nghe nó bây giờ. Nó tên là gì?"
"MP3"
"Vâng, họ nói rằng họ có thể đưa tất cả các bài hát vào."
"Đúng." Xavi vô cùng cảm động và không ngờ nhận được quà từ Van Gaal.
"Tôi bảo con tôi cho một số bài hát vào cho tôi nghe để thư giãn khi tôi lo lắng. Có thể không phù hợp với bạn. Xóa nó đi nếu bạn không thích. Cái này có thể xóa được chứ"
"Đúng."
"Thôi, vậy thôi, cậu về đi."
Xavi đi tới cửa với món quà và Van Gaal lại ngăn anh lại.
Xavi quay lại và Van Gaal khẽ nói: "Chúc mừng sinh nhật, Xavi."
Nắng tỏa vàng trên mái tóc hoa râm của Van Gaal. Ông mỉm cười và nhìn thật tử tế. Xavi chưa bao giờ thấy Van Gaal lại giống như một người đàn anh tốt bụng hàng xóm thế này.
"Cảm ơn," Xavi mỉm cười đáp lại.
Vào buổi tối, Xavi bắt tàu điện ngầm về nhà. Trong tàu điện ngầm, anh ấy nghe một bài hát của Van Gaal. Các bài hát đã cũ, nhiều bài mà Xavi chưa bao giờ biết, và âm nhạc chậm rãi, êm đềm, thỉnh thoảng có một chút nhịp nhảy vui tươi. Khi Xavi nghe thấy điều đó, anh ấy không thể không mỉm cười.
Các biển quảng cáo bên ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng và Xavi mân mê chiếc MP3 của mình. Van Gaal nghiêm túc, bướng bỉnh, ít giao tiếp thực sự là một người đàn ông ấm áp.
Năm 2000, kết quả của Barca vẫn không tốt. Sau chấn thương của Pep Guardiola, thời gian ra sân của Xavi nhiều hơn. Sau mỗi trận đấu, Van Gaal sẽ cùng anh xem băng ghi hình, và ông sẽ tìm xem Xavi tỏa sáng ở đâu, ở đâu mà Xavi còn do dự. Ông dạy Xavi từng bước một.
Van Gaal phải sống với sự thật rằng cậu bé này luôn tin tưởng ông, bất kể những người khác có chỉ trích ông như thế nào.
"Nếu đủ lâu," anh nói với Xavi một cách hối lỗi, "Tôi sẽ không để cậu xem nhiều trận như vậy cùng một lúc. Chúng ta có thể nghiên cứu chúng khi chúng ta xem và chơi. Bằng cách đó, cậu sẽ học được nhiều hơn và nhanh hơn. Nhưng thời gian dành cho tôi rất ít nên tôi chỉ có thể dạy cho cậu những điều này."
Vào thời điểm đó, Xavi cảm thấy quá khó để ghi nhớ trận đấu. Sau này, khi Van Gaal ra đi, Xavi mới nhận ra việc ghi nhớ trận đấu dễ dàng như thế nào. Chọn một trận đấu kinh điển trong hàng nghìn trận đấu là khó nhất. Không có Van Gaal, ai sẽ chọn trận đấu cho anh?
Làn sóng đòi Van Gaal từ chức lên đến đỉnh điểm vào cuối mùa giải, với những lời lẽ cay độc trên các phương tiện truyền thông. Người hùng đã giành chức vô địch cho Barcelona năm ngoái đã trở thành kẻ ác của xứ Catalan năm nay.
Lần đầu tiên trong đời Xavi và Puyol cảm nhận được sự tàn khốc của bóng đá. Bảo vật hôm nay, tội nhân ngày mai, tất cả đều thay đổi trong chớp mắt.
Mối quan hệ giữa Puyol và Van Gaal không sâu đậm như giữa Xavi và anh, nhưng Van Gaal đã giúp đỡ Puyol rất nhiều. Puyol tức giận với giới truyền thông và ban lãnh đạo vì sự lạnh lùng của họ. Nhưng ai sẽ lắng nghe một cầu thủ mới gia nhập đội một?
Van Gaal đã được người đại diện của anh ấy nói rằng các giám đốc điều hành của Barca đã yêu cầu anh ấy ra đi. Và anh ấy đã hỏi Van Gaal về kế hoạch của mình.
Van Gaal không trả lời anh ta. Lúc đó là 4:00. Đó là giờ học với Xavi.
Đó là bài học cuối cùng Van Gaal dành cho Xavi. Nó chẳng khác biệt gì so với những lần khác, và Xavi còn không nhận ra đó là bài học cuối cùng.
Van Gaal vẫn nghiêm khắc, vẫn đặt câu hỏi, vẫn chỉ trích màn trình diễn của Xavi trên sân, vẫn khẽ mỉm cười khi Xavi trả lời đúng.
Kết thúc buổi học, Van Gaal lặng lẽ châm một điếu thuốc và Xavi thu dọn hành lý ra về.
"Xavi."
"Hở?"
"Ngồi với tôi thêm chút nữa."
"OK."
Họ ngồi trong im lặng khi Xavi nhớ lại những gì Van Gaal đã nói trong lớp.
"Xavi, đừng nghĩ về trận đấu." Van Gaal dập một điếu thuốc và châm một điếu khác.
"Cái gì?"Xavi không hiểu.
"Trong trận đấu, đừng để cảm xúc trên sân kéo cảm xúc của cậu đi. Là một tiền vệ, đừng bao giờ để cảm xúc của đồng đội hay đối thủ ảnh hưởng đến cậu cho đến khi tiếng còi mãn cuộc cất lên. Những tiền vệ giỏi nhất thế giới kiểm soát nhịp độ tốt thay vì kiểm soát bóng. Nhịp điệu của bất kỳ ai cũng có thể lộn xộn, nhưng của cậu thì không được phép. Nhịp độ của cậu ổn định, đội sẽ ổn định. Đừng bối rối trước nhịp điệu của đối thủ, cậu luôn nhớ nhịp điệu của mình. Những thời điểm khó khăn nhất trong trận đấu, việc thi đấu thường là ý chí của các tiền vệ. Một khi mọi người hòa vào nhịp điệu của cậu, Barcelona có thể giành chiến thắng"
Khi tin Van Gaal ra đi xuất hiện trên các mặt báo, Xavi đã cố gắng liên lạc với ông nhưng không được.
Ngày Louis Van Gaal rời Barcelona, người đại diện của ông đã bí mật nói với Xavi.
Xavi yêu cầu bố chở anh ấy đến sân bay. Xavi liên tục bảo ông ấy nhanh lên.
Van Gaal là tội đồ của Barcelona. Khi Xavi chạy vào sân bay, không có ai tiễn ông, chỉ còn lại một mình ông chờ qua hải quan.
Xavi gọi tên ông và Van Gaal quay lại. Xavi chạy vào vòng tay ông, Van Gaal ôm anh và Xavi đã khóc. Joaquin chưa bao giờ thấy con trai mình buồn như vậy. Kể từ lúc lớn lên, Xavi chưa bao giờ để ai thấy mình khóc, và đôi mắt của Joaquin cũng rưng rưng.
Van Gaal vỗ nhẹ vào lưng Xavi để xoa dịu, tiếng khóc của Xavi lắng xuống nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
"Tôi già rồi," Van Gaal nói rất khẽ, giọng ông nhẹ nhàng và sâu lắng. "Tôi muốn cả thế giới biết rằng, trong tất cả những sai lầm của mình, tôi đã đúng về một điều, đó là đưa cậu lên đội một, Xavi," Van Gaal nói, lau nước mắt cho Xavi. "Tôi đã luôn tin rằng cậu là tương lai của Barca kể từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu."
Van Gaal đã ra đi.
Xavi được Đội tuyển Olympic Tây Ban Nha đưa đến Sydney, đội đã lọt vào trận chung kết.
Xavi khiến tất cả kinh ngạc với cú sút chìm trong vòng một phút của trận chung kết và lẽ ra Tây Ban Nha đã ấn định chiến thắng với tỷ số 2-0, nhưng pha phản lưới nhà không may của Amaya đã mở tỷ số cho Cameroon, sau đó là Samuel Eto ' cú sút dễ dàng để gỡ hòa.
Tây Ban Nha đang hỗn loạn và Xavi lo lắng, với Gabri và Jose đều nhận thẻ đỏ rời sân trong những giây phút cuối cùng. Tây Ban Nha đang ở thế giằng co khi không có hai cầu thủ, và Xavi đột nhiên bình tĩnh lại: nhịp điệu, nhịp điệu của anh ấy.
Trận đấu 11-9 kéo dài 120 phút, với việc Tây Ban Nha không thể ghi bàn một lần nữa, và Cameroon cũng vậy. Ở loạt sút luân lưu, Cameroon thực hiện 5/5 quả còn Tây Ban Nha sút hỏng 2 quả.
Cameroon đã giành được huy chương vàng lịch sử cho đất nước trong cuộc thi bóng đá nam Olympic. Trận đấu đó là trận đầu tiên trong lịch sử bóng đá Olympic được phân định bằng loạt sút luân lưu.
8 năm sau, Ronaldinho rời Barcelona và Messi đã khóc trước khi giành chức vô địch Olympic.
Cùng một trải nghiệm, cùng một mất mát, Guardiola hy vọng Xavi sẽ có điều gì đó để nói với Messi.
Một thập kỷ. Xavi đã ở đội một trong một thập kỷ. Anh kể lại trải nghiệm của mình từ năm 1998 đến năm 2000. Messi rất ngạc nhiên khi Xavi đã trải qua những điều đó.
"Và sau đó?" "Messi hỏi." Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Có rất ít người trong công viên nhỏ vào buổi chiều. Nắng nóng như thiêu đốt mặt đất. Xavi đá chiếc xích đu và những sợi xích kêu lạch cạch.
Mùa hè năm 2000, Camp Nou trải qua sự phản bội lớn nhất từ trước đến nay. Ngọn cờ và cốt lõi chiến thuật của Barcelona Luis Figo được chuyển đến tay kình địch Real Madrid.
Người Catalonia vô cùng tức giận, và Camp Nou bị bao phủ bởi những lời xúc phạm, những lời xúc phạm, ngón tay giữa, mảnh vỡ và cái đầu lợn nổi tiếng thế giới. Có thời điểm, trận derby bị dừng trong 15 phút vì những con dao kim loại bay tứ tung.
Với vụ chuyển nhượng của Figo, Barca sẽ sa lầy và bị kéo xuống vực sâu không đáy.
Sự phát triển của Xavi đã chèn ép vị trí của Guardiola. Pep đã 30 tuổi và dính chấn thương, ban lãnh đạo Barca quyết thanh trừng người hùng xứ Catalan. Quãng thời gian ấy rộ lên thông tin ca ngợi Xavi, giới truyền thông kêu gọi đổi ngôi ở Camp Nou, đòi Pep trao lại chiếc áo số 4, thổi phồng việc Barcelona cần một thần tượng mới.
Thật đáng tiếc khi Xavi lại là xạ thủ đầu tàu để thanh trừng Guardiola.
Guardiola luôn thích Xavi. Xavi, người Catalan đến từ La Masia, cần cù, thông minh, ngoan ngoãn và có khả năng cảm nhận không gian tuyệt vời. Guardiola từng hy vọng ngày giải nghệ, ông sẽ trao lại chiếc áo số 4 cho Xavi.
Nhưng anh không ngờ rằng ngày này lại đến sớm như vậy.
Guardiola là học trò cưng của Cruyff và là niềm tự hào của xứ Catalonia. Anh chưa bao giờ tưởng tượng có ngày đội bóng xứ Catalonia lại bỏ rơi anh.
Guardiola biết lỗi không phải ở Xavi, nhưng nỗi đau bị phản bội đã quá sức chịu đựng và anh không thể đối xử với Xavi như trước.
Anh ta quá kiêu hãnh, quá bướng bỉnh, quá bất khuất.
Khi say, Guardiola nói với Xavi: "Hãy đến La Masia, có một gã tên là Iniesta, hôm nay anh làm gì tôi, ngày mai hắn sẽ làm lại như thế với anh."
Năm 2001, thần tượng của Xavi, Pep Guardiola, rời Barcelona. Cùng năm đó, Matthew Paul Le Tissier, hình mẫu suốt đời của Xavi, giải nghệ tại Southampton.
Đầu những năm 2000 là thời kỳ đen tối nhất của Barca trong gần hai thập kỷ, với sự lộn xộn và vô tổ chức. Và cả Ferrer lẫn Rexach đều không thể chèo lái con tàu huy hoàng nhưng đổ nát mang tên Barcelona.
Đội bóng xứ Catalan đổ lỗi cho tất cả mọi người, và việc Xavi không thể làm vua ở Camp Nou với tư cách là "số 4 mới" khiến người hâm mộ đặc biệt khó chịu. Người ta bắt đầu nhớ Guardiola, bắt đầu hối hận vì đã loại bỏ ông. Giới truyền thông bất ngờ lật tẩy, cho rằng Xavi không tài bằng Pep và không có tư cách làm chỉ huy tuyến giữa ở Camp Nou.
Trong những năm đó, gia đình Xavi không đặt báo nữa. Oscar xé những tờ báo miễn phí. Alex đánh nhau với đồng nghiệp vì Xavi, Oscar cãi nhau với người lạ, và thậm chí em gái của anh ấy cũng chia tay với người bạn thân nhất của mình vì Xavi.
Nhiều năm sau, Xavi được hỏi điều gì là quan trọng nhất trong đời anh.
"Gia đình."Xavi nói.
Hoàn cảnh khó khăn của Xavi đã mang đến cho Sir Alex Ferguson hy vọng và ông đã cử em trai mình là Martin Ferguson đến đàm phán một thỏa thuận với Xavi.
Martin nói rằng Xavi chỉ là dự bị, AC Milan đề nghị mức lương gấp 8 lần Barcelona của anh ấy và đảm bảo rằng anh ấy sẽ là cầu thủ chủ chốt, nhưng anh ấy đã từ chối. Anh ấy sẽ đến Manchester United lần này chứ?
"Bạn nói với anh ấy những gì tôi nói, anh ấy sẽ bị cám dỗ." Giúp đỡ Ngài ALex Ferguson.
Xavi không muốn gặp Martin Ferguson nhưng người đại diện của anh ấy đã thúc giục anh ấy làm như vậy. Sir Alex Ferguson giữ một vị trí quan trọng như vậy trong bóng đá châu Âu. Anh ấy nên lịch sự nếu từ chối.
Martin Ferguson bày tỏ rằng Sir Alex Ferguson rất ngưỡng mộ Xavi. Những đánh giá cao đó không phải là công thức lịch sự. Mỗi lời khen đều có một ví dụ.
Xavi rất biết ơn sự chân thành của Ferguson.
Sau đó Martin tiếp tục lương và phúc lợi anh sẽ nhận được
Xavi lắc đầu.
Anh ấy nói: "Nếu anh không hài lòng với nó, anh có thể đưa ra lời đề nghị. Tôi sẽ hỏi lại ông ấy."
"Vấn đề không phải là giá cả," Xavi nói. "Tôi không muốn rời Barcelona."
"Anh có sợ không thích nghi được với Premier League không?" Việc Xavi bị từ chối không có gì ngạc nhiên với Martin Ferguson,"Manchester United là một câu lạc bộ kỹ thuật ở Premier League. Các cầu thủ của chúng tôi không hoàn toàn chơi thể lực. Bạn có thể tỏa sáng ở đó. Alex không bao giờ mua bất cứ ai vô dụng với đội. Bạn nên tin vào phán đoán của anh ấy."
"Tất nhiên là tôi tin rồi! Sir Alex Ferguson là một huấn luyện viên tuyệt vời, nhưng tôi vẫn muốn chơi cho Barcelona. Cảm ơn ngài và Sir Alex Ferguson."
Martin Ferguson đóng hợp đồng và Xavi đứng dậy tiễn ông ra ngoài.
"Xavi, Barcelona đã hơn trăm năm rồi phải không?"
"Đúng."
"Sự nghiệp của anh sẽ dài bao lâu?"
Xavi choáng váng.
"Anh có thể ở lại với Barca trong bóng tối được bao lâu? Ý nghĩa của cả sự nghiệp cầu thủ của anh có phải chỉ để chứng kiến thời đại này có thể đen tối như thế nào không?", Martin Ferguson nói. "Anh cứ nghĩ đi, trưa mai tôi mới bay, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi."
Kể từ khi Martin Ferguson ra đi, người đại diện đã cố gắng thuyết phục Xavi. Manchester United đưa ra rất nhiều lời đề nghị, vị trí của Xavi đã bị bỏ trống bởi Sir Alex Ferguson. Manchester United là một câu lạc bộ lớn ở châu Âu, nơi Xavi có thể nổi tiếng thế giới.
Quan trọng nhất, tài năng của Xavi sẽ không bị lãng phí và anh sẽ không bị cho là vô dụng.
Cuối cùng thì người đại diện cũng rời đi, và Xavi ngồi một mình trong phòng. Các buổi biểu diễn tài năng trên TV, các chàng trai và cô gái trẻ háo hức trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm. Xavi quan sát những gương mặt trẻ trung, nhiều người trong số họ trạc tuổi anh, một số trẻ hơn anh.
Khuôn mặt của Xavi nhấp nháy trên màn hình.
Xavi gọi cho Martin Ferguson lúc 9 giờ sáng ngày hôm sau.
Martin Ferguson hỏi, "Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Xavi nói: "Vâng. Manchester United rất tuyệt, nhưng Barcelona hoàn toàn là đội bóng của tôi."
"Đó có phải là câu trả lời cuối cùng của bạn?" Martin Ferguson đã không bỏ cuộc.
"Con tàu Barcelona sẽ không chìm, và nếu có, Xavi sẽ ở trên đó. Xin cảm ơn sự đánh giá cao của Sir Alex Ferguson. Tôi e rằng mình đã làm ông ấy thất vọng."
Martin Ferguson nói với anh trai mình về phản ứng của Xavi và nói đùa, "Alex, con át chủ bài của anh đã biến mất."
Sir Alex Ferguson thở dài. "Tôi biết anh ấy trung thành, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy lại trung thành như vậy. Nếu 10 năm nữa Barcelona không lật kèo, Xavi thậm chí còn không phân biệt được chính mình. Thật đáng tiếc! Nếu Barcelona lật kèo, Xavi sẽ là kẻ thù lớn nhất của Manchester United. Vẫn là đáng tiếc!"
"Puyol chắc cũng sẽ làm như Xavi thôi, kế hoạch mua Puyol của anh e rằng hỏng bét mất".
Sir Alex Ferguson đã nhai kẹo cao su một cách đáng tiếc. "Cruyff đã làm gì với người Catalonia, hết người này đến người khác sẵn sàng chết vì Barca!""
Cả sự khoan dung của người hâm mộ lẫn chiến thắng đều không thể đáp lại lòng trung thành của Xavi. Dù cố gắng đến đâu, anh cũng không bao giờ có thể chèo lái con thuyền đang mắc cạn của Barca trở lại đúng hướng. Anh không thể cứu bất cứ ai, kể cả bản thân anh.
Benjamín đã phàn nàn với Messi khi mới bắt đầu sự nghiệp băng ghế dự bị rằng không có gì khó khăn hơn việc ngồi dự bị. Messi cười và nói rằng bạn có thể hỏi Xavi khi nào anh ấy đau khổ nhất.
Tất nhiên, Benjamin ngại hỏi huấn luyện viên của mình và câu hỏi cứ kéo dài.
Chỉ khi sắp về hưu, Benjamín mới chợt nhận ra câu trả lời của mình thật ngây thơ biết bao. Anh hỏi Xavi khi nào một cầu thủ đau khổ nhất.
Câu trả lời của Xavi: Khi anh nhìn thấy giới hạn của mình.
Benjamín gật đầu, giờ đã mơ hồ nhận ra giới hạn của mình. May mắn thay, anh ấy đã không nhìn thấy giới hạn của mình cho đến cuối sự nghiệp sau khi tự tin khai thác tài năng và khả năng của mình.
Anh ấy hỏi Xavi khi nào anh ấy nhìn thấy giới hạn của mình. Xavi nói 23 tuổi với một nụ cười.
Câu trả lời khiến Benjamín bị sốc trong một thời gian dài.
Mọi cầu thủ, thậm chí tất cả mọi người đều mơ tưởng rằng họ sẽ trở thành anh hùng, rằng họ sẽ được mọi người ngưỡng mộ, rằng họ sẽ lật ngược thế cờ và họ sẽ tự mình lật ngược thế cờ.
Xavi, Xavi khiêm tốn sau này, cũng từng nghĩ như vậy.
Khi Guardiola ở đó, anh chỉ muốn chơi bóng bên cạnh anh ấy. Anh ngưỡng mộ Pep và muốn đi theo anh ấy.
Sau này Guardiola ra đi, Xavi không còn ai trước mặt. Anh phải một mình đối mặt với cả trận đấu. Anh ấy muốn làm tốt như Guardiola, thậm chí còn tốt hơn.
Nhưng anh ấy đã không làm thế.
Barcelona cho Xavi quá ít thời gian để trưởng thành và Xavi không đủ tài năng để biến anh thành một người hùng tuổi teen.
Không ai biết Xavi đang có tâm trạng như thế nào. Những người yêu mến anh hết sức bảo vệ lòng kiêu hãnh của anh. Cho đến khi thành công, Puyol vẫn giữ im lặng về câu chuyện. Nói về Cesc Fàbregas ở nhà Puyol hôm ấy, Xavi nói: "Tôi không có những gì mà anh ấy có khi tôi 21 tuổi" và Puyol lập tức im bặt.
Xavi đã không bị Sir Alex Ferguson lay chuyển vì Van Gaal khẳng định rằng anh là tương lai của Barcelona bên cạnh việc gắn bó với những lý tưởng thời niên thiếu của mình. Xavi muốn cho cả thế giới thấy rằng Van Gaal đã đúng- - Xavi có thể thay đổi Barcelona.
Barca, bên bờ vực sụp đổ năm 2002, không còn tin Xavi có thể xoay chuyển tình thế. Họ chiêu mộ Juan Riquelme từ Argentina như một hạt nhân chiến thuật mới và mang về Louis Van Gaal, người mà họ vừa thanh trừng hai năm trước đó, với hy vọng dưới thời ông, Barca sẽ trở lại đỉnh cao.
Xavi phấn khích. Anh không ngờ lại được gặp lại người thầy kính yêu của mình.
Van Gaal và Xavi vẫn thân thiết như cách đây 2 năm nhưng mối quan hệ của ông với các cầu thủ lại không hòa hợp như 2 năm trước.
Riquelme cứng rắn gặp Van Gaal bướng bỉnh, mâu thuẫn gần như ngay lập tức trở nên gay gắt. Van Gaal cần các cầu thủ phục tùng không nghi ngờ gì, nhưng Riquelme, thông minh và sáng tạo như bất kỳ cầu thủ giỏi nào của Argentina, lại không thể thích nghi với chiến thuật giáo điều của Van Gaal. Sự lựa chọn của Barca cho cốt lõi chiến thuật của Louis Van Gaal sẽ phải ngồi dự bị trong một thời gian dài, với việc Riquelme hầu như không được ra sân trừ khi Luis Enrique dính chấn thương hoặc xuống phong độ rõ ràng.
Xavi hy vọng rằng màn trình diễn tốt của anh sẽ giảm bớt áp lực cho huấn luyện viên, nhưng ngược lại, anh càng thể hiện tốt, Van Gaal càng khó chịu với những cầu thủ ngỗ nghịch của mình.
Khi đó, cả châu Âu đang cười nhạo những trận đấu mà đội bóng của Van Gaal tham gia quá rệu rã và ì ạch, và châm chọc rằng Van Gaal đã nhảy cùng thuyền cũng như xuống sông cho lần thứ hai kể từ khi ông không huấn luyện đội tuyển quốc gia Hà Lan.
Van Gaal có tâm trạng tồi tệ đến nỗi huấn luyện viên Gonzalez đã mời ông ấy đến xem trận đấu ở đội B. Van Gaal hỏi Xavi có muốn đi cùng không.
Chính tại đó, Xavi lần đầu tiên gặp Andrés Iniesta, tài năng mà Guardiola cho rằng sớm muộn gì cũng sẽ soán ngôi Xavi.
Sự vui mừng của Van Gaal hiện rõ trên khuôn mặt ông ấy, màn trình diễn của Andrés Iniesta vượt xa tiêu chuẩn mong đợi của một cầu thủ đội B. Kỹ thuật toàn diện, tốc độ nhanh, kỹ thuật rê bóng tốt của anh ấy là điều hiếm có trong những năm gần đây.
Khác với Xavi, Van Gaal không thực hiện bất kỳ bài kiểm tra nào mà chỉ nói với Gonzalez: "Tôi sẽ đưa anh chàng Andrés Iniesta lên đội một".
Xavi theo sau Van Gaal, người đã rất phấn khích đến mức liên tục nói với Gonzalez về tài năng của Iniesta. Xavi không thể đứng vững. Anh muốn đi ngay, nhưng lại sợ người khác biết được tâm trạng của mình.
Van Gaal là một người đàn ông đích thực. Ông ấy có một tính cách mạnh mẽ và không bao giờ chịu khuất phục trước bất kỳ thế lực nào. Đối với ông, cầu thủ giỏi hay dở không có lý lịch. Miễn là bạn có tài năng và phù hợp với hệ thống, Van Gaal sẽ cho bạn cơ hội thể hiện.
Thành thật mà nói, Van Gaal đã thiếu tinh tế. Ông ấy không thể cảm nhận được cảm giác của Xavi khi đứng cạnh minhg. Ông ấy sẽ không biết rằng điều duy nhất đã ủng hộ và động viên Xavi sau tất cả những chuyện này chính là thông điệp của ông ấy rằng anh chính là tương lai của Barcelona.
Ngay khi gia nhập đội một, Iniesta đã được đánh giá rất cao. Puyol yêu anh rất nhiều. Iniesta nhu mì và rụt rè trong mọi việc anh làm, Puyol luôn chở che và bảo vệ anh mọi lúc mọi nơi.
Xavi đối xử với Iniesta không cố ý xa lánh cũng không chủ động gần gũi. Andrés Iniesta đã có một thời gian dài nghĩ Xavi là một người khó tính.
Dù miễn cưỡng đến đâu, Xavi cũng phải thừa nhận rằng tài năng của Iniesta thực sự vượt quá tầm với của anh.
Riquelme không thể cứu Barcelona, Xavi không thể cứu Barcelona,Andrés Iniesta ở đội một, Louis Van Gaal ở lần thứ hai huấn luyện Barce, không ai trong số họ có thể cứu Barcelona. Kết quả giải đấu của Barcelona đã sa sút nghiêm trọng. Họ thậm chí còn chơi rất nỗ lực trước những đội bóng trung bình thấp chứ chưa nói đến trận gặp Real Madrid.
Đầu năm 2003, chỉ sau 6 tháng cầm quyền, Van Gaal lại bị sa thải, lần này còn khó xử hơn lần đầu.
Xavi nhìn máy bay của Van Gaal cất cánh. Trên đường về nhà, Xavi nôn mửa. Anh không biết tại sao. Có lẽ do ăn phải một thứ gì đó bẩn hoặc là cái gì đó khác.
Khi về đến nhà, Xavi nhốt mình trong phòng. Khi mẹ anh ấy hỏi anh ấy có chuyện gì không, anh ấy nói rằng anh ấy chỉ muốn đi ngủ.
Xavi không ra sân cả buổi chiều. Oscar đến gọi anh ấy vào bữa tối, và khi anh ấy đi ngủ, anh ấy nhận ra rằng Xavi bị sốt.
Xavi luôn có sức khỏe tốt. Mẹ anh thường tự hào nói với hàng xóm rằng con trai Xavi của bà chưa bao giờ bị ốm kể từ khi sinh ra, thậm chí không bị cảm lạnh.
Căn bệnh của Xavi diễn biến nhanh và dữ dội khiến cả gia đình vô cùng hoảng sợ.
Cơn sốt dai dẳng buộc bố mẹ cậu phải đưa cậu đến bệnh viện. Những ngày đầu điều trị không đỡ chút nào. Vào buổi sáng, nhiệt độ cơ thể của anh ấy vẫn ổn, nhưng vào buổi chiều, nó đã tăng vọt lên 102°F và cao hơn vào buổi tối.
Mẹ hỏi bác sĩ có sao không, bác sĩ luôn nói không có gì, vài ngày nữa sẽ đỡ.
Đến ngày thứ tư trong bệnh viện, tình trạng của Xavi cuối cùng đã ổn định. Mẹ ngồi ở cuối giường, gọt táo cho Xavi. Vỏ táo mỏng cuộn tròn và treo lên.
Mẹ đặt vỏ táo xung quanh cổ Xavi. Xavi mỉm cười.
"Con thích làm điều đó nhất khi còn là một cậu bé bất kể nó là loại vỏ gì." Mẹ nhẹ nhàng áp tay lên trán Xavi. "Mẹ rất đau lòng và vui khi con bị bệnh."
Xavi ngạc nhiên nhìn mẹ.
"Đau lòng vì con ốm, vui vì mẹ cuối cùng cũng có thể chăm sóc con. Con đã không phải là một đứa trẻ từ khi sinh ra. Mẹ luôn không có cảm giác thành tựu trước mặt con ."
"Thật ư?" Xavi khẽ mỉm cười
"Thật, không hư, không quấy, không khóc, không ốm, con giống con nít thật à?" Nước mắt mẹ rơi lã chã trên mặt Xavi.
Xavi ôm mẹ thật chặt.
"Xavi, dù ai có nói gì thì con vẫn luôn là điều tuyệt vời nhất trong lòng mẹ. Con là đứa trẻ tuyệt vời nhất mà Chúa đã ban cho mẹ".
Vị thánh bảo hộ của Barcelona là Merce, người đã bảo vệ thành phố khỏi thảm họa. Mercè là vị thánh bảo hộ của Xavi, và bà đã bảo vệ sự an toàn và hạnh phúc của anh trong suốt cuộc đời.
Xavi, đang hồi phục sau một trận ốm nặng, đã không trở lại Barcelona ngay lập tức. Anh ấy muốn đợi cho đến khi anh ấy sắp xếp ổn thỏa mọi thứ về tinh thần và thể chất.
Xavi thua Oscar khi chơi một trò chơi, Oscar đưa cho Xavi một danh sách những thứ cần mua cho anh ta. Xavi thua cược và buồn bã lái xe đi mua chúng.
Khi đến ngã tư, anh ta không chú ý đến đèn tín hiệu giao thông và bị cảnh sát giao thông dừng xe. Khi viên cảnh sát giao thông nhìn thấy Xavi, anh ta đã hét lên đầy phấn khích: "Xavi".
Xavi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi không nhìn thấy."
"Tôi là Black Pig."
Xavi đã bị sốc rằng làm thế nào một người có thể gọi mình là lợn đen.
"Black Pig, bạn cùng bàn của bạn." Cảnh sát giao thông nhắc nhở Xavi.
Black Pig, còn có tên là Xavi. Cô giáo sắp xếp cho cả hai ngồi chung bàn khiến Xavi bực mình vì tên trùng tên nên đã đặt cho anh biệt danh là Lợn Đen. Nhờ những nỗ lực của Xavi, cả lớp đã quên tên ban đầu của anh ấy trừ Black Pig.
Xavi ra khỏi xe và ôm lấy Black Pig, Heo hào hứng bày tỏ sự ngưỡng mộ với Xavi. Xavi nói: "Sau nhiều năm ngồi cùng bàn, giờ tôi thấy hơi xấu hổ khi nghe bạn nói điều này".
"Không chỉ riêng tôi mà tất cả những người thân trong gia đình tôi đều là người hâm mộ của bạn. Vợ tôi rất yêu quý bạn."
"Bạn kết hôn rồi phải không?" Xavi nhận ra Heo đen đeo nhẫn cưới. "Vừa mới kết hôn."
"Xin chúc mừng"
"Đoán xem công việc của vợ tôi là gì." Black Pig bí ẩn nói.
"Tôi không đoán được."
"Tài xế taxi."
Xavi cười. "Không phải anh có được cô ấy bằng cách ghi phiếu đấy chứ?"
Black Pig xấu hổ sờ đầu, "Tôi thường trực ở đây, cô ấy lái xe quá nhanh, lại hay vượt đèn vàng, tôi đã mấy lần chặn cô ấy lại."
Xavi nhìn quanh. "Không phải xung quanh đây có camera sao? Tại sao bạn luôn đứng ở đây làm gì?"
Heo đen nói: "Vợ tôi cũng hỏi câu tương tự."
"Chà, bạn đã trả lời như thế nào?"
Có một sân bóng đá gần ngã tư. Trẻ em thường đến đây để chơi bóng đá. Trẻ em thích chạy với quả bóng, cho dù chúng đang đến sân bóng hay trở về từ sân bóng. Camera chỉ có thể dùng để phạt sau khi xảy ra tai nạn, không thể dừng ngay tại chỗ. Một khi xe không tuân thủ luật chơi, trẻ em chạy theo bóng không chú ý đường rất dễ gặp nguy hiểm. Vì vậy, Black Pig muốn có nhiều cảnh sát hơn ở đây. Terrassa là một thị trấn nhỏ với quá ít cảnh sát, và những ý tưởng của anh ấy không bao giờ được lắng nghe, nhưng Black Pig vẫn tiếp tục viết báo cáo của mình. Cuối cùng, cảnh sát trưởng nói: "Nếu bạn muốn đi nghĩa vụ như vậy, bạn có thể tự đi. Không ai cho bạn những ngày nghỉ lung tung."
Vậy ngày nào anh cũng đứng đây à?" Xavi hỏi.
Heo Đen cười: "Có khi bố đứng giúp tôi, có khi là vợ tôi. Họ đứng cũng không làm gì nhiều. Họ chỉ nói lời khuyên thôi."
"Anh đúng thật tài giỏi."
"Xavi, anh có nhớ Fernandez không?" "Black pig hỏi." Anh ấy thường chơi với ta khi chúng ta còn nhỏ."
"Tôi nhớ."
"Đó là nơi anh ấy chết." Lợn Đen chỉ vào góc của ngã tư.
Xavi còn nhớ, năm thứ hai ở La Masia, Fernandez qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.
"Anh ấy ghen tị với bạn vì đã gia nhập La Masia. Anh ấy luyện tập rất chăm chỉ mỗi ngày, thường xuyên cho đến khi trời tối, ngày hôm đó cũng vậy." Giọng Black pig chùng xuống. "Anh ấy chạy qua ngã tư với quả bóng và chiếc xe không dừng lại."
Xavi không biết phải nói gì. Black Pig và Fernandez thân thiết hơn cả anh em.
"Anh ấy rất tài năng."
"Vâng tôi nhớ."
Heo nhún vai. "Tôi béo và ngu ngốc. Tôi có thể làm gì đây? Tôi chỉ đứng đây và bảo vệ những đứa trẻ đó, có thể bao gồm cả bạn và Fernandez. Khi tôi nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy thật tuyệt."
Xavi gật đầu lia lịa.
"Mọi người đều có nhiệm vụ phải làm, và nhiệm vụ của tôi là vậy," Black Pig nói, xé một tấm vé và dán nó lên ngực Xavi. "Dán vé của bạn."
"Chúng ta từng là bạn cùng lớp, xin hãy tha cho tôi." Xavi mỉm cười và cầu xin sự thương xót.
Black Pig trịnh trọng nói: "Thượng tôn pháp luật, không thiên vị."
"Cũng ổn."
Xavi khởi động xe và Black Pig chào anh.
"Xavi, hãy vui vẻ lên lên!"
Xavi lắc vé. "Anh cũng vậy, Xavi."
Suốt những ngày đó, Xavi đã nghĩ về từ mà Black Pig nói – nghĩa vụ.
Nhiệm vụ của Xavi có thể không phải là trở thành vua hay vị cứu tinh của Camp Nou, hay thậm chí là tương lai của Barcelona. Thật không dễ dàng để Xavi chấp nhận điều đó, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh không chấp nhận?
Xavi nghĩ đến Fernandez, người mà cuộc đời mãi mãi bị mắc kẹt ở cái tuổi 12, cái tuổi mơ làm vua thế giới.
Xavi đã qua tuổi đó. Anh phải lớn lên.
Niềm tin không mang lại ánh sáng. Rất nhiều lần nó chỉ đưa bạn từ bóng tối này sang bóng tối khác.
Xavi luôn tự hỏi mình có thể làm gì khác. Không ai cho anh ta một câu trả lời.
Xavi bình phục và Barca gọi anh trở lại. Trời mưa to khi Xavi lái xe qua ngã tư nơi Black Pig đang làm nhiệm vụ. Black Pig đứng đó trong chiếc áo mưa, trong mọi thời tiết. Xavi muốn nói với anh rằng trời mưa to như vậy sẽ không có đứa trẻ nào đến chơi bóng. Tại sao không hâm nóng bằng một tách cà phê nóng trong quán cà phê? Mưa mùa đông lạnh quá.
Trong khi Xavi đang nghĩ về điều này, một chiếc ô tô chạy qua đèn vàng và Black Pig đã chặn nó lại. Ngay lúc đó, một cậu bé khoảng 7, 8 tuổi cầm ô ném quả bóng qua mắt Xavi. Nước mắt Xavi suýt rơi.
Black Pig đang đàm phán với người lái xe, không nhận ra rằng anh ta đã cứu một đứa trẻ. Đứa trẻ rời đi. Đèn xanh đã bật.
Xác xuất nhỏ bao nhiêu? Xavi đã nhìn thấy nó. Ông ấy không phải là một người rất sùng đạo. Nhưng vào lúc đó, anh có thể cảm nhận được điều mà vị linh mục gọi là cảm giác được chứng kiến Chúa - "nghe về bạn, nhìn thấy bạn."
Sau khi trở lại đội, Xavi lần đầu tiên chủ động lập nhóm với Andrés Iniesta, tập vượt tường. Andrés Iniesta được tâng bốc và gật đầu lia lịa.
Puyol ngạc nhiên. Sau buổi tập, anh ấy kéo Xavi sang một bên và thì thầm: "Cậu có sao không?".
"Anh bị sao thì có!"
"Tại sao cậu đột nhiên tốt với Andrés?"
"Cậu ấy chỉ thuộc về một mình anh thôi sao?"
"Không"
"Không phải việc của anh." Xavi lườm anh và ra hiệu cho Iniesta đi tắm cùng mình.
Puyol nhìn họ với vẻ hoài nghi. Ngay cả một cơn sốt cũng có thể thay đổi một con người. Ngày mai anh ấy cũng muốn thử.
Vào ngày 19 tháng 7 năm 2003, người anh hùng đã cứu Barcelona cuối cùng cũng xuất hiện.
Khi Joan Laporta tháp tùng anh đến Camp Nou, 30.000 người hâm mộ đã cổ vũ người hùng được ngưỡng mộ từ lâu của họ trên khán đài và những chiếc áo mang tên anh đã được bán hết vào ngày hôm đó.
Ronaldo de Assis Moreira sinh ngày 21 tháng 3 năm 1980. Anh ấy trị vì ở Barcelona, tại Camp Nou. Anh ấy bằng tuổi Xavi, kém Xavi 56 ngày.
Thứ bóng đá của Ronaldinho là ảo mộng. Xavi đã chứng kiến điều đó ngay từ buổi tập đầu tiên. Không ai sánh được với anh ấy. Tài năng của Ronaldinho là bẩm sinh. Nhiệm vụ từ Chúa của anh ấy là làm cho bóng đá đẹp hơn.
Tâm trạng của Xavi lúc đó thật tinh tế, với một cảm giác hạnh phúc chua chát. Bằng mọi giá, Barca đã có thể thoát ra khỏi vũng lầy và bắt đầu chuyến hành trình vĩ đại của mình.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của Xavi, kết quả của Barcelona trong nửa sau năm 2003 còn tệ hơn nửa đầu. Trận thua thảm hại 5-0 trước Málaga đang ở khu vực xuống hạng; Họ để thua 1-2 trước Real Madrid ngay tại Camp Nou, chấm dứt kỷ lục 17 năm bất bại trên sân nhà. Barca kém Real Madrid 18 điểm sau Giáng sinh!
CĐV Barca vô cùng tức giận, hét lên đòi phạt Rijkaard và đuổi Laporta đi. Tâm trạng tiêu cực này thậm chí còn ảnh hưởng đến các cầu thủ, Andrés Iniesta cảm thấy chán nản, không dám đọc báo, ngày càng ít nói.
Lời động viên của Puyol có thể khiến Andrés Iniesta chỉ vui vẻ và phấn khích suốt một buổi chiều, nhưng lại chẳng có tác dụng gì vào ngày hôm sau. Xavi nhìn thấy những thứ này trong mắt, cũng không nói gì, chỉ kéo Iniesta tập luyện. Xavi không đổ lỗi cho anh ấy vì đã tập luyện không tốt, họ chỉ tập luyện chăm chỉ. Thường thì khi những người khác đã đi rồi, họ vẫn tập luyện.
Xavi nói với Iniesta, "Các tiền vệ kiểm soát nhịp độ, không chỉ phản xạ trên sân mà còn thể hiện trên sân. Bất kể tình huống phức tạp đến đâu, bất kể tình huống xấu đến đâu là, chúng ta phải giữ nhịp độ của chính mình. Trận đấu chỉ kéo dài 90 phút, và không có gì khó hơn hàng chục năm ngoài sân cỏ, nếu bạn có thể nắm giữ nhịp sống, bạn sẽ có thể kiểm soát nhịp độ của trận đấu."
Trong thời gian đó, Xavi và Iniesta gần như không thể tách rời, cả trên sân tập lẫn đời tư, thậm chí Xavi còn đưa anh đi xem phim. Puyol không hài lòng với cách hành xử của Xavi. Cuối buổi tập, Puyol tìm lý do để trốn khỏi Iniesta để chặn Xavi trong phòng thay đồ.
"Làm thế nào cậu có thể rất tốt với Andrés?" Bị ép thời gian, Puyol hỏi thẳng Xavi.
"Anh ghen hả?" Xavi nghiêng đầu cười.
"Cút đi! Tôi nghĩ cậu thật không trung thực."
Xavi mặc áo khoác và quàng khăn. "Tôi có tham vọng của riêng mình nhưng không chua chát."
"Ý cậu là gì?"
Xavi đóng cửa tủ và thở dài. "Andrés và tôi không giống tôi và Pep. Pep lớn hơn tôi 9 tuổi và khi tôi lên đội một, ông ấy đã qua thời đỉnh cao và đang ở giai đoạn cuối của sự nghiệp. Việc tôi loại ông ấy là điều tất yếu. Còn Andrés thì không chỉ kém tôi bốn tuổi, và số nguyên tố của chúng tôi trùng nhau, và nếu không, "Xavi gục đầu,"một trong hai chúng tôi phải ra đi."
Puyol thở dài. "Cậu đúng là tham vọng!"
"Tìm lối thoát cho bản thân thì dễ, nhưng tìm lối thoát mà hai người cùng tồn tại mới khó. Tôi không muốn rời Camp Nou và tôi không muốn để lãng phí tuổi tác và tài năng của mình. Vậy thì hãy tìm cách đấu với Andrés đi!" Iniesta đã nghe thấy những gì Xavi nói. Cánh cửa khép hờ không ngăn được giọng nói chắc nịch của Xavi, cũng không ngăn được những giọt nước mắt của Andrés Iniesta.
Để rồi không lâu sau, cả thế giới ngưỡng mộ Barcelona vì sở hữu bộ đôi tiền vệ thần kỳ. Người ta thậm chí còn phóng đại rằng một mình bộ não của Xavi có thể chỉ huy cả 4 chân của anh và Iniesta. Nhưng ít ai nghĩ về việc làm thế nào mà sự hiểu biết ngầm siêu việt này lại hình thành. Iniesta đã đếm không xuể số buổi tập cùng Xavi và không nhớ cả hai đã phân tích cùng nhau bao nhiêu trận đấu. Tất cả những gì anh ấy biết là khi vào sân, Xavi nghĩ gì thì làm. Xavi kiến tạo tấn công, anh ấy kiến tạo; anh ấy thiết lập cuộc tấn công, Xavi điều phối nó.
Hàng tiền vệ mà họ chơi là một trong những hàng tiền vệ hay nhất thế giới, của cả Barca và Tây Ban Nha.
Bước ngoặt của Barca đến vào đầu năm 2004 với sự xuất hiện của cầu thủ người Hà Lan Edgar Davids. Nửa sau mùa giải, Barca bùng nổ, kinh hoàng với 11 trận toàn thắng gây chấn động cả La Liga. Rijkaard cuối cùng đã đáp ứng được kỳ vọng của Cruyff và ổn định vị trí của mình ở Barcelona.
Mùa hè năm 2004, Deco,Ludovic Giuly, Samuel Eto 'o,Juliano Belletti gia nhập Barca. Tất cả những cái tên này đều nổi tiếng trong làng bóng đá thế giới, nhưng năm ấy đáng nhớ nhất đối với Barca là một thiếu niên vô danh người Argentina đến từ La Masia - Lionel Messi.
Mùa giải 2005-2006, Barca quá xuất sắc và Ronaldinho đã cho cả thế giới thấy tài nghệ bằng chân kỳ lạ và khả năng sáng tạo kỳ diệu của anh. Cả thế giới phát cuồng vì anh, ở Bernabeu, ở ĐTQG, anh khiến CĐV Real Madrid đứng dậy vỗ tay tán thưởng. Màn lội ngược dòng ngoạn mục tại Stade de France khiến hàng nghìn CĐV Barca xúc động rơi nước mắt.
Sự chói sáng của Ronaldinho giống như pháo hoa, bừng sáng trong tích tắc, đẹp đẽ và sau đó là bóng tối vô tận.
Năm 0708, chỉ 3 năm sau khi Barca hồi sinh lại một lần nữa tiến thoái lưỡng nan, Xavi bình phục chấn thương chưa kịp nếm mùi vui sướng, lại một lần nữa gặp tai họa.
Ronaldinho 28, Xavi 28. Không còn nhiều thời gian để họ chơi bóng. Những ngày của Xavi căng thẳng đến mức anh không thể chờ đợi để chia tay. Tuy nhiên, triết lý của Ronaldinho rõ ràng khác với Xavi, và việc theo đuổi hạnh phúc của anh ấy đối lập với việc theo đuổi các giá trị của Xavi.
Messi hỏi Xavi: "Anh có ghét Ronaldinho không?"
Xavi lắc đầu. "Anh ấy là vị cứu tinh của Barca và cũng là vị cứu tinh của tôi. Làm sao tôi có thể ghét anh ấy được? Tôi không biết mình có thể bước đi trong bóng tối bao lâu nữa nếu không có 3 năm huy hoàng đó."
Họ im lặng, và chiếc xích đu dần dừng lại.
"Leo, tôi không giống anh." Xavi ngồi trên chiếc xích đu và đung đưa nhẹ nhàng. Messi ngoái đầu nhìn Xavi.
"Anh có nhiều tài năng hơn tôi. Anh xứng đáng với vương miện của một vị vua."
Messi cúi đầu và tiếp tục dụi chân trái xuống đất. Xavi biết rằng anh ấy không thích từ thuộc về Ronaldinho.
"Leo, Ronaldinho 28, anh 21. Cho dù Barcelona không bán Ronaldinho, cho dù Ronaldinho có phong độ cao, anh ấy sẽ ở bên anh bao nhiêu năm?"
Đôi chân của Messi khựng lại.
"Chuyện của tôi thật sự chẳng có ý nghĩa gì với anh cả." Xavi tung cú vung cao. "Anh và Ronaldinho chẳng là gì so với tôi. Pep nhờ anh đến thăm tôi, có lẽ vì ông ấy muốn tôi nói với anh rằng thế giới sẽ cho anh thời gian để cao hơn, nhưng không có thời gian để trưởng thành. Chiều cao sẽ tăng từng centimet một cách khó nhận thấy." một centimet, nhưng sự trưởng thành thường diễn ra chỉ trong một khoảnh khắc. Trên sân, các hậu vệ đối phương không tạo cơ hội cho anh ghi bàn và trong cuộc sống, những người khác không cần phải đợi anh lớn lên. Ronaldinho có cuộc sống của Ronaldinho, và anh có của anh."
Khi Messi chuẩn bị rời đi, Xavi gõ cửa sổ và Messi mở nó ra. "Leo, tôi nhớ Ronaldinho đã nói rằng một ngày nào đó anh sẽ vượt qua anh ấy." Messi gật đầu.
Xavi đứng thẳng dậy. "Hãy tin anh ấy! Hãy luôn tin những gì những người yêu thương anh nói!"
Messi mỉm cười. "Cho đến hôm nay, anh có tin ông Van Gaal khi ông ấy nói anh là tương lai của Barcelona?"
"Có!" Xavi mím môi lại. "Cho dù hắn không tin nữa, ta vẫn lựa chọn tin tưởng."
Messi cho rằng Pep Guardiola thật tàn nhẫn. Không ai sẽ kể cho ai đó câu chuyện cay đắng nhất của chính mình. Xavi không muốn gợi lại ký ức, anh chôn vùi quãng thời gian đen tối nhất đó vào sâu thẳm tâm hồn, không bao giờ chạm vào nữa nhưng Guardiola nhất quyết đào nó lên cho Messi xem. Đột nhiên Messi lại cảm thấy không đúng, Guardiola cũng không có nói cho hắn muốn Xavi nói cái gì, hắn chỉ nhắc nhở Xavi, nói hay không, lựa chọn ở trong tay Xavi.
Hiểu được điều này, trong lòng Messi chợt khó chịu.
Messi nhìn vào gương chiếu hậu. Xavi vẫn đứng đó không rời, nhìn anh rời đi. Messi nhớ lời Ronaldinho nói trước khi ra đi. Anh ấy nói: "Sẽ có rất nhiều người yêu mến em." Khi ấy Messi không tin. Anh ấy nghĩ Ronaldinho là người giỏi nhất thế giới đối với anh ấy. Chỉ có Ronaldinho đối xử với anh không chút dè dặt, chỉ có anh ấy coi anh như em trai.
Xavi thấy tốc độ của Messi chậm chạp, cho rằng có chuyện không ổn liền chạy nhanh về phía trước. Messi nhanh chóng nhấn ga, anh không muốn Xavi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và đẫm lệ của mình.
Xavi chạy được vài bước thì nhận thấy chiếc xe đang chạy nhanh trở lại rồi dừng lại.
Xe của Messi dừng lại ở một ngã tư. Một cảnh sát mũm mĩm đang làm nhiệm vụ. Bên cạnh anh ta là một đứa trẻ bốn hoặc năm tuổi, nhìn thấy Messi và hét lên: "Bố ơi, Leo Messi!"
Khi viên cảnh sát béo nhìn thấy anh ta, anh ta ôm con trai chạy đến. Messi hạ cửa sổ xuống và mỉm cười: "Bạn sẽ cho tôi một vé sao?"
"Không, không, không," viên cảnh sát béo nói, xua tay. "Con trai tôi rất thích cậu, cậu có thể ký tên cho nó được không?"
Messi gật đầu. Sau khi ký tên, viên cảnh sát béo liên tục nói lời cảm ơn.
"Cám ơn anh nữa, Xavi."
Viên cảnh sát béo sững sờ nhìn Messi.
Messi cười và nói: "Tôi cũng biết biệt danh của anh là Black Pig."
Viên cảnh sát mập cười. "Chắc hẳn Xavi đã nói với anh điều đó. Hôm nay anh đến đây để thăm Xavi phải không?"
"Vâng."
"Cả hai bạn cần cùng nhau vui lên! Chúng ta đã không giành được một danh hiệu nào trong hai năm."
Messi mỉm cười gật đầu.
Xe của Messi phóng đi, Black Pig đứng lại bên cậu con trai nhỏ. Họ cùng nhau canh giữ ngã tư đường, chờ đợi một phép màu.
Khi Xavi về đến nhà, Oscar hiếm khi ngồi trên ghế sofa và xem một cái gì đó. Xavi ngồi xuống và liếc nhìn, tức giận.
"Trả lại cho em!" Xavi chộp được, Oscar phản ứng nhanh hơn và nhấc bổng lên cao để tránh Xavi. "Cách Messi bắt bóng quen thuộc," Oscar vừa chạy vừa đọc.
"Trả lại cho em ngay!" Xavi chộp lấy dây xích của Oscar. Oscar nghiêng người về phía trước và nói tiếp, "Messi có sở thích sút."
Xavi buông tay, và Oscar ngã xuống ghế sofa, Xavi chộp lấy những tờ giấy từ tay anh.
Oscar há miệng cắn một cách thách thức. Trux hét lên, và một cuộc vật lộn xảy ra sau đó.
"Em nghĩ anh sẽ được bao nhiêu khi bán tờ giấy bạc này cho Real Madrid?"
"Sao anh dám!"
"Wao, em còn hiểu Messi hơn cả chính cậu ta, anh hiểu rồi."
"Dừng lại! Đưa cho em!"
"Về ghi chú này, có Chúa chứng giám cho anh, Xavi, nếu em ghét Messi, thì đây là công thức bí mật để em trả thù. Còn nếu em yêu Messi," Oscar hét lên, giật mình ra khỏi tay Xavi nắm chặt lăn qua sô pha, "Thì đây là thư tình em gửi cho cậu ấy rồi!" Rồi anh bỏ chạy.
Xavi chộp quả bóng từ trux và sút vào sau đầu Oscar,
Oscar hét lên và Alex nhặt nó cùng với đĩa dưa hấu. Oscar cả mặt đập vào dưa hấu.
Cuốn sổ rơi khỏi tay anh, và Xavi đến kịp lúc để đỡ lấy.
-----------------
Tiêu : đây là chương dài nhất mà tôi từng đọc, tôi nhận ra mình đã mất quá lâu để hoàn thành nó nên hôm nay sau khi viết xong tôi đã phải đăng nó lên. Sau chương này, mối quan hệ của Xavi và Leo có sự thay đổi nên tôi sẽ đổi cách xưng hô của họ trong chương sau nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro