Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12.2

Messi hơi say và Ronaldinho đã đi lấy nước cho anh. Trong lúc đấy Leo xoay đầu tìm Xavi. Cậu vừa thấy Xavi lúc nãy. Bây giờ anh ấy lại biến mất đi đâu rồi? Bất ngờ, có tiếng vỗ nhẹ vào vai. Messi quay lại và Puyol ôm lấy cậu.

"Leo, ngày hôm nay tuyệt vời quá!"

"Cảm ơn." Messi ôm chặt Poyol.

Iniesta đi tới và hỏi, "Xavi đâu rồi? Anh ấy đã đến chưa? Tôi không thấy anh ấy đâu cả."

"Có, cậu ấy đến cùng tôi." Puyol nhìn quanh. "Xavi đang đứng ở....... Ơ!"


Puyol gọi điện. "Cậu đang ở đâu thế?"

"Hãy giữ bí mật về chuyện này. Nghe tôi nói. Oscar đã gặp tai nạn và tôi đang trên đường đến bệnh viện. Đừng nói cho Leo và Andrés biết. Đừng để hai người họ bị mất hứng."

"Tôi sẽ đến đó với cậu." Puyol ngay lập tức nói.

"Không cần đâu, Alex đã bắt đầu đi từ nhà rồi. Anh hãy chăm sóc Leo và đừng để em ấy uống quá nhiều."

"Được rồi, tôi sẽ lo liệu chuyện ở đây. Đừng lo lắng Xavi. Mọi thứ sẽ ổn thôi." Puyol an ủi và cúp máy.

"Có chuyện gì vậy?" Iniesta cảm thấy lo lắng về cuộc điện thoại.

"Có một sự cố ở gia đình của Xavi và cậu ấy đã về trước rồi." Puyol nói nhẹ nhàng. 

"Chuyện gì đã xảy ra?" Messi hỏi.

"Không phải chuyện lớn gì đâu. Đừng để tâm nhiều và hãy tiếp tục tận hưởng bữa tiệc thôi." Puyol gọi Ronaldinho đến đưa Messi tiếp tục vui chơi.


Khi Xavi đến, bệnh viện đang trong tình trạng hỗn loạn, các thành viên trong những gia đình của nạn nhân khác đang vô cùng lo lắng. Có vẻ sau khi Messi kết thúc trận đấu, khi đám đông người hâm mộ lái xe về nhà, một số người không có vé đã tới quán bar để xem trận đấu và uống rượu rồi mới lái xe về nhà. Trận đấu hấp dẫn đã làm bùng cháy sự nhiệt huyết của người hâm mộ. Một người hâm mộ say rượu lái xe đi ngược chiều với tốc độ cao và đâm vào một chiếc xe ô tô đối diện. Chiếc xe phía sau không kịp phanh và đâm vào phía sau chiếc xe đó.

Xavi kéo tay y tá lại và hỏi Oscar đang ở đâu. Cô ấy bảo anh đi tới trung tâm dịch vụ ở sảnh. Anh đi tới sảnh dịch vụ và nói tên Oscar, y tá vội vã đưa cho Xavi một chiếc dây chuyền.

"Đây có phải của anh ấy không?"

Xavi cầm lấy nó. Trên sợi dây chuyền vẫn còn dính máu.

"Phải." Xavi bỗng cảm thấy bản thân mất hết sức lực.

"Nó rơi ra khỏi tay anh ấy. Anh ấy hiện đang ở trong phòng phẫu thuật." Y tá nhận ra Xavi, giọng nói của cô ấy trở nên nhẹ nhàng hơn.


Xavi thẫn thờ đi đến cửa phòng mổ nơi đã có một đám đông tụ tập. Nắm chặt lấy sợ dây chuyền, anh nhẹ nhàng ngồi vào một chiếc ghế.

----


Khi Xavi chín tuổi, anh có chơi bóng đá với một cậu bé lớn tuổi hơn mà không thể sánh kịp với anh. Anh ta đã tức giận và cãi nhau với Xavi. Khi Black Pig thấy tình hình không tốt, anh ta chạy đến lớp của Oscar.

"Oscar, có người đang bắt nạt em trai của cậu kìa!"

Oscar nổi tiếng là một tên hèn nhát ở trường, chưa bao giờ dám đụng vào ai lớn hơn mình. Nhưng ngày đó, anh ấy đã lao đến sân và khi anh nhìn thấy Xavi đang ngồi trên đất, răng nắm trong tay và máu chảy từ miệng.

Anh ấy tức giận đi đến gã cao hơn một đầu so với mình. Anh ta nhảy lên và đấm gã, làm gã trượt chân. Oscar sau đó lại đấm gã một lần nữa, làm mũi gã chảy máu.

Xavi đã bị sốc. Các giáo viên chạy đến và kéo họ ra. Oscar hét lên: "Mày dám đánh em trai tao, tao sẽ đánh chết mày!"

Cậu bé bị đánh khóc lóc: "Tao không có đánh nó!"

"Mày đã làm gãy răng của nó còn gì, còn dám nói không phải!" Oscar giằng ra khỏi tay các giáo viên và đá gã một phát nữa.

"Răng của nó gần như rơi trước đó rồi. mày hỏi nó thử xem!"

Oscar nhìn lại Xavi, người đã trả lời một cách trung thực: "Cái răng đó đã lung lay từ trước. Anh ta lỡ chạm tay lên mặt em và nó rơi ra."

"Nó vẫn rơi ra do mày! Liệu nó có rơi nếu mày không đẩy em ấy không?" Oscar vẫn không buông tha gã.

Sau đó hai bà mẹ đến. Cả hai đứa nhóc đều trông rất tả tơi, không ai có thể trách ai được và sau đó mỗi người đưa con mình về nhà.


Sau khi trở về nhà, Joaquin mắng cho Oscar một trận, nhưng sau đó Mercè đã nói với Oscar: "Con đã trở thành một người anh trai dũng cảm! Xavi, hãy nhìn xem anh trai con yêu con nhiều như nào. Anh trai đã cố gắng bảo vệ con khỏi bị bắt nạt."

Joaquin kéo vợ mình sang một bên. "Mercè, em đang cổ vũ bọn nhóc tham gia đánh nhau đấy hả."

"Đánh nhau? Em đang dạy chúng phải trở thành người thành thật và không được sợ quyền lực."

"Quyền lực gì mà một đứa trẻ có thể có trong một trận đánh nhau chứ?"

"Tất nhiên là có! Anh không biết cậu bé đó khỏe và to lớn như thế nào à, hai đứa con của chúng ta cùng nhau hợp sức để chống lại thằng bé đó đấy."

"Dù sao đi nữa, trẻ em không nên được khuyến khích tham gia đánh nhau."

"Ai khuyến khích trẻ em đánh nhau chứ? Họ được khuyến khích để dũng cảm hơn!"

Khi Joaquin và Mercè còn bận tranh luận, em gái nhỏ Ariadna đã chạy đến gần Xavi với con búp bê trong tay, "Răng của anh đâu rồi?"

Xavi lấy ra từ trong túi và đưa cho em gái.

Ariadna chạm vào chiếc răng và hỏi: "Răng của em cũng sẽ rụng à?"

"Tất cả đều sẽ rụng."

"Em có thể rụng răng khi mà không ăn uống linh tinh gì sao?"

"Có."

"Kể cả khi em không ăn sô cô la?"

"Vẫn sẽ rụng. Tất cả mọi người đều sẽ rụng răng."

Em gái khóc nấc lên: "Em không muốn rụng răng! Em không muốn rụng răng!"

Mercè và Joaquin vẫn đang tranh luận với nhau vội vàng chạy đến an ủi con gái của họ.


Chiếc răng bị rụng của Xavi được mẹ anh mài thành mặt dây chuyền và treo trên ba lô của Oscar. Mẹ anh bảo rằng chiếc răng là minh chứng cho sự bảo hộ và tình yêu của Oscar đối với em trai và sẽ mang lại may mắn cho anh. Oscar không tin và cũng không muốn treo nó lên. Anh ấy đã bí mật tháo nó ra nhiều lần. Khi mẹ anh phát hiện ra, bà đã mắng anh xối xả.

"Khi các đấu sĩ giết bò, họ sẽ giữ phần sắc nhất của chiếc sừng làm chiến lợi phẩm vì nghĩ rằng nó sẽ mang lại cho họ lòng can đảm." Mercè nói. Xavi bị mất chiếc răng nanh sắc nhất trong hàm răng và giống như sừng bò, nó sẽ bảo vệ Oscar. Oscar làm bộ không tin tưởng lý thuyết của mẹ mình nhưng anh cũng không bao giờ tháo nó ra nữa. Chiếc răng được treo từ túi này sang túi khác và đã ở bên anh nhiều năm.

Và bây giờ, Xavi đang nắm chặt nó, mặt dây chuyền dính đầy máu của Oscar.

----


Xavi đang nhìn chăm chú vào mặt dây chuyền thì Alex và vợ đến. Alex hỏi Xavi: "Em ấy sao rồi?"

"Vẫn chưa phẫu thuật xong." Xavi nhìn lên. "Anh đã nói với Mẹ và Bố chưa?"

"Chưa, anh không dám nói."

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, một người đàn ông được phủ kín bằng tấm chăn trắng được đẩy ra ngoài và được bao quanh bởi đám đông. Rồi bác sĩ gọi: "Oscar."

Xavi đột nhiên thấy tai mình ù đi, anh không thể nghe thấy gì nữa, anh cảm thấy thế giới xung quang anh đang xoay tròn không ngừng. Chị dâu của anh đỡ lấy anh và cố gắng gọi tên Xavi để giúp anh tỉnh táo nhưng Xavi không đáp lại. Bỗng dưng, có nhiều người từ đằng sau anh vội vã chạy đến bên cạnh giường đẩy, ôm lấy người nằm trên đó và khóc.

"Xavi, người đó không phải là Oscar, không phải là Oscar của chúng ta!" Alex nhìn thấy khuôn mặt của người đó thông qua những kẽ hở giữa đám đông vây quanh giường đẩy và quay lại ôm lấy anh.

Xavi nhìn lại anh trai của mình.

"Xavi, đó không phải là Oscar."

Xavi gật đầu một cách vô hồn


Sau mười lăm phút, một Oscar khác được đẩy ra ngoài. Xavi và Alex vội vàng chạy tới. Oscar nhìn thấy họ và tháo bỏ mặt nạ oxy, nói, "Em khát nước."

Trước khi Xavi kịp nói gì, bác sĩ nói, "Thuốc mê vẫn còn mạnh. Anh không thể uống nước." "Thằng bé bị thương ra sao thế bác sĩ?" Alex hỏi bác sĩ.

"Cánh tay và chân bị gãy. Xương sườn bị nứt nhẹ. Các cơ quan bên trong và đầu không bị thương."

"Ý bác sĩ là không có vấn đề gì sao?" Alex xác nhận lại.

Bác sĩ gật đầu. "Trong số những người được đưa vào đây, anh ấy là người ít bị thương nhất ngoại trừ những người chỉ bị thâm tím nhẹ."

Tảng đá trong lòng Alex như được gỡ bỏ. Đôi chân anh run lên và ngay lập tức ngã ngồi xuống sàn nhà.

Oscar nhổm dậy hỏi, "Này, anh ổn đấy chứ?"

Alex nói, "Làm ơn lo cho chính mình đi! Em làm anh sợ chết mất."


Khi họ đến phòng bệnh được chi định, Alex hỏi Oscar: "Em không có bị thương nặng. Nhưng làm sao em ra khỏi phòng phẫu thuật muộn thế?"

"Có quá nhiều bệnh nhân và bệnh viện thiếu nhân lực. Em biết vết thương của mình không có  nghiêm trọng, nên em để họ cứu những trường hợp nghiêm trọng trước." Oscar nuốt nước bọt. "Ê, anh khát nước quá. Cho anh uống nước đi."

"Bác sĩ bảo không được cho anh uống vì thuốc mê vẫn còn." Xavi nói.

"Cho anh liếm thôi cũng được."

Xavi lấy que bông và làm ẩm môi Oscar bằng nước.

"Thêm nữa đi. Đừng keo kiệt thế chứ."

"Chịu đựng một lúc đi. Nếu uống quá nhiều, dạ dày anh sẽ đau."

Sau khi sắp xếp xong cho Oscar, đã gần 12 giờ đêm khi Xavi giục Alex và chị dâu về nhà.

"Mình em ở đây là được rồi. Anh chị về đi. Hai đứa nhóc ngày mai còn phải đi học. Và hãy đợi cho đến khi Ba Mẹ ăn sáng xong rồi mới nói với họ về Oscar. Chứ không họ sẽ lại lo lắng bỏ ăn sáng mà chạy đến bệnh viện mất."

"Đừng lo." Alex vỗ vai Xavi. "Anh sẽ đo huyết áp cho họ trước rồi mới nói."

Alex và vợ rời đi. Xavi lấy chiếc dây chuyền ra khỏi túi. Oscar mỉm cười khi nhìn thấy nó. "Anh còn tưởng là đã đánh mất nó rồi." Xavi treo chiếc dây chuyền lên đầu giường của Oscar.

Chiếc dây chuyền đung đưa nhẹ. Oscar nhìn nó một lúc và nói: "Mẹ đã đúng. Nó mang lại may mắn cho anh. Anh đã có thể chết nếu không có nó."


Oscar đang lái xe trở về Terrassa sau khi xem trận đấu chia tay của Messi, chiếc dây chuyền được treo trên gương chiếu hậu của anh bị đứt và rơi xuống dưới chân anh. Oscar giảm tốc độ lại và một chiếc xe vượt qua anh từ đằng sau. Oscar mở dây an toàn và cố nhặt chiếc dây chuyền trong khi lái xe. Phía trước của xe nghiêng một chút. Bất ngờ, một chiếc xe đi ngược chiều đã va chạm trực diện với chiếc xe vừa vượt qua. Sự va chạm làm bánh trái của Oscar bị cuốn và chiếc xe bị đẩy ra khỏi làn đường. Những chiếc xe ngay sau Oscar đã không kịp phanh và gây ra một vụ va chạm liên tiếp từ phía sau.

Oscar giơ cánh tay trái không bị thương lên che mắt. "Nếu chiếc dây chuyền không rơi, anh sẽ không giảm tốc độ. Nếu anh không giảm tốc độ, chiếc xe đó sẽ không vượt qua." Xavi kéo cánh tay anh xuống và thấy Oscar đang khóc. "Anh sợ. Anh sợ rằng anh sẽ không bao giờ được gặp lại em và bố mẹ, Alex nữa."

Xavi ôm chặt anh. Suýt chút nữa thôi. Suýt chút nữa anh đã mất đi anh trai của mình mãi mãi.


Sau tất cả, Oscar sớm đã ngủ thiếp đi sau khi bình tĩnh lại.

Xavi ngồi bên cạnh giường và nắm lấy tay anh. Trong khi tiếng khóc vang vọng trong bệnh viện và số người chết tiếp tục tăng lên, Xavi vô thức nắm chặt tay của Oscar.

Cánh cửa mở nhẹ và Puyol bước vào.

"Tại sao anh lại đến đây?"

Puyol thì thầm: "Tôi lo lắng quá. May mà bác sĩ nói không nghiêm trọng."

Xavi gật đầu.

"Làm sao anh biết tôi ở bệnh viện này?"

"Tin tức đã được chiếu trên tivi. Hiện có rất nhiều phóng viên đang ở bên ngoài bệnh viện."

"Vậy còn buổi tiệc của Leo?"

"Đã hủy rồi." Puyol lấy ghế và ngồi xuống. "Em ấy và Andrés muốn đến, nhưng tôi sợ nó sẽ gây ra rắc rối với truyền thông nên đã ngăn hai người họ lại."

"Tôi đã nói với anh là đừng nói cho họ biết mà!"

Puyol nói: "Leo rất nhạy bén. Ngay khi em ấy nghe về tin tức vụ tai nạn liên hoàn, em ấy đã hỏi tôi là có ai trong gia đình cậu là nạn nhân trong vụ này phải không và tôi không thể che giấu được. Em ấy rất lo lắng và muốn đến đây nên tôi đã phải cố gắng để ngăn em ấy. Anh trai em ấy đã dùng hết mọi quan hệ có thể tìm được. Cuối cùng, giám đốc bệnh viện này đã trả lời em ấy và nói thương tích không có gì nghiêm trọng."

Xavi im lặng nghe.

"Cậu có đói không?" Puyol mở hộp pizza. "Ăn một ít đi."

Mùi thức ăn khiến Xavi nhận ra rằng dạ dày anh đang cồn cào. "Làm sao anh biết tôi đang đói hay vậy?"

"Leo bảo tôi mang nó đến. Em ấy nói cậu chắc đang đói lắm vì cậu chỉ ăn một chút rồi phải rời đi ngay."

Xavi lấy một miếng pizza, cắn một miếng và đặt xuống. "Tôi không cảm thấy muốn ăn cho lắm."

"Ăn đi. Nó sẽ chống đỡ cho cậu cả đêm nay đấy."

Xavi đã ăn được nửa miếng và nói với Puyol, "Bây giờ là 2 giờ sáng rồi, anh nên về nhà đi."

"Không! Leo và Andrés đều bảo tôi ở lại với cậu."

Xavi thở dài. "Vậy anh nghỉ ở trên ghế sofa đi, chúng ta sẽ đổi phiên."

Puyol nhìn vào đồng hồ. "Chúng ta sẽ đổi phiên lúc ba giờ. Cậu nhớ đánh thức tôi đấy."

Xavi gật đầu.

Puyol đã có một ngày bận rộn và ngủ ngay khi tựa vào sofa. Khi mở mắt lại, đã là lúc bình minh.

"Tại sao cậu không đánh thức tôi dậy!" Puyol nói một cách tức giận với Xavi.

"Nếu anh để tôi nghỉ, tôi cũng không thể ngủ được, nên việc thức trắng cả đêm cũng không sao."

Cha mẹ của Xavi đến bệnh viện lúc 9 giờ sáng. Lúc Oscar đang thưởng thức bữa sáng,

Mercè bắt đầu khóc khi nhìn thấy anh, chỉ có thể ngừng lại được khi Oscar dùng hết sức để an ủi bà.


Trước sự nài nỉ của bố mẹ Xavi, Puyol đưa Xavi về khách sạn gần đó nghỉ ngơi. Tắm nước nóng xong, Xavi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.

Puyol cười nói: "Nếu cậu còn không chịu ngủ, tôi sẽ đánh cậu bất tỉnh hoặc cho cậu uống thuốc ngủ". 

Xavi mỉm cười. "Nói chuyện với tôi đi. Chúng ta vẫn thường nói chuyện trước khi ngủ trước ngày thi đấu khi còn trẻ."

"Ừ, rồi càng nói càng hưng phấn. Tôi đã thức đến tận hai ba giờ sáng."

Xavi nhắm mắt lại. "Tôi biết anh đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng anh vẫn chịu nói chuyện với tôi vì sợ tôi không ngủ được."

"Do cậu suy nghĩ nhiều đến mức muốn suy tính đến tất cả các tình huống có thể xảy ra."

Xavi mở mắt. "Cảm ơn Puyi. Anh đã luôn rất tốt với tôi."

"Gì vậy?"

"Không có gì. Chỉ là tôi cảm thấy cuộc sống thật mong manh. Vừa hôm qua thôi tôi suýt mất đi anh trai mình."

Puyol nhẹ nhàng nói: "Cho nên, có những lời nếu cậu không chịu nói ra, có lẽ cậu sẽ không bao giờ có cơ hội để nói nữa."

"Nhưng Puyi, nếu tôi không nói ra thì tôi sẽ không tổn thương." Xavi lăn qua một bên và không nói gì nữa. Nửa giờ sau, hơi thở của anh nhẹ nhàng đều đặn. Puyol lặng lẽ rời khỏi phòng.


Messi luôn muốn ghé thăm Xavi, nhưng giờ đây anh là người bị chú ý nhiều nhất ở Barcelona. Đầu tiên, vì anh sắp rời đi và truyền thông đang theo dõi mọi bước đi của anh. Thứ hai, trận đấu chia tay của anh đã gây ra một bi kịch. Mặc dù điều đó hoàn toàn không liên quan đến anh, nhưng bố anh vẫn yêu cầu anh không được ra ngoài, huống chi là đến bệnh viện.

Biết Messi lo lắng, Puyol đã an ủi cậu rằng Oscar đã ổn và sẽ phục hồi hoàn toàn sớm. Cậu muốn hỏi thêm về Xavi, nhưng Puyol lại không nói gì về Xavi cả. Ngay cả khi Messi hỏi, Puyol cũng chỉ trả lời ầm ừ rồi cho qua.

Thời gian trở về Argentina đã gần kề và vali đã bắt đầu được đóng gói và chuyển đi Argentina. Messi lén trốn ra ngoài khi bố và anh em không để ý. Để tránh bị theo dõi bởi các phóng viên paparazzi, Messi lái xe của anh trai và đi hai vòng quanh Barcelona, tin chắc rằng không có ai theo sau trước khi đi đến bệnh viện.

Ở ngoài bệnh viện không có nhiều phóng viên như những ngày trước. Messi kéo mũ xuống và theo sau một gia đình. Phóng viên nghĩ rằng Leo là con của gia đình đó. Cậu đã thành công bước vào bệnh viện. Nhưng có một rắc rối mới là Messi không biết Oscar đang ở phòng nào và sợ phải hỏi vì lo sẽ bị nhận ra, vì vậy anh phải tìm kiếm từng tầng một.


Thời gian Oscar ở trong viện, Xavi đã xin nghỉ để chăm sóc anh . Đầu gối của anh ấy lại lên cơn đau nhức. Khi không ở cùng Oscar, Xavi đã luôn phải dựa vào các bức tường để bước đi. Andy đến thăm Oscar thường xuyên. Cậu ấy đau lòng khi thấy Xavi như vậy. Cậu cố gắng khuyên Xavi nên đi gặp bác sĩ. Nhưng thực tế, bác sĩ không có cách làm cơn đau biến mất chỉ có thể bảo anh ấy nghỉ ngơi nhiều hơn và ít đi lại, đặc biệt là đi lên và xuống cầu thang.

Khi Xavi ngồi nghỉ trên ghế sofa, Andy quỳ gối xuống đất trước mặt anh, kéo ống quần của Xavi lên và bôi thuốc vào đầu gối giúp anh ấy. Xavi muốn tự làm nhưng Andy cười. "Khi cha tôi ốm, tôi vẫn thường xuyên mát-xa cho ông ấy. Ông ấy nói rằng tài năng mát-xa của tôi thậm chí còn tốt hơn cả của bác sĩ."

Xavi không thể từ chối cậu ấy nên anh ấy để cậu tự lo. Andy thực sự đã làm rất tốt. Cơn đau đã giảm đi rất nhiều.

"Anh cảm thấy sao?" Andy nhìn lên Xavi.

"Thoải mái hơn nhiều rồi." Xavi cười. "Cậu quả là chuyên nghiệp quá."

Andy cúi đầu và tiếp tục mát-xa. Cậu ấy nói với Xavi rằng cậu ấy yêu anh, nhưng Xavi từ chối cậu ấy. Và Xavi tránh né cậu ấy trong thời gian dài đến mức anh không còn đi hái nấm với cậu nữa. Khi Xavi bị thương và phải ở trong viện, Andy đã đến thăm anh ấy mỗi ngày. Xavi không đuổi cậu ấy về, nhưng thái độ của anh ấy rất lạnh lùng. Cậu buồn nhưng không cam lòng, Andy đã ở bên cạnh Xavi trong vài năm qua và hy vọng Xavi sẽ yêu cậu ấy. Nhưng dù đã lâu như vậy nhưng mối quan hệ với Xavi vẫn không cải thiện, nhưng với Oscar lại rất hạnh phúc. Oscar thích Andy và anh ấy biết Andy yêu Xavi. Andy hỏi anh liệu có phải Xavi đã có người mà anh ấy yêu rồi và đó là lý do tại sao Xavi không thích cậu phải không.

Oscar không trả lời. Andy biết gia đình rất quan trọng đối với Xavi và anh luôn quan tâm đến Oscar. Lần này khi Oscar ở viện, Andy cũng đã cố gắng quan tâm và chăm sóc anh ấy. Cuối cùng Oscar quyết định giúp đỡ Andy.

Đêm qua, Xavi ở trong viện chăm sóc anh ấy. Oscar hỏi Xavi, "Em có nhớ khi em còn nhỏ, em đã muốn chơi ở vị trí nào không?"

Xavi mỉm cười. "Làm sao em có thể quên được điều đó? Là tiền đạo!"

"Nhưng cuối cùng thì vị trí phù hợp nhất với em lại là tiền vệ."

"Phải." Xavi gọt quả táo và đưa cho anh mình.

Oscar cầm lấy miếng táo. "Vậy nên, thực ra những thứ mà mình thích nhất đôi khi lại không phải là thứ phù hợp với mình nhất."

Xavi ngẩng đầu nhìn Oscar. 

Oscar không né tránh. Anh nhìn thẳng vào mắt Xavi và nói, "Nếu không thể có được người mình thích, liệu có phải tốt hơn nếu tìm được một người mà người đó thích mình không?"

"Andy có bảo anh nói như vậy không?" Xavi đặt dao gọt hoa quả xuống bàn.

"Không. Là do anh tự nghĩ thế thôi."

"Không thể so sánh như thế được." Xavi không muốn nói về chuyện đó nữa.

"Vậy thì em hãy nói với Leo Messi đi. Chỉ khi em ấy từ chối, em mới có thể từ bỏ được."

"Chuyện đó liên quan gì đến việc từ bỏ?"

"Nếu em không chịu nói, em ấy sẽ không bao giờ biết. Nếu em ấy không biết, em ấy sẽ không thể nói cho em câu trả lời. Và khi em không biết được câu trả lời rõ ràng thì em sẽ mãi mơ tưởng. Sau từng ấy thời gian, em có thấy bản thân mình có chút vị trí nào trong lòng em ấy không?"

"Đã muộn rồi. Anh nên đi ngủ đi." Xavi nhặt lấy vỏ táo và bắt đầu rời đi. Oscar kéo anh lại. "Em không thể luôn tránh né vấn đề. Hoặc là nói với Leo, hoặc là cố gắng chấp nhận tình cảm của người khác đi."


Leo sắp rời khỏi Barcelona. Xavi muốn được gặp cậu nhưng cũng sợ hãi phải đối diện với cậu. Khi tóc trước trán của Andy rủ xuống che mắt. Trong một khoảnh khắc, Xavi tưởng chừng như đó là Leo và vươn tay lên chạm vào tóc anh ta. Khi Andy ngước nhìn lên, ảo tưởng của Xavi tan biến. Anh nhanh chóng rút tay lại nhưng Andy đã kịp giữ chặt tay Xavi và dụi mặt mình vào lòng bàn tay anh.

Leo vừa bước lên tầng ba đúng lúc để nhìn thấy cảnh này.

Xavi cố gắng rút tay lại. Nhưng khi anh nhận ra nước mắt của Andy đã trào dâng, anh đã thôi không cố gắng nữa. Và khi Andy nhận ra Xavi đã ngừng cố gắng rút tay về, cậu đã hôn nhẹ lên tay anh.  

Leo ngay lập tức quay lưng và bước đi, ban đầu từ từ, rồi dần dần những bước chân trở nên gấp gáp, cuối cùng trong bãi đỗ xe, cậu thực sự đang bỏ chạy, trốn chạy khỏi một thứ không thể đối mặt được.

Khi về đến nhà, cậu khóa mình lại trong phòng. Cha mẹ hỏi Leo đã đi đâu, nhưng cậu không chịu trả lời. Cậu cố gắng cuộn tròn mình dưới chăn và từ chối chui ra cho dù mẹ có nói gì.

Khi Leo 11 tuổi, cậu phát hiện ra anh trai đã lén đi chơi  và về nhà muộn sau một buổi hẹn hò với bạn gái. Cậu ẩn mình dưới tấm chăn, lo lắng và hồi hộp vì cậu nghĩ rằng mình đã phát hiện ra được một bí mật lớn. Còn hôm nay, cậu phát hiện ra bí mật của Xavi nhưng cậu lại không lo lắng hay hồi hộp. Leo chỉ cảm thấy lạnh lẽo, khiến cậu cảm thấy không chỉ nhiệt độ cơ thể của mình mà cả tâm trí cậu cũng giống như đã bị đóng băng. Và Leo lại không thể nhận ra lý do tại sao cậu lại cảm thấy như vậy.


Cuối cùng, Xavi rút tay khỏi tay của cậu. Andy cúi đầu xuống, đôi mắt đỏ hoe giờ đã ướt đẫm. Xavi không nói một lời, anh đứng dậy và rời đi.


Khi ngày mà Leo sẽ quay trở lại Argentina ngày càng đến gần hơn, Puyol đã hỏi Xavi rằng dạo gần đây anh có gặp Leo không. Xavi lắc đầu 

Puyol ngạc nhiên hỏi: "Em ấy chưa đến thăm cậu à?"

"Chưa."

Puyol trông rất thất vọng.

"Có chuyện gì sao? Tôi nên gặp em ấy không?"

"Không phải vậy." Puyol cố gắng cười. Có lẽ Xavi đã đúng khi nghĩ rằng sự kết thúc giữa anh và Leo đã được định sẵn.

Vào ngày Oscar xuất viện, gia đình của Leo đã gửi một bó hoa thay mặt cậu đến để chúc mừng. Mercè kêu rằng Xavi phải đi gặp Leo để cảm ơn. "Leo sắp rời đi rồi, thậm chí con còn không có mặt tại buổi tiệc chia tay của thằng bé. Con còn chưa nói lời tạm biệt nữa."


Khi Xavi đến, Leo vẫn còn đang ngủ say. Celia nồng nhiệt chào đón anh. Trong lúc họ trò chuyện, Leo được anh trai đánh thức và đi xuống cầu thang.

"Leo, Xavi đến thăm con đấy." Mẹ Leo gọi cậu lại.

Leo không phản ứng gì và cậu đi chậm rãi với vẻ mặt lạnh lùng.

Celia xấu hổ nói với Xavi, "Thằng bé này vẫn còn đang gắt ngủ đấy."

Xavi mỉm cười.

"Hai đứa cứ ngồi nói chuyện đi, cô sẽ đi pha trà."

Leo ngồi đối diện anh và không nói gì. Cuối cùng, Xavi là người chủ động phá vỡ sự im lặng, "Cảm ơn về bó hoa. Oscar đã ra viện rồi."

"Ừ." Leo không nhìn Xavi và chỉ cố gắng gãi đầu.

"Em đã chuẩn bị xong hết chưa?" Xavi đùa, "Đừng để quên gì nữa đấy. Quần áo và đồ dùng hàng ngày đã sắp xếp xong hết rồi chứ?"

"Tất cả đã được sắp xếp và không có gì để quên." Cậu nói một cách lạnh lùng.

"Tôi muốn tặng em một món quà nhưng dạo này tôi bận quá nên chưa kịp chuẩn bị gì cả."

"Không cần, tôi không thiếu cái gì hết."

Dù Xavi có nói gì, cậu đều trả lời một cách lạnh lùng. Xavi muốn trò chuyện với cậu, nhưng anh lại không thể bắt đầu cuộc trò chuyện. Đối mặt với Xavi, Leo lại nghĩ đến hình ảnh Andy hôn vào các đốt ngón tay của anh, điều đó khiến cậu cảm thấy phát bực. Cậu không thể che giấu cảm xúc của mình và điều đó hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Xavi nhận ra điều đó, anh cảm thấy cả tro tàn của ngọn lửa trong trái tim đã tắt cũng bị cuốn đi.

"Vậy tôi sẽ không làm phiền em nữa." Xavi đứng dậy và chào tạm biệt Celia.

"Hãy ngồi thêm chút nữa. Cô đang làm đồ ăn rồi. Cháu hãy ở lại ăn một bữa."

"Dạ thôi, mẹ cháu đã nấu bữa tối và chờ ở nhà rồi ạ."


Khi Xavi bước đến cửa biệt thự, ánh nắng hoàng hôn chiếu rọi lên anh. Toàn bộ cơ thể anh chìm trong màu vàng của nắng khiến anh trông như đang phát sáng, như thể anh sắp biến mất. Đó là suy nghĩ của Leo và điều đó khiến cậu sợ hãi.

"Ở lại ăn tối đi." Cậu bước nhanh về phía trước và đối diện Xavi.

"Cảm ơn nhưng không được rồi." Xavi từ chối một cách lạnh lùng, sau đó quay lưng và bước xuống bậc thang. Leo đứng ngơ ngác một lúc rồi đuổi theo anh.

Xavi đi nhanh đến nỗi cậu gần như phải chạy theo. Anh cảm thấy bản thân đang dần mất kiểm soát khi những tiếng bước chân quen thuộc vọng vào tai. Đến trước hồ bơi, cuối cùng Leo cũng bắt kịp Xavi. Chưa kịp chờ cậu lên tiếng, anh quay lại và nói: "Tôi sợ là không thể đưa em ra sân bay được rồi. La Masia có buổi tập vào ngày đó và tôi đã nghỉ nhiều ngày rồi, không thể nghỉ thêm một ngày nữa."

Cảm giác hối hận của Leo biến thành cơn giận dữ. Liệu anh thật sự không có thời gian để đưa em đi sao? Xavi quá lo lắng đến nỗi không để ý đến sự thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt của cậu.

Cả hai đều suy tư về nhau và im lặng suốt quãng đường tới cổng, Xavi nói với cậu: "Đến đây được rồi, em mau quay vào nhà đi."

Leo thực sự tức giận và trông không tốt lắm. Xavi muốn ôm cậu. Nhưng nhìn thấy cậu như vậy, anh lại từ bỏ.

"Tạm biệt, Leo." Tiếng nói của Xavi vang lên, nhẹ nhàng và mỏng manh, tựa như cánh chuồn chuồn rung sau cơn mưa.

Leo nắm chặt tay, cậu cảm thấy tức giận. Trước khi cậu kịp nhận ra, Xavi đã mở cửa và bước vào xe

Ánh đèn xe sáng rực lên và chiếc xe rời đi.

Messi đứng trước cánh cổng thép đóng chặt một lúc lâu trước khi thì thầm, "Tạm biệt, Xavi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro