Chương 11.1
Vào năm Xavi nghỉ hưu, Barcelona giành cú ăn ba. Valdés nâng cúp cao trên đầu, những tờ giấy màu đỏ bay lên và bay xuống trong không khí. Máy quay từ từ di chuyển qua tất cả họ trước khi dừng lại ở Messi, người một lần nữa trở thành anh hùng của Barca.
Sau khi tivi tắt và Xavi uống xong ly rượu và sẵn sàng đi ngủ, Oscar gọi điện nói rằng anh ta đã say rồi và yêu cầu Xavi đến đón anh ta bằng ô tô.
Xavi nói, "Em cũng đã uống mất rồi. Em không thể lái xe. Gọi taxi về nhà đi."
Oscar cứ nhất quyết muốn Xavi đến đón anh ta, vì vậy Xavi buộc phải bước ra khỏi cửa.
Oscar ngồi quỳ trên sàn. Khi Xavi đến, chủ quán gật đầu và nói, "Ơn trời cậu đã đến, không ai có thể ngăn anh ta được."
Xavi đi đến gần và cúi xuống phía Oscar, người cảm nhận được có người bên cạnh. Oscar tung ra một cú đấm, may mắn Xavi đã lùi lại.
"Chuyện gì xảy ra với anh vậy?" Xavi nhận ra những vết thương ở góc mắt và môi của Oscar.
"Anh tự đánh đó." Oscar lầm bầm.
"Thế à?" Xavi giúp anh ta đứng dậy. Nhưng Oscar đã quá say và không ổn định được cơ thể, trọng lượng của anh gần như dồn nén toàn bộ lên Xavi, và đầu gối phải của Xavi đột ngột đau.
Khi Xavi hỏi ông chủ phải trả bao nhiêu tiền, ông chủ vẫy tay, "Không, không phải Oscar đã gây ra cuộc đánh nhau hôm nay. Là những thằng đó cần phải bồi thường."
Xavi đưa số điện thoại cho ông chủ. "Nếu cần bồi thường, hãy gọi cho tôi."
Ông chủ gọi taxi. Xavi đưa Oscar đến bệnh viện, nơi bác sĩ điều trị vết thương một cách ngắn gọn. Ông nói với Xavi rằng khuôn mặt của Oscar không sao, nhưng răng của anh ta bị lung lay và cần phải đi khám nha sĩ.
Oscar từ chối về nhà, nói rằng mẹ sẽ mắng anh mất. Xavi hiểu vậy, vì vậy anh đưa Oscar về nhà.
Sau khi về nhà, Xavi đặt viên đá lên mặt của Oscar. "Làm sao mà lại đánh nhau vậy?"
"Anh xem trận đấu." Oscar nằm ngửa trên ghế sofa.
"Những thằng đó là fan Barca à?"
Oscar lắc đầu.
"Thế thì sao mà lại đánh nhau? Barcelona đã thắng mà."
Oscar im lặng, nhưng Xavi hiểu rồi.
"Ồ, tại sao anh lại làm thế?" Xavi đẩy viên đá về phía góc mắt của Oscar.
"Anh trai phải bảo vệ cho em trai chứ."
Xavi mỉm cười.
Oscar tự hỏi, "Em đang cảm động lắm phải không?"
Xavi nói, "Bình thường anh cũng đánh em nhiều lắm mà."
"Đương nhiên là anh trai phải đánh em trai rồi."
"Thôi đi, tất cả là lỗi của anh. Đi tắm rồi ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ đi kiểm tra răng." Xavi đứng dậy, chân phải của anh bất ngờ mềm đi và anh ngã ngửa. Oscar vội nắm lấy tay anh để tránh anh va vào bàn.
"Có chuyện gì vậy? Đầu gối của em lại đau à?" Oscar tỉnh táo lên.
"Không." Xavi đổ mồ hôi lạnh và di chuyển đầu gối phải của mình.
Sau khi Oscar ngủ thiếp, Xavi ngồi trên ghế sofa và vuốt nhẹ đầu gối của anh. Gió đêm thổi nhẹ ở Terrassa. Có vẻ như sắp mưa.
Hôm sau, Xavi đưa Oscar đến công ty sau khi đã đưa anh ta đến nha sĩ. Oscar nói, "Tối nay anh sẽ ngủ ở nhà của em."
Xavi nói, "Anh có thể ở nhà em, nhưng còn bữa tối? Mẹ gọi và bảo chúng ta về nhà tối nay. Anh phải về."
Oscar chỉ vào vết cắt trên mặt và nói, "Em đã nói với mẹ ấy hả?"
"Nói thật đi, anh cũng khá tự hào về bản thân mình còn gì."
"Mẹ sẽ giết anh mất!" Mặt Oscar trở nên trơ trẽn.
Xavi mỉm cười và nói, "Bây giờ anh đã biết sợ rồi sao. Sao anh không nghĩ là mẹ sẽ siết cổ cậu trong cuộc đánh hôm qua?"
"Ừ, ừ, ừ, anh đã đánh nhau vì em. Nếu em không định cảm ơn anh, thì đừng nói gì nữa."
Xavi suy nghĩ một chút và nói, "Sao anh không nói là bị đánh?"
"Mẹ sẽ không tin đâu."
"Anh hãy bảo rằng là em đã vô tình tông phải anh ." Xavi dừng xe lại. "Anh đang đợi em nói câu đó đúng không?"
Oscar vỗ Xavi mạnh vào vai. "Chúa ơi, mẹ không mắng em nếu em tông phải anh đâu."
"Không, mẹ sẽ không mắng em đâu. Mắng anh thôi. Đi mau, đi mau, đi mau!" Xavi mở cửa xe và đẩy Oscar ra ngoài.
"Thỏa thuận," Oscar chỉ vào mũi của Xavi. "Chúng ta say rồi em tông phải anh."
"Đi mau!"
Oscar mỉm cười và vươn tay nhéo mũi của Xavi. Xavi tránh ra.
"Giờ em đi đâu vậy?" Oscar hỏi.
"Em về nhà ngủ thôi. Đêm qua anh đã làm em thức đến nửa đêm. Giờ em buồn ngủ lắm rồi."
"Đi an toàn nhé."
"Anh lo cho việc của mình đi." Xavi bấm còi rồi lái xe đi.
Oscar đứng bên lề đường nhìn theo chiếc xe của Xavi. Oscar biết Xavi nói dối với anh, và anh ấy không bao giờ về nhà vì anh đang lái xe tự động. Xavi không thích xe tự động và thường lái xe số sàn, ngay cả sau khi bị thương ở đầu gối phải. Hôm nay anh lái xe tự động, chắc có gì đổi ở đầu gối.
Xavi đã đến bệnh viện ở Barcelona để kiểm tra sức khỏe toàn diện và bác sĩ nói: "Từ kết quả quét, quá trình phục hồi đang rất tốt, không có vấn đề gì. Anh có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?"
Xavi gật đầu. "Trong những ngày âm u, tôi cảm thấy nhức mỏi và buồn ngủ, đôi khi đột ngột mất ý thức."
Bác sĩ kéo quần của Xavi lên, vuốt gối anh và hỏi anh có gì không ổn không. Khi anh vừa mở miệng, có tiếng ồn trong hành lang và tên Messi được vang lên.
Bác sĩ mỉm cười và nói: "Messi đến rồi."
Xavi gật đầu.
Y tá gõ cửa và nói với bác sĩ: "Tiến sĩ Fernando, ngài Messi và Iniesta đến rồi."
"Đưa họ vào."
"Hãy nói với họ rằng ông Hernández cũng đang ở đây."
Xavi kéo quần xuống. "Đừng nói với họ về chấn thương của tôi."
Bác sĩ đứng im trong chốc lát và gật đầu rõ ràng.
Iniesta mở cửa và nhìn thấy Xavi, lao đến ôm anh từ phía sau. Xavi vỗ đầu anh và mỉm cười. "Chúc mừng chức vô địch!"
Messi đứng gần đó và mỉm cười ngượng ngùng. Xavi vươn tay lên để bắt tay anh ấy, nhưng Messi đột ngột chạy đến ôm chầm lấy anh.
Iniesta đi kiểm tra mắt cá chân với bác sĩ. Xavi và Messi ngồi trong phòng chờ. Xavi hỏi Messi vết thương ở chân của anh đã lành chưa. Messi nói: "Ừ, đó chỉ là một vết thương nhỏ. Chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ ổn thôi."
"Hôm qua em đã ghi một bàn thắng đẹp đấy." Xavi khen.
"Anh đã xem à?"
"Ừ."
Messi nhìn chằm chằm vào Xavi. "Tại sao anh không đến sân? Chúng tôi đã nghĩ là có thể gặp anh."
Xavi mỉm cười. "Tôi sợ xem trực tiếp."
"Tại sao?"
"Nếu đội thua, em sẽ khóc mất," Xavi đùa.
"Sao có thể chứ?" Messi ngồi trên giường và lắc lư chân. "Nếu anh có ở đó, có lẽ tôi sẽ ghi được ba bàn thắng!"
"Em đã ghi được 2 bàn là rất tốt luôn đấy. Đây là trận chung kết Champions League mà. Em đã hòa làm một với trận đấu và ghi bàn phút cuối, mà sao em vẫn không hài lòng?"
"Chỉ thiếu mỗi một pha đánh đầu thôi." Messi nở một nụ cười. "Thực ra, tôi thích đánh đầu."
"Hậu vệ sẽ tức chết nếu em đánh đầu để ghi bàn."
Messi nhíu mày: "Đó là lý do tại sao tôi lại thích nó. Như cách đây 5 năm trong trận chung kết Champions League, tôi đã vui đến mức giày của tôi còn bay đi đâu đấy cơ mà."
Xavi không trả lời, và Messi ngồi im lặng với đôi chân vẫn còn đung đưa.
Sau khoảng thời gian im lặng kéo dài, Xavi nói: "Cesc sẽ chuyền bóng như vậy. Rồi em sẽ có thể nhận được đường kiến tạo đó thôi."
"Khác lắm." Messi ngửa đầu lên và giọng anh trầm lắng. "Khác lắm."
"Tất cả đều giống nhau."
"Khác lắm!" Messi nhìn lên và đôi mắt anh sáng lạ thường. "Cách anh chuyền bóng khác lắm."
Xavi nở một nụ cười nhẹ và căn phòng lại im lặng.
Messi không nói với Xavi rằng anh đã luôn vô thức quay đầu lại tìm kiếm Xavi ngay lúc anh ghi bàn, nhưng thực tế lại chỉ có Cesc Fàbregas đã chạy đến gần anh. Trái tim của Messi đập mạnh. Sân vận động lớn như vậy, có diện tích 7.140 mét vuông, nhưng không có dấu hiệu nào của Xavi. Cho đến lúc đó, Messi thực sự tin rằng Xavi sẽ không bao giờ quay trở lại.
Trước đó, anh biết Xavi đã giải nghệ, nhưng anh luôn nghĩ rằng Xavi sẽ quay trở lại và pass bóng cho anh.
Và anh chỉ cần ghi bàn, chỉ cần quay lại và thấy Xavi chạy đến với nụ cười trên môi.
Fàbregas hiểu rõ Messi và cách anh pass bóng cũng như mức độ thoải mái tương tự như của Xavi, đến mức Messi thực sự nghĩ rằng đó là pha pass của Xavi khi anh nhận bóng. Messi sợ hãi loại cảm giác này. Vị trí trên sân và số áo 6, những thứ này không còn thuộc về Xavi nữa. Anh cảm thấy rằng nếu anh thua, dấu ấn của Xavi trên sân cỏ sẽ không còn.
Tuy nhiên, Xavi đã đúng khi nói rằng một ngày nào đó Leo sẽ quên về anh ấy và anh sẽ thích nghi với Fàbregas và nghĩ rằng pass của cậu ấy mới là tốt nhất.
Và Leo bắt đầu cảm thấy tức giận, mắt anh đỏ hoe với suy nghĩ đó.
Sau khi kết thúc quá trình kiểm tra, Iniesta ngay lập tức trở về phòng. Anh nhớ Xavi rất nhiều và muốn nói với anh ấy thật nhiều chuyện. Messi xin phép rời đi một lát để rửa mặt trong nhà vệ sinh. Khi anh quay trở lại, sắc đỏ ở góc mắt của anh đã phai đi.
Cuối cùng, Iniesta phải buồn bã rời xa Xavi. Xavi mong muốn hai người họ có thể đạt được thành tựu lớn tại World Cup. Iniesta ôm Xavi một cái. Nhưng Messi không ôm Xavi, chỉ vỗ nhẹ anh ấy một cái.
Trong thời gian World Cup, Xavi ở lại một khách sạn trên núi mà anh ấy đã mua. Chủ sở hữu trước đây là bạn tốt của anh ấy, nhưng khi chủ nhân kết hôn và không thể sống ở núi lâu dài, Xavi đã mua lại nó.
Khí hậu ẩm ướt và mát mẻ của núi không tốt cho chấn thương của Xavi. Đầu gối anh ấy đau gần như mỗi đêm kể từ khi anh ấy bước vào núi. Nếu có mưa lớn, rất khó để có thể ngủ được suốt đêm. Nếu không có cái gì đó nặng đè lên đầu gối, anh ấy đơn giản không thể chịu đựng được những cơn đau.
Trux đi ra ngoài vào ngày hôm đó và không thấy quay trở lại. Vào lúc chiều muộn, trời đang mưa rất to. Xavi lo sợ Trux sẽ lạc mất, vì vậy anh ấy đã đi tìm kiếm với một cái dù.
Giữa chừng đường, bỗng dưng anh ấy mất hết cảm giác ở chân phải và ngã xuống trong bùn. Xavi cố gắng nhiều lần để đứng dậy và cuối cùng phải bỏ cuộc và anh chỉ nằm im trong bùn. Mưa đang đập qua những cây cối và rơi xuống đất. Xavi đã từng có giấc mơ này: anh ấy đi một mình trong mưa vào buổi tối mà không có ai bên cạnh. Anh ấy không biết mình đang đi đâu nhưng anh vẫn tiếp tục đi một cách máy móc cho đến khi anh ấy ngã xuống trong bùn và không bao giờ đứng dậy nữa.
Trux tìm thấy Xavi và liếm mặt anh ấy. Xavi mở mắt. Trux bị ướt và bộ lông mềm mại của nó bị rối lại với nhau.
Xavi xoa đầu nó. "Bây giờ nhóc trông giống như Puyi rồi."
Trux rên rỉ và đẩy đầu vào cổ của Xavi, cố gắng đưa anh ấy dậy.
Xavi đi hai bước qua bùn và đứng dậy, dựa vào cây, cuối cùng cái đầu gối phải đã có cảm giác trở lại.
Bác sĩ không tìm thấy vấn đề gì và nói rằng đó có thể là tác động tâm lý. Xavi không tin vào điều đó khi anh ấy cố gắng nói rằng anh ấy đã bị thương, nhưng bác sĩ vẫn không cảm thấy như vậy. Bác sĩ nói: "Lần trước, anh có mong muốn trở lại sân cỏ. Lần này, anh có mong muốn điều gì khác không?" Bác sĩ khuyên Xavi đi gặp một nhà tâm lý học, nhưng Xavi không chịu đi.
Sau khi trở về khách sạn, Xavi tắm cho Trux, lau khô và để nó ra ngoài. Bồn được đổ đầy nước và Xavi bước vào đó, nước ấm bao quanh anh ấy. Trux chạy vào qua cửa và nhảy vào bồn nước, chân của nó cố gắng trèo lên ngực Xavi.
"Ngay sau khi anh lau khô cho nhóc, thì nhóc lại cố gắng bị ướt lần nữa hả." Xavi vuốt tai của nó và Trux nằm ngửa ra.
"Không được phép rời xa anh lần nữa, nghe chưa bạn nhỏ?"
Trux không trả lời, nhìn chằm chằm vào Xavi với đôi mắt ướt nước.
"Giờ nhóc lại trông giống em ấy nữa rồi" Xavi đặt Trux ra khỏi bồn. Trux cố gắng lắc đầu, rũ người, khiến nước văng tung tóe.
Xavi xoa đầu nhóc. "Càng ngày nhóc càng giống em ấy vậy. Em ấy cũng thích lắc đầu như vậy sau khi ghi bàn."
Trux thè lưỡi, cố gắng liếm bàn tay của Xavi.
"Không nghịch nữa nhé!" Xavi rút tay về và Trux ngay lập tức nằm trên sân nhìn chủ nhân của mình.
Xavi nhéo đầu ngón tay. "Nhóc không nghe lời anh à. Sao cứ nằm đó mãi vậy!"
Trux quay đầu và chạy vào phòng.
Đêm đó, đầu gối của Xavi lại bắt đầu đau và sau đó là một cảm giác nặng nề ấm áp đè lên chân anh. Xavi không biết đó là gì nhưng cảm thấy thoải mái. Nó kéo anh sâu vào giấc ngủ hơn và thoải mái.
Trux nằm co ro trên đùi của Xavi và nhìn chăm chú khi đôi lông mày của chủ nhân anh ta được thả lỏng. Đầu nó ngả xuống và bàn chân vuốt nhẹ lên tấm chăn. Đôi mắt của nó nhắm lại.
Ngày hôm sau, khi Xavi trở về sau khi hái nấm, người phục vụ nói với anh rằng có một vị khách đã đợi anh suốt cả buổi chiều.
"Là ai vậy?" Xavi hỏi.
"Tôi đó." Guardiola mỉm cười khi đi đến gặp Xavi.
Hai người mừng rỡ ôm nhau. "Tại sao anh ở đây?"
"Carles nói rằng cậu có một biệt thự bí mật và tôi muốn xem nó như thế nào, nên tôi đã đến đây."
"Vậy nó như thế nào?"
"Rất tốt. Tôi đã đi dạo quanh đây suốt cả buổi chiều. Cậu có thể nghĩ đến việc bán nó cho tôi."
"Anh không thể sống ở đây được đâu. Anh quá bận rộn." Xavi đưa nấm cho người phục vụ và nói rằng anh sẽ nấu ăn tối nay.
"Cậu nấu ăn được à?" Guardiola ngạc nhiên.
"Món ăn tôi nấu rất ngon đó."
"Vậy thì tôi sẽ thử một chút."
"Nếu anh ở lại với tôi trong vòng một tháng, tôi đảm bảo anh sẽ tăng cân. Pep, anh quá gầy rồi."
"Tôi không thể béo lên. Tôi không thể trở thành một huấn luyện viên béo phì"
Xavi cười. "Đừng có lo lắng quá như thế!"
"Thôi, thôi, ai cũng có thể nói như vậy trừ bạn."
Xavi đã dành rất nhiều thời gian để nấu bữa tối và Guardiola rất thích thú.
"Khả năng nấu ăn của vợ tôi không thể nào so sánh được với cậu."
"Anh nên vui mừng vì vợ anh chăm sóc con cái rất giỏi."
"Cậu học nấu ăn từ đâu thế, từ mẹ à?"
"Mẹ tôi từ khi chúng tôi còn ở trung học đến giờ chưa bao giờ nấu cơm, nhưng may mắn bố tôi nấu rất ngon."
"Puyi đã mở một nhà hàng. Cậu nên đến đó làm đầu bếp đi."
Xavi mỉm cười và nói: "Anh ấy không đủ khả năng trả lương cho tôi đâu."
"Đúng vậy."
Sau bữa ăn, hai người ngồi trên sân thượng nhìn ngắm những ngôi sao trong khi Xavi pha trà cho Guardiola uống.
Chỉ vào dải ánh sáng màu bạc kéo dài giữa không trung, Guardiola nói: "Tôi đã không nhìn thấy Dải Ngân Hà từ nhiều năm nay. Khi tôi còn nhỏ, ông tôi thường dạy tôi về cung hoàng đạo."
Khi đang nói, một vệt sáng chớp qua, Guardiola hạnh phúc nói: "Chúng ta hãy ước đi."
Xavi cười. "Pep, anh thật sự tin vào điều đó à?"
"Ít nhất thì tôi là một người cha, làm sao để có thể giao tiếp với con gái mà không có tính trẻ con?" Guardiola ước một cách thành kính.
Sau khi mở mắt, Guardiola thở dài: "Thật không may, chỉ có một điều ước đã được thực hiện. Tôi có rất nhiều điều ước."
"Chờ đi, nếu may mắn thì anh sẽ thấy được rất nhiều. Một đêm tôi đã nhìn thấy 17 vệt sao băng."
"Cậu đã ngồi ở đó bao lâu?" Guardiola nhìn Xavi.
Xavi không hiểu ý của anh.
"Mất bao lâu để có thể thấy được nhiều vệt sao băng như vậy chứ?" Guardiola nằm ngửa trên chiếc ghế tre. "Xavi, trông cậu thật đơn độc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro