Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10.2

Khi tin tức về việc Xavi sẽ giải nghệ lan truyền ở Barcelona, không khí trong phòng thay đồ trở nên im lặng. Trước đây cả đội bóng biết rằng Xavi có thể sẽ không trở lại Camp Nou và có thể sẽ nghỉ hưu, nhưng không một ai nói ra. Họ cảm thấy rằng nếu không ai đề cập đến điều đó, thì sẽ luôn có hy vọng xuất hiện.

Iniesta đứng dậy và bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Messi nhìn lên anh.

Phòng thay đồ yên tĩnh đến mức bạn có thể nghe thấy nước rò rỉ trong phòng tắm. Iniesta sắp xếp dây giày, đặt giày vào ngăn, gấp khăn của mình thành hộp. Và đồ dùng cá nhân của anh được sắp xếp gọn gàng từ trái sang phải. Cuối cùng, khi anh không thể treo quần áo bởi vì một vết lõm hoặc một vết hằn trên chiếc móc. Iniesta đập mạnh vào chiếc móc, cánh tủ rung chuyển và mở ra.

Có một bức ảnh lớn trên cánh cửa. Khi Cesc Fàbregas trở về Barcelona, họ đã chụp một bức ảnh cùng nhau. Guardiola ngồi ở giữa, với Carles Puyol, Cesc Fàbregas và Gerard Piqué ở bên phải, Xavi, Leo Messi và Andrés Iniesta ở bên trái.

Tất cả họ ngồi thẳng và cứng nhắc ngoại trừ Messi, đôi chân anh đung đưa ở trên ghế. Khi bức ảnh được in ra, Puyol nói với Messi: "Em luôn gặp rắc rối với đôi chân của mình nhỉ." Messi gãi đầu một cách ngượng ngùng. "Đây là bức ảnh gia đình đẹp nhất chúng ta từng chụp." Xavi nói.

Iniesta hỏi: "Sao lại thế?"

"Bởi vì mọi nụ cười trong bức ảnh này đều là chân thật và khi nhìn vào ngay tức thì làm người ta cảm thấy vui vẻ." Xavi nói.

Iniesta chạm nhẹ vào ảnh của Puyol và Xavi. Messi quay đầu nhìn sang một bên, đóng cửa và rời phòng thay đồ đầu tiên.


Khi Iniesta đến thăm Xavi, Xavi đang tập đi. Chỉ cần động tác quỳ gối và đứng dậy đi lại, Xavi cũng không thể đi nhanh hơn một đứa trẻ ba tuổi.

Lưng anh ấy ướt đẫm và mồ hôi từ khuôn mặt anh ấy chảy xuống đầu mũi rồi rơi xuống sàn nhà. Tầm nhìn của Iniesta trở nên mờ đi cho đến khi Xavi ôm lấy anh ấy.

Nước mắt rơi trên vai Xavi, tay của Iniesta siết chặt lấy vai Xavi. Anh ấy bị kìm nén bởi cảm xúc và cuối cùng anh ấy bật khóc. Iniesta rơi nước mắt.

Xavi ôm Iniesta và vỗ vai anh ấy. "Andrew ngốc, sao lại khóc nhiều thế?" Iniesta buông tay để lau nước mắt trên mặt và khi làm như vậy anh ấy lại bật khóc lần nữa.

Xavi chạm vào khuôn mặt của Iniesta. 12 năm trước, khi Iniesta gia nhập đội một, anh ấy là một cậu bé tốt và làm mọi điều mà Xavi yêu cầu. Lúc đó, Xavi ghen tỵ vì Guardiola và Van Gaal thích anh ấy quá nhiều. Xavi bắt Iniesta làm nhiều điều ngu ngốc và vô ích. Iniesta không biết và luôn làm mọi điều đó một cách vui vẻ. Puyol không thích điều đó và yêu cầu Iniesta không nghe theo Xavi nữa. Iniesta bị kẹt giữa hai người trong tình huống khó xử, nhưng khi Puyol không để ý, anh ấy đã làm tiếp tục một số điều mà Xavi yêu cầu. Đó là lúc Xavi bắt đầu thích Iniesta.

Hai người đã làm đồng đội suốt nhiều năm và Xavi chưa bao giờ ngần ngại thể hiện sự ưu ái của mình đối với Iniesta. Andrew từng là biệt danh của Iniesta do Xavi tự đặt và không ai khác gọi anh ấy như vậy. Sau này, Iniesta cũng trở thành một cầu thủ kỳ cựu của Barca. Để giữ hình ảnh của Iniesta khi đứng trước những cầu thủ trẻ, Xavi hiếm khi gọi anh ấy là Andrew.

"Andrew, sau khi tôi rời đi, anh sẽ là chỉ huy trung tuyến của Barcelona. Vậy tại sao chỉ huy của chúng ta lại cứ khóc nhè thế này?" Xavi lau nước mắt trên mặt Iniesta. "Tôi đã nói anh sẽ giỏi hơn tôi, giỏi hơn cả Luis Figo. Anh sẽ vĩ đại như Zidane, thậm chí còn vĩ đại hơn. Anh nhớ không?"

Iniesta khóc và gật đầu.

"Trong lòng tôi, chỉ có hai cầu thủ Barca sẽ trở thành huyền thoại. Một là Leo và hai là anh."

Dần dần, Iniesta bình tĩnh lại và giúp Xavi ngồi xuống. Xavi nhìn Iniesta và nói: "Da anh trông trắng quá. Và bây giờ lại thêm đôi mắt đỏ au do khóc lóc, anh thực sự trông giống như một chú thỏ con vậy."

Iniesta bật cười.

Hai người đã có một cuộc trò chuyện dài trong ngày hôm đó. Nhiều sự kiện quá khứ từ lâu đã quên đi giờ lại được khơi lại. Những khó khăn mà họ từng nghĩ là không thể vượt qua và những nỗi đau mà họ từng nghĩ sẽ mãi ở trong tâm hồn, hoàn toàn biến mất trong ký ức. Chỉ còn lại một vài điều rất ngốc nghếch nhưng cũng rất hạnh phúc.


Sau khi Iniesta rời đi, Xavi cảm thấy cần phải làm gì đó. Anh gọi cho Oscar và yêu cầu anh ấy giúp đỡ.

Ngày hôm sau, Oscar và Alex đến bệnh viện trên một chiếc xe tải nhẹ. Họ mượn một xe đẩy từ bệnh viện và mang đống hộp đồ đến phòng của Xavi. Khi Xavi trở lại từ thời gian phục hồi chức năng, nửa căn phòng đã đầy ắp đồ đạc.

"Tại sao lại nhiều thế? Em chỉ muốn có các ghi chú thôi."

"Có rất nhiều băng video hơn nữa," Oscar hổn gạp. "Nếu em muốn tất cả, anh sẽ phải tìm một công ty chuyển nhà để có thể chuyển chúng tới đây cho em."

Mỗi ghi chú trận đấu mà Xavi từng làm từ năm 1998 đều ở đây. Anh mở chúng lên. "Điều này vô dụng. Tất cả những ngôi sao trên đó đã về hưu...Thôi, không có ích, chiến thuật đã lỗi thời...Đây, à, đây là sơ đồ em đã vẽ linh tinh. Cái này, à, đây là chữ ký kỹ thuật của Pep..."

Xavi cất lại vào thùng khi anh đọc chúng, lấy những gì hữu ích và để lại những gì vô dụng lại vào thùng carton. Alex hỏi xem anh còn cần gì nữa không. Xavi cười và nói, "Không, cả hai người đã làm việc vất vả rồi. Em không ngờ có nhiều đến vậy."

Alex phải đi làm và yêu cầu Oscar đi cùng anh. Khi anh bước ra khỏi phòng, Oscar liếc nhìn lại Xavi. Xavi đang đi bằng việc chống gậy trong những thùng carton nơi mà toàn bộ công việc của anh trong 16 năm qua đã được lưu trữ. Oscar nhớ rằng trước khi Xavi sinh ra, anh đã cầu xin Chúa ban cho anh một người em trai có thể chơi bóng đá cùng anh. Chúa đã ban cho anh điều ước, Xavi đến với anh cách đây 34 năm và em ấy biết chơi bóng đá. Và bây giờ em ấy đang nói lời tạm biệt với bóng đá.

Oscar nghẹn ngào lau mắt. Alex hỏi anh ta có chuyện gì sao. Anh ta nói mùi thuốc khử trùng khiến mắt anh ta đau quá. Alex vỗ nhẹ vào sau đầu anh và hai anh em bước đi sát vai nhau. Trong chiếc xe bán tải nhỏ, cả hai đều khóc, không ai nói một lời nào. Khi họ lau khô nước mắt, họ biết mình phải làm những gì họ cần làm mà không ai nói một lời nào.


Sau một tuần để kiểm tra lại các nhật kí ghi chú, Xavi đã gặp Valdés. "Tôi đã tức giận vì anh không đến đúng giờ vào buổi tiệc khi Puyi nghỉ hưu," Valdés nói khi họ ngồi trên sân thượng. "Tôi nghĩ anh nên chịu trách nhiệm. Và bây giờ khi anh đã nghỉ hưu, tôi lại mất đến ba ngày để có thể dũng cảm gặp anh. Vị trí đội trưởng thật khó khăn."

Xavi nói với anh rằng nếu anh có thể hiểu được điều đó, anh sẽ là một đội trưởng tuyệt vời.

Valdés lấy băng đội trưởng từ túi quần. "Anh nợ tôi một buổi lễ."

Xavi đứng dậy, thả gậy và cố đứng thẳng. Anh đặt băng đội trưởng lên cánh tay trái của Valdés, sau đó cúi đầu và hôn nó như Puyol đã từng làm.

"Đó là một phước lành đến từ đội trưởng tiền nhiệm," Xavi nhìn lên. Valdés trông quả quyết, ôm anh một cái và bước đi.

Anh vuốt nhẹ cánh tay trái và từ từ ngồi xuống.


Cesc Fàbregas và Gerard Piqué đã đến cùng Puyol. Ba người đã trò chuyện một lúc và Puyol dột nhiên nói rằng trong phòng bí bách quá, anh ấy hỏi Piqué có muốn ra ngoài không. Piqué, ngạc nhiên, đã đồng ý ngay lập tức.

Chỉ còn Xavi và Cesc Fàbregas ở lại trong phòng.

"Cesc," Xavi nói, "Nhiều năm trước, Louis Van Gaal nói với tôi một điều và tôi không bao giờ quên nó trên sân cỏ."

"Đó là gì?"

"Là một tiền vệ, cậu không nên để bị ảnh hưởng bởi đồng đội hoặc đối thủ cho đến khi còi kết thúc trận đấu."

Fàbregas thông minh đủ để hiểu ý của Xavi. Trong trận đấu cuối cùng mà Xavi thi đấu, anh ấy gần như bị đuổi khỏi sân vì Gerard Piqué.

Đó là một lời phê bình có ý tốt từ Xavi.

"Ừm, tôi có thứ muốn tặng cho cậu đó. Là cái hộp màu xanh. Mang nó đến đây đi."

Fàbregas mang cái hộp màu xanh đến gần giường và Xavi mở ra. "Tôi muốn tặng cho cậu cái gì đó hữu ích. Sau một tuần sắp xếp, tôi thấy vẫn không nhiều thứ hữu ích lắm."

Xavi đẩy cái hộp về phía Fàbregas. "Những giữ nó như một kỷ niệm cũng là ý tưởng hay."

Bên trong hộp là những ghi chú được sắp xếp. Từ thói quen của các tiền đạo Barca và phong cách của các tiền vệ đến nhược điểm của các hậu vệ Real và đặc điểm của tuyến giữa Real Madrid, mọi thứ đều có ở đây, với sở thích sút phạt.

"Đây là về các đội bóng ngoài La Liga," Xavi nói. "Các đội ở Champions League thì cơ bản đã có, nhưng về những đội yếu thì chưa hoàn chỉnh. Nội dung về các đội tuyển quốc gia ở châu Âu thì đã hoàn chỉnh, cũng có một số đội mạnh ở Nam Mỹ và châu Phi và chỉ có Hàn Quốc ở châu Á. Các đặc điểm của cầu thủ chơi bóng và câu lạc bộ đều có ở đây. Tuyển quốc gia thì không viết cụ thể nhưng chủ yếu là chiến thuật chơi."

"Món quà này, quá quý giá!" Fàbregas không ngờ Xavi lại tặng món quà này.

"Không, không, hầu hết thông tin này không hữu ích cho cậu, cậu đã biết về Barca và các đội khác rồi. HLV của tuyển quốc gia thì thay đổi liên tục. Cái này chỉ là viết cho vui thôi." Xavi dừng lại và hơi cảm thấy tội lỗi, "Cậu trở về Barca hơi muộn. Chúng ta đã không dành nhiều thời gian ở cùng nhau. Tôi luôn cảm thấy như là nợ cậu cái gì đó. Và đây là sự an ủi của tôi."

Fàbregas không biết nói gì. Xavi lớn hơn mình 7 tuổi, và mối quan hệ giữa họ giống như của một người thầy và một người học trò, không quá gần cũng không quá xa. Ngày đầu tiên cùng tuyển quốc gia, anh chỉ là dự bị cho Xavi khi truyền thông nói rằng anh không bằng Xavi. Anh buồn và muốn chứng minh bản thân. Nhưng phong cách anh rèn luyện ở Premier League hơi lạc lõng với tuyển Tây Ban Nha, và anh khó để hòa nhập.

Khi truyền thông đặt câu hỏi liệu anh có thể kế nhiệm Xavi hay không, Xavi đã lên tiếng: "Cesc hiện giờ là một trong những tiền vệ xuất sắc nhất thế giới. Đó là lý do tại sao kỳ vọng cao như vậy. Trên thực tế, với tiền vệ, kinh nghiệm mới là điều quý giá nhất và kinh nghiệm thường đi đôi với tuổi tác. Cậu biết không, khi tôi còn bằng tuổi của Cesc, tôi chẳng bằng cậu chút nào."

Sau này, Fàbregas trở về Barcelona và ổn định. Mọi người bây giờ khen anh về tầm nhìn toàn cảnh, sự sáng tạo phi thường và sự không thể thiếu của anh đối với Barca và Tây Ban Nha.

Cuối cùng, học trò đã vượt qua thầy. Giống như Puyol mong đợi nhiều năm trước, từ Guardiola đến Xavi, từ Xavi đến Andrés Iniesta và Cesc Fabregas, "Số 4" của Barca đã được truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.


Fàbregas nhìn qua các ghi chú của mình và thấy rằng Xavi đã có các ghi chú chi tiết về các tiền đạo và tiền vệ của Barcelona, của cả cầu thủ của đội chính và cả cầu thủ dự bị, ngoại trừ Messi.

"Sao không có ghi chú về Leo?"

Xavi bất ngờ. "Ồ, cái đầu ngớ ngẩn của tôi. Tôi quên mất điều đó." Xavi lấy một cuốn sổ từ dưới gối. Nó dày đấy. Dày hơn cả ghi chú của một câu lạc bộ.

"Đây này!"

"Cái này à?"

Xavi mỉm cười. "Đó là ghi chú về nhà vua cơ mà."

Điều đó đã từng bị Oscar chế nhạo khi gọi đó là nhật ký tình yêu của Xavi dành cho Messi. Bây giờ Xavi đưa nó cho Fàbregas.


Fàbregas và Piqué ra về trước. Puyol nhìn Xavi. "Cậu đã xong chưa?"

Xavi gật đầu. "Đã xong rồi."

"Cậu có bỏ sót ai đó không?."

"Ai?"

"Leo."

Xavi nói nhẹ nhàng, "Tôi không có gì để nói với em ấy cả."

"Tôi vẫn luôn tò mò..."

"Về cái gì?"

"Tôi muốn biết tại sao cậu không nói với em ấy?"

Xavi nằm trên giường và nhìn lên trần nhà.

"Cậu không nói, cậu cũng không thể hiện. Ngoài tôi ra, thậm chí Andrés cũng không biết cậu đang nghĩ gì. Làm sao cậu mong Leo có thể hiểu được?"

"Puyi, anh nghĩ các cầu thủ cần có sự riêng tư không?"

Puyol im lặng.

Chính Xavi tự trả lời, "Không. Với hàng ngàn camera quanh Leo trên toàn thế giới, em ấy có không gian riêng tư nào không? Bên ngoài, chúng ta trông có vẻ rạng rỡ, nhưng bên trong thì sao? Chỉ có chúng ta mới thật sự hiểu rõ. Gerard thà bị chế nhạo bởi "Dare" còn hơn là bị ép phải nói ra sự thật. Tại sao?"

"Thế cậu định sẽ chờ đợi bao lâu? Nếu Leo kết hôn thì điều gì sẽ xảy ra?"

"Thì để em ấy kết hôn."

Puyol suýt nữa thì đấm Xavi. "Cậu có bị điên không vậy hả?"

"Nếu anh yêu một người, liệu người đó có nhất thiết phải yêu lại anh không?"

"Vậy ý cậu là Leo không thích cậu?" Cuối cùng Puyol hiểu ra.

"Ừ."

Puyol la lên: "Vậy thì cậu nên làm điều gì đó chứ."

"Vậy sao?" Xavi nhìn Puyol.

"Dù sao thì, cậu cũng phải nói ra và để em ấy biết."

"Rồi sau đó thì sao?" Xavi hỏi.

"Sau khi em ấy biết..." Puyol không thể nói tiếp.

"Tại sao tôi phải hỏi em ấy khi tôi đã biết trước câu trả lời?"

"Thôi, thật khó nói chuyện với cậu quá!" Puyol càu nhàu. "Làm sao cậu có thể cứng đầu đến vậy?"


Messi nằm trên giường và lăn qua lại. Khi bố anh vào phòng, Leo che đầu và giả vờ ngủ. Tất cả cầu thủ Barca đều đến thăm Xavi ngoại trừ anh.

Khi Ronaldinho chuẩn bị rời Barcelona, anh ta đi khắp thế giới tìm kiếm anh ấy. Và giờ đây Xavi cũng sắp rời đi nhưng anh ta lại trốn trong nhà.

Mẹ anh hỏi anh có đến thăm Xavi không. Anh trả lời là có.

"Xavi đã rất tốt với con." Celia nói. "Con nên thường xuyên ghé thăm anh ấy. Đây là thời điểm khó khăn đối với anh ấy." Messi gật đầu im lặng.

Anh đã lái xe đến bệnh viện mấy lần nhưng rồi quay đầu. Anh không biết tại sao mình lại sợ hãi khi gặp Xavi.

Iniesta nói với anh rằng quá trình phục hồi của Xavi gần như đã kết thúc và anh sẽ sớm rời bệnh viện. Messi hỏi: "Sau khi rời bệnh viện, anh ấy sẽ đi đâu?"

Iniesta nói: "Có lẽ anh ấy sẽ về Terrassa."

"Anh ấy không ở Barcelona à?"

"Xavi thích Terrassa hơn, giống như em thích Rosario hơn vậy."

"Liệu anh ấy sẽ đến ghé thăm chúng ta không?"

Iniesta nói: "Có, nhưng tôi chắc chắn là chúng ta sẽ không thể nhìn thấy anh ấy mỗi ngày như trước nữa."


Xavi đã hoàn thành việc phục hồi sức khỏe và anh ấy nhờ Oscar đến lấy tất cả những đồ anh ấy để quên trong phòng thay đồ.

Messi trở về từ buổi tập luyện và phát hiện tủ đồ số 6 trống rỗng.

"Xavi vừa đến đây sao?" anh hỏi. Nhân viên cho biết rằng không, đó là anh trai của Xavi vừa rời đi.

Messi ngay lập tức lao ra ngoài.

Xe của Oscar đã đi mất nhưng Leo vẫn cố đuổi theo phía sau. Cảnh sát giao thông đã nhìn thấy Messi đuổi theo một chiếc xe trong trang phục tập luyện và nghĩ rằng chiếc xe của anh bị đánh cắp. Họ ngay lập tức cho dừng xe của Oscar và kéo anh ta ra ngoài.

Oscar với khuôn mặt chạm vào mui xe la lên, "Tôi không chạy quá tốc độ!"

Messi đến gần và hổ thẹn. "Thả anh ấy ra đi!"

"Ngài Messi, có phải anh ta đã đánh cắp chiếc xe của ngài."

"Không, không," Messi thở hổn hển. "Đó là xe của anh ấy."

Cảnh sát nhanh chóng buông tay. Oscar che mặt và ngồi xổm trên mặt đất.

Viên cảnh sát giao thông cố gắng xin lỗi nhưng Oscar cứ khăng khăng muốn kiện. Messi cảm ơn cảnh sát vì đã ngăn chặn chiếc xe và nói với Oscar: "Xin lỗi, tôi đã chạy theo phía sau anh và cố gắng hét lên nhưng anh đã không nghe thấy. Nên viên cảnh sát này đã giúp tôi. Đừng giận."

Oscar ngẩng đầu lên và nhìn từ Messi đến cảnh sát giao thông. "Ôi, thật là xui xẻo của tôi! Anh có thể đi đi."

Cảnh sát giao thông cúi người cảm ơn Messi.


"Tại sao anh đuổi theo tôi vậy?"

"Xavi, anh ấy..." Messi đang cố gắng sắp xếp câu từ để có thể nói ra. "Anh ấy sao rồi?"

"Em ấy ổn. Giờ em ấy có thể đi bộ được rồi."

"Anh ấy sẽ không đến dự buổi lễ tạm biệt do câu lạc bộ tổ chức, phải không?"

"Đúng vậy, em ấy sẽ không đến."

"Anh ấy..." Messi nói và cắn môi, "Anh ấy không muốn đến thăm chúng tôi à?"

"Em ấy nói rằng bây giờ anh đang chiến đấu trên ba mặt trận rồi. Anh quá bận rộn và em ấy không muốn làm phiền anh."

"Anh ấy sẽ đến xem chúng tôi thi đấu chứ?" Messi hỏi.

Oscar rút điện thoại ra và đưa cho Messi.

"Sao vậy?"

"Anh có thể gọi điện cho em ấy và hỏi em ấy."

Messi bối rối cười gượng và không nói gì.

Oscar đặt điện thoại trở lại túi và hỏi Messi có chuyện gì nữa không. Messi lắc đầu và Oscar lên xe. Trước khi rời đi, anh nói với Messi, "Anh có thể đến thăm em ấy. Tuy em ấy không nói, nhưng tôi nghĩ em ấy vẫn đang đợi anh đến nói lời tạm biệt với em ấy."


Messi về nhà và tự đóng cửa nhốt mình trong phòng. Có rất nhiều thứ gắn liền với ký ức của anh trong căn phòng này. Những chiếc áo đấu mà anh trao đổi với các cầu thủ khác, những tấm huy chương anh giành được và tất cả những điều vĩ đại anh có, nhưng nhiều bóng đá hơn. Có quả bóng đã ghi được cú hat-trick, quả bóng đã ghi được bốn bàn thắng và quả bóng đã ghi được bàn thắng của thế kỷ.

Messi ngồi xổm trên sàn nhà và nhìn vào những quả bóng. Một số quả bóng đã bị để lâu và đã bị xẹp. Có một quả bóng trông cũ kỹ nhưng vẫn rất căng. Ngón chân của Messi móc nó, quả bóng lăn vào vòng tay anh.

Messi nắm lấy nó. Anh nắm lấy nó như thế này trên chuyến bay từ Argentina đến Tây Ban Nha cách đây 14 năm. Đây là quả bóng mà Cintia đã tặng Messi.


Messi và Cintia lớn lên cùng nhau. Messi thích Cintia. Anh luôn chia kẹo và quần áo bóng đá của mình thành hai phần, một phần cho anh và phần còn lại cho Cintia. Cho đến năm 1998, khi tờ báo từ bệnh viện đến tay anh, Messi nghĩ rằng anh có thể chơi cho Newell's Old Boys suốt đời và Cintia sẽ luôn chia sẻ kẹo và mặc áo đấu của anh.

Messi đã chơi trận cuối cùng trước khi rời Argentina và Cintia đến xem anh. Messi kết thúc trận đấu và khóc trước mặt cô. Anh nói rằng gia đình anh không có tiền để điều trị và anh sẽ đi sang Tây Ban Nha.

Cintia ôm anh và nói, "Đừng khóc, đừng khóc! Hãy mạnh mẽ lên, Leo, hãy mạnh mẽ! Mọi thứ sẽ ổn thôi."

Sau khi về nhà, Cintia đập hộp lợn đất, chạy đến cửa hàng thể thao tốt nhất và mua cho anh quả bóng đá đắt tiền nhất. Cintia nói, "Leo, tớ là fan của cậu! Cậu là cầu thủ xuất sắc nhất mà tớ từng thấy. Cậu tốt hơn bất kỳ ai, ở bất kỳ nơi nào mà cậu có mặt!"

Khi Messi rời khỏi Argentina, anh làm điều đó với sự tuyệt vọng cùng với hy vọng. Anh không thể nhìn thấy tương lai của mình. Anh không biết liệu anh có thể cao hơn và có thể tiếp tục chơi bóng đá được hay không. Điều duy nhất anh có thể giữ được là quả bóng đá trong lòng với điều phước lành tới từ Cintia.


Messi không thích những ngày đầu tiên tại Barcelona. Anh nhớ mẹ, anh trai, em gái và Cintia với nụ cười đẹp của cô ấy. Anh hiếm khi mua đồ ăn vặt. Thậm chí là Chupa Chups, anh chỉ nhìn, ngửi và chạy đi khi người bán hỏi liệu anh có muốn mua không. Anh tiết kiệm tiền để gọi điện cho gia đình và Cintia.

Học viện La Masia có rất nhiều tài năng và Messi là một trong những người nổi bật nhất. "Chúng tôi đều ngưỡng mộ tài năng của Messi," Cesc Fàbregas nói. Nhưng Messi phải chịu áp lực hơn bất kỳ ai khác. Ông bố anh đo chiều cao của anh mỗi ngày, ngay cả khi chỉ cao thêm nửa centimet, họ cũng có thể vui mấy ngày. Và khi anh không cao thêm được trong một tháng, bố anh lo sợ và liên tục hỏi bác sĩ: "Ừ, con tôi có thể cao thêm được không? Thật sự có thể không?" Leo tự tiêm thuốc cho mình, đôi khi rất đau, anh sẽ khóc nhưng không bao giờ để ông bố thấy. Bố anh quá mệt mỏi vì phải làm ba công việc và phải nấu ăn cho anh.

Anh gọi điện cho Cintia. Anh hiếm khi nói về bóng đá và luôn nói về sự cố gắng của bố, chiều cao của chính mình và cách thoát ra khỏi tương lai. Anh thậm chí còn nói: "Tớ sẽ đổi tài năng của mình để lấy chiều cao, miễn là chiều cao đạt chuẩn, tớ có thể chơi ở hạng nhì để có thể nuôi sống cha mẹ."

Cintia, cũng là một thiếu niên vào thời điểm đó, muốn giúp Messi, nhưng cô ấy không có tiền và khả năng. Cô ấy kể cho Messi nghe một câu chuyện, một câu chuyện rất ngây thơ và vô dụng nhưng lại để lại ấn tượng vĩnh cửu trong suốt cuộc đời của Messi.

Và Cintia nói: "Cậu còn nhớ Mozart không? Chúng ta đã nghe bài hát Twinkle Twinkle Little Star của ông trong lớp âm nhạc khi chúng ta còn bé." Cintia ngân nga giai điệu, và Messi nhớ lại giai điệu vui tươi và hát cùng Cintia.

Cintia kể cho Messi biết rằng Mozart là thiên tài lớn nhất trong lịch sử âm nhạc, nhưng cuộc đời của ông không hạnh phúc. Ông nghèo, ốm và không được quý tộc ưa chuộng, nhưng trong âm nhạc của ông không có chút buồn bã, không có giận dữ mà chỉ có niềm hạnh phúc thuần túy. "Theo ý kiến của tớ, Leo, cậu giống như Mozart vậy. Cậu có một tài năng mà không ai khác có. Cậu thích bóng đá, và bóng đá mang lại hạnh phúc cho cậu và cũng mang lại hạnh phúc cho tớ, giống như bài hát Twinkle Twinkle Little Star của Mozart. Tài năng của cậu được ban cho bởi Chúa, và không có gì có thể lấy đi nó, ngay cả cuộc sống không hạnh phúc này. Vậy nên, Leo, khi cậu chơi bóng đá, cậu phải cảm thấy vui vẻ chứ không nên thấy buồn bã."


Messi lúc đó mới 17 tuổi và tài năng của anh là kho báu lớn nhất của La Masia. Rijkaard đã đưa kho báu này đến với Camp Nou. Tại đó, Messi gặp Ronaldinho. Ronaldinho rất ấm áp và tử tế. Anh ấy không bao giờ keo kiệt trong việc khen ngợi Messi. Anh ấy dạy cho anh rất nhiều điều và cố gắng hết sức để quan tâm đến Leo.

Tình yêu của Ronaldinho đã làm dịu đi sự bất tiện của Messi khi anh vừa mới đến. Sau khi vừa mất đi Cesc Fàbregas và Gerard Piqué, Messi lần đầu tiên cảm thấy niềm vui của cuộc sống tương đương với niềm vui của việc chơi bóng đá. Anh ấy đã quá mê mải với loại hạnh phúc mà có thể dễ dàng cảm nhận được này. Lúc đó, Messi nghĩ rằng anh và Ronaldinho sẽ tiếp tục cùng nhau, chơi trên sân cỏ và ngoài sân cỏ, bất kể cái nào cũng là niềm vui tinh khôi giống như Twinkle Twinkle Little Star.


Khi Ronaldinho trượt ngã, điều đó khiến Messi hoảng sợ. Anh ấy tuyệt vọng muốn giữ Ronaldinho lại và níu giữ hạnh phúc của riêng mình. Nhưng cuối cùng Ronaldinho vẫn quyết định rời đi.

Khi Ronaldinho ra đi, Barca giành được sáu danh hiệu. Messi đã đạt đến đỉnh cao của mình.

Phòng thay đồ của Barcelona rất hòa thuận. Messi và Iniesta trở thành bạn tốt, Xavi và Puyol luôn chăm sóc họ. Và rồi Puyol đã rời đi, và bây giờ Xavi cũng sắp rời đi.

Messi nằm trên sàn nhà ôm chặt quả bóng và tự hỏi tại sao Xavi, người chơi ổn định nhất và ít bị chấn thương nhất, lại ra đi vội vã hơn cả Puyol. Và anh không hiểu tại sao trái tim mình thấy trống rỗng khi Ronaldinho ra đi, đau nhói mỗi khi nghĩ về nó. Nhưng khi Xavi rời đi, tại sao trái tim anh lại cảm thấy như đang bị lấp đầy bằng bông và không thể chảy ra một giọt máu nào?

Anh ôm quả bóng vào lòng và nhẹ nhàng hỏi nó, "Tại sao? Tại sao cậu luôn liên kết với những lời tạm biệt? Tại sao cậu lại khiến tớ phải nói lời chia tay với họ hết lần này tới lần khác?"


Cuối cùng thì Messi đã đến gặp Xavi. Xavi dường như đang trong tình trạng tốt, không mệt mỏi như khi Messi gặp anh lần cuối.

Khi họ đứng trên mái nhà nhìn hoàng hôn, Xavi kể cho Messi về một giấc mơ anh đã có vào ngày trước trong một trận đấu khi anh còn là một đứa trẻ. Trong giấc mơ đó, anh không chơi tốt và vào giữa trận, huấn luyện viên mắng anh. Anh đã rất buồn và khóc.

"Sau đó tôi tỉnh dậy và ánh nắng mặt trời chiếu nhẹ nhàng vào phòng qua cửa sổ. Lúc đó, tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi không phải là người tài năng, chưa từng ghi bàn quyết định trong cuộc đời nhưng lại có được tất cả như thế này." Xavi nhìn Messi và mỉm cười. "Cảm ơn em, Leo, vì em, tôi đã trở thành một người may mắn."

Anh ôm Messi một cách ngắn gọn, Messi có thể cảm nhận được cơ thể anh run lên. Khi Messi cố ôm lại, Xavi rời đi.

Những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn chìm vào những tòa nhà, và ánh sáng neon của Barcelona đang tỏa sáng rực rỡ.


Sau khi Xavi rời bệnh viện, người quản lý của anh đến đón. Hợp đồng của họ đã hết hạn hôm nay. Người quản lý cầm một tờ giấy trong tay và nói với Xavi: "Tôi sẽ bán bất kỳ tài sản nào mà anh muốn tôi bán. À, tôi đã mua cái khách sạn trên núi hôm trước mà anh muốn. Chỉ có điều tôi không biết phải làm gì với nó."

Xavi mở tệp. Đó là giấy chứng nhận sở hữu nhà ở Rosario, Argentina.

"Tôi đã không hiểu tại sao anh lại mua một căn nhà ở Argentina. Tại sao căn nhà phải bài trí theo cách anh nói. Tôi tìm kiếm nó ở Rosario trong thời gian dài và cuối cùng tôi cũng tìm thấy nó. Sau đó tôi xem TV và thấy nhà của Messi nên tôi đã hiểu."

Ngay sau khi Xavi và Iniesta trở về từ kỳ nghỉ ở Argentina, anh yêu cầu người quản lý giúp anh mua một căn nhà. Người quản lý không hiểu. Anh ta nghĩ rằng Xavi sẽ đến Argentina để chơi bóng khi hợp đồng với Barcelona hết hạn. Anh ta đã ngăn cản Xavi. Anh ta nói: "Anh nên chơi ở Hoa Kỳ chứ, tại sao anh chọn Argentina?"

"Ai nói rằng tôi sẽ chơi ở Argentina?" Xavi cười. "Tôi mua một căn nhà để sống ở Argentina."

"Tại sao ở Argentina?"

"Bởi vì đó là đất của bạc. Ở đó có những thứ quý giá nhất." Xavi nói một cách vui vẻ, như thể những ngày sống ở đó đang được anh mong đợi hơn bao giờ hết.


Khi Xavi gấp lại những tờ giấy, anh ấy muốn bật cười. Làm sao anh có thể lại hành động một cách hấp tấp như vậy, mua căn nhà mà không suy nghĩ? Vào năm 2016, Messi sẽ quay trở lại Argentina. Messi sẽ không rời khỏi đó, vì vậy Xavi sẽ phải đến Argentina. Anh không ngờ rằng suy nghĩ của mình có thể đơn giản đến vậy.

"Xin hãy bán nó đi." Xavi đưa tờ giấy cho người quản lý.

Người quản lý nhún vai. "Hợp đồng của chúng ta kết thúc hôm nay, và tôi không bán căn nhà này hôm nay, vì vậy có lẽ bạn sẽ phải tìm người khác để bán nó."

Xavi lặng thinh rút lại những tờ giấy.

"Xavi, suy nghĩ kỹ đi. Bán nó và bạn sẽ không bao giờ có được một căn nhà như thế này nữa."

Đầu ngón tay của Xavi siết chặt tờ giấy. Nắm đấm của anh ấy trở nên tái nhợt.

Họ đang đi qua Camp Nou, Xavi yêu cầu dừng lại.

Người quản lý dừng xe.

"Chờ một chút." Xavi nhảy ra khỏi xe.

Barca đã vào chung kết Champions League và hôm nay Camp Nou trống trơn chỉ còn vài nhân viên ở lại. Họ ngạc nhiên khi thấy Xavi.

Xavi hỏi thử liệu anh có thể vào trong để xem được không.

Các nhân viên trả lời rằng tất nhiên được.

Các nhà điều hành Barca muốn tổ chức một buổi lễ chia tay cho Xavi, nhưng Xavi từ chối.

"Thế còn một trận đấu thì sao?" Rosell hỏi.

"Tôi không thể chơi nữa." Xavi nói với tiếng cười.

Cuối cùng, một thông báo đơn giản được đăng trên trang web của Barca thông báo rằng Xavi Hernández chính thức nghỉ hưu.


Sau World Cup 1986, Xavi, người đã yêu bóng đá từ lâu, đã theo cha mình đến xem trận đấu đầu tiên tại sân Camp Nou. Bề mặt cỏ tại Camp Nou cao hơn 2.5m so với hiện tại. Mặc dù vậy, Xavi vẫn không thể nhìn thấy cầu thủ trên sân từ ghế ngồi trên cao, nhưng cậu bé vẫn rất phấn khích khi bài hát của Barca bắt đầu, cậu cùng đám đông hô to: Barca! Barca! Barca!

Bây giờ, đứng tại Camp Nou, giữa trung tâm sân, Xavi có thể nghe lại nhạc và thấy một cậu bé sáu tuổi hét to tên Barca.

Trong suốt 16 năm qua, đôi chân của Xavi đã bước trên bề mặt cỏ này hàng ngàn lần, nơi mà cậu đã trải qua những thất bại và giành được những vinh quang. Bầu trời đêm tại Camp Nou từng đủ yên bình để nhìn thấy sao băng và đủ sôi động để phóng pháo hoa.

Xavi đã chịu đựng nỗi đau từ đầu gối của mình, từ một bên cột gôn sang bên cột gôn khác, để hoàn thành cuộc diễu hành cuối cùng trong đời mình.

Ngả xuống một đầu gối trái và từ từ kéo theo chân phải, Xavi nghiêng người xuống và hôn lên bề mặt cỏ mà cậu đã chạy trên suốt 16 năm.

"Goodbye, my dear."


Xavi trở về Terrassa, quê hương của anh ấy.

Cha anh đang nấu ăn trong bếp và mẹ anh đang ngồi trên chiếc ghế tre trong sân nhìn qua album ảnh. Xavi đi đến gần, Mercè chỉ vào những bức ảnh của anh khi còn bé. "Nhìn xem, khi còn nhỏ, trông con dễ thương quá."

Xavi ngồi trên cỏ, đầu anh nằm trên đầu gối của mẹ. Cô bé hàng xóm đang chơi đàn piano. Giọng nói của mẹ êm dịu và chậm rãi, nhẹ nhàng tựa lông hồng.

Mercè cảm thấy váy ướt và đầu gối lạnh. Cô đặt album xuống và ôm Xavi. Con trai của cô, người chưa bao giờ khóc, nay đang khóc như một đứa trẻ trên đầu gối của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro