Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tự chương

Tường đỏ, ngói xanh, bên trong cung đình, ánh nến chớp tắt từ từ nhỏ sáp thành những hình thù kì lạ.

Tại Trường Nhạc cung, bên ngoài tụ tập nhiều người, kẻ đứng người quỳ, đi qua đi lại....

Có kẻ vui mừng, có người lo lắng.

"Nhanh lên! Các ngươi không cứu được người này! Đừng mơ đến chuyện sống sót ra ngoài!

"Vâng! Hoàng thượng! Các lão thần nhất định dốc hết toàn lực cứu sống Hiền ngự y."

Lão nhân quỳ trên đất sau lưng là một đám người hầu, đều e sợ nam nhân trước mặt, nói được làm được và quyền lực nhất thiên hạ.

Người kia mặc hoàng bào vàng với chỉ thêu hình rồng uốn lượn trên nền gấm, chiếc mũi thẳng đứng, đôi môi sắc sảo mím thành một dường như vì lo lắng nên hơi nhếch lên, đôi mày kiếm anh tuấn nhíu chặt, đôi mắt phượng đẹp long lanh chăm chú nhìn con người nhợt nhạt trên giường hẹp, nắm tay giấu trong lớp vải thêu vì khẩn trương mà hơi run.

Lúc này, nam nhân nhỏ gầy kia cứ như vậy nằm yên trên tháp thượng, người nằm ngay trước mắt Phác Xán Liệt , đã từng cười dễ nhìn như thế, đôi mắt trong veo nhất thế gian bây giờ đang nhắm chặt, không nghe được hắn đang lẩm bẩm gọi tên mình.

Không được!

A Hiền, ngươi không thể chết được!

Không có sự cho phép của trẫm, ngươi không thể chết được!

A Hiền mơ hồ cảm giác dường như mình quay về mười ba năm trước đây.

Khoảng thời gian tốt đẹp nhất.

Năm ấy ta mười ba tuổi,

A Liệt cũng đã mười sáu.

Người thiếu niên kia đứng dưới gốc cây hòe lớn, một thân bạch y, thản nhiên đứng ở đó, hơi cười, vẫy vẫy tay với ta, tựa như hình ảnh xinh đẹp nhất thế gian.

Lại dường như nhớ về thời gian ở cùng với sư phụ,

"A Hiền, <<Nội Kinh>> đã thuộc lòng chưa?"

"Vâng, sư phụ."

"Đọc thuộc <<Mạch Độ>> cho ta nghe."

"Vâng, mạch máu năm ngón tay đi qua phổi: Ba thước năm tất, từ tay đến đại tràng: Năm thước, mạch từ chân đi qua dạ dày: Tám thước, mạch từ chân đi qua tỳ: Sáu thước năm tất, tay tay đến tim: Ba thước bốn tất,...."

Dường như trước mắt là thanh âm non nớt dưới ảnh đèn của ta và thân ảnh của sư phụ.

"A Hiền, nhớ kỹ trong Sơn Cốc tuyệt đối không thể quan tâm đến người lạ, thậm chí không được đáp ứng chuyện gì với người lạ."

"Vâng, sư phụ."

"Ừ, đi nhanh về nhanh."

"A Hiền, con phải nhớ kỹ nếu con theo người nọ là vô cùng nguy hiểm, lòng người hiểm ác, đương nhiên không thể so với Sơn Cốc, nếu con đi, sau này sẽ không về được nữa, con phải suy nghĩ cẩn thận."

"Sư phụ, đồ nhi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, con muốn theo A Liệt."

"Ai, ngươi đi đi, coi như ta không có đứa đồ đệ này."

"Sư phụ!"

Hình ảnh dần nhạt đi.

Thanh âm ưu tư của Thích Trọng bá bá lại vang vẳng bên tai,

"Ngươi tuy là thân nam nhi, nhưng định mệnh đã an bài sẽ bị khó khăn vì nam nhân."

"Ngươi và người kia nếu ở gần nhau, sẽ bị người trong thiên hạ không dung thứ. Nếu muốn rút lui toàn bộ, chỉ có thể mai danh ẩn tích."

"Hai người các ngươi, chắc chắn sẽ có một người chết vì người còn lại."

Thích Trọng bá bá, A Hiền không nghe lời người, A Hiền sai rồi, người tha cho A Hiền đi.

Từng hình ảnh cắt xén vụt qua, đột nhiên khuôn mặt sáng rỡ của thiếu niên xuất hiện trước mắt,

"A Hiền, ta đến dạy ngươi viết chữ."

"A Hiền, tin ta, nửa tháng, nếu như thành công, ta sẽ đưa ngươi đi xem tết Hoa Đăng."

"Ta liều mạng, bởi vì muốn cùng một chỗ với A Hiền."

"A Hiền, ta thích ngươi."

"Đông chi dạ

Hạ chi nhật

Bách tuế chi hậu

Quy vu kì thất

A Hiền, đây là lời ta muốn nói với ngươi."

(Bài thơ Cát Sinh 5 của Khổng Tử, có nghĩa nôm na là: Ngày hạ đêm động, sau khi trăm tuổi (tức sau khi chết đi) sẽ cùng chôn chung một phần mộ.)

Thật tốt, vậy đưa ta trở về đi, hiện tại quá khổ sở, A Hiền cảm thấy đau lắm, không muốn tỉnh lại nữa.

Thế nhưng bên tai hình như có người đang gọi tên mình.

"A Hiền! A Hiền!"

Ô, lại đang nằm mơ, sư phụ thấy đồ nhi có ngốc không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro