Chương 23: Tử Quy Đề (Chim Đỗ Quyên khóc)
Liệt nhìn biểu tình của ta trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, ta cứ như vậy nhìn chằm chằm Liệt, trong lòng trên dưới đều cuộn trào, tâm tình kích động cùng một chỗ, tất cả hồi ức tràn vào đầu ta, ta biết người trước mắt chính là con trai của người đã giết chết cả nhà ta, ta hận không thể đánh mình vài quyền, không nhịn được nữa, ta đẩy mạnh Liệt xông ra ngoài, Liệt đuổi theo phía sau, ta càng chạy càng nhanh, vòng qua hồ nước, lội xuống khe suối tiến đến nơi sâu nhất, Liệt ở phía sau ta vừa chạy vừa gọi lớn,
"A Hiền! Thân thể ngươi không tốt! Chạy chậm một chút!"
"Ngươi đừng đuổi theo ta! Ta hận ta tại sao lại cùng ngươi đi tới bước này!"
"A Hiền, người đừng chạy, ta không đuổi theo ngươi, thực sự, bên trong khe suối có gì chúng ta cũng không biết, ngươi đừng đi vào trong nữa!!"
Ta bước lên một tảng đá giữa khe suối, phía trước là thác nước chảy xiết đổ về bên trong đầm nước trước quân doanh, ta nhìn vách núi phía trước, liền quay đầu nói với Liệt,
"Ngươi không được tiến lên một bước."
"Được được được, ngươi nghe ta giải thích, A Hiền."
"Có gì tốt để giải thích! Phụ thân ngươi chính là hung thủ giết chết cả nhà ta, ta hẳn nên nghe lời sư phụ nói, ta sớm nên nghe lời sư phụ nói!"
"A Hiền, ngươi tỉnh táo lại trước đã, ân oán đời trước không dính dáng gì đến con cháu đời sau chẳng phải ư?"
"Cho nên? Ngươi muốn ta và con trai của kẻ thù trải qua một đời? Huống hồ ngươi cũng không cần ta nữa, thân thể này của ta không thể nào cho ngươi con nối dõi!"
"A Hiền, tình cảm giữa chúng ta nhiều năm như vậy, bây giờ ngươi muốn cắt là cắt sao? Mấy năm nay ta đối với ngươi thế nào, ngươi rõ ràng nhất, con nối dõi ta cũng không muốn, cái ngôi vị Hoàng Đế kia ta ngồi cũng mệt chết đi, ta luôn muốn cả đời này bên cạnh ngươi, sống thật tốt, ngươi hiểu rõ mà!"
"Ta không hiểu! Ngươi nếu đã sớm biết được thân phận của ta, vì sao không nói với ta!! Nhiều năm như vậy ta luôn cho rằng mình là cô nhi, để cùng một chỗ với ngươi, ta chối bỏ cả sư phụ nuôi dưỡng ta, mà ngươi nói ngươi đối với ta thế nào, ngay từ đầu ngươi đến Sơn Cốc đã gạt ta nói ngươi bị trúng tên lạc của lưu quân mới chạy đến đó, có phải gạt ta hay không, ngươi sớm biết được thân phận của ta, cho nên vừa mới bắt đầu ngươi chính là muốn tiếp cận ta!"
"A Hiền! Sao ngươi lại nghĩ vậy! Chúng ta bên nhau một thời gian dài, ta đối với ngươi thật lòng hay là giả ý, chuyện này ngươi vẫn không rõ?"
Ta nhìn Liệt, chỉ cảm thấy cứ tranh cãi mãi cũng không có chút ý nghĩ nào, vì vậy ta không nói gì thêm nữa, Liệt nhìn ta cũng không nói gì thêm, chỉ một mực bảo ta bước qua đây, giờ khắc này ta cảm thấy tâm tình vô cùng phức tạp, đi đến nơi này rồi cho dù ta tức giận cũng không thể một mình quay trở về được, đường xá xa xôi, lộ hành không biết bao nhiêu năm, ta chỉ hận không thể nhảy thẳng xuống hồ nước bên cạnh, giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Liệt thấy ta nhìn vào hồ nước vội vả nói, "Ngươi quay lại đây đi, ta không ép ngươi, ngươi muốn làm gì hay quyết định gì sau này đều tùy ngươi!"
Ta nhìn Liệt, ngẫm nghĩ nếu thế này sẽ không còn ý nghĩa nữa, "Vậy ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi."
Liệt bất đắc dĩ, đành phải liên tục dặn ta đừng bước xuống khe nước, chậm rãi rời đi, ta nhìn bóng lưng Liệt dần xa mới từng bước từng bước trở về, sắc mặt ta không tốt, trên đường về thấy ai cũng không để ý, ta không quay về lều của mình mà đi thẳng đến lều của Triệu Thiên, vén màn lên thấy hắn đang ngồi trên giường ăn cháo, khí sắc đã khá lên nhiều, hắn nhìn thấy vẻ mặt ta hắng giọng muốn hỏi ta làm sao vậy, ta khoát khoát tay ý bảo hắn đừng hỏi đến ta.
Vào buổi trưa, Liệt cho người đem thức ăn tới, ta cự tuyệt, ta nói sẽ chăm sóc Triệu Thiên, bảo thị vệ đang hai phần cơm đến đây, Triệu Thiên vừa ăn vừa hỏi ta,
"Ngươi cãi nhau với Hoàng Thượng?'
"Không."
"Nhìn thấy ngươi không vui."
Ta khều một miếng cà rốt bên trong khay cơm, chỉ cảm thấy cơm canh vô vị, lòng kìm nén đến mức luống cuống, liền nói với Triệu Thiên ta ra ngoài một chút, vén lều lên thấy các binh sĩ đang ngồi ăn trong doanh địa, ta đi thẳng đến cạnh hồ nước, cầm lấy một cục đá bắt đầu tát nước lên rửa trắng nó.
Ta đứng lên nhặt đá ném xuống hồ, đến khi chán liền ngồi xuống, ở đây tương đối an tĩnh không ai quấy rầy ra, ta bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện, nhớ đến niềm rung động ban đầu của ta và Liệt trong đêm tết hoa đăng, chúng ta gặp lại và đính ước, đại hôn và vào cung, trải qua rất nhiều chuyện, nếu như ta thật sự rời bỏ Liệt, ta bỏ được Liệt sao? Ta hỏi ngược lại mình, thế nhưng thân thế của ta đã định và Liệt không thể cùng một chỗ, ta làm sao ăn nói với phụ mẫu dưới suối vàng, còn cả sư phụ, nhớ đến sư phụ lòng ta lại dâng lên nỗi chua xót khổ sở, cứ như vậy ta mãi rầu rĩ, ngồi đến khi chiều ta, không phát hiện được rằng binh lính đã rời đi.
Khi ta đứng dậy quay về, phát hiện đại đội ngũ trong doanh địa đã đi hết, ta vén lều lên thì thấy Triệu Thiên còn đang ở đây, còn có vài binh sĩ lưu lại. Ta tiến đến nhận lấy rượu thuốc mà thị vệ đưa, ngồi trên giường thay thuốc cho Triệu Thiên, Triệu Thiên nhìn ta dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình, lòng ta cũng hiểu đại khái Liệt đã nói với hắn rồi, ta tùy tiện nói,
"Nếu khuyên ta thì không cần, đợi trận chiến kết thúc, ra khỏi Trung Nguyên ta sẽ tách khỏi các ngươi."
"A Hiền, ngươi thật sự bỏ được sao?"
Tay thoa thuốc dừng một chút, sau đó nói,
"Bỏ được hay luyến tiếc cũng chỉ là một hành động mà thôi, nếu trái tim đủ mạnh mẽ sẽ bỏ được."
"A Hiền, ta biết ngươi bây giờ rất giận, chính là chuyện tình đời trước không liên quan đến Liệt, Liệt vô tội."
"Thế nhưng chẳng phải Liệt tiếp cận ta có mục đích sao, không khác gì nhau cả."
Triệu Thiên kinh ngạc, "Sao hắn lại có mục đích tiếp cận ngươi, lúc mới quen ngươi hắn thật sự không biết ngươi chính là con trai của Biên Lâm Phong, huống hồ chi Biên Lâm Phong là người hạ độc giết chết mẫu thân hắn, nếu hắn biết sự thật cũng sẽ không đối tốt với ngươi như vậy."
"Cái gì? Cha ta hạ độc giết chết mẹ Liệt?"
"Phải, mẫu thân của Liệt là cung nữ, trước đây vì một lần say rượu của Tiên Đế mà xảy ra quan hệ, mang thai long chủng, hậu cung vẫn kiêng kị đề cập đến thân phận mẹ đẻ của Liệt, đây cũng là nguyên do vì sao Tiên Đế không thích hắn, sở dĩ Tiên Đế muốn che giấu việc này phát sinh mà lệnh cho phụ thân ngươi lén hạ độc giết chết mẫu thân của Liệt, Liệt thật sự không cố ý tiếp cân ngươi vì biết được thân phận ngươi, sau này trong lúc vô tình Tả thừa tướng buột miệng mới biết được, Tả thừa tướng tiền triều cũng là một trong những người can dự, cho nên hắn ta bị Liệt xử tử."
Ta im lặng không nói gì.
Triệu Thiên tiếp tục nói, "A Hiền, ta hiểu rõ lòng ngươi không bỏ xuống được, thế nhưng ngươi suy nghĩ kỹ một chút, ngươi và Liệt đã cùng nhau đi đến bước này, chuyện phải có đứa bé chỉ là sớm hay muộn, hắn là Thiên Tử, chẳng có đạo lý nào là không nạp phi, không phong Hoàng Hậu, thế nhưng ta và ngươi đều rõ ràng ngươi Liệt thích nhất là ngươi, có đứa bé chỉ để ngăn chặn miệng lưỡi thế gian mà thôi."
Rất hiếm khi Triệu Thiên nói một hơi nhiều đến vậy, nhưng những lời hắn nói đều có lý, ta không còn gì để phản bác, hắn thấy ta không phản ứng gì mới thở dài,
"Ta chỉ là người ngoài, không nói được nhiều lắm, vẫn phải cần dựa vào quyết định của các ngươi, A Hiền, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ."
Ta gật đầu, trong lòng như có hai người đanh tranh nhau, một người nói cứ quyết định như vậy đi sẽ ổn thỏa thôi, một người nói không được, không thể để sư phụ và tổ tiên mình thất vọng...Điều này khiến ta tâm phiền ý loạn, đứng dậy rót chén rượu uống một hớp, đột nhiên nhớ tới,
"Họ đang ở đâu?"
"Họ đã bàn bạc đêm nay sẽ tập kích bất ngờ."
"!!!!" Ta kinh ngạc, tại sao không có một chút tin báo nào, "Bàn bạc khi nào? Vì sao đến giờ mới biết?"
"Bàn bạc trước rồi, ta cũng không rõ, Hoàng Thượng đến lều dặn ta không được nói với ngươi, chỉ bảo ngươi yên tâm chờ đợi."
Lòng ta thầm mắng ngu ngốc, tập kích bất ngờ là chuyện nguy hiểm như vậy, nếu chuẩn bị không tốt sẽ bị bao vây tấn công ngược lại, ta vốn đã phiền lòng thật vất vả mới buông xuống được lại vì chuyện này mà lo lắng không thôi, Triệu Thiên cũng không ngủ được, chúng ta cùng nhìn ngọn nến tàn dần, vẫn chưa có tin tức truyền đến, chịu đựng suốt cả buổi tối, sáng sớm hôm sau ta rốt cuộc không nhịn được nữa mà thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro