Chương 21: Xuyên Thượng
Ánh sáng chói mắt, thân thể không còn cảm giác, mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, cái loại thay da đổi thịt này, cảm giác như sống lại lần nữa, từ nơi sâu nhất trong thân thể truyền đến.
Ta đang ở đâu?
Hỗn độn, tia sáng màu vàng từ giữa khe hở dần trở nên rõ ràng.
Nghe được bên tai có người nói chuyện sao? Dường như có bóng người đi lại, ta đã tới địa ngục rồi ư? Giữa mông lung ta thấy được thân ảnh kia đang gấp gáp, có vẻ như rất vội. Hắn là ai vậy? Là Hắc Bạch Vô Thường tới bắt ta?
Ta rất mệt.
Bên ngoài Vĩnh Lạc cung, Hoàng Đế đứng ở hành lang.
"Vì sao vẫn còn chưa tỉnh? Không phải nói hôm nay sẽ tỉnh sao?"
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hiền ngự y là bệnh lâu ngày thành tật, hậm hực tích tụ trong người gây ra bệnh lao phổi, ảnh hướng đến thần kinh trong đầu, có lẽ trong tiềm thức Hiền ngự y không muốn tỉnh lại, lão thần vừa xem lại lần nữa, nếu thật sự không ổn chỉ còn cách dùng ngân châm châm cứu thúc đẩy."
"Còn có.....Hoàng Thượng, Hiền ngự y......" Lão thần ấp a ấp úng không dám nói tiếp.
"Nói! Trẫm không trách ngươi!"
Lão ngự y trực tiếp quỳ xuống, run rẩy chấn động nói,
"Hoàng Thượng mong người chuẩn bị tâm lý, Hiền ngự y là do lo lắng ấm ức lâu ngày, tổn thương tinh thần, dẫn đến thần kinh não bộ suy nhược, nếu có tỉnh lại sợ rằng suy nghĩ sẽ hỗn loạn."
"Suy nghĩ hỗn loạn là cái ý gì?"
"Thì.....chính là...."
"Ngươi mau nói thật cho trẫm! Bằng không trẫm lấy đầu ngươi!"
"Chính là.....sẽ có thể.......mất đi một phần trí nhớ....."
Loảng xoảng______
Chén trà bị rơi trên mặt đất.
"Đây là thật sự?"
"Vi....vi thần không dám khi quân."
Hoàng Đế chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tin tức này tới so với bất cứ điều gì đều làm hắn trở tay không kịp.
"Trẫm mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, chỉ cần cứu A Hiền tỉnh lại! Bằng không cẩn thận đầu của ngươi!"
Lão ngự y bị dọa quỳ xuống đất, "Thần nhất định dùng hết toàn lực cứu Hiền ngự y!"
Hoàng Thượng liếc mắt không thèm nhìn hắn, xoay người vén rèm bước vào, ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt gầy đi của người kia mà tâm can đau đớn như bị xé ra.
Thật không ngờ, không có A Hiền đi theo bên người một ngày là chẳng thể chịu được, đứa ngốc, vì cái gì mệt mỏi lại không nói, là ta làm ngươi đau lòng rồi.
Một lúc sau, bên ngoài tiếng bước chân dồn dập vang lên.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lí Duyệt cầu kiến."
"Cho vào."
Tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, vén rèm lên đi vào phòng trong, Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn y,
"Chuyện gì?"
Lí Duyệt quỳ trên mặt đất,
"Hoàng Thượng, người Hung Nô lại đánh vào, giờ tý đêm qua bất ngờ đánh vào Ngọc Môn Quan, Nhiếp Tướng quân không bảo vệ được biên quan, toàn quân bị diệt........"
"Ngươi nói cái gì!"
Hoàng đế không dám tin nhìn y, "Tộc Hung Nô và chúng ta đã liên hợp lại với nhau, chuyện này là thế nào?"
"Theo thần biết, tộc Hung Nô tân tiền nhiệm là Đại Đan Ô Trác Mộc Đạt dã tâm lớn, trước lúc kế vị từng tuyên bố muốn đánh chiếm Trung Nguyên."
"Nói nhảm! Trung Nguyên lớn như vậy một tên ngang tàn bạo ngược như hắn có thể đánh hạ được sao! Tới, truyền lệnh của trẫm, mệnh cho Triệu Thiên dẫn năm nghìn tinh binh của nước Thiên Mão xuất chinh nghênh địch! Nhất định phải giết được hắn, không chừa một mảnh giáp! Trẫm vì chiến sĩ biên cương mà báo thù!"
"Tuân chỉ." Lí Duyệt vừa định lui ra, nghĩ nghĩ lại hỏi, "A Hiền...."
"Không cần lo lắng, qua hai ngày nữa có thể sẽ tỉnh, A Hiền mệt mỏi lâu ngày, là trẫm có lỗi với A Hiền."
Khóe miệng Lí Duyệt giật giật cuối cùng không nói gì, y xoay người chuẩn bị lui ra, Hoàng Thượng mở miệng gọi y,
"Lí Duyệt, dặn dò Triệu Thiên tự bảo trọng bản thân."
Thân ảnh Lí Duyệt lay động, "Tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm, Triệu Thiên nhất định sẽ không phụ niềm trông mong của Hoàng Thượng."
Hoàng Đế nhìn bóng dáng người nọ rời đi, thở dài, thật sự là họa vô đơn chí, người trên giường còn chưa tỉnh, nay lại thêm một chuyện nữa. Nếu như biết rằng hoàng cung rộng lớn này, làm cho tất cả mọi người thay hình đổi dạng, liệu rằng lúc trước A Hiền còn có thể đưa mình lên vị trí này hay không?
Đáng tiếc, không có nếu như.
Thời điểm ta tỉnh lại lần nữa, phát hiện nến đỏ bên giường đã đốt được hơn phân nửa, sáp nến đọng lại thật dài bên cạnh giá cắm nến, tay ta giật giật, nghĩ muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại phát hiện cổ họng vì lâu ngày không nói chuyện mà khô rát không thôi, ta miễn cưỡng lay động thân thể, mới biết mình ngay cả chút sức lực nâng tay cũng không có.
"Có người không...." Thanh âm của bản thân ngay cả ta còn không nghe thấy, ta dùng toàn bộ hơi sức, nâng tay đập đập lên mép giường, tiếng rèm va vào nhau vang lên, ta nghe thấy tiếng bước chân, ngay sau đó liền màng nhắm mắt lại.
"Mau, tỉnh rồi, nhanh đi bẩm báo Hoàng Thượng, nhanh đi thỉnh ngự y!"
Trong cơn mơ hồ hỗn độn, ta cảm thấy có người đang ghim châm lên tay mình, cảm giác đau đớn lập tức truyền đến, sau đó cảm giảm đau rát trong cổ họng dần biến mất, ý thức không còn hỗn loạn nữa, cảnh vật cũng trở nên rõ ràng hơn, ta nhìn hai người đang chen chúc ở bên giường, một người mặc quan phục màu xanh thẫm cầm trong tay ngân châm đang ghim châm trên tay trái của ta, còn một người là Liệt, đầu ta rất đau,
"Ta làm sao vậy?"
Liệt có chút sững sờ nhìn ta...
"A Hiền, thân thể ngươi không tốt, vậy nên ngự y đang giúp ngươi chẩn bệnh."
"Ngự y? Chúng ta không phải đang ở phủ đệ sao?"
Liệt: ".........."
Ta càng thêm nghi hoặc nhìn Liệt, Liệt không dám tin nhìn ta,
"Ngươi không nhớ rõ sao? Chúng ta hiện tại đang ở hoàng cung a......"
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thân thể Hiền ngự y không có gì đáng ngại, chính là cần phải bồi dưỡng thân thể thật tốt mới khỏe mạnh được."
"Ngươi là Hoàng Thượng?" Ta hoàn toàn không dám tin.... Liệt trở thành Hoàng Thượng khi nào, ta suy nghĩ một hồi thì đầu lại đau, nhíu mày.
"Ngươi đừng nghĩ nữa, A Hiền lúc trước ngươi bị đập đầu, nên thần kinh bị kích thích, ngươi đừng lo lắng, sẽ tốt thôi."
Ta nhìn vào mắt Liệt, gật gật đầu, vươn tay nắm lấy tay Liệt,
"Ừ, có ngươi ở đây ta yên tâm rồi."
Liệt có chút lo lắng mà xoa xoa đầu của ta, đứng lên cùng thái y ra khỏi cửa.
"Nói, như thế nào?"
"Thân thể Hiền ngự y trước kia rất yếu, tâm tình lại bị kích động, hơn nữa bản thân Hiền ngự y mang trên mình nỗi ức uất, dẫn đến thần kinh hỗn loạn, chuyện mất trí nhớ thần cũng không dám phỏng chừng, chỉ có thể nói là chờ xem mức độ phục hồi."
Hoàng Thượng nghĩ nghĩ, có lẽ hiện tại đây là biện pháp tốt nhất đối với hai người bọn họ, liền gật gật đầu phất tay cho ngự y lui ra, xoay người vén rèm bước vào.
Ta nhìn Liệt lại đi vào, liền động đậy muốn ngồi dậy, Liệt vội đến đỡ ta, sau đó ngồi bên cạnh giường nhìn ta, trong mắt đều là thương tiếc, Liệt ôm lấy mặt ta, áp trán Liệt lên trán ta,
"Thực xin lỗi, A Hiền, ta thật sự xin lỗi ngươi."
"Ngươi như thế nào lại xin lỗi ta?" Ta chớp mắt khó hiểu nhìn Liệt.
Liệt đem ta ôm vào trong lòng, ta cảm thụ được xúc cảm ấm áp kia,
"Thật sự xin lỗi, A Hiền, ta cam đoan về sau không bao giờ......làm ngươi bị tổn thương nữa."
"Đứa ngốc, nói ngốc cái gì chứ."
Ta nằm trên giường nghỉ ngơi gần hơn nửa tháng, Liệt mới cho phép ta ra khỏi cửa viện, ta từng than phiền với Liệt không dưới một lần, Liệt mỗi lần đều lấy lý do tốt cho thân thể ta mà cự tuyệt, ta chỉ thấy nằm ở trên giường rất buồn chán, nhìn ta thật sự chán chết rồi, Liệt phân phó hạ nhân đem đến rất nhiều sách cùng ta xem, lúc này mới bớt tẻ nhạt. Trong lúc đó ta có hỏi Liệt ta quên chuyện gì, Liệt đơn giản kể lại sự tình cho ta nghe, liền chuyển đổi đề tài, không biết vì cái gì, ta cuối cùng cảm nhận được lần sinh bệnh này không chỉ đơn giản là không cẩn thận đụng vào cây cột như Liệt nói, ta còn hỏi qua chuyện của Tả Tịnh Ý, Liệt trả lời với ta, nàng đã bị nhốt vào lãnh cung.
Ta cảm giác được, Liệt đang gạt ta một số chuyện, đối với những chuyện mình không rõ, hỏi mãi Liệt cũng không tiện. Huống hồ gần đây quốc sự bận rộn, Triệu Thiên xuất binh đã lâu nhưng không có tin chiến thắng truyền đến, mỗi ngày ta thấy Liệt đỡ trán ngồi ở cửa sổ thì lại đau lòng.
Ngày hôm đó ta và Liệt ở trong cung uống rượu, ta vừa mới sai hạ nhân làm thêm chén nấm tuyết, Lí Duyệt và Liệt đang đánh cờ, Tiểu Duẫn Tử vội vả chạy vào quỳ trên mặt đất,
"Khởi bẩm Hoàng Thượng chủ tử, Triệu Thiên tướng quân, ngài ấy..."
"Triệu Thiên làm sao?" Liệt và Lí Duyệt đồng thời kích động đứng lên.
"Ngươi bình tĩnh đã, có chuyện gì từ từ nói." Ta trấn an Tiểu Duẫn Tử.
"Triệu Thiên Đại tướng quân đánh thắng rồi!"
"Thật sự?!" Ta mừng rỡ, ý bảo nhóm tỳ nữ nâng hắn dậy, đưa cho hắn chén trà, hắn uống một hơi cạn, mới thuận khí nói tiếp,
"Vâng, Bộ binh vừa mới truyền tin từ tiền tuyến, Triệu Thiên Tướng quân cho quân đi đường vòng quanh khe núi Chim Ưng lợi dụng địa hình đánh tan quân Ô Trác Mộc Đạt, làm bọn chúng thất bại thảm hại, tháo chạy trối chết!"
"Tốt tốt tốt! Không hổ danh là Triệu Thiên của Trẫm! Ngươi nhanh đi nói với Bộ binh, truyền tin rằng sau khi trở về Trẫm muốn khen thưởng, ban cho mỗi binh sĩ một trăm lượng bạc, nói với Triệu Thiên, Trẫm đã chuẩn bị xong tiệc rượu, chờ hắn trở về!"
"Vâng!" Tiểu Duẫn Tử nhận được mệnh lệnh, vui mừng phấn khởi chạy ra ngoài, Lí Duyệt đứng bên cạnh vẫn chưa tỉnh hồn lại, kéo kéo tay ta,
"Triệu Thiên, đánh thắng rồi?"
"Đúng vậy, vui không?"
Y bỗng nhiên ngồi xổm xuống khóc lên, ta bị y dọa cho hoảng sợ, vội vàng ngồi xuống theo,
"Đây là thế nào? Đánh thắng trận sao lại khóc?"
"Ta...ta một mực lo lắng cho hắn, sợ hắn gặp chuyện không may, ngươi không biết nửa tháng nay mỗi buổi tối ta đều không dám chợp mắt, chỉ sợ tin tức đột ngột truyền đến, bản thân chịu không nổi."
Ta và Liệt ngơ ngác nhìn nhau, quả thật bị y làm cho hoảng sợ rồi,
"Lí Duyệt, sao ta lại không biết ngươi còn có mặt này cơ chứ?" Liệt trêu ghẹo nó, ta liếc Liệt một cái, đỡ Lí Duyệt dậy.
"Được rồi được rồi, vậy ngươi chờ hắn trở về đi."
Đưa Lí Duyệt đi rồi, toàn bộ người trong cung từ trên xuống dưới đều đắm chìm trong vui sướng, chúng ta đến báo với Thái Hậu tình hình, để lão thái thái không cần phải lo lắng, buổi tối Liệt ôm ta ngủ ở tẩm cung, nửa tháng nay đây là lần đầu tiên ta nhìn Liệt ngủ an ổn như vậy, nghe tiếng hô hấp đều đặn của Liệt, ta tựa đầu trên vai Liệt cũng nhắm mắt lại.
Ánh sáng từ mặt trăng chiếu vào khung cửa, vắng vẻ mà du trường.
"Không được, Hoàng Thượng đang ngủ!"
"Ngươi mau tránh ra, đây là cấp báo từ tiền tuyến, nếu trễ nãi ngươi gánh nổi trách nhiệm không?"
Ta bị tiếng nói nhỏ vụn của người ngoài cửa đánh thức, thoáng nhìn sang Liệt đang ngủ say bên cạnh, liền đứng dậy khoác ngoại bào đi ra cửa, ra tới cửa tháng Tiểu Duẫn Tử bộ dáng cấp bách và một người mặc binh phục đang giao thiệp với nhau.
(Giao thiệp ở đây ý chỉ giữa hai người có sự quan hệ về việc công.)
"Có chuyện gì?"
"Chủ tử, chuyện này, hắn nói hắn có tin cấp báo từ tiền tuyến muốn bẩm với Hoàng Thượng, nhưng thấy hai người đang ngủ, ta không cho hắn tiến vào."
Ta nhìn người thị vệ kia, dưới ánh trăng, thần sắc hắn cấp bách cầm trong tay một bức lệnh tiễn.
(Lệnh tiễn hay còn gọi là thẻ lệnh, tượng trương cho quân lệnh.)
"Tiền phương cấp báo, xin Hoàng Thượng mau thức dậy."
Ta kinh ngạc, vừa muốn hỏi chuyện gì, thì người bên trong rèm lên tiếng,
"Chuyện gì?"
Ta xoay người thấy Liệt đi ra, ta đi vào cầm thêm vài tấm ngoại bào muốn khoác lên người Liệt, thị vệ kia quỳ trên mặt đất, đưa lệnh tiễn ra phía trước.
"Tiền phương cấp báo, tên cẩu tặc Ô Trác Mộc Đạt tập kích bất ngờ trong đêm, đốt hậu doanh của quân ta, lương thực bị cắt đứt, quân ta bị giết đến trở tay không kịp, bản thân Triệu Thiên tướng quân bị trọng thương."
"Cái gì?!" Y phục trong tay rơi xuống đất, "Ngươi nói Triệu Thiên làm sao?"
"Triệu Thiên tướng quân bị trọng thương, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh..." Nói xong thị vệ kia cúi đầu nức nở.
Ta nhất thời không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy thân thể đứng không vững phải dựa vào cây cột bên cạnh, làm sao có thể chứ!! Chẳng phải ban ngày truyền đến tin chiến thắng sao!!! Thần sắc của Liệt cũng không tốt lắm, Liệt đỡ lấy ta nói,
"Tiểu Duẫn Tử, truyền ý chỉ của Trẫm, hiện tại phái ngự y tốt nhất đi suốt đêm đến khe núi Chim Ưng, đem theo đủ dược phẩm! Nhất định phải bảo trụ Đại tướng quân!! Triệu tập tất cả đại thần, Trẫm muốn bàn bạc việc quân!" Nói xong Liệt dìu ta vào phòng, "Ngươi tốt nhất cứ nán lại đây, không việc gì đâu, mọi chuyện có Trẫm lo liệu."
Ta kéo Liệt lại, "Lí Duyệt...y....làm sao bây giờ!"
"Sớm muộn gì cũng phải biết, chỉ có thể bảo y cố chống đỡ! Triệu Thiên và năm nghìn tướng sĩ của ta bị thương, ta nhất định sẽ bắt tên Ô Trác Mộc Đạt đó trả lại!"
Ta gật đầu, ngay tại giờ khắc này ta hiểu rõ được mối hận trong lòng Liệt, "Ngươi đi đi, ta ở nơi này chờ ngươi trở về."
Liệt đi rồi ta vẫn không ngủ, đảo mắt đã hừng đông, miễn cưỡng ngồi dậy uống chút cháo, liền hỏi Tiểu Duẫn Tử về tình hình của Lí Duyệt, nghe nói y bị dọa đến cả người sững sờ, sau đó xông đi tìm Triệu Thiên, may mà Liệt sớm đã cho người đến ổn trụ y, đưa y tiến cung cùng nhau hiệp thương.
Ta chờ đến trưa, Liệt vẫn chưa trở về, bữa cơm ban sáng và bữa cơm giờ ngọ cũng đã qua, ta càng đợi càng sốt ruột, liền bảo phía sau bếp chuẩn bị chút thức ăn và điểm tâm, trực tiếp đến Chính Loan Điện tìm Liệt.
Đến cửa, thị vệ muốn vào bẩm báo, ta ra hiệu nói không cần, bên trong chắc còn đang nghị sự, từ cửa bước vào, nghe được bên trong truyền ra tiếng cãi vả kịch liệt.
"Xin Hoàng Thượng suy nghĩ lại, nước không thể một ngày không có vui, Hoàng Thượng người phải thật thận trọng khi đưa ra quyết định."
"Trẫm không đi lẽ nào các ngươi đi ư! Không cần nói nữa, ý Trẫm đã quyết, truyền ý chỉ của trẫm phong Vũ Văn Mạc lên làm Thái Tử, Thái Hậu buông rèm chấp chính, Lí Duyệt và Tiêu Phong làm Giam Quốc, Lí Duyệt ngươi không cần ra chiến tuyến, Triệu Thiên trẫm sẽ hộ hắn an toàn!"
(Giam Quốc: Trông coi việc nước trong thời gian không có Hoàng Đế.)
"Ngươi muốn đi đâu!" Ta không kiềm chế được nữa, vọt ra.
"A Hiền? Sao ngươi lại tới đây?"
"Tất cả các ngươi lui xuống, Lí Duyệt ngươi ở lại."
Toàn bộ quần thần thấy Hoàng Đế đã quyết định, không thể làm gì hơn nữa chỉ có thể lui ra, ta mới nhìn đến vẻ mặt nhợt nhạt của Lí Duyệt đứng bên cạnh, ta có điểm bận tâm hỏi y, y đờ đẫn lắc đầu ý bảo mình không việc gì, ta quay đầu nhìn về phía Liệt.
"Ngươi muốn đi đâu?"
"A Hiền, ta muốn dẫn binh, chỉ có ta tự thân xuất binh mới có thể trọng chấn sĩ khí, Đại tướng quân bị thương nặng, các tướng sĩ hiện tại khẳng định đã tán loạn..."
"Không được, ngươi bây giờ là Hoàng Thượng, làm sao có thể!"
"Ngươi hãy nghe ta nói A Hiền, ta đã an bài thỏa đáng rồi, Lí Duyệt sẽ vì Trẫm mà xử lý việc triều chính, Thái Hậu cũng sẽ giám quản, không việc gì đâu."
(Giám quản, chữ giám trong giám thị, chữ quản trong quản giáo, ý chỉ vừa trông coi vừa quản lý.)
"Không được, ta muốn cùng đi với ngươi!"
Nhớ lại năm đó Liệt đến phương Bắc ba năm, ta nói gì vẫn không thể chịu được tình cảnh ta gia trung còn Liệt Tái Ngoại, tâm tình phân ly.
"Ngươi đừng cự tuyệt ta, nếu ngươi muốn dẫn binh, ta nhất định phải đi cùng ngươi, ta thật sự không chịu nổi cảm giác một mình đợi chờ, ta sẽ nổi điêm lên mất."
(Tái Ngoại: Là một vùng núi ở phía Bắc, Trung Quốc.)
Liệt nhìn ánh mắt ta kiện định, những lời vốn dĩ định nói ra đành nuốt trở ngược vào, Liệt hiểu rõ tính cách của ta, nếu ta đã quyết định sẽ không thay đổi, Liệt nhìn ta một lát, sau cùng thở dài,
"Được rồi, đưa ngươi theo bên cạnh cũng tốt, nếu không ta sẽ rất lo lắng, chỉ là có một điều kiện, ra đến chiến trường toàn bộ ngươi đều phải nghe lời ta, không cho phép tự mình làm chủ."
"Được."
"A Hiền, nếu như ngươi đi, giúp ta nhắn với Triệu Thiên, nói cho huynh ấy biết rằng ta sẽ một mực ở kinh thành đợi huynh ấy trở về, huynh ấy nhất định phải trở về!"
"Yên tâm, ta chắc chắn sẽ nói, quân ngôn nhất định không quên!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro