Chương 20: Thứ Lương
Trong Chính Loan Điện sương khói lượn lờ, trầm hương đang cháy trong lư chính là hương Long Duyên mà Đế vương dùng, tứ phía yên tĩnh đến đáng sợ, các đại thần đều đứng cúi đầu không nói lời nào.
"Tiêu Phong, ngươi không cần quá phận!"
"Hoàng Thượng thỉnh người suy nghĩ lại!"
Người đang quỳ là Hữu tướng đương triều, cũng là người năm đó phù trợ Tiên Đế. Nhìn thấy Tiêu Phong quỳ xuống, các đại thần đều làm theo.
"Thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ lại! Nước không thể một ngày không có Hoàng Hậu!"
"Thỉnh Hoàng Thượng mở rộng hậu cung! Làm cho nước Thiên Mão ta sinh sôi nảy nở, long tử đời sau!"
"Thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ lại! Hiện tại người trong thiên hạ đang truyền tai nhau...."
"Ai truyền! Bắt hắn đưa đến đại hình hầu hạ!"
"Hoàng Thượng!" Hàn Lâm cũng quỳ xuống, đám người Lí Duyệt, Triệu Thiên cũng quỳ xuống.
"Thỉnh Hoàng Thương suy nghĩ lại!"
"Các ngươi___!" Hoàng Đế tức giận tới bả vai không kiềm được mà run rẩy, máu dồn thẳng đến đỉnh đầu.
"Một đám các ngươi! Thật sự là! Cùng một dạng!"
Choang một tiếng, chén gốm Thanh Hoa nạm vàng bị đập bể trên sàn nhà cẩm thạch, Hoàng Đế phất tay áo bỏ đi.
Nửa tháng trước, Vĩnh Lạc cung.
"Liệt, ngươi rốt cục muốn cho ta xem cái gì? Ngươi nói đi."
"Từ từ ngươi sẽ biết, không được nhìn lén."
Giữa trưa bị triệu vào tẩm cung của Liệt, bị Liệt tùy tiện nhét mấy miếng cơm vào trong miệng, khiến cho ánh mắt đám nô tài tối lại, lòng tràn đầy khó hiểu, đã bị đẩy đi, không biết muốn đến nơi nào.
Tay Liệt nâng tay ta, ta theo phía sau Liệt hoàn toàn không nhìn thấy gì, bất giác nghĩ tới buổi tối năm đó trong phủ đệ, cũng giống như vậy, lòng không khỏi có chút kích động, trong lúc nhất thời tim ta đập mạnh. Đi thật lâu, bên tai nghe được thanh âm cung nữ đi ngang qua thỉnh an, nghĩ đến hai mắt mình bị che mà hai tay lại bị Hoàng Đế nắm, ở trong mắt các nàng nhất định là không hiểu rõ, tay ta sờ lên khuôn mặt thực nóng, mà người phía trước một chút cũng không chịu buông ra, cứ thế lôi kéo tay ta, ta cũng chỉ có thể tự lừa dối mình giả như không biết gì, mặc cho Liệt nắm.
Đi qua mấy con đường đá nhỏ, xuyên qua vách từ cong cong, ta nghe được tiếng nước chảy.
?
Cước bộ của Liệt dừng lại, ta cảm thấy tim mình muốn nhảy lên tới cổ họng, Liệt buông tay ta ra, ta cảm giác Liệt vòng ra sau lưng, vải che trên mắt cũng được buông lỏng,
"Ta tặng ngươi lễ vật."
Ánh sáng lại một lần nữa truyền vào mắt, mắt có chút không thích ứng được, ta chậm rãi mở ra, nhìn đến trước mặt là một cánh cửa lớn sơn màu đỏ, trên bảng cửa viết to ba chữ 'Vĩnh Lạc cung', ta có chút nghi hoặc nhìn vẻ mặt đắc ý của Liệt đang đẩy cửa ra, ta đi vào, trong viện rộng lớn nở đầy Dư Dung, nơi này là một tòa cung điện mới?
"Đây là______"
"A Hiền, về sau chúng ta ở nơi này đi, ta cho phép ngươi làm ngự y bên người ta."
Ta kinh hỉ nhìn Liệt, trong mắt là không thể tin được, Liệt cách ta quá gần, hơi thở phả lên trên mặt ta, bên cạnh còn có một ít cung nữ thái giám, ta có điểm ngượng ngùng đẩy Liệt ra.
"Nhưng mà, như vậy có phải là không tốt hay không? Dù sao cũng mới vừa phế Hậu, ngươi lại đại tu cung đình cho ta một cái cung điện như vậy....."
Kỳ thật nói dễ nghe một chút thì là Liệt xây cho ta một cái cung điện, còn nói khó nghe một chút thì là nạp ta vào Hậu cung, nhưng mà điều này sao được, dù gì Liệt cũng là Hoàng Đế, cho dù thời cổ này có nam sủng nhưng cũng không có đạo lý lập cung, ta nhíu mày.
"Bọn họ ai dám nói, là chủ ý của trẫm ai dám nói, Liệt, ta chỉ là không muốn mỗi lần chúng ta gặp mặt còn phải xuyên qua nhiều ít vách cung, ta chỉ muốn mỗi đêm phê tấu chương, có ngươi ở bên cạnh đưa cho ta chén trà khoác áo cho ta, cũng không biết từ khi nào, những điều này trở thành hy vọng xa vời."
Lòng ta vì Liệt nói mà xoắn lại, "Không phải, có thể mà."
"Được, ta đây kêu bọn họ đi làm."
Vung tay lên những người kia liền lui xuống, Liệt nâng tay ta đi vào phòng, bên trong dùng nước sơn màu vàng sáng rực, cách bài trí giống như phủ đệ năm đó. Liệt kéo ta đến trước gương đồng ngồi xuống,
"Ngày thường đều là ngươi giúp trẫm chải đầu, hôm nay đến lượt trẫm giúp ngươi chải đầu."
Cây trâm vừa kéo, tóc như thác nước tản ra, mùi hoa Lài hòa lẫn với hoa Bào lan toả, Liệt cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc ta.
"Thật thơm, nhiều năm như vậy mà vẫn là mùi hương này."
Ta nhìn hai người trong gương đồng, cảm thụ được người phía sau đang nhẹ nhàng mơn trớn tóc mình, dần dần nụ hôn nóng bỏng từng chút từng chút hạ xuống, ta xoay người ôm Liệt, tiến lên ngậm lấy đôi môi cánh hoa của Liệt, trong mắt Liệt mang theo kinh hỉ nhìn ta, đối với việc ta chủ động có vẻ không thể tưởng tượng nổi, ta đứng lên ôm lấy Liệt đẩy Liệt đi về phía sau, thẳng đến khi ngã ngồi ở trên giường, hai mắt Liệt chứa đựng dục vọng nhìn ta, ta nhìn Liệt chăm chú không nói một câu, chậm rãi mở ra áo khoác, từng cái từng cái rơi trên mặt đất, trong mắt như Liệt như nổi lửa cứ gắt gao nhìn chằm chằm ta, lúc ta cởi áo trong, da thịt xích lỏa phơi bày trần trụi, Liệt rốt cục cũng không kiềm chế được, đứng lên, đem ta đặt ở dưới thân.
Điên cuồng đè ép mà hôn xuống dưới, xúc cảm từ đôi môi lạnh lẽo, da thịt nhẵn nhịu kề cận nhau, đập vào mắt là tấm màn che chậm rãi hạ xuống, hoàng bào thêu hình rồng được cởi ra, một đêm xuân nồng.
Ta cứ như vậy đến ở tại Vĩnh Lạc cung, người trong Ngự Y viện cũng không hỏi cái gì, chỉ là có mấy lần trên đường tình cờ gặp, dặn ta hảo hảo chiếu cố long thể của Hoàng Thượng, ta vội vàng kiềm nén xấu hổ lại rồi vội vàng đáp ứng lui xuống dưới. Hiện tại ta với Liệt mỗi ngày đều có thể gặp nhau, sáng sớm Liệt đến hậu viên Vĩnh Lạc cung cùng ta dùng điểm ta, thường ngày Liệt sửa tấu chương ta xem sách, có khi có hứng Liệt sẽ dạy ta luyện chữ, cùng nhau vẽ tranh, chúng ta ngày đông xem tuyết, ngày xuân ngắm hoa, bất tri bất giác mà đã qua hơn nửa năm.
Ngày ấy Hồng Mai nở trong tuyết, dưới hành lang trước điện, Liệt ôm lấy ta ngồi xem những bông tuyết nhỏ lay động theo gió, trên chiếc bàn trúc bên cạnh đặt một ấm rượu mơ đã được đun nóng,
"Đẹp quá!"
"Vui không?"
Ta gật gật đầu, lập tức cổ họng có một chút ngứa, bắt đầu ho khan, Liệt nhẹ nhàng vỗ lên lưng ta, từ lúc vào hoàng cung, cơ thể ta bắt đầu có chút thay đổi, không biết có phải năm đó ở lâu trong Sơn Cốc hay không, tại nơi hoàng cung rộng lớn này lại bị từng đạo cung tường ngăn cách cuộc sống, ta bắt đầu hoài niệm những ngày tháng của năm đó, tâm tư và sức lực cũng không còn được như xưa, bất quá người phía sau đáng giá để ta lưu lại, ta khoát tay áo, ý bảo không có gì, Liệt khẩn trương ôm lấy ta,
"Đông chi dạ
Hạ chi nhật
Bách tuế chi hậu
Quy vu kì thất
A Hiền, đây là lời ta muốn nói với ngươi."
"Được, sau này cũng muốn sống cuộc sống như vậy, không được thay đổi."
(Bài thơ Cát Sinh 5 của Khổng Tử, có nghĩa nôm na là: Ngày hạ đêm động, sau khi trăm tuổi (tức sau khi chết đi) sẽ cùng chôn chung một phần mộ.)
Khóe miệng ta chứa ý cười xoay người nhìn Liệt, Liệt cười cười cầm lấy chén rượu uống một ngụm, lấn người sang đè ta, hai đôi môi mang theo vị rượu dây dưa không dứt, cảm giác ngơ ngẩn nhưng lại kích thích vương trên đầu lưỡi ta, tựa như Hồng Mai giữa đầy trời tuyết trắng, đang nở rộ trong lòng ta.
Ngày như vậy thật là tốt, nói thần tiên không hâm mộ đều là giả, chính là ta không biết trong nửa năm này, bên ngoài bức tường cung đã xảy ra biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Trong thư phòng bên cạnh Chính Loan Điện, Hoàng Thượng đứng thẳng lưng, hai tay nắm lại đặt ở sau lưng, cầm trong tay cây quạt làm bằng ngà voi bị gãy, Triệu Thiên cùng Lí Duyệt đứng ở phía sau Liệt, không khí trầm thấp làm cho hai người kia thở mạnh cũng không dám.
Ba________
Khung quạt làm bằng ngà voi rơi trên mặt đất, thân thể Lí Duyệt run lên, liền cùng Triệu Thiên quỳ xuống.
"Ngươi! Còn có ngươi! Người khác trẫm không tính, thế nhưng hai người các ngươi cũng đến khuyên! Nhiều....năm như thế chẳng lẽ các ngươi còn chưa nhìn ra tâm ý của trẫm? Cùng đám quần thần vây quanh cùng một chỗ nói tam nói tứ, các ngươi cũng bị mê hoặc theo? Rốt cuộc chuyện hôm nay trẫm còn không có vị trí! Bọn họ hôm nay kêu trẫm nạp phi, ngày mai lại bức trẫm sinh long tử! Các ngươi có còn đem A Hiền để vào trong mắt không?"
"Hoàng Thượng!" Lí Duyệt quỳ gối trên nền cẩm thạch lạnh như băng trên mặt đất, lòng biết rõ nam nhân trước mặt này không bao giờ.....là vị Vương tử ngày xưa trong phủ đệ có thể cùng mình nâng cốc nói chuyện nhân sinh nữa, chính mình nói sai một câu đầu có thể rơi xuống đất, thế nhưng y thì có biện pháp gì cơ chứ, "Thần đương nhiên hiểu được tâm ý của Hoàng Thượng, chính là dân chúng trong thiên hạ cần một quốc mẫu, cần một nữ nhân làm cho bọn họ có thể cân bằng tin tưởng nghe theo, bởi vì đây chính là truyền thống trước giờ của triều đại, Hoàng Thượng, đây là quy củ của nước Thiên Mão chúng ta a!"
"Quy củ? Trẫm là thiên tử, điều trẫm nói chính là quy củ, ta sẽ lập A Hiền làm người đứng đầu Hậu cung, thế nào?"
"Hoàng Thượng, thần có một lời, tâm ý của Hoàng Thượng như vậy, A Hiền cũng sẽ cảm kích không thôi, mà Triệu Thiên ta cũng cùng A Hiền công tử cùng một chỗ nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng biết được tính cách của A Hiền, nếu để A Hiền gánh trên vai đạo đức luân lý trong thiên hạ, ruồng bỏ quốc quy phong tục của nước Thiên Mão, cho dù Hoàng Thượng có đem vị trí kia buộc lên trên người A Hiền, A Hiền cũng sẽ bình tĩnh chối từ."
"Ngươi.......to gan!" Hoàng Thượng tức đến bả vai run rẩy, giây tiếp theo muốn nổi giận, nhưng bất đắc dĩ nghĩ đến lời nói của Triệu Thiên rất đúng, hắn chính là không có khả năng để phản bác.
"Quên đi, các ngươi định muốn làm trẫm khó xử, các ngươi lui xuống! Trẫm không muốn nhìn thấy các ngươi."
Triệu Thiên cùng Lí Duyệt chậm rãi đứng lên, lui đi ra ngoài.
Ra cửa điện, Lí Duyệt nhìn Triệu Thiên, ánh mắt có chút hồng.
"Triệu Thiên______"
Triệu Thiên quay đầu lại nhìn y, tiến lên nắm lấy tay y nói,
"Ta biết ngươi muốn nói gì, không có cách nào khác, vị trí kia buộc lên hắn, cho nên hôm nay hắn tất nhiên sẽ làm như vậy, gần vua như gần cọp, có ta cùng ngươi, đừng sợ."
"Ta thật sự không sợ Liệt sẽ đối với chúng ta như thế nào, ta chỉ cảm thấy _____"
Triệu Thiên đưa tay đặt ở trên môi Lí Duyệt, ý bảo y không vần phải nói ra, chính mình có thể hiểu được, Liệt của ngày xưa tuy rằng vẫn còn, nhưng lại có cảm giác đã không giống nữa, hai người bọn họ đều hiểu được.
Trong trời chiều hai người nắm tay nhau lặng lẽ rời khỏi, Hoàng Thượng giờ này vẫn còn ở trong thư phòng tức giận, ai cũng không dám đi vào, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng đồ vật này nọ bị đập.
Vào đêm, Liệt đi vào phòng ta, ta vừa định ngủ, nghe tiếng Liệt đi vào thì lập tức giả bộ ngủ, Liệt đi đến bên giường , yên lặng thật lâu mà cũng chưa thấy động tác khác, lúc ta đang nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy trên trán có chút nóng cùng ẩm ướt, lại cảm thấy sẽ không phải là đồ vật gì đó, lòng ta hiểu được lại càng không dám phát ra tiếng,
" A Hiền, thật xin lỗi ngươi."
Lòng ta đã hơi hiểu ra, ít nhiều cũng biết là chuyện gì, nửa năm qua, ta không một lần nào không nhớ tới, có lẽ ngày mai sẽ xảy ra, nhưng mà trong lòng cũng cảm thấy may mắn, ta biết Liệt sẽ không để ta phải chịu ủy khuất. Nhưng lúc này đây, xem ra là sự thật, nghe được Liệt rời khỏi mép giường bước chân thong thả đi ra khỏi phòng, tiếng vang rất nhỏ từ gian ngoài truyền đến.
"Hoàng Thượng, thánh chỉ ở đây, trong này là gia thế cùng tiểu tượng của vài vị nương nương được chọn."
Ta nghe được thanh âm lật xem trang giấy, trong lòng khẩn trương muốn chết, tim đập thình thịch, đập đến phát đau, ta biết, sớm hay muộn đều hiểu được, sau một Tả Tịnh Ý cũng sẽ có nữ nhân khác, huống chi Liệt lại là thiên tử, Liệt cần một nữ nhân, a không, cần thiên thiên vạn vạn nữ nhân để lấp đầy Hậu cung.
"Chọn nàng đi, con gái của Tiêu Phong, cũng coi như vừa hợp thời. Còn lại đem đến đưa cho Thái Hậu xem đi, trẫm mệt rồi."
Tim ta như bị kéo mạnh, kỳ thật là hiểu được nhưng lại không hiểu được, không thể khống chế một hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống, ta vội vàng vươn tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nghe được tiếng bước chân từ gian ngoài truyền đến, vội vàng trở mình hướng mặt vào phía trong mà ngủ, nghe được âm thanh cởi quần áo của Liệt, sau lưng chăn bị sốc lên, gió lạnh ùa vào, sau đó đầu của ta bị nâng lên, Liệt kề sát vào lưng của ta, ôm ta vào trong ngực.
"Thật xin lỗi, A Hiền, trẫm thật xin lỗi ngươi."
Ta gắt gao nhắm chặt hai mắt, khắc chế chính mình để nước mắt không chảy xuống, tay của ta chậm rãi phủ lên trên tay Liệt đang đặt ở trước người, đêm nay, chúng ta ôm nhau không ngủ.
Ngày tuyển phi cứ như vậy được ấn định, trong cung đều là không khí vui mừng, ta nhìn thân ảnh cung nữ ôm đèn lồng màu đỏ cùng hỉ tự đi lại, không khỏi nghĩ tới quang cảnh năm đó Tả Tịnh Ý tiến vào phủ đệ, lòng dâng lên một trận chua xót, ta xoay người đi vào Vĩnh Lạc cung.
Vĩnh Lạc Vĩnh Lạc, Liệt hẳn là hy vọng ta vui vẻ khoái hoạt đi, nhưng mà đời người làm gì được như ý muốn đâu, ta đi đến trước điện muốn vào phòng, chỉ cảm thấy lòng ngực khó chịu, liền vịn vào tường bắt đầu ho khan.
Các cung nữ nhìn thấy ta như vậy, lập tức chạy đến, hỏi ta làm sao vậy có muốn thỉnh ngự y không, ta cười cười xua tay nói không cần, ta chính là ngự y, như thế nào lại không biết thân thể mình ra sao chứ, ta thật sự hiểu được.
Ngày Liệt đại hôn, ta ở trong Vĩnh Lạc cung, ngồi nhìn trăng cả đêm.
Liệt có khổ sở giống ta không, hay là đang cảm thấy ôn nhu thư thái. Ta hết ngồi rồi lại đứng lên, uống rượu một ly lại một ly, nhìn thấy ánh trăng chậm rãi trượt xuống, hy vọng trong lòng cuối cùng cũng bị dập tắt hoàn toàn.
Ta rốt cục nhịn không được, ta không thể ở nơi này đợi thêm được nữa, thừa dịp sáng sớm ta thay đổi y phục hàng ngày, mang theo lệnh bài mà Liệt cho ta đeo ở thắt lưng, thuận lợi đi ra cửa cung. Ta quay đầu lại nhìn nơi giống như ngục giam này, tường cung đỏ thẩm bao quanh mọi thứ, cùng với tất cả cấm kỵ, nghẹn khuất không thể nói thành lời đè nặng khiến ta không thở nổi, tiến cung chưa tới một năm nhưng lại dài tựa như sống cả đời ở nơi như vậy.
Ta đi trên chợ trong buổi sáng sớm, chỉ có lác đác vài chỗ bán vằn thắn cùng với vài tiệm quán mở cửa sớm, ta đi qua chợ, nhìn thấy nơi ta và Liệt gặp nhau lần thứ hai, ta bất tri bất giác đi tới phủ đệ, nơi này đã sớm trở thành phủ đệ của người khác, ta nhìn cánh cửa sơn son quen thuộc cùng với con sư tử trông rất sống động làm bằng đá, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót, nước mắt không chịu được mà rơi xuống, ta vội vàng đi khỏi nơi đó, bản thân bước đi không mục đích trên đường, thẳng đến khi thấy được 'Phục Linh Đường', không nghĩ tới Thích Trọng bá bá còn ở nơi này, bỗng nhiên cũng rất muốn đi vào, tuy rằng từng có chút sợ hãi ông, nhưng mà hiện tại chỉ còn lại duy nhất một mình ông là người còn quan hệ với sư phụ.
Sư phụ, không biết thế nào? Ta tiến lên gõ gõ cửa, phát hiện không có ai đáp lại, có thể là Thích Trọng bá bá đi ra ngoài rồi. Ta xoay người đi, nghe được tiếng mở cửa, ta quay đầu lại thấy Thích Trọng bá bá đứng ở phía sau cửa.
"A Hiền?"
"Chào Thích Trọng bá bá." Ta có chút lo lắng, đột ngột đi vào chỉ sợ Thích Trọng bá bá sẽ có chút kinh ngạc, ông nghiêng người ý muốn ta đi vào, ta nhìn nhìn xung quanh, lần đầu tiên tới nơi này chính là bốn năm trước, từ biệt này không ngờ là vật còn người còn.
"Sao ngươi lại đến đây?"
Thích Trọng bá bá ý bảo ta ngồi xuống, rót cho ta chén trà, ta hai tay tiếp nhận nói cám ơn.
"Có chút phiền lòng, cho nên đi ra ngoài một chút."
Thích Trọng bá bá nhìn ta, tình tự trong mắt có chút phức tạp nhìn ta, ánh mắt từng làm ta sợ hãi kia lại xuất hiện, ta có chút không biết làm sao, nghĩ tới sư phụ liền mở miệng hỏi,
"Thích Trong bá bá, sư phụ người có khỏe không?"
"Ngươi không biết sao?"
"?"
"Nguyên Chẩn ông....."
"?"
"Ông ấy đã qua đời."
Choang_____
Chén trà rơi xuống đất, ta cả người đều ngây ngẩn,
"Thích Trọng bá bá ngài đang gạt ta đúng không?"
"Ta cần gì phải gạt ngươi, năm kia là do bệnh phổi đột ngột tái phát, cuối cùng không chịu đựng được, đã đi, ta tưởng rằng ngươi đã biết."
"Ta....."
Ta muốn mở miệng, lại phát hiện ngay cả tư cách để giải thích còn không có, ta tự mình cùng sư phụ cắt đứt quan hệ, cũng không trở về thăm sư phụ, ta chính là tên đồ đệ bất hiếu!
Người dưỡng ta mười sáu năm, cứ như vậy mà đi! Vài năm này ta đều một lòng ở bên cạnh Liệt.....Ta thật sự là.......Ta hận hiện tại không thể trực tiếp một đao mà kết thúc hết mọi chuyện, sau đó xuống dưới bồi tội với sư phụ......
Nhìn thấy biểu tình thống khổ của ta, Thích Trọng bá bá tiếp tục nói,
"Ngươi cũng không cần tự trách, Nguyên Chẩn trước khi chết có dặn, toàn bộ mọi chuyện đều bỏ qua, người trong Sơn Cốc đã tản đi hết rồi, ông ấy không cho đám đồ đệ gọi tên mình, cũng không được báo cho người khác tin tức rằng ông ấy qua đời .... Ngươi cũng hiểu con người Nguyên Chẩn mà."
Ta rơi lệ đầy mặt, từ từ gật đầu, cách đối nhân xử thế của sư phụ ta đều biết, từ nhỏ đã dạy ta xuất môn không thể lộ thân, mọi nơi phải che dấu chính mình, mới có thể không bị lộ ra ngoài, một đời sư phụ ngoại trừ cứu người cũng chỉ có cứu người.
"Sư phụ trước lúc lâm chung có nói gì với ta không?"
Thích Trọng bá bá nhìn ta, có vẻ có chút khó xử.
"Ông ấy không chủ động nhắc tới ngươi, thế nhưng các sư đệ ngươi nhắc tới ngươi. Ông ấy chỉ thở dài, không nói những lời khác."
Trong đầu ta nhớ tới lần cuối cùng đối mặt với sự phụ trong Sơn Cốc, khuôn mặt đầy cam chịu, rốt cuộc không nhịn được nữa nằm trên bàn khóc lớn, Thích Trọng bá bá nhìn thấy ta như vậy không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai của ta,
"A Hiền, Thích Trọng bá bá ở trước kia đã muốn nói với ngươi, hiện tại nhìn ngươi như vậy, tại chốn hoàng cung nhất định sống không như ý, gia thế của ngươi Nguyên Chẩn cũng không nói với ngươi."
Hai mắt ta đẫm lệ, tầm nhìn mờ mịt ngẩng đầu lên, không biết ông có ý gì, Thích Trọng bá bá tiếp tục nói,
"Nguyên Chẩn nhiều năm trước có từng nói qua với ta, nếu có một ngày ngươi tới tìm ta, mà ông ấy lại không còn ở trên thế gian này nữa nên nhất định muốn ta báo cho ngươi biết về thân thế của ngươi."
Ta.........................!!
"Đúng vậy, ngươi không phải là không có cha mẹ, phụ thân của ngươi trước đây là nhất phẩm ngự y Biên Lâm Phong, cả nhà các ngươi vì xúc phạm Thánh Thượng, cho nên bị tịch thu gia sản và ban tội chết."
"!!!!" Ta sững sờ không thể tin được, tin tức này tới quá đột ngột.
"Ngươi nhất định là sẽ không tin cha mẹ của mình lại phạm vào việc phóng hỏa giết người, quả thật, cha mẹ ngươi không làm gì cả, Lâm Phong hắn một đời làm tròn bổn phận tận lực tuân theo, trừ bỏ bổn phận ngự y hắn cũng không thu nhiều hơn một phân tiền nào từ bên ngoài, mà chính vì thế hắn mới có thể bị Tiên Hoàng nhìn trúng, muốn hắn phải làm một chuyện."
Trong lòng ta giống như dự cảm được chuyện gì, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, Thích Trọng bá bá tiếp tục nói,
"Thân phận mẹ ruột của phu quân ngươi Vũ Văn Liệt ta nghĩ chắc ngươi cũng biết đến, đột nhiên phát bệnh khó chữa mà chết ở Hậu cung, chuyện bên trong ta không cần nhiều lời thêm nữa, ta tin ngươi cũng đã hiểu."
"Thích Trọng bá bá ý của người là, phụ mẫu của ta bị bắt giúp Tiên Hoàng thủ tiêu mẹ ruột của Liệt, cuối cùng lại bị diệt khẩu?"
Thích Trọng bá bá nhìn ta không trả lời, ngầm thừa nhận.
Ta đứng lên, chấn động quá lớn làm ta thiếu chút nữa đứng không vững ngã ngồi xuống, ông vội vàng đỡ lấy ta,
"Cho nên nói, A Hiền ngươi cùng người nọ nếu là gần kề nhau, sẽ không được người trong thiên hạ dung thứ. Nếu ngươi bây giờ muốn thối lui toàn bộ, chỉ có thể nhanh chóng lui thân, mai danh ẩn tích. Bằng không hai người các ngươi, trong đó chắc chắn sẽ có một người bị người kia hại chết ."
Lời ông nói tựa như cây búa nện vào lòng ta, ta lắc lắc đầu,
"Ta không tin!"
"A Hiền, ngươi tự hỏi bản thân mình đi, ở trong hoàng cung vui vẻ thoải mái sao? Hắn đối với ngươi tốt chứ?"
Ta vừa định trả lời, rồi lại nhớ đến hôm nay là đại hôn của Liệt, hiện tại đang cùng nữ nhân khác ôn nhu trên giường, thì như thế nào cũng không đáp lại được, Thích Trọng bá dường như nhìn thấu ta,
"A Hiền, người mệt mỏi sẽ không miễn cưỡng bản thân, ngươi còn trẻ, hoàn toàn có thể tự mình ra ngoài kiếm tiền nuôi sống mình, sẽ tìm một nữ nhân tốt kết hôn sinh tử, hoàng cung tranh đấu, không thích hợp với ngươi."
"Cho nên, Thích Trọng bá bá, phụ mẫu của ta là bị phụ thân của Liệt tự tay ban cái chết sao?"
Trong mắt Thích Trọng bá bá có chút không đành lòng nhìn ta,
"A Hiền, ân oán đời trước, ngươi đừng nên hỏi tới."
"Cho nên nói, Liệt cũng biết thân phận của ta, mới có thể tới Sơn Cốc tiếp cận ta, muốn biết được chuyện trước đây từ miệng ta, đúng không?"
"Chuyện này_____" Thích Trọng bá bá khó xử nhíu mày, "Ta cũng không biết."
Lòng ta đã muốn có đáp án, nguyên lai hết thảy đều là một hồi âm mưu, cái gì thề non hẹn biển, cái gì mộc thạch tiền minh, hóa ra sư phụ từng nói ta đừng hối hận là thật, sao ta lại ngốc thế cơ chứ, ngốc thì phải tự mình trả giá..
Trong lòng ta khổ sở khó chịu, Thích Trọng bá bá dìu ta tiễn ta tới cửa,
"Vô luận như thế nào ngươi vẫn nên về nói với hắn một tiếng, cho dù ngươi phải đi, hay chọn cách khác."
Ta gật gật đầu, quả thật ta vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Liệt.
Ta đần đần độn độn trở lại hoàng cung, trên đường đi trong đầu ta lặp đi lặp lại đều là hình ảnh lần đầu tiên Liệt nhìn ta trong Sơn Cốc, một thân bạch y dưới táng cây Hòe.
Trên đường đi bọn cung nữ thái giám đều hướng ta vấn an, ta cũng không để ý, thẳng đến khi về tới Vĩnh Lạc cung, phát hiện bên trong đang có người lớn tiếng răn dạy,
"Cho các ngươi trông coi, hiện tại người đâu! Các ngươi đồ phế vật vô dụng."
Ta nhìn bộ dạng Liệt mang vẻ mặt tức giận, dưới chân Liệt quỳ một đám hạ nhân thường ở cạnh ta, ta vội nói,
"Ta đã về."
Liệt ngẩng mạnh đầu nhìn ta, thần tình tươi cười chào đón, trực tiếp ôm lấy ta,
"Ngươi đi đâu vậy, ta tìm khắp nơi cũng không thấy ngươi, còn tưởng rằng ngươi không cần ta."
"Trong lòng buồn bực hoảng loạn, đi ra ngoài một chút." Ta giãy ra khỏi Liệt, đi thẳng vào trong phòng.
Liệt lại đi lên ôm lấy ta, bọn hạ nhân đều tự giác lui xuống, toàn bộ ủy khuất của ta cũng dâng lên, ánh mắt bắt đầu không hiểu mà nóng lên, Liệt cảm nhận được ta không thích hợp, định đem người ta xoay lại, ta dùng sức quay người đi không nhìn Liệt.
"A Hiền, ngươi tức giận, ngươi đừng giận lòng ta thật sự chỉ có ngươi."
Ta đẩy Liệt ra, cố nén xúc động muốn rơi lệ,
"Ngươi cùng nàng, cái kia.....có không?"
Sắc mặt của Liệt thay đổi, không có cười, ta nháy mắt hiểu được, trong lòng vừa mới ấm một chút lại bị một gáo nước lạnh dội lên.
"A Hiền, ngươi hãy nghe ta nói, ta thật sự......không có cách nào.....Mẫu Hậu cùng những người đó....Nhất định phải có con nối dõi!"
Con nối dõi! Đều là con nối dõi!
Đúng vậy, lúc trước thiên tân vạn khổ giúp Liệt ngồi lên vị trí kia, ta như thế nào lại không nghĩ đến vị trí kia cần phải có con nối dõi?
Là ta! Là ta tự mình đẩy Liệt đi!
Tại sao có thể trách Liệt!
Ta tức giận đến không thở được, huyết khí xông lên đầu, chỉ cảm thấy tim đau giống như muốn bị xé rách, Liệt nhìn ta tâm tình bất định vẻ mặt khẩn trương đứng lên,
"A Hiền, ngươi đừng tức giận!"
"Ta không tức giận, ta chỉ hận chính mình, hận ta cả đời không hăng hái tranh giành, hận ta không thể sinh con nối dõi!" Giây tiếp theo ta cầm cây lược gỗ trên bàn đâm vào bụng mình, một giây sau đau đớn truyền đến, thân thể ta đột nhiên ngã ngồi xuống, chỗ bụng bị đâm trúng trở nên đau buốt, Liệt xông tới, ôm lấy ta.
"A Hiền! Ngươi đả thương chính mình làm gì, là ta có lỗi với ngươi, người đâu, Tiểu Duẫn Tử!! Mau truyền thái y!"
"Ngươi nói cho ta biết, năm đó là ngươi không biết ta là ai nên mới tới Sơn Cốc tìm ta?"
"A Hiền, ngươi đang nói cái gì....?" Vẻ mặt Liệt nghi hoặc, ta thầm nghĩ muốn bật cười, nhưng bụng đau đớn làm cho ta không thể nào bận tâm.
"Đừng gạt ta nữa, không phải ngươi biết chuyện cha ta Biên Lâm Phong......."
Biểu tình của Liệt nhất thời thay đổi, không chừng Liệt đã đoán được rằng ta đã biết hết mọi chuyện.
"Ngươi, làm sao mà biết được?"
"Cho nên nói, ngươi đã sớm biết?"
"A Hiền, ngươi hãy nghe ta nói, cũng là sau này ta mới biết được."
Ta chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, ta ra sức đẩy Liệt ra, đau đớn từ bụng xoắn bện với nỗi buồn bực trong lòng, giây tiếp theo ta cảm thấy như có thứ gì khóa ngang cổ mình, hít thở không thông, sau cùng ta thấy gương mặt lo lắng của Liệt phóng đại trước mắt.
Mộng.
A Hiền mơ hồ cảm giác dường như mình quay về mười ba năm trước đây.
Khoảng thời gian tốt đẹp nhất.
Năm ấy ta mười ba tuổi,
Mà Liệt cũng đã mười sáu.
Người thiếu niên kia đứng dưới gốc cây hòe lớn, một thân bạch y, thản nhiên đứng ở đó, hơi cười, vẫy vẫy tay với ta, tựa như hình ảnh xinh đẹp nhất thế gian.
Lại dường như nhớ về thời gian ở cùng với sư phụ,
"A Hiền, <<Nội Kinh>> đã thuộc lòng chưa?"
"Vâng, sư phụ."
"Đọc thuộc <<Mạch Độ>> cho ta nghe."
"Vâng, mạch máu năm ngón tay đi qua phổi: Ba thước năm tất, từ tay đến đại tràng: Năm thước, mạch từ chân đi qua dạ dày: Tám thước, mạch từ chân đi qua tỳ: Sáu thước năm tất, tay tay đến tim: Ba thước bốn tất,...."
Dường như trước mắt là thanh âm non nớt dưới ảnh đèn của ta và thân ảnh của sư phụ.
"A Hiền, nhớ kỹ trong Sơn Cốc tuyệt đối không thể quan tâm đến người lạ, thậm chí không được đáp ứng chuyện gì với người lạ."
"Vâng, sư phụ."
"Ừ, đi nhanh về nhanh."
"A Hiền, con phải nhớ kỹ nếu con theo người nọ là vô cùng nguy hiểm, lòng người hiểm ác, đương nhiên không thể so với Sơn Cốc, nếu con đi, sau này sẽ không về được nữa, con phải suy nghĩ cẩn thận."
"Sư phụ, đồ nhi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, con muốn theo A Liệt."
"Ai, ngươi đi đi, coi như ta không có đứa đồ đệ này."
"Sư phụ!"
Hình ảnh dần nhạt đi.
Thanh âm ưu tư của Thích Trọng bá bá lại vang vẳng bên tai,
"Ngươi tuy là thân nam nhi, nhưng định mệnh đã an bài sẽ bị khó khăn vì nam nhân."
"Ngươi và người kia nếu ở gần nhau, sẽ bị người trong thiên hạ không dung thứ. Nếu muốn rút lui toàn bộ, chỉ có thể mai danh ẩn tích."
"Hai người các ngươi, chắc chắn sẽ có một người chết vì người còn lại."
Thích Trọng bá bá, A Hiền không nghe lời người, A Hiền sai rồi, người tha cho A Hiền đi.
Từng hình ảnh cắt xén vụt qua, đột nhiên khuôn mặt sáng rỡ của thiếu niên xuất hiện trước mắt,
"A Hiền, ta đến dạy ngươi viết chữ."
"A Hiền, tin ta, nửa tháng, nếu như thành công, ta sẽ đưa ngươi đi xem tết Hoa Đăng."
"Ta liều mạng, bởi vì muốn cùng một chỗ với A Hiền."
"A Hiền, ta thích ngươi."
"Ngày hạ, đêm đông, sau khi trăm tuổi, chúng ta quy về Kỳ Cư. A Hiền, đây là lời ta muốn nói với ngươi."
Thật tốt, vậy đưa ta trở về đi, hiện tại quá khổ sở, A Hiền cảm thấy đau lắm, không muốn tỉnh lại nữa.
Thế nhưng bên tai hình như có người đang gọi tên mình.
"A Hiền! A Hiền!"
Ô, lại đang nằm mơ, sư phụ thấy đồ nhi có ngốc không.
—–
Mắt đã có dấu hiện mờ dần, không thấy chữ, chủ nhà quyết định đi Hawaii nghỉ mát, năm sau gặp lại, bai nha~ (ு८ு)
À quên, đọc có thấy lỗi chính tả thì cmt bên dưới nha, để sửa lại, này làm một lần nhiều quá nên lỗi nhiều á, không dò hết được (ு८ு)
Chân chọng~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro