Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Sơ Thức (Mới Quen)

Một khắc kia khi nhận lấy túi quần áo từ tay Bạch Chỉ sư huynh, thiếu niên như ta, lòng tràn đầy không biết bao nhiêu ước mơ, hưng phấn cùng với nỗi lo sợ.

Bạch Chỉ sư huynh nhìn ta, biểu tình hơi ngưng trọng:

"Tiểu Hiền, lần này đi không có các sư huynh làm bạn, dọc đường phải cẩn thận, đây là liêm đao của sư huynh, dùng để cắt thuốc và phòng thân, đệ mang theo đi."

(Liêm đao: Lưỡi hái)

"Thật cảm tạ sư huynh, đệ đi nhé."

Ta nhận lấy liêm đao, Bạch Chỉ sư huynh biểu tình phức tạp sờ đầu ta, tỏ vẻ lo lắng, ta gật đầu với huynh ấy, rồi rời đi.

Cáo biệt sư huynh, ta lên đường tìm kiếm Tam Thất.

Tuy rằng bình thường cũng đi hái thuốc, nhưng đều có các sư huynh làm bạn, lần này độc hành, nói thật dọc đường đi có chút không quen.

Tìm thuốc là chuyện vô cùng gian khổ, vì ngọn núi này cực kì lớn, bình thường tìm kiếm dược liệu là mọi người cùng nhau tìm kiếm, chuyến này chỉ đi một người lại muốn tìm Tam Thất loại dược liệu quý hiếm nhất, bản thân ta bắt đầu lo lắng.

Đi hai ngày, tìm được một ít dược liệu nhỏ, nửa cái bóng của Tam Thất cũng chẳng có, thật ra trên đường có gặp vài loài động vật, nhưng vì ta và các sư huynh thường xuyên giúp thầy ra ngoài tìm thuốc, chúng nó cũng quen mặt, cũng mặc kệ chuyện ta đi hái thuốc.

Tìm hai ngày vẫn không có kết quả, ta hơi nản lòng, ngồi trên một thân cây nghỉ tạm tự hỏi, nếu như thông thường đoạn đường chúng ta đi tìm thuốc chẳng bao giờ nhìn thấy Tam Thất, đó là vì chúng ta chỉ hái ở một khu vực nhất định —— phía trước núi, ừ, nếu như vậy, ta đây vì sao không đến phía sau núi tìm thử xem?

Quyết định chủ ý xong, nghỉ ngơi chốc lát, thay đổi lộ tuyến, đi thêm một ngày một đêm, sau khi dùng dao chém vài bụi gai đáng ghét, rốt cục cũng đến được phía sau núi.

Thế nhưng, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến nói không nên lời, bình thường luôn ở phía trước núi tìm dược liệu, nhưng không hề biết phía sau núi lại là một chốn tiên cảnh như vậy.

Thác nước từ đỉnh núi chầm chậm chảy thẳng xuống dưới, tạo thành đầm nước nhỏ. Mà cách đầm nước không xa, mặt đất hai bên trái phải đều nở đầy hoa Dư Dung, và Dư Dung cũng chính là tên gọi tắt của hoa Thược Dược, một loài hoa màu đỏ, rất đẹp.

Giờ đây, từng tảng lớn tảng lớn hoa Dư Dung nở khắp nơi trên mặt đất, ta đứng yên tại chỗ, cảm thán trước mỹ cảnh này, đột nhiên lại nhớ sư phụ đã từng nói nhặt được mình ở cạnh khe suối nở đầy hoa Dư Dung, lẽ nào nơi này chính là?

Ta ngơ ngác nhìn hồi lâu, mới phát hiện tựa hồ có chút không thích hợp.

Bên bờ đầm nước,

Dường như, dường như, có người đang nằm đó?

Bởi vì Sơn Cốc địa hình kỳ dị, ngày thường rất ít người có thể đi vào đến thung lũng này.

Ta dụi dụi mắt sợ mình nhìn nhầm, ôi trời?

Thực sự là có người nằm đó!

Ta càng thêm giật mình, ngờ ngợ đi tới, cách người kia khoảng mười lăm thước, ta dừng lại.

Hình như là một người đàn ông, hình như là đang bị thương? Xung quanh hắn có vết máu.

Hiếu kỳ trong lòng tăng lên, vừa định đi về phía trước, lại nhớ đến thanh âm của sư phụ,

"A Hiền, , nhớ kỹ trong Sơn Cốc tuyệt đối không thể quan tâm đến người lạ, thậm chí không được đáp ứng chuyện gì với người lạ."

Lập tức cảm thấy khó giải quyết, phải làm sao bây giờ?

Người kia thoạt nhìn bị thương rất nặng, chỉ có đứa bé mười ba tuổi là ta đứng tại chỗ, tiến cũng không được lui cũng không xong.

Nội tâm đấu tranh dữ dội, quyết định hay là đến nhìn một chút đi, dù gì cũng là mạng người, sư phụ thường ngày chẳng phải đều dạy chúng ta, học y chính là vì tương lai cứu lấy thiên hạ bách tính sao?

Ừ, nghĩ tới đây ta mới dũng cảm đến gần người nam nhân kia.

Đi tới gần trước mặt người kia, ta mới phát hiện, hắn kỳ thật so với ta cũng không lớn lắm, chỉ bất quá hình như thân thể có cao lớn hơn ta mà thôi, ta ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế cho hắn, dò xét hơi thở của hắn.

Ừ, còn sống, thế nhưng thương thế nghiêm trọng hơn ta nghĩ nhiều.

Trên lưng hình như là tên độc bắn trúng, đôi môi của hắn không giống với người bình thường mà có màu đỏ tím, sắc mặt dị thường tái nhợt, mày nhíu chặt lại với nhau, khắp mặt đều là máu, cũng không biết là máu của hắn hay của kẻ khác.

Thấy nghiêm trọng như vậy, lòng ta sửng sốt chốc lát, sau cố gắng bình tĩnh lại, mở tay nải trên người mình ra, lấy lọ thuốc trị độc xà mà sư huynh chuẩn bị cùng với con dao nhỏ, xé bỏ y phục sau lưng người kia, lấy nước từ đầm bên cạnh giúp hắn rửa sạch vết thương, dùng dao cạo hết phần thịt thối rửa, sau đó mới bắt đầu nặn máu độc, có lẽ vì đau đớn, hắn cảm giác được, cuối cùng bắt đầu thì thào rên rỉ.

"Miệng vết thương của ngươi rất nghiêm trọng, ta phải xử lý, ngươi cố chịu một chút."

Ta cho là hắn có ý thức, lập tức nói cho hắn biết việc làm của ta.

Ai ngờ đâu khi nặn xong máu độc ra ngoài, hắn không chống đỡ được lại hôn mê.

Sau đó ta dùng nước dưới đầm giúp hắn rửa sạch máu đen, bôi thuốc bột vào vết thương, giúp hắn băng bó kỹ, xử lý khẩn cấp chỉ có thể làm như vậy, vì cũng không biết hắn rốt cuộc trúng loại độc nào, nhưng vẫn nhìn ra được độc tính rất lớn, chỉ có thể xử lý trước như vậy để đảm bảo tính mạng cho hắn, đợi hắn tỉnh lại, cùng trở về Sơn Cốc mời sư phụ cứu trị.

Ta giúp hắn xử lý tốt, liền dìu hắn đến gốc cây Hòe cạnh đầm nước, đặt hắn ngồi dựa vào thân cây. Ta tìm củi khô đến nhúm lửa, mắt thấy trời gần tối, không thể để thú hoang đến gần hắn, chỉ có thể ngồi dưới tán cây kia đợi hắn tỉnh lại.

Mệt mỏi ba ngày, ta ăn chút gì đó, ngồi xuống không lâu sau liền ngủ.

Sáng hôm sau mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy một tảng lớn hoa Dư Dung, lập tức cẩn thận nhìn tình huống người bên cạnh, chẳng biết người kia đã tỉnh từ lúc này, trợn tròn mắt tựa bên gốc cây Hòe nhìn ta chằm chằm, mặt ta chợt đỏ, vội vàng giải thích:

"Chuyện kia...ngày hôm qua thấy ngươi...."

Không đợi ta nói xong, hắn đã lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp:

"Là ngươi đã cứu ta?"

Ta thoáng sửng sốt, lập tức thẳng thắn đáp:

"Đúng vậy."

Hắn sau khi nghe xong thì lộ vẻ cảm động, lại giùng giằng muốn đứng dậy, "Đa tạ tương trợ, ta nhất định sẽ nhớ kỹ ơn này của ngươi, sẽ không, a..."

Lời chưa nói xong, e rằng vì muốn đứng dậy cảm tạ ta mà động đến vết thương bên trong, ta liền vội vàng tiến lên đỡ hắn ngồi xuống, ý bảo không cần như vậy.

Sau khi đỡ người kia ngồi xuống, hôm qua vội vàng giải độc bây giờ ở khoảng cách gần như thế này mới phát hiện, tẩy sạch máu đen hắn thật sự không lớn hơn ta là mấy, lại có chiếc mũi cao thẳng, mày kiếm mắt sáng, da dẻ trắng trẻo sạch sẽ, có chút anh khí tuấn mỹ. Tuy rằng các sư huynh hôm nào cũng khen ta lớn lên thanh tú, như lại không có được ngũ quan khắc sâu như hắn, mũi cũng không cao như hắn, trong một thoáng ta sửng sốt.

An trí hắn ngồi xong xuôi, ta liền hỏi: "Ngươi từ đâu tới đây?"

Hắn hơn ngẩn ra, tựa hồ trong khóe mắt lóe lên chút gì đó, chậm rải đáp lời: "Ta bị Lưu Binh bên ngoài vô tình bắn trúng, cho nên nhầm đường lạc lối chạy đến đây."

Ta tò mò quan sát hắn, "Bây giờ bên ngoài đang đánh giặc sao?"

"Đúng vậy, dân tộc Hung Nô phía bắc tiến quân vào nước ta, ta phải theo phụ mẫu chạy đi lánh nạn, vô tình lại bị tách ra, lại đúng lúc gặp phải giao chiến hai bên, bị tên độc gây thương tích, chạy thẳng một đường đến đây, ưm..." Thiếu niên đang nói dường như có chút thương cảm mà cúi đầu.

Ta chợt cảm thấy lòng mình xúc động, bởi vì từ nhỏ cũng không có phụ mẫu, thậm chí ngay cả mặt mũi phụ mẫu cũng chưa từng thấy qua, nhưng thấy hắn nói vậy, tâm trạng cũng chùng xuống chỉ có thể an ủi vỗ vỗ vai hắn: "Hữu duyên còn có thể gặp lại, đừng quá thương cảm."

Thiếu niên cũng không lộ vẻ xúc động nữa, chỉ nhìn về phía khe nước xa xôi khổ sở cười cười.

Thấy hắn như thế, ta cũng không nói thêm gì.

Xoay người cầm lấy tay nải, nói với hắn: "Đi thôi, ta đưa ngươi về Sơn Cốc của sư phụ."

Thiếu niên mờ mịt nhìn ta, "Ngươi ở trên ngọn núi này?"

"Ừ đúng vậy, ngươi xem ta đều quên giới thiệu bản thân với ngươi rồi, sư phụ là Nguyên Chẩn chân nhân, nghiên cứu cái loại dược lý ở trên núi, ta là đồ nhi của ông ấy, hôm nay sư phụ bảo ta ra ngoài hái thảo dược. Ta là A Hiền, còn ngươi?"

Ta cười khanh khách nhìn hắn, hắn nhìn ta rồi cũng mỉm cười, sáng rực như thái dương.

"Ta họ Vương, tên Liệt, sau này người có thể gọi ta là Liệt."

"Được."

Ta đưa tay kéo hắn đứng lên, đỡ hắn quay về Sơn Cốc, trên đường đi, chỗ tiếp giáp giữa đám cỏ gai và bụi hoa Dư Dung ta thấy được Tam Thất, thật sự quá tốt rồi, trở về hẳn là có thể qua được kì thử luyện, sư phụ cũng sẽ không trách cứ gì, nghĩ thế, lòng ta chợt rõ ràng.

Nhiều năm sau đó, ta vẫn nghĩ, nếu lúc đó không cứu được hắn, cứ như vậy bỏ mặc hắn ở đó,

Biết đâu, cũng sẽ không dẫn đến thế cục như hôm nay.

Tất cả là duyên mà cũng là nghiệt.

Đỡ Liệt đi một ngày một đêm, cách cốc khẩu gần hai dặm, thế nhưng thiếu niên bên cạnh bởi vì vết thương phía sau nhiễm trùng nên lại hôn mê bất tỉnh lần nữa, vì độc tính quá lớn, ta có dùng các phương pháp xử lý khẩn cấp cũng vô ích, không biết làm sao ta đành hái chút thảo dược giải độc ở xung quanh thoa lên vết thương cho Liệt.

Xé lớp băng vải ra, ta kinh ngạc khi thấy vốn chỉ là vết bầm đen nhỏ nay lại lan ra ngày càng lớn, miệng vết thương còn sinh mủ, thân thể của Liệt tuy rằng không phải quá trắng nhưng bởi màu sắc vết thương hiện giờ mà tạo nên sự đối lập mãnh liệt, giúp Liệt thoa thảo dược xong ta hoảng sợ khi nhiệt độ cơ thể Liệt nóng như lửa đốt, Liệt lẩm bẩm nói: "Nước, cho ta nước."

Ta đem túi nước mang theo đưa đến, khi uống xong, hắn mơ màng ngủ thiếp đi.

Tình trạng Liệt hiện giờ nếu không kịp đưa đến cho sư phụ giải độc, chỉ sợ chịu đựng không nỗi nữa, nhìn thiếu niên trước mắt khó chịu cau mày, đôi môi vì sốt cao mà khô nứt, lòng ta bất giác lo lắng, càng cảm thấy người này cũng tầm tuổi ta lại đáng thương như vậy.

Không được, ngày hôm nay phải đưa Liệt về Sơn Cốc, ta khẽ cắn môi đeo tay nải trước ngực, liền kéo người nọ dựa lên lưng, muốn cõng Liệt về Sơn Cốc, bản thân ta không cao lại tương đối gầy, vừa mới trưởng thành chỉ cao một thước ba, mà Liệt cao hơn ta khoảng nửa thước, cho nên thể trọng của Liệt cũng hơn ta rất nhiều, trọng lượng trên lưng quá lớn ta chưa kịp chuẩn bị đã ngã sấp xuống. Ta cố ổn định thân thể, ta cõng Liệt hướng về phía Sơn Cốc.

Đi gần được một dặm, người trên lưng khẽ động đậy, ta biết Liệt tựa hồ có chút ý thức:

"Liệt, ngươi chịu đựng một chút, lập tức tới Sơn Cốc ngay thôi."

Người trên lưng hồi lâu mới lên tiếng đáp lại, giọng nói khô rốc.

Ta cũng không quản lòng bàn chân đang đau rát, dùng hết toàn lực đi về Sơn Cốc.

"Ô? Tiểu Hiền?"

"Tiểu Hiền về rồi! Sư phụ! Tiểu Hiền về rồi!"

Trải qua lộ trình sáu ngày, thấy các sư huynh ta bật cười, rốt cuộc cũng về đến nơi, ta đặt người phía sau xuống, quay lại nói với Bạch Chỉ sư huynh: "Cứu người này...", sau đó không chịu được thể lực tiêu hao, hôn mê bất tỉnh.

Mơ màng cũng không biết đã ngủ bao lâu, chỉ nhớ rằng thấy rất nhiều mộng, trong mộng ta đứng giữa rừng hoa Dư Dung, lại thấy một bóng lưng nữ nhân xa lạ đứng cạnh khe nước, tay ôm một tấm vải bông đỏ không biết có thứ gì bên trong, ta đến gần mới phát hiện là một đứa bé, nữ nhân này đặt đưa bé cạnh khe nước, xoay người ly khai.

Ta nhất thời phản ứng kịp, muốn gọi nàng để nàng đừng đi, nhưng có gọi thế nào cũng không ra tiếng, mắt thấy nàng sắp biến mất ta nôn nóng đến nỗi nước mắt chảy ra.

Đột nhiên thanh âm của sư phụ vang lên phía sau:

"A Hiền! Tại sao hái thuốc vẫn chưa về! Có phải đi chơi ở đâu không?"

Còn không đợi ta xoay người giải thích, chỗ sư phụ đứng chỉ còn là chiếc bóng, ta chợt giật mình tỉnh dậy, đập mặt vào mắt là tấm màn che quen thuộc trên giường ta, nghiêng đầu thấy chiếc bàn quen thuộc, ta mới thở ra một hơi, cảm giác phía sau gáy và trên người rất nhớp nhúa, có lẽ do con ác mộng gây nên.

Ta miễn cưỡng ngồi dậy, đỡ trán, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn dục nứt, cả người cũng nhức mỏi, lúc này cửa phòng mở ra, Bạch Chỉ sư huynh đi đến, tay bưng khay đặt lên bàn, nhìn thấy ta:

"Tỉnh rồi?"

"Vâng, sư huynh, đệ làm sao vậy?"

"Đệ không có gì đáng ngại, chỉ là thể lực tiêu hao quá lớn, cho nên dẫn đến mệt mỏi thôi."

"À..." Lúc này ta mới nhớ đến thiếu niên ta thấy được, không biết Liệt thế nào, vừa định mở miệng hỏi, sư huynh cầm chén đi tới,

"Uống canh gà đi, sau đó đến tìm sư phụ, sư phụ có chuyện muốn hỏi đệ."

"Vâng, đệ biết rồi." Ta hơi sửng sốt, nhận lấy chén canh, ừng ực uống cạn bát canh gà, đứng dậy mặc quần áo tử tế đi đến phòng sư phụ.

"A Hiền, con gặp người kia ở đâu?"

"Con gặp ở phía sau núi, khi đó thấy hắn bị thương nặng, nhớ đến lời sư phụ, không thể thấy chết mà không cứu, cho nên con làm vài xử lý khẩn cấp, sau đó đưa hắn về đây."

Ta giải thích với sư phụ, rất sợ sư phụ vì điểm này mà trách cứ.

"Loại độc hắn trúng phải là 'Ngũ độc tán', loại độc này chỉ được triều đình dùng để đối phó với ngoại nhân, con làm xử lý khẩn cấp rất đúng cách, giữ được cái mạng cho hắn, hắn là người phương nào, đã hỏi rõ chưa?"

Ta đáp: "Đồ nhi có hỏi, hắn nói bên ngoài đang giao chiến, hắn bị lạc phụ mẫu, vừa đúng lúc gặp phải hai bên giao chiến, bị tên lạc bắn trúng, cho nên lưu lạc đến tận đây."

"Tên là con nhổ xuống?"

"Thưa sư phụ, khi đồ nhi thấy hắn phía sau núi, trên người đã không có tên."

Sư phụ hơi nhướng mi, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, qua hồi lâu không nói, nhãn thần phức tạp nhìn ta.

"Ừ, lần này tìm được Tam Thất rồi, A Hiền không làm vi sư thất vọng, năm này nữa ta dạy con cách chế thuốc. Người kia ta đã giúp hắn trị liệu, hai ngày nữa có thể tỉnh lại, đến lúc đó con hỏi lại cho rõ."

"Vâng, cảm tạ sự phụ."

"Ừ, con đi đường xá mệt nhọc, về nghỉ ngơi đi."

"Vâng, đồ nhi xin cáo lui."

Ra khỏi gian phòng sư phụ, ta kéo các sư huynh lại hỏi người ta đưa về đang ở đâu, các sư huynh nói ở gian nhà phía Tây, ta vội vàng chạy đi, vừa rồi ở phòng sư phụ, dường như sư phụ cho rằng Liệt không đáng tin.

Vào phòng, ta nhìn người nằm trên giường, đi đến bắt mạch giúp Liệt, quả nhiên sư phụ lợi hại, mạch hướng cơ bản đã vững vàng, vết thương này không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể khôi phục.

"Phụ hoa...phụ hoa, Liệt nhi sai rồi, tha thứ cho con, đừng đối xử với Liệt nhi như vậy..."

Thiếu niên trên giường hình như gặp ác mộng, nhưng mà là phụ thân sao? Phụ hoa là gì?

Nhìn Liệt, ta đột nhiên cảm thấy chút khổ sở, xa rời phụ mẫu, còn có thể gặp lại hay không cũng không biết được, tâm trạng bất giác chua xót.

Hai ngày sau, đều là các sư huynh sắc thuốc, ta tự mình đưa đến cho Liệt uống, thần trí của Liệt cũng dần thanh tỉnh, vài lúc uy Liệt uống thuốc, Liệt tưởng rằng ta là người thân mình, cầm chặt tay ta không chịu buông, cũng vài lần ta bị Liệt làm cho ngại ngùng đỏ mặt, dù sao cũng bị một nam nhi nắm tay, thế nào vẫn cảm thấy là lạ, nhưng nghĩ đến tình trạng của Liệt, ta cũng chỉ có thể theo ý Liệt, dỗ Liệt ngủ.

Một ngày nọ, ta thức dậy đến dược phòng bưng thuốc đến, sang gian nhà phía Tây cho Liệt uống, mở cửa phòng, bên trong cư nhiên không một bóng người, lòng ta cả kinh, đặt chén thuốc xuống, vội vàng chạy ra ngoài, đụng phải sư huynh liền hỏi có thấy người mà khi ấy ta đưa về không, các sư huynh đều lắc đầu. Ta ra tiền viện tìm cũng không thấy Liệt, uể oải quay về phòng, nghĩ thầm người này thật không đáng tin, ta cứu mạng hắn đưa hắn về cho sư phụ trị liệu, trị xong cũng không nói một tiếng tạ ơn, liền chạy mất?

Miệng lầm bầm, lại nghe được thân thanh âm dễ nghe, nhẹ giọng dò xét hỏi:

"A...Hiền?"

Ta mơ màng xoay người nhìn sang, thấy được người nọ đang đứng dưới tán cây Lê trong viện, mặc trên người là học đồ y của chúng ta, vì thân hình thon dài, lại diện bạch y đứng lẻ loi dưới tán cây Lê lại cảm giác có chút cô đơn, tóc nửa buộc lên, nửa thả ngang vai, nhìn Liệt đứng đó, thấy ta quay đầu lại, dường như đã xác định đúng người liền vẫy vẫy tay, cười khanh khách nhìn ta.

Ta chưa bao giờ phát hiện một người lại có thể cười đến sáng lạn như vậy, cảm giác dễ chịu tựa như tất cả các loại hoa mùa xuân đều cùng nhau nở. Ta ngơ ngác đứng tại chỗ, Liệt đi đến trước mặt ta.

"Không phải là ngươi không biết ta chứ, ta là do ngươi cứu về mà."

Vẫn cười nhìn ta, bởi vì đứng gần, mới thấy được người nọ đủ cao, đủ cao để che đi ánh mặt trời, trước mắt ta là gương mặt Liệt, đôi mắt Liệt tựa mặt nước mênh mông.

"Làm sao vậy? Ngây người không nói?" Liệt thử đẩy đẩy ta.

Lúc này ta mới khôi phục tinh thần, không khỏi bị hành động ngơ ngẩn vừa rồi của mình làm đỏ mặt, vội lui về phía sau một bước,

"Ngươi ra đây làm gì? Ta định đến phòng tìm người, cho ngươi uống thuốc."

"Ha ha, phải không? Sáng nay ta tỉnh dậy, sư phụ của ngươi đến xem ta, nói ta gần khôi phục rồi, không cần uống thuốc nữa, chỉ cần đúng hạn bôi thuốc vào vết thương trên lưng là được."

Nhãn tình ta sáng lên, ngẩng đầu nhìn Liệt: "Sư phụ đến xem ngươi? Hết rồi?"

"Đúng vậy." Liệt gật đầu, "A Hiền, cảm ơn ngươi, đã cứu mạng ta."

Mặt ta lại nóng lên, "A, không có gì, sư phụ dạy chúng ta không thể thấy chết mà không cứu."

Liệt phì cười thành tiếng, "A Hiền, ngươi nói chuyện không đùa giỡn chút gì cả, thật nghiêm trang."

Người này khỏi bệnh thật rồi, không còn héo rủ nữa, lại còn biết nói giỡn trêu ta.

Ta hỏi Liệt vài câu, hỏi xem sư phụ có nói gì với Liệt nữa không, Liệt nói với ta, đã kể lại mọi chuyện với sư phụ, sau đó sư phụ chỉ nói một câu: "Vậy tạm thời ở đây đi."

Ta biết, sư phụ tin tưởng Liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro