Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Chá Cô Thiên - Đại Điển

(Chá Cô Thiên: Là một bài thơ của Lục Du đời Tống, đặc biệt được nhạc sĩ Hoàng An dùng hai câu thơ Sống tại nhân gian đã điên, sao còn muốn lên tận trời xanh? Trong tác phẩm Chá cô thiên làm điệp khúc cho bài hát nổi tiếng Mộng uyên ương hồ điệp, bạn nào đã xem Bao Thanh Thiên thì biết rồi nhá~~)

Thu đến hương về, diễm lệ cả điện.

"Huy tiên!"

Ba——-

Lúc này một thân hoàng kim sáng rực thêu hình rồng người kia thản nhiên đi qua Tiền điện tiến nhập Chính điện, bên cạnh, là một người mặc phượng nghi loan giá cũng hạ kiệu, được dìu đi theo phía sau Liệt, chậm rãi đi lên long thê, bước chân thong thả làm trâm cài đầu bằng vàng tinh tế thoát ra tiếng, phát ra tiếng đinh đang dễ nghe, phía sau chậm rãi đi theo là mấy chục cung nữ cùng thái giám. Giữa Chính Điện màu xanh da trời không thể xanh hơn nữa, đợi hai vị chí tôn ngồi xuống, rầm một tiếng, một cái minh hoàng trù bố hình chữ nhật mở ra, một đám người phía dưới long ỷ lập tức im lặng rồi trang nghiêm lại.

"Khởi! Hưng!"

"Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Trong điện một đám người đông nghìn nghịt đang quỳ, bên ngoài cũng là một loạt lại thêm một loạt bóng người chi chít, người được quỳ ngồi trên long ỷ kia chính là ngôi cửu ngũ. Tân đế đăng cơ, đổi quốc hiệu mới, từ ngày lập quốc đã được sáu mươi bốn năm, sửa thành Văn Liệt hai mươi bốn năm.

Người trên long ỷ một thân long bào minh hoàng kim tú (hoàng kim sáng rực thêu hình rồng), lễ phục kế vị nhập điển tầng tầng chồng đi lên, tự dưng làm cho người ta càng thêm không thở nổi, ngọc châu trên đỉnh đầu lung lung lay lay, hơi động một chút sẽ đụng đến hạt châu nhỏ bên cạnh phát ra tiếng, Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ, cung điện ở đây quen thuộc mà lại xa lạ, nhìn phía dưới mình là một đám người, lại có thêm tia hoảng hốt.

Tổ tiên định ra quy củ, mang tam châu chính là Nội các viện thượng phẩm, mang tứ châu là Ngoại các viện trung phẩm, mà mang ngũ châu là Quan phủ địa phương, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa chờ đợi sai phái, giống như Thừa tướng Thượng Thư mới tính là Nội viện, có thể ở trong Chính Loan Điện cùng với Hoàng Thượng mặt đối mặt, mà Ngự y viện chỉ tính là Ngoại viện, chỉ có thể đứng dưới thềm đá bạch ngọc.

Ta đứng ở nơi đó, dưới vầng sáng thái dương phơi nắng, ngẩng đầu nhìn mũ quan đông nghìn nghịt ở phía trước, nghĩ thầm rằng, làm đại thần trong triều thật sự là không tốt. Tân Đế đăng cơ, an vị bên cạnh là Tả Tịnh Ý, a không, hiện tại hẳn là nên xưng nàng là Hoàng Hậu nương nương, nhìn đến bóng dáng mơ hồ phía xa xa, chỉ nhìn được trâm cài lóe sáng dao động trên đầu nàng, thái dương ngẫu nhiên chiếu vào đá cẩm thạch trên mặt đất, chiết xạ phản quang làm đau nhức mắt.

Một canh giờ trước.

Trong Chính Loan Điện, ngồi trước gương đồng là một nam nhân, một thân trường sam màu xanh nhạt, một mảng tóc đen dài trên áo choàng, mày kiếm chau lại, mắt sáng như vì sao, chỉ có cau mày, nhìn ra tâm tình cực kỳ kém, bên cạnh vây quanh không ít người, chờ sắp xếp.

"Hoàng Thượng, nên đổi long bào, lập tức là đại điển kế vị." Bộ dạng thái giám phục tùng thùy mục run rẩy nói,

"Đã biết, trẫm cần ngươi thúc giục ư?"Hoàng Thượng nhíu mi một cái làm tiểu thái giám kia sợ tới mức quỳ gối trên mặt đất.

"Tiểu Duẩn tử đâu?"

"Nô tài ở đây!" Thái giám kia tiến lên quỳ gối trên mặt đất.

"Đi mời Hiền chủ tử của ngươi đến đây!"

"Bẩm....Hoàng Thượng, hiện tại lập tức sẽ________" Thái giám chần chờ nói.

"Kêu ngươi đi ngươi phải đi! Ở đâu mà nói nhiều lời vô ích như vậy!"

"Vâng, nô tài đi ngay!" Tiểu Duẫn Tử lĩnh mệnh, như gió cũng như địa mà đi ra ngoài.

Dùng công phu không đến một chén trà nhỏ, Tiểu Duẫn Tử dẫn một người đi vào.

"Làm sao vậy, lập tức là đại điển kế vị, Hoàng Thượng còn không mặc long bào." Ta cười hướng Liệt nói.

Ta đi vào, người bên cạnh toàn bộ đều lui xuống hết, Liệt xoay người nhìn thấy ta, vẫy tay ý bảo ta đi qua.

Ta đi qua, Liệt ôm cổ ta, cúi đầu chôn ở trong lòng ta.

"A Hiền, ta vẫn còn chưa tin được, ta dĩ nhiên sắp làm Hoàng Thượng."

Ta nhẹ nhàng vỗ vào phía sau lưng Liệt mà có chút buồn cười, người trong lòng một chút cũng nhìn không ra, bộ dáng Đại tướng quân oai hùng dẫn binh đánh giặc năm đó, ngoài cửa sổ đám chim Hoàng Oanh vui vẻ kêu vang.

"Sợ cái gì, không phải ta ở đây sao, như thế nào lại giống như đứa nhỏ vậy."

Ta cười kéo tay Liệt ra, đi đến phía sau Liệt, đem người mặt mày ủ rủ kia đối diện gương đồng, gương đồng chiếu ra hai cái bóng dáng một trước một sau, ta nhìn đến bạch y Liệt mặc trên người phản chiếu trong gương, tay đặt lên vai Liệt,

"Ngươi xem, giống tình cảnh đại hôn trong phủ năm đó không? Chúng ta chính là như vậy, ngươi ngồi trước gương, ta giúp ngươi chỉnh y mạo (trang phục và nón), ngay sau đó Tiểu Duẫn Tử chạy lại đây, nói cho chúng ta biết Lý Duyệt cùng Triệu Thiên đứng ở trước cửa chờ chúng ta."

Suy nghĩ của Liệt bị ta kéo ra xa, nhìn thấy chính mình trong gương đồng, năm đó cũng là như vậy, đêm hôm trước nồng tình mật ý, tất cả đều hóa thành một đầm xuân thủy, từng ẩn chứa ít nhiều tuổi trẻ của chúng ta.

(Đầm xuân thủy ở đây là đầm nước mùa xuân, nhưng có thể hiểu là lạc thú, là tình dục.)

Ta khom thắt lưng xuống cầm lấy long bào trên khay ở ghế dựa bên cạnh, mặt trên là một viên long châu mạ vàng đang run lên, bên cạnh hoàng kim sáng rực thêu hình rồng đang giương nanh múa vuốt trông rất sống động, nhưng lại như là giây tiếp theo một chân của con rồng sẽ nhảy ra khỏi mũ.

Ta ôn nhu thay Liệt đội long mão, đi vòng qua ngồi xuống trước người Liệt, nhẹ nhàng buộc dây lại, ta nhìn Liệt, hai tay nhẹ xoa lên khuôn mặt tuấn tú năm nào.

"Liệt, đã từng bất ly bất khí, ta vĩnh viễn nhớ rõ, hiện tại ngươi là người mà dân chúng trong thiên hạ ký thác và hy vọng, cho nên ngươi không thể sợ hãi cùng trịch trục. A Hiền ở trong này, chỉ cần ngươi trở về, ta sẽ một mực ở nơi này chờ ngươi. Cho nên an tâm mà đi thôi, Hoàng Thượng của ta."

(Bất ly bất khí: Không rời xa, không rời bỏ, tuổi thơm được bền mãi.)

Hồi ức của Liệt bị ta kéo trở lại, bình tĩnh nhìn ta, giây tiếp theo kéo ta ôm vào lòng, đôi môi quen thuộc áp lên, Liệt ôn nhu mà bá đạo hôn ta, ta toàn bộ đều tiếp nhận, buông ra ôm ấp, bắt Liệt cho dư của ta tất cả ôn nhu, cường thế, quấn qu‎ýt không thôi, bao gồm cả việc tiến vào thân thể mình, chỉ có như vậy, ta mới có thể cho Liệt biết, chí thủy chí chung cũng vì một người là Liệt.

(Chí thủy chí chung: Một lòng một dạ chỉ vì người.)

"Ba______" Roi lại vang, tại đây trong cung điện rộng lớn kích khởi tầng tầng tiếng vang, đám quạ đen bị dọa sợ tới mức bay lên.

"Lễ thành! Bãi triều!" Tay thái giám cầm con gà trống tiếng nói vang vọng xuyên qua cánh cửa Chính Loan Điện hòa vào ánh sáng mặt trời.

Ngạo mạn chậm chạp đứng dậy, nhóm đồng sự bên người đều bắt đầu chuẩn bị hồi phủ, thời gian giày vò cả nửa ngày liền trôi qua, ta quay đầu nhìn lại một đôi bích nhân như bạch ngọc thượng hạng thời Hán kia, thân ảnh mặc long bào của Liệt lộ ra càng làm nổi bật lên sự rắn rỏi, bên người là Tả Tịnh Ý cũng mang đầy vẻ đoan trang.

Ta quay đầu lại yên lặng đi tới, đột nhiên cảm thấy trên vai bị người vỗ vỗ, quay đầu lại phát hiện Lý Duyệt cười đến vẻ mặt vô hại, Triệu Thiên cũng đứng bên người y.

"Thế nào, có mệt hay không? Cảm nhận được đám triều thần ngạo mạn cũng thật vất vả đi!"

"Thật ra cũng tạm, không phải mệt chết."

"Trước kia nói chuyện trên triều đình với ngươi, ngươi cảm thấy không đúng, hiện tại đã hiểu? Chúng ta mỗi ngày đều phải đứng nửa ngày như vậy."

"Hắc, đã hiểu! Bất quá không giống với ngươi bây giờ, Thượng Thư đại nhân." Ta cười nhìn hắn lại đảo mắt nhìn về phía Triệu Thiên, "Còn ngươi, chúc mừng ngươi, Triệu đại tướng quân."

Lý Duyệt cười cười nhìn Triệu Thiên, lại quay đầu cùng ta nói,

"Cũng đừng nói như vậy, giữa ngươi và ta còn khách sáo như vậy sao? Vẫn là đừng thay đổi gọi ta Lý Duyệt đi."

"Ta cũng vậy, A Hiền ngươi vẫn là gọi ta Triệu Thiên đi, thêm chữ Đại tướng quân thật kỳ quái mà cũng không quen."

Triệu Thiên sờ sờ đầu, có chút xấu hổ.

Ta lúc này mới ha hả cười, "Được được được! Vô luận như thế nào, giữa và các ngươi sẽ không thay đổi!"

Ba người cười nói đi tới ánh mặt trời ở trước cửa, ta muốn đến Ngự Y viện liền nói tạm biệt với bọn họ.

Đế vương đăng cơ, triều đình đổi mới.

Chính là gọi vua nào triều thần nấy, hiện giờ Liệt là Hoàng Đế, như vậy tự nhiên Lý Duyệt cùng Triệu Thiên cũng thăng chức lên theo, một người là tam phẩm thượng thư, một người là tam phẩm đại đô úy, đơn giản gọi là phụ tá đắc lực, mà vụ trí ban đầu là của Tả Thừa tướng, nhưng Liệt muốn lão sư Hàn Lâm chịu trách nhiệm. Có bọn họ ở trong triều giúp đỡ Liệt, ta yên tâm không ít.

Trở lại Ngự Y viện, là Liệt dặn dò cho người chuẩn bị, nhóm đồng sự đối với ta đều là cung kính, một lão ngự y còn chỉ đường cho ta.

"Hiền ngự y, đây là khu vực trực thuộc của ngươi, ngày thường có gì không rõ, cứ đến hỏi ta."

"Được, không biết xưng hô như thế nào?"

"Nga nga, ta là Vương ngự y."

"Được, cảm ơn ngươi, Vương ngự y."

Thời gian đến buổi trưa, Tiểu Duẫn Tử cười hì hì chạy tới.

"Chủ tử, Hoàng Thượng truyền ngài dùng bữa."

"Này____Tả, Hoàng Hậu đâu?"

"Hoàng Hậu nói thân thể nàng không khỏe, ở trong cung của mình nghỉ ngơi."

"Đi, kia đi thôi."

Ta đi theo sau Tiểu Duẫn Tử, chỉ cảm thấy buồn cười, người này luôn đi theo ta không thể chia ra.

Vừa đi vừa nghĩ ngợi, ta bước vào sân, thấy Liệt đang đứng ở chỗ này, long bào lễ phục đã được thay ra, thay bằng bộ y phục màu xanh lam xen lẫn màu vàng, đang khoanh tay đặt sau lưng nhìn phía xa xa hoa Quế* đang nở, một cơn gió thổi qua mùi thơm bay tứ phía, những đóa hoa bị thổi rơi xuống tạo thành nhiều chấm nhỏ, dừng trên đầu vai cùng y phục của Liệt, vải đệm vàng trắng vô cùng đẹp.

Ta đứng ở cửa viện nhìn ngẩn ngơ đến nhất thời ngây dại, thẳng đến lúc Liệt đi tới, mắt mang ý cười ôm lấy ta,

"A Hiền, ta nhớ ngươi muốn chết."

Ta bị Liệt gắt gao ôm chặt mà có chút khó thở, lúc này mới đấm đấm Liệt,

"Chẳng phải mới vừa gặp đó sao."

"Giờ ngọ tới, ta nhìn cung điện kia vừa xa lạ mà lại quen thuộc, tất cả triều thần, lòng ta đều là tràn đầy bất an, ta thấy ngươi đứng ở dưới bậc thang phía xa xa, lúc đó mới yên tâm."

Liệt dùng môi cọ sát lên trán ta, tỉ mỉ hạ xuống một loạt nụ hôn.

Kỳ thật lòng ta cũng không an tâm, từ trong phủ dọn đến trong cung, Tiên hoàng băng hà, Liệt lên kế vị, chức vị của ta....Hết thảy hết thảy biến hóa chỉ trong một đêm, ta chưa kịp thích ứng, đã bị kiên quyết kéo vào trong cung, tại hoàng cung xa lạ mà lạnh như băng, chỉ có Liệt mới làm ta cảm thấy ấm áp.

"Hoàng Hậu đâu?" Liệt kéo ta ngồi xuống, ta hỏi.

"Nàng nói nàng đau đầu, cho nên hồi cung rồi."

Ta gật đầu, gắp chút đồ ăn để vào trong chén Liệt.

"Chuyện về sau còn nhiều hơn, ngươi có bằng lòng không?"

"Còn biện pháp nào nữa, chuyện mà Hoàng Đế phải làm vốn là vì dân chúng giải ưu, ta từng quyết chí khắc sâu lời thề, ta muốn cho dân chúng trong Thiên Mão quốc có một cuộc sống vô ưu vô lự."

(Giải ưu : Hóa giải âu lo.)

Ta nhìn con ngươi đén nhánh của Liệt, lóe lên ánh sáng, hình ảnh Tết Nguyên Tiêu năm ấy lại hiện lên, dưới nơi pháo hoa nở rộ đầy trời Liệt đối ta ưng thuận lời thề:

[Ta nguyện cho giang sơn xã tắc có lương nhân phù trợ, khuynh tẫn thiên hạ này.]

Liệt đã làm được, nam nhân trước mắt ta, oai hùng thông tuấn (thông minh quấn tú), mỗi lời mỗi câu Liệt nói đều làm được, nhưng chỉ sợ là chúng ta không thể xuất cung đi ngắm hoa đăng tết Nguyên Tiêu, ăn món điểm tâm đã được ăn một lần trong trí nhớ, ánh mắt có chút nóng lên, ta cúi đầu.

"Làm sao vậy? A Hiền?"

"Không có việc gì, mắt ta có chút không thoải mái, hiện tại đã tốt rồi." Ta dụi dụi mắt nhìn Liệt cười.

Liệt bất đắc dĩ sờ sờ đầu của ta, lại gắp đồ ăn cho ta.

Cũng tốt, chỉ cần chúng ta còn ở bên nhau, làm bạn với nhau là tốt rồi, chuyện còn lại tính là cái gì chứ.

Ta xới cơm, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu hướng Liệt nói,

"Đúng rồi, ngươi ăn xong thì đến nhìn Hoàng Hậu một chút, dù sao nàng cũng là quốc gia chi mẫu, tuy là thân thể không khỏe nhưng ngươi cũng phải đi xem thế nào, bằng không chuyện này sẽ bị người trong cung bàn tán không hay."

Liệt nghĩ nghĩ rồi gật đầu đáp ứng, để cho ta đi cùng, ta từ chối thì không tốt, bất đắc dĩ không lay chuyển được Liệt, đành phải đi theo, chỉ là bản thân không đi vào cũng được.

Vì thế ăn cơm xong ta theo Liệt đi tới tẩm cung của Hoàng Hậu, đây là lần đầu tiên tới cung điện của Hoàng Hậu, phát hiện trên tấm bảng trước điện còn chưa viết xong hai chữ. Liệt xoay người cầm lấy tay của ta, ý bảo nhóm nô tài chờ ở một bên, hỏi ta có muốn cùng đi vào hay không, ta lần nữa lắc đầu kiên trì ở cửa chờ Liệt, bất đắc dĩ Liệt chỉ có thể một mình đi vào.

Ta ở trước cửa điện chờ Liệt, đình viện trong cung hiện ra một loạt chậu hoa cúc, đủ loại màu sắc, vàng, tím, hồng, trắng..... Thật là đẹp! Ta đứng đằng xa nhìn thấy lại đột nhiên nghĩ đến, ở trong Sơn Cốc sư phụ cũng từng thích hoa cúc, khi đó người nói với ta:

"Hoa cúc này khí tiết cao, không cùng muôn hoa đua nhau khoe sắc thắm, con xem nó cứ như vậy một mình mà nở ra, cũng không mời người đến thưởng thức, mà tự mình mở ra thái độ, đại khí nhưng lại dịu dàng."

Ta lại nhớ sư phụ, không biết người còn ở trong Sơn Cốc không, cuộc sống có tốt hay không, các sư đệ còn nghe lời không. Ta ngẩng đầu nhìn chim én bay trên trời xanh, ngây ngốc xuất thần.

Choang___

Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng tách trà rơi xuống đất, ta bị thanh âm đột ngột này làm cho cả kinh, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của đám nô tài. Ngay sau đó trong phòng truyền đến thanh âm của Liệt,

"Ngươi như vậy mà là một quốc gia chi mẫu? Ngươi nhìn lại bộ dạng của chính mình xem, làm gì có dáng vẻ của một Hoàng Hậu!"

...............................................

Trầm mặc hồi lâu, bên trong truyền đến tiếng khóc bị đè nén của nữ nhân, không đợi ta kịp định thần lại, cửa điện bị mở ra, Liệt từ bên trong mang vẻ mặt tức giận đi ra, ta tiến lên nghĩ muốn hỏi, nhưng nhìn thấy Liệt thật sự tức giận, ta cũng không dám mở miệng. Ta đi theo sau Liệt rồi trong chốc lát, bất tri bất giác đi đến ven hồ nước chưa có tên trong cung, Liệt đột nhiên xoay người nhìn ta, phẫn nộ trong mắt còn chưa giảm, hốc mắt có chút hồng.

Liệt đi lên nắm lấy bả vai ta hỏi,

"A Hiền, vì cái gì? Vì cái gì bọn họ đều muốn trẫm chết?"

Ta kinh ngạc trợn to mắt nhìn Liệt, không rõ Liệt nói là có ý gì.

"Làm sao vậy, Liệt, ngươi nói rõ ràng cho ta nghe."

"Nữ nhân ngoan độc này, nàng nói thân thể nàng không khỏe, lại ở trong cung của mình đâm trẫm tiểu nhân bỉ ổi mà nguyền rủa trẫm."

!!!!!!!!

"Cái gì? Nàng....Nàng rốt cuộc lại......."

"Chính là vì đại ca! Đại ca là người mà nàng yêu, nàng trước kia lẻn vào phủ chúng ta là vì giúp hắn tìm hiểu tin tức, nàng nén giận là vì tình yêu thầm kín, hết thảy tất cả đều là vì hắn!" Liệt thống khổ nắm chặt bả vai ta, ta bị Liệt nắm chặt sinh đau, rồi lại không thể nói cái gì, Liệt khổ sở ngồi xổm người xuống.

"Vì cái gì? Vì cái gì cùng là anh em mà hắn lại hận ta không thể chết đi!"

"Bởi vì nơi này là hoàng cung, bởi vì các ngươi còn muốn đoạt em dâu, bởi vì ngươi không phải là con của một thường dân." Ta bình tĩnh vỗ về lưng Liệt nói.

Ta không dự đoán được Tả Tịnh Ý không thể kiềm chế được như thế, nếu sự tình kéo dài nói không chừng nàng sẽ làm ra chuyện độc ác mà ta không đoán trước được, cho một nữ nhân như vậy làm Hoàng Hậu chính là làm nhục quốc phong.

"Ngươi tính làm sao bây giờ? Xử lý nàng như thế nào?"

Liệt ổn định tâm tình đứng lên, nhìn thấy con vịt đang bơi lội trong hồ phía xa xa, chậm rãi nói,

"Giết!"

Ta khiếp sợ, "Không thể, tuyệt đối không thể!"

Liệt quay đầu lại, đối ta nói, "Sao lại không thể? Nàng ngoan độc như thế, trẫm không giết nàng làm gương chẳng lẽ bỏ mặc hậu cung thành như vậy?"

"Chính là ngươi bây giờ không thể quên nàng chính là Hoàng Hậu, nếu như lấy thân phận tình nhân của tiền Thái tử đưa ra ánh sáng, hơn nữa nếu chuyện hôm này truyền đến tai triều thần, vậy mặt mũi của hoàng thất để ở đâu?"

Liệt nghe ta nói có chút sửng sốt, cúi đầu suy tư.

"A Hiền ngươi nói đúng, nữ nhân này quả nhiên đáng trách, nhưng nếu xử trí nàng như thế há chẳng phải là đem hết mọi chuyện phơi bày ra ánh sáng, như thế không chỉ triều thần mà toàn bộ dân chúng đàm tiếu cười chê, làm như vậy đúng không phải là thượng sách."

Liệt ngẫm nghĩ lại nói với ta,

"Như vậy thôi, dù sao nàng cũng không thể đảm nhiệm vị trí Hoàng Hậu, nói nàng đột ngột phát bệnh, thân thể thật sự không thể gánh trọng trách trong hậu cung, phế truất nàng đến phía sau Thiên điện đi, ta cũng không giết nàng, nhưng suốt đời nàng cũng không thể ra khỏi cửa điện." Liệt nghiến răng nghiến lợi nói xong.

Một chiêu này thật ngoan độc, đối với nữ nhân mà nói, đem tuổi trẻ của mình giam hãm lại, chắc chắn là chuyện thống khổ nhất, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra biện pháp khác, thì gật gật đầu.

"Tiểu Duẫn Tử!"

"Hoàng Thượng, có nô tài."

"Trẫm có ý chỉ, ngươi nhớ cho kỹ!"

"Vâng, Hoàng Thượng."

"Tả Toàng hậu đột ngột phát bệnh nặng, ốm đau chỉ nằm trên giường, không thể đảm nhiệm những chuyện liên can đến hậu cung, do đó phế truất đưa vào hậu cung an dưỡng, trấn an nàng dưỡng bệnh cho tốt, không có sự cho phép của trẫm người khác không được đi vào."

Tiểu Duẫn Tử do dự, gật đầu lĩnh chỉ bật người chạy đi truyền chỉ.

Ta nghĩ Tả Tịnh Ý kiếp sau cũng chỉ có thể đứng ở nơi không phải lãnh cung lại hơn hẳn lãnh cung, không khỏi cảm thấy có chút đáng buồn, tuy nói nàng thật đáng giận, nhưng nếu không giải quyết nàng ta cũng sẽ lo lắng cho an toàn của Liệt, thế nhưng nàng cũng là nhân vật trong bị kịch, vì Thái tử mà cả đời nàng làm con rối. Ta lắc lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Liệt, trước Liệt còn bi thống nhưng lại có thể thu lại tâm tình nhanh như vậy, trong nháy mắt trở thành thủ đoạn độc ác.

Liệt, dù sao cũng không với trước đây.

Nghĩ như vậy, lòng ta có chút sợ hãi, Liệt hỏi ta có muốn buổi tối cùng nhau dùng bữa hay không, ta miễn cưỡng cười nói với Liệt mình cả ngày mệt nhọc nên không muốn ăn, Ngự Y viện cũng không thể cả một ngày không thấy bóng ta được, Liệt chỉ đành đồng ý.

Ta trên đường quay trở về Ngự Y viện, trong lòng chỉ có một ý niệm không đang ngừng lặp đi lặp lại:

Hiện tại không còn giống như trước, gần vua như gần cọp, Liệt có đối với ta khác với những người khác hay không?

Nếu hôm nay ta bất đắc dĩ làm chuyện có lỗi với Liệt,

Liệt sẽ xử trí ta như thế nào?

Ta càng nghĩ càng đau đầu, đành phải trở về Ngự Y viện, cái gì cũng không muốn làm,

Chào hỏi Vương ngự y xong ta nói thân thể không khỏe, ngay tức khắc đến phòng ngủ mới, nặng nề ngủ.

Hoa Quế:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro