Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Canh Lâu Tử

(Canh Lâu Tử, một tác phẩm của nhà thơ Ôn Đình Quân sống ở thời kỳ Vãn Đường, ông có rất nhiều bài thơ hay, các bạn nếu muốn tìm hiểu có thể đọc thêm về ông ấy nhé ^^)

Kinh thành tháng ba, gió xuân nhè nhẹ, chúng ta từ Giang Nam trở về tốn không ít thời gian, Liệt tâu đủ loại nguyên do sự việc của nhóm người ở Giang Nam lên Hoàng Thượng, người vô cùng tức giận, giao cho Liệt trách nhiệm xử trí Tô Châu tuần phủ.

Sau sự việc của Thái tử, thân thể Hoàng Thượng ngày càng trở nên kém đi, những ngày gần đây lúc thượng triều luôn ho khan, đành phải lui xuống, trong lòng các đại thần trong triều đều hiểu, nhưng không ai dám đề xuất chuyện lập Thái tử một lần nữa, nhưng Thái tử một ngày không lập, trong triều sẽ rất hoang mang, thành ra cả triều đình đều lâm vào một khoảng không khí trầm mặc.

Liệt cũng bởi vì sức khoẻ của Hoàng Thượng, ngày ngày vào cung, tuy rằng chưa lập được Thái tử, còn Hoàng Thượng lại bệnh nặng nằm trên tháp thượng, chuyện trong triều rườm rà, tấu chương chất thành đống không người phụ trách, nên Hoàng Thượng giao cho Liệt thay người phê tấu. Nhiều ngày nay ta cũng thường xuyên tiến cung, cũng vì Hoàng Thượng, Thái Hậu lo lắng không thôi, ngày nào cũng thắp hương niệm Phật cầu Bồ Tát, ta ở bên cạnh bà không rời nửa bước, có khi cùng bà chép kinh Phật, cứ như vậy ta và Liệt hơn nửa tháng không có thời gian gặp mặt.

Một lần ta từ trong tẩm cung của Thái Hậu lui xuống, Thái Hậu vừa mới ngủ, ta đi ra Loan Phượng Điện, đại thái giám Lý Đức đã ở cửa điện Chính Loan chờ ta, ta có chút khó hiểu, Lý Đức lúc này mới nói, "A Hiền chủ tử, Nhị Hoàng tử sai nô tài đến truyền lời, mời ngài đến Chính Loan Điện cùng Hoàng tử dùng bữa."

Ta vừa nghĩ, thì ra thời gian đã tới giữa trưa rồi, đáy lòng âm thầm vui vẻ hẳn, không biết Liệt chơi trò gì, liền theo Lí Đức đến Chính Loan Điện.

Đi vào Chính Loan Điện, cũng là chính điện, nhưng lại theo cổng bằng thạch hình vòm bên cạnh đi vào, nhìn sang đại môn đóng kín được cẩm vệ đứng hai bên, Lý Đức tiến lên đẩy tấm cửa điện sơn son thiếp vàng ra, làm tư thế mời, ta theo bậc thềm vào cửa, Lý Đức vẫn chưa theo kịp, lập tức đóng cửa điện lại, đúng lúc buổi trưa, trong điện đều là ánh mặt trời chiếu vào, ấm áp khiến ai cũng phải thích thú, ta nhìn vào trong, đã thấy Liệt ngồi trước bàn đang vung bút duyệt tấu chương, ngắm nhìn điệu bộ vẫn còn đang chuyên tâm của Liệt, ánh mặt trời dán vào sườn mặt, chiếu xuống mái tóc Liệt, càng làm tăng thêm hình dáng ôn nhu, xinh đẹp kia, khiến trái tim ta như lỡ nhịp.

Ta nhất chân bước đến bên người Liệt, tay nhẹ nhàng khoát lên trên vai Liệt, Liệt giật mình ngẩng đầu lên nhìn thấy ta, lập tức thở phảo nhẹ nhõm.

"Tiến vào không một chút tiếng động, làm ta sợ hết hồn."

"Nhìn ngươi chuyên tâm như thế, còn chẳng thèm nhìn ta lấy một chút." Ta khẽ cười nói.

"Phê tấu chương nửa ngày, muốn hoa cả mắt, đến lâu chưa? Đi thôi, đi ăn cơm!" Nói xong liền đứng lên, mặt mày đều là ý cười.

"Có chuyện gì mà vui vậy?"

"Không có việc gì, nhìn thấy ngươi thì vui vẻ." Nắm tay ta đi đến cửa điện, ánh mặt trời lộ ra, ta vì Liệt vui nên cũng vui vẻ lên hẳn, phiền não mệt mỏi đã nhiều ngày tất cả đều trở thành hư không, đi vào hoa viên dùng bữa, ta kéo kéo tay Liệt.

"Liệt, này.....ở trong này dùng bữa được chứ? Hoàng Thượng hiện tại còn đang bệnh....."

"Ngốc, đây là thư phòng trong hoa viên, chỗ này vốn là nơi phê duyệt tấu chương xong thì dùng bữa, ngươi sợ cái gì." Liệt sủng nịch sờ sờ đầu ta.

Chỉ chốc lát sau, thủy tinh khoai sọ, phấn nhu viên ngọc, hoa quế nhũ cao, phượng mao lân đậu sừng, ngọc trúc bún thịt*...đều là những món ăn tinh xảo có trong hoàng cung, bày đầy cả bàn, ta vừa nhìn hoá ra là những món ta thích nhất, trong lòng cũng hiểu được vài phần, mấu chốt chính là đây, Liệt bận rộn như vậy vừa chăm sóc Hoàng Thượng vừa xử lý quốc sự, mà vẫn nhớ rõ những chuyện này, còn đặc biệt căn dặn kẻ dưới, tâm ý đối với ta như vậy, khiến trong mắt ta lại nóng lên, nước mắt muốn rơi xuống.

"Ngốc quá, khóc cái gì, ăn đi."

Ta kìm không cho nước mắt rơi xuống, cổ họng có chút nghẹn lại, hồi tưởng lại mấy năm nay lúc chúng ta không ngừng bôn ba, lúc chia lìa, lúc chiến đấu, lúc lo lắng, nhớ nhung tưởng niệm........ Thời gian hai người ăn cơm ít đến đáng thương, trong lòng càng ngày càng khó chịu, qua một lúc mới dám nói.

"Kỳ thật không cần hao phí khổ tâm như vậy, cùng một chỗ với ngươi, cho dù có ăn cơm thừa canh cặn cũng sẽ vui vẻ ăn."

"Ta biết sau khi ngươi theo ta, chúng ta gặp đủ loại chuyện, hoàng cung gây cho ngươi cảm giác mỗi ngày lo lắng sợ hãi, cho nên một chút chuyện nhỏ như vậy cũng không có tài cán mà làm được cho ngươi, thì ta còn có thể làm được gì?" Liệt hàm chứa ý cười nhìn ta, gắp một đũa bún thịt vào trong bát của ta,

"Mau ăn nào, ngốc, đừng cảm động, một chút nữa ta còn phải phê duyệt tấu chương, đêm nay lại không thể trở về cùng ngươi, tự lo tốt cho mình."

Ta nhịn xuống nghẹn ngào, chỉ cảm thấy trong lòng ấm lên, "Được, ngươi phải chú ý nghỉ ngơi, ngươi xem ngươi gần đây một mực vội vàng phê tấu chương, mắt đều xuất hiện vành đen, cả người đều gầy, phải ngủ sớm."

"Được, nghe lời ngươi hết, nhanh ăn đi."

Cứ như vậy, chúng ta vừa khóc vừa cười ăn xong bữa, trưa qua đi, ta rời cung, trở lại phủ, thu xếp ổn thỏa, liền ngồi ở trên ghế trong viện mơ mơ màng màng ngủ mất.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết cái gì đánh thức ta, hoặc cũng có thể là ta tự mình mông lung tỉnh dậy, nhìn thấy thân ảnh mơ hồ cách đó không xa, chăm chú nhìn nhìn, phát hiện ra là Tả tiểu thư, kỳ lạ, thế nhưng không biết vì nguyên do gì, dường như đang khóc?

Ta có chút kinh ngạc, lặng lẽ đứng lên, tiến đi tránh ở đằng sau cây trúc, lúc này mới thấy rõ, nàng cầm trong tay một bức thư đang đốt, vừa đốt vừa khóc.

Lòng ta lại càng kinh ngạc, có chuyện gì sao? Hay là trong nhà có người đi rồi? Sẽ không đâu, Tả thừa tướng tuy không được coi trọng nữa nhưng cũng không tới mức........

Ta càng nghĩ lại càng không rõ, đành đứng ở phía sau lặng lẽ nhìn, nàng đốt rồi khóc thành tiếng, bộ dạng như là chịu không được, đột nhiên đứng lên che mặt rời khỏi, ta nhìn bóng dáng nàng rời đi, qua một hồi lâu mới từ phiá sau bước tới, tiến lên xem nàng vừa mới đốt cái gì, giơ chân lên dập tắt, chân đạp vài cái, thân mình ngồi xổm xuống nhìn thấy vài mảnh còn lại, chưa bị đốt đi.

Ta phát hiện trong phần tro còn dư lại còn có một thứ trông giống như ngọc châu đeo ở đai lưng, cầm lên nhìn nhìn, phát hiện đó là loại ngọc bội thượng hạng, sợi dây tuy rằng bị đốt thành màu đen nhưng màu sắc của ngọc bội lại không mảy may thay đổi, chỉnh khối thông thấu không thôi, tỉ lệ này trên thế gian hiếm thấy, ta xoay ngược lại, nhìn đến trên mặt viết "Lễ Trưởng Thành 'XX' giờ Mậu Thân'

Lòng ta kinh hãi, này.....Không phải là ngày sinh tháng đẻ của người khác sao, chữ ở giữa hình như là bị nhòe mất, hoặc là vừa mới bị đốt, thế nhưng đây là ngày sinh của ai? Nhìn ngọc bội này số tiền chắc chắn gia đình bình thường không thể dùng được, kiểu dáng cũng không phải của phụ nữ, chẳng lẽ trước lúc nàng gả vào đây đã có người mình thích? Như vậy, càng thêm ngạc nhiên, ta ngồi xổm xuống tiếp tục xem đống tàn dư còn lưu lại vật gì, phát hiện có trang giấy còn chưa bị đốt hết, nhặt lên vỗ vỗ tro tàn ở mặt trên, nhìn đến mặt trên đứt quãng viết: "Thứ hai//bề trên//, vẫn/ở trong triều///"

Chẳng lẽ là đôi tình nhân yêu nhau lâu rồi, lại sớm tối ở trong hoàng cung?

Xem ra thật sự là người yêu.

Ta lại nhặt lên một tờ giấy phát hiện mặt trên còn viết gì đó, "Đừng quên, thứ nhất//hảo, thuận lợi / bước vào, phải nhớ rõ kế hoạch"

Quả nhiên, Tả cô nương này là gian tế của người khác, ta còn nghĩ vì sao nàng vào phủ không khóc không nháo, hoàn toàn là bộ dạng không sao cả, thì ra vị trí hoàng phi của Liệt trong lòng nàng vốn không hề muốn. Kế hoạch là gì? Có khi nào là kế hoạch thâm nhập vào phủ Nhị Hoàng tử, đáp án trong lòng ta càng lúc càng rõ ràng, nghĩ đến thấy sợ, đứng dậy nhìn quanh không có người, đem những mảnh, phủi phủi tay, chạy nhanh trở về.

Một đêm không ngủ, nằm ở trên giường trằn trọc, trong đầu đều là khuôn mặt Tả cô nương vừa mới nức nở, lại nhớ đến ngọc bội kia sao vô cùng quen mắt, mà ngày sinh tháng đẻ kia cũng từng có nghe thấy qua, mà trước nghĩ sau nhớ cũng không đoán được ngọc bội này gặp qua ở nơi nào, một hồi mơ mơ màng màng thì ngủ.

Hôm sau tỉnh lại, đầu có chút đau choáng váng, ngạc nhiên chính là, Liệt đã hồi phủ.

Nhìn Liệt mệt mỏi uể oải, ta liền phân phó Tiểu Duẫn Tử chuẩn bị cháo trắng cùng với nước ấm, Liệt mệt đến nỗi nói không nên lời, ăn cơm tắm rửa xong liền lên giường ngủ.

Ta chờ khi Liệt tỉnh lại, thì Lý Duyệt tới phủ, ta liền cùng y tán gẫu chuyện nhà, qua giờ ngọ, ta đang cùng Lý Duyệt ngồi uống trà trong sân, y kể khổ với ta đã nhiều ngày thượng triều đủ loại sầu muộn, sĩ khí thấp đến không nhận ra, ta liền nhớ đến hôm qua Tả cô nương có một loạt hành vi kỳ quái, liền nói với Lý Duyệt.

"Chuyện này... là thế nào?" Lý Duyệt vẻ mặt ngạc nhiên

"Ta cũng không biết nàng khóc cái gì, đi vào nhìn thấy nàng đốt một ít thư từ, mặt trên đã bị đốt đến đen mờ, nhìn thấy vài câu thơ, hình như là "Chuyện tình này chắc đã lâu dài, lại còn ở trong cung." Nói như vậy, kế hoạch đã tiến hành chưa nhỉ."

Lý Duyệt sau khi nghe, lâm vào trầm tư, ta đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, từ trong áo lấy ra ngọc bội hôm qua ta lấy được.

"Ta còn phát hiện trên mặt đất cái này, có vẻ là người kia đưa nàng đồ vật này nọ, mặt sau còn viết ngày sinh, ta cảm thấy rất quen thuộc, hôm qua suy nghĩ cả đêm cũng không ra được, ngươi xem xem?"

Ta đưa cho Lý Duyệt, Lý Duyệt tò mò nhận lấy ngọc bội, nhìn đến ngọc bội hắn biến sắc, lật qua ngọc bội nhìn đến ngày sinh săc mặt y càng ngày càng trầm, ta không biết là tình huống gì nhưng nhìn y như vậy, nghĩ thầm rằng nhất định không phải chuyện gì tốt.

"Thế nào? Ngươi biết ngọc bội này không?"

"A Hiền, này..." Lý Duyệt có chút do dự, ngẩng đầu nhìn ta chậm chạp nói, "Đây đúng là đồ trong cung, nhìn thấy rất giống..."

"Giống cái gì?"

"Có một số hoàng tử mới có thể dùng ngọc bội."

"Thì sao?"

Lý Duyệt nhìn ta đáp lại, "Ngươi xem ngọc bội này bên cạnh có khắc long văn, mặt dù không phải con rồng hoàn thiện, nhưng có vảy rồng còn có hình rồng, cũng không khó nhìn ra, của hoàng thất."

Ta kinh ngạc há to miệng, nghĩ thầm rằng trời ạ, Tả cô nương lai lịch thật sự không đơn giản, ngọc bội nếu là thật như Lý Duyệt nói đến từ trong cung, là hoàng thất gì đó, rốt cuộc là ai cho nàng đây? Liệt sao? Không có khả năng, nếu là Liệt, Liệt cũng không thể cho cái này, huống hồ đây không phải ngày giờ sinh của Liệt, vậy thì là ai đây? Chẳng lẽ là vị trong thiên lao kia? Nếu là ở thiên lao kia, nhưng thật ra cũng có thể làm, Tả thừa tướng vốn quan hệ rất tốt với hắn, con gái của hắn trước khi xuất giá có liên hệ nói không chừng cũng là không phải không có khả năng.

Tưởng tượng như vậy, lòng ta lại trầm xuống, càng thêm tin tưởng là có thể, huống hồ thái tử muốn hại Liệt không phải ngày một ngày hai, đưa riêng đến trong phủ, cài người bên người Liệt, lúc nào cũng theo dõi, khó trách tin tức luôn linh thông, nhưng nếu nói vậy, chúng ta chẳng phải là mỗi ngày ở trong nguy hiểm, ta nghĩ đến người ở Tây sương kia, trong lòng cảm thấy không giống ngày thường như vậy, hận không thể lập tức đuổi nầng ra khỏi phủ.

Ta cùng Lý Duyệt đều tự hỏi vấn đề này, bất tri bất giác thời gian nhanh chóng trôi qua, Liệt tỉnh lại đi tìm bọn ta lúc nhìn đến bọn ta không nói gì ngồi xuống đối diện, sắc mặt âm trầm, không biết bọn ta xảy ra chuyện gì, ta nghĩ chuyện này cần phải nói cho Liệt, sắc mặt Liệt cũng trầm xuống.

"Ừ, các ngươi đoán đúng, thái tử quả thật là sinh ra lúc mậu giờ Thân, ta chỉ là không nghĩ tới Tả cô nương kia đúng là hắn an bài bên cạnh ta." Liệt âm thầm siết chặt nắm tay, "Chỉ tiếc ta hiện tại không nắm được nhược điểm, không thể làm gì nàng."

"Người như vậy giữ ở bên cạnh, hai người các ngươi phải chú ý, bây giờ Hoàng Thượng bệnh nặng, đúng là thời kì mấu chốt để lập thái tử, cho dù muốn phế nàng, hiện tại cũng không thể, huống hồ Tả thừa tướng kia còn chưa thật sự đảo chính, cho nên không thể nhất thời kích động." Lý Duyệt nói.

" Lý Duyệt nói đúng, Liệt, không bằng chúng ta đến thiên lao đi."

"Ý của ngươi là đi gặp hoàng huynh của ta?"

"Có chút vấn đề ta muốn hỏi hắn, người đang ở thiên lao, chỉ sợ không yên lòng chúng ta ở đây, chúng ta đi gặp làm cho hắn an tâm không phải sao." Ta cười lạnh nói.

"Được, ta đi sắp xếp."

Lý Duyệt lo lắng nhìn chúng ta, ta trấn an y, bảo không có việc gì, để y về phủ trước, nhìn sắc trời đã tối xuống, khoác thêm áo ta cùng Liệt đi thiên lao.

Dọc theo đường đi Liệt nắm tay của ta, nói với ta thiên lao đủ loại đáng sợ, để ta chuẩn bị sẵn sàng.

"Ngươi yên tâm đi, người chết đã gặp qua không ít, thì sợ cái gì." Liệt nhìn ta không thêm nữa, nhưng vẫn nắm chặt tay của ta.

Đi vào thiên lao, hai bên cửa là hai con sư tử hung mãnh được làm bằng đá nhìn vào đã thấy hung thần ác sát, thị vệ vừa thấy là Nhị Hoàng tử, không nói hai lời liền mở cửa, bước vào trong đã ngửi thấy một mùi gay mũi, ta nhíu mày, nghe được bên trong thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng kêu rên thảm thiết cùng tiếng roi phạt, thanh âm chói tai, ta nắm chặt tay Liệt, đi theo vào, xuyên qua không ít nhà tù, trọng phạm bị nhốt ở chỗ này chỉ có phạm vào tội tày trời là giết người, hoặc là đại thần bởi vì làm sai chuyện nên bị giải vào đây, nhìn những người này có người ngẩn người trong góc tường, có người lui ở trong bóng tối, nhìn thấy chúng ta đến thì kích động nhào tới, phần lớn đều bẩn thỉu, trên người có không ít vết thương cùng máu, ai nhìn thấy cũng ghê người, ta quay đầu đi không muốn xem cảnh này, Liệt cảm nhận được sự sợ hãi của ta, ôm vai đỡ lấy ta, ôm ta vào lòng.

Không biết đi bao lâu rồi, quẹo mấy vòng, mới phát hiện không có người nào, đi đến trước một cái cửa, thị vệ dừng lại hướng Liệt dặn dò, bên trong là Thái tử, rồi mở cửa, ta cùng Liệt đi vào, phát hiện nơi này là một cái nhà tù đặc biệt, chỉ giam một người, chính là Thái tử, Thái tử lui ở trong góc, ngọn đèn tối nên không nhìn tới mặt hắn được, hắn nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu, nhìn thấy là chúng ta, cười lớn, ta cùng Liệt ngồi ở trước cửa song sắt, Thái tử bước đến.

"Các ngươi đến đây làm gì! Cút!"

"Hoàng huynh, đã lâu không gặp, đệ đệ đến xem huynh có khỏe không!"

"Tên bỉ ổi nhà ngươi! Tên bên cạnh ngươi cũng bỉ ổi cả!"

Ta nhìn Thái tử bẩn thỉu, mặt gầy đi không ít, cũng không có vết thương, xem ra Hoàng Thượng vẫn còn đau lòng vì hắn, nói là giam giữ trong thiên lao, kỳ thực chính là giam lỏng hắn.

"Ca, đệ đệ thấy huynh ở chỗ này cũng không tồi, phụ hoàng thân thể không tốt, huynh biết không?"

"Hừ, cho nên ngươi có thể ngồi lên vị trí kia? Ngươi đến đây là để khoe chuyện đó với ta? Ta nói cho ngươi tên Vũ Văn Liệt kia! Người phụ hoàng thương nhất vẫn là ta! Hắn chẳng qua chỉ xem ngươi như con chó! Phụ hoàng chẳng qua là giận ta, hắn vẫn sẽ thả ta ra ngoài!"

Sắc mặt của Liệt âm trầm đến đáng sợ.

"Hoàng huynh, xem ra huynh khờ quá rồi, cho dù phụ hoàng có xem ta như con chó thì như thế nào? Ít nhất chó cũng trung thành với người, còn huynh? Ta xem nửa đời sau của huynh chỉ có thể ở trong này, huynh biết không, trong triều có bao nhiêu người hận huynh tới thấu xương, ta phê tấu chương của huynh đến nỗi tay muốn yếu đi, mấy trăm tấu chương đều nói là ngươi tham ô cướp bóc!"

"Bọn chúng! Một lũ bỏ đá xuống giếng! Một đám hèn hạ! Từng nịnh bợ như thế nào đều lại quên rồi! Đều là một đám hèn hạ qua cầu rút ván!" Từng lời nói của Liệt chọc giận được Thái tử, hắn bắt đầu giương nanh múa vuốt tức giận đứng lên.

Ta lặng lẽ nhìn, chỉ cảm thấy chán ghét hắn không thôi, nhân tiện mở miệng nói,

"Ngươi không nên tức giận, ngươi không phải âm thầm cài người bên cạnh chúng ta sao? Hừ, nhọc ngài ở trong thiên lao còn lo cho hai người chúng ta, cảm tạ đã lo lắng, chúng ta sẽ đối xử thật tốt với tình nhân của ngươi."

"Các ngươi đã làm gì nàng!!" Thái tử vừa nghe đến người kia nâng đôi mắt đỏ lên, cầm lấy song sắt không ngừng kích động.

"Chúng ta sẽ không làm gì nàng, chỉ là hôm nay hướng riêng phía Thái tử biểu đạt một chút tôn kính, ngài vào thiên lao còn tốn không ít tâm tư lo lắng cho chúng ta, chúng ta không sống tốt thì quá có lỗi với ngài rồi, ngài thấy sao!" Ta cười lạnh nhìn hắn.

Hắn đặt mông ngồi ở trên mặt đất, hai mắt ngẩn ngơ, biết được đường sống cuối cùng của mình cũng bị chúng ta nhìn thấu, "Các ngươi không được giết nàng, nàng chỉ là một nha đầu cái gì cũng không biết, nàng rất ngốc."

Liệt đứng dậy, chán ghét nhìn Thái tử đóng kịch, một khắc cũng không muốn đứng ở nơi này nữa.

"Hoàng huynh, người không phiền ta, ta không phiền người, huynh từng bước đến ngày hôm nay, đều là chính tay huynh tự mình tạo nên." Nói xong thì kéo ta đi, ta bảo Liệt đi ra ngoài trước, Liệt lo lắng không chịu, ta vỗ vỗ tay Liệt.

"Ta sẽ lập tức trở ra, ta muốn một mình nói với hắn vài câu." Liệt lo lắng nhìn ta, xem vẻ mặt ta cô chấp, đành phải từ bỏ, "Vậy ngươi nhanh một chút."

"Yên tâm."

Liệt đi ra ngoài, ta một lần nữa ngồi xuống, nhìn thấy nam nhân bẩn thỉu trước mắt.

"Thái tử, ta nghĩ chỉ muốn nói với ngươi, đừng làm chuyện phí công vô ích nữa, Liệt suy cho cùng cũng là người có tâm, niệm tình các ngươi là huynh đệ, tha cho ngươi một con đường sống, nhưng ta nói với ngươi, ta không cho phép bất cứ ai tổn thương Liệt, tổn hại đến quan hệ của chúng ta, nếu như lời ta nói, ta sẽ không từ thủ đoạn, làm cho hắn chết không được tử tế."

Thái tử nghe xong lời nói của ta cũng không có chút phản ứng, cảnh cáo của ta cũng thế, nhìn hắn chán ghét như vậy nhanh chóng, không bao giờ......muốn đợi nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Ngươi cho rằng hắn yêu ngươi nhiều bao nhiêu!"

Người phía sau yếu ớt truyền đến một câu.

Cả người ta sửng sốt, xoay ngươi.

"Có ý gì!"

Bóng tối bao phủ trên mặt người kia, chậm rãi ngẩn đầu nhìn ta nở nụ cười.

"Ngươi cho là Vũ Văn Liệt yêu ngươi đến tận xương tủy? Ha ha ha ngươi khó tránh có phần ngu ngốc rồi, nam nhân đều là động vật ích kỷ, chính ngươi tự mình ngẫm lại xem hắn lúc trước như thế nào tiếp cận ngươi? Còn có, ngươi cảm thấy Thái Hậu bởi vì quan hệ của hắn mà yêu thương ngươi? Ngươi khó tránh có phần ngây thơ rồi!" Hắn si ngốc cười.

"Ngươi nói rõ ràng mọi chuyện đi!" Ta tiến lên ngồi xổm xuống, cách song sắt nắm lên cổ áo hắn, giống như cầm lấy một con chó lang thang.

Hắn ngẩn đầu nhìn ta, trong mắt tất cả đều là hận ý.

"Đừng xem trọng mình quá! Trèo càng cao, rơi càng đau!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu như vậy.

Nói xong liền cười ha ha, giống như người điên, ta đem hắn ném xuống đất, nhìn sắc mặt chán ghét kia, chỉ cảm thấy có cái gì đó không ngừng cuồn cuộn đi lên, như là muốn trào ra ngoài, chỉ đành phải xoay người không để ý tới, bước nhanh rời đi.

Ra cửa lao, sắc trời đã tối đen. Nhìn Liệt đang đợi ta, Liệt nhìn đến sắc mặt trắng bệch của ta, tiến lên hỏi ta, ta lắc đầu, chỉ nói mùi của lao phủ làm ta cảm thấy khó chịu, Liệt ôm chặt ta phân phó Tiểu Duẫn tử chuẩn bị xe ngựa, lên xe cùng nhau trở về nhà. Suốt đường đi, ta tựa vào vai của Liệt, cảm thấy dễ chịu hơn ít nhiều, nhưng trong đầu vẫn là câu nói của Thái tử.

Rốt cuộc,

Hắn có ý gì?

Thủy tinh khoai sọ:

Phấn nhu viên ngọc:


Hoa quế nhũ cao:

Phượng mao lân đậu sừng:

Ngọc trúc bún thịt:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro