Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Như Mộng Lệnh

Từ lúc trở về đến nay. Nếu không phải nhìn thấy mùa hoa đào từ trận tuyết lớn năm nay, có lẽ ta đã quên đi mình đã rời khỏi Sơn Cốc suốt ba năm rồi, thời gian như đi qua khe hở, hoá ra ta cùng với Liệt thân thuộc đã được bảy năm trời.

Thời gian bảy năm, quen nhau, hiểu nhau, yêu nhau, trong khoảng thời gian đo đếm không ít tư vị, cay đắng có ngọt bùi có, trải qua sự cô độc trong Sơn Cốc, cuộc sống hoá ra là bầu trời còn thiên hạ giống như sự chênh lệch giữa lòng sông với mặt biển.

Còn nhớ rõ sư phụ từng nói với ta rằng, đó là nơi nguy hiểm đáng sợ cùng cực của tội ác, lòng người hiểm độc, đương nhiên không thể so với Sơn Cốc. Những lời nói của sư phụ làm sao không đúng được, trong cung tranh đấu, mỗi người trên mặt đều là nhã nhặn vui tươi, nhưng tận đáy lòng lại có những toan tính đáng sợ, nói không chừng hôm nay cùng quan to hưởng vinh lợi, ngày mai sẽ cầm đao la hét đòi chặt đầu ngươi xuống để chúng uống rượu ăn ngon, chính là kiểu cây đổ thì bầy khỉ tan, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ, tình cảnh này tuy thấy nhưng cũng không thể trách được.

Sau khi trải qua chuyện của Thái tử, Thái Hậu cùng ta nói rất nhiều chuyện, làm cho ta cảm thấy sợ hãi đối với vô số người hướng tới cuộc sống hoàng tộc, tường đỏ ngói xanh, vàng bạc điểm khí, sơn hào hải vị, trân kì tàng bảo, thì có điều gì lý thú chứ?

Ta bắt đầu nghĩ tới nếu có thể cùng Liệt về sau cùng mở một quán trà nhỏ trong sơn thôn, ban ngày Liệt đến quán đón khách, ta đến ghi chép lại sổ sách, lúc về khi đóng cửa, sẽ lấy một vò Nữ Nhi Hồng thượng hạng, uống rượu ngâm thơ giữa nùa đông tuyết trắng, giữa đào mai rực rỡ, ngày hè quay lại uống rượu mơ cùng với lá sen, sẽ thuận (buồm) tụng (mừng) an (ổn) kì (tốt lành), không thì đại phúc đại quý, chỉ mong bình an khỏe mạnh. Tiếc rằng, mọi chuyện không như ý muốn.

"A Hiền, suy nghĩ gì mà xuất thần vậy?" Một đôi tay vòng qua, Liệt tựa đầu vào vai ta, lòng ta không khỏi lo lắng, nỗi chua xót trong khoảnh khắc ấy lập tức bị xua đi.

Ta cười lấy lệ "Không, đang nghĩ giữa trưa ăn cái gì." Đột nhiên trong đầu ta nảy lên một ý "Liệt, chúng ta xuống phía nam hạ lưu Trường Giang đi."

"Phía nam hạ lưu Trường Giang?" Liệt hỏi lại ta

"Ừ, ta nghĩ chỗ nào cũng nên đi, suốt ngày đứng ở kinh thành, vô nghĩa lắm, có được không?"

"Nói đến cũng khéo, ta đã vừa cùng Lí Duyệt thương lượng nhiều ngày, muốn đem đám tham ô mua chức điều tra rõ thực hư, mà chuyện này phổ biến nhất chính là vùng Giang Nam."

"Khéo như vậy, kia chẳng phải là đúng lúc sao."

"Ừ, ngày mai ta tâu lên phụ hoàng, nếu chúng ta đã xuống Giang Nam, ta đưa phu nhân đi 'Yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu' nhé!" Liệt cười nói, ta vòng tay ôm Liệt, nghĩ đến từ nay trở đi có thể ngao du, tâm tình không khỏi vui lên hẳn.

(Yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu, đây là câu thơ được trích từ bài thơ Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng của Lí Bạch.

Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu,

Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu.

Cô phàm viễn ảnh bích không tận,

Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu.

Dịch nghĩa:

Bạn cũ từ biệt tại lầu Hoàng Hạc đi về phía tây,

Tháng ba hoa khói, xuống Dương Châu.

Bóng chiếc buồm đơn màu xanh mất hút,

Chỉ thấy Trường Giang vẫn chảy bên trời.

Quảng Lăng: Huyện Giang Đô, tỉnh Giang Tô.)

Vì thế, hai ngày kế tiếp ta vội vàng chuẩn bị từ trong ra ngoài, lần này ra ngoài ước chừng khoảng một tháng, trong nhà tuy có người kia làm chủ, nhưng nàng lại là người không quản chuyện, suốt ngày ăn chay niệm Phật, cũng không để ý tới người khác, ta chỉ có thể để cho Tiểu Duẫn tử thu thập hành lý cùng chuẩn bị rất nhiều thứ trên đường đi cần dùng đến, cũng phân phó chuẩn bị xe ngựa, Lí Duyệt cùng Triệu Thiên cũng đi cùng, điều này làm cho tâm tình của ta càng trở nên tốt hơn.

"Chủ tử, nhìn ngài thần sắc tốt thật." Tiểu Duẫn tử nhìn ta cười nói.

"Tâm tình tốt, tự nhiên thần sắc cũng tốt." Một bên đáp một bên hát điệu hát dân gian: Mùa xuân chim én đến lại đi, chỉ mong sau cơn mưa trời sẽ tạnh —————–

Ngày kế tiếp trên xe ngựa, ta cùng Liệt, Lí Duyệt cùng Triệu Thiên, mang một số người đi theo, cứ như vậy mà đi, dọc đường đi ai nấy cùng vui cười nói chuyện, uống chút rượu, ngắm phong cảnh từ cửa sổ,chỉ cảm thấy thật mãn nguyện, trong lòng khoan khoái vui vẻ vô cùng.

"Lần này tới Tô Châu rồi mới tới Hàng Châu, ở Tô Châu ta có quen một người, hắn với ta lúc nhỏ từng qua lại với nhau, tới nơi chúng ta đến đó nghỉ ngơi nhé."

"Được."

"Nhiệm vụ của các ngươi lần này rất nặng hả?" Ta phục hồi tinh thần hỏi.

"Không nặng, nhân tiện để ngươi vui chơi giải sầu."

Liệt ôm ta, hôn lên má ta.

"Ôi chao, các ngươi đã không còn trẻ nữa, là lão phu lão thê rồi cũng không còn e lệ đi." Lí Duyệt làm bộ như ngượng ngùng cầm tay áo che mặt, Triệu Thiên lại chịu đựng để không cười, mặt nghẹn đến mặt đỏ bừng.

Vừa bị y nói, ta cảm thấy hơi ngượng ngùng, phủi tay Liệt đang đặt trên vai ta.

"Ngồi xe ngoan nào, đừng ầm ĩ."

"Tại sao không được ầm ĩ, phu nhân của mình thì không thể hôn ư, Lí Duyệt ngươi, có phải ngày thường Triệu Thiên không thỏa mãn được ngươi, cho nên ngươi ghen tị chứ gì." Nói xong Liệt còn giả bộ như giận dỗi y.

"Ai cha, Nhị Hoàng tử của ta, hình như ta sai rồi."

"Ha ha ha ha." Ta cùng Triệu Thiên cười đến nổi không ngồi dậy được.

Lắc lư trên xe ngựa vài ngày, cảnh đẹp ở bên đường đâu đâu cũng thấy, cũng không đến nổi ngột ngạt gì, ta thường xuyên tỉnh lại nhìn sang chỗ bọn họ, dường như đang tính toán cái gì đó, chỉ cảm thấy hành trình đến Giang Nam lần này chắc cũng không đơn giản như ta nghĩ rồi.

"Trà mới đây~ trà Mao Tiêm* thượng hạng đây, đi qua ghé lại coi nào ~"

"Ôi chao, mì Dương Xuân* của ngài đây ạ!"

Ngoài tiếng xe ngựa ra còn xen lẫn cả tiếng rao không ngớt của những người bán hàng, có lẽ ta sắp đến vùng Giang Nam rồi, chỉ cảm thấy nhà cửa ở vùng Giang Nam cứ san sát nhau, rồi ba chiếc cầu lớn, kéo dài như nước chảy, quả nhiên không khí náo nhiệt ở đây chẳng giống với kinh thành, không khí rất khác nhau. Xe ngựa đi tới trước cửa một đại viện thì dừng lại, đoàn người chúng ta xuống xe, mới nhìn đến cửa đã có một đám người đứng sẵn, đứng đầu là một nguời chừng hai mươi lăm, đằng sau là sáu nam tử tướng mạo tươi cười nghênh tiếp.

" Lí Duyệt______"

"Phương đại ca!"

Hai người bước nhanh tới ôm nhau, ta nghiêng đầu mơ hồ cảm thấy có điều khó hiểu, liền nhận ra Triệu Thiên đã mang bộ mặt đen thui rồi, chỉ nghĩ đã buồn cười.

"Liệt, A Hiền, Triệu Thiên, đây là đại ca của ta, Phương Dư."

"Thảo dân bái kiến Nhị Hoàng tử."

"Mau đứng lên, Phương đại ca không cần đa lễ, chúng ta lần này đến nam hạ lưu Trường Giang là cải trang vi hành, không tiện xưng Hoàng tử, ngươi gọi ta là Liệt được rồi!"

Hắn gật gật đầu, nhìn qua phía ta.

"Có thể gọi ta là A Hiền." Ta nhìn hắn cười cười.

"Ừ, ta là Triệu Thiên." Triệu Thiên vẫn là giới thiệu ngắn ngủi.

Phương đại ca liền tiếp đón bọn ta đến chỗ ở, ngồi xuống ăn cơm trưa đã được chuẩn bị tốt, hắn đã thành hôn, đi theo bên người là hai vị phu nhân, còn có một bé trai, tên là Dự Nhân.

Nói chuyện mới biết được, hoá ra Phương đại ca từ nhỏ sinh ra ở kinh đô, đến vùng Giang Nam lập nghiệp mở một tiệm trà nhỏ, cũng xem như là tiểu phú ở vùng Giang Nam, trong giới quan trường cũng quen biết khá rộng.

Dùng bữa cơm xong, Phương đại ca liền an bài chỗ ở cho chúng ta, ta cùng Liệt, Triệu Thiên cùng Lí Duyệt, đi đường dài làm cho chúng ta đều mệt mỏi không thôi, dọn dẹp một chút thì đi ngủ, ở nơi đất khách ta hơi khó thích ứng, chạng vạng lúc nào cũng tỉnh lại, Liệt lấy tay làm gối cho ta, tay kia thì nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của ta, lúc này ta mới mơ mơ màng màng ngủ tiếp.

Vừa tỉnh lại, bên ngoài đã sáng lắm rồi, người bên cạnh cũng không còn, ta bò lên giường, chỉ cảm thấy cả người đau nhức không thôi, chắc là đường đi xóc nẩy gây ra đây mà.

"Thức dậy rồi?" Lí Duyệt đứng ở cửa xấu xa quan sát ta.

"Ừ."

"Tối hôm qua làm gì, mà mệt như vậy, hả?" Tên này thích chọc ghẹo ta lắm thì phải.

"Ngươi già như thế mà chẳng đứng đắn được tý nào." Ta liếc xéo hắn nói.

"Lí Duyệt, ngươi không phải quá nhàn rỗi chứ, đừng cứ lấy A Hiền ra trêu ghẹo." Liệt từ phía sau tới nói. "A Hiền, mình đi ăn sáng thôi"

Lí Duyệt chỉ có thể ngượng ngùng nhún vai, ngay sau đó chúng ta ăn điểm tâm, rồi cùng nhau ra ngoài tản bộ.

Thành Tô Châu ngô nông nhuyễn ngữ*, đường ở đây với kinh thành không giống nhau mấy, vào một gian lớn của phường trà, bên trong khách nhân đã ngồi thưa thớt, ở giữa gian nhà từ khi nào đã chuẩn bị sẵn một chiếc bàn sạch sẽ, một cô gái thanh tú đang ôm cây tỳ bà, ê a hát.

(Đây là giọng điệu riêng của dân Tô Châu ngày xưa nhé :]]]])

"Diêu cô nương hát hay lắm."

"Đúng vậy, nếu không như thế thì làm sao mà Tô tuần phủ thích được."

"Thật sao? Nàng được Tuần phủ đại nhân bao nuôi hả?"

"Thấp giọng một chút, cái này mọi người ai chả biết."

Chúng ta bốn người đều nhìn nhau, vị Tô Châu Tuần Phủ này xem ra tiểu thiếp chắc không ít đâu.

Quả nhiên đến quán trà thám thính dân tình đúng là vô cùng chuẩn xác.

"Đại ca, Tô tuần phủ kia là như thế nào?" Lí Duyệt làm bộ lôi kéo để sát vào làm quen.

"Ê? Tiểu tử ngươi từ bên ngoài tới hả?"

"Ha ha đúng vậy, chúng ta đến đây buôn bán vài thứ, vậy nên, mới ghé Tô Châu."

Người nọ quay đầu đánh giá chúng ta một chút, lộ ra biểu tình khinh thường, "Tin tức này không thể nói rõ cho các ngươi được."

Lí Duyệt quay sang, chúng ta lập tức cũng đã hiểu ý, Liệt xuất ra mấy bạc vụn chuyển qua, người nọ sắc mặt lập tức thay đổi, cầm lấy ghế đơn chạy đến.

"Các ngươi không biết, Tô tuần phủ, vốn là người Sơn Đông."

"Người Sơn Đông? Làm sao lại tới chỗ này làm tuần phủ?" Ta khó hiểu nói.

"Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi trắng trẻo khù khờ, vừa thấy là biết không thể nói chuyện trên quan trường rồi, Tô tuần phủ này nguyên danh kêu là Tô Đại Tần, là một thiếu gia, ỷ vào trong nhà có tiền nên không chịu học, ở vùng Sơn Đông làm nhiều chuyện không ra gì, sau cha hắn lại kêu hắn khảo quan, nhưng chiếu theo học thức thế này thì làm sao thi hội thi toàn quốc....."

Hắn nói xong thì nhỏ giọng, nhìn nhìn người xung quanh, cúi đầu về phía bên này, hạ giọng tiếp tục nói: "Nói là khảo quan a, kỳ thật chính là lấy tiền mua chức!"

Chúng ta bốn người lập tức nhìn nhau, ta cầm lấy chén trà trên bàn rót chút trà Long Tĩnh.

"Đại ca, ngài cho......chúng ta nói một chút nữa, nếu đã mua chức, như thế nào lại đến Tô Châu?"

"Haha, cái này ngươi không biết đâu, mà chuyện mua chức đã phổ biến rộng khắp vùng Sơn Đông rồi, vùng Giang Nam chúng ta trăm họ đều biết, chỉ có vị đương kim cao cao tại thượng kia là không biết, đều bị giấu diếm cả, báo cáo cho Thái tử, Thái tử phê duyệt xuống dưới một đám thành thanh quan, mà Tô tuần phủ không lâu trước đó vừa mới thăng chức, chỉ vì Sơn Đông thật sự là bè phái của Thái tử, rất nhiều chuyện đều bị vạch trần ra ngoài."

Xem ra chính là Lí Duyệt cùng Viên Lệ đến sau xử lý.

"Sau này Tô Đại Tần bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tới vùng Giang Nam mua chức, bởi vì nơi này không bị phía trên nhòm ngó xuống."

"Chuyện đó, sao ngươi biết được?"

Liệt rất lâu không nói lời nào liền trầm mặc hỏi.

Vị tiểu ca kia vừa vặn nhìn thấy Liệt tỏ ra không có chuyện gì ghê gớm lắm, thành thành thật thật hồi đáp: "Vị Tô tuần phủ này vì thường ngày xử án dân chúng đều là ông nói gà bà nói vịt, rõ ràng là Trương gia thiếu tiền Lý gia, rồi tới chỗ của hắn, dám nói hai bên đều sai, hai bên đều bị phạt, đám dân chúng đều là oán than dậy đất, có ủy khuất cũng không dám đi, dần dà còn có chút ý kiến truyền ra ngoài, nói vị Tô tuần phủ này là mua chức linh tinh....."

Trong lòng ta dĩ nhiên hiểu được, đây là chuyện tự nhiên mà, ngay cả cái án nhỏ xíu cũng bị đảo lộn đầu đuôi, đen nói thành trắng, trắng nói thành đen, người như thế cũng có thể làm được tuần phủ, hoặc chính là cấp trên mù mắt, hoặc chính là đầu óc vị tuần phủ này bị hỏng rồi.

Nghe xong buổi nói chuyện của hắn, chúng ta bốn người đều trầm mặc trong chốc lát.

"Trở về hỏi Phương đại ca của ngươi một chút đi, hắn không phải cùng quan phủ có giao tình sao?"

"Không không không, hắn khẳng định sẽ không tham dự trong chuyện đó."

"Gấp cái gì, ta chỉ hỏi một chút thôi."

Liệt cùng Lí Duyệt nói xong, chúng ta đi ra khỏi quán trà, đi dạo loanh quanh thành Tô Châu, nhìn thấy rất nhiều món điểm tâm của Tô Châu, thành ra ở bên đường ăn no căng cả bụng, chạng vạng mới trở lại Phương phủ đã không thể ăn nổi nữa.

Trên bàn cơm, Lí Duyệt hỏi chuyện ở Tô Châu tuần phủ.

"Phương đại ca, huynh cùng Tô tuần phủ có giao tình sao?"

"Ừ, hắn mua trà ở chỗ ta cũng không ít, làm sao vậy?"

Sắc mắt Lí Duyệt biến đổi, nghĩ muốn thốt lên gì đó nhưng lại không biết miêu tả như thế nào.

"Hắn mua chức phải không?"

"Chuyện đó....Nhị Hoàng tử, thảo dân không biết."

Phương Dư nghe được câu hỏi này, đột nhiên đứng lên, phản ứng khác thường khiến chúng ta không thể ngờ tới. Liệt nheo mắt lại nhìn hắn, lập tức cười,"Phương đại ca không cần sợ hãi, ta chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi, nghe trên phố đồn, cho nên có chút tò mò."

Phương Dư lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, phản ứng của hắn rất khác thường, khiến chúng ta đều nhận ra được sự kỳ quái, nhưng mà chưa tới lúc nói ra, sau bữa cơm tối thì trở về phòng.

"Liệt, phản ứng của Phương đại ca."

"Ừ, ta cũng thấy được, hắn khẳng định có điều kỳ lạ, xem ra ngày mai sẽ biết được chuyện của tuần phủ thôi."

Một đêm ngủ không ngon giấc, trằn trọc nhiều mộng. Đau đầu vô cùng, hơi hơi mở mắt, trời bên ngoài đã gần sáng, trở mình chuẩn bị tiếp tục ngủ, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị lắc lắc, giữa lúc ngủ say vẫn chưa cảm giác được, ai ngờ lại lắc lắc.

"Mau thức dậy, A Hiền."

Thanh âm của Liệt vang lên bên tai, ta quay mạnh đầu lại, nhìn đến Liệt ăn mặc chỉnh tề đứng ở bên giường.

"A? Làm sao vậy?"

"Phương Dư lén lút nói cho Tô Đại Tần, hắn chuẩn bị chạy thoát."

"Cái gì!"

Ta đột nhiên giật mình, theo trên giường ngồi dậy, vội mặc quần áo đi ra ngoài.

"Bây giờ phải làm sao?"

"Triệu Thiên đã đuổi theo rồi, chúng ta đuổi theo sau."

Liệt mang theo ta đi xuyên qua sánh trước, Phương phủ im lặng đến đáng sợ, bọn người hầu cũng đều không thấy bóng dáng, bất ổn trong lòng ta dâng lên không ngừng, chung quy là cảm giác sẽ gặp chuyện không may.

"Các ngươi đi đâu?"

Đang lúc chúng ta đi ra khỏi cửa, Phương Dư mang theo một đám người hùng hùng hổ hổ từ của lớn đi vào.

"Phương Dư, ngươi cấu kết loạn đảng, bây giờ còn muốn thế này?"

"Nhị Hoàng tử ta nào đối với ngài như thế, chỉ vì bào hộ sự an toàn của ngài, ngài tốt hơn hết là không cần bước ra khỏi cửa."

"Lớn mật, ngươi chính là giam lỏng hoàng thất, là tội chết phải chém đầu."

"Nhị Hoàng tử, ta đầy chỉ vì sự an toàn của ngài, người đâu, hầu hạ Nhị Hoàng tử cùng A Hiền công tử trở về phòng."

Nói xong, hai tên gia nhân cầm đao tiến đến, Liệt bay thân lên đá một cái, khiến cả người cùng đao đang tiến tới ngã sõng soài dưới đất, một đám người bật người xông tới.

"Thế nào Phương Dư? Muốn làm phản?"

"Nhị Hoàng tử, thảo dân là vì sự an toàn của người, không thể không mạo phạm."

Một đám người vây quanh tiến lên, hai tên nam nhân thô lỗ bắt lấy ta, Liệt vừa định lao đến cứu ta thì tên kia giơ đao lên.

"Cẩn thận, Liệt!" Cảnh đánh nhau đầy nguy hiểm, khiến tim của ta như muốn nhảy lên đến cổ họng.

"Lớn mật! Còn không mau ngừng tay!"

Một trận rối loạn, ta nhìn theo giọng nói kia, thấy một người xa lạ mang theo rất nhiều binh phủ đi tới cửa, Phương Dư đã bị chặn lại.

Một đám người không có thủ lĩnh liền chân tay luống cuống, đành phải lui lại, người kia bỏ ta ra, chạy đến chỗ Liệt xem hắn có bị thương không.

"Không có việc gì, ta không sao, ngươi thì sao? Mau cho ta xem."

"Ta cũng không có việc gì."

Người xa lạ vẫn đứng ở cửa kia, bước nhanh đi tới trước mặt Liệt, từng bước quỳ xuống.

"Mạt tướng Lâm Phong, cứu giá Nhị Hoàng tử chậm trễ, thỉnh Nhị Hoàng tử trách phạt!"

"Không việc gì, đứng lên đi."

Vẻ mặt ta mê muội.....Khó hiểu nhìn về phía Liệt, lúc này Lí Duyệt không biết từ chỗ nào chạy tới.

"Không việc gì chứ, không có việc gì chứ?"

"Ngươi cũng thật là, cho ngươi đi mời bọn họ, làm sao lại đi lâu như vậy?"

"Đội thị vệ hoàng thất đều đóng quân ở bên ngoài thành, ta vẫn là may mắn tìm được con ngựa tốt, bằng không chẳng biết khi nào thì đến!" Lí Duyệt tức giận nói.

Thì ra là đội thị vệ hoàng thất, xem ra Liệt đã sớm dự đoán được chuyện xảy ra đêm nay, trước khi ta tỉnh lại đã cho Lí Duyệt gọi đến.

"Tốt lắm, Phương Dư, ngươi còn không biết tội." Liệt đi đến trước mặt Phương Dư hỏi.

Mặt Phương Dư xoẹt qua tia cười lạnh.

"Phương Dư, chúng ta nhiều năm làm bằng hữu như vậy, ta thật không nghĩ tới huynh hiện giờ lại biến thành bộ dạng này."

"Ta phi, Lí Duyệt ngươi ít giả vờ đi, người tới bây giờ đều đã thay đổi, ngươi hỏi lại chính ngươi đi, ngươi hiện tại cùng bọn chúng từ trong nhà đi ra là cùng một loại, chẳng lẽ không thay đổi hay sao?"

Lí Duyệt nhìn sắc mặt vênh váo lắc lắc đầu, ngoài cửa xôn xao ồn ào.

"Ta đã trở về." Một giọng nam nặng nề đệm vào, chúng ta nhìn lại, thì ra là Triệu Thiên.

"Triệu Thiên." Lí Duyệt vội chạy qua, mặc kệ có người hay không ôm cổ Triệu Thiên, Triệu Thiên nháy mắt đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Duyệt nhi, nhiều người nhìn thấy đó!"

Ngươi không sao chứ?" Lí Duyệt lo lắng hỏi, Triệu Thiên liền khoát tay

"Thế nào, bắt được không?" Liệt đi đến hỏi.

Một ánh mắt Triệu Thiên, người phía sau lập tức đem đến một tên cả người đầy máu, ấn quỳ trên mặt đất.

"Ngươi chính là Tô Đại Tần?"

"Mau thả ta! Mau thả ta!"

Tên này giống như điên không ngừng giãy dụa, Lâm Phong đi lên cho người nọ một cước, đá vào ngực của hắn, Tô Đại Tần đau đớn không dám kêu lên một tiếng.

"Suốt đêm mang theo người nhà chạy trốn, Tô tuần phủ thật biết tính toán, sợ hãi làm gì? Hả?" Lâm Phong lạnh lùng lên tiếng.

Liệt nói, "Đem hắn trói lại, ngày mai ta viết thư tấu lên phụ hoàng, người này không thể làm tuần phủ, còn có ngươi, Phương Dư, dám giam lỏng Hoàng tử, thật to gan."

"Nhị Hoàng tử tha mạng." Phương Dư quỳ xuống nắm lấy chân của Liệt liều mạng dập đầu, Lí Duyệt cũng có chút không đành lòng mà nghiêng đầu quay đi. Dù sao cũng là bằng hữu nhiều năm như vậy, lòng dạ thay đổi vì cái lợi, y không biết phải làm sao.

"Đem hắn mang đi, đóng cửa ba tháng, niệm tình ngươi còn chưa có làm ra những hành động khác, cùng tên tham quan này cấu kết, ta đây sẽ bẩm báo phụ hoàng, phường trà của ngươi phỏng chừng sẽ không mở cửa được nữa, về sau ngươi cùng vợ con thành thật mà buôn bán nhỏ đi."

Phương Dư vừa nghe, tâm huyết hắn kinh doanh nửa đời thất bại trong gang tấc, đau xót không ngừng.

"Tuân mệnh." Lâm Phong nghe xong xách hai người trên mặt đất vứt cho thủ hạ hai bên, "Nhị Hoàng tử bị kinh sợ, vùng Tô Châu này cũng là do mạt tướng thất trách không sớm ngày điều tra rõ ràng, đã làm mất mặt đội thị vệ Hoàng Thất, thỉnh Nhị Hoàng tử trách phạt."

"Ngươi đứng lên đi, không việc gì phải trách phạt cả, Tô Châu tuần phủ hiện tại không còn, nhiều chuyện dân chúng nhất thời không biết đi nơi nào khiếu nại, ngươi trước tiên chịu trách nhiệm nơi này, coi như là lập công chuộc tội, chờ ta quay về kinh bao cáo phụ hoàng, phái người tìm người mới tới phủ thay thế, sau, ngươi cùng tuần phủ hộ trợ lẫn nhau cùng nhau giám sát, ngàn lần không được để tình huống như hôm nay xuât hiện một lần nữa."

"Vâng, mạt tướng tuân mệnh." Lâm Phong dâp đầu rồi lui xuống, mang theo huynh đệ dẫn hai tên kia did.

Ta nhìn chằm chằm thân ảnh bọn họ, thần thái chậm chạp không theo kịp loạt chuyện vừa mới xảy ra giờ mới tĩnh tâm lại.

"A Hiền, ngươi khỏe không?" Liệt ôm lấy ta hỏi.

Ta thở dài nói "Không tốt lắm." Nói xong cũng thuận tiện bĩu môi.

Liệt nóng nảy hỏi "Làm sao vậy? Có phải làm ngươi bị thương rồi không?"

Tay sờ loạn một hồi, ta một tay bắt lấy hai tay hắn đặt lên trên bụng rồi tim mình.

"Nơi này cùng nơi này không tốt lắm, cả hai đều bị kinh động cả, cơm cũng không ăn, ngươi nói ta có thể ổn sao?"

Khuôn mặt ta đau khổ, lập tức bụng phát ra tiếng kêu, Liệt nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, lập tức cười to, cười đến nổi ngồi xổm trên mặt đất không dậy được, ta có chút bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn Liệt.

"Ha ha ha, A Hiền, ngươi thật đúng là, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, không thay đổi!!!" Lí Duyệt cùng Triệu Thiên cũng cười đi tới.

"Chuyện dĩ nhiên mà, các ngươi không đói bụng sao?"

"Đói! Ta sắp đói chết! Triệu Thiên chúng ta đi ăn vằn thắn đi!"

"Được a, Liệt ta cũng muốn ăn vằn thắn, nghe nói thành Tô Châu làm vằn thắn thơm lắm."

"Được được được, đi, đi ăn cơm."

Liệt ngừng cười, đứng lên, ôm lấy ta. Chúng ta bốn người, hai đôi, kết bạn với bình minh, nói nói cười cười đi ăn vằn thắn.

Ánh bình minh dừng lại trên người chúng ta, hạ xuống những chiếc bóng thật dài, tại một khắc ấy, dáng vẻ lo lắng mấy hôm nay đều hóa thành hư vô.

—-

*Trà Mao Tiêm:

*Mì Dương Xuân: Là loại mì ăn kèm với nước thịt, vị thanh ngọt, nhẹ nhàng ngon miệng, là một trong những món ngon để ăn vặt ở Giang Nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro