Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 01: Cố Tích

Ta là A Hiền, đây là tên ta, khi bắt đầu có ý thức, ta biết sư phụ và các sư huynh gọi ta như vậy. Sư phụ nói với ta lấy chữ "Hiền" vì nó là nguồn cội của hai chữ "Nhàn tĩnh". Ta là cô nhi, bị phụ mẫu vứt ở một bờ suối nở đầy hoa Dư Dung, may mà sư phụ đi hái thuốc phát hiện được, thấy ta được bao trong lớp vải bố đỏ, không khóc không la, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng ta đã chết. Sư phụ thấy ta có chút an tĩnh, liền đặt tên là "Nhàn", thế nhưng tên "Nhàn" chỉ dùng cho nữ nhi, sau mới lấy tên "Hiền" và đem về cốc nuôi lớn.

Sư phụ của ta gọi là Nguyên Chẩn chân nhân, nghe sư phụ nói người từng là ngự y trong cung, sau bởi vì một vài nguyên do, mà xin từ chức vị với Thái hậu, về giữa sơn cốc này ở ẩn, nghiên cứu dược lý, tính tình sư phụ có chút quái dị, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy người biểu hiện hỉ nộ ái ố một cách rõ ràng, chỉ mập mờ lưng chừng, đối với các sư huynh và ta vô cùng nghiêm khắc.

Ta sống trên đời không có người thân, từ nhỏ đến lớn, chỉ coi sư phụ là người thân duy nhất của ta.

Người bảo ta làm gì, ta tuyệt đối không dám nói không,

Lúc còn nhỏ sư phụ nói mắt ta lớn lên rất đẹp,

Nhưng cũng nói đôi mắt này mệnh phạm đào hoa.

Từ lúc năm tuổi ta đã bắt đầu đọc Dược Lý Chi Thư, chỉ vì khi đó sư phụ nói với ta,

"A Hiền, ta cứu con trở về, con phải học tốt y học, sau đó đem tài năng của mình cứu lại thiên hạ bách tính."

Khi đó ta đối với câu nói cứu thiên hạ bách tính của sư phụ là dạng gì, khái niệm thế nào, trách nhiệm ra sao, hoàn toàn vô tri, chỉ biết ta phải học thuộc lòng các loại sách dược lý, mới có thể làm sư phụ hài lòng.

Khi ta bảy tuổi, đã học thuộc các loại sách sau,

<<Nội Kinh>>, <<Nan kinh>>, thậm chí là sách mà các sư huynh đang xem <<Thần mộc bản thảo kinh>>.

"A Hiền, <<Nội kinh>> đã thuộc chưa?"

"Rồi, thưa sư phụ."

Đứa trẻ nhỏ đứng dưới ánh đèn trả lời.

"Vậy đọc <<Mạch độ>> cho ta nghe."

"Vâng, mạch máu năm ngón tay đi qua phổi: Ba thước năm tất, từ tay đến đại tràng: Năm thước, mạch từ chân đi qua dạ dày: Tám thước, mạch từ chân đi qua tỳ: Sáu thước năm tất, tay tay đến tim: Ba thước bốn tất,...."

"Ừ, đọc tốt lắm."

Sư phụ lộ ra nụ cười khó có được, ta cũng rất vui vẻ.

Khi ta mười tuổi, bắt đầu vào giai đoạn phát triển thân thể, các sư huynh đối với ta rất tốt, bình thường có đồ ăn ngon đều giữ cho ta.

Đặc biệt là đại sư huynh Bạch Chỉ, huynh ấy coi ta như đệ đệ của mình, mỗi lần ta ở phòng sư phụ học thuộc lòng đến mức bỏ giờ cơm, huynh ấy sẽ dành phần cơm lại cho ta, lén lút đem cơm vào phòng ta, thường ngày đi hái thuốc huynh ấy cũng đem sọt thay ta.

Dùng lời của huynh ấy mà nói: "Sợ đệ mang nặng, sẽ không cao lớn được."

Nhớ rõ lần đầu tiên theo các sư huynh xuất cốc vào núi hái thuốc, sư phụ đưa lưng về phía cửa sổ:

"A Hiền, nhớ kỹ trong Sơn Cốc tuyệt đối không thể quan tâm đến người lạ, thậm chí không được đáp ứng chuyện gì với người lạ."

"Vâng, sư phụ."

"Ừ, đi nhanh về nhanh, phải cẩn thận."

"Vâng."

Thời gian như thoi đưa, ta bây giờ đã trưởng thành thành một thiếu niên mười ba tuổi, các loại sách dược lý đều thuộc làu làu, hái thuốc so với các sư huynh còn thông thạo hơn, ta hái được nhiều loại thuốc tốt, do học thuộc dược lý chi thư, và một ít dược liệu bên ngoài do Bạch Chỉ sư huynh chỉ bảo, sinh hoạt với các sư huynh sư đệ đồng môn, ta phát hiện cơ thể mình không mập mạp như hồi còn bé, cánh tay thon gầy như lúa mạ.

Các sư huynh khi hội tụ cùng một chỗ sẽ trêu đùa ta,

"Tiểu Hiền a, đệ lớn lên thật tuấn tú."

Mỗi lúc như vậy Bạch Chỉ sư huynh sẽ vuốt đầu ta cười cười.

Các sư huynh luôn nhường ta ăn nhiều, nhưng có lẽ do ta ăn bao nhiêu cũng không mập lên được.

Lần đó các sư huynh cười giỡn nói: "Tiểu Hiền, thực ra đệ gầy một chút cũng tốt vô cùng, các cô nương đều thích các chàng trai ngọc thụ lâm phong mà."

Ta bị trêu đến đỏ mặt, lúc này không biết tự bao giờ sư phụ đã đứng dưới mái hiên nhìn chúng ta.

"Sư phụ."

"Ừ, những người khác không có việc gì làm thì đi nghiền thuốc đi. A Hiền, con đi theo ta."

"Vâng, sư phụ."

Theo sư phụ đến phòng ngủ của người, sau khi bước vào, sư phụ cũng không nói lời nào, ngồi xuống bàn đọc sách, chậm rãi rót chén trà, sư phụ bình thường rất ít khi trầm mặc như hôm nay.

Lòng ta không khỏi khẩn trương.

Uống xong chén trà nhỏ, sư phụ mới chậm rãi nói:

"A Hiền, con lớn rồi, trước đây hái thuốc đều là các sư huynh đi cùng con, ta biết con thiên tư thông tuệ, các loại cây như Tùng Nhung, Cỏ Linh Chi con đều có thể tìm được, đây chính là năng lực của con. Nhưng bây giờ, vi sư muốn con giúp ta tìm một loại khác."

Hóa ra là đi tìm thuốc, ta thở phào một hơi, nhẹ giọng đáp lời:

"Sư phụ, là loại gì vậy? Đồ đệ giúp người tìm về là được."

"Tên là Tam Thất, con cần phải biết." Sư phụ không nói thêm gì nữa.

Ta cũng không nói, bởi vì ta biết loại thuốc này cực kì quý hiếm, khó tìm được.

Bản thảo cương mục từng ghi chép: "Nhân sâm bổ khí đệ nhất, tam thế bổ huyết đệ nhất, đây là một loại thuốc đồng thời đáp ứng được hai công dụng to lớn trên, cho nên có tên Nhân Sâm Tam Thất, là loại thuốc bắc quý hiếm nhất."

Vật này sống ở dưới sườn núi rậm rạp, nó thích môi trường ấm áp, sợ lạnh giá và nóng bức, cũng sợ nhiều nước, đối với môi trường sống yêu cầu cực kì cao, cho nên rất khó sinh sống, càng minh chứng thêm sự quý hiếm của nó.

Ta suy tư một chút.

"Sư phu, đồ nhi đi được."

"Con hiểu rõ được đây là loại dược liệu quý báu, nhưng cũng phải biết rằng đường đi tìm thuốc lần này rất gian nan, không phải đi hai ba ngày là có thể trở về. Trên núi nhiều động vật nguy hiểm, lần đi này coi như là thử luyện trước khi đi vào chế thuốc, con giúp vi sư tìm được thuốc về, ta sẽ truyền thụ hết phương pháp chế thuốc cho con."

Nhãn tình ta sáng lên, trên dưới sư môn đều biết, nếu muốn theo sư phụ thỉnh giáo chuyện chế thuốc, phải trải qua thử luyện của sự phụ, mà các sư huynh đều như nhau, đến mười lăm tuổi mới được phép làm thử luyện, sau đó mới bắt đầu học chế thuốc.

Chỉ vì chế thuốc cần rất nhiều kiến thức dược lý và tính cẩn thận, nếu như tuổi tác không đủ, tâm tình ổn định chưa xong, rất dễ chế sai thuốc theo đó sẽ lãng phí rất nhiều dược liệu quý báu.

Ta khó nén được tâm trạng kích động hưng phấn, đáp lời:

"Vâng, đa tạ sư phụ, khi nào thì đồ nhi lên đường?"

"Ngay bây giờ sẽ lên đường, ta đã dặn dò Bạch Chỉ sư huynh giúp con chuẩn bị hành lý chi đáo, chuyến này đi rất nguy hiểm, con tuổi còn nhỏ, nếu trong vòng mười ngày không tìm được thuốc, phải quay về, biết không?

"Vâng, sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ vì người mà tìm được Tam Thất." Ta cực kì có lòng tin trả lời.

"Sư huynh con đang ở của Sơn Cốc đợi con, con đi đi, trên đường cẩn thận, đi sớm về sớm."

"Vâng, đồ nhi cáo từ." Dứt lời thiếu niên nhảy ra cửa rời đi.

"A Hiền, đây là cửa ải vi sư muốn rèn đúc con, con nhất định phải tìm được Tam Thất, đừng làm vi sư thất vọng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro