tám;
-bạn-
hwang hyunjin đi theo lee minho vào một quán ăn nhỏ gần kí túc xá của stray kids. quán ăn kiểu cũ nằm sâu trong một con hẻm ít người qua lại, có lẽ vì vậy mà giờ này quán cũng chẳng có ai ngoài hai người vừa đặt chân đến là em và minho.
chủ quán là một thanh niên trẻ, chỉ có một mình anh ta quản lí toàn bộ công việc, và hình như, lee minho (cũng có thể là cả các thành viên khác nữa) thường xuyên đi ăn ở đây. minho chào hỏi, không kính ngữ, không kiêng nể, còn có phần thoải mái đối với người chủ quán nọ. anh lật qua lật lại tấm menu, quay sang nhìn em mỉm cười rồi bắt đầu gọi món.
minho biết em thích ăn gì, và biết rõ em không ăn được thứ gì.
hyunjin lắc đầu, đưa mắt nhìn quanh cửa hàng để làm tiêu đi cơn đau bất ngờ lên đại não. hyunjin cũng chẳng rõ, những ngày gần đây em thường xuyên bị đau đầu, cộng với việc ở nhà để lẩn tránh cánh nhà báo khiến cơ thể em rã rời. mệt mỏi. hyunjin không đi khám, vì em chủ quan, và vì em không muốn biết.
"năm đó thật đáng sợ."
lee minho nói, không đầu không đuôi.
hyunjin nhìn anh.
"thời điểm nhóm tụi anh mất đi một thành viên, mọi thứ giống như đều lần lượt sụp đổ."
tất cả mọi thứ.
"mấy đứa nhỏ khóc nhiều lắm, mãi mới nín được một lúc rồi lại òa lên khóc. anh còn nói với chúng nó, cứ khóc mãi như thế thì hyunjin biết được sẽ bị em ấy cười cho mà xem."
"hyunjin?"
"ừ, em ấy tên là hyunjin."
hyunjin tròn mắt, em hình như đã nhận ra điều gì đó. nhưng mạch suy nghĩ lại bị cắt đứt bởi cơn đau tê dại nhức nhối trong đầu, càng ngày càng nặng.
"cậu ấy cùng tên với em? vậy nên seungmin mới bảo em giống một người bạn cũ.. vậy nên, jisung mới tìm em?"
"không phải vì em giống hyunjin của bọn anh, bởi vì, anh cũng không biết nữa, có những chuyện kì lạ đã xảy ra."
"còn anh thì sao?"
"anh? cảm xúc của anh khi ấy hỗn loạn vô cùng, anh còn tự nhốt mình trong phòng ba ngày liền không ăn không uống. vì cứ bước ra ngoài là anh lại nhớ đến hyunjin, sau đó sẽ khóc đến mệt rồi ngủ quên mất. nghe buồn cười nhỉ?"
minho cười, đắng ngắt và nghẹn ngào.
đồ ăn đã được đưa lên nhưng cả hai đều không có ý định động đũa. hyunjin nắm chặt vạt áo mình, cắn răng chịu đựng cơn đau như búa bổ đang dần xâm lấn trí óc em.
"ngày hôm đó, anh đã định bày tỏ tình cảm của mình với hyunjin."
minho đang nói nhưng hyunjin không nghe được. cơn đau nhói khiến cả cơ thể em như tê tại, quằn quại, và hai tai ù đi. chẳng thể nghe thấy gì.
hyunjin thở mạnh.
"em ổn chứ? mặt em nhợt quá.."
hyunjin chạm mắt người lớn hơn, em nắm chặt hai tay. khẽ lắc đầu.
"em không sao, mình ăn đi."
;
hwang hyunjin rũ tóc, đặt chiếc khăn lau trên vai, vừa đi về giường vừa lướt điện thoại.
thông báo chính thức từ công ty chủ quản của nhóm nhạc stray kids về chuyện tin đồn yêu đương của thành viên han jisung mới được đưa lên cách đây không lâu đã được lan truyền trên mạng với tốc độ nhanh chóng mặt. han jisung không có bạn gái, người trong hình là bạn của cậu ấy, và là con trai. tất nhiên, không thể tránh khỏi những phản ứng ác ý từ một số bộ phận anti, rằng là chả có bạn bè nào ôm ấp nhau nơi vắng người như thế cả. và vì vậy, họ tin người nọ là con trai, nhưng không tin hai người không phải là bạn. dù sao, stray kids đang trên đà phát triển, không thể vì một tin đồn không chính xác mà đưa cả nhóm lao dốc được.
chuyện mà bang chan nói với hyunjin là về việc em sẽ "debut" với tư cách là bạn của các thành viên trong nhóm. chính xác hơn là em được công khai trên mạng xã hội của nhóm. hyunjin nghĩ việc này chẳng ảnh hưởng nhiều đến em, vì idol nào cũng có bạn không phải người nổi tiếng mà, ngay cả khi các idol đăng ảnh đi chơi với bạn bè cũng chẳng phải điều gì hiếm có. nhưng seo changbin nói việc này sẽ đem đến một số hệ lụy phiền phức, thậm chí có thể khiến cuộc sống thường ngày của em khác đi.
không đến mức đấy đâu chứ?
như dự đoán, tên tuổi của hyunjin được đề cập đến ngay giữa bài báo, còn có cả hình chụp chung của em với han jisung và các thành viên khác nữa.
-mọi người không thấy cậu này giống ai à? tôi thấy hơi có nét với ai ấy.-
-bạn này trông quen nhỉ? không nhớ là đã thấy ở đâu nhưng quen lắm.-
-các stay cứ nói bạn hwang hyunjin trông quen nhưng tôi chỉ thấy bạn í đẹp, mặt sáng như thế sao không làm idol hay diễn viên gì đó nhở.-
-cảm giác từng thấy bạn này ở đâu rồi.-
-hwang hyunjin nghe cũng quen thật đấy, hình như có một lần bang chan oppa từng nhắc đến cái tên này.-
hyunjin ngồi đọc từng cái bình luận một mà trên đầu hiện rõ dấu hỏi chấm to đùng. nếu thấy quen, có lẽ là do mấy bạn fan đã từng đến quán em làm việc để ăn uống nên nhớ mặt đấy. mà nhắc đến mới nhớ, hyunjin đã nghỉ mấy ngày rồi, tin tức cũng đã cập nhật, chắc sẽ chẳng còn phóng viên nào rảnh rỗi rình mò nữa đâu. ngày mai phải đi làm kiếm tiền thôi.
"hyunjin nghe đây." hyunjin nhìn dòng số hiện trên màn hình điện thoại mà lòng chợt hồi hộp, em ngả người nằm xuống giường. "anh về đến nơi chưa ạ?"
[anh về rồi.]
sau đó, chẳng có sau đó nào cả. lee minho không nói tiếp, hwang hyunjin không biết nói gì. cả hai đều im lặng, không thể chịu được, hyunjin định chào tạm biệt rồi tắt máy luôn nhưng minho đã chặn trước.
[anh không ngủ được.]
anh nhớ em.
[kể chuyện cho anh nghe đi.]
anh muốn nghe giọng em.
"có ai biết anh trẻ con như thế này không?"
[có em biết.]
"vậy anh muốn em kể chuyện gì?"
[chuyện cổ tích.]
"anh đã lên giường nằm ngay ngắn chưa?"
[rồi, em kể đi.]
"ngày xửa ngày xưa..."
;
[phép màu thật kì diệu.]
hyunjin không đáp, em ngủ mất rồi.
[anh tin vào phép màu,
vì em đang ở đây.]
phép màu đã mang em trở về, nhưng lại dập tắt đi ngọn lửa của những trái tim chân thành khẩn thiết muốn được ôm lấy em.
hwang hyunjin, về stray kids, về chúng tôi,
là em không nhớ hay chưa từng có để quên?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro