Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

xac chet 175

Hồi 173 - Xác Chết loạn Giang Hồ - Ngọa Long Sinh

Ngọc Tiêu động thủ với Tiêu Lang

Ngọc Tiêu Lang Quân lạnh lùng nói:

- Phái Võ Đang chỉ có hư danh, tự xưng đứng đầu năm kiếm phái lớn, nhưng thực ra mấy kiếm chiêu của họ chưa vào hạng tuyệt kỷ, chỉ hăm dọa được bọn ngu muội.

Gã ngửa mặt lên thở phào nói tiếp :

- Còn Cái Bang ư ? Lại càng tệ hại hơn nữa. Một đống hỗn tạp, một đoàn quân ô hợp rách rưới. Nhân số của chúng tuy nhiều mà không chịu nổi một đòn.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt nghĩ thầm:

- Thằng cha này khoác lác quá chừng. Đến Thẩm Mộc Phong còn chưa dám khoa trương như vậy.

Ngoài miệng chàng thủng thẳng nói:

- Các hạ đã quá coi thường Cái Bang và Võ Đương dĩ nhiên bản lãnh cũng phải kinh người. Nhưng tiểu đệ cùng đi với người ta đem lòng kính trọng. Vì thế phải thương lượng với họ trước rồi sau mới quyết định được.

Ngọc Tiêu Lang Quân đáp :

- Tại hạ chỉ cần Tiêu huynh ưng thuận dời khỏi nơi đây. Còn ngoài ra kẻ nào không chịu đi thì tự rước lấy đau khổ.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Bây giờ tại hạ sẽ về thương lượngvới hai vị kia rồi sẽ trở lại phúc đáp.

Chàng không để Ngọc Tiêu Lang Quân nói thêm liền trở gót đi ngay.

Người áo xanh tay sắt trong lòng rất lấy làm bất mãn. Hắn dặng hắng một tiếng muốn rượt theo nhưng bị Ngọc Tiêu Lang Quân cản lại.

Tiêu Lĩnh Vu ra khỏi phòng chạy đến trước Thương Bát đưa thuốc cho hắn nói :

- Thương huynh đệ uống viên thuốc này đi.

Xà đầu truy hồn tiển quả nhiên âm độc vô cùng. Thương Bát bị trúng độc chưa bao lâu đã không chống nổi nữa. Mặt hắn xanh xám, mồ hôi toát ra đầm đìa. Nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, hắn đón lấy viên thuốc uống ngay.

Tiêu Lĩnh Vu thấy Thương Bát ra chiều đau khổ vô cùng thì trong lòng cực kỳ kinh hãi nghĩ thầm :

- Xà đầu truy hồn tiến quả nhiên lợi hại phi thường. Không hiểu thứ thuốc giải quả có công hiệu như lời Ngọc Tiêu Lang Quân nói không ?

Lúc này chàng nóng ruột nhất về thương thế của Thương Bát. Chàng mong hắn mau lành bệnh nên chăm chú nhìn vào người hắn để theo dõi diễn biến.

Quả nhiên Thương Bát uống thuốc trong khoảnh khắc đã thấy công hiệu, trên đầu không toát mồ hôi lạnh nữa.

Tiêu Lĩnh Vu thở phào khẽ bảo Đỗ Cửu :

- Đỗ huynh đệ đưa y đến một nơi yên tĩnh để y vận khí điều dưỡng. Theo lời người cho thuốc trong vòng một giờ là y khỏi hẳn.

Thương Bát liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu muốn nói nhưng lại thôi. Hắn để Đỗ Cửu dìu đến gốc cây lớn rồi ngồi xếp bằng điều dưỡng.

Tôn Bất Tà chờ cho Thương Bát đi khỏi rồi mới hỏi Tiêu Lĩnh Vu:

- Tiêu huynh đệ gặp người đó rồi chứ ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tại hạ gặp cả hai chủ bộc.

Vô Vi đạo trưởng hỏi :

- Bọn bần đạo nhìn thấy một người mặc áo lam tay cầm ống tiêu di vào nhà....

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Đấy là chủ nhân, còn một tên nô bộc mình mặc áo xanh, cánh tay trái bằng sắt. Thương huynh đã bị người áo xanh bắn độc tiêu thành thương.

Vô Vi đạo trưởng chau mày nói:

- Tùy bộc đã lợi hại như vậy thì bản lãnh của chủ nhân tất còn cao thâm hơn.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:

- Không những bản lãnh cao thâm hơn mà tính tình còn kiêu ngạo nhất đời. Hắn chẳng coi phái Võ Đương và Cái Bang vào đâu. Nhưng mình nói thật hết thì làm mất thể diện cho lão.

Chàng đành nhẫn nại đáp:

- Chủ nhân võ công ra sao tại hạ chưa được biết rõ, nhưng đã động thủ với người áo xanh thì quả nhiên lợi hại.

Tôn Bất Tà hỏi :

- Tiêu huynh đệ đã hỏi tên họ gã chưa ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Y chưa nói rõ họ tên nhưng đã cho biết ngoại hiệu là NgọcTiêu Lang Quân.

Tôn Bất Tà lẩm bẩm một mình :

- Ngọc Tiêu Lang Quân ! Ngọc Tiêu Lang Quân ! Cái danh hiệu này mình chưa được nghe qua.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Coi y bất quá mới 25 tuổi....

Chàng trầm ngâm nói tiếp :

- Nếu tại hạ không lầm thì Ngọc Tiêu Lang Quân đó chính là người đã thổi tiêu mà chúng ta nghe thấy lúc ở trong từ đường nhà họ La.

Vô Vi đạo trưởng nói :

- Y đã là bạn hữu thì chúng ta nên ra đó nói chuyện.

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :

- Không nên ! Y bản tính cao ngạo e rằng chẳng muốn nói chuyện với chúng ta.

Chàng ngẫm nghĩ rồi tiếp :

- Y ngầm ngầm giúp đỡ chúng ta chắc cũng có nguyên nhân. Hỡi ơi ! Ngọc Tiêu Lang Quân đối xử với tại hạ còn có phần lịch sự nhưng tên nô bộc áo xanh thì lại coi như kẻ thù hằn. Cặp mắt hắn gườm gườm như muốn giết người cho hả giận.

Tôn Bất Tà lắc đầu nói :

- Lão tiền bối bôn tẩu giang hồ đã gặp không biết bao người có tính tình quái gở nhưng chưa thấy ai vừa là địch thủ vừa là bạn như trong trường hợp này.

Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng nói :

- Còn nhiều chuyện tại hạ không sao hiểu được, chắc bên trong có nhiều chuyện ngoắt nghéo.

Tôn Bất Tà hỏi :

- Chuyện chi ngoắt nghéo?

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

-Vu này e rằng có liên quan đến Tiểu San tỷ tỷ. Mình chưa rõ nội tình không nên nói ra.

Chàng liền hàm hồ đáp :

- Hiện giờ nội vụ khó mà lường được. Cần phải chờ ít lâu nữa mới biết.

Vô Vi đạo trưởng thấy Tiêu Lĩnh Vu có điều khó nói liền ra hiệu cho Tôn Bất Tà đừng hỏi nữa.

Tiêu Lĩnh Vu lảng sang chuyện khác :

- Lúc Ngọc Tiêu Lang Quân tặng thuốc có đưa ra một điều kiện.

Vô Vi đạo trưởng hỏi :

- Điều kiện gì ?

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Y muốn chúng ta rời khỏi nơi đây.

Nhất trận Phong Bành Vân hỏi :

- Tại sao vậy ? Nơi đây có thuộc quyền sở hữu của y đâu ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Y muốn dùng nơi đây để tiếp một người bạn mà không có chúng ta ngăn trở.

Vô Vi đạo trưởng nói :

- Theo bần đạo chúng ta nên rời khỏi nơi đây.

Tôn Bất Tà hỏi :

- Tiêu huynh đệ đã nhận lời với y chưa ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tại hạ không dám quyết định, phải trở về thương lượng với hai vị lão tiền bối đã.

Tôn Bất Tà nói :

- Bất luận bản lãnh Ngọc Tiêu Lang Quân cao cường đến đâu chúng ta cũng không thể rút lui như vậy.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt bụng bảo dạ :

- Lão khiếu hóa này vẫn còn tính hiếu thắng có khi hơn hẳn bọn trẻ.

Chàng liền nói:

- Ngọc Tiêu Lang Quân tuy lịch sự nhưng rất kiên quyết. Nếu chúng ta không sợ e rằng sẽ xảy ra cuộc giao tranh.

Tôn Bất Tà nói :

- Nếu hắn bắt buộc mà mình chịu rút lui chẳng hoá ra khiếp nhược ư ?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Theo tiền bối thì sao ?

Tôn Bất Tà cười ha hả nói :

- Hắn phải có lời giao ước thế nào mới được.

Câu này thanh âm rất lớn dường như có ý để bao nhiêu người trong tòa nhà này nghe thấy.

Quả nhiên thanh âm của Ngọc Tiêu Lang Quân từ trong nhà vọng ra hỏi:

- Người nào dám ăn nói vô lễ thế ?

Lại nghe Tôn Bất Tà đáp :

- Lão khiếu hoá nói đó !

Lại nghe tiếng cười lạt nổi lên. Ngọc Tiêu Lang Quân vẻ mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí đi tới.

Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :

- Hỏng bét ! Xem chừng bữa nay khó lòng tránh khỏi cuộc chiến đấu.

Tuy chàng chưa động thủ với Ngọc Tiêu Lang Quân nhưng đã biết võ công của người áo xanh rất cao thâm thì dĩ nhiên phải là cao thủ tuyệt thế. Chàng sợ Ngọc Tiêu Lang Quân ra tay đột ngột đả thương Tôn Bất Tà liền đứng chắn trước mặt của lão nói :

- Huynh đài hãy bớt giận.

Ngọc Tiêu Lang Quân nói :

- Tiêu huynh ! Phải chăng Tiêu huynh muốn đứng ra thay thế cho lão ?

Tiêu Lĩnh Vu tuy trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt thủng thẳng nói:

- Vừa rồi tại hạ đã nói một mình không thể quyết định được còn phải thương lượng với mấy vị. Việc thương lượng chưa xong huynh đài đã sừng sực đến ngay. Như vậy há chẳng phải huynh đài khinh người thái quá ư ?

Ngọc Tiêu Lang Quân biến sắc nói :

- Tại hạ không muốn làm khó dễ Tiêu huynh. Hay hơn hết là Tiêu huynh đứng ngoài đừng can thiệp vào vụ này.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Huynh đài bức bách như vậy nhưng Tiêu mỗ đứng ngoài thế nào được.

Ngọc Tiêu Lang Quân xẳng giọng nói :

- Tiêu huynh nhất định can thiệp ư ?

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu :

- Vì tình thế bắt buộc tại hạ đành phải tiến ra.

Ngọc Tiêu Lang Quân thay đổi sắc mặt mấy lần, hiển nhiên trong lòng rất bị kích động. Cặp mắt gườm gườm nhìn Tiêu Lĩnh Vu như muốn động thủ ngay tức khắc.

Tiêu Lĩnh Vu cũng thủ thế đề phòng chờ đợi.

Hai bên giữ thế đối lập trong khoảnh khắc. Sau đó Ngọc Tiêu Lang Quân không nhịn được nói :

- Vì nể mặt nàng tại hạ để các hạ thương lượng thêm chút nữa. Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm mà các vị chưa rời khỏi nơi đây thì đừng trách tại hạ vô lễ.

Gã dứt lời chưa chờ Tiêu Lĩnh Vu trả lời đã trở bước đi.

Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi :

- Y bảo nể mặt nàng. Nàng là ai ? Phải chăng là Tiểu San tỷ tỷ ?

Bây giờ chàng đã xác định Ngọc Tiêu Lang Quân là người thổi tiêu đêm qua.

Theo tình trạng chàng thấy đêm qua thì cả Lam Ngọc Đường và Tiêu Lang Quân này đều đem lòng yêu Tiểu San vì thế mà hai gã tiểu huynh tiểu đệ coi nhau như lửa không dung nạp nhau được.

Bỗng nghe Tôn Bất Tà lẩm bẩm một mình :

- Quả là ống Ngọc tiêu kia....

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi :

- Lão tiền bối nhìn thấy ống ngọc tiêu đó rồi, tuy đã cách đây mười mấy năm song lão khiếu hoá vẫn còn nhớ rõ lắm. Chỉ có người cầm ống tiêu là khác thôi.

Tiêu Lĩnh Vu toan hỏi tiếp bỗng nghe Vô Vi đạo trưởng thở dài nói :

- Nội công của y rất tinh thâm.

Tiêu Lĩnh Vu cúi đầu nhìn xuống thấy chỗ Ngọc Tiêu Lang Quân vừa đi qua để lại những vết chân thấy rõ. Những vết chân này lại in sâu xuống đều như một bước. Chàng ngấm ngầm kinh hãi bụng bảo dạ :

- Người này ngấm ngầm thi triển nội lực mà sao luồng lực đạo lại đều như vậy ?

Rồi chàng tự nhủ :

- Tôn Bất Tà đã biết rõ lai lịch của ống Ngọc tiêu thì việc dò hỏi thân thế của Ngọc Tiêu Lang Quân không khó gì.

Chàng đảo mắt ngó Tôn Bất Tà, thấy lão ngửa mặt lên trời không hiểu có tâm sự gì, chàng khẽ hỏi :

- Lão tiền bối ! Phải chăng lão tiền bối quyết tâm ở lại đây ?

Tôn Bất Tà đáp :

- Không cần nữa ! Lão khiếu hóa đã nhìn thấy ống Ngọc tiêu kia, dĩ nhiên chúng ta đi thôi.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :

- Té ra lão chọc giận Ngọc Tiêu Lang Quân là có dụng tâm muốn ngó thấy ống Ngọc tiêu .

Chàng lại hỏi :

- Vậy lão tiền bối quyết định ra đi ư ?

Tôn Bất Tà đáp :

- Phải rồi! Chúng ta đã thấy cây Ngọc tiêu kia thì lão khiếu hóa có ở lại đây cũng bằng vô dụng.

Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi :

- Té ra lão này thâm mưu thật. Chỗ dụng tâm của lão chứng thực lão nghĩ gì. Lại còn việc đêm nay có người hẹn đến gặp Ngọc Tiêu Lang Quân, chẳng hiểu có phải Tiểu San tỷ tỷ không ?

Trong lúc nhất thời chàng cảm thấy lòng dạ rối bời, không biết làm thế nào cho phải.

Vô Vi đạo trưởng đã thấy chỗ khó nghĩ của chàng liền thở dài hỏi :

- Phải chăng Tiêu đại hiệp muốn ở lại đây ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Ngọc Tiêu Lang Quân gia hạn cho chúng ta trong vòng một giờ phải rời khỏi nơi đây. Nếu chúng ta nghe lời gã bỏ đi thì không khỏi tiếng khiếp nhược, mà quyết định ở lại e rằng không tránh khỏi một trận quyết đấu. Trước tình trạng này tại hạ không biết làm sao cho phải.

Vô Vi đạo trưởng trầm ngâm một lát rồi nói:

- Theo bần đạo thì nên dùng chính sách trung dung.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Chính sách trung dung là như thế nào ?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Nếu tranh đua để ở lại trong viện trạch này thì hai bên đều đi đến chỗ động thủ liều mạng. Thế là chuyện nhỏ thành ra chuyện lớn, nếu chịu bỏ đi thành ra khiếp nhược. Theo bần đạo thì chúng ta cũng y hẹn rút lui. Nhưng lúc ra đi Tiêu đại hiệp cũng biểu lộ vài chiêu tuyệt kỷ để họ trông thấy.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

- Thuyết này quả là nghe được. Mình phải diễu võ dương oai một lúc rồi y ước rút lui. Thế là hai bên đều giữ được thể diện.

Vô Vi đạo trưởng cười nói :

-Người kia cầm ống tiêu cất bước để vết lại tất nhiên võ công của họ rất cao cường, nhưng bần đạo tin là Tiêu đại hiệp quyết chẳng chịu thua họ.

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :

- Con người bất cứ là ai dù tài nghệ siêu quần cũng chẳng thể học hết mọi võ công đến trình độ xuất thần nhập hóa. Có cái sở trường tất có chỗ sở đoản. Tiêu đại hiệp bỏ chỗ sở đoản dùng cái sở trường là được.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :

- Được rồi !

Vô Vi đạo trưởng quay đầu lại ngó Triển Diệp Thanh nói :

- Sư đệ hãy dẫn bọn đệ tử rời khỏi ngôi nhà này trước đi.

Triển Diệp Thanh trong lòng không muốn nhưng vì nể sư huynh nên không nói gì dẫn bọn đệ tử phái Võ Đương ra đi.

Tôn Bất Tà nhìn Nhất Trận Phong Bành Vân nói :

- Bành huynh đệ cũng nên rút lui đi thôi.

Bành Vân dạ một tiếng rồi từ từ đi ra.

Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn Thương Bát đang ngồi vận khí điều dưỡng dưới gốc cây, nghĩ thầm :

- Đây tuy chỉ là phô trương tuyệt kỷ nhưng cũng có thể vì tình thế bắt buộc mà xảy ra cuộc động thủ. Thương thế của Thương Bát rất trầm trọng, để y ở đây có điều không ổn. Vạn nhất xảy ra tỷ đấu, mình chẳng thể chiếu cố cho y được. Nhưng hiện giờ y đang vận công điều dưỡng không nên kinh động, biết làm thế nào đây ?

Tôn Bất Tà thấy Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ băn khoăn đã đoán ra tâm sự chàng nên mỉm cười nói :

- Lúc Tiêu huynh đệ phô trương tuyệt kỷ, bất tất phải phân tâm đến chuyện khác. Lão khiếu hóa và Vô Vi đạo trưởng chắc có đủ bản lĩnh để bảo vệ cho Thương Bát được an toàn.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Hay lắm ! Vậy vãn bối xin trông đợi ở hai vị.

Quãng thời gian khoảng ăn xong bữa cơm thoắt cái đã hết. Bọn Tiêu Lĩnh Vu vừa sắp đặt xong thì thanh âm của Ngọc Tiêu Lang Quân từ căn phòng phía tây cất lên hỏi :

- Thời gian sắp hết rồi các vị tính sao đây ?

Hắn nói câu này thanh âm không lớn mà lọt vào tai mọi người nghe rất rõ.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng nói :

- Hai vị bất tất phải viện trợ tại hạ....

Rồi chàng lớn tiếng :

- Tiêu mỗ có điều muốn thỉnh giáo.

Ngọc Tiêu Lang Quân nói :

- Các hạ có việc gì nữa ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Mời huynh đài ra ngoài để cùng nhau hội ngộ được chăng ?

Ngọc Tiêu Lang Quân đáp :

- Tại hạ trước nay đã nói câu gì cũng coi nặng nằng non. Nãy đến giờ ước hẹn mà các vị vẫn không chịu đi thì chỉ còn con đường chết. Tiêu huynh muốn thuyết phục tại hạ thì chỉ uổng công mà thôi.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng tức giận lạnh lùng nói :

- Bọn tiểu đệ đã định ra rồi, nhưng các hạ nói vậy nên lại muốn biến đổi chủ định.

Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi :

- Biến đổi chủ định bằng cách nào ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Bọn tại hạ có muốn cũng ở lại thêm trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm nữa.

Ngọc Tiêu Lang Quân cười lạt nói :

- Tiêu Lĩnh Vu ! Thế là tại hạ đã nhường ông bạn quá nhiều rồi.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Trong đời tại hạ, đây cũng là lần đầu tiên phải nhẫn nại đến cùng cực.

Ngọc Tiêu Lang Quân nói :

- Tại hạ nhắc lại chỉ còn khoảng thời gian cạn tuần trà là đến hẹn rồi đó.

Tiêu Lĩnh Vu dắng hặng một tiếng không nói gì với Ngọc Tiêu Lang Quân nữa. Chàng quay lại nhìn Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng nói :

- Người ta cuồng ngạo quá chừng, thật khó lòng mà nhẫn nại được. Xem chừng bọn ta phải lưu lại nơi đây.

Vô Vi đạo trưởng lên tiếng :

- Không nhịn được điều nhỏ mọn thì hư việc lớn. Hiện giờ uy thế của Thẩm Mộc Phong lan tràn như lửa cháy. Chúng ta phải đối phó với hắn mà lại còn chuyện rắc rối ở đây thì làm sao chiếu cố cả hai nơi. Tội gì đại hiệp gây thêm đại địch.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Đạo trưởng nói vậy là phải. Chúng ta đành nhượng bộ một bước nữa.

Vô Vi đạo trưởng liếc mắt nhìn Tôn Bất Tà nói :

- Chúng ta nên đi trước một bước nên chăng ?

Tôn Bất Tà nói :

- Được lắm ! Lão khiếu hóa già rồi cũng không còn nóng tính nữa.

Tiêu Lĩnh Vu gọi bọn Thương Bát lại toan giục họ ra đi thì đột nhiên có tiếng cười lạt nổi lên và tiếng người nói :

- Các vị muốn tự tử hay muốn tại hạ phải động thủ....

Tôn Bất Tà quay đầu nhìn lại thấy Ngọc Tiêu Lang Quân tay cầm ống tiêu đứng cách chừng hơn trượng, mặt lộ đầy sát khí. Người áo xanh đứng đằng sau gã.

Luc này người áo xanh đã bỏ tấm mặt nạ xuống để lộ chân tướng. Hắn ra chiều tức giận đến cực điểm. Tuy hắn không để râu nhưng trạc tuổi đã ngoài ba mươi.

Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn Tôn Bất Tà thấy lão cũng đầy vẻ tức giận. Hiển nhiên thái độ đầy kiêu ngạo của hắn đã làm cho lão nổi đóa lên.

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt hỏi :

- Theo các hạ thì bọn tại hạ nên tự tử đi ư ?

Ngọc Tiêu Lang Quân nói :

- Nếu tại hạ động thủ thì e rằng các vị phải chịu thêm một phen đau khổ chứ chẳng ích gì.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Các hạ quên câu : " Bậc đại trượng phu giết đi thì được chứ làm nhục thì không xong " rồi hay sao ?

Ngọc Tiêu Lang Quân hững hờ nói :

- Phải chăng các vị thà chịu chết chứ không chịu nhục ?

Tiêu Lĩnh Vu nghiêm nghị đáp :

- Nhưng bọn tại hạ cũng không muốn tự tử.

Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi :

- Các hạ muốn chết cách nào thì tự chọn lấy.

Tiêu Lĩnh Vu nghe giọng đối phương mỗi lúc một thêm cuồng ngạo, trong lòng không khỏi bực tức nghĩ thầm :

- Dù bọn ta không thể địch lại hắn thì cũng khó mà nhịn được cái tức này. Bất luận thắng hay bại cũng phải chiến đấu với hắn một trận đã.

Trong lòng xoay chuyển, ngoài miệng chàng lạnh lùng đáp :

- Bọn tại hạ không muốn tự tử dĩ nhiên muốn các hạ ra tay.

Ngọc Tiêu Lang Quân biến sắc mặt nói :

- Chưa thấy quan tại chưa đổ lệ. Trong các vị ai muốn chết trước ?

Tiêu Lĩnh Vu phưỡn ngực ra nói :

- Tại hạ nguyện xung phong trước.

Ngọc Tiêu Lang Quân chau mày hỏi :

- Các hạ là người đầu tiên đòi chết ư ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tại hạ chỉ biết động thủ trước, còn chết hay không thì khó nói quá....

Chàng dừng lại một chút rồi tiếp :

- Cũng có khi tại hạ ngẫu nhiên lỡ tay đả thương các vị thì sao ?

Ngọc Tiêu Lang Quân lạnh lùng đáp :

- Ai cũng bảo Tiêu Lĩnh Vu là con người kiêu ngạo tự phụ. Bữa nay gặp mặt mới biết là đúng. Các hạ đã tự tìm lấy cái chết thì tại hạ phải thành tâm giúp.

Gã nói câu này tức là bảo chàng nếu xảy ra cuộc động thủ thì nhất định chàng phải chết chứ không nghi ngờ gì nữa.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Ai chết về tay ai lát nữa sẽ rõ. Các hạ bất tấ phải khoe khoang làm chi.

Ngọc Tiêu Lang Quân đột nhiên nhảy vọt lại phóng chiêu nhằm đánh vào trước ngực Tiêu Lĩnh Vu. Đồng thời gã quát lớn :

- Nằm ra !

Tiêu Lĩnh Vu đã động thủ với người áo xanh, biết chắc bản lĩnh của Ngọc Tiêu Lang Quân còn cao hơn gã, nên chàng đã đề phòng từ trước. Vừa thấy ống tiêu điểm đến tay phải chàng quét ngang một cái và lạng người sang một bên. Miệng chàng đáp :

- Cái đó chưa chắc.

Chàng vừa dứt lời đột nhiên cảm thấy một luồng ám khí kình đánh trúng ngực.

Tiêu Lĩnh Vu đã ngấm ngầm vận cương khí hộ thân, ngón tay đối phương điểm tới đột ngột cùng bị luồng cương khí ngăn cản nên chàng chưa bị thương.

Hết Hồi 173 - Xác Chết Loạn Giang Hồ - Ngọa Long Sinh

Hồi 174 - Xác Chết loạn Giang Hồ - Ngọa Long Sinh

Tiêu Lĩnh Vu trùng hội tỷ nương

Tiêu Lĩnh Vu cực kỳ kinh hãi nghĩ thầm :

- Không hiểu luồng ám kình này phát ra từ lúc nào ? Nếu nó theo ống tiêu đánh tới thì không thể mau lẹ như vậy. Vậy mình chẳng thể trách gã là khoe khoang lỗ miệng. Nếu mình không có luồng cương khí hộ thân thì đòn này đánh trúng huyệt đạo tất mình sẽ phải té nhào đúng như lời gã nói.

Ngọc Tiêu Lang Quân thấy luồng ám kình trúng ngực Tiêu Lĩnh Vu mà chàng vẫn đứng yên không nhúc nhích tựa hồ chẳng có chuyện gì cả, gã còn thấy phản lực hất ngược lại ngăn cản luồng ám kình thì không khỏi kinh hãi, bụng bảo dạ :

- Té ra thằng cha này đã luyện Huyền môn tuyệt kỷ tối cao là luồng cương khí hộ thân .

Hai người trong lòng đều kinh hãi nhưng vẫn tiếp tục tỷ đấu chứ chưa dừng lại.

Bỗng thấy Ngọc Tiêu Lang Quân hạ thấp ống tiêu xuống tránh khỏi chiêu trao của Tiêu Lĩnh Vu, rồi xoay tay điểm vào uyển mạch tay mặt chàng.

Tiêu Lĩnh Vu thu tay mặt về đánh ra một chưởng.

Chiêu chưởng này liên miên không ngớt. Chỉ trong khoảnh khắc đã liên tục đánh ra mười hai thức.

Ngọc Tiêu Lang Quân vội lùi lại ba bước hỏi :

- Phải chăng các hạ đã học môn Thiểm điện liên hoàn chưởng ở nơi Nam Dật Công ?

Tiêu Lĩnh Vu dừng tay lại đáp :

- Đúng rồi ! Kiến thức các hạ thật quảng bác.

Lòng chàng không khỏi kinh hãi nghĩ thầm :

- Người này chẳng những võ công cao cường mà kiến thức cũng rất uyên bác.

Ngọc Tiêu Lang Quân lại hỏi :

- Môn chưởng pháp này các hạ học được ở đâu?

Tiêu Lĩnh Vu ngập ngừng nói :

- Cái đó xin các hạ miễn cho không thể trình bày được.

Ngọc Tiêu Lang Quân nói :

- Sở dĩ tại hạ hỏi như vậy là muốn biết rõ chính lão nhân gia đã thân hành truyền thụ cho các hạ hay các hạ học được ở trong pho bí lục nào.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Chính lão nhân gia đã thân hành truyền thụ cho tại hạ.

Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi :

- Thế ra Nam Dật Công vẫn còn sống trên thế gian. Hiện giờ lão ở đâu ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Lão nhân gia còn sống là chuyện đích thực, còn hiện ở đâu thì tại hạ không thể trình bày được.

Ngọc Tiêu Lang Quân nói :

- Hừ ! Các hạ không nói thì tại hạ sẽ điều tra cho biết.

Gã vung ngọc tiêu điểm tới.

Thế chưởng của Tiêu Lĩnh Vu đánh chênh chếch nhằm đập vào cây ngọc tiêu.

Ngọc Tiêu Lang Quân nghĩ thầm :

- Gã này thật là cuồng vọng, lại dùng tay đón lấy ngọc tiêu của ta. Ta phải cho gã nếm mùi đau khổ mới được.

Trong lòng xoay chuyển suy nghĩ, gã hạ thấp ngọc tiêu xuống đoạn hất ngược lên đập vào tay Tiêu Lĩnh Vu.

Năm ngón tay chàng liền nắm lấy ống ngọc tiêu.

Ngọc Tiêu Lang Quân tức giận lẩm bẩm :

- Đây là người tự rước lấy nỗi đau khổ, không thể trách ta được.

Gã ngấm ngầm vận khí rồi xoay mạnh ống ngọc tiêu.

Nguyên ống ngọc tiêu này trên mình đầy mũi nhọn. Nội công của Ngọc Tiêu Lang Quân rất thâm hậu, gã vận khí xoay chuyển ống tiêu không xoay gỡ được.

Ngọc Tiêu Lang Quân chau mày nói :

- Võ công của các hạ quả nhiên cao cường Gã dừng lại một chút rồi nói :

- Hãy buông ống ngọc tiêu ra.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

- Hai bên đối địch, sao gã lại yêu cầu ta buông ống ngọc tiêu ? Nhưng chàng nghĩ tới ống ngọc tiêu này rất trân quí, nên theo lời gã buống ra cho khỏi hư hại.

Ngọc Tiêu Lang Quân không ngờ mình hô một tiếng như vậy mà chàng buông ngọc tiêu ra thật.

Hắn liền lùi lại ba bước lạnh lùng nói :

- Tiêu huynh quả nhiên chịu nghe lời tiểu đệ.

Đột nhiên gã giơ ống tiêu lên. Dưới ánh trăng trông rõ những tia sáng lấp lánh nhỏ như lông trâu từ trong ống tiêu bay ra phấp phới.

Nguyên ống tiêu này có đặt cơ quan ngâm chứa độc châm.

Tiêu Lĩnh Vu thấy thế lạnh lùng hỏi :

- Té ra ống ngọc tiêu này của các hạ còn có thể phát xạ ám khí tàn độc ? Thật là một chuyện khiến cho Tiêu mỗ mở rộng tầm mắt.

Ngọc Tiêu Lang Quân nói :

- Nếu các hạ không nghe lời tại hạ thì e rằng đã bị thương vì độc châm rồi.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Phương pháp dấu độc châm trong ống tiêu của các hạ tuy kỳ diệu và nham hiểm khiến người ta khó nỗi đề phòng, nhưng chưa chắc đã đả thương được Tiêu mỗ.

Ngọc Tiêu Lang Quân không hiểu tay Tiêu Lĩnh Vu đã đeo bao tay bằng da giao ngàn năm, đao kiếm không chém vào được. Gã cười lạt nói:

- Lẫy nỏ trong ống tiêu rất mãnh liệt tuy trong mình các hạ có cương khí hộ thân cũng chẳng tài nào cản trở được những mũi độc châm đâm vào người.

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :

- Ta buông ống ngọc tiêu là vì hảo ý, vậy không nên tranh luận với gã về vụ này.

Rồi chàng không nói gì nữa.

Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi :

- Tại hạ đã nương tay sao các hạ không chịu hiểu mà bỏ đi ?

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

- Nếu ta chịu lời rút lui tất gã này hạ độc thủ gây nên một phen kiếp nạn. Ta phải nghĩ cách để kiềm chế gã mới được....

Tiêu Lĩnh Vu từ từ rút trường kiếm ở sau lưng ra nói :

- Những chiêu số ngọc tiêu của các hạ dĩ nhiên cực kỳ tinh diệu tại hạ hy vọng lĩnh giáo thêm mấy chiêu chưởng pháp của các hạ.

Ngọc Tiêu Lang Quân cười lạt hỏi :

- Tiêu Lĩnh Vu ! Các hạ có biết tại sao chỗ nào tại hạ cũng nương tay với các hạ không ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tại hạ không hiểu.

Ngọc Tiêu Lang Quân nói :

- Đó là do tại hạ nể mặt một người.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Ai vậy ? Người đó có liên quan gì đến tại hạ ?

Ngọc Tiêu Lang Quân mắt lộ sát khí lạnh lùng hỏi :

- Bình sinh tại hạ đối với bất cứ ai cũng không nhẫn nại như đối với Tiêu Lĩnh Vu. Đây đúng là một điều ngoại lệ của tại hạ.

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt đáp:

- Các hạ hà tất phải quan tâm chi hết. Tiêu Lĩnh Vu là Tiêu Lĩnh Vu chẳng có liên quan gì đến ai hết. Các hạ cứ việc phóng tay động thủ đi.

Ngọc Tiêu Lang Quân cặp mắt lấp loáng ánh thần quang lạnh lùng hỏi:

- Phải chăng các hạ bức bách tại hạ phải động thủ ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tại hạ không định như vậy. Nhưng không muốn các hạ nương tay với mình. Chúng ta trông vào võ công để phân thắng bại.

Ngọc Tiêu Lang Quân ngửa mặt lên trời nói :

- Giỏi lắm ! Hãy coi chừng !

Đột nhiên gã vung tay điểm tới.

Tiêu Lĩnh Vu tuy ngoài miệng hời hợt như vậy mà trong lòng đã rất quan tâm đến đối phương. Chàng hít một hơi chân khí lùi lại ba bước.

Ngọc Tiêu Lang Quân cười lạt, huy động ngọc tiêu đánh liền ba chiêu.

Tuy gã chỉ đánh ba chiêu mà bóng tiêu mịt mù chia ra bốn mặt tám phương công kích.

Tôn Bất Tà quay lại ngó Vô Vi đạo trưởng :

- Chiêu số của gã này thật là kỳ dị. Bình sinh lão khiếu hóa chưa thấy bao giờ.

Vô Vi đạo trưởng vẻ mặt nghiêm trọng nói :

- Đây là một trường ác đấu nguy hiểm, thắng bại không lường....

Lão chưa dứt lời đột nhiên dừng lại.

Tiêu Lĩnh Vu bị bóng tiêu bức bách phải lùi lại năm bước mới tránh khỏi.

Ngọc Tiêu Lang Quân cười nói :

- Các hạ tránh khỏi cuồng phong tam chiêu của tại hạ thật là hiếm có.

Miệng gã nói vậy mà cây ngọc tiêu trong tay thi triển thế công chẳng chậm lại chút nào. Gã ra chiêu mỗi lúc một mau lẹ khiến toàn thân Tiêu Lĩnh Vu bị bao vây trong vòng tiêu ảnh.

Chỉ trong nháy mắt hai người đã tỷ đấu mười mấy hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu lâm vào tình trạng phải xoay chuyển luôn luôn, không lúc nào rảnh để phản kích.

Tôn Bất Tà thấy thế trong lòng nóng nẩy, khẽ hỏi Vô Vi đạo trưởng :

- Lão khiếu hóa nhận thấy tình thế có vẻ bất lợi. Nếu cuộc đấu còn tiếp tục thì Tiêu Lĩnh Vu khó lòng chống nổi. Lão khiếu hóa giúp y nên chăng ?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Chi bằng hãy chờ một lúc nữa xem sao rồi sẽ liệu.

Tuy lão trấn an Tôn Bất Tà mà chính lão cũng kinh hãi vô cùng.

Tiêu Lĩnh Vu ở vào tình trạng bị ngọc tiêu bao vây không đường phản kích.

Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, tình thế vẫn không thay đổi.

Ngọc Tiêu Lang Quân tuy phóng chiêu rất lợi hại nhưng cũng không có cách nào đánh rớt được trường kiếm của Tiêu Lĩnh Vu.

Đột nhiên Tiêu Lĩnh Vu quát lên một tiếng thật to. Thanh trường kiếm ở trong bóng tiêu trùng điệp bắt đầu phản công. Tiêu kiếm chạm nhau chát chúa vang lên không ngớt.

Tiêu Lĩnh Vu lừa mãi mới được chỗ sơ hở liền mượn cơ hội để phản kích thoát ra khỏi làn bóng tiêu khi nào chàng để lỡ dịp ? Thanh trường kiếm phóng ra ba chiêu, ánh hàn quang lấp loáng. Thế kiếm phản kích có cơ vãn hồi được liệt thế.

Vô Vi đạo trưởng thở dài một cái nói :

- Té ra bóng tiêu vẫn không làm Tiêu đại hiệp phải mê man đầu óc....

Lúc này người tay sắt đứng đằng sau Ngọc Tiêu Lang Quân cũng kinh hãi.

Cặp mắt hắn tròn xoe nhìn hai người động thủ. Hiển nhiên hắn cũng nhận thấy chủ hắn đã phải vận dụng toàn lực.

Hai người càng chiến đấu càng ác liệt. Cả tiêu lẫn kiếm đều phóng ra những chiêu số kỳ ảo.

Vô Vi đạo trưởng quay lại ngó Tôn Bất Tà khẽ nói :

- Lão tiền bối ! Làm thế nào để cho họ bãi chiến không đánh nhau nữa.

Tôn Bất Tà đáp :

- Bây giờ ta có quát họ dừng tay chắc họ cũng không chịu thôi.

Vô Vi đạo trưởng nói :

- Nếu hai bên còn đánh nhau nữa thì e rằng đi vào cục diện hai bên cùng nguy khốn.

Tôn Bất Tà nhìn kỷ thấy Tiêu Lĩnh Vu toát mồ hôi trán, hiển nhiên chàng đã vận dụng toàn lực. Ngọc Tiêu Lang Quân cũng vậy. Đột nhiên thanh âm trong trẻo cất lên :

- Dừng tay !

Ngọc Tiêu Lang Quân đánh liền ba chiêu ngăn chặn thanh trường kiếm của Tiêu Lĩnh Vu rồi nhảy lùi lại năm bước.

Từ ngày Tiêu Lĩnh Vu ra đời đây là lần đầu tiên chàng gặp phải một tay địch thủ như vậy. Cuộc đấu nguy hiểm vô cùng nên chàng bất giác sinh lòng kính phục Ngọc Tiêu Lang Quân. Nên gã thu chiêu về lùi lại chàng cũng không rượt theo.

Chàng quay đầu nhìn ra thấy một tiểu cô nương chừng 15, 16 tuổi, mặc quần xanh áo ngắn, lưng thắt dây vàng, đeo bảo kiếm. Cô đứng ngoài cửa lớn , vẻ mặt rất nghiêm nghị.

Tiêu Lĩnh Vu động tâm tự hỏi:

- Con nha đầu này phải chăng là thiếu nữ mình gặp đêm qua? Thị đã là kẻ hầu cận của Khâu tỷ tỷ thì chắc vâng mệnh tỷ tỷ tới đây.

Ngọc Tiêu Lang Quân là con người lạnh lẽo cuồng ngạo như vậy mà vừa ngó thấy cô bé vội vàng vòng tay nói:

- Tố Văn cô nương! Cô nương bình yên chứ?

Thiếu nữ áo xanh đảo cặp mắt nhìn bốn phía, lại ngó quần hào đương trường rồi nghiêng mình đáp:

- Tiểu tỳ đâu dám nhận lời chào hỏi của Ngọc Tiêu Lang Quân.

Ngọc Tiêu Lang Quân vẫn lễ phép hỏi:

- Cô nương tới đây có điều chi chỉ bảo?

Gã hỏi câu này với vể mặt rất khẩn trương.

Tố Văn đáp:

- Tiểu tỳ đến nói cho Ngọc Tiêu Lang Quân hay một việc.

Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi ngay:

- Việc chi? Phải chăng Khâu cô nương....

Tố Văn ngắt lời:

- Phải rồi! Cô nương sai tiểu tỳ đến nói cho Ngọc Tiêu Lang Quân hay là cuộc hẹn đêm nay cô nương không đến được.

Ngọc Tiêu Lang Quân biến sắc hỏi:

- Tại sao vậy?

Tố Văn đáp:

- Tiểu tỳ cũng không biết tại sao.

Thị đưa mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tiêu tướng công! Tướng công không nhận biết tiểu tỳ ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Mới được gặp cô có một lần, tại hạ không hiểu....

Tố Văn ngắt lời:

- Không phải! Chúng ta gặp nhau hai lần rồi.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Lần trước cô cải dạng nam trang, dĩ nhiên không kể.

Tố Văn mỉm cười, đưa mắt ngó Ngọc Tiêu Lang Quân nói:

- Cô nương bảo tướng công bất tất phải chờ ở đây nữa.

Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi:

- Bữa nay không được hội kiến thì ngày nào mới gặp nhau?

Tố Văn đáp:

- Cô nương nói là khi nào muốn gặp tướng công sẽ cho người đến kiếm.

Ngọc Tiêu Lang Quân sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Hiển nhiên trong lòng gã xúc động đến cực điểm. Gã trầm ngâm một lát rồi đột nhiên nhìn người tay sắt vẫy tay nói:

- Chúng ta đi thôi.

Rồi gã tung mình vọt lên nóc nhà biến mất.

Người tay sắt cũng tung mình vọt lên, chạy nhanh như gió biến mất vào trong bóng đêm.

Tố Văn chú ý nhìn hai người đi xa rồi tiến lại gần Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tiêu tướng công! Tướng công có muốn gặp cô nương của tiểu tỳ không?

Tiêu Lĩnh Vu hững hờ đáp:

- Nếu y bận việc quá không có thì giờ tiếp kiến thì thôi cũng được.

Tố Văn giương cặp mày liễu lên hỏi:

- Đêm qua tướng công khẩn khoản cầu kiến cô nương tiểu tỳ, sao hôm nay lại đổi tâm ý?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Cô đừng hiểu lầm. Nếu Khâu tiểu thư có thì giờ tiếp kiến, dĩ nhiên tại hạ phải phó ước.

Tố Văn hỏi:

- Không phải ước hẹn chi nữa, tiểu tỳ đưa tướng công đi gặp cô nương ngay được không?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:

- Như vậy có tiện không?

Tố Văn đáp:

- Nếu không tiện hay tiểu thư không ưng chịu thì dù tiểu tỳ có lớn mật đến mấy cũng chẳng dám dẫn tướng công đi.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tại hạ có hai điều băn khoăn muốn hỏi cô.

Tố Văn đáp:

- Được rồi! Tướng công hỏi đi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao đêm qua Khâu cô nương không muốn gặp tại hạ mà bữa nay lại sai cô nương đến đây tìm kiếm? Nội tình vụ này ra làm sao?

Tố Văn ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

- Đừng nói tiểu tỳ không biết nội tình, mà dù có biết đi chăng nữa cũng không dám nói cho tướng công hay.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi:

- Cô nương có biết bây giờ Khâu tỷ tỷ kiếm tại hạ vì việc gì không?

Tố Văn đáp:

- Vì việc gì thì Tiêu tướng công cứ đến gặp Khâu tiểu thư rồi sẽ rõ.

Đột nhiên thị hạ thấp giọng xuống nói tiếp:

- Mối thân thích hoặc tình cố cựu giữa Khâu tiểu thư cùng tướng công thế nào tiểu tỳ không hay biết gì hết. Nhưng tiểu tỳ nhận thấy tiểu thư đã vì tướng công hao phí tâm lực rất nhiều. Chị em tiểu tỳ nhiều phen phải chạy thục mạng. Vụ Nam Hải ngũ hung chỉ mới là một chuyện trong đó mà thôi. Dường như tiểu thơ không muốn Tiêu tướng công hay biết những vụ này nên chỉ ngấm ngầm viện trợ....

Thị nói chưa hết lời liền dừng lại.

Tiêu Lĩnh Vu chờ một lát không thấy Tố Văn nói tiếp liền giục:

- Cô nương nói hết đi.

Tố Văn lắc đầu đáp:

- Không còn gì nữa.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi gặng:

- Sao cô lại không nói nữa?

Tố Văn lắc đầu đáp:

- Tiểu tỳ không nên nói mà cũng không dám nói.

Tiêu Lĩnh Vu trấn an thị:

- Không sao đâu. Tại hạ chỉ muốn nghe cho biết mà thôi.

Tố Văn thở phào một cái rồi đáp:

- Tiểu tỳ đã nói nhiều quá. Xin Tiêu tướng công đừng hỏi nữa.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Tôn Bất Tà rồi hỏi:

- Xin cô nương cho biết mấy ông bạn của tại hạ có thể đi theo được chăng?

Tố Văn đáp:

- Lúc tiểu tỳ ra đi, tiểu thư không căn dặn điều này. Nhưng tiểu tỳ vẫn biết trước nay tiểu thư không thích gặp người lạ bao giờ.

Tôn Bất Tà nói:

- Tiêu huynh đệ bất tất phải quan tâm. Bọn lão khiếu hóa chờ ở đây cũng được.

Tiêu Lĩnh Vu nhẹ buông tiếng thở dài hỏi:

- Hiện giờ Khâu cô nương ở đâu?

Tố Văn đáp:

- Tiểu thư cũng ở gần đây.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Tôn Bất Tà, chắp tay nói:

- Xin các vị chờ cho một chút, tại hạ đi rồi trở về ngay.

Tôn Bất Tà đáp:

- Huynh đệ cứ tuỳ tiện.

Tố Văn vừa trở gót vừa nói:

- Chúng ta đi thôi.

Thị cất bước đi trước, Tiêu Lĩnh Vu đi theo sau.

Ra khỏi tòa nhà, Tố Văn quay lại hỏi:

- Chúng ta đi lẹ hơn một chút được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Cô nương cứ việc tuỳ tiện thi triển khinh công, tại hạ tự tin có thể theo kịp.

Tố Văn mỉm cười đáp:

- Tiểu tỳ đã hiểu qua võ công của Tiêu tướng công, thật là cao minh vô cùng. Tiểu tỳ không có ý so bì khinh công với tướng công.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ tới mấy lần thị ở trong bóng tối ngấm ngầm giúp đỡ mình, bất giác mặt nóng bừng lên.

Tố Văn dường như ngó thấy chỗ bẽn lẽn của Tiêu Lĩnh Vu. Đột nhiên thì phóng mình lao đi, miệng hô:

- Tiểu tỳ xin dẫn đường.

Khinh công của Tố Văn vào hàng trác tuyệt.

Tiêu Lĩnh Vu chỉ ngơ ngác một chút thì thị đã chạy xa bốn năm trượng. Chàng vội đề khí rượt theo.

Hai người cùng thi triển khinh công. Chỉ trong khoảnh khắc đã chạy được mấy dặm.

Tiêu Lĩnh Vu vận toàn lực thi triển khinh công, đã gần lại được một trượng.

Bất ngờ Tố Văn dừng lại đột ngột, chàng không kịp đề phòng, chút nữa đụng mạnh vào thị.

Trong lúc hối hả, chàng hít một hơi chân khí vội thu đà lại.

Tố Văn mỉm cười nói:

- Khinh công của Tiêu tướng công quả nhiên rất cao cường.

Tiêu Lĩnh Vu hô hấp chậm lại nói:

- Sao không đi nữa?

Tố Văn giơ tay trỏ vào khu bóng xanh rậm rạp cách đó mấy trượng, bên trong có ẩn hiện mái nhà gianh. Thị đáp:

- Đến nơi rồi. Tiểu thư ở trong nhà gianh kia.

Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn ngôi nhà gianh muốn nói lại thôi.

Tố Văn bước chậm lại khẽ nói:

- Tiêu tướng công! Lát nữa tướng công gặp Khâu tiểu thư, mong rằng tướng công nói năng dè dặt một chút.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậy?

Tố Văn đáp:

- Tiểu thư đau khổ nhiều rồi, tướng công không nên làm cho tiểu thư phải phiền lòng.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Được rồi! Tại hạ sẽ hết sức nhẫn nại.

Đến gần căn nhà gianh, Tố Văn gõ nhẹ vào phên cổng tre hai cái.

Bỗng nghe cánh cổng kẹt mở. Một thiếu nữ toàn thân mặc áo hồng, rất xinh đẹp, lưng đeo trường kiếm đứng đó.

Tố Văn khẽ hỏi:

- Tiểu thư có nhà không?

Thiếu nữ áo hồng đưa mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiểu thư ở trong nhà. Mời Tiêu tướng công vào.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:

- Sao tên nha đầu này lại biết ta họ Tiêu.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chân chàng từ từ bước vào.

Cách trần thiết trong nhà rất đơn giản. Ngoài cái bàn gỗ và bốn cái ghế tre không còn vật gì khác.

Một bước rèm màu xanh nhạt ở mé tả buông rủ xuống, chia căn nhà làm hai gian.

Tố Văn đứng bên ngoài, thiếu nữ áo hồng theo Tiêu Lĩnh Vu đi vào. Thị khẽ nói:

- Tướng công hãy chờ một chút. Tiểu tỳ vào bẩm tiểu thơ.

Bỗng nghe sau tấm rèm có tiếng thiếu nữ trong trẻo cất lên:

- Ngươi hãy lui ra.

Tấm rèm lay động. Một thiếu nữ võ phục màu huyền từ từ bước ra.

Tỳ nữ áo hồng nghiêng mình "dạ" một tiếng rồi rón rén lui ra ngoài.

Tiêu Lĩnh Vu chăn chú nhìn vào thiếu nữ áo huyền thì đúng là Khâu Tiểu San mà chàng đã xa cách bấy lâu. Vẻ phong vận của nàng bây giờ lại càng khiến cho lòng người phải rung động.

Khâu Tiểu San vẻ ưu phiền lộ ra đôi mắt, nhưng nàng nở một nụ cười gượng hỏi:

- Nhìn gì vậy? Chẳng lẽ đệ đệ không nhận ra được tỷ tỷ ư?

Tiêu Lĩnh Vu kính cẩn chắp tay đáp:

- Mấy năm trời hình ảnh tỷ tỷ vẫn quanh quẩn trong lòng tiểu đệ, có lý nào lại không nhận ra?

Hết Hồi 174 - Xác Chết Loạn Giang Hồ - Ngọa Long Sinh

Hồi 175 - Xác Chết loạn Giang Hồ - Ngọa Long Sinh

Ngọc Tiêu giở thói hung hăng

Khâu Tiểu San nhẹ buông tiếng thở dài đáp:

- Đệ đệ đã thay đổi nhiều rồi. Nếu tỷ tỷ gặp đệ đệ một cách đột ngột e rằng cũng không nhận ra được.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tiểu đệ đã hết tuyệt chứng, trở thành khoẻ mạnh....

Khâu Tiểu San ngắt lời:

- Đệ đệ còn cao lớn hơn trước nhiều. Lúc chia tay đệ đệ mới chỉ là một thằng nhỏ yếu đuối bệnh hoạn mà nay đã trở thành một chàng trai tuấn tú. Hỡi ơi! Quãng thời gian năm năm không phải ngắn ngủi mà cũng chẳng phải lâu dài nhưng đệ đệ biến đổi quá nhiều.

Tiêu Lĩnh Vu nghe giọng nói nàng đầy vẻ thương cảm, trong lòng rất lấy làm kỳ, nghĩ thầm:

- Khâu tỷ tỷ vốn là con người kiên nghị, sao bữa nay bỗng biến thành đa sầu đa cảm?

Chàng ngửng đầu lên thì thấy khóe mắt Khâu Tiểu San long lanh ngấn lệ.

Chàng kinh hãi vội hỏi:

- Tỷ tỷ làm sao vậy?

Khâu Tiểu San mỉm cười đáp:

- Tỷ tỷ không sao cả. Chúng ta lâu ngày cách mặt, bữa nay hội ngộ nói chuyện vui vẻ mới phải.

Tiêu Lĩnh Vu nhớ tới nàng gặp nhiều cảnh ngộ bi thảm, trải bao nỗi đau đớn thì không khỏi thương tâm thở dài hỏi:

- Tỷ tỷ ơi! mấy năm nay tỷ tỷ phải chịu nhiều chuyện đau khổ, có đúng thế không?

Khâu Tiểu San đáp:

- Tỷ tỷ luân lạc giang hồ từ thủa nhỏ thì có phải trải những đau khổ thì cũng chẳng có chi đáng kể. Còn đệ đệ sinh trưởng trong một gia đình phong lưu mà phải chịu nhiều cuộc gian lao mới là điều đáng nói.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tiểu đệ tuy nếm mùi gian truân nhưng đã qua hết rồi. Bây giờ tỷ tỷ có thấy tiểu đệ tươi tỉnh lắm rồi không?

Khâu Tiểu San đáp:

- Ngày nay đệ đệ lớn hơn nhiều so với năm trước, thành hẳn con người khác . Vả lại đệ đệ đã lừng lẫy trên võ lâm, oai danh cuồn cuộn khắp giang hồ. Vậy có phải chịu cực khổ cũng không đến nỗi uổng công.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tiểu đệ mà có ngày nay hoàn toàn trông tỷ tỷ trợ lực cho... Khâu Tiểu San ngắt lời:

- Tỷ tỷ không chiếu cố được cho đệ đệ, khiến đệ đệ phải lưu lạc giang hồ, tỷ tỷ rất lấy làm áy náy.

Tiêu Lĩnh Vu an ủi:

- Việc đã qua rồi, tỷ tỷ bất tất phải nhắc đến nữa.

Khâu Tiểu San trỏ cái ghế trúc bên cạnh nói:

- Đệ đệ hãy ngồi xuống đây nói chuyện.

Hai người cùng ngồi xuống ghế.

Khâu Tiểu San nói:

- Đệ đệ hãy thuật cho tỷ tỷ nghe những sự đã trải qua mấy năm nay.

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm đáp:

- Câu chuyện rất dài...

Khâu Tiểu San ngắt lời:

- Dài cũng không sao, cứ kể cho tỷ tỷ nghe đi.

Tiêu Lĩnh Vu lần lượt thuật lại những chuyện đã trải qua mấy năm nay.

Khâu Tiểu San lắng tai nghe cho đến hết rồi nói:

- Một mình đệ đệ mà được ba vị tiền bối tận tình truyền thụ võ công là một điều đại phước.

Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ chuyện đêm qua liền hỏi:

- Tỷ tỷ ơi! Trong lòng tiểu đệ còn có một điều hoài nghi. Tiểu đệ hỏi đến thư thư đừng buồn.

Khâu Tiểu San hỏi:

- Phải chăng là vì đêm qua ta không chịu gặp mặt đệ đệ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Chính là vụ đó. Tiểu đệ nghĩ mãi không ra vì lẽ gì tỷ tỷ lại không cho đệ đệ gặp mặt?

Khâu Tiểu San gạt đi:

- Chuyện đó qua rồi không nên nhắc lại nữa. Bây giờ chúng ta chẳng ngồi đối diện với nhau ư?

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Những ngày gần đây lúc nào sư thư cũng ngấm ngầm viện trợ cho tiểu đệ, khiến tiểu đệ cảm kích vô cùng.

Khâu Tiểu San lại gạt đi:

- Đệ đệ đừng nói thế. Chúng ta có phải người ngoài đâu?

Tiêu Lĩnh Vu vẫn chú ý đến thái độ của Khâu Tiểu San, quả nhiên chàng phát giác trong câu cười tiếng nói của nàng vẫn không che dấu nổi nỗi lo buồn lộ ra trên mí mắt. Chàng liền hỏi:

- Tỷ tỷ ơi! Dường như trong lòng tỷ tỷ có nhiều tâm sự phải không?

Khâu Tiểu San đáp:

- Hỡi ơi! Ta chỉ có một điều tâm sự, cắt không đứt, gỡ không ra khiến ta lúc nào cũng canh cánh trong lòng.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tâm sự gì? Sư thư có thể cho tiểu đệ hay được không?

Khâu Tiểu San giơ tay vuốt lại mái tóc khẽ thở dài đáp:

- Tỷ tỷ không biết mở miệng từ đâu.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:

- Việc gì mà nghiêm trọng thế?

Khâu Tiểu San cặp mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng đáp:

- Đệ đệ ơi! Đệ đệ lớn rồi. Tình trạng ngày nay không giống như trước nữa.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Đúng thế! Tiểu đệ len lỏi vào giang hồ tuy chưa được bao lâu mà đã trải qua rất nhiều chuyện nguy hiểm xảo trá ở đời. Hỡi ơi! Mấy tháng sinh hoạt trên giang hồ mà tưởng chừng trải qua mười mấy năm cực nhọc. Tiểu đệ tự tin đã thêm phần kiến thức. Tỷ tỷ cho biết tâm sự, không chừng tiểu đệ có thể chia sẻ mối ưu tư cùng tỷ tỷ.

Khâu Tiểu San vẻ mặt nghiêm nghị thủng thẳng hỏi:

- Tiêu huynh đệ! Phải chăng huynh đệ có nhận biết Bách Lý cô nương?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Y là con gái Bắc Thiên Tôn Giả tên gọi Bách Lý Băng...

Chàng thở dài nói tiếp:

- Y đã có ân tình giúp đỡ tiểu đệ mấy phen.

Khâu Tiểu San hỏi:

- Huynh đệ có muốn trả ơn y không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiểu đệ đâu phải là kẻ vong ân phụ nghĩa? Dĩ nhiên rất mong báo đền.

Khâu Tiểu San nói:

- Huynh đệ! Ta còn muốn hỏi huynh đệ một điều.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Nếu đệ đệ biết thì dĩ nhiên sẽ nói cho tỷ tỷ hay hết.

Khâu Tiểu San hỏi:

- Một người đã chịu ơn cứu mạng của kẻ khác thì nên báo đáp bằng cách nào?

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:

-Cái đó khó nói lắm.

Khâu Tiểu San hỏi:

- Tại sao vậy?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Cái đó còn phải xem người ta cứu mình vì mục đích gì? Nếu vì lòng chân thành phát ra, không kỳ vọng điều gì thì món ân tình đó dĩ nhiên nặng bằng non, sâu như biển.

Khâu Tiểu San khẽ thở dài hỏi:

- Lúc ban đầu hoàn toàn vì chân thành nhưng sau biến thành có chuyện mưu đồ thì nên thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Nếu họ không phải kẻ đại gian đại ác thì người chịu ơn cũng nên hết sức báo đền.

Khâu Tiểu San mắt chiếu ra những tia kỳ quang, hồi lâu hỏi:

- Huynh đệ! Bất luận họ có yêu sách gì cũng ưng chịu hay sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Nếu điều yêu sách không hại gì đến ai thì nên thỏa mãn cho họ... Đột nhiên chàng động tâm, dừng lại không nói nữa.

Khâu Tiểu San hỏi:

- Sao huynh đệ không nói nữa?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:

- Thư thư! Thư thư hỏi đệ câu này là muốn trỏ vào ai?

Khâu Tiểu San đáp:

- Một người nào đó chẳng hạn.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tỷ tỷ có quen biết y không?

Khâu Tiểu San cười mát hỏi lại:

- Quen biết thì sao?

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm đáp:

- Thư thư! Những lời nói của thư thư dường như là do có tâm sự mà thốt ra?

Khâu Tiểu San buông tiếng thở dài muốn nói lại thôi.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn nàng nói tiếp:

- Tiểu đệ có điều muốn nói ra, nếu lầm lẫn xin thư thư đừng buồn.

Khâu Tiểu San hỏi:

- Điều chi?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Người mà tỷ tỷ nói đó phải chăng là Lam Ngọc Đường?

Khâu Tiểu San ban đầu ngơ ngác một chút rồi lắc đầu đáp:

- Có phải nhân vì Lam Ngọc Đường đêm qua đã nhờ huynh đệ đưa tới ta một chiếc túi gấm không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tâm sự của thư thư ở chỗ người gia ơn...

Chàng chưa dứt lời bỗng nghe Tố Văn kêu thét lên:

- Không được! Tiểu thư còn đang nói chuyện với khách thì để tướng công vào thế nào được?

Bỗng nghe đánh ầm một tiếng. Hai cánh cửa bị người đẩy mạnh mở toang.

Ngọc Tiêu Lang Quân tay cầm ống ngọc tiêu đứng trước cửa.

Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu nhìn ra thấy Ngọc Tiêu Lang Quân, sắc mặt lúc trắng bợt lúc xanh lè. Cặp mắt dường như tóe lửa nhìn chằm chặp vào mặt chàng rồi ngó qua Khâu Tiểu San. Hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả hỏi:

- Khâu cô nương thủ tiêu lời ước hẹn với tại hạ để hội kiến với Tiêu Lĩnh Vu phải không?

Tiêu Lĩnh Vu thấy hắn ra chiều phẫn nộ trong lòng rất lấy làm kỳ. Chàng băn khoăn nghĩ thầm:

- Gã Ngọc Tiêu Lang Quân này võ công cao cường. Nếu hắn ra tay đột ngột trong lúc phẫn nộ tất nhiên ghê gớm vô cùng.

Chàng vội đề tụ chân khí ngấm ngầm đề phòng.

Khâu Tiểu San vừa thấy Ngọc Tiêu Lang Quân cũng giật mình . Nhưng chỉ trong nháy mắt nàmg trở lại vẻ trầm tĩnh, cười mát hỏi:

- Phải thì làm sao?

Tiêu Lĩnh Vu biết Ngọc Tiêu Lang Quân nóng nẩy dị thường mà thái độ lạnh lùng của Khâu Tiểu San có thể khiến hắn nổi hung ngay lập tức. Bất giác chàng tiến lên một bước đứng chắn ngay trước mặt nàng.

Ngờ đâu mọi sự ra ngoài tiêu liệu của Tiêu Lĩnh Vu. Chẳng những Ngọc Tiêu Lang Quân không động thủ mà lửa giận cũng tự nhiên tắt ngấm. Gã từ từ tiến lại cười mát đáp:

- Tại hạ quấy nhiễu nhã hứng của Tiêu huynh.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Không hề gì.

Ngọc Tiêu Lang Quân không chờ hai người mời ngồi đã với lấy một chiếc ghế trúc ngồi xuống nói:

- Vừa rồi ở trong căn nhà gianh tiểu đệ đã có điều mạo phạm. Mong Tiêu huynh lượng thứ cho.

Tiêu Lĩnh Vu rất lấy làm kỳ vì một con người kiêu ngạo như Ngọc Tiêu Lang Quân lại lễ phép với mình đến thế.

Chàng đáp ngay:

- Các hạ dạy quá lời.

Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi:

- Mấy vị quí hữu của Tiêu huynh vẫn chờ trong nhà đại trang chứ?

Hắn không biết nói gì liền hỏi cho qua chuyện.

Ngọc Tiêu Lang Quân đáp:

- Mấy vị đó chắc đang nóng ruột chờ Tiêu huynh mà Tiêu huynh không về ngay thì e rằng bọn họ sẽ theo dõi đến đây.

Tiêu Lĩnh Vu không hiểu ý gã, ngơ ngẩn hỏi:

- Theo dấu đến đây thì sao?

Ngọc Tiêu Lang Quân đáp:

- Khâu cô nương không muốn gặp người lạ. Nếu những vị quí hữu của Tiêu huynh tới đây là làm phiền nhiều cho Khâu cô nương.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Hắn nói câu này quả là có lý. Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng đều là những bậc tiền bối, địa vị tôn cao trong võ lâm. Nếu họ tới đây mà Khâu tỷ tỷ không mời mọc há chẳng khiếm nhã ư?

Chàng liền hỏi:

- Vậy thì làm thế nào?

Ngọc Tiêu Lang Quân mỉm cười đáp:

- Tiêu huynh đi nói với các vị đừng theo dõi tới đây là hơn.

Tiêu Lĩnh Vu cho là phải liền cất bước tiến ra. Nhưng Tố Văn đứng ngoài cửa đưa mắt ra hiệu cho chàng không nên bỏ đi.

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên động tâm dừng bước quay đầu nhìn lại thì thấy Khâu Tiểu San đứng một bên cúi đầu xuống, mày liễu ủ dột, dường như trong lòng đau khổ vô cùng. Chàng lấy làm kỳ nghĩ bụng:

- Khâu tỷ tỷ dường như không thích gặp Ngọc Tiêu Lang Quân và tựa hồ có ý sợ hắn. Trong vụ này tất có điều chi ngoắt ngoéo.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chân chàng lại bước trở vào.

Ngọc Tiêu Lang Quân biến sắc lạnh lùng hỏi:

- Sao Tiêu huynh không đi nữa?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ chưa muốn đi.

Ngọc Tiêu Lang Quân hắng dặng một tiếng rồi hỏi:

- Nếu bọn họ theo dõi đến đây thì làm thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Cái đó không dám phiền các hạ phải nhọc lòng.

Ngọc Tiêu Lang Quân đột nhiên ngửa mặt lên trời cười hỏi:

- Tiêu Lĩnh Vu! Phải chăng các hạ muốn đối nghịch với Trương mỗ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Không đâu. Tại hạ đối nghịch với các hạ làm chi?

Ngọc Tiêu Lang Quân nói:

- Nếu Tiêu huynh không muốn đối ngịch với tại hạ thì nên mau mau rời khỏi đây.

Tiêu Lĩnh Vu càng nghe càng lấy làm quái dị, tự hỏi:

- Không hiểu tại sao Khâu tỷ tỷ lại có ý khiếp sợ Ngọc Tiêu Lang Quân như vậy? Chẳng lẽ Khâu tỷ tỷ đã bị gã ám toán rồi, lúc nào cũng sợ gã đưa vào đất chết nên không dám phản kháng. Nếu vậy ta phải ở đây bảo vệ cho tỷ tỷ.

Chàng mải ngẫm nghĩ quên cả trả lời Ngọc Tiêu Lang Quân.

Ngọc Tiêu Lang Quân thấy Tiêu Lĩnh Vu không trả lời liền cười lạt hỏi:

- Tiêu Lĩnh Vu! Nếu quả các hạ định làm khó dễ thì bữa nay chỉ có một đường.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Đường nào?

Ngọc Tiêu Lang Quân đáp:

- Chúng ta trông vào võ công để quyết định sinh tử.

Tiêu Lĩnh Vu ngó lén Khâu Tiểu San thấy cặp mắt nàng long lanh ngấn lệ, vẻ mặt bàng hoàng. Hiển nhiên trong lòng nàng đau khổ bàng hoàng mà không giải bày cùng ai được.

Lại nghe Ngọc Tiêu Lang Quân nói:

- Tiêu Lĩnh Vu! Nếu các hạ không dám một trận tử chiến với ta thì mau rời khỏi nơi đây và từ sau không được gặp Khâu cô nương nữa.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Gã này võ công cao cường. Nếu dùng toàn lực chiến đấu thì khó mà nói ai chết về tay ai. Hiện giờ trên chốn giang hồ đang rối loạn. Ta cần phải giữ mạng sống để vãn hồi kiếp nạn cho võ lâm. Thằng cha này kiêu ngạo khác thường nhưng cũng không làm nên tội ác. Vậy ta có nhượng bộ cũng chẳng hề chi.

Chàng liền đáp:

- Các hạ võ công cao cường. Tiêu Lĩnh Vu này biết mình không địch nổi. Huống chi chúng ta vốn không thù oán thì sao lại phải động thủ đánh nhau?

Ngọc Tiêu Lang Quân nói:

- Nếu các hạ không muốn động thủ cùng ta thì phải hứa một lời từ nay không được đến gặp mặt Khâu cô nương nữa.

Tiêu Lĩnh Vu giương cặp mày lưỡi kiếm lên đáp:

- Các hạ không nên bức người thái quá. Khâu tỷ tỷ và Tiêu mỗ tình thân chẳng khác chi...

Ngọc Tiêu Lang Quân tức giận quát lên:

- Câm miệng đi!

Tiêu Lĩnh Vu không nhẫn nhịn được nữa:

- Các hạ ngạo khí lấn người, không coi bốn bể vào đâu. Các hạ nên biết Tiêu mỗ có ý nhường nhịn mà thôi chứ không phải sợ các hạ đâu.

Ngọc Tiêu Lang Quân vung cây ngọc tiêu trong tay lên nói:

- Phía sau căn nhà gianh này có một khu đất cỏ mọc khá rộng. Chúng ta tới đó động thủ cho đến khi có kẻ sống người chết.

Tiêu Lĩnh Vu tức giận đáp:

- Các hạ đã bức bách thì tại hạ đành tuân mệnh.

Ngọc Tiêu Lang Quân nói:

- Hay lắm! Chúng ta đi thôi.

Rồi gã cất bước đi trước ra ngoài.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại thấy Khâu Tiểu San vẫn ngồi bâng khuâng, dường như trong lòng đang lo nghĩ một việc rất trọng đại. Những diến biến trước mắt dường như nàng không hay biết gì hết.

Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm thở dài, miệng lẩm bẩm:

- Giữa Khâu tỷ tỷ và Ngọc Tiêu Lang Quân dường như có mối quan hệ rất trọng đại.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chân chàng bước theo Ngọc Tiêu Lang Quân.

Tiêu Lĩnh Vu theo sau Ngọc Tiêu Lang Quân ra sau nhà quả thấy một khu đất cỏ mọc rất rộng.

Ngọc Tiêu Lang Quân cầm ngang ống tiêu đứng giữa đương trường.

Tiêu Lĩnh Vu tay nắm đốc kiếm từ từ tiến ra.

Ngọc Tiêu Lang Quân vung cây ngọc tiêu lên giục:

- Các hạ rút kiếm ra đi. Cuộc chiến bữa nay không phải cuộc tỷ võ bình thường. Các hạ cứ việc hạ độc thủ kỳ cho đến lúc có kẻ sống người chết mới thôi.

Tiêu Lĩnh Vu sắc mặt nghiêm nghị chậm rãi nói:

- Các hạ đã vạch đường, tại hạ nhất dịnh phải bồi tiếp. Có điều trước khi động thủ tại hạ muốn hỏi cho biết rõ một nghi vấn mà tại hạ không sao hiểu được.

Ngọc Tiêu Lang Quân giục:

- Các hạ hỏi đi, nhưng vắn tắt thôi. Ta không muốn kéo dài thời gian.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Giữa chúng ta vốn không thù oán mà sao các hạ nhất định đòi quyết đấu sinh tử?

Ngọc Tiêu Lang Quân ngửa mặt lên trời cười rộ đáp:

- Tại hạ vốn không có lời thề quyết sống chết với các hạ. Nhưng tình thế lúc này khác hẳn. Các hạ còn sống một ngày là tại hạ ngủ không yên giấc, ăn chẳng biết mùi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tiêu mỗ cũng cảm thấy các hạ đối với tại hạ dường như có mối thâm thù. Nhưng không hiểu các hạ có mối thù nghịch gì với tại hạ?

Ngọc Tiêu Lang Quân lạnh lùng hỏi:

- Các hạ không hiểu thật ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Dường như là vì Khâu cô nương thì phải.

Ngọc Tiêu Lang Quân đáp:

- Phải rồi! Chính là vì Khâu Tiểu San...

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Năm năm trước đây tại hạ đã quen biết Khâu Tiểu San, tình thân thiết như chị em.

Ngọc Tiêu Lang Quân cười lạt nói:

- Chính vì các hạ có tình ý sâu xa với nàng nên tại hạ phải giết cho bằng được các hạ.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói:

- Té ra là thế. E rằng các hạ hiểu lầm mất rồi.

Ngọc Tiêu Lang Quân lạnh lùng nói:

- Đừng nói nhiểu nữa, rút kiếm ra đi.

Gã vung cây ngọc tiêu ra chiêu " Kim long thám trảo" nhằm điểm vào trước ngực Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu rút lẹ trường kiếm ra gạt cây ngọc tiêu nói:

- Nếu chỉ vì Tiêu mỗ quen biết Khâu cô nương mà các hạ không cho tại hạ sống ở đời thì thật là bá đạo.

Ngọc Tiêu Lang Quân không trả lời nữa, huy động ngọc tiêu đánh liền tám chiêu.

Tiêu Lĩnh Vu cả giận nghĩ thầm:

- Thằng cha này đã không chịu phục thiện mà mình không cho gã nếm mùi một chút e rằng gã chẳng chịu biết điều.

Chàng để hết tâm thần vận kiếm gạt hết tám chiêu của đối phương rồi cũng phản kích lại tám chiêu.

Tiêu qua kiếm lại đụng nhau bật lên những thanh âm choang choảng rùng rợn.

Ngọc Tiêu Lang Quân gạt tám chiêu kiếm của Tiêu Lĩnh Vu rồi, nghĩ thầm trong bụng:

- Thằng lỏi này trong một thời gian ngắn đã lừng gianh trên chốn giang hồ, quả nhiên bản lãnh hắn không phải tầm thường. Nếu mình không hạ độc thủ thì e rằng không giết gã được.

Hắn nghĩ vậy liền lùi lại năm thước từ từ giơ ngọc tiêu lên nói:

- Tiêu Lĩnh Vu! Trong ngọc tiêu này có dấu ám khí tuyệt độc từ những lỗ tiêu phóng ra. Các hạ hãy coi chừng.

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

- Gã muốn thắng cho nhanh tất không lựa chọn thủ đoạn mà phóng ám khí hại ta.

Chàng hít một hơi chân khí đáp:

- Các hạ cố tình muốn hạ độc thủ giết Tiêu mỗ thì tại hạ cũng chẳng làm thế nào được. Vậy các hạ có tuyệt kỷ gì cứ trổ hết ra đi.

Chàng vừa nói vừa ngấm ngầm đeo bao tay vào. Tay mặt cầm kiếm thủ thế chờ đợi.

Ngọc Tiêu Lang Quân từ từ giơ ống ngọc tiêu lên. Cặp mắt gã nhìn chằm chặp vào Tiêu Lĩnh Vu.

Hai bên đều vận chân khí vào khí giới đến tột độ để đánh một đòn quyết định.

Đột nhiên bóng người chuyển động xẹt tới.

Khâu Tiểu San mặc áo huyền đã đứng giữa hai người.

Ngọc Tiêu Lang Quân buông thõng ống tiêu xuống hỏi:

- Cô nương há chẳng biết trong bọn tại hạ hai người phải có một kẻ chết?

Khâu Tiểu San nước mắt đầm đìa cất giọng ôn hòa đáp:

- Sao phải như vậy? Hai vị vốn không thù oán gì nhau.

Ngọc Tiêu Lang Quân trên mí mắt lướt qua vẻ cương nghị, thủng thẳng đáp:

- Chỉ vì trên thế gian này không dung cho cả hai người bọn tại hạ mà cần phải có một người chết.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh và giọng nói rất cương quyết.

Tiêu Lĩnh Vu ngó Ngọc Tiêu Lang Quân, trong lòng nghi hoặc nói:

- Trời đất bao la, núi sông bát ngát. Tại sao không đủ chỗ dung cho hai người chúng ta cùng sống cả được?

Hết Hồi 175 - Xác Chết Loạn Giang Hồ - Ngọa Long Sinh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: