CHƯƠNG 6: Nguyện ý xuất giá
Là cẩu hoàng đế!
Hoa Dung nhìn vị một thân cẩm y hoa bào này, đều nói chân long thiên tử thấy được rất nhiều thứ thường nhân khó có thể trông thấy, xem ra không phải là giả.
Hoa Dung trầm mặc, mắt lạnh nhìn hắn, người này cùng Âu Dương Ngọc quả thực là cách biệt một trời một vực.
Âu Dương Hàm híp nửa con ngươi dài nhỏ, nhìn chằm chằm vào Hoa Dung, không biểu cảm hỏi.
"Lãnh cô nương không đồng ý trẫm tứ hôn?"
"Các hạ là đại ca Âu Dương Ngọc? Hắn không chết đói nên ngươi cũng không cần tự ý làm Nguyệt lão ."
Hoa Dung hơi mỉm cười, lãnh đạm khiêu mi nhìn lướt qua Âu Dương Hàm.
"Nương tử, nương tử ngươi đừng đi!"
Âu Dương Ngọc vội vàng phá cửa, lảo đảo đuổi tới, vừa hay nhìn thấy đại ca của hắn tựa hồ đang cùng nương tử nói chuyện, lập tức tiến lên muốn ôm.
Hoa Dung mặt tối sầm, không chút suy nghĩ, cũng bất chấp bên cạnh còn một cái Âu Dương Hàm, giống như gặp quỷ mà trốn tránh thân ảnh đang nhào về phía mình.
Bất quá, có câu nói Hoa Dung đã đúng, từ sau khi gặp Âu Dương Ngọc, nàng bắt đầu kiếp số con rệp. Cho dù nàng lẩn trốn nhanh chóng đến đâu thì vẫn không đào thoát được vận mệnh bị con heo mập đó bổ nhào lên người.
Âu Dương Ngọc nhảy ra chặn ngang thân ảnh trốn tránh kia cho nàng cái ôm rắn chắc, Hoa Dung cơ hồ bị choáng váng đến lảo đảo.
"Nương tử không được lừa Tử Ngọc, nương tử nói không ly khai Tử Ngọc đấy, nương tử không được đi..."
Hoa Dung muốn rơi nước mắt
"Buông tay! Ngươi nhanh nhấc móng vuốt của ngươi ra khỏi người ta mau!"
" Không được, nương tử lại muốn bay mất..."
"Ta bảo ngươi buông tay!"
"Không buông! Không buông!"
"... !"
Lần này đổi lại Âu Dương Hàm kinh ngạc, khiêu mi nhìn Hoa Dung.
"Âu Dương Ngọc! Ngươi, buông tay, cho, ta!"
Hoa Dung nhanh bị cái kẻ đần này làm tức chết, nhấc ngón tay, tại góc khuất mà Âu Dương Hàm không nhìn thấy, liền xuất hiện nhánh dây dài nhỏ phút chốc duỗi dài, một vòng một vòng trói chặt Âu Dương Ngọc lôi hắn ra sau.
Âu Dương Ngọc mặc kệ đằng sau có cái gì, ôm Hoa Dung cùng lùi về sau, Hoa Dung khuôn mặt giận dỗi, đối với hắn thật sự bất lực rồi.
"Nương tử đừng chán ghét ta..."
Con ngươi màu lam tinh khiết hiện lên một mảnh yếu ớt vô lực, vì sao nương tử không thích hắn? Vì sao nương tử không cần hắn?
Hoa Dung càng không rõ vì cái gì Âu Dương Ngọc lần đầu tiên gặp nàng đã kêu nương tử, quấn quít lấy nàng mãi không tha?
Trong mắt xẹt lãnh ý, nàng lạnh nhạt nói: "Ta sẽ không gả cho ngươi."
Nói xong, Hoa Dung đột nhiên phất tay áo không chút lưu tình đẩy Âu Dương Ngọc ra, lật tay, hướng ống tay áo bị Âu Dương Ngọc kéo, dùng kiếm xẻ làm hai đoạn.
Đầu mùa xuân hoa đào nở rộ, Hoa Dung xiết chặt trong lòng bàn tay đóa đào rơi, không quay đầu lại, trực tiếp ly khai.
Âu Dương Hàm con mắt ánh quang chớp lên, nhìn xem nàng ra tay, chắp tay lạnh nhạt nói: "Lãnh cô nương là người tu đạo?"
Hoa Dung thân hình khẽ nhúc nhích, một giây sau biến mất tại chỗ.
Âu Dương Ngọc cúi người, thu ống tay áo bị Hoa Dung cắt đứt, nhìn xem bóng lưng Hoa Dung ly khai, sắc mặt trắng như tờ giấy, xanh lam yêu lệ đồng tử chợt lóe lên, co lại ở một bên, tay còn bảo trì tư thế duỗi ra không có thu hồi.
"Nương tử... Ngươi đã nói muốn làm nương tử của Tử Ngọc, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao..."
Là đã quên, thế nhưng mà hắn còn nhớ rõ, rất lâu rất lâu trước kia.
"Tử Ngọc!" Âu Dương Hàm sắc mặt biến hóa.
Âu Dương Ngọc đã mất đi ý thức.
________________ ta là đường phân cách heo mập đáng thương______________
"Người tu đạo kị sát sinh!"
Hoa Dung chống cằm, đối Lăng Hương nói.
"Vậy sao? Nhưng mà tiểu thư ăn trưa, bên trên có thiệt nhiều thức ăn mặn đấy! Chẳng phải là sát sinh sao?"
Lăng Hương khó hiểu nói.
Hoa Dung trợn trừng mắt, đổi tay chống đầu, lười biếng nói
"Làm sao có thể giống nhau a~? Thế gian vạn vật vốn chính là như thế, tương sinh tương khắc, tiểu thư ngươi cũng không phải ni cô hòa thượng, nào có nghiêm khắc như vậy?"
Nàng không thể không có lí do sát hại sinh linh, nhất là người, cái này thế đạo đối với người là thiên vị đấy, nếu như nàng giết người, tu vi vĩnh viễn không có cơ hội xoay người .
Nàng cũng không muốn đem cả đời làm yêu tinh, sau đó cuối cùng có một ngày bị Liệp Yêu sư trực tiếp đem nàng làm con mồi giết chết.
"Tiểu thư, ngươi lần trước đem cái Trình công tử kia đánh gần chết có tính là sát sinh không?"
"Tính ! Ta không thể không đánh chết hắn sao? Cứ dăm bữa hắn lại vui vẻ gây tai họa đến cho con gái nhà lành!"
Trên đường cái đang truyền lưu một đống tin tức gây bất lợi cho nàng!
"Tiểu thư, nếu Ngọc Vương gia chết thật thì làm sao bây giờ?"
Lăng Hương nhíu mày, quay lại chủ đề cũ, Ngọc Vương gia giống như trong truyền thuyết muốn bệnh chết?Lại còn là bệnh tương tư!
"A~~~...!"
Trán Hoa Dung nổi gân xanh, nằm sấp trên bàn bất động, quan trọng là chuyện này!
Cái tên heo mập Âu Dương Ngọc kia không có làm chuyện có lỗi với nàng, nếu hắn chết thật, nàng có lỗi rồi! Nàng không muốn vĩnh viễn làm yêu tinh! Thật muốn quất chết đầu heo kia!
Âu Dương Ngọc như vậy, nàng thực hoài nghi có phải kiếp trước có một cái con heo làm việc thiện tích đức, cho nên kiếp này đầu thai thành Âu Dương Ngọc?
Hay chẳng lẽ đây là kiếp nạn của nàng? Thế nhưng đại kiếp nạn chỉ có thượng thần mới có, nàng mới có ít đạo hạnh, một cái sét đánh xuống là thành củi khô rồi, rất không có khả năng.
Một đạo thánh chỉ truyền xuống, Hoa Dung liền thành nhân vật chính.
Thiên kim nhà Lãnh tướng - Lãnh Hoa Dung cùng Ngọc Vương gia bị Hoàng Thượng tứ hôn!
Càng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, Lãnh Hoa Dung chính miệng đáp ứng!
"Lãnh tiểu thư thật sự là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu "
Đầu đường cuối hẻm là truyền khắp, người trong cuộc trước mắt không ở Lãnh phủ, Lãnh Tương thở ra một hơi nạng nề. Hôn sự này hắn cực lực muốn phản đối nhưng hoàng quyền phủ đầu, hắn không thể không tuân, hơn nữa thái độ của nữ nhi chẳng biết tại sao cũng đã xảy ra chuyển biến.
Xà nhà trạm vàng, Du Long cuốn quanh cột trụ, trên bậc cao Âu Dương Hàm híp nửa con ngươi nhìn Lãnh Hoa Dung đứng dưới đài.
Hoa Dung con mắt hẹp dài lóe ra băng lãnh, nghiêng người dựa lên trụ Bàng Long, mái tóc đổ dài phát ra nhàn nhạt hồng quang, khóe môi câu dẫn ra tà tứ, mang ý chế giễu, cùng ngày thường tính cách không câu nệ của nàng có chút không hợp.
Đây mới là Lãnh Hoa Dung theo như đồn đãi sao? Âu Dương Hàm bất động thanh sắc , che dấu nội tâm cảm xúc kỳ lạ, nhìn chằm chằm Hoa Dung.
Tên gọi Hoa Dung, hết lần này tới lần khác lại là họ Lãnh, không bằng nói là tính tình lạnh lùng đi, dù cho là cùng người khác cười nói nhưng đáy mắt lại lộ ra băng tuyết.
Giờ phút này nàng đúng như yêu tinh, cả người tỏa ra hơi thở mị hoặc, lại làm cho lòng người lộ ra hàn ý.
Hoa Dung miễn cưỡng vén một sợi tóc, tiếng nói lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc, chỉ có ý chế giễu:
"Người tu đạo kị sát sinh, Hoa Dung thật sự là tài nghệ không bằng người."
"Lãnh tiểu thư thật biết chê cười..."
Âu Dương Hàm bước xuống, đi đến trước mặt Hoa Dung, ánh mắt thâm trầm, buồn bã nói
"Tử Ngọc đối với tiểu thư si tâm cuồng dại, trẫm , không có nói láo."
"Xùy!"
"Ngươi cười cái gì?"
Âu Dương Hàm con ngươi sâu thẳm lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hoa Dung nói.
"Ta là người như thế nào, bệ hạ chẳng lẽ không biết? Không sợ ta can trường khó thuần, ăn hết thằng ngốc kia?"
Hoa Dung môi mỏng cười, đáy mắt lại không có chút nào vui vẻ.
"Ngươi nếu như sẽ ăn Tử Ngọc, cũng sẽ không đồng ý trẫm tứ hôn, không phải sao?"
Âu Dương Hàm lại cười nói.
Nàng giờ phút này đứng trước mặt mình, tựu như chứng minh hắn đúng, một cái người truy cầu chính đạo tuyệt đối sẽ không đơn giản tổn hại đạo hạnh.
"Lãnh tiểu thư, ngươi kỳ thật so với trẫm tinh tường, gả cho Tử Ngọc đối với ngươi như vậy đặc thù thân phận là lựa chọn tốt nhất, huống chi, Tử Ngọc thậm chí vì Lãnh tiểu thư mệnh cũng không để ý, phần thâm tình nàyliệu có ai so ra mà vượt?"
Kẻ đần cũng là có kẻ đần tốt!
Đôi mắt nhỏ dài màu đen của Lãnh Hoa Dung không gợn sóng, đồng tử khoác lên một tầng bóng mờ, cười nhạo
"Chẳng lẽ bệ hạ tin tưởng trên đời này có 'Tình' ?"
Âu Dương Hàm thu liễm ánh cười, nhìn xem Lãnh Hoa Dung, con mắt hẹp dài của nàng bên trong chỉ có lạnh lùng vô tình, coi như nhìn thấu hết thảy hư vô lại để cho trong lòng của hắn co rụt lại, còn chưa đến và bắt lấy, Lãnh Hoa Dung thân ảnh đã không thấy.
"Bệ hạ cứ yên tâm đi, bổn tiểu thư sẽ chờ Ngọc Vương gia mang đại kiệu tám người khiêng cưới bổn tiểu thư!"
Tiếng cười cởi mở của Hoa Dung rơi vào trong tai Âu Dương Hàm, nàng một bản tính không câu nệ, giống như vừa mới hết thảy đều chỉ là ảo giác.
Trên đời này không có tình! Chỉ có lừa gạt cùng phản bội! Không có ai so nàng minh bạch hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro