CHƯƠNG 3: Âu Dương Ngọc tuyệt thực
Cửa chính trực tiếp bị mở ra, Lãnh tướng nhíu lại nét mặt già nua, quét mắt một vòng, không thấy nữ nhi bảo bối của mình đâu, lạnh giọng hỏi Lăng Hương đang co quắp đứng ở một bên
"Đào Yêu đâu?"
"Ách, tiểu thư... Tiểu thư vừa mới đi ra ngoài, qua bên kia rồi!"
Ánh mắt Lăng Hương chuyển từ gương mặt lạnh lùng của lão gia nhà nàng, chuyển sang người Âu Dương Ngọc đang nhìn đông nhìn tây, khóe mắt kéo ra, tùy tiện chỉ bừa một hướng.
Đi theo sau lưng Âu Dương Ngọc còn có Âu Dương Thụy, hắn không biến sắc đi theo Âu Dương Ngọc vừa xông vào, cũng không ngăn cản Nhị ca ngốc ngếch của mình hành động vô lễ.
"Ngươi gạt người! Nương tử nhất định ở đây! Ta ngửi thấy được mùi hương thơm thơm của nương tử!" Âu Dương Ngọc vui vẻ ngửi khắp nơi, tại đây tất cả đều là hơi thở của nương tử!
Lãnh tướng không hổ là thừa tướng cao quý, tu dưỡng không phải mức độ cường hãn bình thường, mặc dù trên trán đã nổi gân xanh, nhưng nét mặt vẫn là không có nhiều biểu lộ. Lăng Hương nhìn Âu Dương Ngọc đang ngửi loạn trên người mình, cứng ngắc nói:
"Ngọc... Ngọc Vương gia, nơi này là khuê phòng của tiểu thư, tự... Tự nhiên là có hơi thở của tiểu thư..."
"Không đúng! Nương tử nhất định ở chỗ này!"
Âu Dương Ngọc đột nhiên hướng về phía Lăng Hương hô to, làm Lăng Hương run rẩy, lại càng thêm hoảng sợ!
Còn không đợi Lăng Hương kịp phản ứng có biểu hiện trung thành bảo vệ chủ, Âu Dương Ngọc tay mắt lanh lẹ, tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp mở ra cửa tủ sơn hồng khắc điêu.
"Nương tử, là cùng ta chơi trốn tìm sao?"
Âu Dương Ngọc ngồi xổm xuống, nhìn người trong tủ đang co lại thành một đoàn, giờ phút này hận không thể đem hắn băm thành tám khối, si ngốc cười ngây ngô.
Hoa Dung quỳ gối ngồi ở trong tủ, như thế nào cũng không nghĩ tới chính mình nhanh như vậy đã bị bắt!
Tên này là chó hay sao? Ngay cả chỗ nàng đều chưa có ngồi ấm đâu!
"Lăng Hương còn không mau đem tiểu thư kéo ra đây!"
Lãnh tướng thấy hình dáng nữ nhi mình trốn trong tủ, gương mặt già nua quét ngang, hướng Lăng Hương nói.
"Tiểu thư, người như thế nào?"
Lăng Hương nhanh chóng đi tới kéo Hoa Dung, đáng tiếc bị một cục thịt chống đỡ gây khó dễ.
Đôi mi thanh tú của Hoa Dung khẽ run run nhìn cha mình, ôm đầu gối co lại sâu bên trong, khóe miệng hơi rút nhìn xem ngăn trở toàn bộ cửa tủ Âu Dương Ngọc, đành phải bắn ra ánh mắt cầu cứu từ khe hở chen ra ngoài để cho cha mình ra tay.
" Phụ thân..."
Âu Dương Thụy đứng ở một bên, mày kiếm chau lên, nhìn nhị ca hắn chắn trước Hoa Dung tiến lùi không được, một bên thừa tướng hiển nhiên đối với vị Ngọc Vương gia này phê bình kín đáo rất nhiều, hôm nay càng là bay lên đến trước nay chưa có chán ghét rồi!
"Ngọc Vương gia thỉnh tự trọng! Nếu như hai vị Vương gia không đi ra ngoài, đừng trách lão thần đuổi khách!"
Hắn chỉ có một đứa con gái, bình thường chính hắn còn không nỡ làm nàng ủy khuất. Không nghĩ tới, hôm nay vì trốn Ngọc Vương gia, bị buộc đến phải chui trong tủ để trốn tránh! Đào Yêu nhà hắn tuổi còn nhỏ, định thân đều không có định, Ngọc Vương gia này lại ngang nhiên gọi nàng nương tử! Thật sự là thiên đại vũ nhục!
Âu Dương Ngọc nghe Lãnh tướng nói như vậy, chớp chớp đôi mắt trong veo, giống như không hề hiểu đây là ý đuổi người của hắn.
"Nương tử, ta dìu ngươi đi ra được không? Nương tử phải hay là không không thích ta?"
Hoa Dung nhìn Âu Dương Ngọc, không rõ cha mẹ hắn nghĩ như thế nào, vậy mà lại gọi là Âu Dương Ngọc, nhìn không ra ngọc ở đâu hả? Không thể trách nàng chán ghét người lớn lên xấu, nàng từ trước đến nay là loại người chán ghét những sự vật trông khó coi, huống chi tên hỗn đản này vừa thấy mặt đã hướng trên người nàng nhào đến!
Nàng bây giờ hoài nghi Âu Dương Ngọc chui vào không được, bằng không thì xác định chắc chắn sẽ trực tiếp tiến đến trong tủ mà nhào tới!
"Nhị ca..."
Âu Dương Thụy biết rõ Lãnh tướng đã có chút tức giận, chỉ là ngại tại thân phận của bọn hắn nên không có bày ra thái độ quá phận, hắn tiến lên đi khuyên bảo Âu Dương Ngọc. Âu Dương Ngọc không muốn đi, không để ý tới Âu Dương Thụy, chỉ nhìn Hoa Dung cười ngây ngô.
Hoa Dung sững sờ, ánh mắt của hắn nhìn rất đẹp, trong trẻo minh nhuận như hồ nước, phản chiếu thân ảnh của nàng, cong lên độ cong lại lộ ra nhàn nhạt ôn nhu, lại khiến cho nàng không hiểu sao nhớ lại sâu sắc có chút quen thuộc. Chỉ là, bị nhìn chằm chằm như là thiên tiên, cũng chịu không được rồi!
"Ngọc... Ngọc Vương gia... Người... Có thể hay không di chuyển ra chỗ khác?"
Hoa Dung cười khan nói, cứng ngắc chỉ chỉ ra bên ngoài, vị này đang ngăn trước cửa tủ làm nàng không mở được
Hiện tại chân nàng có chút tê, không đi ra không được.
"Nương tử, ta ôm ngươi đi ra được không?"
Âu Dương Ngọc vui vẻ nói, nói xong cũng hướng bên trong lách vào.
"Ah! Không cần không cần!"
Hoa Dung lập hướng vào trong tủ chén nhích, để cho hắn ôm, còn không bằng chính mình ở luôn bên trong.
"Ngọc Vương gia!"
Lăng Hương lập tức chạy tới kéo hắn, lúc này là mặc kệ như thế nào đều lười lấy không đi, Lãnh tướng cũng không muốn cùng một kẻ ngu lý luận, dù là Âu Dương Thụy cũng hết cách.
"Nương tử, ta..."
"Ta không phải nương tử của ngươi!"
Hoa Dung suy nghĩ chỉ chốc lát, thái độ cứng rắn, trực tiếp không khách khí nói.
Cái tên vô liêm sỉ này cho dù có dịu dàng thế nào cũng vô dụng! Nàng đành phải mạnh bạo thôi, trước hết để cho nàng đi ra đã rồi nói sau.
"Tên ngốc kia, ngươi có thấy phiền hay không! Ta không thích ngươi! Rất chán ghét ngươi! Không muốn nhìn thấy ngươi! Ngươi cút nhanh lên a! Đừng xuất hiện tại Lãnh phủ của chúng ta!"
Hoa Dung hỏa khí phóng ra vùn vụt, nửa búi tóc hơi loạn, Quỳnh Ngọc sương tuyết (m cũng chả biết này có ý nghĩa gì, nên giũ nguyên văn vậy ^^! Chắc đại loại là khuôn mặt đẹp,lạnh như sương tuyết :v ), khuôn mặt nhuộm màu đào, ngửa đầu, hai tay chống đáy tủ nửa ngồi nửa quỳ, nhìn hằm hằm Âu Dương Ngọc.
Âu Dương Ngọc sững sờ trong chốc lát, lập tức con ngươi lấp lánh bỗng nhiên tối sầm lại, miệng nhếch lên, "Oa...a..." một tiếng đem dọa ngược lại Hoa Dung bước lùi lại đằng sau vài bước.
Âu Dương Ngọc khóc thút thít, đôi mắt sáng ngời óng ánh, ủy khuất nhìn Hoa Dung, Hoa Dung nhất thời lại có chút lúng túng, nàng bề ngoài giống như lại nói nặng điểm, kẻ ngốc này dù sao tâm trí cũng không được bình thường.
"Nương tử không thích ta... Nương tử chán ghét ta..."
Âu Dương Ngọc bi thương nhìn Hoa Dung, đứng lên, yên lặng xoay người rồi đi, người bên cạnh nhìn cũng không nhìn, cúi đầu liền đi ra ngoài.
Âu Dương Thụy nhìn thoáng qua Hoa Dung, Hoa Dung lúc này ánh mắt áy náy nhìn hắn
"Thực xin lỗi" .
Kẻ ngốc kia sẽ không sao chứ?
"Nhị ca đã có chỗ mạo phạm Lãnh tiểu thư, mong tiểu thư không cần so đo, nhị ca mấy ngày nữa gặp lại sẽ không có việc gì"
Âu Dương Thụy không nghĩ tới Hoa Dung sẽ bởi vì sự tình vừa rồi mà xin lỗi.
Đây là lần đầu tiên có người hướng nhị ca xin lỗi, hơn nữa còn là Âu Dương Ngọc thất lễ trước.
Hoa Dung nhìn hai người kia rời đi, đang muốn chuẩn bị chuồn đi.
"Ngươi muốn đi đâu vậy?"
Lãnh tướng lão nhưng ánh mắt tuyệt đối không mờ, tiễn bước cái ôn thần kia đi, lập tức quay đầu sang nhìn Hoa Dung đang đứng một bên nói.
Hoa Dung nhe răng, âm thầm kêu trời.
"Lăng Hương, tiểu thư ngươi đêm qua đi nơi nào lêu lổng ? Như thế nào lại trêu chọc phải Ngọc Vương gia!"
Ách...
------------------------------------------
" Aiiiii !"
"Ai....Ai..... !"
Hoa Dung đổi tư thế, ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bài vị tổ tông Lãnh gia, than thở vô số lần, chống đầu trước vô số bài vị.
Cha thật sự là quá không có nhân đạo, lại để cho nàng quỳ ở từ đường!
Lại còn phải quỳ bảy ngày! Bảy ngày a!
"Tổ tông ơi tổ tông, người nói xem cha là đang nghĩ cái gì a ? Các người đều đầu thai rồi, còn bày nhiều bài vị như vậy làm gì?"
"Tiểu thư! Tiểu thư!"
"Ồ?"
Hoa Dung vừa quay đầu lại liền thấy được Lăng Hương, nàng nghiêng đầu liếc nhìn.
"Làm sao vậy? Còn chưa tới giờ đưa cơm mà?"
"Tiểu thư, hôm nay lão Thiên gia vào triều sớm còn chưa có trở lại đâu! Nghe nói bị Hoàng Thượng giữ lại trong cung hỏi chuyện."
Lăng Hương nhanh chóng chạy tới mật báo, hưng phấn nói.
"Thật không!"
Hoa Dung trực tiếp nhảy dựng lên, thò tay vỗ vỗ tro bụi không tồn tại, trực tiếp đem bên cạnh bài vị trên mực phiến liếc qua, nghênh ngang chuẩn bị liền đi ra ngoài tựa như "mới bước chân vào giang hồ".
Ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta! Cha làm thừa tướng thật sự là làm hết chức trách, hoàng đế thật sự là anh minh thần võ!
"Chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí!"
Nàng đã quỳ vài ngày, sắp quỳ đến "Lập địa thành Phật" rồi.
"Lão gia, tiểu thư vẫn đang ở từ đừng quỳ ! Lão gia, ngài lần này là không phải quá độc ác sao, tiểu thư nàng..."
Lão quản gia đột nhiên xuất hiện, dọa Hoa Dung đang bước đi, lập tức hướng từ đường chạy vội trở lại.
"A Phúc! Ngươi không thể cứ nuông chiều Đào Yêu! Lần này nàng thật sự là chọc phải phiền phức lớn rồi! Hoàng Thượng đã... Ngươi đây là muốn đi chỗ nào? "
Lãnh tướng vừa từ trong cung đi ra, liền thẳng một đường chạy về nhà, lúc này chắp tay hướng chỗ Hoa Dung mà đi, vừa vặn nhìn thấy Hoa Dung chưa kịp chuồn đi!
Mặt Hoa Dung cứng đờ, đành phải quay người đối mặt với khuôn mặt đang cực độ khó coi của cha mình.
"Phụ thân... Người là làm sao vậy?"
Như thế nào vẻ mặt lại đóng băng dày ba thước như kia?
Lãnh tướng bị làm cho tức chết, cả giận nói: "Ngươi có biết hay không! Tên ngốc kia đã tuyệt thực bảy ngày rồi! Nói muốn ngươi đến mới ăn cơm! Hoàng Thượng hôm nay tìm ta chính là vì chuyện này, hắn muốn tứ hôn cho ngươi cùng Âu Dương Ngọc!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro