Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 2: Đụng ngã Hoa Dung


"Bốp!!"


Gương mặt của Hoa Dung nhất thời đen một nửa, kinh ngạc kêu lên, tát một cái lên mặt ngốc kia! Nàng nhấc tay, dùng lực đẩy tay của hắn đang đặt trước ngực của nàng ra. Nàng dùng hai tay lại che ngực, cả người tỏa ra khí thế muốn băm người thành trăm mảnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Dung đỏ bừng, khốn kiếp! Nàng thế mà lại bị tên ngốc này ăn hết đậu hủ.


"Ô ô ô ... Nương tử đánh ta... " Tên ngốc này thế mà còn tỏ ra ủy khuất, đáng thương nhìn nàng, giống như nàng dâu nhỏ bị vứt bỏ.Sắc mặt của Lãnh Hoa Dung chuyển từ hồng sang xanh, mặc kệ bên cạnh là đám đông bị tình cảnh trước mắt làm cho mơ hồ, nhanh chân trốn khỏi hiện trường.


"Nương tử đừng đi...."

Tên ngốc kia giống như nổi điên, lập tức hốt hoảng đứng lên, trực tiếp nhào tới Hoa Dung đang muốn trốn đi, liều chết quấn lấy nàng không buông tay, đã thế còn cọ xát, sờ soạng chiếm tiện nghi của nàng. Nửa gương mặt còn lại của Hoa Dung cùng hoàn toàn đen thui luôn rồi .


"Bịch!"

"Ta không phải nương tử của ngươi ... Aaaaa! Cứu mạng !!! Lăng Hương!Lăng Hương!"

Lãnh Hoa Dung hoảng sợ la lên, không nghĩ tới tên ngốc này sức lực mạnh phi thường, Hoa Dung liều mạng giãy dụa, vấp phải cái ghế phía sau, thoáng cái đã bị tên ngốc nặng như heo này áp đảo.

Cả đời anh hùng của ta ! Bị hủy....


"Tiểu thư! Tiểu thư người thế nào!" Lăng Hương xem đến cũng choáng váng, nghe được giọng nói của nàng liền lập tức tiến lên!

Liều mạng kéo cái tên khổng lồ khỏi người Lãnh Hoa Dung xuống dưới, đáng tiếc nàng là một nữ tử, dù lay như thế nào Âu Dương Ngọc cũng không nhúc nhích.


Âu Dương Ngọc đè lên Lãnh Hoa Dung, nàng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hoa dung thất sắc. Cả thân thể Lãnh Hoa Dung đều bị che dưới thân Âu Dương Ngọc.

"Nương tử thơm quá... Nương tử hôn hôn..."

Âu Dương Ngọc ngây ngô, trực tiếp hướng đôi môi hồng nhuận như nước của Lãnh Hoa Dung muốn hôn lên...


"Aaaaaa!"

Hoa Dung hoảng sợ đến cực điểm, liều mạng nghiêng đầu, cường bạo a!


"Nhị ca!"

Tam vương gia Âu Dương Thụy thấy vậy, lập tức tiến lên giúp đỡ, trong tửu lâu những người tiếp xúc biết tên ngốc mập lại bắt đầu nổi điên rồi, cùng tiến lên kéo hắn ra.

Âu Dương Ngọc sức lực hoàn toàn vượt xa người bình thường, hất tay lên liền ném một đám người ở gần ra bên ngoài, Lãnh Hoa Dung liếc mắt qua chứng kiến nguyên một đám bị văng ra như "đạn lạc", thì càng hoảng sợ, nàng sắp bị đè chết rồi! Xương cốt muốn gãy, lập tức muốn đứt đoạn!


Âu Dương Ngọc sững sờ, ngẩn người nhìn Lãnh Hoa Dung dưới thân, con ngươi trong sáng sạch sẽ bình tĩnh ngưng mắt nhìn, giống như xem bảo bối. Lãnh Hoa Dung liều mạng hô hấp, chống lại ánh mắt của hắn, tâm đột nhiên nhảy dựng, không biết có phải là ảo giác hay không, đồng tử của tên ngốc này tựa hồ có gì đó không giống?

"Nhanh! Mau đem hắn đánh ngất xỉu !"

Không biết là ai nói, Lăng Hương liền không chút suy nghĩ, trực tiếp quơ lấy bình rượu trên mặt bàn, hướng đến sau gáy Âu Dương Ngọc ném!

"Phanh!" Một tiếng vang thật lớn, rượu văng khắp nơi.

Lúc ánh mắt mọi người cho thấy trong lòng run sợ, Âu Dương Ngọc thất thần bất động, đôi mắt dừng lại ở trên mặt Lãnh Hoa Dung đang bị hắn vây khốn trong ngực.


Lãnh Hoa Dung không nghĩ tới Lăng Hương vậy mà dùng đến chiêu thức ấy để cứu nàng, xong rồi! Xong rồi!

Nàng lúc đi ra ngoài quá vội vàng, liền chỉ thoa lên mặt một tầng màu đen, hiện tại nước rượu toàn bộ hất tới trên mặt nàng, xong rồi, lão cha nhất định sẽ biết nàng trốn đi chơi ! Nàng sắp lộ tẩy rồi!


"Nương... Nương tử thật xinh đẹp..."

Âu Dương Ngọc si ngốc cười, cẩn thận từng li từng tí vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, sau đó mắt tối sầm, bất tỉnh bên cạnh cổ của nàng.

"Ngươi..."

Mọi người nhìn Lãnh Hoa Dung hít sâu một hơi.

Trên người Hoa Dung toàn là rượu, dọc theo thân thể chảy xuôi xuống dưới người Âu Dương Ngọc, nón trên đầu nàng cũng vì giãy giụa mà rơi xuống một bên, rượu làm tan đi nét ảm đạm trên gương mặt, lúc này chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp tuyệt diễm của nàng trừng lớn đầy ngạc nhiên.


Diễm nhược đào hoa!


Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa!


Là nàng! Thiên kim của tể tướng – Lãnh Hoa Dung. Nhất định là nàng!


"Nhanh! Mau nâng Ngọc vương gia lên, đến giúp Lãnh tiểu thư !"


Những người xung quanh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, càng dốc sức kéo ra, chỉ trong chốc lát đã đem Âu Dương Ngọc đang bất tỉnh nâng lên.


Lãnh Hoa Dung sắc mặt vô cùng khó coi, quần áo ướt đẫm. đường cong lung linh mang đến không ít ánh mắt nóng bỏng, nàng lạnh lùng liếc qua Âu Dương Ngọc đang bất tỉnh, mím môi không nói câu nào.

"Lãnh tiểu thư, nhị ca ta cũng không phải cố ý, hắn bị ngốc nhiều năm..."

"Tam vương gia nói quá lời, Hoa Dung đã hiểu, cáo từ!"

Lãnh Hoa Dung sắc mặt ửng đỏ, mái tóc đen ướt nước sau dính vào gương mặt yêu kiều trắng như ngọc, lúc này thể diện thật sự ném đến nhà ngoại, không còn mặt mũi nhìn người.

Tên ngốc tử này cũng không biết nỗi điên gì , đột nhiên bổ nhào về phía trước.

Liên Cẩm nhìn bóng lưng Hoa Dung rời đi khỏi Phùng Nguyên tửu lâu mới thu hồi ánh mắt. Âu Dương Thụy liếc đến người đang hôn mê sao còn nhớ kỹ nương tử, lông mày hơi nhíu, không biết tại sao nhị ca biết Lãnh tiểu thư là nữ giả nam trang? Hơn nữa còn trực tiếp gọi nương tử?


"Nương tử chớ đi..."

Âu Dương Ngọc gọi một tiếng, tỉnh lại vuốt trán, nhìn xung quanh, nhưng không có người cần tìm.

"Nương tử không cần ta nữa... Đệ đệ, nương tử có phải hay không không thích ta?"


Âu Dương Ngọc muốn giữ tay áo Âu Dương Thụy, nhưng nghĩ đến hắn hình như dạo này không thích như vậy, lại không dám nữa.


Âu Dương Thụy nhíu mày nhìn nhị ca của hắn, Âu Dương Ngọc toàn thân ướt đẫm, ẩm ướt quần áo dính lại với nhau, càng thêm mập mạp khó coi,trên mặt càng tròn vo một nắm, làm cho ở đây không ít người chán ghét tránh ra xa.

Tên ngốc này vừa mập lại xấu, con cóc còn muốn ăn thịt thiên nga? Cũng không nhìn một chút xem bộ dáng hắn ra sao ? Còn đòi nương tử? Khó trách Lãnh tiểu thư vừa rồi giận dữ phất tay áo đi, gặp gỡ loại người này chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Bất quá Lãnh tiểu thư ngày thường ngay cả gặp bọn hắn cũng đều chỉ là một nét mặt,vậy mà hôm nay lại để cho tên ngốc này chiếm tiện nghi , trong nội tâm lập tức liền thấy không vui.


"Nhị vương gia ánh mắt quan sát tốt, không nghĩ tới Lãnh tiểu thư nữ giả nam trang bị Ngọc Vương gia liếc qua liền nhận ra rồi"


"Ngọc Vương gia tác phong nhẹ nhàng, tuấn tú lịch sự, Lãnh tiểu thư nói không chừng cũng đối với Ngọc Vương gia khâm phục !"

Trong tửu lâu, hai người liếc nhau, vây quanh Âu Dương Ngọc châm chọc khiêu khích.



Người nào mà không biết Âu Dương Ngọc là trò cười của cả thành Ngọc Lâu? Đừng nói tác phong nhẹ nhàng , cho dù ra vẻ bình thản cũng không chút nào dính dáng đến hắn. Âu Dương Ngọc nếu như không phải có một đai ca cùng phụ mẫu là Hoàng đế, ai lại tình nguyện nhìn hắn nhiều thêm một cái?

Từ khi sinh ra đã là một kẻ ngốc, ngươi nói ngốc thì sao? Lớn lên đẹp mắt thì còn có thể nhìn theo, nhưng mà hắn như thế?

Đứng trước mặt chính là một cái đầu heo! Dáng người này là gấp đôi người bình thường rồi!

Lớn lên xấu không phải tội, nhưng lớn lên đã xấu khi xuất hiện còn luôn bị mất mặt xấu hổ thì thực xin lỗi người nhìn rồi.

Hết lần này tới lần khác Âu Dương Ngọc không có nửa điểm tự hiểu, còn luôn trì độn đi theo đằng sau Thụy Vương gia khiến cho người khác hiềm nghi.


"Đệ đệ, bọn hắn nói ta đẹp, nhưng mà nương tử là đẹp nhất! Chúng ta đi tìm nương tử được không?"

Âu Dương Ngọc nịnh nọt nhìn Âu Dương Thụy, cũng không có cảm giác người khác đang mắng hắn, trong đôi mắt Âu Dương Thụy hiện lên một tia không kiên nhẫn cùng phản cảm.


"Ngày mai, chúng ta đi tướng phủ nhận lỗi, hôm nay muộn rồi"

Âu Dương Thụy nhìn theo thân ảnh đã biến mất, đôi môi nhếch lên một tia cười không dễ phát giác hướng đến Âu Dương Ngọc nói.

------------------ ● -------------------


"Cái gì??? Ai nha~ !" Hoa Dung hét thảm một tiếng, trực tiếp từ trước bàn trang điểm nhảy lên, không nghĩ tới bị trật lưng, liền nhe răng trợn mắt, sắc mặt có xu hướng vặn vẹo.


"Thật đó! Tiểu thư tranh thủ thời gian trốn đi, Cái tên Ngọc vương gia vừa ngốc, vừa mập ngày hôm qua lại xuất hiện rồi!"


Hoa Dung nghe vậy, chẳng quan tâm thắt lưng ngày hôm qua bị ngã còn đang đau, không nói hai lời, dán râu, búi tóc, mặc quần áo đội nón lên, liền ba bước bằng hai bước chuồn đi.

Lão cha lúc này tính tình rất quái, lỡ như thật sự hỏi sự tình hôm qua nàng chỉ sợ phải quỳ lại ở từ đừng.

Hoa Dung khom lưng lại như mèo nhón chân nhảy qua cửa sổ chạy đi, vừa bước lên được một bước, tay còn chưa có đưa ra, chợt nghe đến âm thanh quen thuộc từ ngoài cửasổ truyền đến làm cho trán nàng nỗi đầy gân xanh.

"Nương tử, nương tử..."


"Nhị vương gia xin tự trọng, tiểu nữ tuổi còn nhỏ..."


"Nương tử nàng có ở đây không?"


"Nhị vương gia, không biết tiểu nữ gặp nhị vương gia khi nào , tiểu nữ một mực ở trong phủ không đi ra ngoài..."


Hoa Dung nhìn trái nhìn phải, cửa sổ này không có cách nào leo ra. Hoa Dung gấp đến độ xoay quanh,mắt thấy người kia gần tới rồi, phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!

Hoa Dung nhìn cái bàn bên cạnh tủ quần áo, làn mi cánh liễu vặn thành bánh quai chèo, xoắn xoắn tay, đem tổ tông Âu Dương Ngọc mười tám đời ân cần thăm hỏi mấy lần, nghiến răng nghiến lợi trở vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro