CHƯƠNG 1: Lần đầu gặp ngốc tử
Thành Ngọc Lâu có lối kiến trúc tinh xảo , hoa lệ , thường được những người có học vấn uyên thâm nhận xét rằng xứng đáng lưu truyền ngàn đời sau , thềm ngọc , đỉnh đồng nhiều vô số kể , ban đêm đô thành đèn sáng rực rỡ, pháo hoa rộn ràng, trẻ con bịt lấy tai vui chơi, đốt pháo, rượt đuổi nhau , âm thanh chúc mừng nhiều đến mức tưởng chừng không dứt bên tai.
Tiết Thải Đăng là ngày lễ lớn nhất được tổ chức vào đầu mùa xuân, cuối mùa đông của thành Ngọc Lâu , đường phố người đi kẻ lại đông đúc , nhiều vô số kể ,bên đường hoà lẫn đủ loại kiểu dáng đèn lồng, ban đêm, thành Ngọc Lâu tràn ngập các loại màu sắc, một mảnh đèn hoa rực rỡ .
"Công tử mau đến xem, nơi này có đố đèn!".
Lăng Hương chen vào đám người, chứng kiến phía trước không ít người tham gia đố đèn, cũng hưng phấn chạy tới. "Công tử, ở đây tất cả đều là đố đèn... Di? Công tử! Công tử!"
Lăng Hương quay đầu, không nhìn thấy bóng dáng công tử nhà mình, lập tức hoảng hốt chen chúc vào đám đông tìm người.
"Lung nguyệt thanh kiểu trán chi đầu
Quỳnh hoa tuyết nhụy nghễ quần hồng
Tiên chất dao đài ngưng hương lai
Bất dữ yểu đào mị xuân phong. "
"Tốt! Thơ hay!"
"Liên huynh, bài "Hoa Lê" này thật đúng là tuyệt phẩm !"
Bên trong Phùng Nguyên lâu đang tiến hành thi đấu thơ văn, một vị công tử tay cầm chiết phiến (chiếc quạt) tự mình làm ra bài thơ, lập tức được mọi người hào hứng cổ động.
Liên Cẩm lơ đễnh , phe phẩy chiết phiến, đứng ở một bên tựa tiếu tựa phi tiếu mà không nói.
"Chỉ là , Liên huynh không thích hoa đào , nếu như bị người trong Lãnh tướng phủ nghe được , chỉ sợ cùng Liên huynh đối địch ". Con trai hộ bộ thượng thư Thượng Quan Lăng khai mở chiết phiến, thâm ý nói.
Hắn nói như vậy , mọi người ở đây đều gật đầu tán thành, Liên Cẩm là con trai độc nhất của thượng thư lệnh Liên Thanh, trong triều trừ Hoàng thượng cùng thừa tướng là quan viên lớn nhất.
Thượng thư lệnh cùng Lãnh thừa tướng quan hệ không tốt, nếu như truyền ra ngoài, chỉ sợ quan hệ của Thừa tướng cùng Thượng thư càng thêm giằng co.
Lại nói , Tướng phủ chỉ có duy nhất thiên kim Lãnh Hoa Dung, Lãnh tiểu thư cùng người thường bất đồng, từ nhỏ đúng là "Đào yêu", nàng là bảo bối nữ nhi mà Lãnh tướng nâng niu trong lòng bàn tay, ngậm còn sợ vỡ. Ngày nàng sinh ra , hoa đào trong thành một đêm toàn bộ nở rộ , tiên hoàng thấy vậy , cũng liên tục tán thưởng , ban thưởng cho Lãnh tướng.
Ở thành Ngọc Lâu không người nào là không biết Lãnh phủ thích hoa đào. Nghe người ta nói rằng , mỗi lần vào mùa xuân thì vườn đào trong phủ rực rỡ khoe sắc , người bên ngoài ao ước được vào thưởng hoa, lại thêm Lãnh tiểu thư là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, có bao nhiêu công tử kinh thành chạy theo như vịt?
Hôm nay Liên Cẩm cư nhiên ở trước mặt mọi người dùng bộ dáng cao cao tại thượng mà giáng chức : "yểu đào chi mị xuân" , ai mà không biết Lãnh phủ có danh xưng là đào phủ ? Đây rõ ràng là ám chỉ Lãnh tướng cùng Lãnh tiểu thư.
Liên Cẩm hừ lạnh một tiếng , thanh cao nói: "Lãnh tướng gia tất nhiên là thanh chính liêm minh, đại nhân không chấp tiểu nhân, như thế nào lại cùng tại hạ so đo?" Trong lời nói tìm không thấy sơ hở , nhưng lại nghe ra được ngữ khí kiêu căng mỉa mai trong đó, làm cho ở đây không ít môn sinh Lãnh phủ trong nội tâm bất mãn.
"Tại hạ nghe nói Lãnh tiểu thư rất xem trọng Liên huynh, Liên huynh nếu như tài hoa hơn người tất nhiên là không sợ."
Thượng Quan Lăng giống như vô ý nói đùa , nhưng lại mỉa mai ám chỉ Liên Cẩm. Người ngoài đều nói Lãnh tiểu thư đem lòng ái mộ vị Liên Đại công tử bụng đầy thơ văn , chữ nghĩa này.
Liên Cẩm sắc mặt khó coi, thu lại chiết phiến, đảo mắt nhìn một vòng những người có mặt ở đây, cười lạnh nói: "Nghe nói Lãnh tiểu thư tự phong mình là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, tại hạ sao lại có thể vừa ý người không xứng với danh xưng lại không có tài đây? Có thể xứng với bổn công tử chỉ có thể là người vừa có tài lại vừa có đức , không phải chỉ có mỗi hư danh "
Hắn vừa mới mở miệng, lập tức không ít vương công quý tộc sắc mặt tái nhợt , tại đây không ít người từng đi Lãnh phủ cầu hôn Lãnh tiểu thư không được , hôm nay Liên Cẩm không chỉ mỉa mai Lãnh tiểu thư không tài không đức , hơn nữa ngôn từ rõ ràng tựu là châm chọc bọn hắn ưa thích một nữ nhi tầm thường!
"Công tử ! Công tử người như thế nào lại chạy đến đây rồi?"
Lăng Hương tìm thật lâu , thật vất vả mới tìm được Phùng Nguyên lâu , lại thấy người nàng muốn tìm đang ngồi ở nơi hẻo lánh , khẽ nhíu mày nhìn người đang đứng ở chính giữa , nhìn theo công tử ánh mắt thấy được đó là đệ nhất tài tử Liên Cẩm của thành Ngọc Lâu.
"Lăng Hương, kinh thành có phải hay không đang lén lưu truyền bổn công tử ái mộ hắn ?"
Lãnh Hoa Dung nghiêng đầu, tay chỉ cái người đang đứng thẳng tắp, một thân lãnh ngạo Liên Cẩm , quay đầu hỏi Lăng Hương.
Nàng như thế nào lại không biết mình thích hắn ? Hơn nữa cái gì kinh thành đệ nhất mỹ nhân ? Nàng không có khuynh hướng tự kỷ, sao có thể lại tự phong ? Chẳng lẽ nàng đầu óc có bệnh hay sao ?
Lăng Hương nhìn thoáng qua mọi người ở đây, âm thầm líu lưỡi, như thế nào lại nhiều người như vậy? Lại đều là công tử đại thần trong triều cùng một ít vương tôn, thậm chí ngay cả cái vương gia ngu đần nổi danh kinh thành đều nằm sấp ở một bên ngủ ngon.
"Công tử không cần nghe bọn họ nói lung tung , công tử làm sao có thể thích hắn ?"
Lăng Hương ghé sát vào bên người công tử nhà mình, thấp giọng giới thiệu : "Người đứng ở chính giữa chính là con trai độc nhất của thượng thư lệnh Liên Thanh – Liên Cẩm; đứng bên cạnh hắn , nam nhân vận bộ y phục màu lam là hộ bộ thượng thư – công tử Thượng Quan Lăng; ở bên cạnh uống trà, không nói một câu chính là Tam vương gia Âu Dương Thụy, bên cạnh hắn cái người mập mạp đang nằm ngáy kia là nhị vương gia ngu ngốc Âu Dương Ngọc; còn có bên kia, người đang dựa vào vách tường , nhìn có vẻ nhu nhược là chưởng quầy của Phùng Nguyên lâu".
Lăng Hương đem một số người ở đây giới thiệu đại khái một lần, lúc này ánh mắt của Lãnh Hoa Dung tập trung ở trên người Liên Cẩm , không chú ý những người khác. Nàng mở cây quạt ra, đứng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cùng chưởng quầy nhìn thoáng qua, cầm lên bài thơ đang đặt trên bàn.
Giọng nói trong sáng đem bài thơ này đọc lại một lần ,mặc dù chỉ đang ngồi nhưng nhìn cũng không phải người bình thường, nhìn nàng nhíu mày, người này tuy hơi đen, nhưng so với Tam vương gia Âu Dương Thụy lớn lên còn tuấn tú hơn, bọn họ như thế nào lại không biết kinh thành lại có nhân vật số một như vậy ?
Lãnh Hoa Dung mặc kệ những người xung quanh , chỉ cười nói: "Đích thực là thơ hay "
"Công tử quá khen" Liên Cẩm lấy lại tinh thần, ôm quyền nói.
Lãnh Hoa Dung không có để ý hắn, hướng Lăng Hương đứng một bên nói: "Ngươi nhìn xem bài thơ này như thế nào?"
Lãnh Hoa Dung làm như thế, làm cho bên cạnh Âu Dương Thụy chân mày khẽ nhếch , buông trà chén nhỏ trong tay xuống nhìn về phía nàng , còn Liên Cẩm sắc mặt khó coi đến cực điểm, lại để cho một cái hạ nhân bình luận thơ từ của hắn !
Lăng Hương nhìn lướt qua , sắc mặt biến hóa, oán hận nhìn thoáng qua Liên Cẩm, cư nhiên mượn thơ mắng lão gia cùng tiểu thư bọn họ!
Nàng không khách khí trực tiếp nói: "Không nghĩ tới kinh thành đệ nhất tài tử Liên Đại công tử, ngay cả thưởng thức cơ bản cũng không biết , xem đến may ra cũng chỉ là tứ chi không cần ( chân tay không chăm chỉ), chỉ biết nói mạnh miệng !"
"Chẳng lẽ ngươi có cao kiến gì hay sao? Nếu không ngại nói ra nghe một chút !" Liên Cẩm sắc mặt âm trầm, mắt lạnh liếc Lãnh Hoa Dung.
Giờ phút này, Lãnh Hoa Dung đã tìm một vị trí ngồi xuống, bình thản cầm lấy ấm trà trên bàn, thong thả tự rót cho mình một chén , nhàn nhã uống một mình.
Một bên chân mày Âu Dương Thụy nhướng lên , người này thật thú vị.
Lãnh Hoa Dung đưa mắt nhìn qua Lăng Hương, lúc này mới nói: "Nói một chút đi, bằng không lại phụ lòng Liên công tử một phen 'Thỉnh giáo' " .
Lời nàng vừa nói làm cho Liên Cẩm tức đến thiếu chút thở không nổi, "Thỉnh giáo" ? Hắn lại sẽ chạy đi thỉnh giáo một hạ nhân?
"Tiểu nhân chỉ là đang nghĩ , Liên công tử nói "yểu đào mị gió xuân" , chắc là vì hoa đào mùa xuân mới nở , ngày xuân bách hoa tranh nhau khoe sắc , náo nhiệt vô cùng . Huống chi, Liên công tử dựa vào cái gì để nói hoa lê cao quý, hoa đào lại mị xuân ? Chẳng lẽ hoa lê không phải nở vào mùa xuân ? Tiểu nhân thật sự là ngu muội , không nghĩ tới đường đường Liên Đại công tử luôn miệng nói ưa thích hoa lê , vậy mà ngay cả hoa lê lúc nào nở cũng không biết, đây không phải đáng cười hay sao?"
"Ngươi!" Mặt Liên Cẩm đỏ lên, hắn làm sao lại có thể không biết hoa lê là vào mùa xuân mới nở ?
"Liên công tử , nếu ngay cả điều này cũng không biết liền không cần tự cho mình là đúng ... Tự mình đa tình !"
"Ngươi nói cái gì ? Ngươi rốt cuộc là ai !" Liên Cẩm phẫn nộ cũng phát giác được Lãnh Hoa Dung là cố ý hướng hắn mà công kích.
"Ta là ai ? Ta chính là ta nha! Ta là ai chẳng lẽ ta lại không biết ?"
Hoa Dung đảo mắt , dù sao nàng bây giờ là nam nhân , mặt đã sửa , quần áo đã đổi , đến nàng lão cha cũng không nhận ra được.
Liên Cẩm chưa bao giờ gặp qua người không nói đạo lí như vậy, không biết tiểu tử này là từ đâu đến, lại dám cho hắn mất mặt trước bàn dân thiên hạ .
"Các hạ đã cho rằng tại hạ làm thơ không tốt , không bằng làm một bài để cho các vị đang ngồi đây mở mang tầm mắt ?"
"Hoa lê hương hàn đào sắc phân.
Liễu nhứ phi thì xuân mãn thành.
Hoa là hoa, người là người.
Hoa lê có hoa lê khí khái.
Hoa đào có hoa đào yêu mỵ"
"Liên công tử làm gì thật tình như thế? "
Nàng không ngại thi ngâm đấu tác, cũng chỉ là một kẻ không tài không đức , lại muốn leo lên đầu nàng ? Chẳng lẽ nàng còn phải cao hứng hay sao ?
Liên Cẩm nghe Hoa Dung nói , đồng tử khẽ nhúc nhích , nhìn xem nàng đang muốn nói cái gì , đột nhiên lại bị cắt đứt.
"Thơm thơm, nương tử thơm thơm..."
Thanh âm si ngốc kèm theo tiếng cười ngây ngô, thời điểm Hoa Dung đang cùng Liên Cẩm đấu nhau, không có chú ý tới kẻ mập đần ngủ bên cạnh này , Lăng Hương nói hắn là người ngu , nàng cũng không có nhiều phòng bị , không nghĩ tới...
Sắc mặt Hoa Dung biến màu đỏ tím nhìn xuống dưới , cái kia... Thằng ngốc kia vậy mà trực tiếp ghé đầu vào trước ngực nàng chà xát lung tung ! Một cái bàn tay heo... vậy mà ...vậy mà...!
"Dê xồm ! Lưu manh !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro