Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

〘1〙

" Đồ vô dụng! Mày đúng là đồ vô dụng! Đi nguyên ngày mà kiếm được mỗi tí! Tại sao tao lại sinh ra phế vật như mày? "

Một người phụ nữ trung niên điên điên loạn loạn gào thét, không ngừng với lấy những đồ vật gần đấy mà tới tấp ném vào một cậu bé ngồi co rúm ở góc tường.

Cậu bé đó cho dù thế nào tay vẫn ôm chặt lấy đầu, chân co lại bảo vệ phần ngực của mình. Đôi mắt không ngừng chiếu những tia phẫn nộ vào bà ta. Tựa như một chú mèo nhỏ thoi thóp nơi đường cụt trước nanh vuốt của loài thú to lớn, nhưng vẫn xù lông kiên cường đối diện. Liệu đó có phải ham muốn sống mãnh liệt?

Bà ta vẫn tìm đồ mà ném vào em để xả cơn tức giận, thậm chí đồ thủy tinh bà ta cũng ném. Vết thương chằng chịt, rỉ máu liên tục nhưng ngay lập tức mau lành khiến em cũng chả thấy đau.

Em cứ ngồi yên như vậy một lúc, khi bà ta chán bà ta sẽ bỏ đi mà thôi.

" Jung HoSeok! Mày mà không kiếm được số nhiều galleon thì đừng trách tao! "

"Kétttt" cửa gỗ vang lên một tiếng dài, em hơi khẽ động tay, mở tầm nhìn cho đôi mắt của em. A, bà ta đã ôm vài ba đồng vàng galleon đi chơi cờ bạc và đam mê vào đống rượu.

HoSeok hơi duỗi chân, ngồi lâu như vậy thật mỏi, tê hết cả đôi chân nhỏ bé của em. Em hơi nghiêng đầu dựa vào tường, tóc mái dài theo đó nghiêng sang một bên, lộ ra kim cương màu hổ phách sáng lấp lánh trong căn phòng đen. Em thở đều đều mấy hơi, các vết thương trên người em lần lượt biến mất.

Thật tự hào làm sao khi em mang trong mình dòng máu thuần chủng của một phù thủy. Cũng đúng thôi, cha mẹ em đều là phù thủy, hai Thần Sáng đại tài. Nhưng cớ sao, khi em vừa cất tiếng gọi "Cha" lần đầu trong đời, Tử Thần Thực Tử chĩa đũa phép và không ngần ngại ban cho cha em một trong ba lời nguyền không thể tha thứ - Avada Kedavra.

Em hận bọn Thực Thần Thực Tử. Mặc dù ngài Harry James Potter đã tiêu diệt Chúa Tể Voldemort và những phù thủy đại tài đã tiêu diệt được rất nhiều Tử Thần Thực Tử, nhưng em vẫn cảm nhận được cái sự sống sót của lũ đã giết người cha đầy hiền từ của em.

Vì cái chết của cha, mà mẹ em trở nên như vậy. Em cũng chả trách mẹ, vì mẹ là bị tổn thương tâm lí, dẫn đến hành hạ em mà thôi. Em cũng không phản kháng, hay ngó nghé một lời nào suốt bảy năm nay như một người câm.

Nhưng em biết chắc rằng, Jung HoSeok khi vừa tròn bốn tuổi đã không còn là một đứa con của nữ phù thủy - một thành viên Hội Phượng Hoàng. Mà là một con chó đi cạnh một phù thủy bại gia ba năm ròng rã mà kiếm tiền cho bà ta chìm trong men rượu và khoái lạc cờ bạc.

Em đứng dậy, phủi đi vài mảnh vụn thủy tinh dính trên bộ quần áo vừa rách nát vừa bẩn thỉu của em. Em nhón chân, bước ra khỏi đống đồ vỡ vụn, đẩy cách cửa gỗ cũ kĩ mà bước ra ngoài.

Phải nói sao đây nhỉ, lạnh hay buốt? Hay nó như nhau? Kệ đi, em cũng chả quan tâm. Tay em men theo bức tường, tiến ra khỏi con hẻm tối tăm, đặt chân lên lớp tuyết dày. Không biết do em quá nhẹ hay do em không đeo giày, mà em nhẹ nhàng di chuyển, chân không bị vùi xuống lớp tuyết trắng xóa.

Không giống những người khác, áo nọ chùn áo kia, to ục ịch lên như những túi vàng galleon. Đôi chân họ đeo giày da, đi cứ phải nhấc chân cao lên vì bị lún xuống tuyết, nhìn khó nhọc vô cùng. Em thở dài một hơi, khói trắng bay lên rồi nhanh chóng tan dần.

Em cứ đi một hai bước lại dừng lại suy nghĩ. Làm sao để kiếm số nhiều galleon đây nhỉ? Giờ kiếm được vài đồng knut cũng khó cơ. Ấy vậy, người mẹ thân ái của em lại đòi galleon.

Trước kia á, nhà em thừa rất nhiều nguyên liệu. Nhờ mấy lần em mượn sách ở mấy tiệm đồ cổ, học qua được cách chế thuốc rồi đem đi bán mới kiếm được nhiều. Nhưng giờ thì hết sạch nguyên liệu, một cậu nhóc tám tuổi như em thì lấy đầu ra tiền đi mua nguyên liệu. Người gầy, sức yếu thì làm sao lên rừng hái dược liệu về nấu thuốc.

HoSeok đưa tay, sờ nhẹ lên khóe mắt của mình. Hay là... không cần nó nữa? Bán đi một bên mắt, em sẽ được rất nhiều tiền. Sau khi đưa tiền cho bà ta, em sẽ rời khỏi nơi ấy, đi tìm "cuộc sống tốt hơn" cho bản thân.

-----

" Kính chào quý khách! "

Chủ tiệm đũa phép quay đầu mỉm cười. Hơi bất ngờ khi một cậu nhóc nhỏ bé, quần áo rách rưởi bẩn thỉu, tuyết thì dính trên tóc kiên định bước vào cửa tiệm của ông như thể em không biết lạnh là gì.

Ông cứ tròn mắt nhìn em với tia hoang mang. Em biết rằng một cậu nhóc với vẻ ngoài như em đây, nhìn là biết không có tiền, nên ông nhìn em thế cũng không lạ.

Bỗng, một cục tuyết rơi xuống vai em. Em quay sau nhìn chính mình phản chiếu từ lớp cửa kính. Đầu em đầy tuyết, trông khá tệ hại. Phủi nó đi có lẽ sẽ dễ nhìn hơn. Nghĩ là làm, em vội vàng ra ngoài phủi đi lớp tuyết rồi mới mở cửa bước vào trong tiệm lại.

Chủ tiệm mỉm cười hiền, nhẹ nhàng hỏi.

" Cậu bé! Cháu muốn tìm gì nào? "

Em hít một hơi sâu, ngước mặt lên, rõng rạc.

" Thưa ông! Cháu muốn bán một bên mắt! "

Chủ tiệm sững người, cậu bé này không phải bị điên rồi chứ? Đôi mắt là cuội nguồn phép thuật của mỗi phù thủy. Cậu bé này bán đi một bên chả khác nào mất đi một nửa ma lực và có khả năng cao cơ thể sẽ bị yếu đi.

Chủ tiệm nuốt ực nước bọt. Vội vàng tiến đến gần em, đặt tay lên vai em vỗ vỗ vài nhịp. Gượng cười, hỏi.

" Ôi! Cậu bé! Cháu chắc chứ? Hay cháu muốn thứ khác nhưng lại nhầm lẫn? "

HoSeok có thể nhìn thấy rõ vài ba giọt mồ hôi đang chậm rãi lăn trên trán ông. Thật sự điều đó nguy hiểm lắm sao? Mà thôi kệ đi, em cũng chả quan tâm. Bây giờ điều em muốn là tiền, thật nhiều tiền. Lấy được một túi galleon nhỏ cũng đã đủ để em rời đi nơi khác.

Em nhìn ông, mắt đối mắt. Đôi mắt em sáng lên màu hổ phách, khiến chủ tiệm muôn phần kinh ngạc.

" Cháu muốn bán một bên mắt! "

-----

HoSeok về ngôi nhà gỗ cũ kĩ trong con hẻm tối. Về cùng với em là một cái túi da dê nhỏ, được niệm một câu thần chú vào đấy khiến bên trong túi to gấp bội phần vẻ ngoài.

Em đặt chiếc túi lên bàn gỗ, ngồi lên chiếc nệm đã bị bục nhiều chỗ mà chờ đợi người mẹ kính yêu của em về.

HoSeok đã bán bên mắt trái của mình và thật không ngờ rằng màu mắt của em là loại cực hiếm, ngàn năm mới có một người mang đôi mắt màu hổ phách. Nên số tiền em nhận được là một núi galleon lấp lánh ánh vàng kim.

Bên mắt đấy của em cũng ngay sau khi lấy ra cũng đã có người trả thêm tiền để mua nó. Suy ra, tổng số galleon em nhận được chắc cũng phải hơn một chút với số tài sản mà bố mẹ ngài Harry James Potter để lại.

Em co chân lên đệm, xoa xoa bàn chân bé nhỏ của mình. Đi mãi dưới tuyết, khiến các mạch máu dưới chân em như sắp hóa băng đến nơi. Em không biết bây giờ trong em dị như thế nào? Một bên mắt của em bị lấy ra, nhờ phép thuật nên không đau. Thay vào chỗ rỗng ấy là một con mắt giả màu xám tro, vô hồn. Một cậu nhóc hai màu mắt, quái thai quá đúng chứ?

"Két", em ngước đầu nhìn người mẹ kính yêu đã quay lại. Bà ta trông rất vui. Em dụi dụi mắt, nhìn vào tay bà ta thấy mấy đồng vàng galleon. Ô, thì ra hôm nay may mắn cá cược thắng à?

" Mẹ! Chiếc túi trên bàn! Con kiếm nó để mua lại sự tự do của con! "

HoSeok nói, tay chỉ lên chiếc túi da dê trên bàn. Bà ta khó hiếu nhìn em, những cũng nhanh chóng như một con thú đói lao lên mở chiếc túi ra xem.

Bà ta đưa tay vào kiểm tra trong túi, cười ha hả. Thế là em biết, tay bà ta đã bơi trong đống galleon. Bỗng, đầu bà ta chầm chậm quay về nhìn em, đôi mắt trợn tròn, cái thứ giọng trầm khàn nho nhỏ có lẽ đã dọa em một chút.

" Mày... Kiếm ở đâu? "

Một tay em vén tóc, một tay em chỉ bên mắt trái, đáp.

" Con đã bán một bên mắt! Mẹ hài lòng chưa? "

" Giờ mày muốn tự do đúng chứ? "

Em gật nhẹ đầu. Đúng vậy, em muốn rời khỏi cái xích chó này, em không chịu nổi nữa. Em còn quá nhỏ để có thể chịu đựng thêm sự hành hạ từ người mẹ kính yêu. Em cũng đâu được ăn no để có thể kiếm tiền dùm bà ta, em cũng đâu đủ khỏe để đánh lại bà ta và nếu như em có kiến thức thì trong tay em cũng chả có đũa phép để thi triển thần chú.

Bà ta từng bước, từng bước tiến lại gần em. Bàn tay chai sạn vuốt nhẹ khóe mắt bên phải của em. Cái thứ giọng đầy tham lam, qua tai em nghe the thé như những người cá chả thể hát trên cạn.

" Ôi! HoSeok yêu dấu! Con sẽ được tự do thôi! "

Và em biết sau đêm nay, hi vọng nhỏ nhoi bên mắt phải cũng sẽ chẳng còn.

-----

Văn thơ còn non ><
Thank kiu vì đã ủng hộ :"^
I love you 3000 :"3

•Chan•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro