One Shot
Kim Seokjin là một hikikomori*.
Cậu từ lâu đã đánh mất đi khả năng phân biệt giờ giấc sinh hoạt trong ngày, khi nào mệt cậu sẽ ngủ, khi nào đói cậu sẽ ăn. Seokjin kì thực rất sợ hãi ánh nắng mặt trời, rèm cửa cũng vì vậy mà đóng bụi bạc phếch, vô tình làm cho căn hộ vốn đã chật hẹp lại càng thêm u ám. Mỗi tối, khi cần, cậu sẽ mang khẩu trang, đội nón vành đen che lại nước da trắng nhợt, nhanh chóng đi mua những vật dụng cần thiết ở siêu thị tiện lợi gần đó, và trở về trước khi khung kim giờ vừa đi hết một nửa vòng đồng hồ.
Seokjin đã quen thuộc với lối sống hikikomori được hai năm và cậu hoàn toàn hài lòng với điều đó. Cuộc sống cũng không thể nào viên mãn hơn.
.
Bốn giờ sáng, Namjoon quấn nhanh khăn quàng cổ dày cộp, hai chân nhanh nhẹn đạp xe rẽ theo lối đường chật hẹp để giao báo. Công việc làm thêm này kết thúc vào lúc bảy giờ, khi anh đặt tờ báo cuối cùng xuống thềm cửa căn hộ số 58, căn hộ cao nhất của khu dân cư phức hợp.
Căn hộ 58 không có dấu hiệu của sự sống.
Namjoon luôn tò mò về những gì đang diễn ra đằng sau cánh cửa xanh rêu ấy, một màu xanh cũ kĩ, mờ nhạt dưới ánh nắng ngả vàng. Namjoon đã từng chứng kiến nhiều gia đình vì đặt quá nhiều ấn bản báo mà không nhớ đến việc mang nó vào nhà, lười biếng để tụ lại một góc trông rất lôi thôi. Duy chỉ có căn hộ số 58, nơi những tờ báo sẽ luôn được lấy đi sạch sẽ, sau đó sẽ được phủi phẳng phiu xếp lại thành rác tái chế lần sau cho Namjoon mang đi.
.
"Đáng sợ nhất là một ngày tỉnh dậy và nhận ra mình không có ai và không còn điều gì để chờ đợi."
Hoseok thong thả hai chân bắt chéo lên bàn học, bàn tay lật nhanh tờ báo sinh viên, ngữ giọng vô nghĩa đọc lướt theo từng mục.
"Công nhận đáng sợ thật. Ái da!" Hoseok đau đớn xoa đầu, tròng mắt ngước qua định lớn tiếng gây sự thì bắt gặp bóng hình cao lớn của Namjoon.
"Thầy vô rồi, mày đừng có tào lao nữa Hoseok."
Hoseok bực bội vứt tờ báo xuống mặt bàn, hai tay đút túi quần tỏ rõ khí tức ương ngạnh.
"Tao không nhớ có bố tên là Kim Namjoon đấy."
"Tại mày mà thầy cho đề khó đó thằng chó. Mày câm đi cho tao nhờ." Namjoon thở dài, hai tay nhanh chóng xắn tay áo sơ mi xộc xệch, chỉnh trang lại ngoại hình sau khi đã bạc mạn đạp một quãng đường dài đến trường.
"Vâng, sinh viên siêu sao. Bạn làm sao mà hiểu được kiếp con đen của chúng tôi." Hoseok chua chát mỉa mai, hai cánh tay nhanh chóng tìm kiếm tư thế thoải mái để ngủ đến hết tiết học.
Namjoon miết góc quyển tập, tay bấm bút bi căn dòng thẳng tắp. Mặc dù những dòng chữ ngay ngắn đang nhanh chóng sao chép lại những gì giảng viên nói, tâm trí anh đã sớm bị chuyện sáng nay làm xao nhãng.
Tất cả cũng vì căn hộ số 58.
.
Khi Namjoon đang đặt tờ báo cuối cùng của ngày lên thềm căn hộ, cánh cửa xanh rêu bất chợt bật mạnh khỏi bản lề, khiến anh lảo đảo mất phương hướng mà ngã về phía sau.
"Này, thật là." Namjoon khó chịu đứng dậy, hai tay phủi lên túi quần phủ đầy bụi bẩn, tầm mắt vừa vặn rớt vào bóng người phía sau cánh cửa.
Sai rồi, phải là thiên thần mới đúng.
Làn da tinh khôi ửng hồng dưới ánh nắng sớm mai, mái tóc đen huyền khẽ khàng rung rinh dưới làn gió cuối thu gợn màu tuyết. Thiên thần sau cánh cửa mặc cho tiết trời giá lạnh, đơn giản vận lên người chiếc sơmi trắng mỏng manh, trang nhã phủ nhẹ lên thân thể thanh tú, vô tình để lộ ra hõm cổ trắng trẻo thuần khiết mê hoặc lòng người.
Namjoon rơi vào tình trạng bất động toàn thân, đồng tử không kiềm chế được mà ngây ngất cảm thụ nét đẹp trước mặt. Quả thật là một cảnh đẹp bồng lai tiên cảnh mà không phải ngày nào anh cũng được may mắn thưởng thức.
Seokjin bắt gặp ánh nhìn dò xét của Namjoon, liền sợ hãi như thỏ con rời hang, tim đập chân run như thể có ai đang dùng hai tay cố tình xô ngã cậu. Cậu chưa bao giờ chuẩn bị tinh thần cho việc đối diện trực tiếp với con người, nhất là trong những trường hợp đáng xấu hổ như thế này.
Rầm.
Cánh cửa đóng sầm lại, bản lề vì mạnh bạo mà bật ra khỏi vị trí của nó, tạo nên một tiếng động vô cùng lớn.
Namjoon ngây ngất đứng bất động, bàn chân hằn sâu lên lớp bê tông dưới mặt sàn. Dạng thô lỗ này là lần đầu tiên anh được tiếp xúc, quả thật không biết phải phản ứng sao cho phù hợp.
"Chậc." Namjoon tặt lưỡi, đầu óc cố gắng xoá đi nhân ảnh xinh đẹp vừa diện kiến, khó hiểu bỏ đi.
.
"Namjoon, tôi gọi em hai lần rồi đấy."
Hoseok bụm miệng cười khoái chí, tiếng khúc khích nho nhỏ phát ra từ khoé miệng làm kích thích sự tò mò của cả lớp.
"Namjoon!"
"Vâng!" Namjoon bật dậy, đầu gối vì bất ngờ duỗi thẳng mà đập vào cạnh bàn, tạo nên tiếng cốp to lớn vang khắp phòng học.
"Hahahaha." Hoseok vỗ tay cười lớn, hoà theo tiếng cười khoái chí của cả lớp.
"Em hay thật đấy, mở mắt mà vẫn mơ mộng được." Thầy giáo lên tiếng trách móc, quyển sách bị bẻ ngược lại phía sau muốn ránh cả gáy.
"Dạ em xin lỗi thầy." Namjoon nhục nhã giấu đi gò má đỏ hồng phía sau mái tóc, lí nhí nói nhỏ.
"Chúc mừng mày đã góp công làm đề khó hơn rồi nhé, thằng chó." Hoseok quay xuống nói nhỏ, khuôn miệng không kiềm được mà ngoác ra đến tận mang tai.
Namjoon bực bội, ngón tay bấm vào lưng Hoseok. "Mày không nhắc tao được thì thôi còn hùa theo."
"Tao không nhớ mình có nghĩa vụ phải dạy dỗ ông bố con."
Namjoon lắc đầu ngao ngán, chân đá vào đầu gối Hoseok làm cậu đau đớn nhăn nhó.
Tất cả cũng vì căn hộ số 58.
.
Seokjin bàn tay run rẩy gõ bàn phím, tiếng quạt gió từ điều hoà bữa nay kì thực nóng hơn rất nhiều so với hàng ngày.
Đã quyết định thu mình tại nhà, thế nhưng vẫn có thể làm trò hề cho người khác.
Anh giao báo điển trai.
Seokjin ôm đầu, bàn tay xoa mạnh lên mái tóc loà xoà, trí óc xấu hổ tua lại những kí ức về cuộc gặp gỡ loài người sáng sớm hôm nay. Mái tóc màu bạc lạ lùng, đồng tử tím than sắc nét, những thớ cơ săn chắc bao bọc lấy cánh tay mềm dẻo. Quả thật là một nhân ảnh vô cùng hút mắt, khí phách áp đảo hơn người.
Seokjin từ ngày biết đến sự hiện diện của người đàn ông ấy, đã tính toán cơ hội đặt thêm báo vào các ngày trong tuần, tham lam thu vào tầm ngắm làn da nâu đồng rực rỡ vào mỗi buổi sớm mai.
Đó hoàn toàn chỉ là ích kỷ nhỏ nhoi của cậu.
Seokjin đỏ mặt, tâm trạng vô cùng xấu hổ trước ấn tượng đầu tiên không tốt đẹp mà mình đã gây ra với mắt tím. Cậu bực dọc dùng tay cào đi những suy nghĩ không đứng đắn của bản thân, trực tiếp bắt bếp nấu ăn.
Con ngươi thiếu ngủ làm cậu dụi mắt.
.
Namjoon tiếp tục đạp xe luồn lách qua những chiếc xe hơi đậu dọc phố, bàn tay nhanh chóng phi những tờ báo lên đúng chỗ của nó.
Đây rồi, tờ báo cuối cùng.
Namjoon cúi xuống, lòng hơi tiếc nuối thu lại hình ảnh hội ngộ ngày hôm qua. Bất chợt khứu giác bắt gặp mùi vị lạ lùng.
Mùi khét?
Namjoon nghi hoặc kiểm tra lại khứu giác của mình. Quả nhiên là một mùi cháy khét nồng nặc đang bay ra từ khe cửa. Namjoon lo lắng đi vòng quanh trước cửa nhà, ánh mắt không thể nhìn vào tấm rèm cửa bạc phếch đang choáng lấy diện tích cửa sổ.
Thật sự là một tình huống vô cùng nguy hiểm.
Namjoon xô cửa mạnh bạo, bả vai tiếp xúc với thành cửa tạo nên tiếng động cực kì lớn, trực tiếp bước vào nhà.
Mùi khét cháy nồng nặc bám lấy không gian, tàn nhẫn rút cạn bầu không khí để thở trong phòng. Đồng tử Namjoon phát hiện nhân ảnh thiên thần quen thuộc, đang nằm nhắm mắt trên giường, hơi thở ngắt quãng cạn kiệt trong buồng phổi. Anh hối hả bế tấm thân gầy yếu ra khỏi phòng, hướng tới đại cửa để thoát thân.
.
Seokjin mở mắt, đập vào đồng tử là trần nhà trắng tinh ô uế mùi tiệt trùng.
Cậu nhanh chóng bật dậy, lòng sợ hãi kiểm tra sự khác lạ của không gian xung quanh. Sự thay đổi đột ngột trong tư thế khiến mũi kim truyền nước biển nhanh chóng bị rút ra, truyền đến cho Seokjin cơn đau nhói khó tả.
"Trời ạ, cậu làm gì vậy?" Namjoon cầm tay cậu, hối hả lấy bông băng cầm máu. "Có đau không?"
Seokjin trân trối nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt, hai mắt đong đầy hơi nước đến đáng thương tội nghiệp.
"Lần sau khi nấu ăn đừng ngủ quên, mùi khét từ trong lò đã rút hết không khí trong phòng, khiến cậu mê man bất tỉnh. Tôi cũng vì nghe mùi khét mà chạy vào kéo cậu ra, may mắn vẫn còn kịp lúc."
Những ngón tay của Namjoon điêu luyện dán lại miếng băng cuối cùng định hình vết máu từ lần rút kim đột ngột, đồng tử nhanh chóng dán lên cánh tay trắng nõn ẩn hiện hàng gân xanh xao.
Như một thiên thần.
"Sao thế? Cậu không khoẻ sao?" Namjoon dò xét, sẵn tiện tham lam ôm vào tâm trí hình ảnh mị lực của Seokjin đang ngồi đối diện.
Seokjin từ đầu chí cuối chỉ biết ngẩn ngơ ngước nhìn hành động nhẹ nhàng quan tâm của Namjoon, trong lòng dâng lên một nỗi niềm thân quen khó tả, con ngươi cũng vì vậy mà mở to hơn bình thường, lấp lánh thu vào viễn thị thân ảnh cường tráng trước mặt.
"A... cảm ơn... anh." Seokjin khó khăn điều chỉnh âm giọng, đã hơn 2 năm kể từ khi cậu cất lên ngữ giọng của mình, cổ họng cũng vì vậy mà vụn vỡ như trẻ em mới biết tập nói.
Namjoon bất ngờ thưởng thức sự bối rối trong hành động cảm ơn của Seokjin, trái tim hẫng đi một nhịp vì sự ngây thơ đáng yêu của cậu.
"Không sao, sức khoẻ cậu ổn định là được. Bây giờ tôi phải đi trước, có gì cậu hãy liên lạc với gia đình để họ không phải lo lắng."
Seokjin ánh mắt ráo hoảnh, ngón tay sợ hãi nắm chặt lấy vạt áo Namjoon, khẩn khoản cầu xin.
"Anh... giúp tôi. Tôi không thể ở đây... một mình."
Căn phòng bệnh xa lạ, mùi thuốc tiệt trùng ô uế, những khuôn mặt kì quặc liên tục xuất hiện qua lại. Bệnh viện đích thị là cơn ác mộng lớn nhất trong đời của Seokjin.
"Vì sao?" Namjoon bất ngờ trước hành động quá mức phụ thuộc của thiên thần trước mặt.
"Tại vì... à... ừm... tôi sợ, thật sự rất sợ... người lạ. Xin anh, chỉ cần cho tôi về nhà. Tiền bạc tôi chắc chắn sẽ trả lại." Seokjin sợ hãi đến tối tăm mặt mày, những giọt máu đua nhau rút cạn nét ửng hồng tự nhiên trên gò má. Cậu nhận thức rõ rằng chỉ còn mỗi anh là chiếc phao cứu sinh cuối cùng, nếu người đàn ông này bỏ đi, cậu sẽ sợ hãi đến chết mất.
"Chậc..." Namjoon thở dài, đầu óc rối loạn tìm kiếm giải pháp. Anh không nỡ bỏ rơi thiên thần tại đây, sự sợ hãi quá mức của cậu khiến anh đau xót nhăn mày.
Namjoon rút điện thoại ra, bấm số gọi Hoseok.
"Hoseok, mày xin cho tao nghỉ ốm ngày hôm nay."
"Thiệt hả? Ôi trời lần đầu tiên. Hahahaha."
Tiếng cười khúc khích truyền từ loa điện thoại làm Namjoon khó chịu bực dọc.
"Giúp tao đi Hoseok."
"Được, hai ổ bánh mì thượng hạng chỗ Phụng Long."
"Một!"
"Hai, không thì tự lên xin."
Namjoon bực bội đồng ý, đúng là tên Hoseok thừa nước đục thả câu, tìm mọi cách trục lợi khi anh cần. Vừa vặn cúp máy, đồng tử tím than quay lại với nhân ảnh thiên thần phía sau.
Một cuộn chăn lớn đang gom lại trên giường.
Seokjin sợ hãi co rút bản thân vào lớp mền mỏng manh, che lại thính giác của mình trước sự xuất hiện của giọng nói xa lạ trong điện thoại.
"Có chuyện gì sao?" Namjoon lo lắng vỗ lên cuộn bông tròn, lòng không khỏi dâng lên một cỗ chiếm hữu sâu sắc.
"Xin anh, tôi sợ người lạ, hãy cho tôi được về nhà." Seokjin ngữ giọng vụn vỡ như muốn khóc, tiếng thút thít len lỏi qua từng sợi bông, bám víu lấy Namjoon.
Namjoon khẽ ve vuốt cuộn bông trên giường, giọng nói nhanh chóng tìm kiếm y tá, xin cho Seokjin thủ tục xuất viện.
.
Namjoon dìu Seokjin lên những bậc thềm cũ kĩ, mặt khác có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của cậu phà lên gáy anh mỗi lúc một nhiều. Bàn tay Seokjin cũng vì mệt mỏi mà níu lấy bả vai của Namjoon, khó khăn dựa vào để nâng đỡ cơ thể lâu ngày không vận động mạnh.
"Chịu khó một tí, sắp tới nhà rồi."
Namjoon đánh nước bọt, cổ họng khô rát chứng kiến những giọt mồ hôi tuột dài xuống hõm cổ trắng ngần, bàn tay không kiềm được mà tham lam siết chặt vào eo gầy để kéo cơ thể cậu lại gần anh hơn.
Lạy chúa.
Mở công tắc đèn vàng dịu, Namjoon nhẹ nhàng thả Seokjin lên giường, tinh tế sắp xếp lại tư thế ngủ thoải mái cho cậu. Đầu gối luyến tiếc đứng lên, đồng tử tím than cố gắng ghi nhớ nhân ảnh xinh đẹp đang cựa mình trong lớp mền gối dày cộm.
Thật ra nếu muốn, Namjoon vẫn có thể trực tiếp trấn cậu vào góc giường mà thoả mãn dục vọng to lớn của bản thân. Cắn môi đến bật máu, Namjoon nhất định không phải là phường tội phạm, không thể lợi dụng sức mạnh của mình để đi cưỡng bức người khác. Anh lần nữa đánh nước bọt để ổn định tinh thần, bàn tay siết chặt để kiềm nén ham muốn ích kỷ của bản thân, tiếc nuối rời đi.
"Khoan đã, a."
Seokjin khuôn giọng vụn vỡ, cánh môi hồng liên tục thốt ra những lời nói ngắt quãng, tâm trạng đầy tham lam mong muốn được níu giữ thân ảnh cường tráng trước mặt.
"..."
"Có chuyện gì sao?" Namjoon thú vị thu vào tầm mắt sự luyến tiếc thể hiện qua cái nhăn mày khổ sở của Seokjin.
Cậu xấu hổ cuộn mình vào trong chăn, giọng gắng gượng nói lớn.
"Hãy tiếp tục giao báo... nhé. Tôi thích..."
"Sao cơ?" Namjoon tiến lại gần giường của Seokjin, phà những hơi thở nóng rực lên vành tai cậu. "Tôi không nghe rõ."
Seokjin vành tai đỏ ửng, nhạy cảm hưởng thụ luồng không khí áp đảo của Namjoon ở cự ly gần.
"A... tôi thích anh. Không... ý tôi là... tôi thích thấy anh mỗi buổi sáng. Chỉ là, sau chuyện này, anh vẫn có thể... ừm... tiếp tục giao báo... có được không?"
"Không."
Lời từ chối thẳng thắn của Namjoon làm ngắt quãng những sợi dây thần kinh cảm xúc của Seokjin, trực tiếp nhấn chìm cậu xuống hố đen thất vọng.
"Vậy... vậy sao?" Những từ ngữ nghẹn lại nơi đáy họng Seokjin, thay thế vào đó là tiếng khóc thủ thỉ rấm rức. Những giọt nước mắt buồn bã liên tục vượt ra khỏi ranh giới của đáy mắt, nhanh chóng phủ đầy khuôn mặt đã sớm phủ phấn hồng.
Namjoon kì thực từ lâu đã phát điên với thân ảnh thuần khiết dễ sợ hãi của Seokjin, bất quá chỉ muốn trêu chọc cậu một chút trước cái tỏ tình đầy lê thê của cậu. Những giọt nước mắt sợ hãi của Seokjin làm Namjoon cương cứng, thú vui dục vọng đùn đẩy nơi tâm trí làm anh không kiềm được mà miết nhẹ vành môi.
"Tôi từ nay chuyển sang ca đêm."
Tiếng khóc thút thít cố gắng kiềm nén, Seokjin nhắm chặt hai mắt, cầu mong cho Namjoon rời đi trước khi cậu chết vì xấu hổ.
"Ừm."
"Thuê tôi nhé." Namjoon dùng bàn tay thô ráp vuốt đi những hạt châu lệ trải dàn trên khuôn mặt đã sớm bị anh bức đến đỏ bừng. "Tôi rất tận tâm với công việc của mình, em có thể an tâm về điều đó."
Namjoon dùng tay vuốt nhẹ từ mái tóc đen huyền xuống hõm vai sâu rộng của Seokjin, nhẹ nhàng nâng thân trên của cậu lên ngang tầm mắt, từ tốn đặt một nụ hôn lên khoé miệng của cậu.
Seokjin tâm trí chưa kịp hồi phục trước lời bông đùa của anh, đã trực tiếp bị Namjoon nhấn vào những nụ hôn triền miên đầy nóng bỏng, hai tay cậu chỉ thoáng vẫy vùng trước khi bị khoái cảm nhấn chìm lý trí mà buông xuôi theo nhịp thở gấp gáp của cả hai.
"Aaaa..." Seokjin lấy lại hơi thở trước nụ hôn cuồng nhiệt đã sớm rút cạn không khí trong buồng phổi. Namjoon bàn tay nhẹ nhàng lần mò đến lớp sơmi mỏng manh của cậu, tinh tế chiêm ngưỡng làn da nhung lụa phía sau.
"Cho tôi nhé." Namjoon khẽ cắn nhẹ lên vành tai của cậu, khiến tâm trí cậu điên cuồng trong dục vọng lâu ngày, chất giọng nặng nề đầy khoái cảm.
"Đừng..."
Đến giờ khắc này, Seokjin mới phát hiện ra, câu nói của anh, chỉ là lời khẳng định cho việc làm phía trước.
Namjoon ma mãnh tiến lên vành môi khẽ mở, đưa lưỡi mình vào thăm dò khoang miệng nóng rực, trực tiếp chơi đùa với thuôn lưỡi đỏ hồng phía trong. Anh tham lam liếm mút dư vị mật ngọt, hữu tình khiến cho những dòng chỉ bạc len lỏi nơi khoé miệng của cậu.
Seokjin đã sớm bị khí thế áp đảo của Namjoon bức đến điên người, bàn tay hư hỏng dựa theo bản năng luồng xuống thân eo cứng rắn trước mặt, vụng về đẩy ra để minh chứng cho một chút phản kháng yếu ớt phía trong.
Namjoon thú vị trước sự dối lòng vụng về của Seokjin, ngón tay nhanh chóng tìm đến điếm hồng phấn trên ngực, nhẹ nhàng muốt lấy.
Một làn hơi nước phủ đầy đát mắt của cậu.
Cơ thể mẫn cảm co uốn lại trước sự thô ráp tinh tế của Namjoon, mồ hôi liên tục làm ướt đi yết hầu mỏng nhẹ. Seokjin vì bất ngờ bị chạm vào điểm nhạy cảm mà khẽ thốt lên những tiếng rên gợi tình, làn da ngày càng nóng đỏ trước cái chạm tay táo bạo của anh. Namjoon khẽ đưa khuôn miệng xuống điểm phấn hồng nhạy cảm ban nãy, ban tặng cho chúng những nụ hôn ướt át. Seokjin hai mắt đong đầy hơi nước ngước nhìn lên trần nhà, hạ thân nhỏ bé từ lâu đã mời chào những dục vọng sâu kín.
Bàn tay thô ráp của Namjoon hung hăng xé rách quần lót của cậu, trực tiếp chiêm ngưỡng cự vật trắng hồng của cậu.
Một sự khác biệt vô cùng lớn.
Seokjin không cần tận mắt cũng có thể chứng kiến cự vật to lớn phía đũng quần của Namjoon, mặc dù đã có phần vải bố căng cứng kiềm hãm, hạ thân nhỏ bé cậu cũng không thể nào so bì được.
Thật đáng hổ thẹn.
Mặt Seokjin đỏ hồng gay gắt, hai bàn mướt đầy hơi ẩm ám lên gò má, che đi nỗi thống khổ trong hoan lạc. Namjoon hận không thể ôm người này thêm chặt chẽ, cảm giác chỉ có tiếp xúc da thịt vẫn là quá ít đối với cỗ nhiệt lực đau nhức phía dưới.
Namjoon bàn tay bao quanh hạ thân của cậu, ngón tay đã sớm ướt át miết nhẹ lên đỉnh vật nhỏ bé, thú vị ngăn lại những giọt thuỷ trắng đục đang khẽ khàng tuôn ra.
"Aaaa... Không." Seokjin bị ngón tay của Namjoon kiềm hãm, khó chịu chống đỡ buồng dục vọng đang gần đến giới hạn của bản thân. Seokjin nắm tay nhỏ bé liên tục đập lên lồng ngực rắn chắc của anh, đau khổ dằn vặt nơi hạ thân làm cậu thống khổ dau dứt. Namjoon miết môi đầy hứng thú, bàn tay thu gom chất nhờn trắng đục của Seokjin, nhẹ nhàng dùng ngón tay thuôn dài tiến sâu vào động huyệt nhỏ bé. Seokjin đau đớn tựa cằm lên vai Namjoon, cơ miệng cắn sâu lên xương quai xanh nam tính, tận lực xé nát. Cơ thể của cậu bất quá không thể quen với việc tiếp nhận vật thể lạ đang khuấy động phía trong, dấu răng cùng nước mắt liên tục rớt đầy lên hõm vai của Namjoon.
"Em thật hư hỏng." Namjoon ôn nhu lướt đôi môi của mình lên đôi mắt hơi nước của Seokjin, vị giác cảm nhận cái mặn của nước mắt. "Đừng để tôi phải trừng phạt em."
Namjoon thuận tay đưa thêm ngón thứ hai của mình vào mật động hé mở, thô bạo vuốt dọc thành mật, tạo nên những lớp trừu sáp đầy dịch dục từ lần phát tiết trước của cậu. Seokjin rầu rĩ tuôn ra những giọt nước mắt khoái cảm, cơ họng thuần khiết cố gắng tóm lấy những ngụm không khí ngắt quãng.
"Ưmmm... anh thật quá đáng."
Lời nói thốt ra với mục đích trách móc, đã sớm hoá thành tiếng rên rĩ khoái cảm không điểm dừng bên vành tai Namjoon. Anh khó chịu kéo căng hạ thân, cự vật to lớn này hận không thể xé tan chiếc lồng kiềm hãm, thô bạo trừu sáp thân thể ấm nóng phía trước.
Namjoon xốc thân ảnh gầy yếu đang từng bước làm quen với sự trừu sáp của ngón tay, trực tiếp ôm gọn vào lòng, khứu giác tham lam ôm trọn lấy hương thơm quế lan đặc biệt.
"Ngoan nào, người đẹp."
Seokjin nghe những lời câu dẫn khàn đặc dục vọng của Namjoon, đại não hữu tình đưa lên những cơn xung khắc khoái cảm, khiến cho hạ thân đỏ hồng lại tiếp tục tuôn ra dịch trắng, thấm đẫm lên hậu huyệt đang ra sức mút lấy những ngón tay của Namjoon.
Namjoon nhìn bạch dịch trào ra từ hạ thân nhỏ bé của cậu, thú vị rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt giãn nở, thong thả nhìn dòng chất lỏng câu dẫn đó bị mật động tham lam hút vào.
"Aaaa. Anh... thật độc ác." Seokjin nức nở, hai tay bấu vào Namjoon, để lại những vết cào tay sưng đỏ lên mảnh lưng to lớn. Đầu óc điên cuồng hứng chịu khoảng trống rộng rãi trong hậu huyệt ẩm ướt, bản năng kêu gào thèm khát sự xâm phạm sâu sắc hơn.
Namjoon yêu thương vuốt ve lên phần gáy trắng ngần của Seokjin, khuôn lưỡi hư hỏng liếm mút cho đến khi chỉ còn những dấu hôn đỏ rực tương phản. Khắp nơi trên người Seokjin đã sớm xuất hiện tầng tầng lớp lớp dấu hôn, chi chít đỏ rực một mảng nơi yết hầu. Hơi ẩm từ nhiệt thể của cả hai bốc ra càng khiến khung cảnh thêm đa sắc hương tình. Namjoon tự mãn giải thoát cự vật thô lớn phía trong, đắc ý để trước hậu huyệt của Seokjin, thong thả chấm mút mà trêu ngươi cậu.
"Xin anh..." Seokjin nức nở khóc một tầng nước mắt, sự xấu hổ và khoái cảm đã đẩy cậu ra khỏi bản lề lý trí, bản năng từ sớm đã lột bỏ đi lớp vỏ bên ngoài, dục vọng và thèm khát cơ bản đã tàn nhẫn bóp đi những tia suy nghĩ cuối cùng của cậu. Mật động Seokjin không ngừng rỉ nước mời chào khối dục vọng to lớn đang đùa giỡn nơi cửa huyệt, khiến thân thể ngọc nhà run rẩy kích động. Namjoon vô cùng hài lòng với phản ứng của cậu, khẽ khàng hôn lên khoé mắt đẫm nước, câu dẫn nói.
"Thưởng cho em."
Hai tay thô bạo siết chặt vòng lưng nhỏ bé, một khắc đi vào toàn bộ.
"Aaaaa..." Seokjin ngửa cổ, đồng tử nâu trầm đong đầy ẩm ướt, đại não liên tục cảm thụ khoái cảm mãnh liệt từ hạ thân hoang dã của Namjoon. Kích thước đường kính của cả hai vừa vặn khít vào nhau đến điên dại. Bạch dịch bôi trơn liên tục tạo ra những tiếng nhóp nhép trần tục nơi mép động. Khoái cảm từ hạ thân to lớn của Namjoon khiến hậu huyệt căng thẳng co lại, cơ thể mềm yếu được đẩy đến đỉnh cao giới hạn, vượt ngưỡng chịu đựng của Seokjin.
"Thả lỏng nào." Namjoon khó chịu ngăn không cho bản thân chuyển động gấp gáp, đôi môi run rẩy rải lên mái tóc đen huyền những nụ hôn vuốt ve trìu mến.
Seokjin tập làm quen với sự trừu sáp mãnh liệt, những ngón chân co quắp bấu vào lưng của Namjoon, vô tình khiến cho sự hoà nhập càng thêm sâu sắc. Namjoon khẽ đánh nước bọt, yết hầu khô rát bứt phá giới hạn cuối cùng của bản thân, trực tiếp đưa đẩy. Hạ thân cuồng nhiệt chuyển động, đôi môi Namjoon đã sớm tham lam mút lấy xương quai xanh gợi cảm phủ đầy dấu hôn của Seokjin.
Những tiếng rên rỉ mẫn cảm liên tục phát ra từ khuôn miệng nhỏ xinh, con ngươi đã sớm bị dục vọng làm lu mờ đi sự linh hoạt, Seokjin giờ đây chỉ có thể dựa vào bản năng tình dục của bản thân, trực tiếp nhấn chìm tâm trí của mình xuống bể sâu nhục dục mà Namjoon đã ưu ái ban tặng cậu.
"Mẹ kiếp!" Namjoon buông câu chửi thề khàn đặc, cơ hông không ngừng thúc đẩy vào hậu huyệt ấm nóng. Thân thể câu dẫn của Seokjin thật sự đã bức anh đến điên cuồng, hơi thở ấm nóng của cậu ngày càng gấp gáp mỗi khi cú húc của anh trở nên mạnh bạo. Căn phòng giờ đây chỉ còn tiếng nhóp nhép của sự trừu sáp mạnh mẽ và hơi thở nặng nhọc của cả hai. Seokjin không kiềm được hành động của bản thân, hai tay liên tục cào cấu lên làn da nâu đồng thấm đẫm mồ hôi đến rớm máu. Cậu nức nở thút thít, lệ châu bao phủ lấy con ngươi một tầng lấp lánh, gò má phấn hồng gục lên hõm cổ sâu rộng của Namjoon, thống khổ chịu đựng những hoan lạc ân ái từ tiếng nhóp nhép đáng xấu hổ kia.
Namjoon trực tiếp thả lõng cơ vai, để cơ thể mỏng manh của Seokjin ngã xuống mền gối mềm mại, tách hai chân của cậu đến độ căng thích hợp, trực tiếp thô bạo thúc đẩy khối dục vọng thô lớn tiến sâu vào hậu huyệt. Seokjin khóc lớn trước độ sâu đang cuồng dã nhấn vào điểm nhô nhạy cảm, hai tay vò lên mái tóc đen huyền để chịu đựng những đợt xung khắc khoái cảm đang từng bước nuốt chửng lấy cậu.
Namjoon vuốt bàn tay lên gò má thuần khiết của Seokjin, đặt lên đó những nụ hôn trìu mến, triền miên những câu nói khàn đặc, ánh mắt đã sớm trống rỗng vì nhục dục.
"Cùng với tôi nhé."
Seokjin đau khổ gật đầu, đôi mắt đã sớm mất đi sự linh hoạt, cơ thể mỏng giờ đây chỉ có thể hoàn toàn phục tùng kẻ nằm trên, hưởng thụ đà khoái cảm mà Namjoon đã ban tặng cậu.
Lạy Chúa, em đã bức tôi đến điên rồi.
.
Seokjin nằm nghiêng một bên, mái tóc đen huyền bó sát vào khuôn mặt kiều diễm, bạch dịch liên tục rỉ ra từ mép hậu huyệt, nhớp nháp bám dính lên phần đùi non thon gọn. Namjoon nhẹ nhàng tách hai chân của cậu ra, ánh mắt thưởng thức nét đẹp câu dẫn do chính anh sáng tác.
"Rất hân hạnh được làm việc cho em, Kim Seokjin." Namjoon mỉm cười, lúm đồng tiền hư hỏng hiện ra dưới ánh đèn trần vàng nhạt.
Seokjin không còn sức để trả lời, ánh mắt mơ hồ giờ đây đã bị bao phủ bởi lớp sương mờ ám, chỉ có thể để lọt ra những hơi thở nặng nhọc. Namjoon nhẹ nhàng bế cậu lên bằng hai tay, chân bước vào phòng tắm phủ đầy hơi nước. Những giọt tinh dịch của Namjoon từ hậu huyệt của Seokjin nhỏ xuống sàn nhà một mảnh trắng xoá. Cậu đỏ mặt trong thống khổ, luống cuống dùng tay che phủ vành tai nóng rực phía sau mái tóc.
"Đừng." Namjoon yêu thương hôn lên đôi môi mọng sưng đỏ phía dưới. "Tôi thích em hãy thoải mái bên tôi."
Seokjin ngước nhìn nhân ảnh điển trai trước mặt, đồng tử chợt dâng lên một sự biết ơn sâu sắc.
Có lẽ, cậu không còn là một hikikomori nữa rồi.
.
*Hikikomori: hiện tượng những người tự giam mình trong căn phòng đơn lẻ và từ chối tham gia vào đời sống xã hội và gia đình trong thời gian dài hơn sáu tháng, chỉ liên hệ duy nhất với người thân trong gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro