Kết phụ
Trong màn đêm đen tối, cảnh tượng của một hành phố bị phá hủy sau nhiều năm đại dịch zombie bùng phát là một hình ảnh u ám và tuyệt vọng.
Ánh đèn mờ ảo giăng lên từ những cột đèn bị hỏng, chỉ soi rọi những đống đổ nát, tả tơi của các tòa nhà tan hoang. Các con đường từng nhộn nhịp bây giờ trở thành những con hẻm tăm tối, nơi mà không còn tiếng cười hay những bước chân vội vã của con người.
Những tòa nhà cao tầng đã trở thành những khung xương đen tối, với những cửa sổ vỡ nát và các bức tường mục nát. Những vụn vỡ và mảnh vụn của cuộc sống trước đây vương vấn khắp nơi, tạo thành một cảnh tượng tả tơi và khắc nghiệt.
Tiếng gió rít lạnh lẽo qua những tòa nhà hoang phế, tạo ra âm thanh u ám và đáng sợ. Bầu trời đêm vô cùng đen tối, không còn những ngôi sao sáng lấp lánh như trước đây, chỉ còn một màn đêm không lối thoát.
Không khí mang theo mùi tanh của xác chết và đổ nát, làm cho không gian trở nên ngột ngạt và khó chịu. Bầu không khí dường như mang trong mình cảm giác sự bi ai và sự tàn phá của một thế giới đã qua đi.
Trong màn đêm đen tối ấy, giữa cảnh tượng hoàn toàn hoang tàn của một hành phố bị phá hủy, tiếng chạy vụt qua cùng với những giọt mưa rơi từ trên cao càng làm nổi bật sự tình của một người phụ nữ trung niên gần 40 tuổi.
Tiếng chân của cô vang vọng trên những con phố vắng vẻ, vụt qua những đống đổ nát và vương qua những ánh đèn mờ ảo. Mỗi bước chạy là một nhịp thở dốc nhanh, cố gắng thoát xa sự nguy hiểm và tàn ác đang bám theo từ phía sau.
Tiếng thì thầm chói tai kéo theo cơn gió, như những lời xua đuổi và đe dọa của lũ zombie ào ào bám đuôi. Thứ âm thanh chát chúa, trầm ấm và hung ác ấy vang lên liên hồi từ giữa màn đêm như những cô hồn không dứt, tạo nên một cảm giác kinh hoàng và lo lắng không nguôi.
Những giọt mưa rơi từ trên cao lấp lánh như những hạt ngọc, làm ướt tóc và áo của người phụ nữ, tạo nên một cảm giác lạnh lẽo và bất an. Mỗi giọt mưa trở thành một nhắc nhở về sự nguy hiểm đang tiến lại gần.
Tiếng dậm chân mạnh mẽ của những con zombie phía sau càng ngày càng cận kề, khiến người phụ nữ ấy càng nghe rõ tiếng dậm chân mạnh mẽ và âm thanh xé rách không gian phía sau. Sự đáng sợ và kinh hãi của những sinh vật đó ám ảnh và đe dọa mọi phương hướng, thúc đẩy người phụ nữ trung niên cố gắng tăng tốc và tiếp tục chiến đấu cho sự sống bản thân.
Trong cái cảnh tượng đen tối đó, âm thanh chạy trốn và hơi thở nhanh của cô gắn liền với sự hy vọng và quyết tâm cuối cùng. Mọi sự chuyển động, âm thanh và cảm xúc đều hòa quyện lại trong cuộc đua của sự sống và cái chết trong một thế giới đã chìm vào tận thể.
Nhưng ông trời không toại lòng người, ngay khi người phụ nữ tưởng chừng như bản thân đã thoát khỏi lòng bàn tay tử thần, thì ngay sau đó, cô lại quẹo đường một cách sai lầm dẫn đến việc bản thân bị chặn đứng bởi một mảng tường cao gần chục mét, xung quanh đó là đàn zombie đã liên tục đuổi theo cô từ nãy giờ đây đã đuổi kịp và bao vây cô.
Bọn chúng, từng con một đều nhăm nhe nhìn cô với ánh mắt thèm khát, tràn đầy thú tính trong khi những cái miệng mở toang hoang, nưới dãi theo cái lưỡi dài chảy dài xuống dưới chân.
Trong giây phút cuối đời ấy, người phụ nữ thấy mình đã không còn lựa chọn. Dẫu cho trái tim cô tràn ngập sự mệt mỏi và tuyệt vọng nhưng cô vẫn muốn sống, đúng vậy, dù phải sống trong cái thế giới đen tối này, ấy vậy ông trời lại không toại lòng cô và dẫn cô đến tử môn.
Nhưng trước cái chết đầy gục ngã này, cô lần đầu tiên trong đời biết đến sự cương nghị. Với đôi mắt đầy băng lãnh, cô tỏa ra một nụ cười đắt giá, nói lên ý chí kiên cường:
"Hừ, hôm nay dù lão nương có chết cũng không làm mồi nhắm cho chúng bây ăn."
Cô không để cho số phận quyết định cuối cùng của mình nằm trong tay những sinh vật đáng sợ ngoài kia. Với bàn tay run rẩy, cô tạo ra một đạo hắc hàn quang, bằng tất cả sức mạnh cuối cùng mà cô còn sở hữu.
Ánh sáng đen tối ấy phát ra từ bàn tay cô, nhấp nháy như sinh cơ của cô, ban đầu còn khẽ khẽ nhấp nháy nay đã tắt liệm trong màu đen u tối.
Và trong một hành động quyết liệt, cô tự sát, cho đi cuộc sống của mình như một lời khẳng định cuối cùng về lòng gan dạ và sự kiên cường.
Cái chết của người phụ nữ ấy mang theo một thông điệp rõ ràng, cô không để cho bản thân trở thành con mồi của đám zombie đói khát. Dù cả thế giới bị chìm trong bóng tối, cô đã tự chọn con đường cuối cùng để không bao giờ bị khuất phục. Trái tim cô đã ngừng đập, nhưng tinh thần kiên cường của cô sẽ mãi mãi tồn tại, nếu có ai nhìn thấy đều sẽ lấy đây làm nguồn cảm hứng cho những người sống sót còn lại trong cuộc chiến không khoan nhượng với đại dịch zombie.
Thế nhưng xung quanh cô giờ đây chỉ có bọn zombie thèm khát máu thịt của cô, nói chi là một bóng người để mà đứng đó quan sát hình ảnh huy hoàng cuối cùng của cô.
Còn bọn zombie, bọn chúng không hề có lý tính, chỉ là những con vật hung hăng thèm máu tươi của loài người, hiển nhiên càng không hiểu được ý nghĩa trong hành động của cô.
Bất quá, bọn chúng vẫn hiểu được rằng con mồi của mình đã chết, không một suy nghĩ, đúng hơn là một bản năng, bàn chân của bọn chúng đồng loạt di chuyển, có con chậm chạp, cũng có con chạy nhanh chân.
Mỗi con một hướng nhưng đều cùng đi đến thân thể của người phụ nữ vừa gục ngã dưới đất kia.
Trên tay mình, chúng cảm nhận sự nỏn nà, mềm mịn của xác sống trước mắt, khẽ dơ những chiếc răng lệch lạc dính đầy máu và nước dãi của bản thân, chầm chậm đưa tới và cuối cùng.
"Xoẹt... Rắc rắc"
Tiếng vang của da thịt và xương trong miệng zombie được nhai ngấu nghiến phát ra như một âm thanh ghê rợn và kinh dị. Bàn chân nhọn như móng vuốt của chúng đạp vào mảnh xác sống của người phụ nữ, gãi lên những vết xước sâu trên bề mặt da. Những hàm răng lạnh lẽo và mục nát nhấp nhô, nhấm chìm vào thịt tươi ngon và xương mềm mại.
Trong cái miệng đầy máu và nước dãi của zombie, tiếng nát bét của da thịt và xương bị nghiền nát vang lên rõ ràng. Xác sống của người phụ nữ bị nhấp nháy trong bàn tay của chúng, như một món đồ ăn quý giá được nghiền nát và chuyển hóa thành thức ăn của bọn quái vật đói khát.
Mảnh thịt bị xé ra từ cơ thể con người rơi rụng xuống mặt đất, tạo nên âm thanh "xốp xốp" và "rắc rắc" khi chạm vào nền đất ẩm ướt. Mỗi giọt máu đỏ tươi và nước dãi mờ mịt được nhún nhường trên môi của zombie, tạo nên hình ảnh kinh hoàng của sự hỗn loạn và tàn bạo.
Chúng nhai sạch cơ thể cô, duy chỉ để chừa lại khuôn mặt của người phụ nữ, nằm trên mặt đất như một tàn dư của sự sống. Trên khuôn mặt đó, dù đã có chút sự phai tàn theo năm tháng của đại dịch, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp tuyệt sắc của một giai nhân. Các nét khuôn mặt như hòa quyện trong một khối đáng kính, mang trong đó sự kiêu hãnh và vẻ đẹp thăng hoa.
Đôi mắt của người phụ nữ vẫn mở toang, mĩ lệ và cuốn hút, nhưng lại trống rỗng, không còn hơi thở của sự sống. Nhìn ngắm mẫu trời đen mực trước mắt, đôi mắt ấy không còn biểu hiện bất kỳ cảm xúc hay hy vọng. Chúng chỉ là đôi mắt vô hồn, đã bị cướp đi sự tồn tại và đành chấp nhận trở thành một phần của bóng tối.
Khuôn mặt cuối cùng của người phụ nữ trở thành một biểu tượng đáng sợ của sự tàn phá và đau khổ. Nó đứng lẻn trên mặt đất, như một bức tranh nghệ thuật tàn bạo, vẽ lên sự mĩ miều và tinh tế đã bị mất dần.
Bức tranh này không mang lý tưởng tươi đẹp, mà thay vào đó, như một lời cảnh tỉnh tàn khốc cho những ai dám nhìn vào, cho họ thấy được kết cục của bản thân không xa trong tương lai.
Nhìn vào nó, ta cảm nhận được đau lòng và tương tư vì cái vẻ đẹp đã bị tàn phá và chìm trong bóng tối. Đó là một lời nhắc nhở về sự tàn ác và không thương tiếc của cuộc sống trong thế giới đen tối, khi cảnh đẹp và hi vọng đã trở thành một kỷ niệm xa xăm trong tim của những người sống sót.
Bất quá, may mắn thay khi nàng ta từ đầu đã lựa chọn tự sát, nghiễm nhiên cũng bỏ qua được những tràng đau đớn và bị thương này, cũng tránh khỏi cảnh trong thấy bản thân trước đây liền mạch thì nay đã tan xương nát thịt.
Chỉ là giờ đây, những ý niệm ấy không còn quang trọng với cô nữa, bản thân tâm trí cô vốn đã rời xa cái thân thể trần tục ấy, thẳng tiến đi tới một vùng hư không mờ ảo, xung quanh tất thảy đều là mảng đen vô tận bao trùm lấy cô.
Khi người phụ nữ nhìn xung quanh, cô nhận ra mình đã chết và bước vào một thế giới vô hình. Màn đêm đen tối vây quanh, nhưng không còn khủng hoảng và sợ hãi như trước. Cô tựa như một hồn ma lang thang trong bóng tối, mặc dù đã rời xa thể xác, nhưng ý niệm về cuộc sống còn đang hiện diện trong tâm trí cô.
Nằm lơ lửng trên mảng không vô định, người phụ nữ bắt đầu đọc thoại trong đêm tĩnh lặng. Những ký ức tuôn trào trong tâm trí cô, như những dòng suy tư và tiếc nuối về những việc làm trước kia. Cô nhớ về những lời hứa, những giấc mơ và những hy vọng đã phai mờ dưới bóng đêm mờ ảo trước thời điểm kết thúc của cô ngày hôm nay.
"Có lẽ tôi đã lạc lối trong cuộc sống này" cô nói, giọng thoáng chút buồn bã và tiếc nuối.
"Cuộc sống này, có lẽ cũng không đáng giá lắm nếu không có ai ở bên cạnh"
Cô nhìn xa vào một vùng trời đen nhánh như mực, cảm nhận sự cô đơn và hối tiếc xâm chiếm tâm trí. Những suy nghĩ về những việc chưa hoàn thành và những cơ hội đã trôi qua tràn ngập cô. Cảm giác hối tiếc dâng trào trong cô, như một bi kịch không thể thay đổi.
"Nhưng giờ đây, không còn nhiều để làm," cô thầm nghĩ. "Tôi chỉ có thể nhìn lại và hối tiếc"
Người phụ nữ sau đó co người lại ôm sát hai đầu gối vào lòng ngực, tiếp tục hiện diện trong màn đêm đen tối, nhắm mắt và để cho những suy nghĩ và kỷ niệm trôi đi trong hư không vô hình.
Giữa bầu trời đen kịt trên đầu chỉ có linh hồn phát lên một thứ ánh sáng xanh nhẹ, cô như một bức tranh tương phản, mang trong nó cả sự mất mát và hy vọng mới.
"Tôi nhớ bà, Minh Anh"
Ngay sau câu nói đó, ánh sáng của linh hồn cô như phát sáng hơn, rực rỡ hơn, không, mọi thứ tưởng chừng như đen tuyền xung quanh cô bắt đầu bừng tỉnh liên tục tỏa ra một màn hàn quang rực rỡ.
So với khung cảnh bóng đêm mờ ảo liên tục vùi lấp cô trước đây thì nơi này dường như một thế giới mới hoàn toàn khác lạ so với trước kia, như thể cô đã được đưa đến một nơi khác, dù bản thân cô không hề di chuyển đi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro