Mở Đầu
Năm 2003, nhà tù nữ số 3 tại Tân Kinh
Hiện đã qua tháng sáu, nhiệt độ tại Tân Kinh nóng vô cùng, Chính Phủ còn cấp cho nhà tù một khoản chi phí để chống lại cái thời tiết như thiêu đốt này. Tại nhà ăn, các tù nhân đang đứng chờ xếp hàng để nhận chè đậu xanh mát lạnh.
Gió hạ nóng bức lướt qua, cỏ dại dưới đất bị thổi bay tứ tung, trên cái bậc thang xi măng kia có một cô bé tầm chừng năm tuổi đang ngồi ăn kem.
Cô bé mang chiếc áo tù nhưng dài thành cái váy, tóc cột hai bên, chiếc váy bạc màu vì đã giặt quá nhiều:
"Tiểu Trân Châu! Ăn cơm thôi!"
Có giọng nói lớn từ phía sau dội đến, một người đàn ông trung niên cao to vạm vỡ, mặc đồ giám ngục đi đến gần, ôm cô bé lên nhưng đứa trẻ này vẫn đang say sưa nhâm nhi que kem, anh ta lấy tay chọc chọc má cô bé.
"Hôm nay có người tới đón Tiểu Trân Châu về nhà, vui không?"
"Dạ vui!"
Đứa bé này được sinh ra trong tù, mẹ mất lúc vừa sinh cô ra, cô chẳng có nổi một người thân nào, mọi người trong này cùng góp tiền mua sữa nuôi cô lớn, họ không dám đặt tên nhưng vì trước khi mất, mẹ cô để lại cho cô một sợi vòng cổ đính hạt trân châu nên mới gọi là Tiểu Trân Châu.
Trước đó không lâu cấp trên đưa xuống chỉ thị, cuối cùng thì cũng có người chịu nhận nuôi Tiểu Trân Châu, hôm nay là ngày họ đến đón con bé.
Nhà tù này đều chứa những tên phạm nhân chịu mức tù chung thân nên bình thường chẳng bao giờ mở cửa trừ khi là đưa tù nhân mới vào.
Chiều hôm nay, bốn năm người hợp lực mà đẩy cánh cửa sắt nặng trịch kia ra, Tiểu Trân Châu lưu luyến không rời, trên vai đeo một chiếc cặp sách đi ra khỏi cổng lớn, trong ngục giam có vài người đã đỏ hốc mắt.
Cô bé nhìn về phía trước, ở đằng xa kia đang đợi cô là một chiếc xe Audi 100 màu xám, một người con trai mang vẻ ngoài điển trai vô cùng và một cái tên xa lạ
—— Thẩm Đông Chí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro