Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 0603: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 36

CHƯƠNG 0603: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 36

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE

Tiếp theo, liền có mùi máu tươi nhàn nhạt xâm nhập âm mũi.

Dây thần kinh của Thi Lâm Uyên trong nháy mắt căng thẳng.

Liền vội vàng tiến lên, vì Tư Căng kiểm tra thân thể: "Căng Căng, xảy ra chuyện gì?"

"Không có cái gì, đánh một trận với người ta." Tư Căng xoa xoa bả vai, một bộ dáng vẻ chịu đựng đau, lại không thèm quan tâm.

Lạnh nhạt nói: "Trở về đi."

Thi Lâm Uyên chỗ nào đồng ý trở về, nhất định kéo cậu truy hỏi: "Đánh với ai? Làm bị thương chỗ nào rồi?"

Dứt lời, lại phát hiện nói không đủ toàn diện, theo tính cách của Tư Căng có lẽ trước tiên hỏi: "Người nọ đã chết sao? Không chết, ta thay ngươi phế đi hắn!"

"Không chết." Tư Căng lên tiếng, thanh âm có chút nhỏ.

Lông mi dài hơi rũ, che đậy hơn phân nửa thần sắc trong con ngươi.

Nhìn không ra vui tức giận, nhưng Thi Lâm Uyên luôn cảm thấy, hồ ly nhỏ là chịu uất ức.

Tư Căng muốn chính là cái hiệu quả này.

Cậu hơi hơi nâng tay phải lên.

Ngón trỏ thon dài nhìn như lộn xộn khoa tay múa chân trên không trung một trận.

Cuối cùng, rơi vào trên người Đào Ngột phiên bản thu nhỏ lại mới vừa chạy tới.

Tiếp tục nói: "Đánh nhau với hắn, đi phế hắn đi."

Đào Ngột:...

Đào Ngột:......

Hắn vừa mới đến nơi này, bây giờ là tình hình gì?

Thi Lâm Uyên một con hung thú, ôm thần tự nhiên?

Thần tự nhiên còn giả vờ bị hắn đả thương rồi, đang làm nũng với Thi Lâm Uyên?

Hắn là quá lâu không phá phong ấn, hoa mắt sao?!

Đào Ngột nghi ngờ một chút hy vọng cuối cùng, nhắm mắt lại.

Lúc lại mở mắt, lại thấy Thi Lâm Uyên giữ Tư Căng lại cửa cung thú vương, sải bước đi tới về phía hắn.

Quả nhiên, mới vừa rồi là hắn hoa mắt.

Thần minh và hung thú từ trước đến nay đều là đối lập.

Tiểu Cùng Kỳ một con hung thú, làm sao sẽ đứng chung một chỗ với thần tự nhiên chứ?

Đào Ngột hóa thành hình người, mở miệng thì muốn giống như trước vậy, đi đến gần Thi Lâm Uyên.

"A Uyên, có nhớ ta không... A!"

Một câu nói chưa xong, bị Thi Lâm Uyên một quyền hung hăng nện trên bụng.

Cái này cũng chưa tính, Thi Lâm Uyên trực tiếp khuỷu tay xuống phía dưới, đập nát bả vai hắn.

"A a a —— "

Vết thương bị Tư Căng làm bị thương của Đào Ngột còn không có khôi phục, lại bị Thi Lâm Uyên dạy dỗ.

Kêu to một tiếng, bỗng nhiên phun ra một búng máu, cả người té trên mặt đất.

Nghiến răng gào thét: "Cùng Kỳ, mệt ta yêu thích ngươi như vậy, sau khi lấy lại tự do thì tới tìm ngươi, ngươi..."

"Thiếu CMN nói nhảm, ta ghét ngươi cùng cực."

Thi Lâm Uyên nâng tay, dùng sức mạnh của mình ngưng tụ thành một dây xích khóa hung thú.

Trực tiếp xỏ xuyên qua bả vai Đào Ngột, ở trong thống khổ dữ tợn của đối phương, oán hận mở miệng.

"Nếu không phải là ngươi năm đó dã tâm tràn trề, nhất định đi cắn nuốt pháp lực của lôi thần, lôi thần; đến mức đi tìm thần tự nhiên cáo trạng, đâu đến mức thần tự nhiên phong ấn ngươi sao?"

"Còn có, ngươi năm đó tại sao theo đuổi ta không bỏ?"

"Không phải cũng là bởi vì sức mạnh của ta tương đối mạnh? Ngươi muốn cắn nuốt ta?"

"Sau đó không có thực hiện được, ngươi thì muốn giết ta trực tiếp lấy pháp lực!"

"Đào Ngột, ngươi lòng tham không đáy quen rồi, bây giờ tới tìm ta là vì cái gì? Muốn ta liên thủ giết thần tự nhiên sao?"

"Nằm! Mơ!"

Dứt lời, dây xích lần thứ hai vung lên, lại xỏ xuyên qua bả vai bên kia của hắn.

Khóa lại toàn bộ pháp lực cũa hắn, rồi sau đó, mới dặn dò thuộc hạ nhốt Đào Ngột vào lao ngục tối tăm trong lòng đất.

Chỉ đợi toàn bộ năng lực của hắn bị dây xích kia phân giải.

Từng chút từng chút, tiêu tan thành mây khói.

Mình thì kéo Tư Căng về tới cung thú vương.

Trong trong ngoài ngoài, kiểm tra người một lần thật tốt.

Khẳng định cậu không bị thương, vùng xung quanh lông mày cau sâu hơn.

Nếu không còn chuyện gì, tại sao Căng Căng mới vừa đụng phải y, sẽ đau như vậy chứ?

Sẽ không ra những vấn đề khác rồi đi?

Thi Lâm Uyên đầy lo lắng: "Căng Căng, ngươi rốt cuộc chỗ nào không thoải mái a?"

"Chỗ này." Tư Căng chỉ chỉ vị trí trái tim: "Nghe được có người mấy trăm năm trước thì dây dưa ngươi, chỗ này thì không quá thoải mái."

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro